← Quay lại trang sách

CHƯƠNG KẾT … Năm mươi năm sau

Tại một khu gia cư nhỏ ở vùng ngoại ô hiền hòa rợp đầy bóng cây xanh kia, người dân nơi đây vẫn thấy có một đôi vợ chồng đã thuộc hàng lão niên nắm tay nhau đi dạo trong công viên bên cạnh mỗi ngày. Cả hai đều vô cùng đẹp lão. Cụ ông mặt mày quắc thước đôn hậu, dáng người thon gọn nhanh nhẹn, còn cụ bà tóc vẫn còn đen, gương mặt đẹp hiền hậu, giọng nói dịu dàng êm ái, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn không giấu được một vẻ đẹp đằm thắm hiếm có. Hai người vẫn rất khỏe và luôn đi bên nhau, từ lời nói cho đến cử chỉ đều toát lên sự âu yếm yêu thương nhau hết mực.

Hôm nay người ta lại thấy hai cụ đang đi tập thể dục ngoài công viên. Tiếng cụ bà dịu dàng:

-Anh Khải ơi, hôm nay các con sẽ đến thăm mình đó anh. Chắc mình phải trở về nhà sớm hơn hông thôi các con chờ.

Giọng cụ ông từ tốn nhỏ nhẹ:

-Đúng rồi đó Trân Châu! Anh cũng có nghe, nhưng mà Phương Trân sẽ đến trước, còn Duy Khoa thì bận chút việc một chốc sau mới đến được.

-Vậy mình trở về đi anh nhé?

-Ừ mình đi em!

Hai cụ chưa kịp về đến thì cô con gái Phương Trân cùng chồng con đã tới sớm và đang đậu xe trước cửa chờ rồi. Hai cụ sống một mình trong một căn nhà nhỏ nhưng rất xinh. Ngồi trong xe nhìn qua cửa kính thấy cha mẹ tay trong tay đang thấp thoáng trên con đường nhỏ dẫn về nhà xa xa, Phương Trân mỉm cười hạnh phúc và vô cùng ngưỡng mộ tình yêu thủy chung son sắt của cha mẹ mình. Một thoáng hoài niệm về cuộc tình của chính nàng bắt đầu hơn ba mươi năm trước lại thoáng qua…

Phương Trân đứng trước gương cẩn thận kiểm tra lại lần cuối trước khi rời nhà. Nàng hài lòng với bộ áo dài hồng rất vừa vặn ôm sát tấm thân kiều diễm của mình. Phương Trân biết mình đẹp, phải nói là rất đẹp, với mái tóc dài quá vai đen mượt mà, đôi mắt to đen lay láy ngây thơ, và đôi môi mọng đỏ hồng tự nhiên. Nàng thầm cảm ơn trời được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ cha.

Nhiều người đã từng để ý nhận xét rằng nàng rất giống mẹ về nhân dáng. Hai mẹ con cao cũng gần bằng nhau, đều có khuôn mặt trái xoan cân đối, giọng nói và dáng đi giống nhau. Ngay cả cái gu thời trang cũng tựa nhau luôn. Khi đi ra ngoài, mọi người đều tưởng là hai chị em, vì mẹ nàng tuy đã ngoài bốn mươi nhưng nhìn vẫn rất trẻ đẹp. Chính Phương Trân cũng phải thừa nhận điều đó. Mẹ nàng quá đẹp, đằm thắm dịu dàng, lại có cái duyên mà nàng không thể bì được.

Hôm nay Phương Trân sẽ được người yêu của nàng Vĩnh Phúc đưa về nhà ra mắt cha chàng. Phương Trân quen Vĩnh Phúc đã được ba năm từ lúc còn học chung ở trung học, và chính thức yêu nhau được gần hai năm. Vĩnh Phúc hiền lành tử tế, sống rất có nhân nghĩa. Hình như Vĩnh Phúc có nhiều phẩm chất mà Phương Trân thấy ở cha nàng, người mà nàng vô cùng kính trọng và yêu quý như một thần tượng.

