← Quay lại trang sách

Chương Không Đánh Số

Từ ngày đi làm, ông tôi vui vẻ, hoạt bát hẳn lên. Ông cười nói, quát tháo. Bây giờ, thấy ông lừng lững đi ra, chẳng nói chẳng rằng, tôi biết là ông có gì băn khoăn lắm. Chợt nhớ, hình như trong lúc quét nhà, tôi có hót đổ vào chuồng lợn một mảnh giấy nhỏ, cùng với bụi đất. Tôi tìm, mở ra, thấy mấy nét vẽ bút chì và vài con số.

Tôi chạy đến nhà giám đốc, xin phép quay nhờ máy nói. Tôi nghe rõ tiếng đằng kia đầu dây:

- A lô, tôi nghe đây. Đồng chí là ai đấy?

- Không phải đồng chí. Đây là cháu.

- Cháu nào? Ở đâu đấy?

- Ở nhà giám đốc.

- Cái gì? Giám đốc hả? Sao tiếng khác thế?

- Không phải giám đốc. Cháu đây.

Giọng trong ống nghe có vẻ sốt ruột:

- Có việc gì?

- Có... Bố cháu có trên ấy không, hở bác?

- Bố nào?

- Bố Tính.

- Tính nào?

- Tính cao kều.

- Bậy nào. Thằng Tịnh đấy hả?

- Vâng, bố đấy à? - Tôi mỉm cười - Sao tiếng bố nghe như tiếng ai ấy.

- Khà khà khà... - Bố tôi cười to, tôi chợt thấy giống tiếng ông tôi lạ.

- Ông có trên ấy không, hả bố?

- Có. Nhưng không có ở chỗ này.

- Thế ở đâu ạ?

- Bên cơ điện. Có việc gì mà hỏi ông?

- Con vừa tìm được một mảnh giấy. Không phải ở trên bàn mà ở dưới đất. Tìm trong chuồng lợn.

- Tao không hiểu mày nói cái gì. Nói ngắn và rõ xem nào.

- Con tìm thấy mảnh giấy.

- Giấy nào?

- Giấy vẽ sơ đồ của ông. Có cần mang lên ngay cho ông không ạ?

- Có... à không cũng được. Ông vừa bảo bố là quá trưa ông về.

- Vâng.

- À này, bố ăn cơm ở công trường. Ủ cơm phần mẹ và ông nhé.

Tôi vừa về đến rặng cúc tần thì ông Tư Đặc khua gậy sang nhà tôi. Tôi biết là đã đến giờ chọc lò nấu cơm rồi. Ông là một chiếc đồng hồ sống kỳ diệu.

Lúc đầu, chúng tôi chỉ biết ông là người mù mà lại thiến lợn giỏi. Hôm kỷ niệm hằng năm, ngày thắng lợi cuộc đình công lớn năm 1936, của những người thợ mỏ, thầy hiệu trưởng trường tôi mời ông đến nói chuyện. (Mỗi năm, thầy lại mời một người thợ già). Lúc ông mới đến, có đứa còn quả quyết rằng: chuyến này, chúng mình sẽ được học cách thiến lợn đây. Và chúng nó đuổi bắt nhau, kêu eng éc, ủn ỉn, ở sân trường. Thầy chủ nhiệm phải nghiêm mặt lại, chúng mới chịu yên. Chúng tôi đâu biết rằng, đằng sau hốc mắt sâu hút ấy, là những sự tích hùng tráng và bi thương.

Bây giờ, ông khua gậy sang nhà tôi. Kìa, xê ra cho ông đi. Xê ra cho ông đi…