← Quay lại trang sách

Chương 1

Duy Khải thắt vội chiếc cà vạt vào cổ áo và chuẩn bị ít giấy tờ cần thiết, vì chiều nay chàng sẽ cần dự một cuộc họp để tìm hiểu thêm những vấn đề liên quan cho chuyến đi xa tháng sau.

Sau ba năm đại học vất vả với chương trình cấp tốc, chàng đã hoàn tất tấm bằng cử nhân khoa tâm lý học và may mắn dành được một xuất du học có học bổng cho chương trình cao học. Đây là một vinh dự và cũng là một cơ hội công danh hiếm có mà ít ai có thể bỏ qua được.

Thời gian qua, chàng đã hoàn toàn lột xác từ một thanh niên nhút nhát vụng về khi vừa tốt nghiệp phổ thông ba năm trước thành một người chững chạc, tự tin và đầy năng động. Nhờ thành tích học tập xuất sắc, cộng với trình độ ngoại ngữ thành thục và khả năng ứng xử linh hoạt, chàng trở thành một ứng cử viên thật sáng giá và xứng đáng với một xuất du học được học bổng hiếm hoi. Những sinh viên với gia cảnh khá giả có thể xin du học tự túc, nhưng đối với thành phần kinh tế khiêm tốn như Duy Khải thì phương cách đó thật quá xa vời.

Còn ít thời gian, Duy Khải thả người ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Nắng đã lên cao gay gắt. Năm nay thời tiết nóng sớm, chỉ ngồi trong nhà nhìn ra ánh nắng chói chang đã đủ khó chịu cho đôi mắt rồi, còn đi ra đường cái khí nóng hừng hực tạt vào mặt rất khó chịu.

Duy Khải ngửa mình ra tựa vào thành ghế miên man với những dòng suy tưởng. Tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm với một công việc ổn định là giấc mơ của rất nhiều người, nhưng gặp thời buổi khó khăn không dễ gì kiếm được một công việc như ý cho nhiều sinh viên mới ra trường.

Thành ra đối với chàng, xong đại học chỉ là sang trang cho một giai đoạn hậu đại học vất vả khác, mà chàng hy vọng sau đó sẽ tìm được việc làm tốt hơn, dễ dàng hơn. Hơn nữa được ra nước ngoài để tiếp xúc với một chương trình học mới lạ là một dịp may không phải ai cũng có.

Nhưng niềm vui đó cũng đi kèm với những lo toan. Duy Khải nghĩ đến cha mẹ và em chàng. Là con trai duy nhất trong gia dình, chàng hiểu gánh nặng trên vai và trách nhiệm của mình. Mấy năm nay để nuôi chàng ăn học, cha mẹ đã phải làm lụng vất vả chắt chiu. Chàng đã rất cố gắng làm thêm những việc lẻ tẻ như dạy kèm trẻ em cho các nhà khá giả, làm việc trong thư viện, làm thông dịch, để kiếm thêm chút đỉnh trang trải chi phí học hành đắt đỏ và dành dụm, với hy vọng sẽ học tốt để thành danh, có thu nhập để gửi về phụng dưỡng cha mẹ và phụ giúp nuôi em chàng đi học.

Khi Duy Khải bày tỏ nguyện vọng này, cha chàng tỏ ra rất xúc động nhưng chỉ ôn tồn dạy:

-Khải con, ba má chỉ mong muốn con trở thành một người đàn ông tốt hiểu biết nhân nghĩa, có lương tâm ở đời. Ráng học thành tài để lo cho tương lai của con. Còn chuyện có lòng giúp đỡ gia đình thì tính sau đi!

Cái chữ “tâm” đó cha đã dạy chàng từ nhỏ, nên Duy Khải rất thấm nhuần. Chàng thích câu thơ trong truyện Kiều của cụ Nguyễn Du:

“Thiện căn ở tại lòng ta

Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ tài.”

