Chương 48 Quyết định lãng quên
Trong Lục Hợp điện của Nam Hoa, Lạc Âm Phàm lệnh cho các đệ tử lui ra ngoài rồi chậm rãi nói quyết định của mình. Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và Hành Huyền nghe xong thì đều khiếp sợ, mặt cắt không còn giọt máu, hầu như ai cũng đang hoài nghi mình đã nghe lầm.
“ Âm Phàm, đệ…”
“Con bé có ngày hôm nay là do đệ gây ra, là do đệ suy nghĩ nông cạn, đệ không còn mặt mũi nào đảm nhận chức vụ tiên minh thủ toạ nữa.”
Thấy chàng áy này, Mẫn Vân Trung an ủi: “Con bé mang trong mình sát khí trời sinh, đã định trước là sẽ nhập ma, đó là số mệnh của con bé, chúng ta không thể làm trái ý trời, việc này cũng không liên quan gì tới ngươi, ngươi không cần phải trách móc bản thân mình nặng nề đến vậy.”
Hành Huyền cũng gật đầu, nói: “Sư thúc nói rất phải, con bé nhập ma chính là ý trời đã định, trong Tiên môn cũng không có ai trách đệ, đệ hà tất phải làm vậy?”
Lạc Âm Phàm không trả lời, thầm cười khổ?
Ý trời cái gì chứ, tất thảy đều do chàng gây ra. Thân là sư phụ, nếu chàng sớm vứt bỏ sự kiêng dè đối với cái sát khí trời sinh của nàng, thực sự tin tưởng nàng, đứng ra bảo vệ nàng thì nàng đã không có ngày hôm nay. Đó là sai lầm lớn nhất của chàng. Sai lầm thứ hai, trong lòng biết rõ nàng có chấp niệm, lại tự phụ là mình thấu suốt mọi chuyện, coi thường dục độc, để rồi ra nông nỗi này, mối quan hệ giữa chàng và nàng bây giờ sư không ra sư, đồ không ra đồ, chỉ có sự áy náy và ám muội không gì cưỡng lại được, việc này bảo chàng phải nói như thế nào đây? Nhưng bất luận thế nào, chàng cũng không thể mặc kệ nàng ở ma cung lâu hơn nữa.
Một đứa trẻ ngoan như nàng vốn không nên trở thành ma. Nàng là con gái của Nghịch Luân, Thiên Chi Tà chắc chắn sẽ tiếp tục lợi dụng ma huyết trong người nàng, vì chỉ có nàng mới giải trừ được phong ấn của Thiên ma lệnh, triệu hồi vạn ma trong hư thiên, vậy mà giờ phút này vẫn chưa thấy hắn có động tĩnh gì, chắc là do Trọng Tử chưa tu thành Thiên ma, sát khí vẫn chưa đủ để triệu hồi ma binh. Còn Cửu U, tâm tư hắn vô cùng kín đáo, không loại trừ khả năng nắng cũng muốn lợi dụng nàng. Hắn vô cùng sủng ái Mộng Cơ nhưng vẫn để Trọng Tử lên ngôi vị hoàng hậu, rõ ràng hắn đang âm mưu lôi kéo nàng, đến ngày hắn đạt được mục đích thì kết cục của nàng sẽ rất khó đoán định.
Hoàng hậu của Cửu U, nghĩ đến những từ này, Lạc Âm Phàm không tự chủ được, bàn tay nắm chặt lại, kiềm chế cơn tức giận đang nhen nhóm trong lòng.
Nghiệp chướng không biết phải trái này, nàng thật sự cho rằng Cửu U đối vử với nàng tốt như vậy sao, nàng căn bản không hiểu được sự nham hiểm và mưu mô thâm độc đằng sau tất cả những chuyện này, cứ thể mà rời bỏ sư phụ, tin tưởng Cửu U!
Chàng nhất quyết không thể để nàng ở lại ma cung lâu hơn nữa! Ngay cả khi không thể tiếp nhận tình yêu sâu đậm của nàng dành cho mình, chàng vẫn có thể ngăn cản nàng, cứu nàng, giúp nàng quay đầu lại, chàng thật sự có lòng tin với việc này, bởi vì những thứ mà nàng muốn vốn cũng không phải nhiều. Chỉ là dù chàng có phớt lờ những ánh mắt soi mói của người đời thì tình cảm này dù sao vẫn là sai trái, nếu truyền ra ngoài, chưa nói đến việc thanh danh của Nam Hoa bị ảnh hưởng, chỉ cần để các sư thúc và sư huynh biết lý do chàng rời đi thì cũng đủ rắc rối lắm rồi.
“Ý ta đã quyết.” Chàng xoay lưng, nói. “Sau này, Tử Trúc phong để không cũng cô quạnh, sư thúc và các sư huynh có thể để các đệ tử lên đó ở.”
Nghe ý tứ trong lời nói này cũng biết chàng đúng là không có ý định ở lại Nam Hoa nữa, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và Hành Huyền đưa mắt nhìn nhau.
Ngu Độ do dự giây lát rồi nói: “Sư đệ đã quyết ra đi, ta cũng không tiện ngăn cản, nhưng trước khi mất, sư phụ có truyền lại ngôi vị tiên minh thủ tọa cho đệ, chính là giao phó cho đệ trách nhiệm với Tiên môn, đệ đi rồi thì ai sẽ lo liệc việc đó đây?”
Mấy chục năm ngắn ngủi, từ việc phong ấn Thần phượng, chém chết ba tên Thú vương, tu bổ lại lò chân quân, cho tới bây giờ là niêm phong thành công con đường thông xuống đáy biển ở Thiên Sơn, trong cả tiên giới, luận về công trạng và thành tích, thuật pháp và uy tín, có ai thay thế được chàng đây?
Lạc Âm Phàm nói: “Ta đã sắp xếp rồi, vị trí tiên minh thủ tọa tạm thời do sư huynh đảm nhiệm.”
Mẫn Vân Trung tức giận đập bàn, đứng dậy, quát: “Người đang nói gì vậy? Chỉ là một nghiệp chướng mà đáng để ngươi mất hết ý chí như thế sao? Tiên minh thủ tọa, nói không làm là không làm ngay được, ngươi coi di huấn của sư phụ là cái gì, chẳng lẽ ngươi quên hết rồi sao?”
Ngu Độ nháy mắt ngăn Mẫn Vân Trung đừng nói nữa, hơn ai hết, ông hiểu rõ vị sư đệ này từ trước đến nay đã quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được, mang sư phụ ra để nói đạo lý với Lạc Âm Phàm thì chưa chắc có tác dụng.
Suy nghĩ một lát, Ngu Độ thử dò hỏi: “Chẳng lẽ sư đệ đã có dự định khác?”
“Bế quan thôi.”
“Đến nơi nào để bế quan.”
Lạc Âm Phàm không muốn trả lời.
