Chương 15 Âm Thủy Tiên
Hai phái trên đường đồng hành hòa hợp, lại không cần ăn uống như người phàm, bay trên trời liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ, tiến thẳng tới Côn Luân, chỉ tạm nghỉ chân một chút rồi lại ngự kiếm bay đi. Tới buổi hoàng hôn ngày thứ sáu, mọi người đã đến thành Vân Châu, Tần Kha cùng Trác Hạo dẫn đệ tử hai phái đi tìm khách điếm, những đệ tử Tiên môn đang canh giữ, bảo vệ nơi đây, nghe tin họ đến đều tới nghênh tiếp.
Lúc tiễn khách, bỗng có một đệ tử trình lên một tấm thiếp mời.
Trác Hạo thấy thế liền hỏi: “Chẳng phải là vừa đến sao, sao còn gửi thiếp mời nữa?”
Đệ tử kia cười nói: “Cái này là dành riêng cho Tần sư thúc.”
Tần Kha nhận tấm thiệp mời, liếc nhìn qua, nhíu mày rồi quay sang mấy đệ tử phái Nam Hoa khác, nói: “Đệ có việc phải đi ra ngoài một chuyến, phiền các vị sư huynh trông coi nơi này giúp đệ.”
Những đệ tử kia vội vàng gật đầu đồng ý.
Trọng Tử thấy hiếu kỳ, ngoái đầu nhìn sang tấm danh thiếp, nói: “Hóa ra ở Vân Châu này, Tần sư huynh cũng có bằng hữu, là ai vậy?”
Tần Kha nhét tấm thiệp mời vào ống tay áo, thản nhiên nói: “Là một vị thế bá có quen biết với phụ thân ta, nghe nói ta đến Vân Châu nên gọi ta đến hỏi han vài câu, theo phép tắc, ta cũng phải đến chào hỏi ông ấy. Muội có muốn đi cùng không?” [1]
[1] Thế bá: người bác có quan hệ lâu đời.
Trọng Tử hơi chần chừ.
Trác Hạo nói: “Vị thế bá này đã gửi thiếp mời, Tần sư huynh nhất định phải đi thăm ông ấy rồi, nhưng nếu đem cả tiểu sư muội đi sợ là không được hay cho lắm.”
Tần Kha nói: “Lần này đưa muội ấy ra ngoài, ta phải luôn để mắt đến muội ấy, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra, ta khó lòng ăn nói với tôn giả.”
Trác Hạo cười nói: “Các vị huynh đệ đều ở cả đây, có chuyện gì xảy ra được cơ chứ! Huống hồ còn có chúng ta, Tần sư huynh nói như vậy, chẳng lẽ là chê đệ tử Thanh Hoa cung chúng ta vô dụng ư?”
“Sao ta dám có ý đó, chỉ là muốn đưa muội ấy ra ngoài thăm thú chút thôi.” Tần Kha mặt không đổi sắc, nhìn Trọng Tử, “Muội có đi hay không?”
Cảm nhận được hai luồng ánh mắt hai bên trái phải đang nhìn chằm chằm vào mình, Trọng Tử vốn định lắc đầu nhưng rồi lại gật đầu, nói: “Đi, muội đi với huynh…”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng tái mét.
“Rắn! Rắn!” Trọng Tử nhảy cẫng lên chiếc ghế để bên cạnh, hét lên thất thanh.
Trác Hạo nâng chung trà lên. “Khách điếm làm gì có rắn, tiểu sư muội hoa mắt chăng?”
Phát hiện mọi người ở xung quanh chẳng có phản ứng gì, Trọng Tử hiểu ra cơ sự, nổi giận đùng đùng. Nàng vốn to gan, biết không có gì nguy hiểm liền nhảy xuống ghế, đi tới đá đá con rắn kia. “Thuật che mắt! Ngươi dám dùng thuật che mắt!”
Tuy biết rõ những gì nhìn thấy đều là giả nhưng cảnh tượng một cô nương xinh đẹp đá bay con rắn vẫn khiến chúng đệ tử ngẩn tò te, không thốt nên lời.
Duy chỉ có Tần Kha là vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”
Ngoài cửa lớn có hai con sư tử bằng đá, còn có một bậc thềm đá rộng lớn, tinh xảo, bốn gã gia đinh cung kính đứng chờ ngoài cửa, thấy Tần Kha đến thì đều cung kính cúi chào, gọi hắn là “thế tử” rồi dẫn hai người họ vào cửa lớn.
Trọng Tử khẽ hỏi: “Thế tử là gì?”
Tần Kha đi chậm lại, bình tĩnh nói: “Chẳng là gì cả, hai nhà chúng ta vốn có quan hệ thế giao, con trai của bạn chí cốt thì gọi là thế tử.” [2]
[2] Thế giao: thân thiết nhiều đời.
Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc, Trọng Tử liền tin là thật, nhìn ngó chốc lát rồi nói nhỏ: “Người quen của sư huynh không giống những nhà giàu sang phú quý bình thường chút nào.”
Tần Kha càng không khách khí, nói: “Đó là bằng hữu của phụ thân ta, không phải của ta.”
Trọng Tử nói thầm: “Chẳng phải như nhau sao?”
Tần Kha lờ đi.
Trọng Tử càng nghĩ càng thấy hiếu kỳ. “Sư huynh rốt cuộc được sinh ra trong gia đình thế nào?”
Tần Kha nói: “Ta cũng không nhớ rõ nữa.”
