← Quay lại trang sách

Chương 255 Nói ngay đi (1)

Lữ Kiếm Bình pha trà, đưa cho Giang Tuyền một chén, rồi mới tự mình nhấp một ngụm.

Giang Tuyền vừa uống trà vừa tò mò hỏi: “Thôn trưởng, bây giờ ngươi có bao nhiêu vị phu nhân rồi?”

Lữ Kiếm Bình xua tay: “Cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi vị thôi! Haizz! Ta cũng sắp không ứng phó nổi nữa rồi!”

Giang Tuyền ngẩn người, im lặng không nói, cũng không biết nên nói gì.

Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lúc về chuyện gia đình, rồi Lữ Kiếm Bình cáo từ ra về.

Trước khi đi, Giang Tuyền đã kê cho hắn một số loại thuốc, vì vậy đã đặc biệt gọi Mục Trần đến, lấy ra không ít thảo dược từ trong gùi của hắn.

⚝ ✽ ⚝

Trước cổng hoàng thành Bàng quốc, Diệp Phàm, Hồ Ba Nhị và Diệp Khả Nhi đột nhiên xuất hiện.

Lúc này, một người cưỡi ngựa đi ra, người trên lưng ngựa nhìn thấy ba bóng người thì hơi sững sờ, sau đó ngồi trên lưng ngựa chắp tay hành lễ: “Đại sư huynh, nhị sư huynh!”

Diệp Phàm: “Cửu sư đệ, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi!”

Không sai, người cưỡi ngựa chính là đồ đệ thứ chín của Giang Tuyền - Lữ Khắc Hiên.

“Lập tức nói!” Lữ Khắc Hiên lúc này cũng có việc gấp, vì vậy lập tức chắp tay nói.

Diệp Phàm gật đầu, Hồ Ba Nhị cũng gật đầu: “Được!”

Sau đó, ba bóng người biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên lưng ngựa của Lữ Khắc Hiên.

Trọng lượng khổng lồ đè xuống khiến con ngựa bên dưới chùng cả lưng xuống.

Lữ Khắc Hiên nhìn ba người ở gần trong gang tấc, cả người sững sờ: “Các ngươi làm gì vậy?”

Hồ Ba Nhị: “Không phải ngươi nói là nói trên lưng ngựa sao? Chúng ta lên lưng ngựa rồi đây!”

() Câu của Lữ Khắc Hiên là – 马上说: có nghĩa là nói ngay đi, nhưng ba người kia hiểu thành lên ngựa nói chuyện.

Lữ Khắc Hiên trực tiếp gầm lên: “Ta bảo các ngươi nói nhanh lên, ta còn có việc gấp!”

Hơi thở của Diệp Phàm phả vào tóc Lữ Khắc Hiên: “Đã lên rồi, thì để chúng ta nói đi!”

“Vậy ngươi mau nói đi!” Lữ Khắc Hiên gần như gầm lên!

Hồ Ba Nhị: “Cửu sư đệ, ngươi bây giờ dù sao cũng là tể tướng của một nước, sao nói chuyện như nuốt phải thuốc súng vậy, chẳng phải người đọc sách đều phải nho nhã lễ độ sao?”

Lữ Khắc Hiên: “Ta cũng muốn như vậy lắm! Nhưng mà ngươi có thể đừng ngồi trên đầu ta được không, đè đến nỗi ta không thở nổi nữa rồi!”

Hồ Ba Nhị: “Hay là ta nói chuyện trước đi!”

Lữ Khắc Hiên bất lực, hắn cũng đã thử dùng tu vi đẩy mấy người ra, nhưng bất đắc dĩ tu vi quá thấp, không thể lay chuyển được!

“Mau nói!” Lữ Khắc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy ta nói đây!” Hồ Ba Nhị sau khi sắp xếp ngôn từ thì nói:

“Chuyện là thế này, chuyện lần trước đột nhiên xuất hiện một vùng đất ở biển phía nam, chắc ngươi cũng biết chứ?”