Rồi Duy Khải lại nghĩ ngay đến Trân Châu, người con gái chàng yêu tha thiết. Đã từ lâu, Trân Châu đã trở thành một cái tên thật yêu dấu, thật cao quý trong lòng chàng. Trân Châu là người bạn gái chung lớp với chàng từ thời còn ở trung học. Nàng không chỉ đơn thuần là một người yêu, mà còn là hiện thân của tình bạn cao đẹp, tình tri kỷ, sự trong sáng và lòng vị tha.

Tuy học chung lớp, nhưng thật ra Duy Khải lớn hơn Trân Châu một tuổi. Một trận bệnh nặng lúc lên bốn đã làm cho chàng phải học trễ một năm. Chàng nghĩ cái số mình thật xui, vì khi không cũng giống như tự nhiên bị ở lại lớp một năm, mặc dù chẳng hề tại lỗi của chàng.

Nhưng rồi nghĩ lại, trong cái rủi lại có nhiều cái may, vì ít ra chàng còn được sống sót mà không bị di chứng gì, và nhờ đó mới được cái cơ hội để gặp gỡ Trân Châu. Nếu chàng học đúng tuổi thì chắc chắn sẽ không học chung với nàng, thì làm sao có dịp may để quen biết, rung động, rồi yêu nhau.

Duy Khải có lần tâm tình với Trân Châu như vậy thì nàng mỉm cười dịu dàng bảo:

-Anh yên tâm đi! Nếu đã có duyên, thì anh vào học năm nào mình cũng gặp rồi quen nhau thôi.

Chàng bật cười kêu lên:

-Em mà cũng tin vào chuyện duyên số may rủi như vậy sao?

Trân Châu phì cười:

-Em nói đùa thôi chứ cũng hổng dám quả quyết, chỉ biết giờ mình có được nhau thì cứ tạ ơn ông Trời đi cái đã.

Hồi tưởng lại những ngày ấy Duy Khải bật cười một mình vì cái trẻ con ngớ ngẩn của mình, thấy nó ngây thơ khờ dại làm sao. Ngồi chung bàn, chàng và Trân Châu chơi rất thân, hai đứa gắn bó bên nhau, quý mến có, quyến luyến có. Khi tình yêu đến rồi mà chàng vẫn không hề biết. Phải đến khi xa vắng nàng, biết nhớ nhung, biết tương tư người ta thì lúc đó mới biết mình đã yêu.

Nhớ lại chuyện cũ Duy Khải vẫn không khỏi ray rứt hối hận, chẳng thể ngờ đã có lúc mình lại vô tình với Trân Châu đến như vậy. Nàng đã buồn và tủi thân lắm, bèn tìm cách dọa cho một trận, khiến chàng đau khổ vật vã đến tái tê mất ăn mất ngủ, lúc đó mới nhận ra nàng như lẽ sống, như hơi thở của mình. Chàng đã mừng đến phát khóc khi biết chưa mất Trân Châu. Cái cảm giác giống như đã đánh mất một cái gì quý báu nhất mà bỗng nhiên tìm lại được.

Khỏi cần nói cũng biết sau đó Duy Khải thương yêu nàng đến mức nào, cưng quý nàng như trứng như hoa.

Tính đến nay, hai người đã quen nhau gần bốn năm và yêu nhau được hơn ba năm. Thời gian đó không ngắn và cũng chưa hẳn dài, nhưng đã đủ để hai đứa hiểu hết lòng mình và tình cảm dành cho nhau. Ngày đó, nhiều người thấy Duy Khải và Trân Châu quyến luyến nhau vẫn cho đó chỉ là một loại tình yêu trẻ con mà họ thấy quá thường ở lứa tuổi học trò, một thoáng rung động đầu đời của hai người mới lớn, rồi sẽ bay qua như cơn gió thoảng mà thôi.