“Ra vẻ ta đây gì chứ!” Trọng Tử quay mặt đi chỗ khác. “Huynh không thừa nhận thì muội cũng biết, chắc chắn gia thế của huynh không bình thường, nhìn dáng dấp của huynh…”
Nàng đang thao thao bất tuyệt thì bị giọng nói của Tần Kha ngăn lại. “Nơi này có vẻ kỳ quái, tựa hồ đã được sắp đặt mê chướng, e rằng đây là một cái bẫy, bây giờ ta đi thăm dò một chút, nếu lâu không thấy ta ra, muội nhất định phải chạy đi, nhanh chóng quay lại khách điếm chúng ta đang nghỉ trọ.”
Tần Kha sử dụng Linh tê thuật, ngoài Trọng Tử, không ai có thể nghe được những gì hắn vừa nói.
Trọng Tử chưa hoàn hồn thì đã bị hắn kéo đi.
Hai gã gia đinh dẫn đường đi tới trước cửa điện chính, mở cửa rồi xoay người lại, tủm tỉm cười, nói với Tần Kha và Trọng Tử: “Xin mời hai vị vào trong.”
Phát hiện trong ánh mắt của hai gã gia đinh đó có nét quỷ dị, mờ ám, Trọng Tử bỗng nhiên hiểu ra những lời Tần Kha nói trước đó, sống lưng lạnh toát, người sởn gai ốc: “Sư huynh…”
Tần Kha mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng.
Một ánh sáng màu lam bay xét qua, Bát Hoang kiếm rời khỏi vỏ, nhằm về hướng hai tên gia đinh mà lao tới, đồng thời Tần Kha kéo theo Trọng Tử bay lên, nhanh chóng tháo chạy ra hướng cửa chính.
Trong chớp mắt, hành lang đình viện cùng cây cối xanh tươi bỗng chốc biến mất, trở thành một vùng đất hoang vắng, âm u.
Mây đen ùn ùn kéo tới, tầm nhìn bị che khuất, trong khoảng cách một trượng không thể nhìn rõ vật gì.
“Tần sư huynh, nhìn bọn chúng kìa!” Trọng Tử sợ hãi kêu lên.
Hai gã gia đinh vừa rồi còn có vẻ thân mật, hòa nhã trong chớp mắt đã thay đổi hình dáng, sắc mặt chúng tái xanh, trông vô cùng đáng sợ, giống hệt một đám rêu nhợt nhạt, mái tóc màu xanh lục bị gió thổi tốc ngược lên, râu của chúng cũng xanh giống tóc, thậm chí cặp mắt của chúng cũng có màu xanh lục, sáng lấp lánh.
Chẳng biết từ lúc nào, xung quanh bãi đất trống đó đã xuất hiện thêm mấy tên gia đinh có dáng dấp y hệt mấy tên quỷ kia, chúng chậm rãi tiến lại gần chỗ Tần Kha và Trọng Tử.
“Xà Yêu.” Tần Kha cuối cùng cũng biết chúng là ai, nhìn thấy không còn đường lui, hắn bèn ôm theo Trọng Tử nhảy xuống mặt đất. “Hèn gì ta cứ ngửi thấy mùi yêu khí, hóa ra là Xà Yêu đang lộng hành nơi này, tên yêu nghiệt, dám trà trộn vào thành, xem ra gan cũng lớn đó chứ!”
Quả nhiên, giữa màn sương mù dày đặc truyền đến một tiếng cười khàn khàn. “Tiểu tử, còn không ngoan ngoãn chịu trói đi!”
Bọn gia đinh bị Xà Yêu làm phép nên mất đi thần trí, mỉm cười quỷ dị, vây chặt hai người họ vào giữa, bước từng bước lại gần. Tần Kha thấy thế, khẽ búng ngón tay trỏ, lập tức có hai gã gia đinh ngã lăn quay xuống đất, từ cổ họng chảy ra một dòng máu màu lục, từ trong dòng máu đó có hai luồng yêu khí màu lục bay vút lên rồi nhanh chóng tan vào không trung.
Trọng Tử sợ hãi, vội vàng kéo áo Tần Kha. “Sư huynh, bọn họ là con người đó!”
Tần Kha nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Xà Yêu cười to. “Không sai, bọn chúng chẳng qua chỉ là một nhóm người trúng độc của ta, ngươi giết bọn chúng thì cũng không khác gì một kẻ sát nhân.”
Trọng Tử giận dữ hét: “Đồ đê tiện!”
Xà Yêu nói: “Nghe nói Lạc Âm Phàm thu nhận một đệ tử, hóa ra là thật. Tiểu nha đầu, chỉ cần ngươi đồng ý ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ lập tức thả họ ra, bằng không, sẽ không ai có thể thoát khỏi đây.”
Trọng Tử nhanh chóng đoán được ý đồ của đối phương. “Muốn uy hiếp sư phụ ta ư? Đừng hòng!”
“Xem ngươi mạnh miệng đến khi nào!” Xà Yêu cười quái dị, những tên gia đinh bị hắn khống chế đều hướng về phía Tần Kha và Trọng Tử mà nhào tới.
“Trong người bọn chúng có nọc độc của rắn, không cứu được nữa, nếu không giết, sau này ắt sẽ gây ra hậu họa lớn.” Tần Kha lấy lại bình tĩnh, bày kết giới. “Tôn giả đã nói, bất đắc dĩ mới phải giết, nếu giờ tôn giả ở đây, ta tin chắc tôn giả cũng nghĩ như vậy.”
Trường kiếm xuyên qua đám mây dày đặc rồi rơi xuống từ chín tầng trời, ánh sáng màu lam chói lọi đất trời.
Tất cả gia đinh đều ngã nhào xuống đất, vô số luồng khí màu xanh lục tan biến vào hư không.
Nương theo ánh sáng của cây kiếm, Trọng Tử đảo mắt, dáo dác nhìn khắp nơi, muốn xác nhận rõ vị trí của đối phương, nhưng đáng tiếc, lúc này mây đen giăng phủ quá dày, nàng chẳng nhìn thấy gì cả.