Ngu độ nói: “Sư đệ ra đi vào lúc này, ta e là không thích hợp. Ma cung càng ngày càng lớn mạnh, Tiên môn thì đang rơi vào thời điểm rối loạn, đứa bé kia đã nhập ma, nếu có một ngày con bé tu thành Thiên ma, đại nạn khiến bách tính lầm than sẽ lại xảy ta lần nữa, vậy mà đệ lại quyết tâm ra đi, đệ nói chúng ta phải đối phó với chuyện này như thế nào đây? Trong tiên giới cũng chỉ có đệ là pháp lực tối cao, huống chi đệ từng là sư phụ của con bé, đệ ở lại, Tiên môn chúng ta sẽ nắm phần thắng nhiều hơn, đệ nỡ lòng nào bỏ tất cả mà ra đi sao?” Vị sư đệ này bình thường luôn lạnh lùng với tất thảy mọi thứ, thứ duy nhất có thể giữa chàng ở lại, đó chính là trách nhiệm.
Lạc Âm Phàm quả nhiên im lặng suy nghĩm hồi lâu sau nói: “Con bé sẽ không bao giờ trở thành Thiên ma được.”
Ba người kia cảm thấy nghi hoặc.
Lạc Âm Phàm không nói thêm nữa, bước ra cửa rồi biến mất.
Mẫn Vân Trung lắc đầu, ngồi xuống, bực bội nói: “Đây là đạo lý gì vậy? Nói đi là đi, đến lý do cũng không có, chúng ta đã quá dễ dãi, để nó mặc sức làm càn, muốn làm gì thì làm rồi! Quả thực là…”
“Sư thúc!” Ngu Độ giơ tay lên, ngăn không cho Mẫn Vân Trung nói tiếp, rồi ông nhìn ra cửa, khẽ nói: “Diệu Nguyên?”
Tư Mã Diệu Nguyên bước bào trong điện, hành lễ với ba người bọn họ rồi giải thích: “Diệu Nguyên vừa đi ngang qua điện, nghe được…” Nàng ta ngừng lại.
Thấy nàng ta lấp la lấp lửng, trong lòng Ngu Độ khẽ động, ông dịu dàng hỏi: “Chuyện của tôn giả, chẳng lẽ ngươi biết nội tình gì sao?”
Thì ra sau ba năm bị đày ra hoang đảo, khi Tư Mã Diệu Nguyên trở lại Nam Hoa, sư phụ Mộ Ngọc của nàng ta đã trở thành ma cung hộ pháp danh tiếng lẫy lừng, khiến nàng ta vô cùng sợ hãi. Nhưng thường ngày Mộ Ngọc lại đối xử với Trọng Tử rất tốt, mối quan hệ sư đồ giữa Mộ Ngọc và Tư Mã Diệu Nguyên vốn không sâu nặng, giờ y đã rời đi, Tư Mã Diệu Nguyên hiển nhiên muốn bái sư thêm lần nữa, nhìn thấy môn hạ của Lạc Âm Phàm không có ai, nàng ta rất muốn được bái chàng làm sư phụ. Hôm ấy, được các để tử của Thanh Hoa cung báo tin, Tư Mã Diệu Nguyên vội vội vàng vàng chạy tới Thủy Nguyệt thành, ai ngờ đúng lúc đó lại trông thấy cảnh tượng giữa Trọng Tử và Lạc Âm Phàm, chưa kịp nghe rõ chuyện gì thì đã bị Lạc Âm Phàm phong bế thần trí nên nàng ta khó tránh khỏi hoài nghi trong lòng. Sau khi bị Vong Nguyệt bắt đi, nàng ta vốn nghĩ mình khó thoát khỏi sự trả thù của Trọng Tử, ai ngờ khi tỉnh lại đã nhìn thấy Lạc Âm Phàm rồi. Lúc này nghe được chuyện tôn giả muốn từ bỏ chức vụ tiên minh thủ tọa, nàng ta nhanh chóng liên hệ với chuyện đã nhìn thấy ở Thủy Nguyệt thành hôm nọ, đúng là có gì đó rất kỳ quặc, vì vậy nàng ta bèn kể hết mọi chuyện cho Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và Hành Huyền nghe.
Nghe xong, Ngu Độ chỉ cau mà, còn sắc mặt Mẫn Vân Trung thì xấu đến cực điểm.
Tư Mã Diệu Nguyên lẳng lặng nhìn vẻ mặt của ba người nọ, nói: “Lúc đó tôn giả đã phong bế thần trí của Diệu Nguyên, nhưng đệ tử tự phỏng đoán rằng, lần này tôn giả ra đi, chắc là…có liên quan tới việc này. Từ trước đến nay tôn giả luôn che chở cho Trọng Tử, lẽ nào người…”
Ngu Độ mỉm cười, gật đầu, nói: “Giữa hai người họ có tình cảm sư đồ vô cùng sâu sắc, khó trách tôn giả cảm thấy buồn lòng, nếu đến ngươi cũng không biết bọn họ đã nói những chuyện gì thì tốt nhất đừng có loan tin ra ngoài, để tránh người ta dị nghị. Tôn giả bình sinh là người không thích nói nhiều, làm đệ tử nên thận trọng trong lời ăn tiếng nói.”
Tư Mã Diệu Nguyên hoảng sợ, vội vàng nói: “Chưởng giáo dạy rất phải, Diệu Nguyên không dám nhiều lời.”
Ngu Độ xoa dịu nàng ta đôi ba câu rồi ra hiệu cho nàng ta lui ra ngoài. Thấy vẻ mặt của họ vô cùng kỳ quái nên Tư Mã Diệu Nguyên cũng thầm thắc mắc, song không dám nỏi thêm nữa mà lặng lẽ lui ra.
Đợi Tư Mã Diệu Nguyên đi khỏi, Mẫn Vân Trung “hừ” một tiếng rồi nói: “Cái gì mà không làm tiên minh thủ tọa nữa chứ? Ta thấy nó đang mượn cớ để uy hiếp chúng ta, muốn che chở cho nghiệp chướng kia đây mà!”
Hành Huyền nói: “Tình cảm sư đồ sâu nặng như biển rộng, sư đệ mềm lòng cũng là lẽ đương nhiên.”
Ngu Độ giơ tay lên, thiết lập kết giới, sau đó mới lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay, sư đệ hành sự dứt khoát, đâu cần phải uy hiếp người khác chứ! Ta thấy việc này không hề đơn giản, chỉ sợ là đệ ấy muốn đưa Trọng Tử đi cùng.”
Mẫn Vân Trung lập tức nói: “Không thể nào! Nó biết rõ nghiệp chướng đó…không coi tôn trưởng ra gì, làm chuyện trái với luân thường đạo lý, nó nể tình sư đồ bấy lâu nên không đả thương con bé đã đành, nhưng tuyệt đối không đến mức hồ đồ như thế!”
