Chương 46 Hoàng hậu của Cửu U
Cửu U ma cung sắp lập hoàng hậu, có người nói vị Ma hậu này chính là con gái của Ma tôn Nghịch Luân bị thất lạc dưới nhân gian năm xưa, tên Trọng Cơ. Trên dưới Ma tộc vô cùng phấn khích, chỉ cần nghe đến cái tên Nghịch Luân là trong lòng chúng ma đã tràn ngập sự mong đợi, nó đại diện cho cả một thời đại hưng thịnh của Ma tộc. Giờ đây, con gái của Nghịch Luân đã trở về, dấy lên hồi chuông thông báo một thời đại huy hoàng nữa lại sắp tới.
Tin tức này nhanh chóng được truyền ra ngoài, chưa đến bảy ngày, toàn bộ lục giới đã biết. Trọng Cơ là ai, tất cả mọi người trên Tiên giới đều đã đoán ra, nhưng thân phận mới của nàng, con gái của Nghịch Luân, vẫn khiến người ta khiếp sợ và đề cao cảnh giác.
Không ngoài dự liệu, ngay sau đó Lạc Âm Phàm tức tốc đến Thủy Nguyệt thành, giết chết mấy trăm ma binh, khống chế được Pháp Hoa Diệt, một tên ma binh bị thương được thả về để chuyển lời của chàng, chỉ duy nhất hai từ: “Trọng Cơ.”
Vong Nguyệt vừa nghe được tin tức này thì cười, nói: “Ngày đồ đệ yên bề gia thất, lễ vật của hắn quả thực không nhỏ nhỉ?”
Trọng Tử sợ đến run rẩy hồi lâu, nhìn xuống, nói: “Sư phụ đến đây là muốn giết ta.”
“…”
“Để ta đi xem sao.”
Vong Nguyệt không tán thành cũng không phản đối, Trọng Tử vội vã rời khỏi điện, không ra khỏi ma cung ngay mà tới chỗ ở của Mộng Cơ.
Thân là tỳ thiếp được sủng ái của Ma tôn, Mộng Cơ nhìn thấy vị hoàng hậu tương lai này thì nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, nàng ta nói: “Hoàng hậu giá lâm, người có gì chỉ giáo Mộng Cơ ạ?”
“Ngươi không cần phải căng thẳng thế, hắn vẫn là của ngươi, cái hắn cần chỉ là chức vị hoàng hậu, ta tới tìm ngươi cũng không phải vì chuyện này.” Trọng Tử cắn môi, cố gắng trấn tĩnh, nói: “Ngươi biết đấy, bây giờ ta thực sự muốn làm gì ngươi cũng dễ thôi.”
Tân hoàng hậu ngay đến việc uy hiếp người khác cũng không muốn, Mộng Cơ cười thầm, tâm trạng lại nhẹ nhõm, thoải mái như trước. Nghĩ rằng Thánh quân lập Trọng Tử làm hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ vì muốn ràng buộc Trọng Tử mà thôi, nàng ta chủ động nói: “Hoàng hậu quả nhiên là người ngay thẳng, chẳng qua người cần Mộng Cơ làm việc gì ạ?”
Trọng Tử nói: “Ta muốn mượn ngươi một món đồ.”
Mộng Cơ lại càng dễ chịu hơn, hỏi: “Món đồ gì ạ?”
“Ma đan của ngươi.”
“Mộng Cơ có thể không cho mượn được không?”
“Không thể!”
Vùng lân cận Thủy Nguyệt thành là cửa khẩu của ma cung, từ xưa tới nay nó là con đường trọng yếu trấn giữ nhân gian của ma cung.
Trên sườn núi bên ngoài thành, đêm khuya nhuốm đầy sương lạnh, ánh sao trên cao vô cùng mỏng manh, yếu ớt.
Pháp trượng nằm ngang trên mặt đất, Pháp Hoa Diệt vẫn khoác chiếc áo cà sa đen, không dám cử động, trên vẻ mặt hung dữ của y lộ vẻ hoảng sợ đến tột độ, một thanh trường kiếm sáng loáng như nước đang kề sát cổ y.
Ngay bên cạnh, một bóng người trong chiếc áo bào trắng đang đứng quay lưng lại, xa cách và lạnh nhạt.
Trong chốc lát, Trục Ba trở lại vỏ kiếm.
Mối nguy hại đã được giải trừ, Pháp Hoa Diệt bất ngờ khi nhìn thấy người đang bước tới. Thân là hoàng hậu của ma cung, Tiên môn lại muốn truy sát nàng, về lý mà nói, nàng không nên đến đây mới phải.
Trọng Tử lên tiếng: “Nhị hộ pháp cứ về trước đi!”
“Hoàng hậu hãy cẩn thận!” Pháp Hoa Diệt gật đầu, cầm lấy pháp trượng rồi bỏ chạy.
Trên sườn núi, hai sư đồ đứng đối diện nhau.
