Chương 117 Trời xui đất khiến
TSCPTĐK - Chương 117
Mày Mộ Đình Hiên nhảy nhảy, nắm tay không tự chủ được nhắc lên.
Nhiều năm như vậy, Mộ Đình Hiên vẫn luôn không bỏ xuống được thành kiến đối với Mộ Hành Chi, nhưng nếu không phải hắn vẫn ôm ấp mong chờ về Mộ Hành Chi, hắn cũng sẽ không canh cánh trong lòng như thế.
Khuông Dịch nhấp môi, không nói gì.
"Tiền bối, không định nói sao? Không bằng ta đi tìm nhi nữ ngươi tới, ngươi nói cho nàng là được, ta nghe nói nhi nữ ngươi rất không hiếu thuận, ta bắt nàng tới đây bồi ngươi, thuận tiện cũng đánh gãy chân nàng, như vậy nàng có muốn chạy cũng không chạy được, để phụ tử hai người các ngươi có người làm bạn được không a?"
"Họa không vướng thê nhi, các hạ hà tất phải làm thế." Khuông Dịch đột nhiên nóng vội lên tiếng.
Mộ Đình Hiên nhìn Khuông Dịch, nắm chặt nắm tay, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, thì ra hắn cũng không phải ngay từ ban đầu đã là tai tinh trời sinh. "Ngươi thu được bao nhiêu chỗ tốt từ Mộ Nhạc Sơn mà lại nói thành như vậy?"
"Lúc ấy Mộ Nhạc Sơn bắt giữ nhi nữ uy hiếp ta, hắn là thiếu chủ Mộ gia, ta đành phải nghe theo mệnh lệnh của hắn hành sự."
Mộ Đình Hiên cười nhạo một tiếng: "Tiền bối hà tất phải nói ủy khuất như thế, nếu chính ngươi không muốn, ai có thể miễn cưỡng được ngươi chứ."
"Tiền bối cảm thấy hiện tại ngươi nói lời này còn có tác dụng gì sao?"
"Tiền bối thật ghê gớm, một lời thành thật." Mộ Đình Hiên tràn đầy châm chọc cười nhạo.
"Oan nghiệt a!" Khuông Dịch thở dài một hơi.
"Vận khí của ta cuối cùng cũng không kém, đi theo một chủ tử không tồi, vậy nên, tận thế của Mộ gia tới rồi." Mộ Đình Hiên cắn răng nói.
"Tiền bối nói lời này đúng là nhẹ nhàng, người bị gia tộc vứt bỏ cũng không phải ngươi, người bị đào mộc linh chi tâm cũng không phải ngươi, ngươi nói cái gì cũng được."
"Báo ứng a! Chuyện này từ ta mà nên, hy vọng cũng từ ta mà kết."
Thân thể Khuông Dịch đột nhiên ngã xuống ghế dựa.
Mộ Đình Hiên trầm mặt xuống: "Chết rồi sao? Đúng là tiện nghi cho hắn."
Mộ Đình Hiên nắm chặt nắm tay, trong lòng thở ra một hơi, từ nhỏ hắn đã hận tướng thuật sư hạ lời bình cho hắn thấu xương, chỉ là, hiện giờ người chết trước mặt, Mộ Đình Hiên lại không cảm thấy sảng khoái chút nào.
............
"Trời mưa." Dịch Phàm mở dù, che khuất đỉnh đầu Mộ Đình Hiên.
Mộ Đình Hiên gom quần áo trên người lại: "Nổi gió rồi, có chút lạnh."
Dịch Phàm duỗi tay ôm lấy Mộ Đình Hiên, một dòng nước ấm chảy vào trong thân thể Mộ Đình Hiên.
Mộ Đình Hiên gật đầu.
Một nam tử trung niên áo xám đứng trong mưa, bình tĩnh nhìn hai người.
Mộ Đình Hiên nhíu mày lại: "Một người điên mà thôi, không cần để ý hắn, chúng ta đi!"
Dịch Phàm gật đầu, ôm Mộ Đình Hiên đi ngang qua nam tử áo xám.
Nam tử áo xám nhìn bóng dáng Mộ Đình Hiên rời đi, muốn tiến lên nhưng lại không bước được bước nào.
Mộ Đình Hiên cúi đầu, đi sát bên người Dịch Phàm, không quay đầu lại một lần nào.
Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên, chỉ thấy Mộ Đình Hiên nhấp môi, sắc mặt có chút có nhìn.
"Ngươi không gọi hắn một tiếng sao? Kỳ thật ngươi vẫn luôn rất muốn được hắn quan tâm đi."
Mộ Đình Hiên nhắm mắt lại: "Khi còn nhỏ đúng là rất muốn, nhưng trước sau đều không chiếm được, hiện giờ ta đã không cần."
