Chương 130 Lữ Kiếm Bình trở về (1)
Tốc độ của Lữ Hiểu Tân cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt một tên tu sĩ, tung nắm đấm thẳng về phía hắn ta.
Tên tu sĩ kia biến sắc, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, phản ứng cũng rất nhanh, trong tay lóe lên ánh sáng, một thanh trường kiếm xuất hiện, giơ kiếm nghênh đón.
Ầm –
Một tiếng nổ vang trời, tên tu sĩ kia bị một quyền đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.
Lữ Hiểu Tân căn bản không cho hắn ta cơ hội thở dốc, trực tiếp bay người đuổi theo, nắm đấm không chút lưu tình giáng xuống người hắn ta.
Thế nhưng nắm đấm của Lữ Hiểu Tân lại đánh vào khoảng không, tên tu sĩ kia đột nhiên biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện trở lại thì đã ở phía sau Lữ Hiểu Tân, đang giơ trường kiếm đâm về phía hắn.
Lữ Hiểu Tân trực tiếp xoay người, dùng nắm đấm nghênh đón.
Keng một tiếng, trường kiếm của tên tu sĩ kia bị chặn lại trước nắm đấm của Lữ Hiểu Tân, không thể tiến thêm một chút nào nữa.
Trên mặt tên tu sĩ kia hiện lên vẻ khiếp sợ tột độ, dùng tay không tiếp pháp khí? Thân thể này là thế nào? Sao lại cứng rắn như vậy?
Tiếp theo, theo động tác tiến lên của Lữ Hiểu Tân, trường kiếm bắt đầu cong oằn, sắc mặt tên tu sĩ kia thay đổi, hắn ta lại biến mất tại chỗ.
Sau đó, hắn ta xuất hiện trên đỉnh đầu Lữ Hiểu Tân, giơ cao trường kiếm đâm xuống.
Lữ Hiểu Tân không chút do dự tung một quyền lên trời.
Nhưng tên tu sĩ kia không hề muốn đối đầu trực diện với Lữ Hiểu Tân, hắn ta liên tục di chuyển xung quanh, trường kiếm không ngừng tấn công từ mọi hướng.
Bị quấy rầy như vậy, Lữ Hiểu Tân cũng cảm thấy phiền lòng, cảm giác tên này giống như một con ruồi vo ve bên tai vậy.
“Đã như vậy thì đừng trách ta không khách sáo!” Lữ Hiểu Tân thấp giọng nói.
Tiếp đó, hai tay hắn áp vào dưới rốn, tay phải đẩy ra: “Hóa Côn Thủ!”
Ầm –
Mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè nặng, sau đó liền nhìn thấy một bàn tay khổng lồ đang giáng xuống, mặt trời trên cao cũng bị che lấp, khiến cho bên dưới tối sầm lại.
A –
Tên tu sĩ kia đột nhiên hiện ra trên không trung, bị bàn tay khổng lồ đánh xuống dưới, trên đường rơi xuống đã không ngừng phun ra máu tươi, trường kiếm trong tay cũng bị gãy thành nhiều đoạn.
Thấy vậy, những kẻ khác trong tông môn kia vội vàng bay lên giúp đỡ.
Nhưng vừa mới bay đến gần liền cảm nhận được áp lực khủng bố tỏa ra từ bàn tay khổng lồ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng bay trở lại, đứng ngây người ra đó với vẻ mặt ngượng ngùng.
Ầm ầm ầm –
Bàn tay khổng lồ giáng xuống, những kiến trúc bên dưới bị đập nát, cuối cùng hình thành một dấu tay khổng lồ trên mặt đất.
Còn tên tu sĩ kia, dưới uy lực của bàn tay khổng lồ, đã biến thành một vũng bùn nhão.
Những người thuộc các tông môn khác nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi kinh hãi, bọn họ thầm nghĩ, nếu như người đối mặt với bàn tay kia là bọn họ, liệu bọn họ có tự tin đỡ được hay không.
Câu trả lời chắc chắn là rất khó, cho dù có thể sống sót thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Lữ Hiểu Tân đứng lơ lửng trên không trung, nhìn xuống đám người bên dưới: “Các ngươi còn muốn mấy phần nữa?”
Đám người phía dưới ai nấy đều âm trầm mặt mũi, nhưng không một ai dám lên tiếng.
“Sao thế? Lại câm như hến hết rồi sao?” Lữ Hiểu Tân không muốn chiều theo tính xấu của bọn họ nữa, trực tiếp tung một chưởng xuống dưới.
Ầm –
Bàn tay khổng lồ giáng xuống, khói bụi mù mịt, những kẻ đứng ở rìa phản ứng nhanh nhẹn liền bay ra khỏi làn khói bụi.
Còn những kẻ đứng ở giữa, cho dù có phản ứng nhanh đến đâu cũng vô dụng, trực tiếp bị đánh thành bùn nhão, chết không thể chết hơn.
Những kẻ sống sót không dám ho he một tiếng, biến thành những luồng ánh sáng chạy trốn.
Lữ Hiểu Tân cũng lười đuổi theo, đứng trên không trung ngắm nhìn kiệt tác của mình, gió thổi khiến cho quần áo hắn bay phần phật.
Nhiếp Cầm đứng bên dưới nhìn Lữ Hiểu Tân trên cao, ánh mắt ngây dại, khoảnh khắc này, nàng quyết định, nhất định phải sinh cho Lữ Hiểu Tân một đứa con.
⚝ ✽ ⚝
Thanh Tiên thôn, Giang Tuyền vừa mới tu luyện xong, tu vi đạt tới ba ngàn ba trăm bảy mươi tầng.
Lúc này, tinh thể trong đan điền của hắn đã có một phần ba biến thành khí thể cao cấp hơn.
Thời gian trước, Giang Tuyền đã thử nghiệm dùng khí thể này kích phát Đại Đạo, có thể khiến cho hắn duy trì lâu hơn.
Vừa mới bước ra khỏi nhà tranh, Giang Tuyền đã nghe thấy tin nhắn truyện âm của Phó Hắc Bạch: “Sư phụ, giúp ta bồi dưỡng một số nhân tài quản lý đi ạ!”
Giang Tuyền cạn lời, ta bồi dưỡng ngươi đã đủ mệt rồi, còn muốn ta bồi dưỡng nhân tài cho ngươi nữa, có phải đến lúc ta chết đi còn phải tìm một nơi phong thủy đắc địa chôn cất, mong rằng có thể phù hộ cho ngươi không?
Ặc, Giang Tuyền đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng ngừng suy nghĩ.