Thắt lưng tím vòng quanh chiếc áo bào màu đen, mái tóc dài duyên dáng rủ xuống đất, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, ngũ quan vô cùng tinh tế và xinh xắn, khuôn mặt vẫn còn phảng phất hình ảnh của tiểu đồ đệ bé bỏng, ngây thơ của chàng hôm nào.
Chàng phái Thành Phong đến để dụ nàng mắc mưu vì chàng biết nàng rất trọng tình cảm. Chàng rất tin tưởng, bất luận là nàng dịu dàng, ngoan ngoãn của kiếp trước hay là nàng cố chấp của kiếp này cũng chẳng có gì khác nhau. Dù nàng có hận, có tức giận chàng thì cũng sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, nhập ma chẳng qua chỉ là đường cùng khi bị ép buộc mà thôi. Thế nhưng khi thi thể của Thành Phong được trả về Tiên môn, lòng chàng trở nên rối bời, nghe Pháp Hoa Diệt gọi nàng là “hoàng hậu”, chàng mới khẳng định đó không phải tin giả, nàng thực sự muốn làm hoàng hậu của Cửu U sao?
Lạc Âm Phàm trầm mặc một lát rồi cất tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đúng vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Trọng Tử cúi đầu, không đáp.
“Thành Phong là do ngươi giết ư?”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
Thái độ gì thế này? Nàng dám nói với chàng như vậy ư? Lạc Âm Phàm giơ tay, chỉ vào mặt nàng, cố gắng kìm nén cơn giận dữ. Ngông cuồng giết chết đệ tử của Tiên môn, sau này ngay đến chàng cũng không cứu được nàng nữa rồi!
Trọng Tử bỗng quỳ xuống, hai tay nâng Tinh Xán lên.
Pháp khí xưa nay chưa bao giờ rời xa nàng, hôm nay chẳng còn chút linh khí, giống như một vật đã chết, tựa như những ánh sao yếu ớt trên bầu trời lạnh lẽo kia.
Nỗi tức giận trở thành sự khiếp đảm, Lạc Âm Phàm thất thần trong giây lát.
Pháp khí do chính tay chàng tặng nàng đã bị hủy hoại, điều này có ý gì đây? Nàng phải trả nó lại cho chàng? Nàng không hề quen biết vị sư phụ này? Hay rốt cuộc là nàng hận chàng.
“Sư phụ muốn giết ta thì cần gì phải dùng tới nó?” Trọng Tử cúi đầu nhìn cây Tinh Xán trong tay, lẩm bẩm nói. “Nó đã chết rồi.”
Tất nhiên chàng hiểu Trọng Tử nói thế có ý là gì. Đây là pháp khí đích thân chàng ban tặng nàng, là minh chứng duy nhất cho tình nghĩa sư đồ giữa chàng và nàng, thế nhưng hôm nay nó đã trở thành một phế vật, một thứ vô dụng, nó đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
Lạc Âm Phàm vô cùng ngạc nhiên.
Giết nàng ư? Chàng chỉ phái Thành Phong đến đưa nàng trở về mà thôi, lẽ nào…
Bọn họ dám hành sự sau lưng chàng sao? Bọn họ đã ép Thành Phong tới đây để giết nàng!
Bàn tay trong ống tay áo siết chặt hơn, Lạc Âm Phàm không kiềm chế nổi cơn giận dữ, trong lòng lại nổi lên cảm giác vô cùng áy náy. Chàng luôn lo lắng cho nàng không đến nơi đến chốn, luôn để kẻ khác có cơ hội làm tổn thương nàng. Thành Phong chết, dĩ nhiên là chàng rất đau lòng, nhưng nếu người chết là nàng, chàng sẽ phải sống ra sao đây?
Bất luận như thế nào thì chàng vẫn chỉ làm nàng tổn thương thêm mà thôi.
Tinh Xán đã bị hủy hoại, liệu nàng có như vậy không…. Lạc Âm Phàm nhìn tiểu đồ đệ đang đứng trước mặt, bỗng có cảm giác xa lạ đến lạnh lẽo.
Gió đêm thổi tới, ánh trăng chiếu rọi sườn núi, hai sư đồ cứ đứng lặng lẽ như vậy, chẳng ai nói với ai một lời.
Trọng Tử chậm rãi nâng Tinh Xán đến trước mặt chàng rồi đứng lên định rời đi. “Ta phải trở về đây!”
Trở về? Trở về làm gì, nàng thật sự muốn làm hoàng hậu của Cửu U ư? Ánh mắt Lạc Âm Phàm chợt lạnh băng, sát khí theo cơn thịnh nộ cuồn cuộn nổi lên, sục sôi trong lòng như muốn nổ tung. “Ngươi…dám!”
Chàng định giết nàng sao? Trọng Tử không hề sợ hãi, ngoái đầu lại nhìn chàng.
Bao nhiêu lần nắm tay là bấy nhiêu lần buông tay.
