← Quay lại trang sách

Chương 71 Nhà nhà đều như vậy (1)

Nàng rất muốn Lữ Hiểu Tân thổ lộ tâm ý với mình, nhưng nàng lại lo lắng hai người không thể ở bên nhau, rốt cuộc tiên phàm cách biệt, hơn nữa nàng còn đang bị kẻ thù truy sát.

Một mặt nàng muốn ở lại đây sống cuộc sống bình dị “buổi sớm làm đồng áng, chiều về nghỉ ngơi” cùng Lữ Hiểu Tân, mặt khác nàng lại sợ liên lụy đến Lữ Hiểu Tân, sợ hắn vì nàng mà bị tổn thương.

“Sao vậy?” Lữ Hiểu Tân nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Nhiếp Cầm, bèn dịu dàng hỏi.

“Không có gì!” Nhiếp Cầm lắc đầu.

Trở về nhà, Nhiếp Cầm ngồi thẫn thờ dưới mái đình, còn Lữ Hiểu Tân thì đi nấu cơm.

Lúc ăn cơm, Nhiếp Cầm nhịn không được hỏi: “Lữ Hiểu Tân, loại ngô này quý giá như vậy, sao ngươi không tiết kiệm một chút? Năng suất ngô không cao đâu nhỉ?”

Từ ngày nàng đến đây, Lữ Hiểu Tân ngày nào cũng nấu cơm ngô cho nàng ăn, nàng đoán chắc chắn là Lữ Hiểu Tân rất quan tâm đến nàng, nên mới ngày nào cũng cho nàng ăn loại ngô quý giá này.

Nàng muốn khuyên nhủ Lữ Hiểu Tân, giúp hắn tiết kiệm một chút.

“Quý giá?” Lữ Hiểu Tân sửng sốt, sau đó nghĩ lại thì đúng là rất quý giá, giá trị ngang ngửa với hoàng kim.

“Chúng ta sau này tiết kiệm một chút nhé! Hôm nay ta thấy ngươi trồng ngô, mới biết được ngươi vất vả như vậy!” Nhiếp Cầm áy náy nói.

Lữ Hiểu Tân hào phóng đáp: “Yên tâm, cứ ăn thoải mái, ngươi không ăn nghèo ta đâu! Cho dù hết sạch, ta có phải chịu khổ chịu cực thế nào cũng sẽ không để ngươi phải nhịn đói.”

Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Cầm dâng lên một cảm giác ấm áp.

Ăn cơm xong, Lữ Hiểu Tân dẫn Nhiếp Cầm đến kho lương thực.

Đây là kho do thôn trưởng thiết kế riêng cho mỗi hộ gia đình trong thôn, chuyên dùng để dự trữ lương thực, không chỉ có thể chống chuột, chống ẩm, mà còn có chức năng sấy khô.

“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Nhìn cánh cửa xám xịt, Nhiếp Cầm có chút nghi hoặc.

Nhà Lữ Hiểu Tân rất rộng, có rất nhiều phòng, Nhiếp Cầm đến đây đã được vài ngày rồi, tuy tò mò, nhưng nàng cũng chưa từng vào xem qua.

Lữ Hiểu Tân đẩy cửa ra, lập tức, một mùi hương ngô thơm phức ập vào mặt.

Nhiếp Cầm nhìn vào bên trong, suýt chút nữa thì rớt cằm: “Này, này… nhiều quá vậy!”

Chỉ thấy cả căn phòng chất đầy bắp ngô, được xếp ngay ngắn, trông vô cùng đẹp mắt.

Lữ Hiểu Tân hào sảng nói: “Cứ ăn thoải mái, ta đã chuẩn bị bán bớt đi một ít rồi.”

Hứa Lâm Lâm mãi vẫn chưa quay lại, không biết có còn thu mua nữa hay không, Lữ Hiểu Tân đang nghĩ, nếu nàng còn không đến, thì hắn chỉ có thể bán bớt cho Ngũ Cốc thương hội, dù sao cũng quá nhiều rồi, kho lương thực chất không hết.

Nhiếp Cầm hoàn toàn bị sốc, số ngô này nếu đặt ở Tu Tiên giới thì cũng là một khoản tài phú kếch xù, vậy mà ở đây lại bị chất đống như vậy.

Lữ Hiểu Tân dang hai tay ra: “Cho nên, cứ ăn thoải mái, ăn hết ta lại trồng!”

Nhiếp Cầm nhìn Lữ Hiểu Tân: “Ngươi không sợ ta cướp của ngươi sao?”

Thứ quý giá như vậy, nếu để cho tu sĩ khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ ra tay cướp đoạt.

Lữ Hiểu Tân nhún vai: “Sau này của ta chính là của ngươi, ngươi không cần phải cướp.”

Nghe vậy, mặt Nhiếp Cầm đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai.

“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru!” Nhiếp Cầm nói xong liền bỏ chạy.

Lữ Hiểu Tân không nhìn thấy, trên gương mặt đỏ ửng của Nhiếp Cầm tràn ngập hạnh phúc, khóe môi nàng cong lên, suýt chút nữa thì chạm đến mang tai.

Những ngày tiếp theo, Nhiếp Cầm ngày nào cũng theo Lữ Hiểu Tân ra đồng làm việc, nàng cũng ngày càng yêu thích cuộc sống này.

Trước kia ngoài tu luyện ra thì chẳng còn gì khác, bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra cuộc sống có biết bao điều tốt đẹp, thì ra ở bên cạnh một người lại bình yên đến vậy.

Nhiếp Cầm đôi khi tự hỏi, nếu nàng từ bỏ tu luyện, ở lại đây, sống hết quãng đời còn lại, liệu có hạnh phúc hay không?

Khoan đã? Tại sao mình phải từ bỏ tu luyện, mình ở lại đây cũng có thể tu luyện mà! Có nhiều ngô như vậy, chẳng khác nào linh thạch sao.

Hơn nữa linh khí trong thôn lại dồi dào như vậy, cho dù không có ngô, thì tu luyện cũng không thành vấn đề!

⚝ ✽ ⚝

Hôm nay, trên đường trở về, Lữ Hiểu Tân gặp Hứa Nhị Trụ.

Nhìn thấy Nhiếp Cầm bên cạnh Lữ Hiểu Tân, Hứa Nhị Trụ thật lòng vui mừng cho Lữ Hiểu Tân.

“Hiểu Tân lão đệ, đi, dẫn muội muội đến nhà ta ăn cơm!” Hứa Nhị Trụ trực tiếp kéo Lữ Hiểu Tân lại nói.

Lữ Hiểu Tân vội vàng từ chối: “Không cần đâu, không cần đâu, chúng ta về nhà ăn!”

Mấy ngày nay chuyện như vậy xảy ra không ít, Nhiếp Cầm đã không còn thấy lạ nữa, cũng chính vì mấy ngày nay, nàng mới cảm nhận được địa vị của Lữ Hiểu Tân trong thôn.

Chỉ cần gặp mặt, chắc chắn sẽ mời Lữ Hiểu Tân đến nhà uống rượu ăn cơm, vô cùng nhiệt tình.

Nhưng đều bị Lữ Hiểu Tân từ chối, hắn sợ Nhiếp Cầm ngại ngùng, đến lúc đó lại không được tự nhiên.