Chương 303 Linh Khí Động Cơ thành công (2)
Nói xong, Tiêu Ngôn cũng chuồn mất.
Hứa Lâm Lâm đi xem Linh Khí Động Cơ, trên mặt đầy vẻ kinh thán, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
“Lợi Quân, còn chưa đi sao? Không nỡ à?”
Nhìn thấy Bạch Lợi Quân vẫn còn đang ngây người ở đó, Hứa Lâm Lâm không khỏi bật cười.
“A! À, đi thôi!” Bạch Lợi Quân hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Hứa Lâm Lâm, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Kim Tỳ đi ra tiễn bọn họ lên xe ngựa, nhìn theo xe ngựa dần dần khuất xa.
⚝ ✽ ⚝
Buổi tối, Càn Nguyên Lâu.
Nơi đây là tửu lâu lớn nhất và cao cấp nhất kinh thành, ngày thường, phần lớn các vị quan to hiển quý tổ chức yến tiệc đều sẽ chọn nơi này.
Mà hôm nay, nơi đây đã bị bao trọn, người bao trọn chính là hội trưởng Ngũ Cốc thương hội - Kim Tỳ.
Không ai dám oán trách, bởi vì nếu người này bao trọn, điều đó có nghĩa là người hắn mời nhất định đều là những vị quyền thần hàng đầu của Bàng quốc, thậm chí có thể đã mời cả Đại đế.
Trước cửa, từng người từng người lần lượt bước vào, Tiêu Ngôn mặc một thân trang phục chỉnh tề, cùng Kim Tỳ đi xuống từ trên xe ngựa.
Sau khi xuống xe, Kim Tỳ khoác vai Tiêu Ngôn, nhỏ giọng nói: “Sư đệ, lát nữa ta nghĩ cách chuốc say Thánh nữ Vạn Thú Tông, buổi tối ngươi trực tiếp đưa nàng ta đến chỗ ở của ngươi! Ngươi hiểu ý ta chứ!”
Tiêu Ngôn cau mày: “Sư huynh, như vậy không hay lắm đâu? Chúng ta mới quen biết bao lâu, quá đường đột rồi, nàng ta có bằng lòng không?”
Kim Tỳ lập tức hận thiết bất thành cương nói: “Đường đột? Chẳng lẽ ngươi muốn đợi đến lúc nàng ta thích người khác, ngủ chung với người khác, đến lúc đó ngươi mới thổ lộ sao?”
Tiêu Ngôn: “Ặc! Ý ta không phải vậy, ý ta là muốn có một chút thời gian để chuẩn bị!”
Kim Tỳ: “Chuẩn bị cái gì? Đến lúc đó ngươi muốn tấn công thế nào là chuyện của ngươi, bây giờ ta nói cho ngươi biết, Lâm Lâm nói với ta, cô nương kia nhất định là đã có ý với ngươi rồi, ngươi không nhân lúc này ra tay, còn muốn đợi đến bao giờ? Nhanh chóng giải quyết nàng ta, sư huynh lại giới thiệu cho ngươi người khác, Thánh nữ Lâm gia thế nào? Không được thì Thánh nữ Phi Tiên Tông!”
Tiêu Ngôn ngây người: “Như vậy không hay lắm đâu?”
Kim Tỳ kéo hắn đi: “Đừng nói nhảm nữa, mọi chuyện cứ nghe theo sư huynh sắp xếp!”
Lúc hai người bước vào đại sảnh, bên trong đã có rất nhiều người.
Điều khiến Tiêu Ngôn kinh ngạc là, hắn vậy mà lại nhìn thấy Nam Cung Yên trong đám người.
Trong lòng lập tức dâng lên nghi hoặc, sao nàng ta cũng ở đây?
Đối với Nam Cung Yên, Tiêu Ngôn nói không lên hận, cũng chẳng thể nói là yêu.
Hắn không vì việc nàng ta năm xưa thối hôn mà ghi hận, đặc biệt là sau khi trải qua một đời trước, Tiêu Ngôn càng thêm không hận nổi. Con người, ai mà chẳng ích kỷ và thực tế?
Nếu đổi lại là hắn là Nam Cung Yên, liệu hắn có thối hôn? Hắn sẽ không, nhưng gia tộc hắn nhất định sẽ ép hắn thối hôn, cuối cùng hắn cũng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp mà thôi.
Còn về chuyện yêu đương, càng không thể nào. Xét cho cùng, hai người từ nhỏ chưa từng gặp mặt, chỉ là một hôn ước rách nát, căn bản không có chút tình cảm nào làm nền.
Cho nên Tiêu Ngôn cảm thấy, thuận theo tự nhiên, không để tâm là cách xử lý tốt nhất. Hơn nữa…
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngôn nhịn không được quay đầu nhìn về phía góc yến hội, nơi Bạch Lợi Quân đang cùng Hứa Lâm Lâm ngồi uống trà.
Hôm nay Bạch Lợi Quân ăn mặc càng thêm xinh đẹp, bộ y phục lộng lẫy càng tôn lên khí chất rực rỡ của nàng. Trang sức trên người nàng dưới ánh đèn lấp lánh, sáng chói muôn phần.
Bạch Lợi Quân không cùng Tiêu Ngôn tiến vào, mà là cùng Hứa Lâm Lâm. Đây cũng coi như biến tướng đáp ứng lời hẹn ước của Tiêu Ngôn.
Ngay lúc Tiêu Ngôn chuẩn bị bước qua, một thanh niên bưng ly rượu đi tới, chắn đường hắn.
Tiêu Ngôn ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Ngươi chính là vị hôn phu trước của Nam Cung tiểu thư chứ gì? Tự giới thiệu một chút, tại hạ là Vương Thiết Quân, con trai của Lễ Bộ Thượng Thư. Không biết có thể nể mặt uống một ly hay không?” Thanh niên nhẹ giọng nói, trên mặt che giấu không được vẻ đắc ý.
“Không nể!” Tiêu Ngôn nói xong, liền muốn đi vòng qua bên cạnh.
Đối với Tiêu Ngôn hiện tại, Vương Thiết Quân hay Lý Thiết Quân gì đó đều không quan trọng, làm sao quan trọng bằng Bạch Lợi Quân được?
Hơn nữa, Tiêu Ngôn nhớ rõ lúc tiến vào, sư huynh Kim Tỳ đã nói với hắn một câu, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc này có chút ngứa ngáy muốn thử.
Thấy Tiêu Ngôn không chút nể mặt, sắc mặt Vương Thiết Quân biến đổi, dịch chân chặn đường Tiêu Ngôn. Hai người suýt chút nữa đụng vào nhau.
Vương Thiết Quân nói: “Huynh đệ, ngươi đây là xem thường ta - Vương Thiết Quân sao?”
Tiêu Ngôn liếc hắn một cái: “Ngươi có công lao gì to lớn sao? Mà muốn ta phải xem trọng?”
Cái này… Vương Thiết Quân thật sự không nói ra được. Hắn duy nhất có thể lấy ra khoe khoang cũng chỉ là một lão cha làm Thượng Thư mà thôi.
“Vậy ngươi thì có công lao gì to lớn? Lấy đâu ra tư cách ngông cuồng như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên công tử nhà đã xuống dốc, còn bị thối hôn mà thôi.” Vương Thiết Quân nghiến răng phản bác.
Tiêu Ngôn xòe tay: “Ta không có! Nhưng ta cũng không cần ngươi phải xem trọng!”