Ngu Độ nói: “Có lẽ đệ ấy muốn mang con bé rời khỏi ma cung rồi tìm một nơi thanh tịnh để tu luyện Kính tâm thuật. Nhưng dựa vào bản tính của sư đệ, ngay đến vấn đề sống chết đệ ấy cũng chẳng coi ra gì, hôm nay chỉ vì đứa trẻ này mà thay đổi đến thế, nếu nói Lạc Âm Phàm áy náy với con bé thì cũng hơi quá.”
Mẫn Vân Trung và Hành Huyền nghe thấy những lời này thì không khỏi ngẩn người.
“Đệ ấy đã muốn che chở cho con bé đến cùng thì ai có thể nói gì được? Cùng lắm chỉ có thể họi là bao che khuyết điểm thôi.” Ngu Độ nói. “Sư đệ thường ngày làm việc gì cũng lấy tiên giới làm trọng, lúc này đột nhiên chỉ vì đứa trẻ kia mà lui về ở ẩn, khiến ta thấy kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến đệ ấy áy náy đến mức độ này?”
Mẫn Vân Trung nói: “Chưởng giáo nói nhưng lời này là có ý gì?”
Ngu Độ đắn đo một lúc rồi nói: “Dạo gần đây sư đệ rất ít khi trở về Nam Hoa, Diệu Nguyên đã xác thực, Lạc Âm Phàm và đứa trẻ kia đúng là đã từng gặp nhau, con bé lại có tâm loạn luân, chẳng lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện gì…”
Mẫn Vân Trung sầm mặt, nói: “Nói bậy! Âm Phàm há lại là người không biết chừng mực như thế?”
“Sư thúc hà tất phải nóng nảy, ta cũng chỉ lo lắng vậy thôi.” Ngu Độ cười khổ, nói. “Sư đệ là người hiểu biết tất nhiên sẽ không làm chuyện gì quá mức, nhưng dạo gần đây đệ ấy vô duyên vô cớ truy sát Mộng Cơ, riêng điều này cũng đã có vài phần kỳ lạ rồi, mà sở trường của Mộng Cơ lại là thuật Mộng yểm, có liên quan gì đến đệ ấy kia chứ? Nhất định là trong chuyện này có lý do nào đó, nếu không thì hà cớ gì Âm Phàm lại khó nói đến vậy?”
Mẫn Vân Trung không hề phản bác, nghĩ tới chuyện lần này Nam Hoa nhất định sẽ bị người đời gièm pha, gương mặt già nua của ông ta nhất thời tái mét, hồi lâu sau mới nói: “Nếu quả thực như vậy thì hắn cũng là bị mưu hại mà thôi!”
“Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao hai người bọn họ cũng từng là sư đồ, đứa trẻ kia làm chuyện gì, chưa chắc Âm Phàm đã đề phòng, trong việc này có lẽ lỗi sai không phải ở đệ ấy, dù có làm cho ra lẽ thì mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu.” Ngu Độ suy nghĩ giây lát rồi nói: “Ta chỉ sợ Âm Phàm quá xem trọng đứa trẻ kia mà quên mất trọng trách của bản thân, sư thúc nghĩ xem, sư đệ chỉ đơn giản là sư phụ của con bé nhưng bấy lâu nay đệ ấy đã làm bao nhiêu việc lạ lùng rồi?”
Mẫn Vân Trung nghiến răng, thở dài, nói: “Từ xưa ta đã nói nghiệp chướng kia sẽ làm liên lụy đến Âm Phàm mà!”
Hành Huyền suy nghĩ giây lát rồi nói: “Điều cần thiết nhất lúc này là khiến đệ ấy từ bỏ mọi ý niệm trong đầu. Còn về chuyện mà sư huynh nói, chẳng qua đó chỉ là do huynh phỏng đoán mà thôi, chưa chắc đã là thật…”
Ngu Độ suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thật hay giả, ta đã có biện pháp rồi.”
Màn đêm buông xuống ma cung nhanh đến khác thường, Trọng Tử nằm cuộn tròn trong lòng Thiên Chi Tà, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, loáng thoáng nghe thất tiếng cười đùa lả lướt phía xa xa, nàng nghe ngóng một hồi, xác nhận đó chính là chúng ma đang hò nhau uống rượu tìm vui. Thấy Trọng Tử đã tỉnh giấc, Thiên Chi Tà lập tức buông nàng ra rồi đứng dậy, ra ngoài giải quyết công việc.
Trong đại điện trống trải chỉ còn lại một người, Trọng Tử ngơ ngẩn nằm nhìn lên trần điện.
Chẳng biết từ lúc nào, trước giường bỗng xuất hiện một cái bóng đen. Hắn đứng lặng yên, không một tiếng động, tựa như một u linh quỷ quái.
Trọng Tử kinh hãi, ngồi bật dậy, nói: “Tại sao Thánh quân lại tới đây?”
“Tẩm điện của hoàng hậu, ta không thể tới được sao?”
Đột nhiên dưới cằm như bị hai ngón tay lạnh lẽo nhéo một cái, Trọng Tử không kịp phản ứng, nhìn lại thì thấy hắn vẫn y như trước, cả người được bao bọc trong tấm áo choàng dài rộng, đứng ở phía trước giường, tựa hồ chưa hề có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên.
Ra tay nhanh như chớp, người này quả là thâm sâu khó lường! Trọng Tử vừa sợ vừa giận, nói: “Thánh quân làm gì vậy?”
Vong Nguyệt rõ ràng chẳng thèm quan tâm tới câu hỏi của nàng, hắn nói: “Hoàng hậu đang hối hận về chuyện ngày hôm nay hay là đang trách ta lạnh nhạt với nàng đây?”
Trọng Tử gắng hết sức lấy lại vẻ bình tĩnh, nói: “Đêm đã khuya, nếu Thánh quân không có việc gì cần căn dặn thì xin mời về cho.”
Vong Nguyệt cười nói: “Nàng nghĩ rằng nàng có thể mời ta đi được sao?”
Trọng Tử kinh hãi, bất giác lùi về phía sau.
“Nàng không tin, cũng không hiểu rõ năng lực thực sự của mình lúc này.” Vong Nguyệt hếch chiếc cằm nhọn vô cùng ưu nhã lên, để lộ một khí chất mà chỉ những người thuộc dòng dõi quý tộc mới có, cười nói: “Hoàng hậu của ta, nàng khiến ta rất thất vọng.”
Vừa dứt lời, hình bóng trước mặt đột nhiên biến mất, rồi lại như một hồn ma đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.
“Ta đã cho nàng địa vị và quyền lực, nàng lấy gì để báo đáp ta đây?”
