← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Poppy muốn đi Florida. Nàng biết rõ ý muốn của mình ngay khi nghe Griffin kể chuyện về đứa bé của Heather, và thao thức cạnh anh suy nghĩ về chuyện này. Nàng không thể giải thích được sự thúc ép mà nàng đang cảm nhận. Nàng đâu thể đi đâu đó một cách dễ dàng, và chưa hề leo lên chiếc máy bay nào kể từ lúc bị tai nạn. Nhưng nàng vẫn bị thúc đẩy bởi một ý nghĩ cho rằng nếu Heather không có mặt để đi gặp đứa bé, thì nàng phải làm công việc đó cho bạn.

Cassie được thông báo thông tin trên lúc sáng sớm, thì lại không cho chuyến đi của Poppy là cần thiết. Bà có một người bạn làm việc với một công ty luật ở Miami, người mà nghĩ là sẽ sẵn lòng đến gặp gia đình nọ để thương lượng về lời yêu cầu của bà. Thật ra cũng đâu cần có gì nhiều. Chỉ một mẫu nước miếng - một sợi tóc - đơn giản chỉ có thể.

Nhưng Poppy không nghĩ đến một bằng chứng cụ thể như thế, mà đang lo ngại tác động về mặt cảm xúc, tinh thần của một đứa bé mới mười bốn tuổi, khi thấy bà mẹ ruột đột nhiên đi vào cuộc sống của nó. Trong những tình huống bình thường, xúc động này cũng mạnh lắm rồi, huống hồ Heather không chỉ là một bà mẹ ruột mà còn là người bị tố giác đã giết chết cha ruột của nó. Con bé như thế có thể bất ngờ bị hai sao quả tạ cùng ập xuống một lần.

Giá không có trận bão tuyết, Griffin đã có thể bay đi Miama. Sau khi bảo vệ thân phận Camille bằng cách nói với Micah và Cassie là Ralph đã cung cấp cho anh tin về đứa bé, anh thấy mình có quyền theo đuổi cuộc điều tra trong những bước kế tiếp. Anh có liên hệ tốt với mọi người. Anh cũng không phải là dân của Lake Henry, đủ tư cách để làm một kẻ chuyển thông điệp.

Nhưng có những việc cần làm ở Lake Henry, và những việc này không thể chờ đợi được. Anh đã hứa giúp Micah, và sẽ thực hiện lời hứa đó. Những cành cây cần được dọn sạch, và không khí ở vùng quanh ống dẫn chính mà họ đã tập trung làm đêm trước. Còn cần phải sục sạo khắp khu rừng để thu dọn các cây gãy đổ, sửa chữa những khúc ống bị vỡ, và phải làm công tác này thật nhanh. Mất đi môt ngày nhựa cũng chưa đến nỗi gây thiệt hại nhiều đến cả mùa, nhưng mất nhiều ngày thì sự thiệt hại này có thể rất đáng lo ngại.

Không còn lựa chọn nào khác, Griffin đành để cho Cassie thu xếp công việc ở Florida, và lái xe đến rừng cây của Micah sáng sớm hôm thứ hai. Poppy lái chiếc Blazer chạy theo sau, nhưng đã giữ một khoảng cách vừa phải để cho được an toàn trên những con đường tuy đã được rải cát nhưng bên dưới vẫn còn một lớp băng dày.

Trời phủ mây xám và lạnh, nhưng khô ráo và đẹp đến độ khó tin được là mùa làm đường đang trong tình trạng đáng lo ngại. Mọi thứ hai bên đường đều được phủ một lớp băng, đứng thật yên dưới ánh sáng của những ngọn đèn pha. Cả một thế giới thủy tinh trong suốt, hoàn hảo nếu không bị những thân cây lớn ngã đổ phía bên kia sườn đồi. Các cột ống khói của những ngôi nhà mà xe chạy qua, đã nhả khói từ những lò sưởi đốt củi bên trong, nguồn hơi ấm duy nhất cung cấp cho những người sống ở đấy. Các cửa sổ đều tối tăm vì điện khắp thị trấn bị cắt. Không thấy bóng dáng những người cầm xẻng xúc tuyết, chỉ thỉnh thoảng có bóng một người dân địa phương cầm một cái cuốc đập băng đang hoang mang nhìn cả một thế giới trong suốt như gương trước mặt.