Rốt cuộc…
“Trọng Nhi!” Throng giọng nói thoáng vẻ bất lực lẫn trách cứ, hệt như những lần nàng giận dỗi rồi làm nũng chàng, muốn mắng, muốn phạt, nhưng chàng lại không nỡ ra tay, mỗi lần như thế, chàng chỉ nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Trọng Nhi!” để cảnh cáo nàng, có lẽ chỉ như vậy mới có thể nhận ra một tôn giả vô tình như chàng lúc nào cũng đối với nàng rất đặc biệt!
Một người ngay cả buông lời mắng mỏ nàng cũng chưa từng, có thể nào hết lần này đến lần khác làm nàng bị tổn thương?
Trọng Tử chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Âm Phàm, nhẹ giọng nói: “Sư phụ!”
Một tiếng “sư phụ” đã đủ để thức tỉnh tình cảm dịu dàng ngủ vùi suốt hàng nghìn năm, hàng vạn năm, đúng là nàng vẫn còn thừa nhận chàng, thừa nhận vị sư phụ này! Lạc Âm Phàm có chút kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác xót xa. Chàng đưa tay kéo đôi vai thon gầy, nhỏ nhắn của nàng lại gần rồi ôm chặt nàng trong vòng tay ấm áp, trái tim như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, đau nhói.
Không thể trách nàng! Là chàng đã phụ lòng tin của nàng, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời chàng.
Thế nhưng lý trí đã mách bảo chàng, chàng nhất định phải phạm sai lầm một lần nữa.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Nàng nhập ma, vô tình đi lạc vào con đường mà số phận đã định đoạt. Vì nàng mang trong người sát khí trời sinh, lại là con gái của Nghịch Luân nên sự tồn tại của nàng là mối đe dọa lớn đối với lục giới, có thể khiến trăm họ lầm than.
Phải làm sao bây giờ? Lại gây tổn thương cho nàng, lại nhốt nàng vào băng lao hay dứt khoát kết liễu cuộc đời nàng? Lúc này chính là một cơ hội tốt, nàng đang gục đầu vào lòng chàng, không hề phòng bị, chẳng phải muốn kết liễu thì rất dễ đó sao?
Trong mối quan hệ này thực sự có rất nhiều mâu thuẫn, khi người khác muốn giết nàng, chàng sẽ vô cùng tức giận mà ngăn cản, nhưng kết quả là chàng lại lựa chọn cách đích thân xuống tay giết nàng.
Không thể để nàng tổn thương thêm nữa, không thể…
Lạc Âm Phàm nhắm mắt lại, bàn tay phải khẽ ve vuốt lưng nàng rồi bất giác biến thành chưởng lực, chậm rãi giơ lên.
Không ngẩng đầu lên nhìn nhưng Trọng Tử vẫn cảm nhận được luồng sát khí dày đặc đang bao trùm quanh người mình, lòng nàng chợt nổi lên một đợt sóng bi thương, nàng khẽ cười khuẩy.
Chỉ trong giấc mơ, con người mới bộc lộ bộ mặt thật nhất của mình. Cho đến tận lúc này, chàng chưa bao giờ hối hận, ngay cả trong mơ. Dù nàng có ở trong lòng chàng thật đấy như rốt cuộc vẫn không thể nào so được với trách nhiệm và sứ mệnh mà chàng đang mang. Dùng tính mệnh của nàng để đổi lấy sự thái bình cho lục giới, kỳ thực không riêng gì chàng, người nào rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ làm như vậy, nàng không có gì phải oán than. Chỉ có điều chàng là sư phụ của nàng, nàng kính trọng chàng, yêu mến chàng đến mức không gì sánh được nên nàng không thể tiếp nhận thêm bất cứ thương tổn nào mà chàng gây ra cho nàng.
Nếu đã như vậy, chi bằng cứ để mặc chàng làm những gì chàng muốn.
“Sư phụ!” ra tay đi, chí ít cũng để nàng được chết trong vòm ngực ấm áp của chàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lồng ngực, vạt áo như dần ẩm ướt, cánh tay mềm mại, nhỏ bé và yếu ớt dường như đang dùng hết sức lực của cả đời, tha thiết ôm chặt hông Lạc Âm Phàm.
Bất chợt nhớ lại đôi tay dị dạng và đôi chân khập khiễng kia, trái tim chàng đau nhói như bị dao cứa.
Sao chàng có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng thêm nữa? Sao chàng có thể chứ?
Sát khí trong nháy mắt được thu hồi, cánh tay mệt mỏi buông xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng gầy guộc của nàng.
“Sư phụ?” Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Tu vị của Lạc Âm Phàm đã đạt đến trình đồ uyên thâm, lập tức phát hiện ra có điều gì đó bất thường, lửa giận vốn đã tắt lụi giờ lại bừng cháy. Nghiệp chướng này, nhân lúc chàng không để ý đã sử dụng thuật Mộng yểm! Hóa ra nàng cố ý lại gần để thử chàng mà thôi!