Nhưng Duy Khải hiểu rõ tình cảm của mình và không hề tin như vậy. Chàng thầm tạ ơn Thượng Đế đã cho cái may mắn tìm ra được ngay một nửa của mình trong thế gian rộng lớn hàng tỷ người một cách nhanh chóng và suông sẻ, không giống như nhiều người khác phải đau lên khổ xuống vài lần mà vẫn chưa chắc tìm được người ấy. Thậm chí có một số người kém may mắn tìm kiếm cả đời mà vẫn không gặp.

Trường hợp của Trân Châu lại càng đặc biệt. Gặp nhau trong một tình huống mà nàng là kẻ bị lớp trưởng Thương “lưu đày” qua ngồi gần Duy Khải, để cho chàng dùng cái bản tính thô cứng của mình “trừng trị” theo như kế hoạch riêng của anh ta, đâu ngờ hai người đã trở thành bạn thân rồi phải lòng nhau lúc nào không hay.

Trân Châu đem lòng yêu thương Duy Khải chỉ vì đó là chàng. Có một cái gì đó hơi ngang ngược nhưng rất chân thật, có khi vụng dại nhưng lại rất ân cần, chăm chút nhưng không màu mè, thô tháp nhưng đầy nhân hậu trong bản thể của Duy Khải làm cho nàng cảm mến rồi yêu thương.

Về nhân dáng, đa số đều nhận thấy Trân Châu sở hữu một gương mặt rất kiều diễm phúc hậu, dáng điệu thì thướt tha duyên dáng, một giọng nói thật nhẹ nhàng dễ thương cùng một cái duyên đằm thắm, nên ai tiếp xúc với nàng đều dễ có cảm tình.

Về nhân cách, sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo và giàu có, từ nhỏ Trân Châu đã được dạy dỗ chu đáo nên rất biết chừng mực và thấm nhuần những giá trị đạo đức con người. Tính tình nàng dịu dàng lễ phép, lại cực kỳ thông minh nhạy bén. Tuy hiền lành và lễ nghĩa, nàng không hề yếu đuối nhu nhược hay chấp nhận cúi đầu cam chịu những áp bức không đúng, mà sẵn sàng đứng lên bảo vệ lẽ phải khi cần thiết.

Vì vừa không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết như vậy, Trân Châu là một thiên kim tiểu thư hiền thục mà rất nhiều chàng trai đã si tình đeo đuổi để mong ước được lọt vào mắt nàng. Nhiều gia đình giàu sang danh giá cũng ngắm nghé nàng cho những cậu công tử của mình. Nói đúng ra, gia cảnh của Duy Khải thua kém rất nhiều những người đó, nhưng nàng không bao giờ đặt trọng vấn đề danh lợi trong tình yêu.

Những lúc rảnh rỗi, Trân Châu thường thích đi bơi lội, chạy bộ, tập đàn piano, hoặc học làm những món ăn yêu thích, may thêu, hoặc nghệ thuật cắm hoa ở câu lạc bộ phụ nữ. Nhờ siêng năng chịu khó học hỏi, Trân Châu có biệt tài nấu ăn rất ngon, may thêu giỏi và cắm hoa nghệ thuật đẹp mà nhiều người khi biết đều ngạc nhiên thán phục. Thậm chí nàng đã từng đoạt giải thi cắm hoa trong một cuộc thi tài năng cắm hoa ở gần nhà.

Về cái khoản nấu ăn thì Duy Khải đã được đích thân thưởng thức tài năng của Trân Châu và vô cùng ngưỡng mộ nàng. Một lần kia trong năm đầu đại học, Trân Châu niềm nở mời chàng:

-Anh Duy Khải, thứ Bảy này nghỉ lên nhà em chơi nha! Em sẽ nấu đãi anh vài món ăn cho vui.

Duy Khải nhớ lại hồi lúc mới vào nhập học, Trân Châu có lần làm phần thức ăn trưa đem theo để hai đứa cùng ăn và chàng đã rất thích. Bây giờ nghe mời vậy, chàng ngạc nhiên một cách thích thú, nhìn nàng nheo mắt cười:

-Anh sẽ rất hân hạnh, với điều kiện em phải cho anh phụ bếp một tay.

