Chương 6 Thiên cơ
Vận mệnh tương lai của mỗi người là do trời định, suy đoán tương lai so với bói toán còn nguy hiểm hơn nhiều, xem không cẩn thận sẽ bị phản phệ, đã thế lại còn hao tổn rất nhiều pháp lực, vậy nên việc này đã bị cấm trong Tiên môn, nhưng lúc này, Hành Huyền lại một lòng muốn thử. Lão đặt tay Trọng Tử lên cuốn sách Thiên cơ, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng không dám mạo hiểm quá mức: “Thiên cơ bất khả lộ, chuyện tương lai chỉ mình ta được xem, người không thể xem được, ta cũng không thể nói.” [1]
[1] Phản phệ: bị dội ngược lại, đánh bật lại.
Trọng Tử vốn đang vui vẻ, thích thú, nghe vậy thì lập tức xị mặt: “Vậy đệ tử không có cách nào biết sao?”
Thật ra, Thiên Cơ tôn giả cũng có thể lách được luật trời, Hành Huyền nghĩ ra một cách: “Như thế này đi, trước tiên, ta sẽ xem tương lai của ngươi thế nào, nếu tốt, ta sẽ gật đầu, nếu không tốt, ta sẽ lắc đầu, còn chuyện ngươi có thể tu thành tiên cốt hay không thì ngươi tự suy đoán nhé!”
Ngụ ý trong câu nói này đã rất rõ ràng, Trọng Tử vô cùng hào hứng.
Hành Huyền nhắm mắt làm phép.
Rất lâu sau, từ giữa cuốn sách Thiên cơ dày cộp bắt đầu xuất hiện một tia sáng trắng êm dịu mà cổ quái, dần dần, tia sáng trắng biến thành chùm sáng, xuyên qua kẽ ngón tay nhỏ nhắn thoát ra ngoài.
Một chùm, hai chùm, ba chùm…
Rất nhiều chùm sáng lần lượt xuất hiện, cả cuốn sách trở nên rực rỡ, chói lọi, thêm vào đó, ánh sáng kia ngày càng rõ ràng hơn, chiếu rọi về phía sau, tưởng chừng không mở nổi mắt, thậm chí, cuốn Thiên cơ cũng bắt đầu rung lắc dữ dội khiến Trọng Tử vô cùng hoảng hốt.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Một tuần trà trôi qua, ánh sáng trắng bỗng nhiên biến mất.
Hành Huyền vừa vui mừng vừa bất an, thật sự không ngờ chỉ đoán vận mệnh cho một đứa trẻ mà lại bị phản phệ mạnh đến vậy, may mà còn thành công, nhưng tiêu hao khá nhiều linh lực, mấy tháng tới e rằng không thể tùy tiện sử dụng thuật tiên tri được nữa, không biết vận mệnh tiểu nha đầu này thế nào, có thật sự…
Đầu tiên, lão lau mồ hôi trên trán, vuốt vuốt chòm râu bạc, ra hiệu cho Trọng Tử thu tay về, sau đó mới nâng sách Thiên cơ lên, chậm rãi mở ra.
Vừa nhìn, Thiên Cơ tôn giả đã hoảng sợ đến run rẩy, cuốn sách suýt nữa rơi xuống đất.
Giữa trang sách hiện lên một đám mây trắng đang cuồn cuộn dâng đầy bầu trời mờ mịt, giữa đám mây xuất hiện một thanh kiếm trắng như tuyết, như sao rơi bay về phía chân trời, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết, khoảng không chỉ còn lại một biển mây trắng xóa.
Hình dáng của cây kiếm đó nhìn thật quen mắt!
Có lẽ nào con bé sẽ đi theo con đường của người đó?
Hành Huyền hoảng sợ, mặt biến sắc, hai tay nắm chặt cuốn sách, nhìm chằm chằm vào biển mây trong trang sách hồi lâu rồi chậm rãi thở dài.
Không thể nào, không thể là thanh kiếm ấy!
Hình ảnh ban nãy tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc, thanh kiếm này bóng loáng và đẹp đẽ, như một dải ngân hà sáng lấp lánh, không có tiên khí, cũng không mang ma khí, tuyệt đối không thể là thanh kiếm kia được.
Hóa ra chỉ là lo sợ viển vông, Hành Huyền lại đưa tay lau mồ hôi trên trán, thầm ngạc nhiên.
Đây là lần tiên tri kỳ lạ nhất từ trước đến nay, không thể nói trước là phúc hay họa, nhưng nếu là kiếm, chắc hẳn phải liên quan đến phái Kiếm tiên, chẳng lẽ lại muốn đối phó với chính Nam Hoa này?
Lại giương mắt nhìn Trọng Tử hồi lâu rồi lại cúi đầu dán mắt vào cuốn sách, lát sau lại ngẩng mặt nhìn con bé, hai mắt nháy lia lịa.
Trọng Tử chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện tiên cốt, thấy thế liền nghi hoặc: “Tôn giả nháy mắt làm gì, không phải người nói sẽ gật đầu hoặc lắc đầu sao?”
Hành Huyền lắc đầu.
Trọng Tử lập tức xị mặt: “Không phải thế chứ?”
Hành Huyền suy nghĩ một lát, lại lắc đầu.