Hắn không hề nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, thế nhưng Trọng Tử lại cảm nhận được hơi thở lạnh băng của hắn lả lướt phả lên khuôn mặt nàng, đó là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm và mờ ám. Nàng lập tức chuyển qua một góc giường khác, cách hắn rất xa, lạnh lùng nói: “Năm đó ngươi cố ý để người khác chỉ sai đường cho ta, khiến ta tới Nam Hoa chậm trễ là để ta có thể gặp được sư phụ, những việc này ngươi đã trù tính cả rồi. Ngươi biết sư phụ sẽ bỏ mặc ta, biết bọn họ sẽ ép ta tới đường cùng, sau đó ngươi giả như vô tình tới cứu ta, dụ ta nhập ma, khiến ta hận bọn họ, ngươi còn muốn lợi dụng ta để mở phong ấn cho Thiên ma lệnh, ngươi giăng bẫy ta khắp nơi, giờ ngươi còn muốn ta phải cảm kích ngươi sao?”
Bị nàng vạch trần nhưng Vong Nguyệt không hề tức giận, trái lại hắn chỉ gật đầu, nói: “Cho đến bây giờ, chỉ có ta mới đủ khả năng che chở cho nàng.”
Sau này ngươi cũng sẽ bỏ rơi ta, Trọng Tử nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.
Vong Nguyệt cười nói: “Nàng sợ sau này ta sẽ làm hại nàng ư?”
Người này hình như đã tu hành thuật đọc tâm, Trọng Tử hơi bất ngờ, nói: “Lúc đó ngươi còn muốn giữ ta lại sao?”
“Ta xin thề với Ma thần.”
“Ta thấy ngươi thề điều gì cũng rất dễ dàng.”
“Bởi vì nàng là hoàng hậu của ta, sớm muộn gì nàng cũng sẽ dâng hiến thân mình cho ta.” Vong Nguyệt im lặng tới bên cạnh nàng, lại giơ tay sờ lên mặt nàng, chậm rãi nói: “Không ai dám lừa dối Ma thần, nàng có thể yên tâm.”
Bàn tay lạnh như băng, chiếc nhẫn thạch anh tím dường như đang mê hoặc ánh mắt nàng, theo bản năng, Trọng Tử trốn ra phía sau, may mà hắn cũng nhanh chóng rụt tay về.
“Âm Thủy Tiên đến đây để cầu xin nàng ban thưởng có trường sinh sao?”
“Nàng ta vì gã người phàm kia mà cầu xin, ta không đồng ý, chẳng lẽ Thánh quân vì chuyện này mà tới hỏi tội ta?”
“Ta biết nàng sẽ cho nàng ta thôi.”
“Đương nhiên là ta sẽ cho, chỉ có điều ta muốn nhắc nhở nàng ta, không nên vì một kẻ thế thân mà hết lần này đến lần khác làm hỏng đại sự.”
“Tại sao nàng biết đó chỉ là một kẻ thế thân?”
Nghe Vong Nguyệt hỏi vậy, Trọng Tử kinh ngạc, thất thanh nói: “Ý của người là….Tuyết Lăng đã hồn xiêu phách lạc, chẳng lẽ còn có thể chuyển thế được sao?”
Vong Nguyệt nói: “Theo nàng thì tại sao Âm Thủy Tiên lại nhập ma và trung thành với ta như vậy?”
Trọng Tử không thể tin nổi, nói: “Ngươi có năng lực như vậy sao?”
“Ta không có năng lực đó, nhưng lại có biện pháp.” Vong Nguyệt dừng lại, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tuyết Lăng là người đầu tiên khiến Thiên Sơn phải tâm đắc và hãnh diện với tiên giới, năm đó, hắn đã tu thành Bất hoại thân, được xem là một nửa Kim tiên, tuy nói là hắn đã hồn xiêu phách lạc nhưng vẫn còn một luồng tàn hồn lưu lại trên thế gian, Âm Thủy Tiên đã mang thi thể của Tuyết Lăng về cất giấu. [1]
[1]
Không gì có thể hủy hoại được linh hồn và thể xác . “Không nhìn thấy thi thể của Tuyết Lăng, chẳng lẽ cả Thiên Sơn không ai phát hiện ra ư?” Trọng Tử nghi hoặc nói.
“Âm Thủy Tiên yêu sư phụ của nàng ta như thế nào, người người đều biết rõ, Lam lão chưởng giáo cảm thấy vô cùng mất mặt với tiên giới, thấy thi thể của Tuyết Lăng bị đánh cắp, liền cho rằng Âm Thủy Tiên còn muốn làm những việc vô sỉ hơn nữa khiến Thiên Sơn phải thêm muối mặt, vì vậy hắn ta đương nhiên không dám tiết lộ việc này ra ngoài.
Trọng Tử im lặng, không nói gì thêm.
Tuy Tuyết Lăng đã sống lại nhưng y không hề nhớ kiếp trước của mình, sao Âm Thủy Tiên có thể nhân cơ hội mà làm thế này với y cơ chứ? Một người luôn cao cao tại thượng trong Tiên môn, nếu để người khác biết được kiếp sau y sống như thế này, chắc hẳn y sẽ không thể nào chịu nổi.
“Thể xác của Tuyết Lăng vốn không thể hủy hoại, đáng tiếc là trong lúc phục hồi hồn phách cho ý, cơ thể y đã bị tổn thương nên nên mới trở thành người phàm. Âm Thủy Tiên dã dùng tu vi của mình để luyện thành linh châu, kéo dài tuổi thọ cho y, khiến nguyên thần của nàng ta bị tổn hại trầm trọng, vậy nên nàng ta mới phải tới đây để cầu xin nàng ban thưởng cây cỏ trường sinh kia.”
Người thì vẫn là người đó, nhưng đáng tiếc là y đã quên Âm Thủy Tiên, nàng ta không tiếc hao tâm tổn lực để ngăn cản Tuyết Lăng chuyển thế chỉ vì không muốn y lãng quên nàng ta lần nữa, đúng không?
Trọng Tử trầm mặc.
Vong Nguyệt nói: “Hoàng hậu đã nói thì nhất định sẽ làm, để cho nàng ta lập công rồi mới ban thưởng cũng không sai. Tháng sau ở Đông Hải, Bách Nhãn Ma sẽ mở cửa hang ra ngoài, phiền nàng đích thân tới đó một chuyến, nếu nàng bằng lòng thì đương nhiên có thể mang theo Âm Thủy Tiên.”
Ngâm mình trong dòng nước ở Dao Trì, được mài giũa bởi phù sa của Thiên Hải, thêm vào đó lại được sức mạnh của kim tiên bảo hộ, hấp thụ mạnh mẽ linh khí nhật nguyệt của đất trời, cây trượng ngắn bé nhỏ cuối cùng cũng trút bỏ được lớp ma khí vây quanh kìm hãm, lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Tuy vẫn còn yếu ớt đến đáng thương, nhìn bằng mắt thường thì thấy nó không khác gì lúc trước là bao, thế nhưng khi cầm cây trượng trên tay, có thể cảm nhận được một luồng sinh khí nhỏ nhoi bên trong nó, giống hệt một đứa trẻ vừa mới chào đời.
