Chương 8 Tiểu nương tử
Chín điện chính của Thanh Hoa cung được xây tựa vào núi, như chín bậc thang, tầng tầng lớp lớp chạy thẳng lên đỉnh núi. Mặc dù Trọng Tử đã theo Lạc Âm Phàm hai năm, nhận biết được khá nhiều mặt chữ nhưng tên của những điện này có nét chữ quá rườm rà, hơn nữa, con bé lại chẳng hứng thú gì với những cái tên phức tạp này nên nó chỉ nhớ số thứ tự của từng điện, cứ từ thấp đến cao mà đi lên, ba chính điện đầu tiên chính là nơi tiếp đón khách từ xa đến.
Bên trong chính điện thứ ba, rất nhiều vị khách có thân phận đặc biệt đang ngồi thưởng trà, không khí vô cùng nào nhiệt, có người phàm trần, có cả thần tiên, trong đó đa số là chưởng môn hoặc thủ tọa đệ tử. Thần tiên trong Tiên môn thường dùng pháp khí để thể hiện thân phận, nếu dùng bội kiếm hoặc các loại vũ khí sắc bén khác thì người đó đích thị thuộc nhánh Kiếm tiên, nếu không sử dụng bội kiếm thì hơn phân nửa là thuộc nhánh Chú tiên, đương nhiên không thể loại trừ những trường hợp cá biệt, tỷ như Hành Huyền tuy là người của Kiếm tiên nhưng lại không dùng kiếm, trong Chú tiên cũng có người cầm trên tay cây phất trần hoặc hạt linh châu.
Nghe nói Trọng Hoa tôn giả tới, mọi người nhất loạt đứng dậy chào đón. Lạc Âm Phàm đáp lại vài câu, sau đó Trác Diệu đưa chàng đi ra cửa sau, men theo bậc thềm đá, đi thẳng lên chính điện ở tầng thứ tư.
Vài đệ tử đang canh gác bên ngoài, nhìn thấy Trác Diệu và Lạc Âm Phàm thì cúi đầu hành lễ.
Trong điện thứ tư này chỉ có hai người, một người tầm hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ như một vị tiên trưởng, đang ngồi im lặng trên ghế, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không buồn dùng trà, người còn lại có lẽ là đệ tử của ngài, lẳng lặng đứng sau lưng ngài, không nói một tiếng nào.
Trên người họ không có bội kiếm, chắc hẳn là thuộc nhánh Chú tiên, con bé chưa kịp nhìn kĩ, vị tiên trưởng đã đứng dậy, chào đón: “Chờ đợi đã lâu, cuối cùng tôn giả cũng đến rồi.”
Lạc Âm Phàm dặn dò Trọng Tử: “Mau đến bái kiến Minh cung chủ của Trường Sinh cung đi!”
Trọng Tử vâng lời, đang định tiến lên vài bước, Minh cung chủ đã chủ động giơ tay đỡ con bé, hết lời khen ngợi.
Lạc Âm Phàm hiểu rõ mục đích mình tới đây, liền quay sang hỏi Trác Diệu: “Cung tiên tử đâu?”
Trác Diệu mời hai sư đồ họ ngồi xuống rồi mới nói: “Cung tiên tử tạm thời đành lưu lại đáy biển Long Chi Uyên, lần này Vạn Kiếp nhất định quay lại cứu nàng ta, Long Chi Uyên phòng thủ thì dễ còn tấn công thì khó, vừa hay có thể dùng để vây bắt hắn.”
Minh Cung chủ tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: “Sự việc năm đó kỳ thực không liên quan tới điệt nữ của ta, con bé cũng không hề hay biết Vạn Kiếp ở đâu, họ vì muốn báo thù mà bắt con bé tra hỏi, Cửu U ma cung cũng muốn dùng con bé để uy hiếp Vạn Kiếp. Mấy năm nay, con bé trốn đông trốn tây, quả thực đã rất khổ sở.” [1]
[1] Điệt nữ: cháu gái
Trác Diệu nói: “Hôm trước ta nghe nói bọn họ giam cầm Cung tiên tử nên vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng thuyết phục được bọn họ, tạm thời để Cung tiên tử ở lại Thanh Hoa phong. Nhưng chuyện này can hệ đến nhiều việc, nhiều bang phái, Thanh Hoa không dám tự mình quyết định nên ta mạn phép mời tôn giả đến đây bàn bạc, xem nên xử trí thế nào mới vẹn cả đôi đường.”
Lạc Âm Phàm nói: “May nhờ Trác cung chủ quan tâm chu đáo, nếu không Tiên môn lại tiếp tục thương vong vô ích rồi.”
Mặc dù ma cung đã tan rã, Vạn Kiếp vẫn là một trong những kẻ nắm giữ pháp lực cao nhất trong ma giới, ngay đến Cửu U Ma tôn ít nhiều cũng phải kiêng nể. Tuy bọn họ thật lòng muốn báo thù nhưng không thể hành sự lỗ mãng, mưu đồ hợp lực đấu với hắn chỉ uổng công vô ích, nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.
