Chương 40 Cái chết của Vân Cơ
Mặc dù lần này Trọng Tử bị kinh hãi một trận, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ bị chàng trách cứ nên bệnh tình có vẻ trầm trọng hơn, nhưng nàng không dám làm bậy nữa. Nam Hoa có một thứ thuốc tên là linh đan thần dược, ngày ngày uống thuốc, rốt cuộc sức khỏe của Trọng Tử cũng tốt dần lên. Hai tháng sau, Hành Huyền ghé Tử Trúc phong khám lại bệnh cho nàng thì vô cùng mừng rỡ, nói với Lạc Âm Phàm rằng Trọng Tử không sao nữa rồi.
Chuyện xảy ra đêm đó, Lạc Âm Phàm không hề nhắc lại cũng không nặng lời trách cứ nàng, lúc biết đích xác sức khỏe của Trọng Tử không còn đáng lo ngại nữa, hôm sau chàng liền gọi Yên Chân Châu đưa nàng đến Ngọc Thần phong. Trọng Tử không dám không vâng lời, bảo Yên Chân Châu cứ đi trước còn mình thì đến đại điện Trọng Hoa chào từ biệt Lạc Âm Phàm, chợt nàng nhìn thấy hai nữ tiểu đồng đang đứng bên ngoài cửa điện, nhìn có vẻ rất quen.
Mộ Ngọc cũng đang đứng ở trước bậc thềm đá, nhìn thấy nàng thì gật đầu ra hiệu, sau đó nhắc nhở: “Bên trong đang có khách, chưởng giáo cũng ở đây, ngươi cư xử đúng mực một chút!”
Nhận ra đó là hai tiểu dược đồng, vị khách trong kia là ai đã quá rõ ràng, Trọng Tử thấp giọng tạ ơn Mộ Ngọc đã nhắc nhở.
Trong điện, Lạc Âm Phàm, Ngu Độ và Trác Vân Cơ đang ngồi trò chuyện.
Trọng Tử hành lễ, vấn an Ngu Độ trước, sau đó mới đi tới trước mặt Lạc Âm Phàm, nghe chàng dặn dò. Lạc Âm Phàm chỉ nói duy nhất một câu: “Chăm chỉ tu hành, không được lười biếng.” Rồi chàng bảo nàng lui ra ngoài.
“Lúc đệ tử rảnh rỗi, có thể về thăm Tử Trúc phong không ạ?”
“Người tu hành thì ở nơi nào cũng đều giống nhau, ngươi đã tới Ngọc Thần phong thì nên lấy việc tu luyện thuật pháp làm trọng, mọi việc đã có sư huynh của ngươi lo, không thể tự do, phóng khoáng giống như lúc trước được nữa, vi sư sẽ thường xuyên tới đó kiểm tra việc tu luyện của ngươi.”
Những lời nói lạnh nhạt, không một chút lưu tình cứ thế cắt đứt ý niệm cuối cùng trong lòng nàng.
Trọng Tử cụp mắt, vâng dạ rồi đi ra ngoài, ai ngờ Ngu Độ ở bên cạnh bỗng gọi giật nàng lại, cười nói: “Từ nay về sau, Vân tiên tử sẽ ở Tử Trúc phong, tiên tử ấy cũng coi như là trưởng bối của ngươi, sao còn chưa bái lạy trưởng bối?”
Trọng Tử đáp “vâng” một tiếng rồi tiến lên hành lễ.
Trác Vân Cơ vội vàng đứng dậy đỡ Trọng Tử, nói: “Không cần phải khách sáo thế, ta chẳng qua chỉ là khách đến ở nhờ một thời gian thôi mà.”
Ngu Độ nói: “Ở một thời gian lâu dần thành quen, lúc đó có thể đổi thành ở lâu dài rồi.”
Trác Vân Cơ mỉm cười, nói: “Ngu chưởng giáo đúng là biết nói đùa.”
Lạc Âm Phàm rốt cuộc cũng cau mày, lên tiếng: “Đã bái lạy xong rồi, không nên chậm trễ nữa, để con bé đi đi.”
Ngu Độ cười, không nói thêm câu nào nữa.
Nhìn thấy sắc mặt Trọng Tử trắng bệch, nét mặt lại có vẻ đờ đẫn, Trác Vân Cơ liếc nhìn Lạc Âm Phàm, nhẹ giọng nói: “Đi đi, sư phụ ngươi nhất định sẽ tới Ngọc Thần phong thăm ngươi, dạy ngươi tu luyện thuật pháp.”
Trọng Tử yên lặng xoay người, sau đó bái biệt Lạc Âm Phàm, cả người run rẩy.
Vẻ mặt Lạc Âm Phàm không thay đổi, chàng đỡ lấy cánh tay nàng, đứng lên nói: “Vi sư còn có lời căn dặn ngươi.” Nói xong, chàng liền mang nàng đi mất.
Vừa ra khỏi cửa, Trọng Tử cảm thấy lồng ngực mình đau nhức hơn, trong cổ họng, vị tanh mặn như trào lên rồi xộc lên mũi, không kìm được, nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Trên vai chợt có một luồng nhiệt lượng chầm chậm truyền vào trong người, cảm giác khó chịu từ từ giảm bớt.
Trọng Tử ngẩng lên: “Sư phụ!”
“Dưỡng thương cẩn thận, không được tùy hứng mà liều lĩnh nữa!” Lạc Âm Phàm rụt tay về, thản nhiên nói: “Chăm chỉ tu hành, đại hội thử kiếm lần sau, đừng làm vi sư thất vọng!”
Trọng Tử tuyệt vọng đứng nhìn chàng chậm rãi đi vào đại điện.
Màn đêm buông xuống, cả gian phòng được chiếu sáng bằng một ngọn đèn dầu, quạnh quẽ vô cùng, những tán cây cổ thụ rợp trời rít trong tiếng gió thê lương, không hề giống những âm thanh rì rào như tiếng đàn, tiếng hát trầm bổng nơi Tử Trúc phong, khiến cho người lạ càng trở nên lạ lẫm bội phần.
