Chương 03: Hồng Loan tiếu (Hết)
Lục Tuyết Kỳ cùng Văn Mẫn ngự kiếm phi hành, xuyên qua tầng mây sương trắng, hạ xuống bên ngoài Đại Trúc Phong Thủ Tĩnh Đường, liền nhìn thấy Tống Đại Nhân cùng hai người sư đệ đang đứng đó chờ đợi, trên mặt đều nở nụ cười.
Lục Tuyết Kỳ cũng không có gì, nhưng Văn Mẫn cảm giác nụ cười của Tống Đại Nhân có chút ngốc nghếch, mà trong nụ cười của hai tên sư đệ hắn lại mơ hồ mang theo vài phần giễu cợt khó hiểu, hai má đỏ bừng lên, trừng mắt lườm Tống Đại Nhân một cái.
Tống Đại Nhân chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng khoái hoạt, liên tục gật đầu với Văn Mẫn, sau đó nhe răng cười nói với Văn Mẫn:
"Nào, mau vào trong ngồi."
Nói xong liền hướng về phía Văn Mẫn mời vào trong.
Văn Mẫn có chút xấu hổ, đưa tay nhéo hắn một cái, sau đó nháy mắt với Tống Đại Nhân, thấp giọng nói:
"Có chút ánh mắt được không, Tuyết Kỳ cũng ở đây."
Tống Đại Nhân đột nhiên ý thức được, ho khan một tiếng, cười gượng với Lục Tuyết Kỳ:
"Là ta sơ ý, mời Thủ tọa...〃
Lục Tuyết Kỳ cười khẽ, nói:
"Tống sư huynh không cần khách sáo, mọi người đều quen biết như vậy, không cần để ý những lễ nghi này."
Tống Đại Nhân cười ha ha với Văn Mẫn:
"Ta đã nói rồi, Lục sư muội cũng không phải người ngoài, dù sao sớm muộn gì cũng..."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Hoàng vui vẻ chạy qua, trên lưng còn có Tiểu Hôi đang đứng, tuy rằng nhấp nhô nhưng lại đứng thập phần vững vàng, đồng thời nhìn quanh bốn phía, một bộ dáng uy phong lẫm lẫm.
Văn Mẫn nhìn con khỉ lông xám đáng yêu, lộ ra nụ cười liền muốn đưa tay sờ đầu Tiểu Hôi, không ngờ Tiểu Hôi há miệng, lộ ra răng nanh trắng tinh, nhe răng trợn mắt nhìn nàng, thoạt nhìn rất hung ác. Văn Mẫn hoảng sợ, vội vàng thu tay trở về.
Đỗ Tất Thư bên cạnh cười nói:
"Văn sư tỷ cẩn thận, con khỉ này nhìn hoạt bát đáng yêu, nhưng tính tình lại ngang ngược, ngoại trừ lão Thất không ai có thể tới gần...
Lời còn chưa dứt, Đại Hoàng cõng theo Tiểu Hôi đi ngang qua bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, mấy người đều nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ cũng vươn tay ra, tựa hồ đối với Tiểu Hôi cũng có vài phần yêu thích.
Đỗ Tất Thư và Văn Mẫn đồng thời kêu lên:
"Cẩn thận!"
Tiểu Hôi ngẩng đầu lên, gầm nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ dữ tợn, miệng mở ra lộ ra một nửa chiếc răng nanh. Chỉ là lúc này nó nhìn thấy trước mắt là Lục Tuyết Kỳ, giật mình một chút, dường như có chút do dự, lập tức khóe mắt dư quang bỗng nhiên nhìn thấy trong tay nữ tử áo trắng kia một đạo thanh lãnh u quang sáng lên, cũng là Thiên Gia thần kiếm không biết từ khi nào tản ra một cỗ kiếm khí, tuy rằng vẫn chưa ra khỏi vỏ, nhưng cũng mang theo một tia khí tức băng hàn sắc bén, lặng yên rơi vào trong ngực con khỉ.
Tiểu Hôi chớp chớp mắt.
Lục Tuyết Kỳ im lặng nhìn nó.
Cái đuôi màu xám nhỏ lắc lắc, sau đó lại nghiêng đầu.
"Chi..Chi..Chi..Chi..Chi!"