Tới lượt Trân Châu ngạc nhiên:

-Ai lại để anh làm vậy! Bộ anh muốn học nghề sao? Nếu muốn em sẽ chỉ nhưng anh hổng phải phụ gì hết.

Duy Khải bật cười khoa tay:

-Anh chẳng phải muốn học nghề, nhưng không thích ngồi không để em vất vả làm bếp mà chỉ ngồi hưởng.

Trân Châu chun mũi cười đáp:

-Có sao đâu! Lâu lâu anh tới chơi em làm chút cũng đâu có gì!

Chàng lắc đầu chân thật bày tỏ:

-Thà là nếu anh bận việc gì khác thì không nói, chứ nếu đã rảnh đến chơi thì nhất định anh phải giúp em một tay. Làm sao anh nỡ để người yêu của mình làm việc nhọc nhằn một mình như vậy được.

Câu nói này làm Trân Châu xúc động tới tận tâm can, vì thấy thật sự chàng luôn biết nghĩ tới người khác. Người yêu có cái tâm như vậy thì sẽ là người chồng biết thương vợ và lo cho gia đình sau này.

Thế là tới hôm đó, Duy Khải xuống bếp phụ giúp Trân Châu nấu nướng, làm những việc gì nàng cần như rửa rau, cắt rau củ, giã hành tỏi, trộn thịt, và những việc lặt vặt khác. Trân Châu thì cố tránh né giao việc cho Duy Khải, còn chàng thì ráng giành phụ nàng cho bằng được. Hai đứa tíu tít bên nhau dưới bếp nhìn dễ thương không chịu nổi.

Bà Năm thường lo chuyện bếp núc trong nhà, hôm nay có đôi uyên ương xuống bếp làm, bà ngồi xem bật cười khen:

-Hai cô cậu nhìn đẹp đôi quá, mai mốt chắc chắn sẽ hạnh phúc con cái đầy nhà!

Mặt Trân Châu và Duy Khải chợt đỏ hừng lên, không biết là do lửa nóng trong bếp hay vì lý do gì khác nữa.

Nhưng Duy Khải yêu Trân Châu không phải vì diện mạo yêu kiều khả ái hoặc những biệt tài kia, mà chính là vì cái nét đẹp tâm hồn của nàng. Trân Châu dường như đã được Thượng Đế chọn để chứng tỏ quyền năng kiến tạo của Ngài. Nàng nhã nhặn trong ăn nói, khéo léo tế nhị trong giao tiếp, thận trọng khi suy xét, sắc bén trong lý luận, quyết đoán trong khó khăn.

Hơn thế nữa, Trân Châu rất nhân hậu hiền lành, biết quan tâm tới người khác, không có tính đua đòi se sua, không chưng diện cầu kỳ, không phô trương hách dịch, không lẳng lơ mồi chài, không phung phí keo kiệt, không ghen tuông vô cớ, không so đo đố kỵ, không cằn nhằn giận dai, không ngồi lê đôi mách. Trong mấy năm quen và yêu nàng, Duy Khải chưa bao giờ thấy nàng lớn tiếng hoặc làm cho ai tức giận.

Nhiều lần bọn con trai quen biết với Duy Khải khi nói chuyện phiếm với nhau vẫn than phiền rằng những cô bạn gái của họ hay giận dỗi kèo nhèo làm họ phiền toái mệt mỏi không ít, tất nhiên là họ chỉ dám phàn nàn sau lưng các cô. Nói đâu xa, hôm trước Hiệp, bạn cùng phòng trọ của chàng bỗng trở về với khuôn mặt đưa đám. Bạn bè trong phòng xúm lại hỏi thăm thì anh nhăn mặt phàn nàn:

-Tao chịu hết nổi con bồ tao rồi. Hôm kia chiếc xe bị chết bình điện, làm tao tới trễ hẹn chút xíu. Vậy mà nó cũng chả thông cảm lại còn giận. Tao năn nỉ mấy ngày rồi vẫn chưa chịu bỏ qua!