“Chiêu Lạc tinh sát này của ngươi cũng được coi là luyện đến giới hạn của sự tuyệt hảo rồi.” Một giọng nói của nữ nhân từ xa truyền tới, nhàn nhã, ung dung: “Đáng tiếc là tu vi còn thấp, linh lực chưa đủ, so với Lạc Âm Phàm vẫn còn kém xa.”
Không ngờ đối phương lại có hai tên, Tần Kha giật mình, thầm nghĩ không ổn rồi.
Nữ nhân cười nhạt: “Đường đường là một Xà Vương, không những bị Lạc Âm Phàm dọa cho sợ xanh mắt, giờ đến cả một hậu bối cũng đấu không lại ư?”
Xà Yêu “hừ” lạnh mấy tiếng.
Một chiếc đuôi dài màu lục không biết từ lúc nào phóng như bay về phía Trọng Tử, Tần Kha nhanh tay lẹ mắt, kéo nàng ra sau lưng, đồng thời niệm chú thoát ra khỏi kết giới, ngự kiếm xông tới đuôi rắn mà chém xuống. Ai ngờ, chiếc đuôi rắn cực kỳ linh hoạt, nó nhanh nhẹn vòng trở lại, tránh đường kiếm rồi nhân cơ hội đó, đánh “bụp… bụp” hai tiếng vào kết giới.
Nói tới thuật pháp, Tần Kha cực kỳ xuất sắc, đáng tiếc tu vi của hắn còn quá thấp, linh lực dù gì cũng mới chỉ tu luyện có năm năm, vốn không nên lấy cứng đối cứng. Nếu chỉ là đối phó với một mình Xà Yêu thì cũng chưa chắc biết ai thắng, ai thua, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ một lòng che chở cho Trọng Tử, lại không thể phân thân, tránh cũng không tránh được, bất đắc dĩ phải dùng tới kết giới để chống đỡ. Lại nói về linh lực, hắn đâu hơn được Xà Vương đã tu luyện cả ngàn năm kia chứ! Nhận một chưởng này, huyết khí trong lồng ngực Tần Kha cuồn cuộn đang lên.
Đuôi rắn vẫn chưa có ý định dừng lại, liên tiếp đánh vào kết giới.
Kết giới lung lay, giống như một căn nhà rách nát sắp bị dỡ tung.
Trọng Tử thấy tình hình cấp bách như vậy, thầm nghĩ mình sẽ rơi vào tay Xà Yêu, nhất thời liền bất chấp tất cả, miệng lầm bầm niệm bí quyết, vung Tinh Xán lên, dùng toàn lực đánh ra.
Nàng đã luyện Linh đài ấn rất khổ cực, thường xuyên phải lui tới chỗ con nghê trên Tử Trúc phong tu luyện nhưng hầu như chưa có kết quả gì. Hôm nay trong lúc nguy cấp, nàng đành liều giở chiêu này, mặc dù chưa định hình rõ nhưng uy lực lại tăng lên rất nhiều.
Xà Yêu rên rỉ, trên đuôi rắn hằn lên một dấu vết hình cây trượng.
Đồng bọn bị thương, nữ nhân ban nãy dường như không thèm để ý, lạnh lùng buông lời: “Tốc chiến tốc thắng, người của bọn chúng tới rồi, mê chướng không cầm cự được bao lâu nữa đâu.”
Xem ra ả đang dốc toàn lực để duy trì mê chướng, trò chuyện là để kéo dài thời gian, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của người khác.
Xà Yêu bị nội thương thì phẫn nộ điên cuồng. “Nha đầu thối tha kia, không hổ là đệ tử của Lạc Âm Phàm, ta đã xem thường ngươi rồi!”
Không đợi Trọng Tử có giây phút tạm nghỉ, đuôi rắn lại một lần nữa đánh tới.
Linh đài ấn không phải lúc nào cũng linh nghiệm, Tần Kha trúng đòn, phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng là kỳ quái, lúc này không chỉ kết giới lung lay mà hầu như toàn bộ mặt đất đều rung chuyển, bên ngoài hình như đang có rất nhiều người phá cửa xông vào.
“Bọn họ tới rồi!” Tần Kha vui mừng khôn xiết, cố gắng kéo Trọng Tử rút lui, ngón tay phải chỉ lên trời, rạch ngang một đường, Bát Hoang kiếm dựng lên, bay vút lên không trung, lao thẳng ra ngoài.
Ánh mặt trời xuyên qua, mê chướng bị phá thủng một lỗ to.
Tần Kha nhanh chóng đẩy nàng ra phía ngoài. “Muội đi trước đi!”
Nhìn thấy chiếc đuôi rắn lớn đang phóng tới phía Tần Kha, Trọng Tử nhất thời bất động.
Trong đôi mắt to tròn chợt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn dâng lên, giống như có một sức mạnh tương trợ, Linh đài ấn rốt cuộc đã hình thành, ánh sáng bạc chói lòa, lóa mắt, bao phủ nàng và Tần Kha.
Một dòng máu tanh nồng phun ra, đuôi rắn trong chốc lát đã bị chẻ làm đôi.
Tiếng kêu thảm thiết xa dần, Xà Yêu bị trọng thương đã trốn đi, sương mù dày đặc bỗng tan biến, Trác Hạo cùng Yên Chân Châu và mấy đại đệ tử khác đang cùng lúc xông vào.