Hai mắt Trọng Tử lập tức sáng lên. “Tôn giả nói đệ tử có thể tu thành tiên cốt ư?”
Hành Huyền suy nghĩ một lát, lắc đầu, lại suy nghĩ một lát, gật đầu, rồi lại suy nghĩ một lát nữa, lắc đầu…
Trái tim của Trọng Tử nhảy lên nhảy xuống hết lần này tới lần khác, nó vội la lên: “Vậy rốt cuộc là như thế nào chứ!”
Như thế nào ư? Lão nhân gia ta đã sống hơn một nghìn năm, chưa từng thấy chuyện kỳ quái đến vậy. Hành Huyền cũng không thể lý giải nổi, gập cuốn sách lại, ho khan hai tiếng, viện cớ: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Trọng Tử dò hỏi hồi lâu mà cũng không thu được kết quả gì, chán nản bĩu môi: “Tôn giả chuyện gì cũng biết, vậy mà lại không thể nói ra, như vậy là có ý gì?”
Hành Huyền than thở: “Không phải như vậy đâu.”
Nói xong, lão mới hoàn hồn, thầm giật mình, lúc nào lão cũng nghe lời nói của lũ trẻ, suýt nữa thì lung lay ý chí. Sát khí trời sinh, vận mệnh kỳ quái, nói chung, một đứa trẻ có xuất thân như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp, để con bé ở lại Nam Hoa, e rằng không ổn chút nào.
Hai tháng gần đây, Lạc Âm Phàm phát hiện Trọng Hoa cung yên tĩnh hơn rất nhiều, tiểu đồ đệ phá lệ, trở nên ít nói, không còn tới đây ríu ra ríu rít suốt ngày, giờ nó cả ngày ngơ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt quả mướp đắng, có vẻ không vui, e chừng đang có tâm sự.
Chàng bèn đi tới chỗ con bé: “Trọng Tử, có người bắt nạt ngươi à?”
Trọng Tử lắc đầu, đôi mắt to tròn chỉ nhìn chàng một lát rồi cụp xuống.
Lạc Âm Phàm cảm thấy khó hiểu: “Vì sao lại ủ rũ như vậy?”
Trọng Tử nhỏ giọng nói: “Đệ tử không muốn già đi.”
Lạc Âm Phàm nghe mà như rơi vào đám sương mù. “Cái gì già đi?”
Trọng Tử buồn rười rượi. “Thiên Cơ tôn giả nói đệ tử không có tiên cốt, nhất định sẽ bị già đi rồi chết, sẽ biến thành lão bà bà, tóc trắng xóa, răng lung lay, đệ tử không muốn như vậy!”
Lạc Âm Phàm cuối cùng cũng hiểu tiểu đồ đệ đang nghĩ gì. “Già thì có sao, cũng chỉ là bề ngoài thôi, có gì quan trọng đâu!”
Trọng Tử bướng bỉnh, quay mặt đi chỗ khác. “Sư phụ trẻ như vậy, đệ tử không muốn trở thành lão bà bà, người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười!”
Đúng là trẻ con, luôn thích những cái hào nhoáng. Lạc Âm Phàm dở khóc dở cười. Nhưng điều này cũng nhắc nhở chàng, từ trước tới nay, chàng luôn nghĩ không dạy Trọng Nhi tiên thuật, giữ con bé bình an ở bên cạnh là tốt rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện con người khi già rồi sẽ phải chết, nếu Trọng Nhi không tu tiên, tương lai khó thoát khỏi cảnh này, thực sự chàng nỡ lòng để mặc con bé rơi vào vòng luân hồi hay sao?
Trong lòng Lạc Âm Phàm khẽ rung động.
Việc tu hành của Tiên môn từ trước tới nay vẫn vậy, phải cùng lúc tu cả linh và thuật. Tu linh chính là thu nạp linh khí đất trời để thay đổi thể chất con người, đạt đến độ trường sinh bất tử; nhưng cái khó khăn nhất đối với con người chính là tu thuật, chinh chiến với Ma tộc quanh năm, Tiên môn đặc biệt coi trọng thuật pháp, chỉ cần không tu luyện thuật pháp, không có linh lực thì chẳng thể làm được gì, Trọng Tử lại không thể tu thuật.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la ngoài cửa điện, Lạc Âm Phàm chắp tay suy nghĩ giây lát, rồi bỗng quay người lại, nói: “Vi sư có thể dạy ngươi tu tiên.”
Trọng Tử tưởng mình nghe lầm. “Đệ tử có thể tu thành tiên cốt, trường sinh bất lão như sư phụ ư?”
Tiểu đồ đệ, tư chất tuyệt hảo, có thể khẳng định, con bé dư sức tu thành tiên cốt, nhưng Lạc Âm Phàm lại không nói rõ ràng: “Vi sư chỉ dạy ngươi tu luyện, còn việc ngươi có tu thành tiên cốt hay không thì còn phải xem cơ duyên thế nào.” Chàng ngắm nhìn đôi mắt trong veo kia, tiếp tục nói: “Trọng Nhi, ngươi có nhớ những gì vi sư từng nói không?”
Trọng Tử vui mừng khôn xiết: “Sư phụ nói, tương lai Trọng Nhi sẽ cùng các huynh đệ bảo vệ Tiên môn, không được làm tổn thương người khác, lấy sinh linh thiên hạ làm trọng.”