Biết rõ nàng không có ác ý gì nhưng Lạc Âm Phàm không thể tiết chế ngọn lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên trong lòng, lúc này dường như từ đầu tới chân chàng đã bị người ta nhìn thấu.
Dám dò xét tâm tư của chàng, rốt cuộc nàng có còn coi chàng là sư phụ nữa không?
Tốt lắm, chàng không đành lòng, chàng áy náy, sự bất lực của chàng, nàng đã biết, là chàng không bảo vệ được nàng, là chàng làm nàng bị tổn thương, là chàng đã sai. Nhưng chàng đã hao tâm tổn trí để bảo vệ tính mạng của nàng, vì nàng mà che dấu sát khí, không quản nguy hiểm mà trở thành tội đồ của Tiên môn, vì nàng mà khổ luyện Kính tâm thuật, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, chàng còn cắt đứt mọi ý niệm trong đầu nàng để sư đồ mãi mãi được sống bên nhau bình an vô sự, tất cả những điều này, liệu nàng có thấu chăng? Kiếp trước và kiếp này, nàng chưa có giây phút nào khiến chàng được sống yên ổn, nhưng kết quả là sau bao năm tháng, rốt cuộc nàng cũng rời bỏ chàng, muốn đi làm hoàng hậu của Cửu U!
Vì nàng mà tức giận, vì nàng mà sung sướng, vì nàng mà phải trù tính đủ cách, vì nàng mà mạo hiểm, kết quả vẫn khiến nàng oán hận đến tận xương tủy.
Chỉ biết nói là nàng hận chàng, nào đâu biết chàng cũng hận nàng như vậy!
Một cơn gió lướt qua, thổi tung vạt áo choàng màu đen tuyền, để lộ vòng eo thon thả, xinh xắn, lay động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc sảo, đôi mắt phượng long lanh ánh lệ, ẩn chứa sự kinh ngạc, những nỗi niềm khó lý giải và những chờ mong không thể nói thành lời.
Trong đầu Lạc Âm Phàm bất giác hiện lên vô số hình ảnh mờ nhạt, bóng dáng thiếu nữ bên án thư mài mực, pha trà cho chàng, bóng dáng mong manh đứng bên bờ Tứ Hải đợi chàng quay về Tử Trúc Phong.
Cặp mắt sâu không thấy đáy đang nhìn chàng và đôi mắt to tròn, trong veo trong trí nhớ kia đang chồng chéo lên nhau, đó vẫn là đứa trẻ đã hao tâm tổn sức làm bao chuyện ngốc nghếch chỉ đề chàng phải chú ý tới, đứa trẻ mang lại cho chàng biết bao niềm vui, đó còn là thiếu nữ cam chịu mọi áp bức và lăng nhục, kiên quyết không để chàng biết tình yêu say đắm mà mình dành cả đời để yêu chàng, để có thể ở lại bên chàng, thiếu nữ ngốc nghếch đó đã không quản tới thương thế của bản thân mà trầm mình xuống dòng Tứ Hải lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ, nàng lại muốn rời bỏ chàng!
Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng Lạc Âm Phàm đã có một sợi tơ tình buộc chặt, dưới tác động của dục độc, lại bị nỗi oán hận sâu thẳm trong tâm can thúc giục, trong nháy mắt sợi tơ tình đó đã biến thành cơn lũ tình dâng trào mãnh liệt, phá tan sự áp chế của linh lực mấy trăm năm qua, khiến Lạc Âm Phàm trở tay không kịp.
Cả đời chàng chưa bao giờ có giấc mộng nào đáng hổ thẹn đến vậy!
Ánh trăng mờ ảo nhưng tất thảy cảnh vậy trước mắt lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiểu đồ đệ tưởng chừng đã mất giờ lại hiển hiện ngay trước mặt chàng, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, cả cơ thể tỏa ra sức quyến rũ lay động lòng người, điều này khiến chàng cảm thấy thất vọng, bất an nhưng không thể kìm nén được cảm giác muốn bảo vệ nàng, yêu thương nàng, lại càng muốn trách phạt nàng thật nghiêm khắc! Nàng dám làm hoàng hậu của Cửu U ư?
Chàng…muốn làm gì chứ?
Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, bỗng một tia lý trí còn sót lại nói cho Lạc Âm Phàm biết, chàng không thể làm như vậy! Cố kìm nén mọi cảm xúc, Lạc Âm Phàm bỗng hoảng sợ, muốn bước lùi về phía sau, đẩy nàng ra, tiếc rằng hành động này của chàng từ lâu đã không thể khống chế được nữa. Một khi con người đã chìm đắm vào giấc mộng thì lý trí không còn hữu dụng.
Đôi môi mọng như trái đào hé mở, như bị sương sớm phủ xuống khiến cho ẩm ướt, mơ hồ như phát ra ánh sáng, giống hệt đóa mai nở rộ trong đên tuyết rơi trên Thiên Sơn năm nào.