Khổ thân cho Hiệp chưa! Ngược lại, Trân Châu không bao giờ làm khó làm khổ Duy Khải như vậy. Chàng để ý ngay cả những lúc nàng phụng phịu, vòi vĩnh, nhõng nhẽo hay giận hờn gì, thì cái dáng điệu cử chỉ của nàng khi đó vô cùng đáng yêu và dễ thương, làm cho chàng chỉ càng thấy yêu, chứ không thể nào nỡ nhìn khuôn mặt đó thu sầu hoặc làn mi kia cụp xuống. Dường như Trân Châu đã được trời ban cho cái duyên con gái thật đặc biệt ít ai có.

Trong tình yêu và hôn nhân, Trân Châu có quan điểm ôn hòa, có cái phóng khoáng có cái truyền thống, và rất hạp với Duy Khải về mặt này. Phóng khoáng ở chỗ nàng phản đối chuyện hứa hôn hay ép gả. Đối với nàng, hôn nhân phải đến từ tình yêu tự nguyện từ hai bên. Truyền thống ở chỗ Trân Châu không đồng tình kiểu trai gái sống thử trước hôn nhân.

Một con nhện nhỏ xíu đang đánh đu toòng teng trên sợi mạng mong manh nơi khung cửa sổ khiến Duy Khải chú ý, trở về với hiện thực và chợt phì cười một mình. Chàng đưa tay vuốt mái tóc rồi liếc nhìn đồng hồ. Vẫn còn sớm chán, vào phòng họp sớm cũng chẳng để làm gì. Rút chiếc ví nhỏ giắt trong túi quần để kiểm tra lại những thẻ chứng nhận quan trọng, chàng chợt thấy tấm hình nhỏ chụp Trân Châu cùng mình ép vào đó làm kỷ niệm. Tấm hình này hai đứa chụp chung hôm đi hội hoa xuân Tết năm đại học đầu tiên, nhìn vẫn còn khá mới. Nàng cũng có một tấm giống như vậy luôn giữ trong xắc tay.

Duy Khải bâng khuâng nhìn tấm hình mà nghe lòng bùi ngùi xao xuyến. Trân Châu trong bức hình trông thật hồn nhiên thơ ngây, gương mặt xinh đẹp phúc hậu với nụ cười tươi sáng ngời trong ánh nắng xuân. Nàng đẹp tinh khiết như một thiên thần. Duy Khải nhắm khẽ mắt rồi buông ra một hơi thở dài, lòng rưng rưng thương quá. Mấy năm qua, từng kỷ niệm với nàng chàng đều giữ sâu trong tim, nâng niu, trân trọng. Nhưng có lẽ một trong những kỷ niệm đậm nét nhất là lần chàng đưa nàng về ra mắt gia đình mình.

Ngày ấy hai đứa mới vào đại học đâu được vài tháng. Không biết ai là người tiết lộ đầu tiên, mà cái tin Trân Châu và Duy Khải yêu nhau đã lan ra cả trường. Một đôi trai gái tuổi đại học yêu nhau thì chẳng phải chuyện gì mới mẻ hay to tát, nhưng trường hợp này thì hơi đặc biệt. Lý do là Trân Châu ngay từ lúc vào trường đã là mục tiêu theo đuổi tán tỉnh cho nhiều chàng trai thương thầm trộm nhớ, không chỉ cùng lớp với nàng mà cả những lớp trên và những khoa khác. Nhiều chàng si tình Trân Châu nghe tin này tự động rút lui, vô hình chung ai đó loan tin đồn đã giúp Trân Châu bớt mệt mỏi đối phó với một số cây si.

Sau đó không lâu thì Trân Châu đã đưa Duy Khải về ra mắt hai vị song thân của mình. Lúc gặp nhau, chàng đã thể hiện sự bản lĩnh, chín chắn và chân thành khi tiếp chuyện với ông bà, khiến họ rất vừa ý với tác phong và tư cách của chàng. Nhờ vậy chàng được phép tiếp tục quen biết yêu thương Trân Châu.