Mộ Ngọc và Yên Chân Châu cùng đi tới Ngọc Thần phong với Trọng Tử, hai người đưa nàng đến một gian phòng, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Lúc này Tần Kha đã ra ngoài làm nhiệm vụ từ sáng sớm, mai mới quay về. Yên Chân Châu cùng vài nữ đệ tử tốt bụng tình nguyện ở lại với nàng đêm nay. Lúc này, đêm đã về khuya, vài nữ đệ tử đã đi ngủ trước, chỉ có Trọng Tử vẫn ngồi dựa đầu vào thành giường, ngẩn ngơ suy nghĩ.
“Trọng Tử?” Yên Chân Châu nhìn nàng một lát, bỗng thấp giọng thở dài. “Đừng giả vờ ngây ngốc nữa, nhân cơ hội này mà từ bỏ ý niệm trong đầu đi.”
Trọng Tử nhào vào ngực Yên Chân Châu, nước mắt như những hạt châu rơi lã chã.
Hóa ra Yên Chân Châu đã nhìn ra tình cảm của nàng, nhưng nàng biết phải đoạn tuyệt thế nào đây? Thực sự không thể đoạn tuyệt được!
Yên Chân Châu mạnh mẽ đẩy Trọng Tử ra, hai tay bóp chặt đôi vai nàng, nghiêm mặt nói: “Từ trước tới nay muội luôn là đứa trẻ hiểu biết, tại sao bây giờ lại phạm phải sai lầm này? Việc này không thể khăng khăng làm theo ý mình được, muội nghĩ xem, nếu như chưởng giáo và các vị tiên tôn kia biết, muội không muốn sống thì cũng đã đành nhưng lúc đó tôn giả mất mặt thế nào, khó nghĩ ra sao, muội không vì người mà nghĩ lại ư?”
Nghe xong lời này, Trọng Tử như bừng tỉnh khỏi ảo mộng cảm giác đau lòng bị thay thế bởi nỗi sợ hãi vô hình.
Mấy năm nay, nàng đã được bao bọc quá kĩ đến nỗi mất đi sự thận trọng, dần hình thành tính cách bốc đồng, cố tình không quan tâm tới hậu quả. Từ trước tới nay, nàng chỉ một mực nói mình oan ức, tủi thân nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện một khi việc này bị phát hiện, chàng sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ đến mức nào! Nàng yêu chàng nhưng không thể làm tổn hại tới thanh danh của chàng!
Trọng Tử cẩn thận suy ngẫm về những lời Ngu Độ nói, dường như từng câu từng từ đều có thâm ý, chẳng lẽ ông ấy đã nhận ra điều gì đó?
Rốt cuộc mối quan hệ giữa chàng và nàng chỉ gói gọn trong hai từ giản đơn: “sư đồ”, chỉ là nàng mơ mộng hão huyền mà thôi.
©STE.NT
Trọng Tử vừa hối hận vừa sợ hãi, nghĩ tới chàng và Trác Vân Cơ lúc này chắc hẳn đang rất thân mật, ngực nàng lại nhói đau, muốn giải phóng mọi suy nghĩ nhưng lại không thể đoạn tuyệt, khiến nàng càng bi thương, sự xấu hổ và đau lòng hòa làm một, cuối cùng nàng cũng thiếp đi trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò.
Chờ Trọng Tử ngủ say, Yên Chân Châu cẩn thận giúp nàng chỉnh lại góc chăn rồi cũng thu mình vào sát bức vách nghỉ ngơi.
Trong cánh cửa đóng kín, gian phòng vắng lặng như tờ, ánh đèn nhảy múa trên bức vách.
Trọng Tử mở mắt, xoay người bước xuống giường.
Trên đại điện, những viên minh châu sáng lấp lánh, Trác Vân Cơ đang cầm cây đèn dầu và trà nóng đi tới, nhẹ nhàng đặt xuống án thư của Lạc Âm Phàm.
Lạc Âm Phàm nghĩ tới thương thế của Trọng Tử, sợ nàng không chịu nổi mà tìm đến cái chết nên tinh thần rất bất ổn, vì thế chàng tiện tay nâng chén trà lên, ngẩn người một lúc rồi đặt chiếc chén về chỗ cũ. “Giờ cũng không còn sớm nữa, tiên tử về nghỉ ngơi đi!”
“Tiểu nữ chỉ ở đây đọc sách thôi, không quấy rầy tôn giả đâu.”
“Đa tạ tiên tử!”
“Đứa trẻ đó, thực sự tiểu nữ cũng rất quý mến nó.” Trác Vân Cơ mỉm cười, khẽ nói. “Tôn giả tới thăm con bé đi!”
Lạc Âm Phàm không đáp lời, đứng dậy, rời khỏi điện.
Trác Vân Cơ nhìn theo bóng chàng, xoay người sắp xếp lại đồ vật trên án thư, chợt nhìn thấy trên chiếc kệ sát tường có một chén trà nhỏ màu trắng bám đầy bụi, chẳng biết đã bao nhiêu năm không dùng đến, Trác Vân Cơ tò mò với tay lấy chiếc chén xuống xem.
Luôn cố chấp theo đuổi hình bóng xa xôi kia, dường như có lúc nàng đã suýt mất hết niềm tin, không ngờ vẫn có một ngày được ở gần chàng đến thế. Đứa trẻ kia, thật sự nàng rất yêu quý, cũng rất cảm kích.
Cùng một cái tên nhưng suy cho cùng lại không phải một người, ai có thể nghĩ một người thông minh, hiểu chuyện như chàng lại chỉ vì cảm giác áy náy mà vờ như không biết, thực sự coi đứa trẻ này là vật thế thân, ngày ngày quan tâm, thương yêu, bao bọc nó chứ! Ai có thể chế ngự được cảm xúc ấy đây? Cứ thế mà dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Sáng nay Trác Vân Cơ đã nhìn thấu, trong đôi mắt phượng kiều diễm ấy, tất thảy đều là nỗi tuyệt vọng khiến người khác phải nhói lòng, nhưng thật sự con bé không biết, chỉ có con bé mới có thể khiến chàng căng thẳng đến thế, thật khiến Trác Vân Cơ nàng phải đem lòng ngưỡng mộ…
Lòng đầy chua xót, Trác Vân Cơ nhẹ nhàng lau sạch chén trà rồi để lại chỗ cũ.