Mái tóc dài buông xõa, trán lấm tấm mồ hôi, Lạc Âm Phàm đứng bên dòng Tứ Hải, nhìn cây Tinh Xán nằm gọn trong tay, ánh mắt bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.
Có vui mừng, cũng có đau khổ.
Linh hồn của cây trượng đã bị phá hủy, chàng hao tổn biết bao tâm sức nhưng chỉ có thể phục hồi nó đến mức độ này, hệt như quan hệ giữa chàng và nàng, bất luận thế nào, cũng không thể quay trở về những ngày tháng xưa cũ được nữa.
Thế nhưng, dù sao vẫn có thể xoay chuyển được phần nào, vẫn còn có hy vọng nàng…sẽ thích?
Tinh Xán biến mất trong tay áo, trên mặt nước Tứ Hải tĩnh lặng bỗng hiện ra một hình ảnh, đó là một gã đệ tử đang ngự kiếm đứng trước Tử Trúc phong, cung kính hành lễ.
Lạc Âm Phàm không hề cảm thấy bất ngờ.
Đã đợi mấy ngày nay, cuối cùng cũng tới rồi, sư huynh từ trước đến nay vốn có tính cẩn thận nên chàng mới yên tâm truyền lại chức vị tiên minh thủ tọa cho huynh ấy, lần này chàng đột ngột quyết định rời khỏi đây, huynh ấy hoài nghi cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi bảo đệ tử kia lui về trước, Lạc Âm Phàm đi vào trong điện, bỏ Tinh Xán vào một hộp nhỏ rồi treo nó lơ lửng trên trần điện.
Màn đêm buông xuông, Ngu Độ ngồi một mình bên bàn khảm những viên minh châu trên những chiếc giá đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng vô cùng ấm áp, trên bàn đặt một bầu rượu, hai chiếc chén dạ quang và một đĩa hoa quả tươi ngon.
Tình cảm huynh đệ sâu đậm đã mấy trăm năm, hai người vốn không khách sáo giống như những sư huynh, sư đệ khác, thấy Lạc Âm Phàm bước vào, Ngu Độ không đứng dậy, chỉ mỉm cười, giơ tay lên, ý bảo Lạc Âm Phàm ngồi xuống.
Lạc Âm Phàm nhìn bầu rượu, nói: “Sư huynh còn không hiểu rõ đệ sao?”
“Việc đệ đã quyết, sư huynh dẫu không đồng ý thì cũng tự biết không thể ép đệ.” Ngu Độ cười rồi thẳng thắn nói. “Trước khi tu thành Kính tâm thuật, đệ không thể yên tâm ở lại tiên giới. Ngày mai ta phải đến Côn Luân một chuyến, tháng sau mới về, sợ rằng không thể tiễn đệ được, nhân lúc tối nay rảnh rỗi, ta mời đệ đến đây uống một chén.”
“Đã phiền tới sư huynh rồi.”
“Chuyện của tiên giới, đệ sắp xếp cẩn thận rồi hẵng đi!”
“Đệ hiểu.” Lạc Âm Phàm khẽ gật đầu, dùng ý niệm di chuyển hai chén dạ quang tới trước mặt, bầu rượu cũng tự động bay đến rồi rót đầy rượu vào hai chiếc chén.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
“Tất cả những công việc đang làm, đệ đều viết trong thư cả rồi.” Lạc Âm Phàm thuận tay đưa một chiếc chén tới trước mặt Ngu Độ, thản nhiên nói: “Đệ và huynh là huynh đệ tốt của nhau bao năm nay, không cần khách sáo, có tấm lòng này là được rồi, uống nhiều cũng chẳng để làm gì, chỉ cần một chén là đủ.”
Ngu Độ mỉm cười, không hề trách cứ, nâng chiếc chén lên, uống cạn một hơi rồi nói: “Cùng tu hành dưới sự dạy dỗ của sư phụ, năm đó ta có đến mười mấy vị sư đệ, rốt cuộc hôm nay chỉ còn lại đệ và Hành Huyền. Đệ từ trước đến nay luôn khiến người khác yên tâm nên người làm sư huynh như ta không quan tâm nhiều đến sư đệ, chuyện của con bé…là do chúng ta can thiệp quá nhiều, giờ đệ có thể đưa con bé đi, nhưng đến khi nào giải trừ được sát khí cho con bé thì đệ nhất định phải quay về sư môn.”
Lạc Âm Phàm chỉ chăm chăm nhìn chiếc chén, không đáp lời.
Tình cảm thân thiết, sâu đậm giữa sư huynh và sư đệ không gì có thể chia cắt được mà lúc này chàng còn đem lòng nghi ngờ, có vẻ chàng đã quá tiểu nhân rồi, nhưng việc này thực sự không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào, chàng nhất định phải đưa nàng đi bằng được.
Lạc Âm Phàm rót thêm một chén rượu, nói: “Sư huynh có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.”
Ngu Độ gật đầu.
Lạc Âm Phàm không nói tiếp nữa, uống cạn chén rượu rồi đặt chén lên bàn, nhanh chóng bước ra khỏi Lục Hợp điện.
Theo lời Vong Nguyệt, khi Bách Nhãn Ma mở cửa hang ra ngoài, nó sẽ đem ma khí của đất trời nhập thế, điều này rất có lợi cho việc tu hành của Ma tộc, đây là sự việc trọng đại mấy trăm năm mới có một lần. Những tình tiết khác có liên quan tới việc này thì Trọng Tử cũng không biết rõ lắm, nàng chỉ làm theo lệnh của Vong Nguyệt, đến ngày ấn định thì dẫn theo ba nghìn ma binh đi thẳng đến Đông Hải.
Đông Hải cách ma cung không xa, ngự phong đi thì chỉ mất nửa ngày đã đến nơi. Nhiệm vụ lần này hết sức quan trọng, xem chừng ma cung đã chuẩn bị cho sự kiện này từ rất lâu rồi, ngoài Thiên Chi Tà, Vong Nguyệt còn phái ma tăng Pháp Hoa Diệt và Âm Thủy Tiên đi trước dẫn đường.
Những chú chim hải âu cất tiếng kêu thê lương, bầu trời u ám, không khí vô cùng ẩm ướt, mang theo vị mặn mòi của nước biển khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Trọng Tử nhìn bầu trời, nói: “E rằng trời sắp mưa.”
Thiên Chi Tà nói: “Đây là dấu hiệu của việc động ma cung sắp được mở ra, ma khí nhập thế, rất có lợi cho Ma tộc của chúng ta, thêm vào đó những con ma thú mà trời đất đang thai nghén cũng sẽ hiện thế.”
Trọng Tử kinh ngạc hỏi lại: “Ma thú ư?”