Vài hôm sau gặp nhau tại trường, nàng cầm tay chàng bộc bạch:

-Anh Khải nè, ba mẹ nói chuyện với anh và đã đồng ý cho mình quen nhau rồi. Anh có định đưa em về giới thiệu với hai bác bên nhà không?

Điều này thì Duy Khải đương nhiên muốn lâu rồi, vì nói cho cùng đâu có đứa con trai nào có người yêu vừa xinh đẹp vừa nết na như vậy mà lại không muốn đem khoe với mọi người, nhất là với gia đình.

Ngặt một nỗi thời gian của chàng rất eo hẹp, mà Trân Châu cũng bận học nhiều. Một phần khác chàng cũng có hơi mặc cảm gia thế nhà cửa không được khang trang lắm, ngại Trân Châu đã quen sống trong nhà cao cửa rộng bây giờ phải tới một nơi trong khu lao động sẽ không được thoải mái tự nhiên.

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, Duy Khải tự biết đó chỉ là cảm xúc chủ quan của mình, chứ chàng biết rõ Trân Châu đâu có tính câu nệ sang hèn đó bao giờ. Bây giờ nghe nàng hỏi, chàng nghĩ đây là lúc hợp lý để giới thiệu nàng với gia đình rồi, bèn đáp:

-Tất nhiên là như vậy! Để anh hỏi thăm ngày giờ nào ba má rảnh rồi mình sẽ thu xếp với nhau. Anh nghĩ chỉ có chiều Chủ Nhật là tiện nhất, em thấy đúng không?

Trân Châu mỉm cười hạnh phúc gật đầu.

Nhưng trái với cuộc gặp gỡ giữa Duy Khải với cha mẹ Trân Châu diễn ra rất thuận lợi, cuộc tiếp xúc giữa cha mẹ chàng và Trân Châu lại có một chút vấn đề. Thật tình chuyện cũng chả lớn lao gì, mà chẳng qua là do Trân Châu gây ấn tượng quá đẹp cho cả gia đình chàng, đến nỗi nhiều người thấy khớp.

Lần đó, cả hai đều từ ký túc xá về thăm nhà từ sáng thứ Bảy cuối tuần. Chiều Chủ Nhật Duy Khải sang nhà Trân Châu đón nàng. Cha mẹ chàng là ông bà Duy Tâm cùng chị Quyên đã chuẩn bị sẵn, và cô bé Uyên em gái chàng cũng háo hức tò mò muốn xem “bồ” của anh Duy Khải của cô trông ra làm sao.

Trân Châu hôm đó mặc chiếc áo dài vàng thêu bông đỏ rất xinh và quý phái, nhưng không quá lòe loẹt phô trương, mái tóc dài mịn màng xõa tới ngang giữa lưng chỉ cài một chiếc kẹp đơn giản. Nàng cũng không trang điểm gì, vì làn da đã trắng mịn và môi đỏ tự nhiên. Duy Khải để nàng ngồi cạnh mình tiếp chuyện cha mẹ. Ông bà Duy Tâm có tính cách bình dân và thoải mái, làm cho nàng thấy rất tự nhiên.

Nếu lần gặp ở nhà Trân Châu cha nàng là nhân vật chính hỏi chuyện Duy Khải, thì lần này mẹ và thỉnh thoảng chị chàng là người hỏi chuyện Trân Châu nhiều nhất. Nàng ngồi dáng vẻ khoan thai đài cát, nói năng lễ phép dịu dàng, toàn thân toát ra một sự thanh tú duyên dáng không gì tả được. Duy Khải chỉ ngồi im lặng chả nói gì, miệng cười cười như có vẻ nửa phấn khởi, nửa tự hào.