Thì ra Trác Hạo thấy Trọng Tử đồng ý đi cùng Tần Kha thì trong lòng bực tức vô cùng, liền âm thầm đi theo, ai ngờ càng về sau thì càng không thấy tung tích của hai người đâu nữa, phát hiện có điều gì đó mờ ám, hắn lập tức quay trở lại khách điếm báo tin. Mọi người xông tới, lại bị đối phương bày mê chướng cản trở, không xác định được vị trí của Tần Kha và Trọng Tử, vừa nãy Tần Kha đánh một đường để Bát Hoang đục thủng mê chướng, lúc đó mọi người mới xác định được vị trí của họ, cùng nhau hợp lực, tạo thành thế gọng kìm, phá tan mê chướng.
Nhưng có một điều họ không nghĩ tới là, trong số những người đến đây, ngoài Văn Linh Chi đã được nghe qua danh tiếng, còn có Trọng Tử, khuôn mặt trái xoan, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này mọi người đều bận rộn, không ai có thời gian để bận tâm và nói rõ ràng.
Tất cả mọi người cùng nhìn vào một chỗ.
Khi cửa lớn của đình điện hoàn toàn biến mất thì nơi đây hiện ra là một con ngõ nhỏ, âm u, lạnh lẽo, trên đất ngổn ngang chừng hai mươi thi thể, những người này đều trúng nọc độc của Xà Yêu nên đã giả dạng làm gia đinh hòng dụ dỗ Tần Kha và Trọng Tử vào tròng.
Cách đó khoảng ba, bốn trượng về phía trước, một nữ tử khoác áo bào đen đã tóm lấy Trọng Tử đang đứng ở chân tường.
Yên Chân Châu cả kinh hét lên: “Trùng Tử!”
Mặt Trác Hạo biến sắc. “Âm Thủy Tiên!”
Đó là một nữ tử mặc áo bào đen, chiếc áo có vẻ nặng nề và già dặn hơn tuổi của ả, xem ra còn khá trẻ, mặt đẹp như ngọc, tóc đen như mực, hàng mi mờ nhạt như sương khói, phảng phất nỗi buồn, tựa như có vô vàn tâm sự không thể giãi bày khiến người ta thương cảm bội phần, nhất là lúc này, hai con ngươi chùng xuống, ánh nhìn xa xăm, càng lay động lòng người.
Nếu như trên mặt ả không có nhành hoa kia…
Đó là một nhành hoa thủy tiên nho nhỏ, khắc sâu nguyên một nửa khuôn mặt bên phải nhẵn mịn như ngọc của ả. Đóa thủy tiên màu hồng, nhìn rất thật và đầy sức sống, một phiến lá dài vươn lên dọc theo một bên tóc mai của ả, vô cùng quyến rũ, khiến một nửa khuôn mặt của ả nhìn qua có vẻ đẹp mê hồn mà quỷ dị.
Ả lặng yên đứng trong góc tối của bức tường, tựa hồ một u linh.
Âm Thủy Tiên cùng Trác Vân Cơ nổi danh là những mỹ nữ, bây giờ bỗng nhiên lại biến thành một cái tên đáng khinh bỉ trên Tiên giới, chẳng ai muốn nhắc tới tên ả nữa.
Quan trọng hơn, ả là một trong tứ đại hộ pháp của Cửu U ma cung, xếp hạng giỏi nhất, nhìn qua thì vô hại nhưng kỳ thực thủ đoạn lại độc ác vô cùng. Trọng Tử rơi vào tay ả, e là sẽ gặp nguy hiểm khôn lường.
Yên Chân Châu sốt ruột, không dám lên tiếng.
Âm Thủy Tiên không nhìn một ai, chỉ giơ tay, vuốt mái tóc của Trọng Tử, giọng nói thật thấp, lộ rõ vẻ nghi hoặc. “Đệ tử Tiên môn mà cũng có sát khí sao?”
Trận đánh vừa rồi, ngoại trừ Tần Kha, Trọng Tử, Xà Vương và ả thì không ai nhìn thấy nữa. Lúc đó, nhìn thấy Tần Kha đã bị thương, tình thế vô cùng cấp bách, Trọng Tử không kiềm chế nổi, sát khí tiềm ẩn trong cơ thể bao năm qua bị kích động, Linh đài ấn được sát khí ẩn sâu trong người nàng tương trợ, rõ ràng uy lực đã tăng vọt, mới đả thương được Xà Yêu trầm trọng đến vậy.
Đáng tiếc là Âm Thủy Tiên không phải Xà Yêu, Trọng Tử ở trong tay ả, đến nửa đầu ngón tay cũng không cử động được, nói gì đến sử dụng Linh đài ấn.
Mà cho dù có thể thì Trọng Tử cũng tuyệt đối không dám dùng đến.
Tận mắt nhìn thấy sát khí biến thành sức mạnh, nàng ngoài khiếp sợ thì còn chán nản, ủ rũ, sư phụ mà biết chuyện này thì sẽ thế nào đây? Bao lâu cố gắng, nỗ lực, vẫn chưa khống chế được sát khí trong người.
Một lát sau, Trác Hạo phá tan bầu không khí im lặng, hướng về phía Âm Thủy Tiên mà thi lễ, nói: “Âm tiền bối danh bất hư truyền, Trác Hạo thường nghe cô cô nhắc tới tiền bối, quả thực rất kính phục.”
Âm Thủy Tiên nghe vậy thì khẽ cười rồi hỏi: “Cô cô ngươi khỏe chứ?”
Trác Hạo mừng thầm. “Nhờ phúc của tiền bối, cô cô vẫn khỏe.”
“Tốt!” Âm Thủy Tiên lẩm bẩm. “Thứ mình muốn vĩnh viễn không có được, như nhau cả thôi, nàng ấy cũng không hơn gì ta.”
Trác Hạo âm thầm suy nghĩ kế sách. “Tiền bối cũng biết vị sư muội trong tay người là ai rồi chứ ạ?”
Âm Thủy Tiên nói: “Là đệ tử của Lạc Âm Phàm.”