Lạc Âm Phàm gật đầu: “Từ nay về sau, ngươi càng phải nhớ kĩ hơn nữa đấy!”
“Trọng Tử nhất định sẽ nhớ kĩ.”
“Ngày mai, vi sư sẽ dạy ngươi tu tiên linh.”
Sau hôm đó, Lạc Âm Phàm quả nhiên bắt đầu dạy tiểu đồ đệ phương pháp tu linh. Trọng Tử một lòng muốn tu thành tiên cốt, vĩnh viễn ở bên sư phụ, bởi vậy, con bé học rất chăm chỉ, ra sức luyện tập bất kể ngày đêm, sau hai năm đúng là tiến bộ không ít, nhưng Lạc Âm Phàm luôn lo lắng con bé dục tốc bất đạt, luyện nhiều không tốt, thường xuyên phái nó xuống Tử Trúc phong tìm Ngu Độ hoặc Hành Huyền để chuyển lời.
Ngày hôm đó, Trọng Tử phụng mệnh đi tìm Ngu Độ, đang định quay về thì bắt gặp Văn Linh Chi.
Văn Linh Chi tư chất vốn không tệ, lại là đệ tử của Mẫn Vân Trung, tu hành khắc khổ, lại chăm chỉ nên rất được lòng sư phụ. Trên dưới Nam Hoa đều biết, Mẫn Vân Trung giáo dục đồ đệ rất nghiêm khắc nhưng trên thực tế lại là người hay che giấu khuyết điểm cho đồ đệ của mình nhất, vả lại, Văn Linh Chi cũng đã mười bốn tuổi, cơ thể dần trưởng thành, trở nên xinh đẹp xuất chúng, nói năng nhanh nhẹn, khiến các sư huynh đệ không khỏi nể phục. Nàng ta hơn Trọng Tử hai tuổi, thường xuyên gây khó dễ cho con bé bằng những lời châm chọc khó nghe, hơn nữa, càng ngày càng nghĩ ra nhiều trò trêu đùa, hành động cũng ngày càng quá đáng nên mỗi khi đến đây, Trọng Tử toàn tìm cách tránh mặt nàng ta.
Văn Linh Chi thấy con bé thì cao giọng gọi: “Trọng Tử!”
Tránh cũng không được, Trọng Tử bất đắc dĩ đứng lại hành lễ: “Bái kiến sư cô!”
Văn Linh Chi không nói thêm lời nào, giơ chân đá.
Trọng Tử không kịp né tránh, đầu gối khuỵu xuống.
“Ồ, vừa gặp đã quỳ sao? Đâu cần đa lễ như thế!” Văn Linh Chi mỉm cười, giả bộ cúi người đỡ Trọng Tử dậy. “Chẳng qua sư cô chỉ muốn xem xem ngươi tiến bộ đến đâu, không ngờ đã hai năm rồi mà vẫn vậy, nghe nói đến thuật Ngự kiếm ngươi cũng không biết, xem ra là thật, phản ứng chậm chạp thế, thật vô dụng!”
Ở Nam Hoa, không ai là không biết Trọng Tử không tu tiên thuật, nàng ta làm vậy rõ ràng là cố ý hạ nhục con bé, Trọng Tử đương nhiên có thể bóc trần ý đồ của nàng ta, nhưng vì chuyện cỏn con này mà làm kinh động trên dưới thì không nên, hơn nữa, Mẫn Vân Trung vốn không thích con bé, làm lớn chuyện nhất định sẽ khiến sư phụ phiền lòng, Trọng Tử liền nhịn nhục, đứng dậy, cúi đầu định rời đi.
Văn Linh Chi yêu kiều nói: “Ta đã nói cho ngươi đi chưa?”
Không tôn trọng tôn trưởng là điều kiêng kỵ ở Nam Hoa, Trọng Tử lại thầm tự trách mình biết bao lần mà vẫn hay quên, vội xoay người, nói: “Sư cô còn điều gì dạy bảo?”
Văn Linh Chi đang định mở miệng, Mộ Ngọc đã đi tới: “Văn sư muội ở đây à?”
Văn Linh Chi lập tức thay đổi vẻ mặt, tiến lên hành lễ, nở nụ cười ngọt ngào. “Mộ sư huynh đang bận gì vậy? Linh Chi có thể giúp không?”
Mộ Ngọc cười. “Hình như sư phụ vừa gọi muội.”
Nghe nói Mẫn Vân Trung cho gọi, Văn Linh Chi vội đáp. “Chắc sư phụ có việc, muội đi đây!”
Đợi nàng ta đi xa, hai mắt Trọng Tử sáng lên, nó đứng thẳng dậy, cười hì hì, ôm lấy cánh tay Mộ Ngọc. “Mộ sư thúc, vì sao người tốt quá vậy?”
Mộ Ngọc cúi đầu cười nói: “Chớ có bướng bỉnh!”
Mộ Ngọc đương nhiên biết Văn Linh Chi đang làm gì, vị sư muội này cũng thật là, lại đi bắt nạt một đứa trẻ con. Mộ Ngọc liền xoa đầu Trọng Tử, an ủi: “ Vừa rồi chưởng giáo và sư phụ của ta lên Tử Trúc phong tìm Trọng Hoa tôn giả bàn bạc một số chuyện, ngươi có gặp họ không?”
Trọng Tử đáp: “Không ạ!”