Thiên Chi Tà giải thích qua cho nàng nghe: “Thiếu quân không cần phải lo lắng, chỉ cần sử dụng Mắt thần – thánh vật của Ma tộc chúng ta – là có thể thu phục được nó.”
Thảo nào lúc sắp đi, Vong Nguyệt lại đem mắt Ma thần giao cho nàng, hóa ra là cần có nó thì mới thu phục được ma thú, Trọng Tử hiểu rõ được mọi chuyện, nói: “Không biết Tiên môn có nhúng tay vào việc này không?”
“Đây là sự việc trọng đại của Ma tộc chúng ta, đương nhiên Ma tộc sẽ biết đầu tiên, nhưng lúc động ma đã được mở thì nhất định Tiên môn sẽ phát hiện ra, Thanh Hoa cung lại ở khá gần đây, Thiếu quân cần phải nhanh chóng giải quyết mọi việc trước khi Tiên môn đánh hơi được sự việc này, nếu không, đến lúc bọn chúng kéo tới, sự việc sẽ vô cùng khó kni.” Thiên Chi Tà ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người hạ lệnh: “Động Bách Nhãn sắp được mở, mau bày binh bố trận!”
Ba nghìn ma binh canh giữ ở bên ngoài đã sắp xếp trận địa để nghênh đón địch, Pháp Hoa Diệt và Âm Thủy Tiên đứng ở phía trước, cùng Thiên Chi Tà và Trọng Tử tạo thành một thế trận hình tròn, bao vây mọi thứ ở bên trong.
Mây đen càng lúc càng mù mịt, gần như không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh, bỗng nhiên, trên mặt biển cuồng phong gào thét, sấm chớp vang dội, đinh tai nhức óc.
Giữa Thiên Hải xuất hiện một ánh sáng ma quái màu xanh lam, ngoài khơi xa hình như bị đục thủng một lỗ lớn, ma khí cuồn cuộn tuôn trào rồi cứ thế bay thẳng lên trời.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một con quái vật trồi lên từ dưới đáy biển.
Trọng Tử định thần nhìn lại, chỉ thấy con quái vật này cực kì xấu xí, trên người đầy vảy đen, lại còn có tới mấy chục cái xúc tu, cái dài cái ngắn, khóe miệng đọng dãi dớt, kỳ lạ nhất là thân dưới của nó có rất nhiều vảy, trên mỗi chiếc vảy lại có một con mắt to nhỏ khác nhau.
Nó đập những cái xúc tu xuống mặt biển khiến sóng biển dâng lên cuồn cuộn, cả Đông Hải dường như cũng rung chuyển theo.
“Bách Nhãn Ma đã hiện thân.” Thiên Chi Tà hét lên. “Thiếu quân mau lấy mắt Ma thần ra.”
Trọng Tử bấy giờ mới hoàn hồn, thấy đám ma binh xung quanh đã ngã lăn ra đất, mới biết bản lĩnh của con ma thú gớm ghiếc này không hề nhỏ, sở dĩ nàng không hề sợ hãi là do có một luồng ma lực lớn mạnh chống đỡ. Trọng Tử nghĩ nếu để một con ma thúnhư thế này xổng ra thì tất sẽ gây hại cho nhân gian, thu phục được nó cũng là chuyện tốt, vì vậy nàng không chần chừ thêm nữa, lấy từ trong tay áo ra chiếc nhẫn thạch anh tím của Vong Nguyệt, giơ lên thật cao.
Ma lực truyền vào chiếc nhẫn, viên thạch anh tím càng thêm lấp lánh rồi bỗng lóe ra mấy luồng ánh sáng lạnh lẽo, âm u.
Tên Bách Nhãn Ma nhìn thấy ánh sáng màu tím đó thì luống cuống, sau đó dần trấn tĩnh lại rồi cuối cùng bất đắc dĩ phải bò đến trước mặt Trọng Tử, nằm bất động trên mặt biển.
Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm, thu hồi lại chiếc nhẫn, đang định nói gì đó thì chợt cảm thấy cuối chân trời thoáng xuất hiện một ánh mắt vô cùng nghiêm nghị. Trong nháy mắt, ánh mắt đó đã di chuyển tới trước mặt nàng.
Cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó rất xa lạ.
“Thiếu quân!” Là giọng của Thiên Chi Tà.
Một dịch thể tanh hôi bắn tung tóe lên mặt, ngăn cản tầm nhìn, Trọng Tử vội vàng niệm chú loại bỏ thứ dơ bẩn trên người rồi nhìn kĩ lại, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, như hít phải một luồng khí lạnh. Bách Nhãn Ma vốn là tiên thiên ma thú, lớp vảy của nó rất dày, đao kiếm không thể đâm thủng, nếu không có mắt Ma thần trong tay, nhất định sẽ rất khó thu phục, ai ngờ lúc này Bách Nhãn Ma đã bị một đường kiếm chém đứt lìa thành hai khúc, phơi thây ngoài biển cả.
Là chàng!
Hoàn toàn không để ý tới tiếng quát lớn của Thiên Chi Tà, Trọng Tử nhìn người ấy đến đờ đẫn cả người.
Ánh mắt ấy rốt cuộc cũng hướng về phía nàng, không hề có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Toàn thân như bao phủ một màu trắng tựa sương tuyết, chàng cầm kiếm đứng giữa biển khơi, hai hàng lông mày nhíu chặt, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng chán ghét: “Tử Ma?”
Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, đủ để phá hủy sức lực và niềm hy vọng cuối cùng trong nàng.
Chàng gọi nàng là gì? Trọng Tử không thể tin nổi, tròn mắt nhìn chàng.
Tử Ma, cái tên này từ lâu đã không còn xa lạ với tiên giới, nhân gian, ma giới, hầu hết tất cả mọi người đều gọi nàng như vậy, nhưng nàng thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày cái tên này lại được thốt ra từ miệng chàng.
Một sự xa cách vô cùng đáng sợ khiến nàng không thể tin nổi, người trước mặt này chính là vị sư phụ đã từng yêu thương, quan tâm, chăm sóc và bảo vệ nàng hết mực ư? Là do nàng vô sỉ, dùng ma đan của Mộng Cơ để gài bẫy chàng, là nàng sai rồi, tự bản thân nàng cũng biết sau sự việc đó, chàng sẽ chán ghét nàng tới mức độ nào.
Chán ghét cũng được, tức giận cũng được, nàng đáng bị như vậy, thế nhưng sao chàng có thể đối xử với nàng như thế này? Chàng gọi nàng bằng cái tên xa lạ đó, saonàng chịu đựng nổi đây?
Trọng Tử vội vã xoay người muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy một luồng khí lạnh ngắt từ phía sau lao tới, xâm nhập vào tận xương cốt, may mà nàng kịp thời tránh né nhưng bả vai vẫn bị kiếm khí cắt xẹt qua, máu tươi trong nháy mắt phun trào.
Đây đích thị là một nhát kiếm không lưu tình chút nào.