“Nếu tiền bối đã biết rồi thì cần gì phải gây chuyện với muội ấy?” Trác Hạo liếc mắt nhìn trường kiếm bên hông ả, trên chuôi kiếm gắn một tua rua ba màu mà chỉ có đệ tử đích truyền của chưởng giáo Tiên môn mới có. “Xin tiền bối nể mặt chủ nhân tua kiếm này mà thả…”
Âm Thủy Tiên cười nhạt. “Hắn ở Tiên môn có nhiều bằng hữu như vậy, chẳng lẽ ta phải hạ thủ lưu tình với tất cả sao?”
Trác Hạo cố gắng ăn nói khéo léo hết mức có thể. “Lão nhân gia từ lâu đã có mối giao tình rất tốt đẹp với Trọng Hoa tôn giả, huống hồ tiền bối cũng là người trong tiên môn…”
Văn Linh Chi đứng bên cạnh Trác Hạo nói xen vào: “Yêu nữ này đã hại chết Tuyết tiền bối, bị trục xuất khỏi Tiên môn từ lâu rồi, còn người trong Tiên môn cái gì nữa!”
Khiến Âm Thủy Tiên tức giận ắt sẽ gây nguy hiểm cho Trọng Tử. Trác Hạo vắt óc suy nghĩ, muốn nói năng thật khéo léo để thuyết phục ả, ai ngờ Văn Linh Chi khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn, Trác Hạo liền nổi cáu, “Văn sư tỷ thích nói gì thì nói, chuyện của tiền bối, đâu đến lượt hậu bối bình luận tốt, xấu.”
“Đúng thế, từ lâu rồi ta đã chẳng còn là người của Tiên môn nữa.” Âm Thủy Tiên cuối cùng cũng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Văn Linh Chi. “Ta không xứng làm đệ tử Tiên môn, nhưng ngươi cũng chưa chắc đã xứng đáng, ngươi chẳng qua đang mong muốn nha đầu này chết dưới tay ta mà thôi.”
Bị ả mỉa mai, mặt Văn Linh Chi đỏ phừng phừng. Nàng ta giận dữ nói: “Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Ngươi làm một việc vô sỉ đến thế, hoàn toàn không xứng được ở lại Tiên môn.”
“Sư cô!” Tần Kha nhíu mày.
Âm Thủy Tiên thản nhiên nói: “Tùy các ngươi muốn nói sao cũng được, ta sẽ không thả nha đầu này đâu.”
Thấy ả đang định rời đi, Trác Hạo vội la lên: “Tiền bối xin dừng bước!”
Gần như cùng lúc, một giọng nói dịu dàng, thân mật vang lên: “Thủy Tiên?”
Tiếng gọi vô cùng nhẹ nhàng, Âm Thủy Tiên vừa nghe thấy liền trở nên ngây ngốc, cánh tay đang nhấc lên bất giác cứng đờ.
Đó là một chàng trai ngoài hai mươi tuổi, y phục màu xanh bằng sợi vải đay, cả người toát lên khí chất ôn nhu, nho nhã, vẻ mặt khoan thai, điềm đạm, hoàn toàn không liên quan đến việc tranh hùng đoạt bá giữa thế sự xoay vần, không mang vẻ gì của kẻ phàm phu tục tử!
Mọi người đều sững sờ.
Không ngờ trên thế gian lại có người như vậy, càng không thể ngờ rằng, môt phàm nhân mà lại có quan hệ với ma cung hộ pháp.
Âm Thủy Tiên rõ ràng đã nhận ra y, cười gượng gạo. “Sao chàng lại tới đây?”
Nam nhân kia cười, nói: “Nàng từng nói với ta nàng ở thành Vân Châu nên ta tới thăm nàng một chuyến, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa tới đã gặp được nàng rồi.” Dường như cảm thấy bầu không khí có vẻ là lạ, y nghi ngờ nhìn mọi người xung quanh, nói: “Các vị đây là…”
Ánh mắt của Âm Thủy Tiên như đang trốn tránh, ả tránh né cái nhìn của y. “Chàng… tới tìm ta làm gì?”
Vì khoảng cách rất gần nên Trọng Tử thấy rõ ánh mắt của ả.
Trong cặp mắt hạnh xinh đẹp ấy, vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ trong phút chốc đã tan chảy, thay vào đó là long lanh ánh lệ. Bất an, bất lực, bộ dạng của ả bây giờ tựa hồ một đứa trẻ vừa làm sai việc gì đó đang phải chịu sự trách phạt của người lớn.
Nam nhân kia nhìn ả một cái rồi quay sang nhìn Trọng Tử. “Không phải là nàng đang gây hấn với những người này chứ?”
Âm Thủy Tiên bắt đầu bối rối, tay chân luống cuống, ngay cả thuật pháp cũng quên không sử dụng, nói năng lộn xộn: “Chàng đi trước đi, thiếp sẽ tìm chàng sau, chờ mọi việc xong xuôi đã, chàng đừng quan tâm tới việc này.”
Nam nhân đó nhíu mày, nói: “Nàng đang làm gì vậy?”
Âm Thủy Tiên quay mặt đi. “Không liên quan tới chàng.”
Nam nhân nói, giọng trách móc: “Tuy nàng biết thuật pháp nhưng không thể vin vào đó mà bắt nạt người khác.”
Âm Thủy Tiên không trả lời, ánh mắt mơ hồ toát lên vẻ bướng bỉnh.
Thấy hai người họ giằng co, Trác Hạo lập tức biết rõ đây là cơ hội hiếm có, bèn tiến lên, nói: “Vừa nãy là…”
“Không có gì!” Không hiểu sao, Trọng Tử không đành lòng bóc trần chân tướng sự việc, ngắt lời Trác Hạo, “Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi!”