Mộ Ngọc nói: “Đã lâu như vậy, chắc là trở về rồi.”
Nghe nói Mẫn Vân Trung đến Tử Trúc phong, Trọng Tử bất luận thế nào cũng không muốn trở về nhà sớm, liền quấn lấy Mộ Ngọc. “Mộ sư thúc muốn làm gì, đệ tử sẽ làm cùng sư thúc.”
Mộ Ngọc thừa hiểu tâm tư con bé, cười nói: “Ngươi không sợ bọn ta, nhưng tại sao trước mặt sư phụ ta lại tỏ ra khiếp sợ như vậy? Người sẽ ăn thịt ngươi sao?”
Nhắc tới việc này, Trọng Tử trở nên ủ rũ. Kỳ thực, con bé biết Mẫn Vân Trung có thành kiến với nó bởi trong người nó có sát khí trời sinh, việc này trên dưới Nam Hoa đều biết, hơn một năm nay, con bé đã rất cẩn thận về lời ăn tiếng nói, đến chưởng giáo Ngu Độ cũng đã nhìn nó bằng ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, duy chỉ có Mẫn Vân Trung là vẫn vậy, bất luận nó có vẻ nịnh bợ, nghe lời thế nào, ông vẫn không chịu nhìn nó bằng con mắt khác, dần dần, con bé đành buông xuôi.
Mộ Ngọc không nhiều lời, kéo con bé, vừa đi vừa nói: “Tháng sau là mừng thọ Trác cung chủ của Thanh Hoa cung, Trọng Hoa tôn giả sẽ đến Thanh Hoa cung một chuyến, chắc chưởng giáo và sư phụ ta tìm gặp Trọng Hoa tôn giả vì việc này.”
Sư phụ sẽ xuống núi ư? Trọng Tử cảm thấy không vui. “Không phải chưởng giáo sẽ đi sao?”
Mộ Ngọc nói: “Chưởng giáo rất bận, không thể đi được, tôn giả thân là tiên minh thủ tọa, Trác cung chủ tất có viết thư mời, tôn giả đi chuyến này, thứ nhất là nhận lời, thay mặt Nam Hoa phái chúng ta chúc thọ Trác cung chủ, thứ hai, Thanh Hoa cung là phía Kiếm tiên vang danh lẫy lừng, người đến chúc thọ tất nhiên không ít, tiên phàm hai giới đều có, khó tránh khỏi sự hỗn tạp, Cung tiên tử hiện vẫn đang bị quản thúc ở đó, chỉ sợ Ma tôn Vạn Kiếp trà trộn vào rồi đi cứu nàng ta…”
Hóa ra không biết từ lúc nào, hai người họ đã bước vào khu đại điện quạnh quẽ này, bức tường trước mặt vẫn treo vô số các bức họa, trên đó vẽ các vị tiên trưởng, tướng mạo vô cùng sinh động, hoặc điềm tĩnh, hoặc nghiêm nghị, hoặc tươi cười, bên dưới còn xếp rất nhiều bức tranh cuộn, chất thành đống, chính giữa là bàn thờ và lư hương quen thuộc.
Và còn Thiên ma lệnh đang treo thật cao, lơ lửng giữa không trung.
“Đúng là Tổ sư điện, ta đến đây lấy vài thứ.” Mộ Ngọc thuận miệng giải thích. “Mùng chín tháng Chín là ngày thành lập giáo phái, ngươi không theo Trọng Hoa tôn giả đến bái tế sao?”
Lúc đó, đến điện tế bái chỉ có chưởng giáo và mấy vị tiên tôn cùng các đại đệ tử giống Mộ Ngọc, Trọng Tử chẳng qua chỉ cùng các đệ tử khác của phái Nam Hoa đứng ngoài cửa vái hai vái mà thôi, đâu nhớ nhiều đến vậy, hơn nữa, con bé đã thề không bao giờ đến đây nữa. Hai năm trôi qua, Trọng Tử hầu như quên mất chuyện này, ai ngờ ban nãy chỉ mải nói chuyện, bất giác lại đi đến đây.
Trong mắt Trọng Tử, Tổ sư điện là nơi vô cùng đáng sợ, bên trong còn có Thiên ma lệnh nữa.
Đáng sợ hơn là, vừa rồi, rõ ràng nó nghe thấy hai tiếng cười.
Trọng Tử kìm nén cảm giác sợ hãi, ướm hỏi: “Mộ sư thúc, ở đây không có ai chứ?”
Mộ Ngọc nói: “Chắc người trông coi đã đi ra ngoài rồi.”
Nhớ lại tiếng cười ban nãy, thanh âm ngắn ngủi, còn mang theo vẻ đắc ý, hoàn toàn không phải tiếng người, nghe mà rợn tóc gáy.”
Nếu không có ai, thì tiếng cười ấy ở đâu ra? Trọng Tử thực sự thấy sợ.
Mộ Ngọc thân là thủ tọa đệ tử, phò tá Ngu Độ xử lý công việc lớn nhỏ, ánh mắt vô cùng tinh tường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Tử trở nên nhợt nhạt, lập tức ý thức được có điều gì đó bất ổn, sắc mặt dần nghiêm nghị. “Trọng Tử, hình như ngươi rất sợ vào Tổ sư điện, có chuyện gì giấu chúng ta phải không?”