“Vân tiên tử!” Phía sau bỗng có ai đó khẽ gọi nàng.
Giọng nói đó nàng chưa nghe nhiều nhưng lại rất dễ đoán ra đó là ai, Trác Vân Cơ giật mình, xoay người mỉm cười, nói: “Ban đêm sao lại không ở phòng nghỉ ngơi, chạy lung tung làm gì vậy?”
Đệ nhất mỹ nhân được toàn tiên giới công nhận, còn là đệ nhất tiên y, một cô nương hiền hậu và lương thiện, cả cuộc đời đã cứu chữa cho biết bao sinh mạng, bỗng nhiên sau một đêm lại chết thảm. Việc này đã trở thành đại sự thứ hai sau sự kiện tinh lọc Ma kiếm thất bại làm rúng động Nam Hoa phong lúc bấy giờ. Cái chết của Trác Vân Cơ đã gây xôn xao tiên giới, tất cả vì nơi nàng chết và kẻ được gọi là hung thủ kia đều có liên quan tới người nổi danh nhất Tiên môn. Khi nơi ở của chàng bỗng xảy ra việc nghiêm trọng này, trên dưới Nam Hoa đều sững sờ, điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn đó là Thiên Cơ tôn giả Hành Huyền có tiên đoán thế nào cũng không thể truy ra chân tướng sự việc. [1]
[1] Tiên y: y thuật của nhà tiên.
Di thể của Trác Vân Cơ được chuyển về Thanh Hoa cung, cung chủ Trác Diệu của Thanh Hoa cung khóc lóc thảm thiết rồi mai táng di thể của Trác Vân Cơ dưới đáy biển.
Khiến người khác bàn tán xôn xao đã đành, quan trọng hơn là việc này ảnh hưởng tới giao tình của hai phái Nam Hoa và Thanh Hoa, mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phái bỗng nhiên rơi vào tình thế khó xử và gượng ép chưa từng thấy. Thông thường khi gặp phải những chuyện như thế này, biện pháp tốt nhất mà người ta thường thấy là bắt trói nghiệt đồ giao cho đối phương toàn quyền xử lý, cũng là tỏ thành ý thay lời xin lỗi, nhưng con bé ngày thật sự không phải là đệ tử bình thường của Nam Hoa phái.
Vang danh lục giới, tao nhã tuyệt thế, lòng dạ từ bi, là tôn giả cao nhất của Tiên môn, từ xưa tới nay chỉ thu nạp hai đồ đệ, vậy mà hai đồ đệ này đều gây ra những chuyện không ai tưởng tượng nổi, khó trách người ta có suy nghĩ đây là ý trời. Mọi người trong tiên giới đều thở dài ngao ngán, có thể là do chàng quá hùng mạnh, quá tốt đẹp nên ông trời mới không cho chàng thu nạp được một đồ đệ tốt.
Thanh Hoa cung vẫn chưa mở lời yêu cầu bất cứ điều gì nhưng không có nghĩa là Nam Hoa không cần chủ động lựa lời ăn nói cho phải đạo, mọi người đều hướng mắt về phía Nam Hoa, thấp thỏm chờ đợi.
Trong lúc cuộc họp đang đến cao trào, câu nói: “Giao cho Thanh Hoa xử lý” của Lạc Âm Phàm đã trở thành bản án cuối cùng, cũng là phương thức xử lý thích đáng nhất.
Đây rõ ràng là hành động hai tay dâng tính mệnh của đồ đệ cho người khác. Nhưng những người chưa từng gặp đứa trẻ này đều không tin nàng là hung thủ, trên dưới Nam Hoa cũng không tin, thậm chí đến Tư Mã Diệu Nguyên cũng thấy ngạc nhiên.
Trong thiền điện, Mẫn Vân Trung quả quyết nói: “Trong chuyện này tất có nội tình, phẩm hạnh của con bé rất tốt, có thể tin tưởng được. Chuyện lần này, ta nghĩ là có liên quan tới chuyện gian tế năm đó, tất nhiên chúng ta không thể đắc tội với Thanh Hoa, nhưng cũng không thể để người của phái chúng ta chịu oan ức. Trác cung chủ là chân tiên đắc đạo, chỉ cần Nam Hoa chúng ta đánh tiếng cần điều tra sự việc kĩ càng, ngài ấy cũng không đến mức cố chấp mà ép buộc chúng ta giao con bé!”
Ngu Độ nói: “Bao năm qua vẫn chưa lần ra được đầu mối, bây giờ một chốc một lát sao có thể truy ra đây?”
Từ khi xảy ra chuyện của Vạn Kiếp, việc Tiên môn có gian tế trà trộn đã được khẳng định là chắc chắn, sau khi Vân Anh tự sát thì việc này càng rõ ràng hơn. Mấy năm nay, các phái đều âm thầm kiểm tra, cũng lôi được không ít người của Cửu U ma cung ra ánh sáng, nhưng rốt cuộc vẫn chưa biết đích xác tên gian tế lợi hại kia là ai. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện kì quái này, có thể thấy nhất định gian tế vẫn đang ẩn núp ở Nam Hoa, chỉ là trong giây phút quan trọng này, có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo họ, phải ăn nói thế nào với mọi người đây, chỉ một chốc một lát sao có thể điều tra ra được?
“Hai lần xảy ra chuyện nghiêm trọng đều dính dáng đến đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta nghĩ kẻ đó cố ý nhắm vào Trọng Hoa cung.” Mẫn Vân Trung cười nhạt, nôn nóng hỏi. “Âm Phàm thường ngày luôn che chở cho đồ đệ, sao lại khinh suất, để xảy ra chuyện không may như thế này chứ?”