“Vậy à…” Nam nhân kia thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Âm Thủy Tiên, áy náy nói: “Nàng đừng nóng giận, ta không nên trách mắng nàng.”
Âm Thủy Tiên liếc nhìn Trọng Tử, không nói lời nào, vung tay áo rồi cùng nam nhân kia biến mất trong tích tắc.
Không ngờ sự việc lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng đến vậy, mọi người vừa mừng vừa sợ nhưng không ai thắc mắc gì về hành động của Âm Thủy Tiên mà vội vàng rời khỏi đó, quay về khách điếm. Những thi thể trúng nọc độc của Xà Yêu đều được làm phép chở đi, giao cho đệ tử Tiên môn trấn giữ thành Vân Châu xử lý. Con ngõ nhỏ trở nên trông trải, mùi máu tanh cũng dần tan biến.
Dưới chân tường, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen.
Một chiếc áo choàng đen rủ dài sát mặt đất, vành nón vẫn cụp xuống thấp, chỉ để lộ chóp mũi cao và đôi môi nhợt nhạt.
Nhìn theo hướng mọi người vừa rời đi, y chậm rãi mở miệng, trong không khí tĩnh lặng, giọng nói của y như đang tự lẩm bẩm: “Sát khí đó rất quen thuộc…”
Dường như y nghĩ tới điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên.
“Có liên quan tới người đó sao? Đúng là một tin đáng mừng.”
“Đồ đệ của Lạc Âm Phàm quả nhiên có sát khí trời sinh.” Một gã mặt quỷ bỗng hiện nguyên hình, đứng bên cạnh y, khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. “Có cần sớm diệt trừ hay không?”
Y vẫn không nhúc nhích, nói: “Sát khí trời sinh, rốt cuộc phải nhập ma thì mới thích hợp.”
Thấy y không có phản ứng gì, gã mặt quỷ cẩn thận nhắc nhở: “Năm đó Nghịch Luân cũng có sát khí trời sinh, giữ lại nha đầu kia, lâu tất thành họa.”
“Không sai, là đại họa đối với Tiên giới.” Y tựa hồ không quan tâm tới ẩn ý của câu nói đó. “Từ trước tới nay, kẻ có thể tu thành Thiên ma chỉ có một mình Nghịch Luân, đáng tiếc năm đó hắn lại thất bại trong gang tấc, nếu giờ có thêm một người như vậy, đó chẳng phải là may mắn cho Ma tộc hay sao?”
Không ai cho phép kẻ nào đe dọa đến sự sống còn của mình có thể yên ổn sống sót được cả, nhất là ở Ma tộc. Gã mặt quỷ không rõ y đang nói thật hay đang nói mỉa mai, không dám hỏi tiếp nữa, lát sau liền nổi giận. “Chỉ vì một tên phàm phu tục tử! Thuộc hạ đã nói Âm Thủy Tiên không làm nên trò trống gì mà.”
“Đó vốn là điểm yếu của nàng ta.”
“Nhưng vừa rồi nếu để thuộc hạ ra tay…”
“Tạm thời ta không muốn làm to chuyện.” Y khẽ vuốt chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay. “Trọng Tử, con bé tên là Trọng Tử, có lẽ sự việc lần này còn tốt hơn ta nghĩ, Lạc Âm Phàm sẽ phát hiện ra hắn đã thu nhận một đồ nhi tốt.”
Nói xong, hắn xoay người, biến mất không còn dấu vết.
Trọng Tử được thả ra một cách bất ngờ, Tần Kha cũng không bị thương nghiêm trọng, chúng đệ tử ai nấy đều yên tâm, trở lại khách điếm, chẳng bao lâu sau, các đệ tử Tiên môn trấn thủ thành Vân Châu đều đến nhận lỗi. Hỏi rõ sự việc, thì ra họ đã bắt tay vào hành động, truy tìm tung tích của Xà Vương ở khắp nơi.
Sau khi thoát khỏi tay Âm Thủy Tiên, Trọng Tử vẫn không mở miệng trò chuyện với ai, trông bộ dạng nàng buồn bã, ỉu xìu.
Yên Chân Châu lo lắng, kéo tay nàng, luôn miệng hỏi: “Trùng Tử, muội không sao chứ? Không sao chứ? Để tỷ tỷ xem nào!”
Trọng Tử càng lúc càng ngơ ngẩn.
Trác Hạo đi tới, xem xét kĩ càng rồi nói: “Chứ không phải là sợ đến ngây ngốc sao? Để ta xem xem.”
Trọng Tử đột nhiên nhảy bật lên, mặt trắng bệch, miệng la hét: “Rắn! Rắn!”
Con rắn nhỏ màu vàng kim từ trên vai áo nàng bò trở lại lòng bàn tay của Trác Hạo, hóa ra là do An Lăng kiếm biến thành, Trác Hạo nhịn cười, thu kiếm lại, nói: “Tốt rồi, tốt rồi, ta đã nói là không có việc gì rồi mà, lại vui vẻ hoạt bát đó thôi.”
Bị hắn dọa cho một trận, Trọng Tử tỉnh cả người, tức giận “xí” một tiếng.
“Lần này muội phải tạ ơn Trác thiếu cung chủ đấy.” Yên Chân Châu cười nói. “Nếu không nhờ cậu ấy phát hiện ra muội và Tần sư thúc gặp chuyện chẳng lành, chạy về báo tin thì có lẽ bây giờ hai người đã thật sự gặp nguy hiểm rồi.”
Trọng Tử nhìn sang hắn.
Trác Hạo hé miệng: “Cảm tạ gì chứ, tiểu sư muội và ta thì có gì mà phải khách khí.”
Trọng Tử nói: “Làm sao ngươi biết ta và Tần sư huynh gặp chuyện chẳng lành, ngươi theo dõi chúng ta à?”