Trọng Tử giương mắt nhìn Mộ Ngọc rồi lại mau chóng cụp mắt xuống.
Tiếng cười kia tuyệt đối không phải là giả, vì sao chỉ có nó nghe thấy, còn Mộ Ngọc thì không? Trực giác cho nó biết, nếu chuyện này mà nói ra thì hậu quả sẽ vô cũng khó lường thậm chí còn liên quan đến việc nó có thể ở lại Nam Hoa, ở lại bên sư phụ nữa hay không, chỉ vì Ma tôn gì gì đó! Vất vả lắm chưởng giáo mới bỏ qua thành kiến với nó, chí ít biểu hiện bên ngoài cũng đã rất hiền hòa, các sư huynh đệ cũng không còn đề phòng nó, Mẫn Vân Trung tuy thái độ vẫn còn xa cách nhưng không nhắc tới “sát khí trời sinh” gì đó nữa, không thể để tất cả những khổ cực ấy đổ xuống sông xuống biển được, nó còn muốn ở lại Nam Hoa, ở lại bên cạnh sư phụ!
Mộ Ngọc đẩy đẩy người nó: “Trọng Tử, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
Mộ sư thúc từ trước đến nay vẫn luôn thân thiết với nó, có nên giấu người không nhỉ? Trọng Tử chần chừ, Mộ Ngọc dù có tốt nhưng vẫn là đệ tử của Mẫn Vân Trung, nếu người biết chuyện này, nhất định sẽ không giấu Mẫn tiên tôn, đến lúc đó, chỉ cần một câu nói của Mẫn tiên tôn thôi cũng đủ để nó phải xa rời sư phụ.
Do dự một lát, Trọng Tử quyết định nói dối: “Đệ tử… đệ tử sợ Thiên ma lệnh”.
Đồ vật của Ma tôn, một đứa trẻ sợ hãi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Mộ Ngọc nhìn còn bé một lát, không hoài nghi nữa, an ủi: “Thiên ma lệnh đã bị phong ấn, không sao đâu, tên Ma tôn kia thật ra cũng giống ngươi, có sát khí trời sinh.”
Trọng Tử bừng tỉnh, đến Nam Hoa lâu như vậy, nó đương nhiên đã nghe qua câu chuyện chinh chiến đầy thê lương năm ấy. Bảo sao Mẫn Vân Trung lại ghét nó thế, mà sư phụ cũng không dạy nó tiên thuật. Nghe nói lúc đó, Ma tôn dẫn theo đội quân ma giới tấn công lên núi Nam Hoa, muốn chiếm thông thiên môn, Thiên tôn cùng các sư huynh đệ đều đã vì thế mà tử trận, chỉ còn Mẫn Vân Trung may mắn sống sót, giờ gặp phải một người mang trong mình luồng sát khí giống với Ma tôn, khó trách ông lại có thành kiến sâu nặng đến vậy.
Hiểu rõ nguyên nhân, Trọng Tử càng căng thẳng. “Có sát khí trời sinh thì sẽ thành ma hại người sao? Đệ tử sẽ không thành ma đâu!”
Mộ Ngọc cười. “Đương nhiên, không đủ sát khí thì không thành ma được, ngay cả Ma tôn cũng không phải làm ma ngay được.”
Ma tôn là một vấn đề nhạy cảm, mọi người chỉ có thể nói thầm tên hắn, hóa ra hắn cũng giống mình, có sát khí trời sinh, chắc cũng từng bị nhiều người ghét lắm, thực sự cũng rất đáng thương. Trọng Tử lại suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này thêm giây lát rồi thận trọng hỏi: “Ma tôn Nghịch Luân ư?”
Mộ Ngọc ngước nhìn Thiên ma lệnh trên cao, chậm rãi gật đầu. “Hắn là tên Ma tôn mạnh nhất từ trước đến nay, tự là Nghịch Luân, trải qua ba kiếp mới có thể thành Thiên ma, suýt nữa đã phá hỏng lục giới.” Dừng một lúc, Mộ Ngọc nói tiếp: “Cái tên này nói trước mặt người khác thì không sao, nhưng trước mặt sư phụ ta thì chớ có nhắc đến!”
Thiên ma lệnh lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, dường như là ánh mắt của nụ cười ma mãnh đó.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại dâng lên. Trọng Tử không dám nhìn nữa, xoay người đi ra cửa. “Đệ tử đi ra ngoài lâu quá rồi, giờ phải về với sư phụ đây. Ngày mai đệ tử sẽ lại tới tìm sư thúc chơi tiếp nhé!”
Trong đại điện của Trọng Hoa cung trên Tử Trúc phong, Mẫn Vân Trung ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm.
“Ngươi đang dạy con bé tu tiên linh sao?”
“Vâng.”
“Chẳng trách ta thấy gân cốt nó có vẻ khác thường.” Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói. “Đến ngươi cũng hồ đồ rồi ư? Sát khí trời sinh của nó rất nguy hiểm, ngươi lại dạy nó tu linh, nếu nó thật sự tu thành tiên cốt, trường sinh bất lão, giữ nó lại Nam Hoa nhất định sẽ có hậu họa khôn lường, chẳng lẽ ngươi muốn có thêm một Nghịch Luân nữa hay sao?”
Lạc Âm Phàm chỉ khẽ nhíu mày.
