Chương 74 Gặp tà tu trên đường (1)
“Mọi người mau ăn đi!” Giang Tuyền mỉm cười, giơ tay ra ra hiệu cho mọi người cùng ăn.
Mọi người đã chờ đợi từ lâu, vừa nghe vậy liền lập tức cầm lấy nho, cho vào miệng thưởng thức.
Vị ngọt thanh mát, xen lẫn hương thơm đặc biệt lan toả khắp khoang miệng, khiến mọi người đều phải nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời này.
Người kinh ngạc nhất chính là Nhiếp Cầm. Nàng phát hiện ra những trái nho này vậy mà có thể gia tăng tuổi thọ. Không chỉ vậy, ngay cả tâm cảnh, thể phách, linh căn, linh khí,… của nàng đều được tăng lên đáng kể. Rốt cuộc đây là loại nho thần kỳ gì vậy?
Mục Trần tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không khỏi chấn động. Loại nho này đã vượt xa phạm trù của linh quả thông thường.
Có lẽ, chỉ có tiên quả trong truyền thuyết mới có thể sánh ngang với nó.
Mọi người đều hăng say ăn, ngay cả Ma Ngưu Hắc Hắc Hắc cũng tham gia vào bữa tiệc nho ngon tuyệt này. Càng ăn, đôi mắt của Hắc Hắc Hắc càng sáng rực. Chẳng lẽ đây là thần quả? Nó vậy mà lại có tác dụng thần kỳ như vậy đối với hắn sao?
Ăn được một lúc, bụng ai nấy đều no căng. Nhìn thấy tốc độ ăn của mọi người dần chậm lại, Giang Tuyền liền lên tiếng: “Mọi người cứ ăn thoải mái đi! Còn rất nhiều, một mình ta cũng ăn hết nổi đâu.”
Cuối cùng, mọi người chỉ ăn được một nửa số nho, phần còn lại đành ngậm ngùi bỏ dở vì bụng đã no căng.
“Mục Trần, ngươi mang một ít về cho ngoại tổ ăn đi, mọi người cũng mang một ít về nhé.” Giang Tuyền lên tiếng, hắn thật sự không muốn giữ lại chỗ nho này, quá phiền phức, lại còn phải nghĩ cách bảo quản chúng nữa.
Mục Trần cùng mọi người nghe vậy đương nhiên vui vẻ nhận lời, cùng nhau hái nho, cẩn thận gói ghém rồi mang về nhà.
Trên đường trở về, biểu cảm trên mặt của Nhiếp Cầm có chút khác thường, dường như đang chìm trong suy tư.
Lữ Hiểu Tân tay đang xách nho, nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Cầm như vậy thì không khỏi lo lắng hỏi han: “Nhiếp Cầm, ngươi sao vậy? Sao lại có vẻ tâm thần không yên như thế?”
Nhiếp Cầm lắc đầu, khẽ đáp: “Không có gì đâu!”
Thực ra trong lòng Nhiếp Cầm đang suy nghĩ, nếu vị tiền bối thôn trưởng kia thực sự có tu vi cao cường, liệu có thể giúp nàng chống lại đám tà tu kia hay không? Nếu được như vậy, nàng và Lữ Hiểu Tân có thể an tâm ở bên nhau.
Lữ Hiểu Tân chỉ nghĩ là nàng còn xa lạ với nơi này nên an ủi: “Không sao đâu, thôn trưởng là người tốt, ngươi cứ yên tâm đi!”
Nhiếp Cầm theo bản năng gật đầu.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm hôm sau, Lữ Hiểu Tân và Nhiếp Cầm vừa mới thức dậy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi của Mục Trần: “Ngoại công ——”
Nhiếp Cầm nghe vậy, đột nhiên quay đầu nhìn Lữ Hiểu Tân, chất vấn: “Không phải ngươi còn chưa kết hôn sao? Sao lại có ngoại tôn rồi?”
Lữ Hiểu Tân nghe vậy ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, vội giải thích: “Đó là tính theo bối phận, ngoại công của nó và ta là bằng bối, cho nên nó cũng gọi ta là ngoại công.”
Nhiếp Cầm nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm đáp: “Vậy à!”
Lữ Hiểu Tân đi tới mở cửa: “Tiểu Mục Trần, vào trong ngồi đi!”
Mục Trần xua tay, có chút do dự nói: “Ngoại công, xin người giúp ta một việc! Đi với ta đến Tiền Vân thôn một chuyến!”
Lữ Hiểu Tân không chút do dự đáp ứng: “Vậy ngươi đợi một chút, ta đi thay quần áo.”
Thật ra Lữ Hiểu Tân có thay quần áo gì cho cam, chỉ là đi đeo gà trống và gà mái lên vai mà thôi.
Nhìn thấy hai chú gà con trên vai Lữ Hiểu Tân, Mục Trần cũng chỉ biết im lặng.
Hai người vừa định đi, trong sân lại vang lên tiếng của Nhiếp Cầm: “Ta cũng đi!”
“Ngoại bà!” Mục Trần theo thói quen kêu lên.
Nhiếp Cầm bị gọi đến đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Mục Trần và Lữ Hiểu Tân cũng không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Ba người cùng nhau đến nhà Tiểu Hắc Tử, gọi hắn đi cùng. Tiểu Hắc Tử đội mũ rơm, vác cuốc, tính toán lúc về sẽ tiện thể lên núi xới cỏ cho vườn cây ăn quả.
Đồng thời, bọn họ cũng mang theo Đại Hắc Ngưu, hiện tại bọn họ đi đâu cũng như hình với bóng.
“Tiểu Mục Trần, chúng ta đến Tiền Vân thôn làm gì vậy?” Trên đường đi, Lữ Hiểu Tân không nhịn được tò mò hỏi.
Mục Trần im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Ta để ý một cô nương trong thôn đó, muốn đến xem thử, nhưng lại sợ người trong thôn đánh ta, nên mới dẫn mọi người đi cùng!”
Lữ Hiểu Tân, Nhiếp Cầm và Tiểu Hắc Tử nghe vậy, đồng thời im lặng, chỉ có vậy thôi sao?
Lữ Hiểu Tân trực tiếp bước tới khoác vai Mục Trần: “Tiểu tử, ngươi còn nhỏ như vậy mà đã có cô nương mình thích rồi sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này lẽ ra ngươi nên tìm Hứa Thần Thần mới đúng, đó là địa bàn của mẫu thân nó, hành sự sẽ thuận tiện hơn.”
Mục Trần đáp: “Chúng ta cứ qua đó xem sao đã.”