Vẻ đẹp rung động lòng người chính là sự cám dỗ đầy tội lỗi.
Theo bản năng, chàng nâng cằm nàng, hôn lên đôi môi căng mọng.
Chỉ là một nụ hôn phớt trong một giây ngắn ngủi, nhẹ nhàng đến mức cơ hồ không cảm nhận được gì, hai bờ môi lạnh lẽo trong khoảnh khắc chạm vào nhau đã tạo thành lực ma sát, thổi bùng ngọn lửa ấm nồng giữa hai cơ thể lạnh giá, cùng lúc, Lạc Âm Phàm và Trọng Tử bất giác trở nên run rẩy.
Môi chàng nhẹ nhàng rời khỏi cánh môi hồng tươi của nàng nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên đôi môi mềm mại ấy, sâu thẳm trong con ngươi đen láy nổi lên một tia hoang mang và bối rối.
Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngón tay thon dài của Trọng Tử xoa nhẹ bờ môi của mình nhưng không tìm được bất cứ dấu vết nào của chiếc hôn vừa rồi. Nàng còn đang kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm nóng kia lại một lần nữa phủ lên cánh môi lạnh lẽo của nàng.
Hai kiếp yêu say đắm, hai kiếp chờ mong, giờ khắc này rốt cuộc đã được thỏa lòng.
Người Trọng Tử trở nên cứng đờ, nàng cảm thấy không thể tin được, mở to mắt nhìn gương mặt chỉ cách mặt nàng trong gang tấc, không kịp vui sướng, không kịp rơi lệ, đầu óc trống rỗng.
Trọng Hoa tôn giả danh tiếng lẫy lừng dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, không còn suốt ngày đóng mình trong Trọng Hoa cung án binh bất động nữa mà hầu như lúc nà cũng đi đối đầu với Cửu U ma cung, trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã tiêu diệt được hơn một nghìn ma binh, xuống tay không chút lưu tình. Điều đặc biệt là, hơn phân nửa thời gian chàng dành để truy sát một người, đó chính là Mộng Cơ của Cửu U ma cung. Điểm này không khỏi khiến mọi người sinh lòng nghi hoặc. Mộng Cơ là tỳ thiếp được Ma tôn Cửu U hết mực cưng chiều nhưng nàng ta rất ít khi làm điều ác, Lạc Âm Phàm từ trước đến nay đều hành sự có nguyên tắc, muốn xả giận thì cũng không đến mức truy sát nàng ta ở mọi xó xỉnh như thế chứ!
Chỉ có một lý giải duy nhất là vì đồ đệ của Lạc Âm Phàm phản bội sư môn, trở thành hoàng hậu của Cửu U nên chàng tức giận đến mức hồ đồ. Đúng lúc đó, Mộng Cơ xui xẻo không biết làm gì mà chọc giận Lạc Âm Phàm, khiến chàng vô cùng tức giận, không ngừng truy sát.
Mộng Cơ cũng chẳng biết mình đã làm gì đắc tội với vị đại nhân này, nàng ta vô cùng sợ hãi, tròn nửa năm không dám ra khỏi Cửu U ma cung. Kỳ thực, nàng ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không có can đảm đi hỏi tân hoàng hậu.
Đúng lúc này có tin mật từ Tiên môn gửi về, tà tiên Kim Ly đang tác oai tác quái ở núi Xích Diễm, những lái buôn qua lại nơi này đều bị bắt đến động tiên của y để luyện kim đan, ngoài ra, y còn làm hại vô số người khác. Trác Diệu cung chủ của Thanh Hoa cung khi biết tin này đã lập tức phái đệ tử tới núi Xích Diễm trừ yêu, Cửu U ma cung cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn, Vong Nguyệt phái người gọi Trọng Tử đến đài Hành Hương, Trọng Tử cũng hiểu rõ hắn muốn thu phục Kim Ly về làm thuộc hạ của mình.
Vừa nghe được quyết định của hắn, Trọng Tử vô cùng bất ngờ, nói: “Ta đi ư?”
Vong Nguyệt không trả lời, tựa như đang đợi nàng nói ra câu ấy.
Trọng Tử do dự giây lát rồi nói: “Không phải còn có bọn Dục Ma Tâm sao?”
“Hoàng hậu của ta, tất cả mọi người đều đang chờ mong nàng lập công, trách nhiệm của nàng là bảo vệ con dân của nàng, vì chúng ma mà mở rộng lãnh địa, cướp đoạt nhiều thứ tốt hơn nữa, ma cung không cần một hoàng hậu vô dụng đâu.” Vong Nguyệt cười một tiếng rồi xoay người biến mất.
