← Quay lại trang sách

Chương 289 Vượt quá giới hạn rồi, tạm thời đình chỉ chức vụ đi (2)

Dù sao để lộ tin tức chính sách cũng có chỗ tốt, một chính sách được ban hành, luôn cần có người thực hiện, mới có thể phát huy được hiệu quả tối đa của chính sách đó.

Mà sau khi những người đó để lộ ra ngoài, tự nhiên sẽ có người đi làm, chỉ cần không chạm đến giới hạn là được.

Cho nên, những người trong triều cơ bản đều đã từng để lộ tin tức chính sách, hơn nữa mọi người đều biết, triều đình ngầm đồng ý với hành động này của bọn họ.

Lữ Khắc Hiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn người nọ, có chút hận thiết bất thành cương mà nói: “Trương Quang a Trương Quang, ngươi hỗ trợ ta cũng đã hơn một năm rồi, sao có vài chuyện ngươi vẫn chưa hiểu vậy? Có vài tội, nó có thể lớn có thể nhỏ, nếu như không chạm đến giới hạn, vậy ta có thể không để ý đến những tội danh này.”

“Nhưng một khi đã chạm đến giới hạn, tội danh này có thể khiến bọn họ mất mạng! Đây vốn dĩ chính là cái bẫy mà ta đã sớm giăng ra, nếu không thì sao có thể tùy ý nắm thóp bọn họ được!”

Trương Quang nghe vậy, vội vàng gật đầu, hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu rõ, tại sao trước kia Lữ Khắc Hiên lại bảo hắn nắm giữ chứng cứ những người kia để lộ tin tức chính sách, nhưng lại chậm chạp không có hành động gì, thì ra là vì nguyên nhân này a!

Chỉ một hành động nhỏ này, cũng khiến Trương Quang không khỏi bội phục.

⚝ ✽ ⚝

Ngày hôm sau, Bành Vận Phong vừa đến Hộ bộ liền bị người ta đưa đi.

Lúc đó, sắc mặt Bành Vận Phong vô cùng khó coi, hắn không khỏi có chút hối hận.

Sau khi bị đưa đến Giám sát bộ, cũng không có ai nói chuyện với Bành Vận Phong, chỉ ném một đống chứng cứ hắn để lộ chính sách ra trước mặt hắn.

Bành Vận Phong nhìn những chứng cứ kia, cả người đều ngây ngẩn, sau đó hoảng sợ nói: “Không thể nào, những người khác cũng làm như vậy, tại sao các ngươi không bắt bọn họ?”

“Là thừa tướng bảo chúng ta đình chỉ chức vụ của ngươi.” Người nọ ném lại cho Bành Vận Phong một câu rồi bỏ đi.

Để lại một mình Bành Vận Phong ở lại đó không ngừng suy nghĩ.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết chuyện để lộ chính sách này chính là cái bẫy mà thừa tướng đã đào cho bọn họ.

Hắn còn nhớ rõ lúc đó thừa tướng còn ám chỉ bọn họ có thể làm như vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người đều dám luật vô kỷ cương như vậy.

Thế nhưng lúc này ngẫm lại, Bành Vận Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ sợ hãi tê dại lan ra toàn thân.

Thủ đoạn của người ta, cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa tầm nhìn quá xa, cái bẫy này không biết đã được chôn bao lâu rồi, bây giờ mới lộ ra.

Hơn nữa, người ta nhất định không chỉ đào một cái bẫy này, khẳng định còn có rất nhiều cái bẫy khác, chỉ là hắn không nghĩ ra mà thôi.

Là một người thông minh, Bành Vận Phong chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên nhân trong đó.

Chắc chắn là hắn đã làm ra chuyện gì đó chạm đến điểm mấu chốt, cho nên thừa tướng mới ra tay cảnh cáo hắn.

Lý do chỉ là cảnh cáo, là bởi vì chỉ cách chức hắn, mà không truy cứu tội trách nhiệm của hắn.

Mà hắn đã làm chuyện gì chạm đến điểm mấu chốt, vậy chắc chắn chính là chuyện gần đây, chuyện của Nam Cung gia.

Lúc ấy sau khi chuyện này xảy ra, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Hữu vệ đại nhân cũng không so đo, cho nên hắn mới ra tay cứu người.

Thế nhưng hiện tại nghĩ kỹ lại, lập tức liền hiểu ra, Hữu vệ đại nhân không so đo, những người khác có thể không so đo sao?

Đặc biệt là thừa tướng, quan hệ với Hữu vệ đại nhân không phải bình thường.

Trong lúc Bành Vận Phong đang suy tư, nửa canh giờ trôi qua, trong khoảng thời gian này không có ai đến hỏi han Bành Vận Phong cái gì, cũng không có ai để ý đến hắn.

Mãi cho đến nửa canh giờ sau, có một người đi vào.

Bành Vận Phong vội vàng đứng dậy hành lễ: “Gặp qua Trương Quang quản sự!”

Bành Vận Phong đương nhiên nhận ra Trương Quang, đây là trợ thủ bên cạnh thừa tướng, chức vụ giống hệt với chức vụ trước kia của hắn.

Cho nên Bành Vận Phong biết rõ, loại người như thế này là do thừa tướng một tay bồi dưỡng, đợi đến khi bồi dưỡng đến trình độ nhất định, liền trực tiếp phái ra ngoài đảm nhiệm chức vụ quan trọng, hắn chính là trải qua như vậy.

Cho nên Bành Vận Phong không dám xem thường Trương Quang, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng lễ phép, không dám chậm trễ.

Trương Quang cũng chắp tay hành lễ với Bành Vận Phong: “Bành thượng thư khách khí rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Trương Quang cũng không dám xem thường Bành Vận Phong, dù sao người này cũng là do thừa tướng một tay đề bạt, hiện tại cũng chỉ là tạm thời cách chức, về sau nhất định sẽ được khôi phục chức vụ.

Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Quang mới mở miệng: “Bành thượng thư, có một số việc hiện tại thừa tướng không tiện trực tiếp nói với ngươi, ngài ấy bảo ta đến chuyển lời cho ngươi!”

Bành Vận Phong vội vàng chắp tay: “Mời Trương quản sự nói!”

Trương Quang: “Thừa tướng cũng không có nói rõ ý tứ cho ta, nhưng mà nói sơ qua, chúng ta đều hiểu, đại nhân thích nói chuyện nửa chừng!”

Bành Vận Phong nghe vậy, tán thành gật đầu, điều này hắn hiểu.

Hắn cũng biết ý tứ của thừa tướng, nói một nửa, để cho bọn họ tự mình suy nghĩ phần còn lại, cũng là khảo nghiệm và rèn luyện bọn họ.