Sư thúc tuy nổi tiếng nghiêm khắc nhưng kỳ thực để thuyết phục người không khó, trên thực tế, vị sư đệ nhìn có vẻ ôn hòa này mới là người cố chấp nhất Nam Hoa, một khi hắn đã quyết định điều gì thì chẳng ai can gián được. Ngu Độ cười khổ, đành mở miệng dàn hòa: “Theo ta thì sư đệ có lý lẽ riêng của mình, sư thúc cũng nên nghe đệ ấy nói hết đã!”
Dù sao Ngu Độ cũng là chưởng giáo, nói khách khí như vậy đã là tôn trọng trưởng bối lắm rồi, không thể không nể mặt. Mẫn Vân Trung nén cơn giận, ngồi xuống.
Ngu Độ nói: “Sư đệ, đệ cũng biết lợi hại trong việc này, đệ làm vậy rốt cuộc có ý gì?”
Lúc này, Lạc Âm Phàm mới lên tiếng: “Nơi này không hữu dụng, thả đi nơi khác ắt có chỗ trọng dụng, chi bằng mượn vòng luân hồi để diệt trừ sát khí của con bé, ý sư huynh có phải như thế không?”
Ngu Độ nói: “Đúng vậy, sở dĩ ta muốn bảo đệ tiễn con bé qua một kiếp, tương lại chuyển sang kiếp khác, sát khí sẽ tự nhiên biến mất.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu: “Nghịch Luân cũng trải qua ba kiếp, cuối cùng hắn vẫn tu thành Thiên ma, có thể thấy sát khí trời sinh dù có trải qua luân hồi chuyển kiếp thì vẫn không thể mất đi.”
Ngu Độ và Mẫn Vân Trung liếc nhìn nhau, sắc mặt đông cứng.
Ngu Độ nói: “Nghịch Luân dù sao cũng chỉ có một, Thiên ma hiện thế, không phải ai cũng có thể tu thành.”
Lạc Âm Phàm nói: “Cũng chưa chắc không thể.”
Ngu Độ im lặng.
Mẫn Vân Trung vốn cũng biết Lạc Âm Phàm đối xử với Trọng Tử rất tốt, nhưng chỉ coi như chàng đang bao che khuyết điểm cho đồ đệ, không ngờ chàng lại nghĩ rất chu toàn, giọng nói nhất thời dịu đi nhiều: “Theo ý ngươi, nên làm thế nào mới phải, chẳng lẽ đem con bé…”
Lạc Âm Phàm ngắt lời: “Đánh tan hồn phách tất nhiên là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng con bé còn quá nhỏ, lại chưa từng làm điều ác, nếu việc này lan truyền ra ngoài, người ta nói Nam Hoa phái lạm sát kẻ vô tội, thanh danh của Nam Hoa khó mà giữ được.”
Ngu Độ cũng tán thành: “Đúng vậy!”
Mẫn Vân Trung cáu kỉnh: “Không để nó luân hồi chuyển kiếp, cũng không thể giết, vậy xử trí thế nào đây?”
Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Dạy con bé tu linh, trường sinh bất tử, đợi ta tu thành Kính tâm thuật, sẽ có thể giúp con bé thanh lọc sát khí, vĩnh viễn vô hại.”
Kính tâm thuật, thiên địa vô ma là tầng cao nhất trong thuật pháp, cũng là thuật pháp nhân từ nhất. Nó không giống với những thuật pháp lấy “Giết” làm đầu, duy chỉ có một chữ “Độ”, thanh lọc tâm hồn nhuốm đầy ý niệm giết chóc. Diệt trừ ma tính, thậm chí có thể giúp tu thành tiên đạo, đó mới là thuật pháp diệt ma chân chính. Đáng tiếc, ngay cả thiên thần thượng cổ sáng chế nó cũng chưa tu thành, dù là Nam Hoa Thiên tôn cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thuật Tịch diệt ở cảnh giới cao nhất để giết Ma tôn Nghịch Luân, cuối cùng là chết chung với hắn. [2]
[2] Có nghĩa là: Tu thành Kính tâm thuật thì trên đời này chẳng còn ma quỷ nữa.
Mẫn Vân Trung cười nhạt một tiếng. “Theo ý ngươi, phải chờ tới lúc ngươi tu thành Kính tâm thuật ư? Không biết là tới ngày tháng năm nào đây?”
“Hai trăm năm.” Lạc Âm Phàm nói. “chỉ cần hai trăm năm. Hai trăm năm nữa, nếu ta chưa tu thành, con bé sẽ do các ngài tùy ý xử lý.”
Tên sư đệ tự phụ này! Ngu Độ lại một lần nữa cười khổ.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có biện pháp này là ổn nhất, kỳ thực, đây cũng được coi là biện pháp “không có biện pháp”, dẫu sao cũng không thể vô duyên vô cớ ngầm giết con bé đó được, dù gì Lạc Âm Phàm cũng chỉ truyền thụ thuật hóa thân đổi cốt đơn giản nhất, con bé cùng lắm chỉ có thể tu thành tiên cốt, muốn dùng tiên thuật để tấn công người khác e là vẫn chưa đủ, nếu không có gì thay đổi, giữ con bé lại đây mấy trăm năm cũng chẳng thể xảy ra đại họa gì.