Tiểu Hôi nhếch miệng cười toe toét, thái độ hung ác tan thành mây khói, nụ cười thập phần đáng yêu, tiếp theo từ trên lưng Đại Hoàng nhảy đến trước người Lục Tuyết Kỳ, nhảy nhót trông hoạt bát và thân mật, còn đưa đầu về phía trước, ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Lục Tuyết Kỳ dùng sức cọ vài cái.
Mọi người trước Thủ Tĩnh Đường:
"..."
Kiếm khí lạnh lẽo tản đi, Lục Tuyết Kỳ mỉm cười nhìn con khỉ lông xám.
Tiểu Hôi một tay kéo Lục Tuyết Kỳ, một tay chỉ chỉ về phía phòng bếp Đại Trúc Phong, Lục Tuyết Kỳ gật gật đầu, sau đó chào hỏi Văn Mẫn, liền đi về phía bên kia. Tiểu Hôi chạy phía trước dẫn đường cho nàng. Đi hai bước bỗng nhiên phát hiện Đại Hoàng không đuổi theo, tiện tay nhặt một hòn đất nhỏ trên mặt đất ném về phía sau, "Bụp" một tiếng giữa đầu con chó vàng lớn.
Đại Hoàng giật mình nhìn xung quanh một chút, sủa "Gâu" lên một tiếng, vẫy đuôi chạy theo.
Nhìn bóng dáng Lục Tuyết Kỳ cùng một khỉ một chó dần dần đi xa, mọi người trước Thủ Tĩnh Đường hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu \đổ Tất Thư thì thầm:
"Con khỉ chết tiệt này, sao thoạt nhìn so với Đại Hoàng càng giống chó a..."
Cửa phòng bếp phát ra một tiếng "Két.." mở ra, Trương Tiểu Phàm đang ngồi trước bếp quay đầu lại nhìn, một cô gái mỹ lệ đứng ở đó, mỉm cười không nói.
Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, phương xa mây mù, rừng trúc gợn sóng, có một trận gió thổi qua đây. Y phục màu trắng của nàng như tuyết hơi phất phất, tựa như tiên tử xuống trần, lại quyến luyến hồng trần.
"Muội đến rồi."
Trương Tiểu Phàm cười đứng lên.
"Ừm". 【 bachngocsach.com.vn 】
Lục Tuyết Kỳ vừa nói vừa đi vào phòng bếp, chỉ thấy nơi này được quét dọn xung quanh cực kỳ sạch sẽ, bàn ghế bếp nấu đều không dính một hạt bụi, trên bàn còn tùy ý đặt một cây Thiêu Hỏa Côn màu đen.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên cây gậy một lát, liền nghe trương Tiểu Phàm nói:
"Gần đây ta tìm được một loại trà dại ở phía sau Đại Trúc Phong, không thể pha, chỉ có thể nấu, hương vị cũng không tệ. Muội có muốn uống thử không?"
Lục Tuyết Kỳ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tiện tay đặt Thiên Gia trên bàn, nằm bên cạnh Thiêu Hỏa Côn. Sau đó, nàng quay đầu lại cười, như đóa hoa huệ nở rộ, xinh đẹp đập vào mặt, nói:
"Muốn!"
Trương Tiểu Phàm cười cười, đứng dậy đi đến cái ấm trên bếp lấy một tách trà, lại dùng rây cẩn thận lọc sạch bã trà, sau đó đặt lên bàn trước mặt Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ nâng chén trà lên, một mùi trà tự nhiên nồng đậm, hoàn toàn khác biệt so với hương trà thanh đạm mà nàng đã uống trước đây. Nàng hơi kinh ngạc, cẩn thận nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy vị trà ngọt ngào, hương trà thoang thoảng khiến cả thể xác lẫn tinh thần thư thái, mỉm cười gật đầu nói:
"Trà này ngon quá."
Trương Tiểu Phàm cười nói:
"Trà dại này có vị không tệ, nhưng không quá đậm, sau khi thêm nước hai ba lần, liền không còn mùi vị nữa...
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nhướng mày, một lát sau Lục Tuyết Kỳ cũng có phát hiện, đứng lên cùng hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía Thủ Tĩnh Đường bên kia.
Chỉ thấy trên Đại Trúc Phong một đạo thanh quang phá không mà đến, sau khi lượn một vòng, vững vàng dừng ở trước Thủ Tĩnh Đường, hiện ra một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh biếc, chính là Tiêu Dật Tài.