Hành Huyền do dự nói: “Chuyện về đứa trẻ năm đó, e rằng đúng là đã oan uổng cho con bé rồi, đệ ấy làm như vậy không phải là…”
“Việc này sao có thể đánh đồng được chứ?” Mẫn Vân Trung sa sầm nét mặt, nói. “Huống chi Âm Phàm cũng biết, chúng ta lúc đó là bất đắc đĩ, mang trong người sát khí trời sinh, dù có giữ lại thì sớm muộn con bé cũng sẽ nhập ma, lúc đó ai dám đảm đương trách nhiệm đây? Theo tính cách của Lạc Âm Phàm thì nó tuyệt đối sẽ không đem tính mạng của đồ đệ ra để đánh cuộc với chúng ta đâu.”
Hành Huyền gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Mẫn Vân Trung bất đắc dĩ nói: “Nghiệp chướng lúc trước thì thôi, bỏ qua đi, mọi chuyện cũng đã trôi qua bao năm nay rồi, hiếm thấy Âm Phàm có ý định thu nạp thêm đệ tử, hôm nay lại xảy ra chuyện này, ta chỉ sợ nó sẽ thất vọng mà chán nản, sau này… bất luận là có chuyện gì, việc này không thể dễ dàng chấm dứt như vậy được, nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện!”
Ngu Độ thở dài, nói: “Đứa trẻ đó không chịu giải thích gì, nói gì cũng hoài công mà thôi, biết bắt đầu từ đâu đây?”
Đã vài lần phải dùng tới hình phạt nhưng Trọng Tử nhất quyết không nhận tội, cũng không chịu nói cho rõ ràng, đến bước này không ai cứu nổi nàng nữa rồi. Mẫn Vân Trung tức giận nói: “Đích thân nó dạy dỗ đồ đệ, bảo nó đi hỏi con bé cho rõ ràng đi! Lẽ nào trước mặt nó, con bé lại không dám nói sự thật ư?”
Lạc Âm Phàm không chịu đích thân đi thẩm vấn, chẳng lẽ đúng là… Ngu Độ hoảng sợ.
“Có chuyện này ta không tiện nói ra…” Hành Huyền bỗng mở miệng. “Sư huynh còn nhớ không, lúc đầu sư đệ vốn không định thu nạp đồ đệ nên mới lánh ra ngoài, sau đó lại vội vội vàng vàng trở lại Nam Hoa thu nạp đứa trẻ này, trước đó ta từng thay đệ ấy tiên đoán một quẻ, muốn biết vận mệnh của đệ ấy có vô duyên với chuyện thu nhận đồ đệ hay không, ai ngờ lại hiện ra một quẻ cực hung, trong đó bao hàm cả biến số, vì thế đệ không dám phán quyết gì cả.”
Không đợi Ngu Độ có biểu hiện gì, Mẫn Vân Trung đã bác bỏ ý kiến của Hành Huyền. “Chưa chắc điều đó đã ứng với chuyện này, huống hồ lại có biến số, có lẽ vẫn còn cứu vãn được, con bé có lý do gì để hãm hại Vân tiên tử chứ? Tính tình Vân tiên tử lại tốt như vậy, có bao giờ trêu chọc gì con bé đâu?”
Ngu Độ cười khổ, muốn nói nhưng lại thôi.
Hành Huyền đột nhiên phát hiện có chuyện lạ, bèn hỏi: “Chẳng lẽ chưởng giáo sư huynh biết nội tình gì sao?”
Ở đây không có người ngoài, Ngu Độ trầm ngâm giây lát, cuối cùng không muốn giấu giếm nữa, đem chuyện ông nhìn thấy về những thay đổi khác thường của Trọng Tử nói với hai người họ. Mẫn Vân Trung và Hành Huyền đều kinh hãi mà ngây người.
“Sự việc này vô cùng hệ trọng, ta mới chỉ phỏng đoán thế thôi, chưa chắc đã là sự thật.” Ngu Độ lắc đầu, nói: “Nhưng kể từ đó, cái chết của Vân tiên tử càng dễ giải thích hơn. Đứa trẻ đó từ xưa đến nay đều được sư đệ che chở, là một đứa trẻ có tính hướng nội, chỉ sợ con bé nhất thời hồ đồ, động tâm ma, nhân lúc Vân tiên tử thiếu cảnh giác mà hạ thủ, việc này cũng không phải là không thể xảy ra.”
Đại điện lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Phù Đồ Tiết khẽ lay động, chiếc bàn trà nhỏ bỗng gãy vụn mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.
“Nghiệp chướng! Con bé… dám có tâm tư này sao?” Khuôn mặt Mẫn Vân Trung xám xịt, ông ta khẽ buông lời chửi mắng. Một lát sau, ông ta trấn tĩnh, thở dài nói: “Sự việc này không thể chỉ dựa vào kết luận chủ quan được, có phải chưởng giáo đã suy nghĩ quá nhiều không?”
Ngu Độ nói: “Nếu trong lòng con bé không có chuyện gì khuất tất thì vì sao nó lại không chịu nói rõ ràng chứ? Ta nghĩ chỉ có sư đệ hiểu rõ chuyện này nhất, đệ ấy không chịu đích thân đi hỏi con bé cũng là có lý do, bất luận thế nào, nếu đệ ấy đã quyết định giao Trọng Tử cho Thanh Hoa cung xử lý, chúng ta đừng nên truy cứu gì nữa, đó mới là giải pháp tốt nhất.”
Hàn Huyền khuyên nhủ: “Đứa trẻ đó còn nhỏ tuổi, chỉ là nhất thời hồ đồ, ta nghĩ…”
Mẫn Vân Trung quả quyết nói: “Dù có tốt thế nào thì cũng không thể nuông chiều được!”
Sự thực quả đúng như những gì Ngu Độ dự đoán, vấn đề không chỉ nằm ở chỗ oan uổng hay không mà còn liên quan tới luân thường đạo lý. Một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, không những bộ mặt của Nam Hoa không giữ nổi mà đến danh tiếng của Lạc Âm Phàm cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tiên môn không thể lại có một Âm Thủy Tiên thứ hai, nếu không, chắc chắn chuyện này sẽ trở thành trò cười cho lục giới. Vốn cũng muốn giữ lại mạng sống cho con bé, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng tới bao người khác thì cũng đành buông xuôi vậy.