Minh cung chủ vội nói: “Lần này điệt nữ của ta tình nguyện giúp chúng ta dụ hắn tới. Nếu chúng ta hợp lực vây bắt hắn, đoạt lại Ma kiếm, cũng coi như an ủi ba nghìn vong linh Tiên tộc đã hy sinh.”
Lạc Âm Phàm nhíu mày: “Sự việc năm đó có phải do Vạn Kiếp gây ra hay không, còn phải kiểm chứng đã.”
Trác Diệu gật đầu: “Về lý mà nói, Vạn Kiếp một lòng say mê Cung tiên tử, ma cung Vạn Kiếp cũng vì thế mà tan rã, thực không nên lấy Cung tiên tử ra để khống chế hắn nữa, nhưng việc Ma kiếm bị trộm năm đó là sự thực, ba nghìn đệ tử Tiên môn chết thảm, nếu không nhờ ma lực trên Ma kiếm, Vạn Kiếp không thể trở thành Ma tôn, cũng khó trách được sự hoài nghi của họ, huống chi lão cung chủ Trường Sinh cung vì biến cố năm đó mà qua đời, Cung tiên tử giúp chúng ta vây bắt hắn hỏi rõ ràng cũng là điều nên làm.”
Thanh kiếm của Nghịch Luân có sự liên quan vô cùng chặt chẽ, việc này cũng xuất phát từ nguyên nhân bất đắc dĩ, Lạc Âm Phàm không tiện nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Tình hình bên trong Long Chi Uyên sao rồi?”
Lần này, việc lập trận đồ mai phục được tiến hành rất bí mật, không để nhiều người biết. Minh cung chủ ho khan hai tiếng, đồ đệ hiểu ý lui ra ngoài, Trác Diệu thấy Trọng Tử đứng bên cạnh có vẻ buồn chán, liền gọi một đồ đệ đưa con bé ra ngoài chơi.
Biết con bé là đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả, đệ tử Thanh Hoa cung không dám sơ suất, tận tình dẫn Trọng Tử đi một vòng.
Trọng Tử ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài một hồi, nhặt hai viên đã trong suốt như ngọc lên nghịch, trong lòng chỉ nhớ tới Lạc Âm Phàm, đi xa quá rồi, có khi nào sư phụ không tìm được mình không? Con bé tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu Trác Diệu cố ý bảo đồ đệ đưa mình ra ngoài để sư phụ và bọn họ có thể bàn việc quan trọng kia, giờ mà tự ý quay lại, sợ rằng sẽ quấy rầy họ. Vì vậy, Trọng Tử ngồi phịch xuống đất, nói: “Ta mệt quá, Thanh Hoa cung lớn thật!”
Đệ tử kia nghe vậy, cười nói: “Thanh Hoa cung của chúng ta tuy nhỏ hơn Nam Hoa phong nhưng nếu đi chậm rãi thong thả nhìn ngắm, chắc cũng phải mất mấy ngày mới đi hết, chi bằng chúng ta ngự kiếm thưởng thức phong cảnh?”
Ai mà ngờ đường đường là đệ tử của Trọng Hoa tôn giả lại không biết ngự kiếm, sợ bị phát hiện ra, Trọng Tử vội nói: “Không cần, không cần, chúng ta còn ở đây mấy ngày, mỗi ngày ta sẽ đi thăm thú một chút.”
Đệ tử kia cười, nói phải, sau đó đề nghị: “Trước đây, tôn giả cũng hay đến Thanh Hoa cung của chúng ta, lần nào cũng ở tại Hải Lâu. Lần này, cung chủ đã chủ ý sắp xếp, dọn dẹp Hải Lâu để tiếp đón tôn giả. Nếu tiểu sư muội mệt, ta sẽ dẫn muội tới đó trước, đợi tôn giả về, chẳng phải tốt hơn sao?”
Câu nói này đã gãi đúng chỗ ngứa của Trọng Tử, con bé vội gật đầu.
Hải Lâu là một lầu gác nhỏ, thấp lè tè, được dựng cheo leo trên đỉnh núi, một bên là biển, một bên là rừng, bốn bề vô cùng tĩnh mịch.
Bố trí nơi ở ổn thỏa cho Trọng Tử, vị sư huynh kia cáo lui, quay về Thanh Hoa cung.
Trọng Tử lại nổi tính trẻ con, ở trong phòng chơi một hồi, mỗi thứ ngắm nhìn, sờ nắn một tí, đến khi chẳng còn gì thú vị, liền chạy ra hành lang ngắm biển, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nghe nói họ sẽ phải đối phó với Ma tôn Vạn Kiếp mạnh nhất ma giới, chắc là nguy hiểm lắm nhỉ?
Trọng Tử cảm thấy lo lắng cho sư phụ.