Hồ Ba Nhị nói xong cúi đầu nhìn Lữ Khắc Hiên, vẻ mặt mang theo dò hỏi.

“Nói!” Lữ Khắc Hiên nghiến răng, hắn biết hai người này đến là để trả thù riêng, bởi vì trước đó khi điều binh khiển tướng cũng đã để hai người làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc, cho nên lần này nhất định là cố ý đến trả thù hắn.

Hồ Ba Nhị lúc này mới tiếp tục sắp xếp ngôn ngữ: “Lần này ta và đại sư huynh đến đó xem thử, không ngờ đó lại là một quốc gia, sau đó ta và đại sư huynh hợp lực bao vây quốc gia đó và giết chết hoàng đế của bọn họ, thế nào? Chúng ta lợi hại chứ?”

“Rõ ràng là một mình ta làm mà!” Diệp Phàm ở bên cạnh lên tiếng đính chính.

Lữ Khắc Hiên bị đè ở bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu: “Bên đó đã bị các ngươi giải quyết rồi?”

Hắn là Lữ Khắc Hiên, thân là tể tướng, chắc chắn cũng là người đầu tiên nhận được tin tức đại khái bên đó, sau khi điều tra sơ bộ, thì biết được lực lượng tông môn đỉnh cao bên kia rất mạnh.

Lữ Khắc Hiên đã chuẩn bị đánh một trận ác liệt với đối phương, nhưng bây giờ Hồ Ba Nhị bọn họ lại đột nhiên nói đã giải quyết xong rồi.

“Nói xong chưa? Nói xong thì mau xuống đi!” Mặc dù trong lòng rất chấn động, nhưng Lữ Khắc Hiên cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao cũng làm tể tướng mấy năm rồi, sự điềm tĩnh và bản lĩnh cần có thì vẫn phải có.

“Chúng ta muốn nói không phải chuyện này!” Hồ Ba Nhị đột nhiên chuyển chủ đề.

Ta… Lữ Khắc Hiên thật sự không chịu nổi nữa, vận chuyển tu vi, đột nhiên dùng sức đè xuống, trực tiếp đè con ngựa bên dưới nằm bẹp xuống đất, nhân cơ hội đó lập tức bay ra ngoài, bay lên không trung.

Hồ Ba Nhị không bị ảnh hưởng, tiếp tục ngồi trên không trung: “Cửu sư đệ? Ngươi đang làm gì vậy?”

Lữ Khắc Hiên sắp bùng nổ rồi: “Nhị sư huynh, sư phụ đã trở về rồi, ta quay lại sẽ nói với hắn chuyện ngươi tìm đất chôn hắn!”

“Còn nữa, lúc đó ngươi còn khóc lóc thảm thiết nữa chứ, lúc đó ta đang kiểm tra một khối Lưu Ảnh Thạch, vô tình ghi hình lại được, đến lúc đó có thể cho sư phụ xem, hắn nhìn thấy ngươi đau lòng như vậy, nhất định sẽ rất ‘cảm động’.”

Hồ Ba Nhị nghe xong thì chết sững, trừng lớn mắt: “Cửu sư đệ, ngươi không phúc hậu rồi!”

“Chậc chậc chậc! Lão Cửu, ta cũng muốn xem, cho ta xem qua một chút được không?” Diệp Phàm ở trên lưng ngựa nghe xong hai mắt sáng lên nói.

Lữ Khắc Hiên: “Đại sư huynh, huynh cho rằng loại lời nói này có thể lừa được ta sao? Đại sư huynh huynh cũng đừng vội, năm đó ta có một khối Lưu Ảnh Thạch đánh rơi trong một khu rừng nhỏ, mà hôm đó, huynh và lão tổ nhà họ Lâm…”

“Đừng nói nữa!” Diệp Phàm vội vàng giơ tay lên ngắt lời.