Trác Hạo bị hỏi bất ngờ, trở tay không kịp, ho khan, vẻ mặt có vẻ xấu hổ vô cùng. “Ta đi ngang qua đó, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đó thôi, thấy muội và Tần sư huynh đi phía trước, cho nên… lúc sau không thấy hai người đâu nữa, ta biết chắc là đã xảy ra chuyện.”
Mọi người bắt đầu cười rúc rích.
“Hóa ra là trùng hợp, đúng là khéo quá!” Văn Linh Chi nói với vẻ châm biếm, tiến lên phía trước. “Trọng Tử, ngươi đừng tin những lời khích bác của ả yêu nữ kia, lúc đó ta tức giận quá mới nói thế. Rõ ràng vì ả vô liêm sỉ, sa đọa mà nhập ma, vậy mà lại có người đánh đồng yêu nữ đó với đệ tử Tiên môn chúng ta.”
Trọng Tử liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Yên Chân Châu “hừ” một tiếng. “Chỉ đơn giản là khích bác ư?”
Văn Linh Chi khẽ nhếch môi, cười nhạt. “Tùy ngươi tin hay không cũng được, ta là đệ tử của đốc giáo, tuân thủ môn quy một cách nghiêm ngặt, tuyệt đối không đến mức phải làm hại đến tính mạng của đồng môn.”
Tần Kha hơi nhíu mày, đổi chủ đề cuộc nói chuyện: “Lần này là do ta hành sự không cẩn thận, bị mắc vào cái bẫy chúng giăng sẵn, nếu không có Trác sư huynh kịp thời báo tin, hai người chúng ta nhất định khó thoát khỏi mê chướng đó, thật vô cùng xấu hổ.”
Trác Hạo cười nói: “Tần sư huynh khách khí rồi.”
Đường đường là một hộ pháp của ma cung mà lại e sợ một người phàm trần, Trọng Tử thầm thấy kỳ lạ, thấy mọi người trước sau đều không hề đề cập tới vấn đề này, liền chủ động hỏi: “Người vừa nãy là ai, Âm Thủy Tiên hình như rất nghe lời hắn?”
Mọi người nghe nàng hỏi vậy đều sửng sốt, quay mặt đi chỗ khác.
“Bởi vì vị công tử đó rất giống một người.” Giọng nói ôn nhu vang lên bên cạnh Trác Hạo, đúng lúc đó, bên cạnh Văn Linh Chi xuất hiện một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, hàng mi dài mảnh, có đủ các tiêu chuẩn của một mỹ nhân, mặc dù không xinh đẹp bằng Văn Linh Chi nhưng cả người cô nương ấy toát lên vẻ thanh lịch như hoa lan. Thoạt nhìn thì thấy cô nương đó tính tình rất thoải mái, dễ gần. Vài đệ tử Nam Hoa có vẻ quen biết nàng ấy. Trọng Tử đã sớm để mắt tới nàng ấy rồi, chỉ là không tiện mở miệng hỏi.
Trác Hạo giới thiệu: “Muội không biết ai đây sao? Muội ấy là cháu gái của Mẫn đốc giáo của các muội đấy, tên muội ấy là Tố Thu.”
Mẫn Tố Thu xẵng giọng nói: “Trác Hạo ca ca sao lại nhanh mồm nhanh miệng vậy?”
Nghe vậy, Trọng Tử và Yên Chân Châu bật cười, mọi người xung quanh không hiểu gì cũng cười rộ theo, duy chỉ có Trác Hạo là sờ sờ cằm, quay đi chỗ khác.
Mẫn Tố Thu hướng về phía Tần Kha và Trọng Tử hành lễ, gọi hai người họ là sư huynh, sư muội rồi giải thích: “Muội vốn học nghệ ở Nam Hải, Đường tổ phụ thấy muội cô đơn quá nên kêu Mẫn sư thúc đón muội về Nam Hoa ở vài ngày, khéo sao lại gặp mọi người ở đây.”
Nam Hải và Côn Luân cách nhau khá xa, đường quay lại Nam Hoa cũng không giống nhau, Yên Chân Châu nhìn Trác Hạo. “Đúng là hôm nay đã gặp hết mọi chuyện trùng hợp trên thiên hạ rồi, Trác Hạo thiếu cung chủ nói xem có đúng vậy không?”
Mẫn Tố Thu đỏ bừng mặt.
Trác Hạo cười xòa. “Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là rất trùng hợp.”
Trọng Tử vẫn nhớ những lời Mẫn Tố Thu nói lúc đầu. “Mẫn sư tỷ nói nam nhân kia giống ai cơ?”
Lời vừa nói ra, bầu không khí xung quanh lại trở nên vô cùng quái dị.
Thấy Mẫn Tố Thu không đáp, Trọng Tử nghi ngờ nhìn về phía những người khác nhưng cũng không ai trả lời nàng, đến Yên Chân Châu cũng nhìn đi chỗ khác.
Ngoại trừ người đó, ai có thể khiến Âm Thủy Tiên thất thố như vậy được chứ! Ngay cả khi bị trục xuất khỏi Tiên môn, không cho lưu lại Tiên giới, bất đắc dĩ phải nhập ma, Âm Thủy Tiên vẫn chung thủy giữ mối tình với nam nhân ấy. Nhưng mối tình oanh liệt này lại có điểm bất thường, khó có ai chấp nhận được, cuối cùng trở thành nỗi ô nhục của Tiên giới.
Đã từng là một mỹ nữ lừng danh Tiên giới, thế mà giờ lại rơi vào thảm cảnh bị người đời phỉ nhổ, cũng có người thông cảm cho ả nhưng hầu hết ai nấy đều dành cho ả những ánh mắt khinh thường và căm hờn, mọi người chỉ buông lại vài câu cảm thán rồi ai về phòng nấy.