Tuy sư phụ hiện là tôn giả lợi hại nhất lục giới, Ma tôn Vạn Kiếp từng bị sư phụ đánh bại nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì biết làm thế nào? Trọng Tử không thể chịu được việc sư phụ sẽ giống vị thần tiên đại ca kia, một ngày nào đó sẽ rời bỏ con bé đi xa mãi mãi. Không có sư phụ ở Tử Trúc phong, nơi đó cũng không còn là nhà của Trọng Tử nữa. Con bé cảm thấy lo sợ, sư phụ có thể bảo vệ nó, nhưng nó lại chẳng biết gì, không thể bảo vệ sư phụ.
Đang lúc lo âu, sợ sệt, bỗng một cơn gió mạnh thổi qua khiến Trọng Tử chao đảo.
Cảm nhận có vật gì đó vừa từ phía sau lao tới, Trọng Tử giật mình. “Ai?”
Cách chỗ con bé đang đứng tầm hai trượng, một thanh kiếm màu vàng dừng lại giữa không trung, trên thân kiếm có một người, đứng quay lưng về phía nó, xem chừng tiếng động vừa rồi là do kẻ đó gây ra.
Bảo kiếm xoay lại, người kia cũng từ từ quay người theo.
Bây giờ Trọng Tử mới nhìn rõ, đó là một thiếu niên anh dũng, tuấn tú, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dáng dấp không khác mấy so với người trưởng thành, cao lớn tựa cây tùng, lông mày lưỡi mác, bừng bừng khí khái, rất giống một con tiểu khổng tước kiêu ngạo.
Hành động mau lẹ, vững chãi, vô cùng điêu luyện, thuật Ngự kiếm rõ ràng đã đạt đến trình độ thượng thừa, có thể thấy thân thủ của hắn cực kỳ cao siêu. Nhưng giờ Trọng Tử là khách, cũng là đệ tử Kiếm tiên, hắn biểu diễn thuật pháp như vậy có phần hơi khiêu khích thì phải?
Trọng Tử chưa từng học qua tiên thuật, đâu hiểu được dụng ý trong đó, chỉ cảm thấy chàng thiếu niên này tướng mạo anh tuấn, nhưng ngày nào con bé cũng theo chân Lạc Âm Phàm, người trước mặt có đẹp đến mấy cũng không khiến con bé có chút rung động.
Con bé nhìn chàng thiếu niên kia một lát, bỗng cười rộ.
Gã thiếu niên này thần thái cực giống một người, rõ ràng chỉ hơn con bé có hai tuổi nhưng lại thích ra vẻ người lớn. Chẳng biết hắn ở Ngọc Thần phong đã tu luyện đến đâu rồi, nhất định là xuất sắc lắm rồi nhỉ?
Trọng Tử còn đang mải suy nghĩ thì con khổng tước kiêu ngạo kia đã lên tiếng: “Xin hỏi, tiểu cô nương đây có phải là sư muội đến từ núi Nam Hoa, cao đồ của Trọng Hoa tôn giả không?”
Thấy hắn nghiêm trang, trong đầu Trọng Tử nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc: “Xin hỏi, huynh là ai?”
Tiểu khổng tước miễn cưỡng khom lưng, hạ tay làm động tác chào: “Tại hạ là Trác Hạo, vì mến mộ thanh danh của tôn giả mà đến đây, thật lòng muốn được lãnh giáo sư muội vài chiêu.”
Lãnh giáo? Cuối cùng Trọng Tử cũng hiểu hắn muốn tìm mình để đánh nhau, liền lắc đầu nguầy nguậy. “Ta không đánh nhau với huynh.”
Trác Hạo trời sinh đã không chịu thua kém bất kỳ ai, nghe nói có đệ tử của Trọng Hoa tôn giả tới, liền bừng bừng khí thế chạy tới tỷ thí. Lúc nãy cố tình để lộ thuật Ngự kiếm cao minh, những tưởng sẽ làm đối phương kinh sợ, ai ngờ đối phương lại là một tiểu cô nương xinh đẹp, hắn bất giác cảm thấy khinh thị. Giờ nàng ta còn cự tuyệt lời mời tỷ thí, hắn liền cho rằng nàng ta ỷ là đệ tử của Trọng Hoa tôn giả mà khinh thường mình. Vì vậy, hắn nổi giận đùng đùng, giở giọng khiêu khích: “Kiếm thuật phái Thanh Hoa chúng ta tuy bình thường nhưng chăm chỉ luyện tập, không hẳn đã kém quý phái là bao đâu.”
“Ta biết.” Trọng Tử không nghe ra ẩn ý trong câu nói của tiểu khổng tước, còn đưa mắt nhìn thanh kiếm dưới chân hắn. “Kiếm của huynh đẹp thật đấy!”