Khi cuộc gặp gỡ vừa dứt và trong lúc Duy Khải đưa Trân Châu về, một cuộc bàn luận sôi nổi nổ ra như bắp rang giữa những thành viên trong gia đình. Lúc vừa trở về nhà bước vào cửa, Duy Khải lập tức thấy mọi người im lặng nhìn mình lom lom. Đoán biết cả nhà đã bàn luận rất nhiều rồi nên chàng cũng nhìn lại từng người tỏ ra chờ đợi nghe ý kiến, trong bụng hơi hoang mang, không biết Trân Châu đã có sơ xuất gì chăng để bị mất điểm hay phê phán.

Thật ra Duy Khải đã nghĩ tới nghĩ lui trên đường về, và không hề thấy có một chút gì sơ sót. Chàng thầm nghĩ nếu Trân Châu mà còn không được gia đình đồng ý, thì có lẽ chàng sẽ chẳng biết tới đời nào mới kiếm được một cô gái nào hơn nàng nữa để vừa ý gia đình. Trong lòng chàng thoáng lên một chút tuyệt vọng và bực bội vô cớ.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với những quan ngại của Duy Khải, điều làm cho gia đình chàng do dự không phải do Trân Châu có sai sót gì, mà bởi vì nàng gần như quá hoàn hảo.

Người đầu tiên lên tiếng là cô bé Uyên, gọi là bé chứ năm nay cô cũng đã mười lăm tuổi. Cô nói như reo:

-Trời ơi anh Khải, chị Trân Châu đẹp thấy mê luôn, mà lại nói chuyện dễ thương nữa. Em thích chỉ quá đi!

Duy Khải chỉ cười đưa tay xoa xoa tóc cô bé không nói gì.

Tiếp đến nghe mẹ chàng tặc lưỡi, giọng băn khoăn ái ngại:

-Duy Khải, bạn gái con thật quá xinh đẹp duyên dáng. Bộ con không thấy ngại ngại gì sao?

Chàng chưng hửng trước câu hỏi quá bất ngờ mà chưa bao giờ dự đoán trước được, lắp bắp:

-Dạ con không hiểu ý má. Ngại… là ngại chuyện gì hả má?

Cha chàng ông Duy Tâm quay qua trả lời thay cho mẹ chàng:

-Ngại cái chỗ là con nhắm giữ được nó không? Con không nghe người ta nói “vợ đẹp là vợ người ta” sao?

Duy Khải ấp úng vài giây chẳng mở miệng ra được. Quả thật, xưa kia chàng cũng đã từng rất có thành kiến với sắc đẹp của phụ nữ, nhưng từ khi quen biết Trân Châu sự trong sáng và nhân cách đẹp đẽ của nàng đã làm tan vỡ cái định kiến phi lý ấy trong chàng.

Lúc đó thì mẹ chàng lại lên tiếng:

-Con bé đẹp như vậy, nếu con quen nó, ra đường người này dòm, kẻ kia ngó. Lúc nào cũng nơm nớp lo bị mọc sừng. Mệt tim lắm đó con!

Duy Khải nghe tới đây hơi phật ý trong bụng, nhưng vẫn giữ giọng từ tốn lễ phép thưa:

-Con xin cám ơn và ghi nhận ý kiến đó của ba má. Xin khoan nói tiếp vấn đề đó bây giờ. Vậy còn tính cách con người và hạnh kiểm của bạn con thì ba má thấy sao?

Chị Quyên gật gật đầu, xen vào bình luận:

-Con nhỏ nói năng rất lễ phép dễ thương.

Bà Duy Tâm tiếp lời:

-Bây giờ thì phải nói nó đẹp người đẹp nết đâu có gì để chê được, nhưng không biết sau này thì sao!