Lần này Griffin và Poppy không phải là những người duy nhất đến nhà Micah. Peter Duffy đã có mặt ở đấy, tiếp đó là Charlie Owens và cậu con trai lớn của ông ta, John Kipling và cậu em họ Buck, Art Winslow và ba người giúp việc lực lưỡng ở nhà máy anh ta, ngoài ra còn có ông chồng của Leila Higgins và sáu người dân sống ở khu Ridge. Tất cả đều mang theo cưa máy, giày có đinh để đi trên băng, và những bình thủy tinh cà phê.

Griffin sung sướng thấy họ cũng đến như mình, trước cái nhìn có vẻ khiêm tốn biết ơn của Micah mỗi khi có chiếc xe tải đến đậu trước nhà. Ý thức cộng đồng thể hiện thật rõ ở đây. Những xích mích, những bất mãn cá nhân được gạt sang một bên khi có một việc quan trọng hơn xuất hiện.

Micah không nói nhiều. Những người khác cũng thế. Nhiệm vụ của họ khẩn cấp hơn. Dùng những tấm bản đồ có khoanh từng khu rừng cây, họ chia thành từng toán bốn người bắt đầu lên đồi.

Poppy từ cửa sau nhà nhìn ra. Nàng thấy những cành cây bị gãy gục xuống trong vùng kế cận nhà chế biến đường, nhưng những toán đàn ông thì đang đi tìm những nơi mà dòng chảy của nhựa bị cắt đứt. Mỗi toán bốn người như thế có hai cưa máy, nhiều cuộn ống nhựa và một người biết cách đặt ống. Một toán leo lên chiếc xe ủi đất, phần còn lại đi bộ, những người đi theo sau xe ủi thì lần theo dấu vết bánh xe đi, nhưng những người hướng đến những vùng khác của khu rừng, dù với đôi giày đinh, đã phải vất vả khi vượt lên những sườn đồi đất đã đóng băng.

Những người đàn ông cuối cùng với những hơi thở phì phào vừa khuất dạng thì đám phụ nữ cũng bắt đầu đến, và không ai đến tay không cả. Nhà bếp chẳng mấy chốc chất đầy thực phẩm, và những câu chuyện bắt đầu vang lên tạo cho Poppy cái cảm tưởng vui tươi của vùng hồ vào một đêm hè ấm áp. Những cây đèn dầu thay thế cho những bóng điện, và một bầu không khí bằng hữu tràn ngập khu bếp của Micah.

Trên bàn ăn sắp nhiều chồng sandwish, và trên quầy là cái tô xúp nóng khi đám đàn ông quay về ăn trưa. Trong khi ăn, họ ngồi chụm lại báo cáo với Micah những nơi bị thiệt hại và những sửa chữa cần thiết đã được thực hiện. Toán của Micah đã dọn dẹp xong những đổ gãy của phần quan trọng nhất của đường ống chính bị vỡ, để có thể hoàn tất việc sửa chữa nó vào cuối ngày. Nhưng vẫn còn những thiệt hại khác về cây cối và các đường ống dẫn phụ cần đến hai ngày làm việc nữa mới hoàn tất công việc sửa chữa.

Micah không có được thêm hai ngày tròn để làm việc trong rừng cây. Anh có thể dành những buổi sáng trên đấy, nhưng dòng nhựa chính đang chảy. Màu của nó nhạt hơn, mùi vị của nó thơm hơn và giá thị trường cao hơn. Một khi ống dẫn chính sửa chữa xong anh phải nấu sôi nó.

Nếu tất cả những người này đến giúp anh trong hai ngày kế, anh có thể phục hồi sản xuất với một sự tổn hại tối thiểu. Nếu không, anh sẽ gặp khó khăn.

Anh muốn yêu cầu họ đến lại, muốn van nài họ. Nhưng anh vẫn còn vướng chút tự ái.

Cassie đã dành hầu hết cả buổi chiều thứ hai, ngồi trong xe để máy xe sạc chiếc điện thoại di động trong khi bà trao đổi với vị Phó chưởng lý ở Sacramento và một người bạn cũ học luật hiện ở Miami.

Bud Grinelle nhất mực bảo rằng thảo luận về chuyện một đứa bé có thể là con của Rob DiCenza trong khi Heather chưa chịu thú nhận mình là Lisa Matlock là điều phi lý. Nhưng Cassie không để cho Heather làm thế cho đến khi bà có được bảo đảm là đứa bé sẵn lòng chịu một cuộc thử nghiệm DNA.

Về điểm này người bạn cũ của bà cho biết là sự sẵn lòng hợp tác của cả đôi bên cho một cuộc trắc nghiệm như thế sẽ khó thực hiện hơn là bà nghĩ. Cassie chắc là gia đình DiCenza sẽ chống lại việc giao mẫu máu từ áo quần của Rob, nhưng bà hy vọng có thể đẩy nhanh mọi việc bằng cách cộng tác với đứa bé ở Florida.

