Chương 202 Gặp lại sư phụ Tề Lượng Phu (2)
Đi đi lại lại hai vòng, cuối cùng Giang Tuyền chú ý đến ba tông môn, đó là Tầm Tiên Tông xếp hạng thứ hai, Lục Dã Tiên Tông xếp hạng thứ ba, và Dạ Vũ Tông xếp hạng thứ sáu.
Giang Tuyền nói ra ba tông môn mà hắn đã chấm, sau đó hỏi Diệp Khả Nhi: “Khả Nhi, theo ngươi thì tông môn nào tốt?”
Diệp Khả Nhi ngẩng đầu lên: “Sư phụ, cho dù ta nói thì người cũng sẽ không nghe ta, ta không nói còn hơn.”
Giang Tuyền nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Con bé này!”
“Vậy thì chọn Tầm Tiên Tông đi!” Giang Tuyền suy nghĩ một chút rồi quyết định.
Diệp Khả Nhi gật đầu, dắt Lão Lư đi về phía địa điểm của Tầm Tiên Tông.
Đi được một lúc, Giang Tuyền đột nhiên co rút đồng tử, nhìn chằm chằm vào một người đang bày hàng rong ven đường.
Người nọ giống như một thầy bói, ngồi xếp bằng sau quầy hàng, đang nhắm mắt dưỡng thần, phía trước có dựng một lá cờ, trên đó viết: “Biết tiền kiếp kiếp này, rõ vận mệnh họa phúc.”
Giang Tuyền nhảy xuống, tay cầm quạt xếp có chút run rẩy, chậm rãi bước tới.
Dường như cảm nhận được Giang Tuyền đến, người nọ không mở mắt mà nói: “Có duyên thì miễn phí, vô duyên thì một trăm linh thạch, ngươi và ta vô duyên, nghĩ kỹ rồi hãy tính!”
Giang Tuyền: “Được! Ta bằng lòng trả một trăm linh thạch!”
Nói xong Giang Tuyền ngồi xổm xuống, lại nói: “Ta muốn nhờ tiên sinh tính giúp ta một người tên là Tề Lượng Phu! Không biết có cần sinh thần bát tự của hắn không?”
Lời Giang Tuyền vừa dứt, người nọ đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên tinh quang.
Nhìn thấy Giang Tuyền đang cười tủm tỉm nhìn mình, người nọ kinh ngạc đứng bật dậy: “Lý Tiểu Tuyền? Sao lại là ngươi? Mười vạn năm rồi, ngươi vẫn chưa chết sao?”
Giang Tuyền chậm rãi đứng dậy, sau đó kéo trường bào, quỳ rạp xuống đất, dập đầu gọi: “Sư phụ!”
Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe, ươn ướt.
Không sai, người trước mặt chính là vị sư phụ thứ ba của Giang Tuyền – Tề Lượng Phu.
Có lẽ bây giờ, chỉ có Tề Lượng Phu và Lý Thiết Ngưu mới có tư cách nhận một lạy của Giang Tuyền, cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể khiến Giang Tuyền rơi lệ.
Tề Lượng Phu cũng đỏ hoe mắt, vội vàng bước tới đỡ Giang Tuyền dậy: “Tiểu tử này, mười vạn năm trôi qua, vẫn như xưa, trọng tình trọng nghĩa, ta không nhìn lầm ngươi!”
Giang Tuyền trực tiếp nhào vào lòng Tề Lượng Phu, không ngừng lấy áo hắn lau nước mắt.
Tề Lượng Phu cũng lau nước mắt, vỗ vỗ lưng Giang Tuyền: “Được rồi, đều là lão quái vật mười vạn năm rồi, còn khóc nhè!”
Lúc này hai người không biết rằng, Lão Bạch trong quạt xếp đang lau nước mắt: “Cảm động quá! A! A!”
Diệp Khả Nhi thì ngây người nhìn, đây là lần đầu tiên nàng thấy sư phụ như vậy.
Trong ấn tượng của nàng, sư phụ luôn mang một vẻ ung dung tự tại.
Sau khi Giang Tuyền trút bỏ hết những cảm xúc chất chứa, hắn đứng thẳng người dậy: “Sư phụ, ta có rất nhiều điều muốn hỏi!”
Tề Lượng Phu xua tay: “Chuyện đó để sau hẵng nói!”
Nói rồi, hắn lại đánh giá Giang Tuyền một lượt, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Tuyền, sao ngươi mới Trúc Cơ kỳ vậy? Từ bao giờ mà Trúc Cơ kỳ lại có thể sống mười vạn năm?”
Giang Tuyền gãi đầu: “Có lẽ ta hơi đặc biệt!”
Giờ phút này, Giang Tuyền như được trở về quá khứ, khi đó, trước mặt Tề Lượng Phu, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Vừa hay, theo ta về tông môn của ta, ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ngươi!” Tề Lượng Phu nói tiếp.
Vừa dứt lời, Tề Lượng Phu phất tay áo, cảnh vật xung quanh biến đổi, trong nháy mắt, ba người một lừa đã đến một đại điện nguy nga tráng lệ.
Quan sát xung quanh, Giang Tuyền nghi hoặc: “Sư phụ, đây là đâu vậy?”
Tề Lượng Phu: “Đây là tông môn do ta sáng lập, tên là Tầm Tiên Tông, tính ra đã được mười lăm vạn năm lịch sử rồi!”
Giang Tuyền không khỏi đánh giá xung quanh, gật gù tán thưởng, sau đó hỏi: “Ta muốn biết sư phụ hiện tại là cảnh giới gì?”
Tề Lượng Phu xua tay: “Cảnh giới không đáng nhắc đến, chỉ là Thần cấp thôi!”
Giang Tuyền nghiêm túc gật đầu: “Quả nhiên cũng bình thường!”
Trong ấn tượng của Giang Tuyền, chó nhà hắn đều là cấp bậc này rồi.
Tề Lượng Phu nghe Giang Tuyền nói vậy thì sững sờ, sau đó trực tiếp hỏi: “Ý ngươi là Thần cấp không có gì đặc biệt sao? Ngươi có ý gì, Lý Tiểu Tuyền, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ! Mà ta vẫn thấy kỳ lạ, sao ngươi có thể sống lâu như vậy?”
Giang Tuyền: “Cái đó… Sư phụ, ta nuôi một con chó cũng đã là Thần cấp rồi! Cho nên ta cảm thấy cũng bình thường thôi.”
Tề Lượng Phu nghe vậy chỉ thẳng vào mũi Giang Tuyền: “Ý ngươi là sao? Ngươi đang nói là ta không bằng con chó nhà ngươi sao?”
Giang Tuyền vội vàng lắc đầu: “Sư phụ, không phải vậy, chỉ là trước kia ta kỳ vọng vào người hơi cao thôi! Hơn nữa, ta cũng chỉ nói sự thật!”
“Thôi thôi, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?” Tề Lượng Phu xua tay.
Giang Tuyền: “Sư phụ, người đã ra khỏi Cấm Thần Chi Địa bằng cách nào?”
Tề Lượng Phu nghe vậy thì ngẩn người: “Ta chưa từng vào Cấm Thần Chi Địa!”