Con bé vốn khen thật lòng nhưng nhân gian có câu: “Đẹp có nghĩa là không dùng được”, kiếm vốn là pháp khí của Tiên môn, đại diện cho thân phận và vinh quang, kiếm của Trác Hạo chính là thần kiếm thượng cổ, nếu không đủ pháp lực thì không thể khống chế nổi. Hắn từng nghe rất nhiều lời khen ngợi thanh kiếm nhưng lời khen của Trọng Tử ban nãy nghe như mang hàm ý chế nhạo.
Vì ngại lễ tiết và Trọng Tử đang là khách, Trác Hạo đành nhẫn nhịn: “Thanh kiếm này có tên là An Lăng.”
An Lăng? Trọng Tử chớp chớp mắt, cây Trục Ba của sư phụ mới là đẹp nhất.
Trác Hạo không kiềm chế được nữa, nói: “Sao sư muội còn chưa xông lên?”
Trọng Tử nhún vai, trả lời: “Ta làm gì có kiếm, bay thế nào đây?”
Trác Hạo ngẩn người, đệ tử Kiếm tiên mà lại không có kiếm bên người sao? Đối phương rõ ràng có ý định thoái thác, Trác Hạo vốn có thành ý đến đây so tài, lại trân trọng nàng ta là đệ tử của Trọng Hoa tôn giả nên mới nói khách khí như vậy, ai ngờ con bé này ỷ vào thân thế của mình, không coi hắn ra gì. Trác Hạo vốn là thiếu niên mới lớn, hãy còn xốc nổi, tức giận muốn dạy cho Trọng Tử một bài học.
“Nếu sư muội không có kiếm, chúng ta sẽ cưỡi mây so tài, đấu tay không, muội thấy sao?”
“Ta không biết.”
Trác Hạo nghe vậy, không kìm nén nổi, ngự kiếm bay tới trước mặt con bé, nói giễu: “Tí tuổi đầu đã biết lừa gạt người khác sao?”
Cứ tưởng Tần Kha là đệ nhất kiêu ngạo, xem ra tên này còn không chút khách khí, Trọng Tử cũng không nhẫn nại nữa, xoay ngươi định bước vào phòng: “Ai thèm lừa huynh!”
“Tiểu nha đầu, xem thường Thanh Hoa cung chúng ta sao!” Trác Hạo cười nhạt, túm chặt gáy con bé, xách lên.
Trọng Tử lơ lửng giữa không trung, càng thêm tức, giãy giụa nói: “Ta nói rồi, ta không biết thuật pháp. Huynh không buông ta ra, ta sẽ mách sư phụ và Trác cung chủ đấy.”
“Đệ tử của Trọng Hoa tôn giả mà không biết thuật pháp, ngươi nói dối như vậy, không sợ làm mất mặt sư phụ của mình sao?” Trác Hạo nào chịu tin, liều mang Trọng Tử bay ra giữa biển. “Ta xem ngươi còn giả vờ giả vịt đến khi nào!”
Trọng Tử hét lên: “Chỉ biết bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, không biết xấu hổ! Sư phụ ta mà biết, nhất định sẽ không tha cho huynh!”
Lời còn chưa dứt, Trác Hạo đã buông tay, vứt Trọng Tử xuống dưới.
Đối phương một mực cho rằng con bé biết thuật pháp, thế nhưng nó thật sự không biết gì, rớt xuống biển không chết đuối mới lạ! Trọng Tử cắn chặt răng, để mặc mình rơi xuống.
“Ùm” một tiếng, Trọng Tử rơi tõm xuống biển, bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe.
Trác Hao khoanh tay đứng lửng lơ giữa không trung, điệu bộ trông chờ một màn kịch hấp dẫn.
Trong Tiên môn, từ trước đến nay, tuổi tác không phải là tiêu chuẩn để đánh giá con người, đối phương là đệ tử của Trọng Hoa tôn giả, hắn không dám quá coi thường, nãy giờ vẫn luôn âm thầm đề phòng, chờ con bé tức giận để so tài một phen.
Nhưng không ngờ, sau khi rơi xuống biển, con bé không bay lên như hắn nghĩ, chỉ ngoi ngóp, giãy giụa trên mặt nước, chẳng mấy chốc đã bị xoáy nước cuốn chìm.
Cảm thấy có điều bất thường, Trác Hạo giật mình, lẽ nào con bé thật sự không nói dối?
Đệ tử của Trọng Hoa tôn giả mà không biết tiên thuật, quả thực quá hoang đường! Chắc con bé định dụ mình xuống nước để trả thù đây mà!
Trác Hạo lại quyết tâm, khoanh tay đứng nhìn, chờ con bé tự ngoi lên, ai ngờ trên biển không hề có chút động tĩnh. Xem ra tình hình càng lúc càng bất thường, hắn chột dạ, nhảy xuống biển xem xét. Sau khi xác nhận lời của con bé là thật, hắn càng thêm hoảng hốt, vội niệm chú rẽ nước, vớt con bé lên.
Cả người Trọng Tử ướt đẫm, bị sặc nước đến mức gần như hôn mê.