Không hề cảm thấy đau đớn, Trọng Tử chỉ kinh ngạc quay người lại, bỗng nhìn thấy một ánh mắt vô cùng lạnh lùng, không vương chút xót thương hay đau khổ.
“Hắn đã không nhận ra người nữa rồi.” Thiên Chi Tà đưa Trọng Tử rút lui, trầm giọng nói: “Hắn đã quên rồi!”
Quên ư? Trọng Tử như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Nhìn khắp bốn phía, nàng chợt cảm thấy cõi lòng tràn ngập nỗi bi thương, không kìm được tiếng cười đầy đau khổ, sát khí chợt dâng lên, tạo thành một sức mạnh rất lớn khiến Thiên Chi Tà đang ở bên cạnh không kịp đề phòng đã bị dội bắn ra ngoài, cánh xa tới mấy trượng.
Đã từng khờ dại cho rằng, chỉ cần nàng không làm điều ác, không đả thương người khác thì giữa nàng và chàng sẽ chẳng bao giờ xảy ra mâu thuẫn nào nữa, nàng vẫn có thể đứng ở phía chân trời xa xăm mà nhìn ngắm chàng, lặng lẽ dấu kín mối tình sư đồ này vào một nơi sâu thẳm trong cõi lòng, thế nhưng, sự thật trước mắt đã đập tan vọng tưởng của nàng.
Hóa ra tình yêu của nàng khiến chàng khó mà tiếp nhận được nổi, nhưng chẳng lẽ đã đến mức chàng phải dùng phương thức này để đối mặt với nàng rồi sao? Hay bởi vì đó là số phận đã được định trước của nàng, chàng vẫn như cũ, vẫn lựa chọn trách nhiệm mà vứt bỏ nàng, vì sợ hãi và áy náy mà quyết định quên nàng?
Hai kiếp sư đồ, sớm tối bên nhau cuối cùng chàng cũng quên sạch, quên một cách dễ dàng. Chàng nhẫn tâm chặt đứt sự ràng buộc cuối cùng. Vì sao cho tới tận bây giờ chàng cũng không chịu suy nghĩ cho nàng dù chỉ một chút? Chàng đã giải thoát cho chính mình, bỏ nàng lại một mình, nàng biết gánh chịu thế nào đây?
Rốt cuộc cũng chỉ là muốn nàng chết, nàng sống trên đời nhất định là một sai lầm lớn!
Được lắm, vậy thì nàng sẽ chiều theo ý chàng!
Trục Ba lạnh lùng bay đến như một con sóng bạc, mang theo luồng khí lạnh mà đâm tới, tiên ấn chụp xuống không hề lưu tình, Trọng Tử đứng yên như tượng gỗ, đáy mắt trống rỗng, vô hồn.
Kiếm chưa đến nhưng người đã mất đi chút linh hồn còn sót lại.
“Thiếu quân!”
“Âm Thủy Tiên!”
Thanh âm rất xa, nhưng lại rất gần, Pháp Hoa Diệt và Thiên Chi Tà cùng lúc lao đến đứng chắn trước mặt nàng, hợp sức ngăn cản nhát kiếm tiếp theo.
Một bóng đen rơi xuống biển, tựa như áng mây đen, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng biển lớn.
“Âm Hộ pháp?” Trọng Tử lẩm bẩm, run rẩy trong giây lát, cuối cùng lao xuống biển, ôm lấy nàng ta, luôn miệng gọi: “Âm Hộ pháp! Âm tiền bối!”
Trên tay, trên người nàng ta không chỗ nào là không có vết thương, không ngờ uy lực của một kiếm lại có thể mạnh mẽ đến mức này.
Trọng Tử lập tức niệm chú giúp Âm Thủy Tiên cầm máu.
Mặt Âm Thủy Tiên trắng nhợt, nàng ta đẩy tay Trọng Tử ra, nói: “Ta làm thế không phải là để cứu ngươi.”
“Ta biết, thứ ngươi muốnlà cây cỏ trường sinh kia.” Trọng Tử nắm chặt cánh tay Âm Thủy Tiên, truyền ma lực vào cơ thể nàng ta, nói năng lộn xộn: “Ta đưa nó cho ngươi là được chứ gì! Thiên Chi Tà đang giữ nó, khi nào trở về, ta nhất định sẽ đưa nó cho ngươi, ngươi đừng vội…”
Trọng Tử cho rằng nàng ta vì cây cỏ trường sinh ấy sao? Âm Thủy Tiên hơi lộ vẻ tự giễu, mệt mỏi lắc đầu: “Không cần, nếu quên rồi thì cứ để chàng quên đi, ta đã gượng ép chàng ở bên cạnh ta bao nhiêu năm nay, cũng nên để chàng luân hồi chuyển kiếp.”
Không vì cỏ trường sinh, cũng không vì cứu Trọng Tử, chỉ là nàng ta đã quá mệt mỏi, quá cực khổ, muốn có một kết cục khác, bởi vậy chuyện này nên kết thúc từ lâu rồi mới phải.
Thấy thế, Lạc Âm Phàm cũng bất ngờ, dù sao Âm Thủy Tiên cũng là cố nhân, chàng bèn thu kiếm lại, nói: “Âm Thủy Tiên, Tuyết Lăng khổ tâm dạy dỗ ngươi bao nhiêu năm, không ngờ ngươi vì tâm ma quá lớn mà sa ngã đến mức này, nhất niệm tạo sai lầm, chuyện đến nước này, ngươi còn chưa hối cải sao?”
“Sai lầm ư? Ta chưa bao giờ cảm thấy yêu chàng là một sai lầm, ta cũng không sợ bị người khác chê cười!” Âm Thủy Tiên run rẩy, cắn răng, cố gắng ngồi thẳng dậy, dùng hết sức lực mà hét lên: “Ta muốn phụng dưỡng chàng, các ngươi không cho, ta rời xa chàng một chút thì các ngươi lại chê cười ta, chàng vẫn làm tròn trách nhiệm với Tiên môn, vẫn bảo vệ Thiên Sơn của chàng. Thế nhưng chàng đã vì Tiên môn mà chết, ta chỉ muốn đến nhìn chàng lần cuối mà các ngươi cũng không cho phép!”
Lạc Âm Phàm trầm mặc một lát rồi nói: “Chấp niệm của ngươi quá nặng, huynh ấy cũng không muốn gặp ngươi.”
“Chàng nhất định sẽ gặp ta!” Sắc mặt Âm Thủy Tiên bỗng bừng sáng, sáng rực lên, che khuất vẻ tái nhợt, như đóa hoa mai nở rộ trong băng tuyết, xinh đẹp tuyệt trần. “Bị trục xuất khỏi sư môn thì sao chứ? Chàng đã từng đến thăm ta, từng cứu ta! Ta biết! Lúc chàng sắp chết, nhất định chàng rất muốn gặp ta!”