Thủy triều ở Đông Hải cựa mình chuyển động, đất trời xanh ngắt một màu, Vong Nguyệt tự do tự tại đứng giữa biển khơi.
“Chủ nhân, hắn nhanh như vậy đã động thủ rồi!” Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói ồm ồm nhưng không thấy người đâu.
Vong Nguyệt nói: “Hai kiếp làm sư đồ, đây vốn là vận mệnh đã an bài của Lạc Âm Phàm, còn hắn mưu đồ kích động sát khí trong người con bé là không muốn để con bé trở thành đệ tử Tiên môn một cách đường đường chính chính.”
“Hắn hành động gấp gáp như vậy, chưa chắc mọi chuyện đã được như ý.”
“Sự liều lĩnh này đúng là mạo hiểm.”
“Thân thể đã chuyển kiếp, chủ nhân liền mất đi khả năng tiên tri, sẽ có rất nhiều chuyện không thể lý giải, người có đau đầu không?”
“Không có gì là không biết mới đau đầu đấy!”
“Lạc Âm Phàm sẽ giao con bé cho Thanh Hoa toàn quyền xử lý, chủ nhân không lo lắng sao?”
“Không thể đích thân xử lý, nghĩa là hắn không đành lòng.” Vong Nguyệt kéo dài giọng, “ừ” một tiếng. “Chuyện này như vậy là đủ rồi, ta không tin Lạc Âm Phàm có thể dễ dàng để con bé chết.”
“Nhưng hắn là Lạc Âm Phàm, tất cả đều có thể.”
“Tất cả cũng có thể có biến số.”
“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
Tiên ngục của Nam Hoa cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của Trọng Tử, tất thảy những thứ như chuột, gián, trùng độc… đều không có, chỉ có bóng tối vô tận bao phủ quanh người nàng. Đương nhiên, để nhìn thấy đồ vật trong đêm tối, đối với đệ tử Tiên môn là một việc không khó, nếu như không có những đòn tra tấn đáng sợ như thế thì lúc này Trọng Tử đã có thể đứng lên mà đi lại vài vòng.
Xung quanh tường giăng đầy tiên chú, bên ngoài là những song sắt to bằng ngón tay cái, nhìn có vẻ rất bình thường. Là nơi tạm giam những tội đồ của Tiên môn và yêu ma quỷ quái, ma đầu có lợi hại đến mấy, một khi đã vào đây thì cũng không có đường trốn thoát.
Tinh thần của Trọng Tử đã tốt hơn rất nhiều, nàng lết tới bên tường.
Mấy ngày gần đây, dường như bọn họ không còn muốn thẩm vấn nàng nữa, có vẻ là do mấy lần trước thẩm vấn nàng quá nhiều mà chẳng thu được kết quả gì chăng? May là sư phụ từ hôm đó tới giờ không hề có ý định tới xem, nếu không nàng cũng không dám đảm bảo mình có thể chống đỡ được. Để nàng nói ra sự thật, bọn họ không tiếc làm thần trí của nàng rối loạn, còn nàng, nhất định phải duy trì sự tỉnh táo một cách tuyệt đối.
“Trọng Tử!” Có người thấp giọng gọi nàng.
“Mộ sư thúc?” Trọng Tử nheo mắt nhìn, lát sau mới nhận ra đó là ai. “Tần sư huynh!”
Tần Kha ngồi xổm xuống, thò một cánh tay qua song sắt.
Trọng Tử cố ngồi dậy, nửa quỳ ngửa ngồi kéo cánh tay hắn, cố nén dòng nước mắt đang chực tuôn trào. “Sao sư huynh lại vào được đây? Mẫn tiên tôn có biết không?”
Tần Kha cầm bàn tay bé nhỏ của Trọng Tử, chỉ cảm thấy tay nàng gầy trơ xương, trong lòng vô cùng đau xót, vội truyền linh lực cho nàng. “Có thể chịu nổi không?”
Trọng Tử thấp giọng nói: “Đa tạ sư huynh đã thương xót Trọng Tử, muội không sao, Mộ sư thúc đã ban thuốc cho muội rồi.”
Tần Kha im lặng giây lát rồi hỏi: “Việc này rốt cuộc có liên quan gì tới muội không?”
“Muội không hề muốn giết Vân tiên tử!” Đầu Trọng Tử đau như muốn nứt toác. “Muội thực sự không biết gì hết.”
Từ khi bị giam cầm đến giờ, ai cũng hỏi nàng những câu như thế này: “Tại sao lại lên Tử Trúc Phong? Có phải Vân tiên tử bị nàng giết không? Vì sao nàng lại ở hiện trường? Nàng rốt cuộc đã làm gì?”
Còn nàng, trước sau chỉ có một câu trả lời: “Không biết.”
Nàng không hề nói sai, đúng là nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ khoảnh khắc nằm trong lòng Yên Chân Châu mà thiếp đi, sau đó chẳng biết gì hết. Khi tỉnh lại, nàng đã không còn ở trong phòng trên Ngọc Thần phong nữa mà đã về Tử Trúc phong, đứng trên điện Trọng Hoa, ngay trước mặt là xác của Trác Vân Cơ. Nàng ấy đã chết dưới một sát chiêu tầm thường nhất của Tiên môn.
Thứ duy nhất nàng nhớ được là giọng nói như mê hoặc ấy lởn vởn trong đầu nàng.
“Muội không hiểu sao muội lại quay về Tử Trúc phong.” Trọng Tử giật giật tóc, lẩm bẩm nói. “Muội chỉ biết là trong giấc mơ có một người đã nói gì đó với muội, sau đó muội không còn nhớ gì nữa.”
Tần Kha lập tức truy hỏi: “Hắn đã nói gì với muội?”
Giọng nói kỳ quái đó đã nói gì nhỉ? Trọng Tử cắn chặt môi, không lên tiếng.