Ép khách tỷ thí đã là thất lễ, còn ngang nhiên ném khách xuống biển, Trác Hạo biết lần này mình đã gây ra đại họa, sợ bị người khác nhìn thấy, vội mang con bé về phòng, vứt xuống đất. Ngẫm nghĩ một lúc, thấy không ổn, hắn liền lật người con bé lại, giúp nó nôn nước ra.
Trọng Tử nôn ra rất nhiều nước, dần tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nói không ra tiếng, chỉ ngồi dưới đất thở dốc.
Biến một tiểu cô nương ngoan ngoãn, đáng yêu thành bộ dạng thê thảm nhường này, toàn thân Trác Hạo cũng toát mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được lời nào thích hợp, liền lẩm bẩm: “Đệ tử của Trọng Hoa tôn giả vô dụng vậy sao?”
Thấy hắn có ý coi thường sư phụ mình, Trọng Tử giận dữ. “Bây giờ ta đánh không lại ngươi vì ta chưa học tiên thuật, đợi khi nào ta học thành rồi, nhất định sẽ hạ gục ngươi.”
Trác Hạo nghe xong, cười ha hả, cúi người, giơ tay trái nâng cằm Trọng Tử lên, nhướng mày, nói: “Bản tiên trưởng chờ muội đến đánh đây!”
Trọng Tử tức tối, đẩy tay hắn ra.
Trác Hạo vốn không biết tình huống này tốt hay xấu, cố ý dụ con bé nói chuyện, nghe được giọng nói vang dội của con bé mới biết mình sẽ không sao, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, vì vậy hắn nhịn cười, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt con bé. “Muội tên là Trùng Tử sao? Tên khó nghe vậy nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm. Bản tiên trưởng chấp muội mười chiêu, nếu muội thắng ta, ta coi như là phu quân của muội, nếu đánh không lại, muội coi như là nương tử của ta, thấy sao hả?”
Trọng Tử nói, không chút suy nghĩ: “Ai sợ ngươi chứ!”
Trác Hạo lớn hơn hai tuổi, đã rất hiểu chuyện, chỉ muốn chọc con bé cho vui, nghe con bé nói vậy, cười phá lên. “Tiểu nương tử của ta, nàng dọa ta như thế, ta sẽ sợ chạy mất đấy.”
Trọng Tử lúc này mới nhận ra là mình bị lừa. “Ngươi nói cái gì?”
Trác Hạo thuận miệng nói: “Ta nói đợi nàng lớn hơn một chút, ta sẽ tới xin Trọng Hoa tôn giả gả nàng cho ta, khi đó ta sẽ là phu quân của nàng, xem nàng còn dám đánh ta hay không?”
Trọng Tử ngây người.
Tiên giới không cấm lập gia thất, tuy các vị tiên tôn của Nam Hoa không cưới vợ nhưng các đệ tử thì có. Hơn nữa, Trọng Tử cũng từng đi xem lễ thành thân rồi. Lúc đó, còn ít tuổi, trong mắt con bé, thành thân chẳng qua chỉ là thay đổi cách xưng hô, tỷ như vốn đang gọi là sư tỷ thì giờ sẽ đổi thành tẩu tẩu.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng vậy, nam nhân phải lấy vợ, nữ nhân phải gả chồng, sau đó hai người sẽ ở chung một nhà, sau này sư phụ cũng sẽ có người khác bên cạnh, còn nó sẽ được gả cho người khác! Nhưng nó tuyệt đối không muốn được gả cho người trước mặt này.
Mặt đỏ bừng, Trọng Tử quát: “Nói bậy! Sư phụ ta không bao giờ đồng ý.”
Trác Hạo cuối cùng cũng không muốn trêu chọc con bé nữa, cười thầm một hồi, định đứng dậy rời đi, nhưng lại sợ con bé mách tội, nếu phụ thân biết nhất định sẽ trách phạt. Dù sao hắn cũng đã lớn, nhanh chóng nghĩ ra một cách, làm mặt dịu dàng, dỗ ngon dỗ ngọt con bé: “Tiểu sư muội đừng buồn, ta chỉ nói đùa thôi, muội ngoan như vậy, tôn giả đương nhiên không nỡ xa muội đâu.”
Câu nói “Tôn giả không nỡ xa muội” này nghe mới êm tai làm sao, Trọng Tử xoay lưng, không thèm để ý tới hắn nữa.
Trác Hạo lại nịnh nọt: “Chỉ vì xưa nay ta vô cùng mến mộ tôn giả, nghe nói lần này cao đồ của tôn giả cũng tới nên mới chạy đến đây tìm muội tỷ thí, không ngờ muội thật sự không biết thuật pháp, là ta thất lễ, hay là thế này, tiểu sư muội cứ đánh ta hai cái cho nguôi giận, được không?”
Trọng Tử không ngốc: “Ngươi biết thuật pháp, ta có đánh ngươi, ngươi cũng không biết đau.”
Con bé đã nguôi giận là tốt lắm rồi, Trác Hạo nói: “Tiểu sư muội muốn thế nào, ta sẽ chiều theo ý của muội, được không?”