Biết có hỏi nữa cũng không có kết quả gì, Trọng Tử không dám hỏi trước mặt mọi người nữa, nhưng càng như vậy, nàng lại càng tò mò, nên len lén theo đến tận phòng của Yên Chân Châu, hết nhõng nhẽo lại cứng đầu cứng cổ bắt Yên Chân Châu phải kể hết cho nàng nghe bằng được thì thôi.
Yên Chân Châu bị nàng quấn chặt lấy, đành nói: “Nói cho muội biết cũng không sao, huống hồ chuyện này ai nấy đều đã biết, nhưng muội nghe xong không được hoảng hốt đâu đấy.”
Trọng Tử mừng rỡ, giục Yên Chân Châu: “Tỷ nói đi, người đó là ai vậy?”
Yên Chân Châu có vẻ bất đắc dĩ, hồi lâu mới thở dài, nói: “Còn có thể là ai đây, đương nhiên là Thiên Sơn Tuyết Lăng tiên tôn rồi.”
Trọng Tử nói: “Vị công tử đó rất giống Thiên Sơn Tuyết Lăng tiên tôn, vậy Tuyết tiên tôn là ai ạ?”
Yên Chân Châu nói: “Hơn mười năm trước, Tuyết tiên tôn đã bị hồn xiêu phách tán, không còn trên cõi đời này nữa.”
Hồn phách của tiên một khi đã tiêu tán thì có nghĩa là vĩnh viễn biến mất trong lục giới, đến cơ hội chuyển thế cũng không còn, Âm Thủy Tiên nhất định là có tình cảm rất sâu đậm với Tuyết tiên tôn nên khi nhìn thấy một nam nhân có tướng mạo giống với Tuyết tiên tôn liền nhận người ấy là người mà ả yêu thương. Trọng Tử nhớ tới cặp mắt hạnh có vẻ hoảng hốt của ả lúc đó, trong lòng bỗng dấy lên sự cảm thương sâu sắc. “Âm Thủy Tiên thật đáng thương.”
Yên Chân Châu nghiêm mặt nói: “Tình cảm sâu nặng đến mức đó đúng là đáng thương, nếu chỉ có vậy thì cũng không sao, nhưng muội có biết Tuyết tiên tôn là ai không?”
Trọng Tử nói: “Ai cơ?”
“Đó là sư phụ của Âm Thủy Tiên!” Yên Chân Châu thở dài, “Nàng ta thích ai không thích, lại đi thích sư phụ của mình, sinh lòng loạn luân, sao không bị người đời phỉ nhổ cơ chứ!”
Như sét đánh giữa trời quang, Trọng Tử bần thần, lẩm bẩm nói đi nói lại: “Sư phụ?”
Yên Chân Châu nói: “Tuyết Lăng tiên tôn thu nhận tổng cộng bảy đệ tử, Âm Thủy Tiên là đệ tử cuối cùng của tiên tôn, cũng là mỹ nữ nổi tiếng khắp vùng Thiên Sơn, nghe nói tính tình nàng ta rất tốt, rất hiền nhưng những vị tiên tử theo đuổi chưởng môn có thể xếp đủ một vòng Thiên Sơn cũng nên, đâu ngờ nàng ta lại có ý nghĩ hoang đường đó chứ!”
Nói đến đây, Yên Chân Châu lại buông tiếng thở dài. “Việc này ngoại trừ nàng ta biết, mọi người không ai biết cả, cứ tiếp tục như vậy thì thôi cũng đành, nhưng sau đó, Tuyết tiên tôn lại bị trúng dục độc của ma giới, Âm Thủy Tiên nhất thời hồ đồ, dám dụ dỗ tiên tôn. Tuyết tiên tôn vốn là đệ tử đáng tự hào nhất của lão chưởng giáo, người cũng sắp được kế vị chức chưởng giáo, ai ngờ lại xảy ra chuyện này khiến người đời gièm pha. Lão chưởng giáo trong cơn giận dữ đã xử Âm Thủy Tiên theo môn quy, Tuyết tiên tôn không đành lòng, chỉ trục xuất nàng ra khỏi Tiên môn, miễn hình phạt cho nàng. Mặc dù Âm Thủy Tiên vẫn giữ được tính mạng nhưng từ đó về sau, Tuyết tiên tôn tuyệt nhiên không gặp nàng nữa, sau kiếp nạn Nghịch Luân, Tuyết tiên tôn vì bảo vệ Thiên Sơn mà tử trận, Âm Thủy Tiên đến tế bái người lần cuối, bị đệ tử Thiên Sơn ngăn cản, thóa mạ, nàng ta đem lòng uất hận mà nhập ma.”
Trọng Tử nghe mà vô cùng kinh ngạc.
“Tuyết tiên tôn và Trọng Hoa tôn giả là bạn cũ, tỷ từng gặp Tuyết tiên tôn một lần, nam nhân ban nãy đúng là có tám, chín phần giống với tiên tôn, khiến ta bị giật mình, thiếu chút nữa tưởng hắn là tiên tôn tái thế.” Yên Chân Châu chầm chậm lắc đầu cảm khái. “Đáng tiếc là một người như vậy lại rơi vào cảnh tiên phách tẫn tán, không thể luân hồi chuyển thế.”
Yên Chân Châu đang mải lẩm bẩm, bỗng thấy Trọng Tử có vẻ mất hồn mất vía, vội vàng cười an ủi: “Tỷ đã bảo muội đừng có hỏi mà, sợ rồi phải không?”
“Làm gì có.” Sắc mặt Trọng Tử trắng bệch, lát sau nàng liền đứng dậy, thấp giọng nói: “Muội mệt rồi, muội về phòng nghỉ ngơi đây.”