Đã nói đến nước này rồi, Mẫn Vân Trung không cố chấp nữa: “Cũng được, làm theo ý ngươi đi!” Dừng lại một lúc, ông ta nghiêm mặt dặn dò: “Tạm thời giữ con bé lại, nhưng ngươi phải để mắt đến nó, nếu có chuyện gì xảy ra, không cần nương tay, để tránh họa về sau.”
Lạc Âm Phàm nói: “Đương nhiên rồi.”
Mẫn Vân Trung gật đầu, sắc mặt dịu đi.
Ngu Độ bỗng nói: “Đứa trẻ này quả thực làm người khác lo lắng, làm ta nhớ đến một chuyện, hôm trước, Hành Huyền sư đệ nói số mệnh con bé rất kỳ quái, tương lai sẽ làm liên lụy đến phái Nam Hoa chúng ta, tốt nhất không nên giữ con bé lại lâu.”
Lạc Âm Phàm hơi sửng sốt, nói: “Ý của sư huynh là?”
Ngu Độ nói: “Con bé có sát khí trời sinh, ta chỉ lo Cửu U ma cung phát hiện ra con bé. Tuy nói người ngoài khó lòng đột nhập vào Nam Hoa, Tử Trúc phong cũng rất an toàn, nhưng dù sao công việc của đệ cũng ngập đầu, lại thường xuyên phải ra ngoài, không thể lưu ý được mọi lúc mọi nơi, ta định đem con bé nhốt dưới động băng tại chân núi Côn Luân, đợi đệ tu thành Kính tâm thuật mới…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Âm Phàm đã quả quyết nói: “Không được!”
Mẫn Vân Trung không kiềm chế được, nói: “Chưởng giáo cũng chỉ muốn đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, ta thấy biện pháp này thỏa đáng nhất, sao ngươi lại cố chấp như vậy?”
Sắc mặt Lạc Âm Phàm trở nên u ám. “Con bé là đệ tử của ta, nó đi hay ở là do ta quyết định, nó không làm gì sai, sao phải chịu phạt nặng như vậy, đem nó nhốt dưới động băng ư?”
Ngu Độ đã đoán chàng sẽ nói như vậy: “Đó chỉ là ý của ta thôi, đối xử như vậy với một đứa trẻ cũng không đúng lắm, chi bằng ba chúng ta hợp lại, phong ấn sát khí của con bé, sau đó gửi nó đến một nhà dân, truyền cho nó chút thuật trường sinh, dưỡng sinh để con bé tu luyện, như thế con bé sẽ không bị rơi vào vòng luân hồi, đệ cũng yên tâm tu thành Kính tâm thuật, Ma tộc càng không thể phát hiện ra con bé, chẳng phải rất tốt sao?”
Ở Nam Hoa sớm muốn cũng sẽ bị chú ý, gửi xuống nhân gian có thể coi là một biện pháp tốt.
Lạc Âm Phàm chần chừ, đang muốn nói gì đó, chợt quay mặt lại phía cửa đại điện. “Trọng Nhi!”
Lát sau, một thân hình bé nhỏ từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đã phát hiện ra con bé từ lâu, họ liếc mắt nhìn nhau, Mẫn Vân Trung vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm, ngồi im lặng trên ghế, Ngu Độ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nâng chung trà giả bộ uống.
Nhìn thấy Trọng Tử mặt đầy mồ hôi, Lạc Âm Phàm kéo con bé qua. “Có chuyện gì mà vội vàng thế?”
Người duy nhất đáng tin tưởng chính là sư phụ, con bé vốn định kể chuyện Thiên ma lệnh cho sư phụ nghe, ai ngờ vừa trở lại Trọng Hoa cung liền nghe thấy chưởng giáo và sư phụ nói chuyện với nhau. Trên Tử Trúc Phong vô cùng yên tĩnh, giọng Ngu Độ không lớn, từ xa con bé đã nghe rõ mồn một những điều chưởng giáo nói, giống như sét đánh ngang tai. Hai năm nỗ lực, Trọng Tử cho rằng đã được họ tiếp nhận, hóa ra bọn họ vẫn muốn đuổi nó rời xa sư phụ.
Sự hoảng sợ trong lòng càng lúc càng dâng cao, hai tay Trọng Tử nắm chặt, nhìn sư phụ, rồi lại nhìn Ngu Độ cầu xin.
Lạc Âm Phàm nhìn đôi mắt bất giác mở to của con bé, trầm mặc.
Thân là chưởng giáo, lại lén lút xử trí một tiểu đồ đệ vô tội, còn không để ý khiến nó nghe được, Ngu Độ không tránh khỏi có chút xấu hổ, lại nhìn sắc mặt của sư đệ, biết sự việc này có nói thêm nữa cũng chỉ vô vọng, bèn âm thầm thở dài, đổi chủ đề câu chuyện: “Việc này nói sau đi! Thật ra ta và sư thúc đến đây là để bàn chuyện tháng sau mừng thọ Trác cung chủ của Thanh Hoa cung.”
Thấy sư huynh nhượng bộ, Lạc Âm Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Đệ sẽ lưu ý.”
Ngu Độ cười: “Lần này, phiền sư đệ thay mặt Nam Hoa đi một chuyến, thứ nhất là mừng thọ Trác cung chủ, thứ hai, họ muốn giao Cung Khả Nhiên cho Thanh Hoa cung, việc này rất khó giải quyết, Trác cung chủ cũng rất khó xử.”