Trọng Tử cúi đầu nhìn xiêm y. “Quần áo của ta ướt hết rồi.”
Đúng là một tiểu nha đầu, chỉ cần dỗ ngọt vài câu là sẽ không sao, Trác Hạo hạ quyết tâm, vội nói: “Đừng lo, ta sẽ làm quần áo muội khô nhanh thôi.”
Hắn nhẹ nhàng niệm hai câu rồi vung tay, hơi nước liền bốc lên quanh người Trọng Tử, khoảng chừng một tuần trà, xiêm y con bé đã khô như cũ.
Trọng Tử nhìn hắn hồi lâu, bò dậy, vênh mặt nói: “Sư phụ ta không cần phải niệm chú.”
Không bằng Lạc Âm Phàm là lẽ đương nhiên, Trác Hạo không cảm thấy xấu hổ, cười xòa, nói: “Tôn giả đương nhiên rất cao minh. Mà thôi, ta cũng đã sấy khô quần áo giúp muội rồi, chuyện ban nãy cũng không phải ta cố ý, sư muội đừng nhắc lại nữa nhé, để tránh làm tổn hại đến mối hòa khí giữa chúng ta, được không?”
Đối phương đột nhiên thay đổi thái độ, Trọng Tử từ lâu đã đoán ra được hắn sợ bị trách phạt, trong lòng không khỏi tức giận, bỗng thoáng nhìn thấy nghiên mực trên cái bàn cạnh cửa sổ, ánh mắt lập tức sáng lên. “Được, ta sẽ không nói.” Nói xong, nó liền chạy đến bên cửa sổ, giả vờ ngắm cảnh.
Trác Hạo thở phào nhẹ nhõm. “Đa tạ sư muội, ta đi đây.”
“Sư huynh!” Trọng Tử cắt ngang lời hắn, xoay người, ngoắc tay. “Sư huynh, mau đến đây xem này!”
Qua cầu rút ván cũng không thể quá lộ liễu, huống hồ đối phương tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, trước mặt nữ nhi, trước giờ Trác Hạo vẫn luôn tỏ ra phong độ, biết con bé sẽ không mách tội, hắn cũng không e dè, đi tới bên nó, dáo dác nhìn quanh. “Có chuyện gì vậy?”
Trọng Tử chỉ vào một điểm ở ngoài khơi xa. “Thanh Hoa cung không có tường, nếu người khác bay vào được thì làm thế nào? Không phải Ma tôn Vạn Kiếp sẽ mò đến sao, bọn huynh không sợ à?”
“Muội…” Trong thời điểm quan trọng này không thể đắc tội với con bé, Trác Hạo nuốt lại từ “ngốc” đã trôi đến miệng, giữ nguyên phong độ ngời ngời. “Muội nghĩ Thanh Hoa cung là nơi ai muốn vào cũng được sao? Cách cung khoảng một dặm đã được bao bọc kết giới, ngoại trừ cổng cung ra, những nơi khác tuyệt nhiên không ai có thể xâm phạm, Nam Hoa phái bọn muội không phải cũng như thế sao?”
Trọng Tử gật đầu, ra vẻ đã hiểu. “À!”
Đúng lúc này, đệ tử Thanh Hoa cung dắt Trọng Tử đi thăm thú cảnh sắc lúc nãy đã từ Tứ điện trở về, đứng ở cửa gọi con bé: “Tiểu sư muội, cung chủ bày yến tiệc trong vườn, tôn giả bảo ta đưa muội đến.” Lời vừa dứt, bỗng thấy Trác Hạo đang đứng cạnh Trọng Tử, y vội nói: “Thiếu…”
Trác Hạo ho khan hai tiếng, ngắt lời y: “Nếu cung chủ đã bày tiệc, sư huynh mau dẫn sư muội đi đi, ta đi trước đây.” Nói rồi, hắn vội ra khỏi cửa, rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, mắt gã đệ tử kia phút chốc tròn xoe, miệng há hốc.
Trọng Tử bỏ vật đang cầm trên tay xuống, cười hì hì, nhảy đến bên cạnh y. “Sư huynh, chúng ta mau đi thôi!”
Tiệc rượu được bày trong vườn. Bên trong khu vườn có một hồ sen rất rộng, sóng gợn lăn tăn, những đóa sen hồng xinh đẹp bồng bềnh nổi trên mặt nước.
Ven hồ xếp rất nhiều bàn tiệc, chủ yếu là dành cho các đệ tử và tùy tùng.
Giữa hồ có một cái đỉnh lớn, liễu phủ xanh um, chủ yếu là để tiếp các vị khách quý, trong đó đã đầy ắp người, chẳng kém nơi Phật tổ hằng ngày giảng kinh pháp.
Đệ tử nọ đã dẫn Trọng Tử đến, đang men theo một cây cầu bước tới.
