← Quay lại trang sách

Chương 292 Lão tổ nối tiếp nhau đến chịu chết (2)

Bất quá là một đời lão tổ, có chút mặt mũi vẫn là không thể đánh mất, sau đó khí thế trên người bỗng nhiên bộc phát ra, áp chế về phía Bành Vận Phong.

“Hoàng khẩu tiểu nhi, đừng tưởng rằng làm một cái chức quan trong cái quốc gia phàm tục kia thì ghê gớm lắm, hôm nay để ngươi kiến thức một chút sự khác biệt giữa tiên phàm, đã không uống rượu mời thì phải uống rượu phạt, từ nay về sau ta sẽ giam cầm sư phụ ngươi, còn ngươi, sẽ trở thành con rối do ta thao túng!”

Nói xong, khí thế đã tản mát ra.

Kết quả ngay lúc này, trước mặt Bành Vận Phong đột nhiên xuất hiện một người, chặn đứng khí thế của hắn, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Bành Vận Phong.

Nam Cung lão tổ nhất thời ngẩng đầu nhìn người này, trong mắt tràn đầy kinh hãi, phải biết rằng hắn đã là tu vi Đại Thừa cảnh, người này vậy mà lại có thể dễ dàng chặn đứng khí thế của hắn, chứng tỏ người này rất có thể là tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Nam Cung Hồng đứng bên cạnh Nam Cung lão tổ thấy vậy, trong lòng nhất thời như tro tàn, hắn biết, xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Bành Vận Phong bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Nam Cung lão tổ, nhẹ giọng nói: “Có vài thứ, không tự mình chạm vào, sẽ vĩnh viễn không biết nó cứng đến mức nào!”

Nói xong, phất tay nói: “Giết hết đi! Nam Cung gia không cần thiết phải tồn tại nữa!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Cung lão tổ và Nam Cung Hồng đại biến, “Bịch” một tiếng quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng!”

Thế nhưng Bành Vận Phong căn bản không hề động lòng, đi đến bên cạnh Đoạn Nguyên Lương, nắm lấy tay hắn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bất quá lúc này, Bành Vận Phong lại cảm thấy kéo không được, quay đầu nhìn lại, phát hiện Đoạn Nguyên Lương đang đứng im tại chỗ, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Phong, làm người nên chừa một đường lui!”

Bành Vận Phong sững người, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Giết lão già kia là được, những người khác nếu dám ngăn cản, giết không tha!”

Nam Cung lão tổ đang quỳ trên mặt đất nghe được câu này, sắc mặt đại biến, trực tiếp lao về phía hai người Bành Vận Phong sư đồ: “Ta liều mạng với các ngươi!”

Lúc này, người vừa rồi giúp Bành Vận Phong chặn đứng khí thế lóe người lên, trực tiếp tóm lấy cánh tay Nam Cung lão tổ, chặn đứng đà tiến công của hắn.

Ngay sau đó, tay còn lại giơ lên, một đạo kiếm khí xẹt qua, trực tiếp xuyên qua người Nam Cung lão tổ, phá hủy sinh cơ của hắn.

Ầm ——

Thi thể Nam Cung lão tổ ngã xuống đất, dọa tất cả mọi người của Nam Cung gia ở đây sợ run rẩy.

“Kẻ nào dám ở Nam Cung gia giương oai!” Bỗng nhiên, lại một tiếng quát vang lên, sau đó một bóng người đột ngột xuất hiện.

Bành Vận Phong chỉ liếc mắt nhìn: “Giết!”

Người nọ gật đầu, giơ tay bắn ra một đạo kiếm khí, bóng người vừa mới xuất hiện kia trực tiếp bị xuyên thủng.

Kết quả, giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, sau đó lại có mấy vị lão tổ của Nam Cung gia lần lượt xuất hiện, kết quả hiển nhiên là đều đến chịu chết.

Bành Vận Phong lạnh lùng nhìn tất cả, cho đến khi cuối cùng có mười cái xác nằm la liệt trước cửa.

“Đi thôi!” Bành Vận Phong kéo Đoạn Nguyên Lương, bước thẳng qua những cái xác đó.

Lúc mới giẫm lên, Đoạn Nguyên Lương toàn thân run lên, không khỏi nắm chặt tay Bành Vận Phong.

Sau đó, tay hắn cảm nhận được Bành Vận Phong siết nhẹ một cái, Đoạn Nguyên Lương liền yên tâm, mạnh dạn đi theo Bành Vận Phong bước qua từng thi thể một.

Tất cả mọi người của Nam Cung gia nhìn thấy cảnh này, đều nín thở, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Lúc này, Nam Cung Hồng mới hiểu được, Nam Cung gia bọn họ so với Bàng quốc hùng mạnh này thì nhỏ bé đến nhường nào, người ta chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết bọn họ.

Vậy mà bọn họ, lại dám vọng tưởng khống chế quyền thần của Bàng quốc, bây giờ nghĩ lại, thật là nực cười.

Trước khi ra khỏi cửa, Bành Vận Phong quay đầu nhìn Nam Cung Hồng một cái, ánh mắt đó khiến Nam Cung Hồng run rẩy.

Sau đó, Bành Vận Phong kéo sư phụ rời đi, biến mất không thấy.

Nhìn thi thể của các vị lão tổ nằm la liệt trên đất, Nam Cung Hồng trực tiếp ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, phần lớn là do sợ hãi, vừa rồi nếu như hắn có biểu hiện gì khác thường, hoặc là Đoạn Nguyên Lương không nương tay, thì hắn đã trở thành một trong số những cái xác đó rồi.

Đồng thời, Nam Cung Hồng cũng thầm may mắn, lúc trước còn coi như là đối xử tử tế với Đoạn Nguyên Lương, điều này mới cứu mạng hắn một lần.

“Mau liên lạc với Nam Cung Yên, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hồi phục lại tinh thần, Nam Cung Hồng mới đứng dậy, sắc mặt âm trầm nói.

Chuyện đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, rất có thể có liên quan rất lớn đến Nam Cung Yên vừa mới đến đế đô.

“Vâng!” Người bên cạnh vội vàng chắp tay đáp, sau đó lấy ngọc phù truyền tin liên lạc.