Nó đã khích bác nàng: “Nếu không phải vì Trác Vân Cơ thì sao chàng có thể đuổi ngươi đi…”
Nó dụ dỗ nàng: “Luân thường là cái thá gì, sư đồ thì có liên quan gì, chỉ cần ngươi nghe lời ta, chàng nhất định sẽ yêu mến ngươi!”
Nó xúi giục nàng: “Đi tìm Trác Vân Cơ, giết chết nàng ta, chàng sẽ là của ngươi!”
…
Đương nhiên là nàng không muốn nghe theo, Vân tiên tử có ơn cứu mạng với nàng, Trọng Tử nàng nếu ngay cả một chút lương tâm cũng không có thì quả thật đã phụ lòng giáo huấn của sư phụ mất rồi, không xứng đáng làm đồ đệ của chàng nữa! Huống chi Vân tiên tử là người mà chàng thích, chỉ cần lý do này, nàng đã không có đủ can đảm để ra tay rồi.
Vấn đề là, nàng có thể đảm bảo lúc tỉnh táo nàng sẽ không bao giờ làm việc thất đức đó, nhưng chính nàng cũng không thể chắc chắn lúc không tỉnh táo sẽ gây ra những chuyện động trời gì.
Đây là một vấn đề hết sức mơ hồ, muốn điều tra rõ ràng cũng dễ dàng thôi, nhưng trước mặt đám người Mẫn Vân Trung, làm sao nàng dám nói ra những việc này?
Đêm đó, Yên Chân Châu đã khiến nàng tỉnh ngộ. Suy nghĩ của nàng thực ra rất đơn giản, đó chẳng qua chỉ là sự yêu thích đơn thuần, sự buông thả đơn thuần, đơn thuần cho rằng một mình nàng gánh chịu hậu quả là đủ mà không nghĩ việc này sẽ mang tới cho sư phụ bao nhiêu rắc rối và hệ lụy, người khác sẽ nhìn sư phụ thế nào. Nếu để sư phụ biết được, đồ đệ mà người nhọc công dạy dỗ, che chở lại có suy nghĩ trái với luân thường đạo lý như vậy chẳng qua cũng chỉ là thứ vô liêm sỉ, người sẽ cảm thấy thế nào?
Trọng Tử cụp mắt, nói: “Muội không nhớ rõ.”
“Muội suy nghĩ cẩn thận một chút, có lẽ đây chính là manh mối để trả lại danh dự cho muội đấy!” Tần Kha nắm chặt bàn tay gầy guộc của nàng, động viên: “Mẫn tiên tôn dùng hình tra tấn muội cũng là bất đắc dĩ, đốc giáo thật lòng muốn tha mạng cho muội, nếu muội có thể nói ra sự thật, họ nhất định sẽ tin tưởng muội.”
Trọng Tử chỉ rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
Sư phụ đã từng nói, trong quá trình tu hành, chỉ cần một khắc nào đó trong lòng nảy sinh khúc mắc thì đều có khả năng dẫn dụ tâm ma xuất hiện. Nàng có tà niệm với sư phụ, đố kỵ với Vân tiên tử, giọng nói kia rất có thể là bóng ma trong lòng nàng, phải tra xét thế nào đây? Có thể người giết Vân tiên tử đúng là nàng.
Tần Kha chỉ nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng nói: “Ở đây không còn ai khác, nếu muội tin tưởng sư huynh thì hãy kể lại cho sư huynh nghe từ đầu tới cuối… Quả thật muội không nhớ rõ ư?”
Bị Tần Kha nhìn ra sự hốt hoảng của mình, Trọng Tử quay mặt đi, nói: “Muội không nhớ rõ.”
Huyết mạch trên người nàng đang có sự biến đổi, rõ ràng là nàng đang nói dối. Tần Kha đột nhiên nổi giận, mắng: “Chuyện đã tới nước này mà còn muốn giấu giếm, hậu quả thế nào muội là người gánh chịu hết! Tôn giả đã quyết định giao muội cho Thanh Hoa cung toàn quyền xử lý rồi, muội còn trông cậy tôn giả tới cứu muội sao?”
“Xin lỗi! Tần sư huynh! Xin lỗi…” Trọng Tử nắm chặt bàn tay Tần Kha, khóc lóc van xin: “Huynh không cần phí công sức vì muội nữa, muội… không sợ gì hết.”
Tần Kha không quan tâm tới nàng nữa, đứng dậy, xoay người bước đi, đi được vài bước liền dừng lại, nói: “Muội còn cần gì nữa không?”
“Sư huynh có thể sử dụng Tịnh thủy chú không?” Thuật pháp tạm thời không thể thi triển, cả người dơ bẩn, không thể như vậy mà đi gặp sư phụ lần cuối được.
Bị oan mà không nói ra, giờ còn quan tâm tới những việc này! Vẻ mặt Tần Kha như đông cứng lại, quả thực hắn không biết phải nói gì.
Lạc Âm Phàm đã tỏ rõ thái độ với sự việc này, mọi người lại hồi hộp dõi ánh mắt về phía Thanh Hoa cung.
Nam Hoa chủ động giao người, về mặt đạo lý thì không còn trở ngại gì nữa, thế nhưng suy cho cùng, việc này ít nhiều cũng gây mất hòa khí giữa hai phái. Dù sao con bé này cũng có thân phận vô cùng đặc biệt, nhưng nếu bỏ qua không truy xét thì lại có lỗi với muội muội đã chết của mình. Việc này thật sự quá nhạy cảm, bởi vậy cung chủ Trác Diệu vẫn chưa đích thân ra mặt, chỉ để con trai mình là Trác Hạo tới Nam Hoa, còn việc xử lý thế nào thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Lạc Âm Phàm đứng trước Tử Trúc phong, hướng mặt về phía vách núi, không nhìn rõ vẻ mặt chàng, bóng lưng chàng nhìn cô quạnh đến đáng sợ.
“Tần Kha bái kiến tôn giả!”
“Nếu là cầu xin cho Trọng Tử thì ngươi không cần nói nhiều làm gì.”
“Vãn bối chỉ hỏi một câu, tôn giả có thật là không tin muội ấy không ạ?”
Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Sự thực và lòng tin vốn chẳng liên quan gì tới nhau.”