Núi Xích Diễm nằm ở một nơi hoang vu, hẻo lánh, núi không cao mà thoai thoải, nhìn giống hệt một chiếc bánh bao, trên đỉnh núi không hề có ngọn lửa nào, chỉ toàn những bụi cây thấp bé, thoạt nhìn thì thấy chỗ này không khác gì một quả đồi trọc khiến người ta hoài nghi có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không. Mãi đến lúc chạng vạng, Trọng Tử mới tìm thấy một mảnh ráng chiều đỏ rực phía trên đỉnh núi, như ngọn lửa khổng lồ thiêu đốt một vùng trời, lúc đó nàng mới hiểu rõ xuất xứ của cái tên Xích Diễm này.
Tà tiên xưa nay không phải là một nhân vật dễ trêu chọc, cũng may là tu vi của Kim Ly còn thấp nên không có gì đáng sợ lắm. Theo ý của Thiên Chi Tà, ma cung sẽ chỉ đứng ngoài, bàng quan theo dõi tình hình, đợi đến khi đối phương cùng đường thì mới ra tay cứu giúp, lúc ấy đối phương sẽ cảm kích nàng, mới có thể tuyệt đối trung thành với nàng được.
Ma quân cắm binh ở một chỗ cách xa núi Xích Diễm mười dặm, xung quanh được thiết lập kết giới vô cùng chặt chẽ.
Trọng Tử nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ làm bằng mây, bên cạnh là vầng trăng tròn vành vạnh.
Cách đó không xa, Thiên Chi Tà đang đứng trên một mỏm đá, bận rộn bài binh bố trận. Dưới ánh trăng, chiếc áo choàng trắng như tuyết nhìn càng trong trẻo và thanh khiết.
Địa vị của y ở ma cung rất đặc biệt, y chỉ phục tùng một mình nàng, ngay cả khi nhìn thấy Vong Nguyệt, y cũng chưa bao giờ hành lễ. Không hổ là trợ thủ đắc lực của vị phụ thân vĩ đại kia, hạng người như Dục Ma Tâm không thể nào so sánh được với Thiên Chi Tà, chưa đầy một năm y đã chiêu mộ cho nàng một nhóm thuộc hạ rất dễ bảo và dễ cai quản. Đám Dục Ma Tâm không ai dám làm càn trước mặt nàng, e là nguyên nhân của việc này phần nhiều cũng là từ y.
Nhìn y hành sự vô cùng uy nghiêm và cẩn trọng, ai còn có thể liên tưởng tới vị thủ tọa sư thúc dịu dàng, hiền hậu như nước, như ngọc năm đó nữa?
Trà trộn vào Nam Hoa mấy chục năm mà không hề bị phát hiện, có thể khẳng định chắc chắn rằng pháp lực của y cao cường hơn nàng nhiều, trong toàn bộ ma cung này, Thiên Chi Tà rốt cuộc cũng là người đứng thứ hai, thứ ba. Nhớ lại lúc trước, nàng đã tận mắt nhìn thấy Vong Nguyệt đỡ được một nhát kiếm của Lạc Âm Phàm, quả thật thực lực của ma cung không kém cỏi chút nào.
Nghĩ tới Vong Nguyệt, Trọng Tử cau mày.
Vong Nguyệt, Cửu U, hai cái tên này đúng là rất phù hợp với hắn, so với Sở Bất Phục uy nghiêm và dịu dàng năm đó, trên người Vong Nguyệt không chỗ nào là không có mùi của sự thần bí, tướng mạo thần bí, pháp lực khó dò, mỗi lần tới gần hắn, Trọng Tử đều có cảm giác bất an, nhưng ở hắn cũng có sức mê hoặc khiến người ta không thể kháng cự. Thái độ của hắn đối với nàng không phải là sự khống chế, mà chỉ như đang dẫn đường chỉ lối cho nàng, đây là điều mà trước nay Trọng Tử không hề ngờ tới.
Trong lòng Trọng Tử vô cùng phức tạp.
Kỳ thực, còn có rất nhiều việc không ngờ tới khác, trong đó có cả bản thân nàng. Chính nàng đã từng thề non hẹn biển cùng người ấy giết yêu diệt ma, bảo vệ bách tính, thế nhưng kết quả thì sao? Chính nàng lại nhập ma. Nhớ ngày nào nàng còn cùng đám người Tần Kha, Tư Mã Diệu Nguyên vượt trăm núi ngàn song đi diệt trừ Giao vương, cùng Âm Thủy Tiên đại chiến một trận, ai ngờ có ngày, nàng sắm một vai hoàn toàn trái ngược, không còn cùng phe với Tần Kha nữa.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Thiên Chi Tà lại quay về cung, ôm lấy nàng như thường lệ.
Trọng Tử nằm cuộn tròn trong lòng y, bỗng cất tiếng: “Ngươi hao tâm tổn trí như vậy để làm gì, cứ cho là sau này ta tu thành Thiên ma, tiêu diệt được Tiên môn, khiến cả lục giới nhập ma, nhưng e là lúc đó Cửu U sẽ vì quyền lực của mình mà không bỏ qua cho chúng ta.”
