← Quay lại trang sách

Chương 240 Diệp Khả Nhi và Lão Lư (1)

Tùng Cẩm Quốc, một tiểu nữ hài phấn trang ngọc trác, cưỡi trên lưng một con lừa già, thong dong dạo bước trên quan đạo.

“Lão Lư, ngươi nói xem, nếu ta lại cho ngươi dùng thêm chút Phấn Hồng Tán, có khiến ngươi sinh ra kháng thể, có thể giữ được sự tỉnh táo trong trạng thái đó hay không? Đến lúc ấy, tổ hợp người - lừa chúng ta há chẳng phải vô địch thiên hạ sao?”, tiểu nữ hài vừa vỗ nhẹ lên lưng Lão Lư, vừa cất tiếng hỏi.

Không sai, tiểu nữ hài ấy chính là đồ đệ thứ mười bốn của Giang Tuyền - Diệp Khả Nhi, còn con lừa nàng đang cưỡi kia chính là Lão Lư.

“A… ư…”, nghe vậy, Lão Lư sợ hãi kêu lên.

Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh tượng bị hành hạ đến mức nằm bẹp ra đất vào đêm hôm trước, nó lại không khỏi rùng mình sợ hãi. Đến tận bây giờ, nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hai mắt vẫn còn thâm quầng.

Diệp Khả Nhi nghi ngờ: “Ngươi thật sự không muốn thử lại sao?”

“A… ư…”, tiếng kêu của Lão Lư nhỏ hơn một chút, dường như đang hồi tưởng lại.

Diệp Khả Nhi: “Lần sau ta tìm cho ngươi một con Hãn Huyết Bảo Mã thế nào?”

“A… ư…”, vừa nghe thấy vậy, mắt Lão Lư sáng rực, lập tức hưng phấn kêu lên một tiếng.

Vài ngày trước, một người một lừa đột nhiên rơi ra khỏi không gian, đáp xuống một khu rừng rậm xa lạ.

Lúc đầu, Diệp Khả Nhi rất sợ hãi, nàng sợ Giang Tuyền không cần mình nữa, nên đã lặng lẽ bỏ rơi nàng.

Sau đó, Lão Lư giải thích với Diệp Khả Nhi rằng, Giang Tuyền không thể nào bỏ rơi nàng được, chỉ có thể là do bất đắc dĩ, vô tình để lạc mất bọn họ mà thôi.

Lão Lư đã đi theo Giang Tuyền ba năm, biết rõ Giang Tuyền là người trọng tình trọng nghĩa, không thể nào vứt bỏ bọn họ, khả năng duy nhất là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

May mắn thay, trước đây Diệp Khả Nhi từng tò mò muốn học nên Giang Tuyền đã dạy nàng thuật thông hiểu tiếng thú. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nàng chưa học được bao nhiêu, nhưng để hiểu được lời Lão Lư thì cũng đủ rồi.

Nếu không hiểu được lời Lão Lư, e rằng Diệp Khả Nhi đã khóc um lên rồi.

Sau đó, một người một lừa lại cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm nếu không có Giang Tuyền, vì vậy bọn họ quyết định ở ẩn trong rừng sâu núi thẳm để nghiên cứu độc dược, thề phải điều chế ra được thiên hạ đệ nhất độc rồi mới chịu xuất sơn.

Ngay ngày hôm trước, Diệp Khả Nhi đã điều chế ra một loại độc dược dạng bột màu hồng phấn, sau đó liền đem thử nghiệm trên người Lão Lư.

Thực ra không phải Diệp Khả Nhi không muốn tự mình thử, mà là khi nàng vừa định thử thì trong lòng liền dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Vì vậy, với tâm lý chết đạo hữu không chết bần đạo, Diệp Khả Nhi liền đem thử nghiệm trên người Lão Lư. Dù sao thì sư phụ cũng đã từng nói, Lão Lư hiện giờ đã là tu vi Trúc Cơ kỳ rồi.

Kết quả là như có thể dự đoán được, sau khi ăn xong, toàn thân Lão Lư biến thành màu hồng phấn. Đêm hôm đó, gà bay chó sủa khắp cả khu rừng.

Tuy không tận mắt chứng kiến tình hình thực tế đêm đó, nhưng nhìn vào thảm trạng của đám động vật vào ngày hôm sau, Diệp Khả Nhi cũng có thể tưởng tượng ra được.

Bất kể là động vật đực hay cái, trên mông đều có một lỗ máu, sau khi chết vẫn giữ nguyên biểu cảm vô cùng đau đớn!

Vì vậy mới có một màn vừa rồi. Ý tưởng của Diệp Khả Nhi rất đơn giản, chỉ cần khiến Lão Lư trúng độc, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, vậy chẳng phải là gặp ai húc nấy, vô địch thiên hạ sao?

Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, Diệp Khả Nhi cũng đã nghiên cứu ra rất nhiều loại độc dược khác.

Trong số đó, Diệp Khả Nhi kỳ vọng nhất chính là một loại trùng độc. Loại trùng độc này cực kỳ nhỏ bé, nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.

Nó được sinh ra một cách tình cờ khi Diệp Khả Nhi vô tình trộn nhiều loại độc dược khác nhau lại với nhau. Tuy mắt thường không nhìn thấy, nhưng Diệp Khả Nhi lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

Loại trùng độc này sở hữu một đặc tính cực kỳ đáng sợ, đó là khả năng thôn phệ linh khí. Đừng xem thường loại năng lực này, bởi vì nó có thể thôn phệ cả linh khí hộ thể của đối phương.

Hơn nữa, một khi đã thôn phệ một loại độc dược nào đó, loại trùng độc này sẽ có được đặc tính tương ứng của loại độc dược đó.

Vì vậy, Diệp Khả Nhi đặt tên cho nó là Thực Linh Vạn Độc Trùng. Lúc này, trên người nàng có hơn trăm con, nhưng nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra được.

Diệp Khả Nhi thong dong cưỡi Lão Lư đi, không có mục đích, muốn tìm sư phụ, nhưng lại không biết sư phụ đang ở đâu.

Không biết từ lúc nào, một người một lừa đã đi đến trước một tòa thành trì hùng vĩ. Vừa định tiến vào trong, từ trong cổng thành đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo động.

Ngay sau đó, một đám kỵ binh mặc trọng giáp dẫn đầu đi ra, phía sau là một chiếc xe ngựa tám con ngựa sang trọng.