Lạc Âm Phàm nói: “Vạn Kiếp cố nhiên làm nhiều điều ác, nhưng nếu dùng cách đó uy hiếp hắn, e là không thích hợp.”
Ngu độ nói: “Dù sao cũng đã có ba nghìn người bỏ mạng, hồn bay phách tán, nếu nghe ngóng được Vạn Kiếp đang ở đâu, họ đã không phải dùng đến hạ sách này. Lần này, Vạn Kiếp rất có khả năng sẽ trà trộn vào để đi cứu người, đây là cơ hội hiếm có, Trác cung chủ cũng sẽ hỗ trợ đệ hết mình. Nếu sư đệ có thể nhân cơ hội này mà đoạt lại Ma kiếm trong tay hắn thì đó là phúc lớn, và lại, còn có thể bảo vệ Cung Khả Nhiên bình an vô sự. Chỉ sợ họ không khống chế được Vạn Kiếp, trong lúc nóng giận mà nhất thời làm tổn thương nàng ta. Không thể để người khác nói Tiên môn chúng ta làm tổn thương người vô tội được.
Ngu Độ dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Chủ ý của Cửu U ma cung là nhằm vào Ma kiếm, Cửu u ma tôn rất có thể cũng nhúng tay vào, Vạn Kiếp mặc dù lợi hại nhưng dù gì hắn cũng có phần kiêng dè, Cửu U ma tôn lại có dã tâm hừng hực, quỷ kế đa đoan, cho dù chúng ta không đoạt được thanh kiếm về, cũng tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay hắn, bằng không hậu quả sẽ vô cùng khó lường.”
Lạc Âm Phàm gật đầu, im lặng.
Ngu Độ mỉm cười. “Xem ra đệ đã có sự sắp xếp, ta tới chỉ để nói một tiếng, lễ vật đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ phái người đem đi, còn đệ bao giờ đi cũng được.”
Nói lại hai câu, Ngu Độ cùng Mẫn Vân Trung đứng dậy, rời đi.
Lạc Âm Phàm tiễn họ xuống dưới bậc thềm, xoay người lại, thấy Trọng Tử đang đứng yên lặng bên khung cửa nhìn mình, nhất thời động lòng trắc ẩn, khẽ gọi con bé: “Trọng Nhi!”
Con bé không chạy tới chỗ chàng như mọi lần mà lùi về phía sau cánh cửa một bước.
Lạc Âm Phàm đi tới.
“Sư phụ muốn đuổi đệ tử đi sao?” Đôi tay bé nhỏ ôm chặt khung cửa.
Lạc Âm Phàm khẽ thở dài một cái, cúi người, kéo con bé đến trước mặt an ủi: “Chỉ cần ngươi không làm chuyện gì sai trái, vi sư tất nhiên sẽ không đuổi ngươi đi.”
Đôi mắt to tròn nhìn chàng hồi lâu, đến khi xác nhận là chàng không nói dối, vẻ hoảng sợ trong đôi mắt mới từ từ tan biến, rồi một màn sương mờ nhạt phủ kín khoang mắt nó, tụ thành giọt nước, rơi xuống má.
Chỉ là một đứa bé, vậy mà lại vô duyên vô cớ chịu nhiều uất ức đến vậy, Lạc Âm Phàm mềm lòng, chìa tay ôm con bé.
Trọng Tử quệt nước mắt, nói: “Đệ tử không hại người, cũng không biến thành ma, sư phụ không tin đệ tử sao?”
Lạc Âm Phàm đỡ nó ngồi xuống ghế. “Vi sư đương nhiên tin ngươi.”
Không nỡ rời xa vòng ôm của sư phụ, Trọng Tử không chịu buông chàng ra. “Sư phụ!”
Nhìn vẻ mặt khóc lóc của con bé, lấm lem như một con mèo mướp, chỉ hai con mắt đỏ hoe là sáng lấp lánh, Lạc Âm Phàm cười phá lên.
Trọng Tử ngây người, để mặc bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho nó.
Trong phút chốc, khuôn mặt lấm lem biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trắng trẻo thường ngày, đôi má phớt hồng nhẵn mịn, giống như một cánh đào mới nở.
Lạc Âm Phàm không biết nghĩ thế nào, tự nhiên rụt tay về. “Tháng sau mừng thọ Trác cung chủ của Thanh Hoa cung, ngươi cũng đi cùng sư phụ một chuyến, đến Thanh Hoa cung chúc thọ.”
Trọng Tử rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, nghe sư phụ nói vậy thì vui sướng trong lòng. Đã lâu lắm rồi không xuống núi, con bé thật sự rất muốn đi một chuyến, huống hồ chuyện Thiên ma lệnh luôn khiến nó có cảm giác bất an, nó hoàn toàn không dám ở một mình trên núi.
“Khi nào thì chúng ta đi ạ?”
“Hơn hai ngày nữa sẽ lên đường.”
Sư phụ đối với mình tốt như vậy, đương nhiên sẽ không đuổi mình đi, nhưng nếu người biết chuyện Thiên ma lệnh…
Bất luận ra sao, con bé cũng không thành ma, nó phải sống như sư phụ và vị thần tiên đại ca kia, xuống trần cứu vớt thế nhân.