← Quay lại trang sách

Chương 81 Tốt hơn làm thổ phỉ nhiều

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hắc Tử và Mục Trần tiếp tục đến bãi đất hoang phía tây thôn.

Hôm qua hơn mười người chen chúc trong hai ba túp lều gỗ để qua đêm, lều không đủ, hôm nay còn phải dựng thêm vài cái nữa.

Lúc đến, Tiểu Hắc Tử còn vác theo hai bao tải lớn bột bắp xay sẵn từ nhà, Hắc Hắc Hắc trên người treo đầy nồi niêu xo chảo, Tiểu Hắc Tử định cho bọn họ ăn no rồi mới làm việc.

Ban đầu Tiểu Hắc Tử định gọi Lữ Hiểu Tân đến giúp đỡ, nhưng hắn gọi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời, chắc là vẫn còn đang ngủ.

“Sao ngươi không gọi Hiểu Tân ngoại công đến giúp một tay?” Thấy Tiểu Hắc Tử vác theo bao tải bột bắp, Mục Trần tò mò hỏi.

“Ừm! Ta có gọi, nhưng không thấy ai trả lời, chắc là vẫn còn ngủ.” Tiểu Hắc Tử giải thích.

“Vậy à!” Mục Trần cũng không định đi gọi, không có Lữ Hiểu Tân bọn họ vẫn có thể giải quyết được.

Hai người đầu tiên dựng một cái bếp lò, nấu bột bắp thành cháo bắp, sau đó gọi mọi người ra ăn.

Vì người đông, Tiểu Hắc Tử bọn họ lại không chuẩn bị trước, cho nên chỉ tìm đại mấy cái bát, bẻ tạm cành cây nhỏ làm đũa dùng đỡ.

Điều kỳ lạ là, không ai chê bai cả, ai nấy đều ăn ngấu nghiến, dù sao cả ngày hôm qua cũng chưa có gì vào bụng, đều đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, ai còn tâm trí đâu mà chê bai nữa.

Sau khi bọn họ ăn xong, Tiểu Hắc Tử lại dẫn bọn họ đi chặt cây, dựng lều.

Chỉ trong mười ngày, mười mấy túp lều gỗ đã mọc lên sừng sững, mỗi người được phân một cái.

Qua mười mấy ngày chung sống, mọi người cũng dần trở nên thân thiết.

Từ trong những câu chuyện phiếm, Mục Trần và Tiểu Hắc Tử mới biết được, đám người này vậy mà là lần đầu tiên đi cướp bóc, kết quả lại bị bọn họ tóm gọn.

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ cũng không còn cảm thấy việc bị bắt là điều gì quá tồi tệ, bởi vì bọn họ đã tự tay xây dựng nên ngôi nhà của mình, so với cuộc sống cướp bóc đầy lo lắng bất an trước kia, cảm giác này thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay, Tiểu Hắc Tử tìm hơn mười cây cuốc, mang theo cả hạt giống bắp ngô đến.

Mọi người đã thức dậy từ sớm, đứng ngay ngắn trước mặt Tiểu Hắc Tử và Mục Trần, ánh mắt sáng rực nhìn Tiểu Hắc Tử, Hắc Hắc Hắc và Mục Trần, trong mắt bọn họ tràn đầy hy vọng và mong chờ.

Tiểu Hắc Tử lên tiếng: “Lều cũng đã dựng xong rồi, tiếp theo ta sẽ dạy các ngươi trồng bắp!”

“Lão đại, là loại mà mấy ngày nay chúng ta ăn sao?” Một người trong số đó mong chờ hỏi.

Mấy ngày qua, mọi người đã hoàn toàn khâm phục Tiểu Hắc Tử, đồng thời đổi miệng gọi hắn là lão đại.

Tiểu Hắc Tử cũng hết cách, đành phải để bọn họ gọi như vậy.

Còn Mục Trần thì được gọi là nhị đương gia, Hắc Hắc Hắc là tam đương gia.

Tiểu Hắc Tử gật đầu: “Đúng vậy!”

“Thật sao! Quá tốt rồi, loại bắp đó ăn còn ngon hơn cả thịt, không ngờ rằng ta cũng có thể học được cách trồng!” Có người vui mừng nói.

Vừa hay mấy hôm nay chặt cây xong còn dư lại một khoảng đất trống, có thể tận dụng để khai hoang trồng trọt.