“Đó là lý do tôn giả giao muội ấy cho Thanh Hoa toàn quyền xử lý sao?”
“Con bé là đệ tử của Trọng Hoa cung, xử lý như thế nào là do ta quyết định.”
“Đã từng giết nhầm một người, giờ ngay cả một đồ đệ khác mà tôn giả cũng không tha sao? Trong toàn bộ tiên giới này, ngoài tôn giả, vãn bối chưa từng thấy vị sư phụ nào chỉ vì giao tình bấy lâu nay mà để đồ đệ gánh tội thay sư phụ.” Tần Kha nắm chặt tay thành nắm đấm, xoay người rời đi.
Lạc Âm Phàm vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, giống như đã biến thành tảng đá.
Trên Ngọc Thần phong, Trác Hạo mỉm cười, gập cây quạt giấy lại, bước đến phía trước chiếc bàn đá.
Trên bàn đá bày sẵn quả tiên và rượu nồng, Tần Kha từ lâu đã ngồi phía đối diện, chờ Trác Hạo tới.
Trác Hạo ngồi xuống, nói: “Lần này Tần sư huynh đích thân mời khách, thật là có lòng.”
Tần Kha không nói gì, cầm bình rượu, rót cho Trác Hạo một chén đầy.
“Đó là cô cô của ta.” Trác Hạo nhìn chén rượu kia, chậm rãi nói. “Tính tình cô cô ta huynh cũng biết rồi đấy, cả đời làm nghề y, cứu nhân độ thế, từ bi bác ái, cả tiên giới và nhân gian đều hết lòng tán dương, giờ lại chết một cách quá bất công, ta không thể không đòi lại công bằng cho cô cô.”
“Ta hiểu, việc này đúng là làm khó cho huynh.” Tần Kha trầm mặc giây lát, tỏ vẻ xấu hổ rồi nói: “Chỉ hi vọng Trác huynh có thể hạ thủ lưu tình, giữ lại cho muội ấy một chút tàn hồn.”
Trác Hạo nhìn thẳng vào Tần Kha, nói: “Cô cô của ta đến hồn phách còn không tồn tại thì sao?”
“Muội ấy không có lý do gì để hãm hại Vân tiên tử, huống chi Vân tiên tử lại là ân nhân cứu mạng của muội ấy, huynh đã từng gặp bao nhiêu người, cũng đã từng gặp qua muội ấy rồi nên chắc cũng hiểu tính tình của muội ấy.”
“Ta cũng thấy chuyện này có điểm kỳ quái, nhưng có nhiều người không thể chỉ nhìn bằng mắt thường mà đoán được tính cách. Ý huynh là, tôn giả đã xử oan cho đồ đệ của mình ư?”
“Sự việc này không phải là chưa từng xảy ra.”
Trác Hạo nhìn Tần Kha hồi lâu, đẩy chén rượu lại, nói: “Huynh hiếm khi mở lời nhờ vả ai, dựa vào giao tình bấy lâu nay của chúng ta, ta cũng không nên cự tuyệt, nhưng huynh biết đấy, những chuyện trọng đại như thế này, ta cũng có chút khó xử.”
Tần Kha im lặng.
“Muội ấy có vẻ giống Trọng Tử trước đây nhưng đáng tiếc là không phải.” Trác Hạo đứng lên, vỗ vai Tần Kha, nói tiếp: “Huynh đã cố gắng hết sức rồi.”
“Phẩm hạnh của muội ấy, ta rõ hơn cả, trong Tiên môn có gian tế, Nam Hoa đã xử oan cho một người, không thể lại có thêm người thứ hai nữa.”
“Trên đời này còn thiếu những án oan sao? Huynh nên nhìn nhiều rồi sẽ quen thôi.”
Rời khỏi Ngọc Thần phong, Trác Hạo đến thẳng ngọn núi cao nhất của Nam Hoa, khi bước lên hành lang, hắn dừng bước, nghiêng người ngắm nhìn khu rừng trúc tía trải dài bát ngát trên Tử Trúc phong.
Dung mạo, lời nói và hành động không hề giống chút nào nhưng trong lúc vô ý lại biểu lộ nét gì đó rất giống người ấy.
Trong đêm mưa tuyết dày đặc ở Thiên Sơn, tiểu cô nương đã khẽ nói với hắn câu: “Xin lỗi”, càng khiến hắn thêm hoài nghi, nàng nói câu xin lỗi đó là… Chẳng lẽ Tần Kha căng thẳng cũng là vì lẽ đó?
Có lẽ nên điều tra một chút cho thỏa đáng.
Trác Hạo rời mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Biết điều tra cái gì nữa đây? Điều tra ra rồi thì sao? Người đã mất có thể quay về được ư? Đường đường là một tôn giả mà cũng bỏ được đồ đệ của mình, tự tay giết chết nàng ấy thì sao có thể cứu người thứ hai đây? Mà đồ đệ của người khác thì liên quan gì tới hắn? Cứu nàng thì hắn được lợi lộc gì? Chỉ tự tìm đến phiền phức mà thôi!
Bất giác bàn chân không còn đi lên ngọn núi cao nhất nữa mà chuyển hướng, đi về phía Ma Vân phong.
Trác Hạo giật mình, sau đó cười phá lên.
Ở Nam Hoa này, có thể thi triển thuật pháp mà không để ai phát hiện, còn có thể vây hãm Trác Hạo hắn, ngoài người ấy ra thì còn là ai nữa đây?
“Năm đó có từng hao tổn tâm trí vì đồ đệ như vậy đâu chứ?” Hắn mở chiếc quạt giấy xếp trên tay, phẩy nhè nhẹ, thản nhiên bước trên con đường nhỏ, nói: “Vãn bối xin vâng lệnh mà đi xem xét ngay đây.”
Tiên ngục bên này vô cùng tĩnh lặng, đúng lúc Mẫn Vân Trung có việc phải đi ra ngoài, hai nữ đệ tử cai ngục nhận ra Trác Hạo, không hề ngăn cản, dù sao thì vài ba ngày nữa Trọng Tử cũng phải giao cho Thanh Hoa cung toàn quyền xử lý.