- Norman Anderson có thể là một vấn đề - bà đã giải thích cho một vài người còn lại ở nhà Micah buổi tối hôm đó. - Người bạn của tôi đã nói chuyện với một trong những người hùn hạp làm ăn với ông ta. Norman là người tử tế, kiếm được rất nhiều tiền trong những năm làm Chủ tịch hội đồng quản trị Hiệp hội các ngân hàng miền Nam Hoa Kỳ. Ông ta không xài phí tiền bạc, không thuộc mẫu người thích trình diễn phô trương, mà là một con người trầm lặng, cá biệt, quý trọng sự riêng tư trên mọi thứ - ngoài cô con gái của ông ta. Ông ta rất quý cô gái đó. Lúc nào hai cha con cũng gần gũi, và đã trở nên gần gũi hơn sau cái chết của bà vợ mà tôi được biết là đã được tổ chức một cách lặng lẽ, đàng hoàng và có tính chất riêng tư. Ông ta chắc chắn không muốn có sự chú ý của công chúng trong một vụ như thế này.

- Tôi cũng không - Micah hùng hổ nói. - Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Ông ấy cũng vậy nếu vụ này ra trước tòa.

- Vấn đề ở đây là ông ta có thể làm ta thất bại tại đấy, - Cassie giải thích.

- Nếu bây giờ mà chúng ta không kéo được ông ta về phía mình, ông ta có thể xin lệnh tòa bịt chặt mọi thứ cho đến khi lật sư của ông có thể trình trước tòa một biện luận nêu lý do tại sao quyền của đứa bé ấy cần được bảo vệ.

- Không một ai có ý xâm phạm quyền của nó cả - Micah nói.

- Có thể ông ta hy vọng làm chậm mọi việc lại, chúng ta sẽ bỏ cuộc và chịu thua. Câu chuyện sẽ xong xuôi mà không có sự liên hệ gì đến cô con gái của ông ta. Đó là chiến thuật trì hoãn.

- Tiến trình đó có thể kéo dài bao lâu?

- Nhiều tháng.

- Nhưng nếu ông Anderson làm việc với chúng ta - Griffin lý luận - ông ta có thể kiểm soát được nội vụ để nó khỏi thành công khai không? Những bí mật về con gái ông ta được bảo đảm, phải không?

Cassie gật đầu. - Đó là lý luận chúng ta đưa ra. Người bạn của tôi thu xếp một cuộc gặp với ông ấy ngày mai. Cô ấy muốn trấn an ông ta về khía cạnh giữ kín đó, nhưng cô ấy cũng muốn nói cho ông ta biết về Heather. Cô ấy nghĩ rằng, nếu trình bày tường tận sự việc cho ông ta rõ, có cơ may ông ta có cảm tình với vị thế của chúng ta.

- Chúng ta có bảo nhiều cơ may? - Poppy hỏi.

- Năm mươi phần trăm.

- Như thế quá ít. Nếu chị bay qua đấy thì sao? Có giúp ích gì không?

- Tôi cũng có đề nghị như thế. Nhưng cô bạn tôi hỏi một luật sư làm việc với cô ấy và được ông này bảo quá nhiều luật sư sẽ làm cho ông Anderson đâm ngại. Ông ấy bảo tốt hơn tôi nên ở đây cạnh điện thoại.

- Vậy tôi thì sao? - Poppy hỏi. - Tôi không phải là luật sư, chỉ là một người thường. Nếu tôi qua đấy đại diện cho phía chúng ta thì sao?

Bà Maida lên tiếng ngay: - Poppy, con không quen di chuyển với phương tiện như thế.

- Nhưng nếu con đi được? - Nàng quay sang Cassie - Nếu tôi qua đấy để cho Heather một khuôn mặt riêng khác? Liệu chuyện đó giúp ích gì không?

Cassie gượng cười. - Cũng không hại gì. Chắc chắn chị không có vẻ gì là đáng sợ.

- Tôi tạo được cảm tình.

- Tôi không bảo thế.

- Tôi lại thấy thế - Poppy nói. - Chưa bao giờ tôi dùng đến sự tật nguyền của tôi, nhưng trường hợp này, tôi không quan tâm đến chuyện đó. Nếu nhìn thấy tôi ngồi trên chiếc ghế xe lăn từ xa xôi đến đấy mà ông ta để ý và suy nghĩ, suy nghĩ thật sự, về Heather như một con người, thì tôi sẽ làm.