Lạc Âm Phàm thở dài, không nói thêm nữa.
Âm Thủy Tiên cụp mắt, lẩm bẩm: “Ta biết chàng làm thếchỉ vì nể tình cảm sư đồ bao nhiêu năm, ta cũng muốn nhìn chàng lần cuối, các ngươi lại không hiểu, căn bản là các ngươi không thể hiểu được …”
Khuôn mặt Trọng Tử đầm đìa nước mắt, nàng nắm chặt cánh tay yếu ớt của Âm Thủy Tiên.
Âm Thủy Tiên quay sang nhìn Trọng Tử, trong đôi mắt đẹp như tranh vẽ rốt cuộc cũng ngấn lên ánh lệ, để lộ vẻ yếu ớt chưa từng thấy. Trước nay nàng ta vẫn gắng gượng che giấu vẻ yếu đuối ấy vào tận đáy lòng.
Cùng mang nặng trong lòng thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý, cùng có một số phận thảm thương, cho nên họ dễ dàng thấu hiểu nhau.
Trên khuôn mặt Âm Thủy Tiên, vết tích của bông hoa thủy tiên kiều diễm dần phai đi.
Lời thề với Ma thần đã ứng nghiệm, rốt cuộc nàng cũng có thể quay trở lại làm Thủy Tiên của chàng.
“Ngày mười lăm hàng tháng chàng đều ở Tây Đình sơn chờ ta, ngươi… hãy giúp ta tới gặp chàng, nói rằng… nói rằng ta đã vĩnh viễn đi xa rồi.” Rồi Âm Thủy Tiên chậm rãi buông tay, gắng sức lấy từ trong người ra một cái tua kiếm ba màu, khẽ buông tiếng thở dài rồi nói: “Ngươi thấy rồi đấy, vì cứu chàng mà ta đã nhập ma, cuộc đời này của ta chưa từng hối hận, thế nhưng…ngươi…vẫn nên quên đi thì hơn.”
Tua kiếm hóa thành bột phấn, theo gió bay đi, tựa như nàng thiếu nữ khổ cực đan cho mình một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh mộng thì mọi thứ đã kết thúc, không còn chút dấu vết, tất thảy đều trống rỗng, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Nàng thà rằng năm đó bị trục xuất khỏi sư môn, để chàng vĩnh viễn không gặp lại nàng, không còn nhớ nàng, không còn lo lắng cho nàng. Hôm nay, giờ phút này gặp lại chàng, nhìn thấy chàng, nàng biết phải làm thế nào đây? Chàng đã sớm quên hết tất cả những gì thuộc về nàng mất tồi.
“Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng, cuối cùng ta sẽ quên được chàng, không ai có thể dùng chàng để uy hiếp ta nữa…” Âm Thủy Tiên mệt mỏi buông cánh tay, ngửa người về phía sau, giọng nói yếu dần: “Quên là tốt rồi, không bao giờ…còn nhớ tới nữa, thật tốt quá, không cần phải nhớ nữa…”
Không hối hận, thế nhưng nàng ta lại không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.
Để cứu người mình yêu, nàng ta đã cam tâm tình nguyện nhập ma, hứng chịu mọi lời chế giễu và thóa mạ của thiên hạ; để bảo vệ y, không biết đã bao lần nàng ta ép mình phải mạnh mẽ, vật lộn giữa một nơi đầy rẫy nguy hiểm như ma cung mà sinh tồn, từng bước từng bước chìm dần xuống, đôi tay nhuốm đầy máu tanh, khắp người là tội nghiệt, nàng ta đã sớm không còn là Thủy Tiên của y nữa. Không một ai thấu hiểu, ở trước mặt y, nàng ta đã phải ra sức che giấu hết thảy những thứ đáng ghê tởm này, biết bao sợ hãi, biết bao tuyệt vọng, y đều đã quên, điều đó đã phá tan chút kiên cường cuối cùng của nàng ta.
Vì vậy, Âm Thủy Tiên đã lựa chọn sự kết thúc.
Ma lực truyền sang người Âm Thủy Tiên chỉ như hòn đá chìm xuống đáy biển, không có chút tác dụng nào, cũng không hề cảm nhận được chút sinh khí từ nàng ta.
“Âm Thủy Tiên!” Trọng Tử bỗng tức giận nói. “Ngươi nghe đây, nếu hôm nay ngươi chết ở đây, ta nhất định sẽ quay về giết chết y! Khiến cho y hồn xiêu phách lạc, khiến y phải chôn cùng ngươi.”
“Đừng…Đừng động vào chàng!” Âm Thủy Tiên đột nhiên mở mắt, nắm chặt tay Trọng Tử, nói: “Đừng nói cho chàng biết!”
Nàng ta vẫn còn quan tâm tới y sao? Một tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể quên được, làm sao có thể nhẫn tâm quên hết được chứ?
Một cánh buồm mây treo trên cao, con đường phía trước trở nên mờ mịt, một con thuyền lớn màu trắng lướt giữa biển mây, chiếc áo trắng như tuyết, thắt lưng bằng vải lụa trắng bay phất phơ trong gió, một đứa bé gái mười hai tuổi ngồi trước mũi thuyền, say sưa ngắm nhìn tiên cảnh.
Vị thần tiên áo trắng cúi người kéo con bé, giọng nói và ánh mắt đều hết mực dịu dàng: “Thủy Tiên, phía trước là Thiên Sơn, chuẩn bị xuống thuyền thôi.”
Đứa bé gái không chịu đứng dậy, mắt vẫn dán chặt về phía trước, nói: “Nếu như chiếc thuyền này cứ đi mãi không ngừng thì tốt biết bao.”
“Thủy Tiên muốn đi đâu?”
“Đệ tử muốn đi thật xa, thật xa, tới cùng trời cuối đất.”
“Thế thì xa quá.” Vị thần tiên nhân áo trắng khẽ mỉm cưới.
“Sư phụ không muốn đi sao?”
“Sư phụ không thể đi được.”
Đứa bé gái thất vọng “a” lên một tiếng, sau đó ngẩng mặt, cười: “Sư phụ không đi thì Thủy Tiên cũng sẽ không đi.”
Trên Thiên Sơn, bốn bề tuyết trắng, trong một góc tĩnh lặng, một cây hoa mai đang nở rộ, những cánh mai hồng chúm chím nở dưới màn tuyết trắng, một thiếu nữ cô độc quỳ gối bên tảng đá ven đường, ngây ngốc khắc chữ lên đó.
Trên bả vai và trên tóc bám đầy những bông tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn so với hoa mai còn thanh tú và xinh đẹp hơn gấp bội phần.
“Thủy Tiên!” Xa xa có người gọi nàng.
Thiếu nữ hốt hoảng đứng lên, vội vàng dùng tuyết che đi điều bí mật được khắc trên phiến đá rồi ngự kiếm rời đi.