Một lúc sau, liền nhìn thấy đám người Tống Đại Nhân, Văn Mẫn từ trong Thủ Tĩnh Đường bước nhanh ra, cùng Tiêu Dật Tài chào hỏi hàn huyên. Nhìn ra được mọi người cũng có chút kinh ngạc, bất quá Tiêu Dật Tài dù sao cũng là chưởng môn chân nhân của Thanh Vân môn hiện giờ, mọi người đối với hắn thập phần tôn trọng, sau khi chào hỏi xong, liền cùng nhau nghênh đón hắn vào Thủ Tĩnh Đường.
Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn nhau, Trương Tiểu Phàm nhẹ giọng nói:
"Muội cũng đi qua gặp đi."
Lục Tuyết Kỳ gật gật đầu, nhưng không lập tức ra cửa, mà là đi trở lại bên cạnh bàn, nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó quay đầu cười với Trương Tiểu Phàm, nói:
"Chờ muội uống trà ngon trước."
Trương Tiểu Phàm bật cười, lắc đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp, không nói thêm gì nữa.
Trong Thủ Tĩnh Đường đều im lặng ngồi. Thân là chủ nhà, Tống Đại Nhân ngồi ở phía dưới cùng, đối diện là Lục Tuyết Kỳ trầm tĩnh không nói, trên cùng là Tiêu Dật Tài, những người còn lại ngồi ở phía sau bồi tiếp.
Giờ phút này, chỉ nghe Tiêu Dật Tài chậm rãi mà nói, lời lẽ cơ trí hài hước, thái độ thân thiện và ân cần, đàm cổ luận kim dẫn kinh điển, tóm lại chính là con cháu Thông Thiên Phong cùng Đại Trúc Phong, Tiểu Trúc Phong hai mạch từ xưa đến nay chính là đồng môn thân mật, giao tình thế hệ trước chúng ta người trẻ tuổi không thể lãng quên, càng phải phát dương quang đại, thường xuyên thân mật lui tới vân vân.
Lại nói đến bây giờ nhiều chuyện, trong tông môn trăm không được một, Đại Trúc phong, Tiểu Trúc phong nhân tài đông đúc, rất nhiều đại sự còn phải phó thác, thỉnh chư vị không nên từ chối nhất định phải trợ giúp chưởng môn ta một tay, mọi người cùng nhau lớn mạnh Thanh Vân môn.
Tống Đại Nhân gật đầu đến cổ cũng mỏi nhừ, cơ thịt trên mặt cũng mơ hồ có chút cứng lại, không khỏi có chút hâm mộ Lục Tuyết Kỳ, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh không thay đổi. Mắt thấy Tiêu Dật Tài rốt cục nói xong lời, đứng dậy, tựa hồ vừa định cáo từ, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, nói với Tống Đại Nhân:
"Đúng rồi, nghe nói Trương Tiểu Phàm, Trương sư đệ gần đây trở về núi ở. Ta cùng hắn coi như là quen biết cũ, nên đi thăm một phen. Xin hỏi Trương sư đệ hiện tại đang ở đâu?”
Tống Đại Nhân do dự một chút, chỉ chỉ phòng bếp xa xa, nói:
"Lão Thất... A, Tiểu Phàm sư đệ ấy ở phòng bếp bên kia, chưởng môn sư huynh chờ chút, ta đi qua gọi hắn đến bái kiến."
Tiêu Dật Tài làm sao chịu để hắn đi qua gọi người, vội vàng ngăn lại, cười nói:
"Trương sư đệ thân phận không tầm thường, há có thể chậm rãi như vậy. Ta tự mình đi qua là được, mọi người cũng không cần bồi ta nữa, lát nữa ta gặp xong Trương sư đệ, tự mình trở về núi là được."
Tống Đại Nhân do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn mang theo Hà Đại Trí cùng Đỗ Tất Thư cùng Tiêu Dật Tài đi tới cửa Thủ Tĩnh Đường, mắt nhìn theo hắn đi về phía phòng bếp.
Trong đại sảnh, Văn Mẫn cùng Lục Tuyết Kỳ sóng vai đứng, nhìn mấy người bên ngoài Thủ Tĩnh Đường, một lát sau Văn Mẫn bỗng nhiên khẽ nói:
"Chưởng môn sư huynh hình như càng coi trọng vị kia."
Lục Tuyết Kỳ trầm mặc không nói, ánh mắt có chút thâm trầm, chăm chú nhìn bóng dáng xa xa kia, dường như có vài phần suy tư.
