Chương 125 Kiếm bạt nỏ trương, nguy cơ tứ phía (2)
Lữ Khắc Hiên: “Quách bá bá, ta xin giới thiệu, đây là Hiểu Tân thúc thúc và Nhiếp Cầm thẩm thẩm của ta, hai người họ sẽ ở lại giúp chúng ta giải quyết chuyện của những tông môn lớn!”
Quách Kính Hùng vội vàng hành lễ: “Quách Kính Hùng bái kiến hai vị tiên nhân!”
Sau đó, Lữ Khắc Hiên lại giới thiệu Cẩu Lạc: “Đây là Cẩu Lạc tiền bối của ta!”
Quách Kính Hùng lại hành lễ: “Bái kiến Cẩu Lạc tiền bối!”
Tuy nhiên, Cẩu Lạc căn bản không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Được rồi, Cẩu Lạc tiền bối, chúng ta đi thôi, đến tiền tuyến! Hiểu Tân thúc, nơi này giao cho người!” Lữ Khắc Hiên nói xong liền đi ra ngoài.
“Mục Trần đâu?” Lữ Hiểu Tân vội vàng hỏi.
Lữ Khắc Hiên không quay đầu lại, đáp: “Ở tiền tuyến!”
Ngoài cửa đã có xe ngựa chuẩn bị sẵn sàng, Lữ Khắc Hiên trực tiếp dẫn Cẩu Lạc lên xe, sau đó khởi hành.
Vì đường xá xa xôi, tu vi của Lữ Khắc Hiên còn chưa đủ để đưa bọn họ bay qua đó, Cẩu Lạc lại không tiện sử dụng tu vi, cho nên chỉ có thể đi bằng xe ngựa.
Trên xe, sau khi ngồi xuống, Cẩu Lạc lấy trà ra tự rót tự uống.
Lữ Khắc Hiên thì xoa cằm suy nghĩ, sau đó đột nhiên mở cửa sổ, nói với người bên ngoài: “Nhanh chóng thông báo cho người đại diện của Vạn Thú Tông, bảo bọn họ đến tiền tuyến tìm ta!”
“Rõ!” Bên ngoài có người đáp lại, sau đó xoay người rời đi.
Cẩu Lạc nhìn Lữ Khắc Hiên, nhe răng cười: “Không tệ! Hiên tiểu tử, đã trưởng thành rồi!”
Lữ Khắc Hiên mệt mỏi xoa đầu: “Đừng nói nữa tiền bối, trưởng thành mệt lắm! Người xem tóc ta bạc hết cả rồi! Ta vẫn hoài niệm những ngày tháng đọc sách bên cạnh sư phụ hơn!”
Cẩu Lạc: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề, đó là sự khẳng định dành cho ngươi.”
Lữ Khắc Hiên cười: “Nói thật, tuy rằng hiện tại rất mệt, nhưng ta rất thích cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay!”
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, lại có người vén rèm cửa sổ, đưa vào một con chim bồ câu trắng.
Lữ Khắc Hiên nhận lấy, tháo ống thư nhỏ buộc trên chân chim bồ câu, mở ra xem tờ giấy bên trong, sau khi xem xong thì mỉm cười: “Kế hoạch thành công! Lần đại chiến này chắc là không còn vấn đề gì nữa rồi!”
Cẩu Lạc tò mò: “Tình hình hiện tại rất căng thẳng sao?”
Lữ Khắc Hiên ngả người ra sau: “Haiz! Chưa bao giờ được thoải mái cả, tiến thoái lưỡng nan, chúng ta vẫn luôn chông chênh trong tình thế nguy hiểm.”
Cẩu Lạc ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, trong lòng kỳ thực vẫn mờ mịt như cũ.
⚝ ✽ ⚝
Tiền tuyến, biên giới Đông Châu, Biên Nam thành, bên ngoài thành chính là Nam Hoàn Châu.
Lúc này, ba mươi vạn đại quân do Mạnh Hoa Binh dẫn đầu đóng quân ở Biên Nam thành, bên ngoài là năm mươi vạn đại quân của liên minh Nam Châu.
Hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ chực chờ lao vào nhau.