Phương Trân thường nghe mẹ kể, từ khi nàng vừa được tượng hình cho đến khi ra đời, cha nàng luôn ở bên mẹ săn sóc, yêu thương, chia sẻ với mẹ trong thời gian thai nghén và sinh ra nàng. Khi Phương Trân còn nhỏ, từ việc sữa tã, chăm sóc lúc ốm đau, bất cứ việc gì cũng có bàn tay của cha. Rồi khi nàng bắt đầu đi học, chính cha nàng đã giành thời gian mỗi ngày cùng với mẹ hỏi han dạy dỗ giáo dục nàng, dù ông rất bận. Phương Trân cũng nghe mẹ thường hết lời khen ngợi và hãnh diện vì cha, làm cho nàng thấy cha mình là một người chồng, người cha thật tuyệt vời. Duy Khoa, em trai nàng tuy mới mười lăm tuổi cũng đã đủ hiểu biết và công nhận như vậy.

Phương Trân thấy rất rõ cha mẹ nàng thương yêu nhau vô kể. Hình như nàng chưa từng thấy hai người nóng giận với nhau bao giờ, và lúc nào cũng nói về nhau bằng những lời trân quý yêu thương nhất. Mỗi xế chiều khi công việc tạm xong, cha mẹ nàng luôn nắm tay nhau đi dạo ngoài công viên gần nhà một vòng. Khi đã lớn và bắt đầu biết yêu, Phương Trân thầm chút ganh tị một cách rất dễ thương tình yêu cha mẹ mình giành cho nhau, và nàng khao khát có được một tình yêu của riêng mình giống như cha mẹ vậy.

Nhà Vĩnh Phúc nhỏ nhắn nhưng rất sang trọng và đẹp. Theo lời chàng nói cha chàng không thích nhà lớn vì chỉ có hai cha con. Vĩnh Phúc không có mẹ. Cha chàng đã xin nuôi từ lúc chàng ba tuổi trong một trại mồ côi và đã nuôi dạy thương yêu chàng như con đẻ. Vĩnh Phúc rất thương và kính cha như chính cha ruột, vì suy cho cùng ông là người thân duy nhất chàng có trên đời.

Vĩnh Phúc đưa Phương Trân vào phòng khách, bảo nàng ngồi rồi anh vào trong mời cha ra. Phương Trân thấy ông cỡ tuổi năm mươi, bước ra với dáng vẻ khoan thai, ăn mặc sang trọng. Trong bộ áo dài duyên dáng, nàng đứng dậy lễ phép chào:

-Dạ thưa cháu chào bác!

Cha Vĩnh Phúc đưa tay sửa cặp kính để nhìn Phương Trân cho rõ, rồi bỗng nhiên ông tái mặt, môi run run, mắt mở to nhìn nàng như vẻ vô cùng xúc động và sửng sốt. Phương Trân và Vĩnh Phúc đôi uyên ương đưa mắt nhìn nhau hoang mang chưa biết nói gì thì bỗng nghe ông lên tiếng, giọng nghe như lạc đi:

-Cháu đây là…

Vĩnh Phúc vội chêm vào:

-Thưa ba, đây là Phương Trân người yêu của con.

Cha chàng rút khăn tay trong túi chấm chấm mồ hôi nơi trán, gật đầu rồi ra dấu mời nàng ngồi. Ông dường như vẫn chưa qua cơn xúc động rất mãnh liệt, ngập ngừng hỏi:

-Cháu Phương Trân này, cháu họ gì vậy?

Cả Vĩnh Phúc lẫn Phương Trân đều hết sức ngạc nhiên không hiểu lý do gì khiến ông lại có những phản ứng bất thường rất xúc động khi vừa gặp mặt nàng, và bây giờ lại hỏi một câu lạ như vậy. Phương Trân mỉm cười lễ phép trả lời:

-Dạ thưa, cháu họ Phan, Phan Nhật Phương Trân.

Nghe xong, ông nhíu mày rồi cúi xuống lẩm bẩm “Giống quá đi mất!… Thôi đúng rồi, đúng rồi!”.

Phương Trân và Vĩnh Phúc vô cùng hoang mang, hết người này nhìn người kia như ngầm hỏi nhau chuyện gì xảy ra. Phút chốc im lặng trôi qua, bỗng cha Vĩnh Phúc ngước nhìn lên hỏi:

-Cháu này, có phải cha cháu là Duy Khải, và mẹ cháu tên Trân Châu không?

Phương Trân tròn mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu:

-Dạ thưa bác đúng rồi. Bác biết ba mẹ cháu sao?