............
Mộ gia.
"Khuông Dịch đã chết?" Mộ Nhạc Sơn hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay có hai người tới bái phỏng hắn, sau đó hắn liền tự sát." Một trưởng lão Mộ gia nói.
Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay: "Vậy hơn phân nửa là không có sai rồi."
Tuy rằng chuyện Kỳ Thiếu Vinh xuống tay với Mộ gia, Mộ Nhạc Sơn đã tra được bóng dáng của Mộ Đình Hiên đứng sau lưng, nhưng Mộ Nhạc Sơn vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, hiện giờ Khuông Dịch đã chết, Mộ Nhạc Sơn cuối cùng cũng xác định.
"Khuông Dịch tự sát?"
"Hình như là bị Mộ Đình Hiên bức chết."
Mộ Nhạc Sơn híp mắt lại: "Tiểu bạch nhãn lang kia thật đúng là đủ tàn nhẫn độc ác."
"Gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Tên hỗn đản Kỳ Thiếu Vinh kia nhờ Phong Nguyên đối phó với Mộ gia chúng ta, hắn có thể chiếm được cái gì tốt chứ? Vì một tên tùy tùng bé nhỏ không đáng kể, đáng giá sao?"
Mộ Nhạc Sơn nhắm mắt lại, không khỏi có chút mỏi mệt.
............
Mộ Đình Hiên nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, nghe nói thời điểm ngươi cùng thiếu gia ra ngoài bị người khác tập kích?"
"Một tiểu tặc trộm túi tiền của thiếu gia nhà ngươi, chúng ta đuổi theo hắn, luận bàn một phen mà thôi, không có gì ghê gớm." Trang Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Mộ Đình Hiên có chút ăn năn cúi đầu: "Xin lỗi, liên lụy Trang đại thiếu rồi."
"Mộ thiếu quá khách khí, đây cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi không cần để ở trong lòng."
Mộ Đình Hiên cùng Trang Hạo hàn huyên vài câu sau đó liền đi vào phòng ngủ, trong đình viện chỉ dư lại hai người Dịch Phàm cùng Trang Hạo.
Mộ Đình Hiên vừa đi, thái độ của Trang Hạo liền trở lên tùy ý rất nhiều.
"Đi ra ngoài một chuyến, có tiến triển gì không?" Trang Hạo chớp chớp mắt, tràn đầy bát quái hỏi.
Trang Hạo như suy tư gì đó gật gù: "Vẫn luôn khá tốt, nói cách khác nghĩa là không có tiến triển gì, ta nói ngươi a, hiệu suất cũng quá thấp, ngươi cư tiếp tục như vậy, rất có khả năng cả đời đều làm quang côn (quang: trống trải; côn: gậy -> quang côn: cây gậy trơ trọi, cành cây không lá không hoa -> nghĩa bóng chỉ những người đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, nói ngắn gọn là ế vợ)!"
Trang Hạo bất đắc dĩ vuốt cằm: "Cái này còn chưa có, bất quá, cho dù là như thế nào, tiến triển của ta vẫn luôn nhanh hơn ngươi một ít."
"Ngươi quên rồi sao, ta và thiếu gia ngươi đã đính hôn."
"Kỳ thật thiếu gia nhà ngươi đã yêu thầm ta rất lâu, ngươi cũng thấy được đi, thời điểm đại chiến trăm viện, thiếu gia ngươi sờ ta, hắn còn muốn cởi quần của ta, a, ta nhớ rồi, lúc ấy ngươi cũng đang thi đấu, không nhìn thấy được, không sao, ta có quay lại, ngươi muốn xem không?" Trang Hạo khoe mẽ ưỡn ngực.
"Không cần, ta không muốn xem." Dịch Phàm nói.
Trang Hạo ôm hai tay: "Ngươi không muốn xem thì thôi, thiếu gia nhà ngươi khen làn da của ta không tồi!"
Trang Hạo gật đầu: "Thì ra là nắm rồi, hiệu suất của ngươi thấp như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi chưa nắm chứ?"
Trang Hạo không thèm để ý gật đầu: "Đa tạ nhắc nhở, so với việc lo lắng cho ta, ngươi vẫn nên nghĩ lại cho mình đi, ta nói cho ngươi a, kỳ thật thiếu gia nhà ngươi vẫn luôn yêu thầm ta, bất quá, da mặt hắn mỏng, ngại nói ra mà thôi."
Trang Hạo kiêu ngạo cười lên.
Trang Hạo có chút xấu hổ oán trách: "Đang yên đang lành, ngươi nói mấy lời này với Thiếu Vinh làm gì?"