Trong doanh trại quân đội ở Biên Nam thành, Mạnh Hoa Binh và Lâm Nguyên Khánh đang đứng bên cạnh sa bàn, phía dưới là một đám tướng lĩnh đang thảo luận sôi nổi.
Lúc này, Mạnh Hoa Binh đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức mãnh liệt ập tới.
Lâm Nguyên Khánh đứng bên cạnh phản ứng cũng rất nhanh, rút đao chém về phía sau Mạnh Hoa Binh.
Phập –
Một bóng người hiện ra, trên tay cầm kiếm, nhưng đã bị chém làm đôi.
⚝ ✽ ⚝
Mạnh Hoa Binh giơ tay lau đi vết máu trên mặt, vẻ mặt không chút thay đổi.
Thực tế, loại chuyện này gần đây thường xuyên xảy ra, bọn họ đã sớm quen rồi.
Bởi vì năng lực chinh chiến của Mạnh Hoa Binh quá mạnh, đối phương cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, nên không ngừng phái tu sĩ đến ám sát, nhưng phần lớn đều có đi không có về.
Bọn họ cũng không dám phái những kẻ có tu vi cao thâm đến đây, bởi vì sợ bên này có mai phục, bọn họ không thể chịu nổi tổ thất như vậy.
Mặc dù Mạnh Hoa Binh bọn họ không sợ, nhưng đám tướng lĩnh bên dưới thì sợ, lúc này đang thảo luận chính là chuyện này.
Mạnh Hoa Binh gõ gõ bàn: “Được rồi, im lặng hết cho ta!”
Sau khi mọi người đã yên lặng, một vị tướng lĩnh đứng dậy nói: “Tướng quân, chúng ta không có tu sĩ bảo vệ, như vậy quá nguy hiểm!”
Đây cũng là một vấn đề lớn hiện đang tồn tại trong quân đội, vì chuyện này, Mạnh Hoa Binh thời gian gần đây đều tập trung tất cả tướng lĩnh vào trong doanh trại lớn, bảo vệ tập thể.
Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, dù sao điều binh khiển tướng cần phải có hiệu suất, đến lúc đó nếu đối phương đột nhiên tấn công, bên này rất có thể sẽ không kịp ứng phó.
Mạnh Hoa Binh nhìn về phía Lâm Nguyên Khánh: “Cửu sư huynh đã hồi âm chưa?”
Lâm Nguyên Khánh: “Hồi âm rồi, nói là đang liên lạc.”
Mạnh Hoa Binh: “Thông báo xuống dưới, toàn quân tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu!”
“Rõ!” Một đám tướng lĩnh đồng thanh hô lớn.
Mặc dù lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ phục tùng mệnh lệnh của Mạnh Hoa Binh vô điều kiện, bởi vì đây chính là chiến thần của bọn họ.
Kể từ khi Mạnh Hoa Binh tiếp quản quân đội đến nay, lớn nhỏ gì cũng đã trải qua hàng trăm trận chiến, chưa từng thua một trận nào, mỗi lần tổn thất đều là nhỏ nhất.
Tuy rằng bọn họ đều là được tập hợp lại một cách tạm bợ, sau đó trải qua đủ loại khảo hạch để được thăng chức, nhưng đã cùng Mạnh Hoa Binh chiến đấu, từ đó có được niềm tin, tạo nên khí thế, lập nên uy danh, bọn họ tâm phục khẩu phục vị tướng quân này.
Lúc này, trên xe ngựa của Lữ Khắc Hiên và Cẩu Lạc, Lữ Khắc Hiên thả một con chim bồ câu ra.
Sau đó quay sang nhìn Cẩu Lạc: “Cẩu tiền bối, ba canh giờ sau, tiền bối hãy dùng tu vi đến thẳng tiền tuyến, sau khi giải quyết hết đám tu sĩ ở đó thì lập tức quay về.”
Cẩu Lạc ngạc nhiên: “Cứ trở về như vậy sao? Vậy sau này các ngươi phải làm sao?”
Lữ Khắc Hiên xua tay: “Không sao, ta đã liên lạc với tông môn rồi.”
Cẩu Lạc không nói gì thêm, lão cũng không hiểu nhiều về chuyện này, chỉ có thể gật đầu đồng ý.