Thế là lại thêm mấy ngày bận rộn náo nhiệt.

Vài ngày sau, toàn bộ bãi đất hoang đã thay đổi hoàn toàn, trên núi mọc lên mười mấy túp lều gỗ được sắp xếp ngay ngắn, bên cạnh là những thửa ruộng bậc thang được phân chia đều tăm tắp.

Hôm nay sau khi gieo hạt giống xong, mọi người được nghỉ ngơi.

Mạnh Hoa Binh và Trương Thu Sinh ngồi trên một tảng đá lớn, tảng đá đã được đẽo thành hình ghế dài, có thể chứa được mười mấy người ngồi cùng lúc, lúc rảnh rỗi mọi người thường ngồi đây trò chuyện tán gẫu.

“Chuyện hôm đó, xin lỗi ngươi nhé?” Mạnh Hoa Binh quay sang nhìn Trương Thu Sinh, nhỏ giọng nói.

Trương Thu Sinh xua tay: “Chuyện đã qua rồi, không sao đâu!”

Trương Thu Sinh thật sự không để bụng, bởi vì hắn luôn cảm thấy, hắn và Mạnh Hoa Binh đạo bất đồng, không mưu cầu cùng một chí hướng, cho nên căn bản không để chuyện đó trong lòng.

“Nơi này rất tốt, ta rất thích nơi này.” Mạnh Hoa Binh nhìn ngôi làng với những ngôi nhà được xây dựng ngay ngắn phía dưới chân núi.

Trương Thu Sinh mỉm cười: “Hay là ngươi cũng giống ta, muốn dọn đến thôn kia sinh sống?”

Mạnh Hoa Binh có chút ngại ngùng: “Ta cứ tưởng chỉ có mình ta nghĩ như vậy!”

Trương Thu Sinh: “Ta thật sự rất tò mò về thôn này, lão đại và nhị đương gia tuổi còn nhỏ, sao lại lợi hại như vậy nhỉ?”

Mạnh Hoa Binh: “Biết đâu chừng, tất cả những đứa trẻ trạc tuổi bọn họ trong thôn này đều lợi hại như vậy.”

Trương Thu Sinh nhớ lại cảnh tượng lão đại đứng trên lưng con bò đen khổng lồ đáp xuống ngày hôm đó: “Cũng có khả năng! Ngươi nói xem, nếu ta cưới vợ, sinh con, cho con cái lớn lên ở trong thôn này, liệu nó có lợi hại như lão đại bọn họ không?”

Mạnh Hoa Binh: “Chưa chắc, nhưng nếu bái lão đại làm sư phụ, chắc là được.”

Hai người nhìn nhau cười lớn, có vẻ như rất vui vẻ, cái đầu trọc của Trương Thu Sinh dưới ánh mặt trời phản chiếu như mặt trời thứ hai.

Sau đó, thấy mọi người không có việc gì làm, Tiểu Hắc Tử bắt đầu dẫn bọn họ đến giúp đỡ thôn dân.

Vì người đông, cho nên mỗi nhà được phân hai người.

Thôn dân cũng rất vui vẻ, mỗi ngày sau khi làm việc xong đều giữ bọn họ ở lại ăn cơm.

Mặc dù mỗi ngày loay hoay nhiệt hỏa hướng lên trời, nhưng mà tất cả người đều cảm giác cực kỳ phong phú, hạnh phúc, còn có chờ mong với tương lai, như vậy tốt hơn làm thổ phỉ nhiều.

Đồng thời, người trong thôn cũng biết rõ núi hoang đầu thôn tây có một đám người như thế, thế là nhao nhao đưa đồ vật qua.

Như cái gì nồi bát bầu bồn a! Dầu muối tương dấm, đương nhiên, loại món chính như bắp ngô khẳng định không thể thiếu.

Lần này để đám người càng kích động, đây là tán thành bọn họ a!

⚝ ✽ ⚝

Ngày này, Mục Trần đi vào nhà Giang Tuyền.

“Sư phụ, ta ta cảm giác ngay từ đầu trạng thái không đúng, ta quá chú tâm vùi đầu vào học tập.” Mục Trần nhớ tới cảnh tượng Tiểu Hắc Tử chiến đấu lúc đó, chân thành nói với Giang Tuyền.