Ông thở nhẹ ra rồi gật đầu buồn buồn đáp:

-Bác là bạn cũ của cha mẹ cháu, nhưng rất lâu rồi không gặp. Khi về cho bác gửi lời thăm ba mẹ cháu nhé!

-Dạ, cám ơn bác!

Ngập ngừng vài giây ông lên tiếng, giọng rất ân cần chân thật:

-Phương Trân này, bác nghe Vĩnh Phúc nói cháu mới vào năm đầu trường y. Bác chính là chủ tịch của cái trường cháu đang học. Nếu cháu cần bất cứ gì, bất cứ lúc nào, hãy gặp bác nhé! Không được ngại!

-Dạ, cháu cám ơn bác nhiều!

Khi Vĩnh Phúc đã đưa Phương Trân về, ông vào văn phòng ngồi xuống chiếc ghế bành da, mắt nhìn đẫn đờ qua cửa sổ như đang gợi nhớ lại một thời dĩ vãng xa xăm. Cơn xúc động vẫn còn dữ dội, tim ông như đang thắt lại. Đã hai mươi năm rồi mà ký ức cứ như mới hôm qua.

Ngày ấy, ông là một bác sĩ tài giỏi hào hoa làm trong một bệnh viện lớn danh tiếng trong thành phố. Biết bao cô gái trẻ đẹp quý phái say mê mà ông vẫn dửng dưng. Rồi vào một ngày định mệnh kia ông đã gặp một bệnh nhân, một người con gái vô cùng xinh đẹp thùy mị mà đã từ đó vĩnh viễn cướp lấy trái tim ông, để lại cho ông tan vỡ trong mối tình đơn phương tuyệt vọng. Khi biết không thể có được nàng trong cuộc đời, ông đã quyết định từ bỏ việc làm như một bác sĩ của bệnh viện, vì mỗi ngày khi đi ngang qua phòng bệnh số 412 ấy, một trời kỷ niệm lại ùa về như cơn sóng thần nhận chìm tâm hồn sầu cảm của ông, khiến ông muốn lịm đi vì xúc động. Ông cứ ngỡ trong phòng 412 ấy vẫn còn bóng dáng thướt tha dịu dàng, khuôn mặt kiều diễm và giọng nói êm ái như hút hồn của cô gái ấy. Không chịu đựng nổi với cảm xúc chất ngất đó, ông đã chọn con đường giảng dạy trong trường đại học y, như trốn tránh dĩ vãng của chính mình. Qua bao năm, nhờ tài năng lãnh đạo, uy tín lâu đời của gia đình, và khả năng tài chánh dồi dào của gia tộc, ông đã trở thành một vị chủ tịch uy tín của trường.

Cũng từ ngày đó, trái tim ông đã chết hẳn, đem theo bóng hình người con gái ấy cho tới vĩnh hằng. Cha mẹ ông đã lo sợ tìm kiếm mai mối cho ông bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác, vì ông là con một nên họ rất sợ tuyệt tự, nhưng ông chẳng bao giờ còn rung động với ai nữa. Ông đã cam chịu tội bất hiếu với cha mẹ, chọn kiếp sống độc thân, và đã xin nuôi một bé trai trong trại mồ côi xem như con mình.

Hôm nay, khi thấy Phương Trân, ông bàng hoàng đến xuýt ngất đi khi thấy dung mạo của nàng sao quá giống người xưa, sự xúc động đã cố giam vào quên lãng bao năm nay trỗi dậy quá mãnh liệt. Ông chợt ngậm ngùi nhận ra bụi thời gian đã vô tình nhuộm mái tóc xanh thành bạc, một thời thanh xuân đã qua đi, cuốn theo bao nông nỗi say mê của những ngày trẻ dại.

Tối hôm đó gặp Vĩnh Phúc, ông ôn tồn căn dặn:

-Phúc con, con phải đối xử tốt và thương yêu Phương Trân thật nhiều, và sau này con nhất định phải cưới nó làm vợ. Từ bây giờ, ba đã xem nó là con dâu của ba rồi. Nhớ rõ chưa?

Vĩnh Phúc ngơ ngác không hiểu lý do, nhưng vì quá yêu Phương Trân nên chuyện cha căn dặn là lẽ đương nhiên, và chàng vui vẻ gật đầu.

Phương Trân về nhà, định bụng sẽ kể với cha mẹ những điều lạ lùng nàng thấy được khi đến nhà Vĩnh Phúc hôm nay. Khi lên cầu thang, nàng nghe tiếng cha mẹ mình đang nói chuyện trong phòng bèn tò mò đứng yên lắng nghe.