“Ma giới trị vì thiên hạ là tâm nguyện cả đời của ta, những chuyện sau đó không liên quan tới ta.”
“Không phải là ngươi thành tâm cống hiến sức lực cho ta sao?”
Nghe vậy, Thiên Chi Tà cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt, nói: “Để khiến ta phải trung thành đến mức độ đó thì Thiếu quân bây giờ chưa xứng đâu.”
“Thật sao?” Trọng Tử không hề trách cứ, nằm cuộn tròn trong lòng y, ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm, Thiên Chi Tà gọi nàng dậy.
Tập trung nghe ngóng, quả nhiên bên phía núi Xích Diễm có tiếng đánh nhau, tiếng động này không nhỏ chút nào nhưng vì nàng ngủ say mà hoàn toàn không phát hiện ra. Trọng Tử cúi đầu cười một tiếng, Vong Nguyệt nói rất đúng, nàng chỉ có một mình Thiên Chi Tà, với nàng, người đáng tin cậy nhất cũng chỉ có y.
“Thiếu quân có thể đi qua bên đó xem xét.” Thiên Chi Tà buông nàng ra, đứng dậy nói. “Tiên môn đã tấn công được gần nửa canh giờ rồi, ta thấy Kim Ly không chống cự được bao lâu nữa đâu.”
“Ta đi sao?”
“Đúng vậy, hoàng hậu là người đại diện cho Thánh quân, để người ra thương lượng với y là hợp lý nhất.”
Lúc hai người họ dẫn ma quân đến, hai vị trưởng lão của Thanh Hoa cùng chúng đệ tử đang dồn công lực bao vậy một yêu tiên mặc kim bào và một nữ nhân tóc bạc trắng, xung quanh sườn núi, đám tiểu yêu hoảng sợ, bỏ chạy toán loạn.
Thiên Chi Tà nói: “Đó chính là Kim Ly và Bạch Nữ, thê tử của y.”
Tà tiên vốn là một nhánh của Tiên môn, nhưng Kim Ly trong quá trình tu hành đã lầm đường lạc lối mà bước chân vào tà đạo, trở thành hung tiên, không một tên ma đầu tầm thường nào có thể so sánh với y. Chỉ có điều Kim Ly mới tu hành được hai trăm năm, sức mạnh có hạn nên lúc này y đã rơi vào yếu thế, chống cự lại Tiên môn một cách khó nhọc.
Cuộc chiến đang hồi gay cấn, chợt nhìn thấy những đám mây ma quái cuồn cuộn giữa không trung, cả Kim Ly lẫn đám người Tiên môn đều giật mình hoảng hốt.
Trọng Tử hiện thân đứng giữa đám mây, nhớ lại những lời nửa như trấn an nửa như cảnh cáo của Âm Thủy Tiên khi giao đấu ở Lạc Hà năm xưa, nàng trầm giọng bắt chước nàng ta, nói lại câu Âm Thủy Tiên đã nói khi đó.
Kim Ly và Bạch Nữ thấy tình thế không ổn, biết sào huyệt của mình khó có thể bảo toàn, trong lòng lại hận Tiên môn đến tận xương tủy nên quả nhiên đã quay sang nàng cầu cứu: “Thuộc hạ nguyện đi theo, làm tùy tùng cho Thánh quân và hoàng hậu, chờ đợi người sai phái.”
Các trưởng lão của Thanh Hoa cung cùng chúng đệ tử vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Trọng Cơ của ma cung!”
“Tử Ma!”
Trọng Tử chưa kịp nói lời nào, Thiên Chi Tà ở bên cạnh đã vung tay lên, xung quanh bỗng xuất hiện vô số ma binh, chúng nhanh chóng bày bố ma trận, quả nhiên Thiên Chi Tà đã sớm bày mai phục ở nơi này.
Tiếng chém giết không ngừng vang lên, xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết.
Trong vài phút ngắn ngủi đã có mấy đệ tử Tiên môn chết trận.
“Dừng tay!” Trọng Tử rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hét lớn ngăn cản cuộc hỗn chiến. “Thiên Chi Tà, mau lệnh cho bọn chúng dừng tay!”
“Thiếu quân yên tâm, trận chiến này chúng ta sẽ tất thắng.”
“Ta nói ngươi mau dừng tay!”
“Tiên và ma xưa nay chỉ có chinh chiến, Lạc Âm Phàm cũng sẽ không lưu tình với người, Thiếu quân có thể bỏ qua cho chúng được mãi sao?”
Trọng Tử lắc đầu.
Không, sư phụ không phải người như vậy, là nàng đã sai, đã hiểu lầm người, nàng không thể để mình tiếp tục sai lầm được nữa.
Trước tình thế nguy cấp, Trọng Tử bay lướt qua giải cứu một đệ tử của Thanh Hoa, không ngờ đệ tử này đã tận mắt thấy đồng môn chết thảm, thấy nàng thì trong lòng càng thêm oán hận, y giơ kiếm toan đâm tới.