Tiêu Dật Tài đi tới ngoài cửa phòng bếp, tập trung nhìn, liền thấy bên cạnh phòng bếp có một nam tử ngồi, quần áo bình thường, khuôn mặt quen thuộc, chính là Trương Tiểu Phàm.
Tiêu Dật Tài nở nụ cười, bước nhanh đi tới nói:
"Trương sư đệ, đã lâu không gặp.”
Trương Tiểu Phàm nhìn hắn một chút, cũng nở nụ cười, nói:
"Tiêu sư huynh, mời ngồi uống trà.
Thân thể Tiêu Dật Tài hơi dừng lại, lập tức cười ngồi xuống đối diện bàn Trương Tiểu Phàm, uống một ngụm trà, thuận miệng nói:
"Trà ngon! Đúng rồi, Trương sư đệ còn nhớ tình cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu không? Lúc ấy còn cùng yêu nhân Ma giáo chém giết, chớp mắt đã bao nhiêu năm..."
Trương Tiểu Phàm nghe ngữ khí thân thiện của Tiêu Dật Tài, mỉm cười gật đầu, sau đó nghe được hắn nói những năm gần đây có đủ loại biến hóa sự tình, dường như có vài phần cảm khái, lập tức chuyển đề tài, Tiêu Dật Tài trên mặt lộ ra vài phần kính trọng, nói:
"Lại nói tiếp, từ sau khi gia sư Đạo Huyền chân nhân qua đời, ta vốn tưởng rằng thế gian không còn ai có thể khống chế Tru Tiên cổ kiếm nữa. Không ngờ ngày đó vào thời khắc quan trọng trong trận chiến Thông Thiên Phong, Trương sư đệ lại điều khiển Tru Tiên kiếm, thúc dục Tru Tiên kiếm trận, trong lúc nguy cấp, lực ngăn cơn sóng dữ, thật sự là làm ta kính nể không thôi.”
Nói xong hắn vỗ mặt bàn một cái, thần thái vui mừng nói, nói:
"Tông môn có sư đệ, thật là phúc khí của Thanh Vân ta!"
Trương Tiểu Phàm nhíu mày, nhìn Tiêu Dật Tài, trong mắt mơ hồ có chút suy tư.
Tiêu Dật Tài thấy Trương Tiểu Phàm không có phản ứng gì, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng, mỉm cười nói:
"Trương sư đệ, đệ thiên phú dị bẩm, đạo hạnh cao thâm, ngày sau mọi việc trong tông môn nếu có chuyện phiền phức muốn mượn lực, mong sư đệ đến lúc đó không nên từ chối. Mấy ngày nay ta thường đi Huyễn Nguyệt động phủ, chiêm ngưỡng di tích tổ sư các đời, cũng là may mắn Thanh Vân môn ta được phùi hộ, mới vừa rồi...
"Tiêu sư huynh!"
Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang hắn.
Tiêu Dật Tài có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, nói:
"Trương sư đệ, có chuyện gì vậy?"
Trương Tiểu Phàm chăm chú nhìn hắn một lúc, nói:
"Tru Tiên cổ kiếm, đối với Thanh Vân Môn rất trọng yếu phải không?”
Tiêu Dật Tài không chút do dự, nói:
"Đó là đương nhiên, kiếm này chính là trọng khí trấn phái của Thanh Vân môn ta, không gì sánh bằng.”
Trương Tiểu Phàm nhìn hắn trầm mặc một lát, nói:
"Vậy huynh nói, nếu ta không trả lại Tru Tiên kiếm này, vậy sẽ như thế nào?”
Tiêu Dật Tài bỗng nhiên không nói lời nào, hắn im lặng nhìn Trương Tiểu Phàm, cả phòng bếp trong nháy mắt tất cả thanh âm đều biến mất, yên tĩnh phảng phất hai người bọn họ đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo thấu xương bắt đầu tràn ngập căn phòng.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Dật Tài bỗng nhiên nở nụ cười, ngữ khí ôn hòa, nói:
"Trương sư đệ, đệ thật biết nói đùa, nhưng mà ta biết đệ không phải người như vậy."
Khóe miệng Trương Tiểu Phàm cũng chậm rãi lộ ra một nụ cười, nói:
"Tiêu sư huynh cơ trí minh xét, vừa rồi ta nói giỡn. Tru Tiên kiếm ta sớm đã trả trở lại Huyễn Nguyệt động phủ."