Griffin đặt tay lên vai nàng nói: - Chờ vài hôm nữa. Dọn dẹp xong khu rừng anh sẽ đi cùng em.

- Chuyện này không thể chờ được.

- Vậy để mẹ đi cùng với con, - bà Maida đề nghị - Mẹ quen thuộc đường xá ở Florida.

Nhưng Poppy lắc đầu. Nàng biết chắc điều mình muốn, tuy trong lòng vẫn còn chút e ngại. Trước tai nạn nàng vẫn thường đi chơi xa - đến Cape Cod, đến Boston, thậm chí đến tận Pennsylvania, nhưng lúc nào cũng đi bằng xe và một mình. Nàng không hề lo lắng về những phức tạp rắc rối khi di chuyển với chiếc xe lăn, hay về chuyện thấy mình phải ở một nơi xa lạ không ai giúp đỡ. Giờ thì hai vấn đề này đang làm nàng hoảng sợ. Nhưng sợ hãi một điều gì đó không có nghĩa là nàng không nên cố gắng thử.

- Con cần phải thực hiện chuyến đi này, - nàng nhìn thẳng bà Maida nói bằng một giọng tự tin.

Micah hình như muốn nói điều gì đó. - Hay Cassie? - Poppy nghe tiếng lẩm bẩm rất nhỏ. Griffin giữ yên lặng. - Còn bà Maida?

Bà nhìn con gái một lúc lâu, rồi đi băng ngang qua phòng, cúi xuống ôm lấy Poppy, vòng tay ôm mà nàng từng mong ước không biết bao lâu rồi.

Griffin lái xe đưa nàng đi Manchester sáng sớm thứ ba để kịp đáp chuyến bay sáu giờ bốn mươi lăm đi Miami. Trên đường đi có những lúc nàng thấy không an tâm mấy trong cuộc hành trình này, và muốn năn nỉ Griffin cùng đi theo. Anh có thể bế nàng, lo chiếc ghế lăn, giúp nàng ra vào phòng vệ sinh mà không thấy ngại ngùng gì. Anh có thể trò chuyện giúp nàng khuây khỏa. Anh biết khi nào thì nên nói, lúc nào thì im lặng. Một con người hoàn hảo.

Nhưng nàng lại thấy mình cần phải làm chuyện này một mình.

- Không phải em không đi các nơi kể từ cái tai nạn ấy. Bố em cho rằng không nên cứ để cái tai nạn ấy giữ chặt em ở Lake Henry. Hàng năm ông có tổ chức một chuyến đi xa. Ông có một chiếc xe chở đồ “Blake Orchard” được bố trí thích nghi với em, giống như các dụng cụ trong chiếc Blazer, nhưng những lần ấy em không lái mà chỉ ngồi cạnh bố. Ông là con người rất đặc biệt. Anh có nghĩ là ông Norman Anderson cũng là người như thế không?

- Nếu ông ấy cũng như thế, chúng ta sẽ có cơ may. Anh thấy không an tâm khi nghĩ đến nhóm luật sư phụ trách về pháp luật mà đám nhà giàu lúc nào cũng có sẵn. Bố anh trước đây từng đại diện cho nhóm người như thế, lo về phía tập đoàn. Ông có cả một danh sách các luật sư bào chữa sẵn sàng nhảy vào làm việc ngay khi được thông báo.

Anh đưa mắt nhìn nhanh qua nàng, rồi nắm tay nàng nói: - Anh hài lòng thấy em nhận đi chuyến này. Anh tin là sự có mặt của em sẽ làm tăng thêm cơ may của cuộc dàn xếp sắp tới.

Đến phi trường, Griffin đặt nàng lên ghế lăn, mang túi xách của nàng lên vai, rồi đẩy xe lăn vào bên trong. Đến điểm kiểm soát an ninh, anh không qua được, Griffin đã khom người xuống vịn lên tay ghế xe hỏi nàng: - Em có tiền không?

- Có.

- Thẻ tín dụng? Thẻ căn cước? Điện thoại di động?

- Có.

- Đồ lót để thay? Thuốc?

- Có đủ cả. Nhưng đó là vì anh cứ nhắc hoài. Thật ra thì em sẽ trở về trong đêm nay mà.

- Đó là phòng xa.