Thiên Chi Tà nghiêng mình đứng chắn trước mặt nàng, tung chưởng đánh vỡ đầu tên đệ tử Thanh Hoa đó.
Trọng Tử hoảng hồn, vội vã nói: “Không, không nên như vậy nữa!”
“Người và Lạc Âm Phàm cũng sẽ giống như vậy, giữa hai người chỉ có thắng và bại, mềm lòng ắt sẽ tự hại mình mà thôi.”
“Câm miệng!”
Thiên Chi Tà không hề để ý tới lời Trọng Tử nói, y mạnh mẽ ép nàng trở lại chỗ cũ rồi nhanh chóng hạ lệnh cho đám thuộc hạ: “Rút lui!”
Thấy mình đang chiếm thế thượng phong, chúng ma không hiểu tại sao y lại muốn rút lui, nhất thời không kịp phản ứng, bỗng nhiên trên bầu trời đêm xám xịt xuất hiện một ánh sáng màu xanh lam lóa mắt, nền trời tràn ngập những bóng kiếm đang nhằm thẳng hướng chúng ma mà lao xuống, trong nháy mắt, mấy chục tên ma binh đã bị mất mạng.
“Lạc tinh sát, là Lạc Âm Phàm!” Dạo gần đây, Lạc Âm Phàm thường đi khắp mọi nơi tìm kiếm Ma tộc để tiêu diệt, người mà bọn yêu mà sợ hãi nhất chính là chàng, vậy nên vừa nhìn thấy chàng, chúng đã khiếp đảm mà chạy trốn.
Nhìn bóng dáng ấy, trái tim Trọng Tử bất giác đập liên hồi.
Thiên Chi Tà bình tĩnh đứng chắn trước mặt Trọng Tử. Kim Ly và Bạch Nữ cũng đang vô cùng hoảng sợ nhưng không thể không nhắm mắt tiến lên ra vẻ đang bảo vệ nàng, vốn tưởng rằng hôm nay được Trọng Tử ra tay cứu giúp, chúng may mắn có thể chạy trốn được, ai ngờ giờ lại gặp phải vị tôn thần này.
Các vị trưởng lão của Thanh Hoa cung và các đệ tử như chết đuối vớ được cọc, vui mừng trốn hết ra đằng sau Lạc Âm Phàm.
Lạc Âm Phàm lặng lẽ nhìn thi thể của các đệ tử Tiên môn đang nằm la liệt, vung kiếm lên, một cơn gió trời cuồn cuộn thổi tới mang theo tia chớp chói lòa, quét về phía đám ma binh.
“Thiếu quân, lui về mau!” Thiên Chi Tà quát khẽ.
Giữa tình huống này, Trọng Tử không đành lòng giết đệ tử Tiên môn nhưng cũng không đành lòng trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình chết một cách oan ức, nàng cắn chặt môi, từ trong ống tay áo xuất hiện một đám mây lớn, phóng người tới phía trước kiên quyết ngăn cản.
Những bóng kiếm tràn ngập bầu trời bỗng tan biến, là do chàng đã kịp thời thu chiêu.
Tiên giới ai cũng biết Lạc Âm Phàm và Trọng Tử vốn là sư đồ, hai vị trưởng lão của Thanh Hoa cung lo chàng sẽ khó xử nên xem xét tình hình một lúc rồi người nào người nấy cáo từ, rút lui.
Kể từ đêm ở bên ngoài Thủy Nguyệt thành đó, Trọng Tử vẫn trốn ở ma cung mà không dám hiện thân, bởi vì có quá nhiều chuyện không thể nghĩ ra, có quá nhiều cảm xúc không sao lý giải nổi, thật đẹp, thật hạnh phúc, khiến nàng không sao tin được, thậm chí nàng còn hoài nghi có phải khi đó nàng chỉ đang nằm mơ, bởi vậy nàng càng sợ hãi mà không muốn đi tìm đáp án.
Thế nhưng nàng thật sự cần có câu trả lời, nàng rất muốn biết tình cảm đó có bao nhiêu phần là sự thật. Lúc hai người gặp lại nhau, những ký ức mạnh mẽ rốt cuộc như những con sóng biển đang trào, cuồn cuộn vỗ vào đôi bờ hai trái tim lạnh giá, dường như đã mất hết lý trí, nàng không quan tâm tới bất cứ điều gì lúc này, chỉ muốn biết tình cảm ấy, nụ hôn ấy rốt cuộc có phải là sự thật?
Trọng Tử thu hồi dũng khí, hạ lệnh: “Các ngươi mau rút lui trước đi!”
“Hoàng hậu quả nhiên cam đảm hơn người!” Kim Ly tỏ ra vô cùng sung sướng, mang Bạch Nữ và đám thuộc hạ về sào huyệt.
Ánh mắt Thiên Chi Tà khẽ lay động, hồi lâu sau, y nói: “Ta đợi Thiếu quân ở phía trước.”