Tiêu Dật Tài thở phào nhẹ nhõm, cười vừa định nói gì, lại nghe Trương Tiểu Phàm lại mở miệng nói:
"Chỉ cần vào Huyễn Nguyệt động phủ, tự nhiên sẽ có thể nhìn thấy Tru Tiên cổ kiếm."
Vẻ mặt Tiêu Dật Tài đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, sâu trong đáy mắt tựa hồ có một tia phức tạp khó hiểu xẹt qua.
Trương Tiểu Phàm cũng không có lảng tránh ánh mắt khác thường của Tiêu Dật Tài, hắn chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, sau đó từng chữ từng chữ, giọng nói trầm thấp lại mơ hồ có loại lực lượng kỳ dị như hồng chung đại lữ, rung động tâm phách, làm cho người ta sợ hãi. Trong một khắc kia, thân thể của hắn phảng phất đều lộ ra một cỗ quang ảnh như thần như ma chính tà khó phân, nhìn chằm chằm Tiêu Dật Tài, chậm rãi nói:
"Huynh, có phải...hay không"
"Không vào được, Huyễn Nguyệt động phủ?"
Một tháng sau, Thanh Vân Môn nghênh đón hỉ sự, Đại Trúc Phong, hai mạch Tiểu Trúc Phong lại một lần nữa thông gia, thủ tọa Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong cưới vợ đệ tử Tiểu Trúc Phong Văn Mẫn.
Đủ loại náo nhiệt khó tả, ý tứ vui mừng tràn ngập nhẹ nhàng truyền đi, đến đêm đại hôn, trên đỉnh Đại Trúc Phong khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, trong nhà chật kín khách khứa và bạn bè. Thủ tọa của các mạch Thanh Vân môn đều đến, chưởng môn chân nhân Tiêu Dật Tài lại đích thân đến Đại Trúc Phong, chủ trì đại điển hôn lễ cho hai vị tân nhân và tặng hậu lễ.
Những ngọn đèn nhiều màu sắc treo cao, ồn ào náo nhiệt làm cho khu thắng cảnh thế ngoại đào viên này cũng tô lên một tầng hồng trần vui vẻ. Mãi đến tận đêm khuya, tân nương tân lang đưa vào động phòng, quan khách bằng hữu mệt mỏi trở về, mọi người mới dần dần tản đi.
Trên đỉnh Đại Trúc Phong dần dần yên tĩnh lại, Thủ Tĩnh Đường ở xa, ngoài cửa phòng bếp cư nhiên cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ, khiến cho nơi này cũng tăng thêm vài phần vui mừng. Dưới ánh đèn lồng, Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên bầu trời cao, có rất nhiều đạo ánh sáng rực rỡ xẹt qua chân trời, đó là các quan khách rời khỏi Đại Trúc Phong.
Trong đó một đạo chùm sáng bay cao nhất, mang theo thanh khí phóng lên trời, nhìn lại khí thế rất sắc bén không thể ngăn cản.
Một lát sau, hai người thu hồi ánh mắt, Lục Tuyết Kỳ khẽ nói:
"Huynh đã ra tay hỗ trợ?"
Trương Tiểu Phàm "Ừm" một tiếng, nói:
"Dù sao huynh ấy cũng là chưởng môn Thanh Vân."
Lục Tuyết Kỳ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Dưới chiếc đèn lồng đỏ, gương mặt trắng nõn của nàng dường như cũng ửng hồng, chợt nàng phát hiện dưới ngọn đèn hai bên cửa bếp dán đôi câu đối đỏ, nhìn kỹ thì thấy hai câu thơ cổ:
"Chợt nghe hạ giới sinh tiêu khúc, Nghiêng dựa Hồng Loan tiếu không ngừng."
Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đọc một lần, Trương Tiểu Phàm bên cạnh đã đi tới, nói:
"Là ta viết. "
Lục Tuyết Kỳ hé môi cười.
Hai người xoay người cùng nhau nhìn về phía Thủ Tĩnh Đường, trong đại điện tràn ngập màu đỏ ấm áp, Lục Tuyết Kỳ muốn nói lại thôi, hai má mơ hồ lại đỏ hơn mấy phần, đột nhiên đưa tay.
Là Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Hai người nắm tay nhau, nhìn nhau cười.
Gió đêm mát mẻ lướt qua vạt áo, mây mù bồng bềnh, sóng trúc từng trận, lại không biết nhân gian đã qua bao nhiêu năm tháng.
-END-