- Em sẽ về đêm nay. Em sẽ đáp xuống phi trường Miama lúc mười một giờ bốn mươi hai phút. Cuộc họp ở trụ sở Công ty luật ấn định vào lúc một giờ ba mươi phút. Nếu không thể đáp chuyến bay về lại lúc bốn giờ mười chín phút, thì cũng còn một chuyến nữa vào lúc sáu giờ ba mươi phút. Và như thế em sẽ về lại lúc mười một giờ năm mươi tư phút. Em dùng taxi về Lake Henry được không?

- Không được - giọng Griffin cương quyết như không cho nàng bàn cãi thêm. Rồi anh mỉm cười đứng nhìn nàng từ đầu đến chân - Trông em rất xinh đẹp. Em có thấy căng thẳng về những lần phải đổi phi cơ không?

- Em thấy căng thẳng về toàn bộ sự việc này.

Khi Griffin chồm người tới trước, nàng đã choàng tay ôm cổ anh nói thêm: - Griffin, nhưng em sẽ làm một điều gì đó. Em không ngồi chờ đợi.

Nhìn vào đôi mắt anh, nàng biết anh hiểu câu nói của nàng.

- Thôi anh về đi. Em phải đến xếp hàng. Anh còn phải làm việc ở khu rừng cây.

- Anh có thể chờ cho đến khi em đi.

- Không được. Anh không có thì giờ. Griffin, em ổn mà.

Griffin mỉm cười, đứng lên đặt cái túi xách lên đùi nàng rồi quay người bước đi.

Những nỗi lo của Poppy đã tỏ ra là vô căn cứ. Không như những chuyến bay mười hai năm trước, từ cổng phi trường khách phải đi bộ một đoạn ngắn mới leo lên cầu thang đi vào phi cơ. Lần này nàng đã có thể lăn xe lên một hành lang dài vào phi cơ luôn mà không phải chờ đến một phương tiện nào khác. Khi giao chiếc ghế lăn cho người tiếp viên hàng không gấp lại đem đặt trước thân phi cơ và ngồi vào ghế thắt dây an toàn, nàng có cảm tưởng mình cũng bình thường như bao nhiêu người khác. Và khi người khách cuối cùng trông dáng dấp như một doanh nhân lên phi cơ, bước ngang qua nàng ngồi vào ghế cạnh cửa sổ và bắt đầu tán tỉnh nàng trên suốt đoạn đường bay đến Pittsburgh, Poppy tưởng tượng ông ta không hề nghĩ nàng không đi được. Vào lúc phi cơ đáp thì nàng đã chán nghe ông ta kể lể về cuộc đời mình, nên khi người tiếp viên hàng không đến gần với chiếc ghế lăn, nàng thấy vô cùng hài lòng.

Poppy không nhìn vẻ mặt của người đàn ông nọ, vì người tiếp viên đã giải thích: - Thông thường chúng tôi để cho những người khác xuống trước, nhưng chuyến bay kế của cô sắp đến rồi, cô cần xuống ngay.

Poppy chỉ còn vài ba phút để lên chuyến bay thứ nhì, nên nàng không đủ thì giờ vào phòng vệ sinh ở phi trường. Sợ sẽ có chuyện về vấn đề vệ sinh trước khi đến Miami, Poppy đã giải thích vấn đề này ngay khi lên phi cơ. Không thể đưa nàng vào lại phi trường, một tiếp viên đã giúp nàng đi vào một phòng vệ sinh nhỏ trên phi cơ rồi trở ra. Poppy đã đến ngồi xuống ghế, đưa chiếc ghế lăng cho người tiếp viên phi hành, rồi suốt nửa tiếng đồng hồ sau đó, ngồi tưởng tượng đến chuyện mọi người quanh nàng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi và cảm thấy vô cùng bối rối.

Nàng chợt nghe tiếng meo meo nhỏ. Người đàn bà ngồi cạnh kéo một chiếc hộp mang theo ra, đưa tay vào thì thầm với một con mèo bên trong hộp. Bà ta giải thích với Poppy: - Tôi là người chuyên gây giống mèo. Con này sinh được mười tuần lễ rồi. Tôi đang đưa nó đến một ngôi nhà mới của nó. Nó sợ.

Poppy nghĩ đến cảnh con mèo con ấy nhìn mẹ nó một lần cuối, bị nhét vào một chiếc hộp nhỏ, được đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Quả là một hoàn cảnh đáng sợ, và chắc chắn là tệ hại hơn sự bối rối mà nàng đang cảm thấy. Lại có tiếng kêu meo làm nàng nghĩ đến con Victoria từng cố gắng nhảy lên bàn giấy của nàng một lần, hai lần, mãi đến lần thứ ba mới thành công. Nghĩ đến đấy, nàng gạt bỏ sự bối rối của mình sang một bên.