Ngày mai là ngày mừng thọ của Trác Diệu, hầu hết các quan khách đã đến đông đủ. Trên bàn rượu chính có đến ba trăm vị khách, đều là những người danh tiếng lẫy lừng, thuộc cả hai giới tiên – phàm, thậm chí còn có mấy vị vương gia và thừa tướng.
Giữa biển người mênh mông, không khó để tìm ra Lạc Âm Phàm, vì người đi đến giữa cầu đều nhìn về phía chàng đang ngồi.
Chàng thản nhiên ngồi ở đầu một chiếc bàn dài, hai bên là hai khóm liễu yêu kiều rủ bóng xuống mặt nước.
Liễu xanh ngắt một màu càng tôn lên sắc trắng của chiếc áo chàng đang mặc.
Cả người tắm trong màn ánh sáng xanh như ngọc, chàng như đang ngồi trên một đài sen.
Trong lòng đột nhiên rung động mạnh mẽ mà không rõ nguyên nhân, câu nói của Trác Hạo lúc trước lại vang lên bên tai, Trọng Tử xoay đầu, ngắm nhìn bốn phía, lần đầu tiên muốn quan sát xem rốt cuộc phu thê là như thế nào.
Ngồi chính giữa là mấy chục đôi phu thê của Tiên môn, vai kề vai ngồi sát bên nhau, có một đôi thần thái tuy không giống những người khác nhưng giữa bọn họ lại có một sự ăn ý kỳ lại. Dù tướng mạo có phần chênh lệch, một người đẹp, một người xấu nhưng lại không cảm thấy chướng mắt chút nào, ngược lại còn có cảm giác họ rất hòa hợp và hạnh phúc.
Ánh mắt đảo qua một vòng rồi trở về với bóng dáng quen thuộc, thân thương kia.
Bên cạnh sư phụ vẫn còn chỗ trống.
Thế gian rộng lớn đến vậy, rốt cuộc ai mới xứng đáng ngồi vào chỗ trống đó, ai xứng đáng được ngồi sát bên, vai kề vai với sư phụ? Nếu một ngày người đó thật sự xuất hiện, chắc phải xinh đẹp lắm…
Trọng Tử nhìn đến ngây người, bị một đệ tử đang đi qua cầu đụng phải, lúc ấy mới hoàn hồn, khom lưng, lặng lẽ đi xuyên qua biển người, sau đó nhảy tới trước mặt Lạc Âm Phàm: “Sư phụ!”
Tiểu đồ đệ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lạc Âm Phàm không hề tỏ ra ngạc nhiên, kéo con bé ngồi xuống bên cạnh. “Sao lại vội vội vàng vàng thế, toát hết mồ hôi rồi này.”
Rõ ràng chỉ là một hành động tự nhiên nhưng Trọng Tử bất giác đờ người.
Không biết có phải do chạy quá nhanh hay không mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Tử thoáng ửng hồng. Trọng Tử vội tránh né ánh mắt của sư phụ, nhỏ giọng giải thích: “Đệ tử ở Hải Lâu chờ người lâu quá, muốn sớm gặp lại sư phụ nên phải chạy vội tới đây.”
Lạc Âm Phàm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chí ít, vị trí này bây giờ thuộc về con bé, nó đang ngồi sát bên sư phụ đây! Trong lòng Trọng Tử vui sướng khôn xiết, nhưng dù sao con bé cũng chưa đủ tuổi và tâm tư để suy nghĩ nhiều về vấn đề rốt cuộc mai sau ai sẽ được ngồi vào vị trí này, bởi thế, chẳng mấy chốc, ánh mắt nó đã chuyển sang những thứ đang bày trên bàn.
Có quá nhiều thức ăn ngon!
Hơn một nghìn loại đồ ăn và trái cây bay qua bay lại khiến người ta hoa cả mắt.
Nó chưa từng nhìn thấy những món ăn này bao giờ! Trọng Tử không kìm được, nuốt nước miếng “ực” một tiếng. Từ ngày học xong phương pháp thổ nạp, cả ngày nó chỉ uống nước, hầu như không ăn gì, mà quan trọng là Trọng Hoa cung cũng chẳng có gì để ăn, nhưng những năm tháng làm ăn mày trước kia khiến nó vẫn cảm thấy thèm những món ăn ngon.
Con bé lẳng lặng kéo áo Lạc Âm Phàm. “Sư phụ, thì ra làm thần tiên thật sung sướng, trước đây đệ tử có nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy nhiều món ăn ngon đến thế.”
Đứa trẻ này đã phải chịu biết bao khổ cực, Lạc Âm Phàm trầm ngâm chốc lát rồi chìa tay lấy một đĩa thức ăn đặt trước mặt con bé.
Sư phụ vẫn luôn là người đối tốt với nó nhất! Trọng Tử vui vẻ, tò mò nhìn đĩa thức ăn, đó là một đĩa rau xanh, xếp thành hình một con phượng hoàng.
Lạc Âm Phàm nhận ra vẻ nghi hoặc của con bé nói: “Đây là hải linh chi.”