Bước từng bước xuống bậc thềm đá, tiên ngục bốn bề đều bị bóng tối bao phủ, có một thiếu nữ đang dựa người vào song sắc, cơ hồ như đang ngủ say. Lúc nhìn rõ dung nhan ấy, Trác Hạo không khỏi giật mình. Không phải vì gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó, cũng không phải vì những vết roi in hằn trên người nàng, mà là trên cơ thể mỏng manh của thiếu nữ này có một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Một luồng sáng ngũ sắc xoay chuyển quanh người nàng, rõ ràng đây là Kim tiên phong ấn. Người bình thường thì cần gì phải phong ấn? Bên trong đang ẩn giấu điều gì sao?
Vốn tưởng rằng ai đó dẫn dụ hắn tới đây là để cho hắn nhìn thấy thảm cảnh của Trọng Tử mà mở lòng thương hại, nhưng xem ra điều người đó thực sự muốn là để hắn biết bí mật về cái phong ấn này.
Trác Hạo định thần, nhanh chóng gập cây quạt lại, đến gần song sắt, nhíu mày nhìn thật kĩ. Mắt thần bỗng mở to, linh khí bên trong cơ thể thiếu nữ đó cực kỳ yếu, có lẽ do phải thụ hình nên linh khí đã gần cạn kiệt, nhưng điều khiến người khác không ngờ tới đó là, trong gân mạch chạy dọc cơ thể nàng, ngoại trừ linh khí của đất trời, còn có một luồng khí màu đen đang không ngừng chuyển động.
Trong nháy mắt, phong ấn và luồng khí màu đen đó đều biến mất. Đó là cái gì vậy? Trác Hạo như hít phải một luồng khí lạnh, lùi lại phía sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, cả người như đông cứng, quả thực hắn không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
Sát khí! Chính là sát khí!
Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy rất xấu, những vết thương in hằn trên đó lại rõ rệt, mơ hồ vẫn còn vẻ ương bướng tinh nghịch của năm đó.
Là nàng! Đúng là nàng rồi! Hắn nhanh chân bước lên phía trước, ngồi xổm trước song sắt, đưa một cánh tay tới như muốn chạm vào nàng, ngay một khắc trước khi chạm được vào nàng, cánh tay kia lại rụt về, nắm chặt lấy song sắt.
Cảm giác mừng rỡ đến điên cuồng trong phút chốc đều biến thành nỗi bi thương vô hạn, dường như hắn muốn trốn chạy khỏi đây.
Trọng Tử, Tinh Xán, đồ đệ thứ hai, sự nâng niu, chiều chuộng của tôn giả, tất cả đều đã có câu trả lời thỏa đáng!
Vậy người nói cho hắn biết bí mật này là có ý gì đây? Cầu xin hắn tha thứ cho nàng ư? Thế nhưng đối với hắn, tất thảy những việc này còn ý nghĩa gì nữa?
Mấy chục năm trước, hắn đã trơ mắt nhìn nàng chết thảm, cũng không có cách nào để xoay chuyển vận mệnh của đất trời. Mười mấy năm sau, lúc cuộc sống của hắn trở nên rối tinh rối mù thì lại có người đột nhiên nói cho hắn biết, tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi, người đã chết thực ra chưa chết, tất cả những người còn sống đều bị lừa gạt, thiếu nữ ở ngay trước mặt này chính là cô bé năm xưa, người mà hắn yêu chân thành, say đắm nhất suốt quãng đời niên thiếu, người mà hắn đã dốc lòng muốn bảo vệ, là “tiểu nương tử” của hắn?
Hắn thà không biết gì hết, không nhìn thấy gì hết!
Tất thảy những việc này là do ai tạo nên?
Tay Trác Hạo nắm chặt cây quạt giấy khiến nó trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Hóa ra, một đấng tối cao tôn quý trong Tiên môn, một người vì lẽ công bằng mà vô tình như vậy cũng biết nói dối, biết lừa gạt người khác! Việc này mà lan truyền ra ngoài thì còn ai tin tưởng người nữa, người đã bỡn cợt toàn bộ tiên giới rồi!
Mang trong mình sát khí trời sinh, là ký chủ kế tiếp của Ma kiếm, nguy hiểm thế nào kia chứ! Lúc đích thân tôn giả giết chết nàng, rất nhiều người đã thở phào nhẹ nhõm, có ai nghĩ tới ngày hôm nay đây?
Người luôn được ủng hộ và chú ý nhất tiên giới, tự cho là mình có thể định liệu được tất cả, giờ lại tiết lộ bí mật này cho hắn, không tiếc từ bỏ thân phận tôn quý của mình mà nhờ hắn giúp đỡ. Lần này tôn giả đã tính toán chuẩn xác, đúng là Trác Diệu không ra mặt mà cho con trai mình là Trác Hạo đến Hoa Nam giải quyết vụ việc, tính toán đúng việc Trác Hạo vẫn chưa quên được Trọng Tử, thế nhưng hắn đâu dễ dàng thừa nhận sự thật này như thế chứ?
Sát khí dù có luân hồi chuyển kiếp thì vẫn không thể tiêu tan, vậy mà còn dám để nàng sống, che giấu giúp nàng, có thật người không hề sợ lời tiên đoán “tam thế thành ma” kia? Một ngày kia, bỗng nhiên Thiên ma xuất hiện, đại nạn lại xảy ra khắp lục giới, tôn giả sẽ là kẻ đồng lõa! Lúc gặp chuyện không may lại lựa chọn sự im lặng, không muốn điều tra rõ ràng, để cho nàng ngốc nghếch mà bị hàm oan, là do người sợ có người sẽ phát hiện ra sát khí trời sinh bên trong cơ thể nàng, còn sợ bản thân thật sự đã phạm phải sai lầm, muốn mượn người khác lo liệu giúp mình?
Trác Hạo chậm rãi đứng lên, từ từ lùi dần về phía sau, khẽ buông một tiếng cười lãnh đạm, lảo đảo bước ra khỏi cửa tiên ngục.