Tiếng mẹ nàng rất dịu dàng:

-Anh Khải, hôm nay con gái mình tới ra mắt gia đình người yêu của nó. Hổng biết bên ấy nghĩ sao anh há?

-Con bé rất ngoan nên anh tin họ sẽ vừa ý. Vĩnh Phúc đàng hoàng có đạo đức anh cũng yên tâm. Nhưng con bé mới có mười chín tuổi, yêu sớm vậy đáng lo chăng?

Phương Trân nghe giọng thật âu yếm nũng nịu của mẹ:

-Anh, con nó cũng lớn rồi! Em hồi đó yêu anh mới mười bảy tuổi, mà mình cũng thành vợ chồng quá hạnh phúc nè. Em nghĩ mình dạy dỗ con khi yêu sao cho lành mạnh, ráng học hành để lo cho tương lai của nó, giống như mình hồi xưa.

Giọng cha nàng ôn tồn êm ái:

-Trân Châu, em nói đúng lắm. Thật ra trai gái lớn lên yêu thương nhau là một điều tốt và nhu cầu chính đáng. Em giúp anh dạy con chuyện đó nhé! Hai mẹ con phụ nữ với nhau nói tiện hơn. Nếu có gì em nói anh sẽ dạy con thêm.

-Dạ.

Rồi giọng mẹ nàng thỏ thẻ:

-Anh ơi, tuần sau là kỷ niệm ngày cưới của mình rồi đó. Anh có cảm xúc gì hông anh?

Giọng cha nàng thật êm dịu:

-Cảm xúc thì nhiều lắm, và ngày nào cũng có. Em biết sao không Trân Châu, anh phát hiện ra càng sống chung với nhau lâu anh lại càng yêu em hơn. Mỗi ngày được ở bên em là hạnh phúc nhất của anh rồi.

-Em cũng vậy! Mình sẽ yêu nhau trọn đời anh nhé!

Một thoáng im lặng trôi qua, giọng cha nàng lại cất lên:

-Hồi đó mình ước sao có bài hát “Trọn Đời Yêu Nhau” để hai đứa mình hát song ca. Nghĩ lại lúc đó mình ngây ngô dễ thương quá ha em?

Phương Trân nghe tiếng mẹ cười nho nhỏ rồi lên tiếng:

-Dù hông có bài hát đó, chuyện tình yêu của mình cũng như lời hát tuyệt đẹp cho một bài ca như vậy rồi.

Giọng cha nàng nhỏ nhẹ:

-Trân Châu, em còn nhớ hôm vừa đám cưới xong, mình đã nói đùa là nếu ai đó viết lại thành tiểu thuyết chuyện tình của hai đứa mình, thì nó sẽ rất đẹp. Nhưng em nói sẽ chờ thêm một chương nữa không?

Tiếng mẹ nàng cười khúc khích:

-Dạ, em làm sao quên được chứ, và bây giờ cái chương cuối đó có thể xong rồi phải hông anh? Vậy chắc mình phải tìm ai đó viết giùm thôi. Tuy chưa có nhạc sĩ viết bài hát “Trọn Đời Yêu Nhau”, nhưng sẽ có một cuốn truyện tình “Trọn Đời Yêu Nhau”, nha anh!

-Đúng rồi! Trân Châu ơi, ngồi đây với anh! Anh hát cho em nghe nè.

Giọng mẹ nàng thật ngọt ngào:

-Dạ, anh hát đi, Duy Khải của em!

Phương Trân bỗng nghe giọng hát nho nhỏ nhưng trầm ấm của cha cất lên. Bài gì quen quen quá ta? Nàng đã nghe qua rồi, hình như là bài “Mãi Mãi Bên Em” của Từ Công Phụng thì phải.

“Nếu có điều gì vĩnh cửu được,

Thì em ơi, đó là tình yêu chúng ta!

Bờ môi ngoan, hương tóc rũ vai mềm

Từng ngày dài hồn anh mãi tương tư

Gọi tên em lòng náo nức đêm mơ

Anh mơ sẽ bên em cho đến tận cuộc đời…”

Viết xong - Sài Gòn 1993.

Bổ sung - USA 2020.

- Hồi Kha -

HẾT ☘︎ ☘︎ ☘︎