Trọng Tử cầm một lá, đưa đến bên miệng Lạc Âm Phàm. “Sư phụ ăn đi!”
Lạc Âm Phàm chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bất động mở to mắt nhìn quanh, bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trước mặt đông đảo quan khách, sư phụ và nữ đồ đệ lại thân mật như vậy, có phần hơi vượt quá phép tắc, lễ nghi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Trọng Nhi chỉ là một đứa trẻ, tâm hồn trong sáng, vô tư, không thể nghĩ sâu xa như vậy, là do chàng cả nghĩ mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Âm Phàm bình tĩnh trở lại, cúi đầu ăn miếng rau Trọng Tử đưa.
Khuôn mặt Trọng Tử tràn đầy vẻ chờ mong. “Sư phụ có thích không?”
Lạc Âm Phàm nhỏ nhẹ nói: “Những món này vi sư đã ăn nhiều rồi, ngươi thích ăn cái gì thì cứ lấy mà ăn, không cần hỏi vi sư.”
Trọng Tử hơi thất vọng, “a” một tiếng rồi hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Lạc Âm Phàm nhìn theo hướng con bé chỉ. “Đấy là một đôi phu phụ phái Côn Luân.”
Mặt Côn Luân quân đen như một hòn than, cao to lực lưỡng, phong thái uy nghiêm, lại cưới một vị tiên tử phái Côn Luân xinh đẹp như ngọc về làm thê tử, mới vừa rồi, vị tiên tử này lấy một đĩa thức ăn đặt trước mặt phu quân của mình, vị Côn Luân quân kia vẫn ngồi im một chỗ, không nhìn tiên tử, cũng không nói một lời, song trong cặp mắt xếch nghiêm minh kia chợt gợn lên một tia ôn nhu xen lẫn nét cười dịu dàng chưa từng thấy.
Trong chốc lát, Trọng Tử không còn muốn ăn nữa.
Mấy vị chưởng giáo và cung chủ đang trò chuyện cùng Lạc Âm Phàm, Trác Diệu cũng đang đi tới, nhìn thấy ông ta, các vị khách quý đều đứng dậy, nâng chén chúc mừng. Trác Diệu liên tục nói lời cám ơn rồi nhũn nhặn uống một vài chén rượu mời, lúc đó các vị khách mới trở về chỗ ngồi.
Trác Diệu vừa ngồi xuống liền cười, mời rượu Lạc Âm Phàm.
Lạc Âm Phàm cũng không từ chối, nâng chén uống cạn, thuận miệng nói: “Sao không thấy Vân Cơ đâu nhỉ?”
Trác Diệu than thở: “Vân Cơ đã xuống trần gian mấy năm, đến nay vẫn chưa về, ngay cả ngày mừng thọ ta cũng không nhớ, cũng chẳng có tin tức gì báo về.”
Lạc Âm Phàm nói: “Vân tiên tử một lòng vì bách tính, thông tường tiên dược, cứu giúp nhân gian, có tấm lòng ví như Bồ Tát, cũng vì cung chủ mà tích thêm phúc đức, cũng coi như là lễ mừng thọ tốt nhất dâng lên ngài rồi.”
Trác Diệu cười nói: “Muội muội của ta xưa nay vẫn vậy, con bé luôn hỏi ta vì sao mấy năm nay không thấy tôn giả lui tới, mới hôm trước ta gửi tin cho con bé, nói lần này chắc chắn tôn giả sẽ tới.”
Lạc Âm Phàm nói: “Nàng ấy có năng lực như vậy, ta thật vô cùng vui mừng, đâu nhất thiết phải gặp mặt. Ba năm trước, Hồ độc của Ma tộc hoành hành khắp nơi, ta tình cờ đi ngang qua Thanh Châu, định tiện đường ghé thăm nàng ấy, chỉ là sau có việc, lại phải trì hoãn.”
“Nếu con bé biết, chắc nó vui lắm.” Trác Diệu nói, bỗng nghĩ tới điều gì, bèn quay sang hỏi đệ tử của mình: “Hạo Nhi đâu? Ta đã bảo nó thay ta đi trò chuyện cám ơn thượng khách, đến bây giờ vẫn không thấy nó đâu, để khách khứa không có ai tiếp, còn ra thể thống gì nữa!”
“Vừa rồi đệ tử còn nhìn thấy cơ mà…” Đệ tử kia đang nói bỗng tát vào má mình một cái, nói tiếp: “Thiếu cung chủ tới rồi!”
Xa xa, một gã thiếu niên trong bộ trang phục đẹp đẽ đi tới, vừa đi vừa hành lễ, ân cần hỏi han các vị khách quý, nụ cười tươi như gió mùa xuân, toát lên vài phần cởi mở và phóng khoáng.
Những người khác đều tỏ vẻ tôn sùng nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, Trọng Tử suýt nữa bị mắc nghẹn vì miếng hoa quả đang ngậm trong miệng.