Duy Khải bây giờ mới tỏ bày ý kiến, giọng sang sảng:

-Dạ con nghĩ lo lắng như vậy không có căn cứ. Nếu đã tin vào đạo hạnh của cổ, thì dù có bao nhiêu người ve vãn cổ vẫn sẽ một dạ với con. Ngược lại, một cô gái khác có tính trăng hoa phóng đãng, thì dù nhan sắc bình thường vẫn có thể phản bội mình như thường. Như vậy theo con thấy điều quyết định không phải là dung mạo đẹp hay xấu, mà là phẩm hạnh của cô gái đó. Con hiểu và rất tin vào phẩm hạnh của Trân Châu nên con hoàn toàn chẳng ngại chuyện đó.

Ông Duy Tâm nghe vậy gật đầu trầm giọng:

-Ba má chỉ phòng xa nên nói vậy thôi, chứ những gì cả nhà thấy hôm nay thì đâu ai chê gì được bạn gái con đâu.

Mẹ chàng thì mắng yêu:

-Cái thằng, chưa gì mà đã bênh người yêu nó chằm chặp!

Duy Khải cười lớn tinh nghịch trêu chọc:

-Thì cũng như ba lúc nào cũng bênh má chằm chặp vậy. Con bắt chước ba còn không được khen sao?

Ông Duy Tâm sượng sùng, cũng cười rồi mắng yêu:

-Cái thằng quỷ!

Hôm sau gặp nhau tại trường gần thư viện Trân Châu nhìn chàng đăm đăm hỏi có vẻ hồi hộp:

-Hôm qua lúc về ở nhà có nói gì về em hông anh?

Duy Khải cười toe toét, đáp một cách vô tư không giấu giếm:

-Ở nhà ai cũng khen em xinh đẹp lại lễ phép ngoan ngoãn nữa.

Trân Châu nghe được khen đỏ hồng đôi má e thẹn:

-Thật vậy hả anh?

Duy Khải cười gật đầu, rồi chàng nheo mắt nhìn Trân Châu lấp lửng:

-Và chính vì vậy nên ai cũng lo…

Trân Châu tròn mắt ngạc nhiên hỏi dồn:

-Lo?… Lo chuyện gì hả anh?

Duy Khải cúi tới ghé sát tai nàng nói nhỏ, giọng tinh nghịch:

-Lo là không biết anh có giữ được em mãi không đó…

Trân Châu nghe vậy che miệng phì cười, rồi đôi chân mày khẽ nhíu lại, nàng nhìn vào mắt Duy Khải nghiêm nghị hỏi:

-Vậy còn anh, anh có lo điều đó hông?

Duy Khải quay mặt dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai bèn vụng trộm ôm Trân Châu vào lòng, nhìn nàng thật nồng nàn nói khe khẽ:

-Anh chả bao giờ lo sợ điều đó, vì em đã là một nửa của anh, làm sao tách ra được mà phải lo. Đúng không cưng?

Trân Châu nghe nói mà lòng cảm động bồi hồi, biết Duy Khải không có thói nói gian dối để lấy lòng người khác bao giờ. Tuy vậy cử chỉ âu yếm bất ngờ của chàng khiến cho nàng thẹn thùng ửng hồng đôi má, nàng bèn đẩy nhẹ chàng ra nói khẽ:

-Anh, coi chừng người ta thấy kỳ chết. Đây là sân trường mà!

Duy Khải lì lợm kiên quyết:

-Ai thấy cho họ thấy, anh muốn công khai cho mọi người biết là… anh yêu em, và em là của riêng anh!

Trân Châu mở to đôi mắt nhìn vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Có cái gì đó hôm nay làm cho chàng trở nên bạo gan tới mức vậy, vì ngày thường chàng là một chàng trai khá nhút nhát và khép kín trong chuyện tình cảm. Đôi khi bạn bè biết chỉ chọc ghẹo cho vài câu đã đủ làm cho chàng mắc cỡ lắm rồi, vậy mà hôm nay Duy Khải như muốn hét to lên cho mọi người biết chàng đang yêu. Quả thật tình yêu có sức mạnh xô thành đổ núi, làm cho người ta đang nhút nhát lại trở thành can đảm đến lạ thường.

☘︎