← Quay lại trang sách

Chương 158 Giữa trời nắng gắt thế này ngươi kêu ta đi phơi nắng?

“Chủ nhân, dựa theo kinh nghiệm đọc hơn mười triệu quyển truyện của ta, nam chính muốn ở bên nữ chính thì nam chính phải chủ động, nếu như cứ chờ nữ chính chủ động, nói không chừng nàng ấy sẽ quay đầu gả cho nam phụ đấy!” lão Bạch bay tới truyền thụ kinh nghiệm cho Giang Tuyền.

Giang Tuyền nghi ngờ nhìn lão Bạch: “Ngươi có ý gì?”

Lão Bạch: “Dựa theo rất nhiều truyện ngôn tình mà ta đã đọc, khi nam nữ chính cãi nhau, đều sẽ có một nam phụ xen vào, hoặc là gặp nhau trong lúc xem mắt, hoặc là đã có hôn ước từ trước, chờ đến khi nam chính kịp phản ứng, thì hai người đã kết hôn rồi!”

“Sau đó, nam chính hoặc là đi cướp dâu, hoặc là chờ đến khi nữ chính sinh con, nam phụ qua đời, mới có thể thật sự ở bên nữ chính, chủ nhân, ta nói cho ngươi biết, loại tình tiết này ta đã xem không chỉ một lần đâu, ngược tâm lắm đấy!”

Giang Tuyền nhìn lão Bạch, rất muốn nói: Ngươi đọc truyện nhiều quá rồi đấy!

Nhưng mà hắn cũng không nói gì, cũng không đáp lại lão Bạch, tự mình tiếp tục uống trà.

Chớp mắt hai ngày sau, trước cửa nhà Hứa Nhị Trụ đột nhiên vang lên tiếng pháo.

Giang Tuyền lập tức đứng phắt dậy hỏi: “Lão Bạch, chuyện gì vậy?”

Lão Bạch bay tới: “Không có gì, chỉ là có bà mối đến nhà Hứa Nhị Trụ mai mối cho Hứa Thanh Thanh thôi!”

Giang Tuyền nghe vậy lập tức phản bác: “Sao có thể chứ, Hứa Thanh Thanh tính ra cũng phải hơn một trăm ba mươi tuổi rồi! Già như vậy rồi, ai mà thèm lấy chứ?”

Lão Bạch trợn trắng mắt giải thích: “Thứ nhất, người ta dù sao cũng là tiên nữ, nhìn qua cũng rất trẻ trung, cưới về nhà nói không chừng có thể sinh ra đứa con có tư chất tiên nhân!”

“Thứ hai, tình hình nông thôn ngươi không phải là không biết, rất nhiều nam tử bốn năm mươi tuổi còn chưa tìm được vợ, có một người là tốt lắm rồi, đâu còn tư cách chê bai người ta lớn tuổi hơn một chút, hơn nữa người ta còn là tiên nữ.”

Giang Tuyền: “Ngươi gọi hơn một trăm ba mươi tuổi là lớn hơn một chút?”

Lão Bạch: “Được rồi, theo ta thấy, chỉ cần tuổi tác không vượt quá ta, ta đều cảm thấy còn rất trẻ!”

Giang Tuyền im lặng luôn!

Sau đó Giang Tuyền lại hỏi: “Là ai sắp xếp cho nàng ấy xem mắt vậy? Hứa Nhị Trụ sao?”

Lão Bạch: “Là đệ đệ của Hứa Thanh Thanh, Hứa An Nam! Tư tưởng nông thôn lạc hậu, theo hắn thấy, cho dù tỷ tỷ có phải là tiên nữ hay không, thì cũng nên tìm người kết hôn, như vậy hắn mới yên tâm!”

Giang Tuyền không nói gì, nhưng lão Bạch có thể nhìn ra, hắn bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.

Chờ đến khi bên nhà Hứa Nhị Trụ náo nhiệt kết thúc, Giang Tuyền vội vàng hỏi lão Bạch: “Thế nào rồi? Đồng ý chưa?”

Lão Bạch: “Hứa Thanh Thanh không đồng ý, nhưng Hứa An Nam đã đồng ý rồi!”

Giang Tuyền nghe vậy, lập tức đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong sân, cuối cùng lại hỏi lão Bạch: “Hứa Thanh Thanh thì sao? Phản ứng của nàng ấy thế nào?”

Lão Bạch đáp: “Không có phản ứng gì, nàng ấy vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài! Chủ nhân, ta thấy ngươi nên chủ động tấn công đi, nếu không…”

Giang Tuyền giơ tay lên: “Đừng nói nữa, đợi ta một lát!”

Nói xong, Giang Tuyền đột nhiên gọi: “Hắc Hắc Hắc! Qua đây!”

Chỉ trong nháy mắt, một bóng đen lóe lên: “Tiền bối, ta tới rồi!”

⚝ ✽ ⚝

Trong phòng, Hứa Thanh Thanh đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra.

Lúc này, trong lòng nàng rối như tơ vò, làm gì cũng không có tâm trạng, tu luyện cũng không vào.

Chuyện Hứa An Nam sắp xếp cho nàng xem mắt, nàng chắc chắn là biết, nàng cũng không có biểu hiện gì.

Trong lòng nàng chắc chắn là cự tuyệt chuyện này, lý do không trực tiếp từ chối, kỳ thực là nàng đang chờ đợi phản ứng của ai kia.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hừ! Ta còn tưởng ngươi nhịn được cơ đấy!

Đi tới nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, chỉ thấy bên ngoài một nam tử mặc áo trắng đang cưỡi trên lưng một con trâu đen, mỉm cười nhìn nàng, không phải Giang Tuyền thì là ai.

Hứa Thanh Thanh thầm nghĩ, ai đời lại cưỡi trâu đi hẹn hò với con gái nhà người ta chứ! Thật sự là một chút cũng không hiểu phong tình gì cả.

Hứa Thanh Thanh không biết rằng, Hắc Hắc Hắc lúc này đang rất đắc ý, bởi vì người ngồi trên lưng nó chính là đại lão chân chính đấy! Được đại lão xem như thú cưỡi, quả thực là phúc đức tu luyện được sau năm tỷ năm.

Chuyện này đủ để nó sau này khoe khoang mấy vạn năm.

Lúc này, chỉ thấy Giang Tuyền khẽ mấp máy môi, âm thanh lập tức truyền vào tai Hứa Thanh Thanh: “Ra ngoài chơi không?”

“Đi đâu chơi?” Hứa Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi, tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng nàng biết Giang Tuyền có thể nghe thấy.

Giang Tuyền dường như do dự một lúc, sau đó âm thanh mới vang lên bên tai Hứa Thanh Thanh: “Ừm! Đi phơi nắng!”

Hứa Thanh Thanh lập tức nhớ tới cảnh tượng phơi nắng hôm đó ở nhà Giang Tuyền, sắc mặt có chút đỏ ửng.

Nhưng mà nàng không lập tức đồng ý, mà là hỏi ngược lại: “Trời nắng gắt như vậy, đi phơi nắng! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Không nóng sao?”

Giang Tuyền nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, hơi sững sờ, bởi vì có thần khí hộ thể, hắn đã sớm quen với cuộc sống không phân biệt mùa, ngược lại quên mất hiện tại là mùa hè.

⚝ ✽ ⚝