Chương 367 Nâng cao tu vi
Chuyện này đơn giản! Thế là hắn vội vàng bước tới, bắt đầu luyện chế.
Trên trời không có mặt trời mặt trăng, chỉ có những vì sao vô tận, Diệp Phàm không biết thời gian trôi qua, chỉ có sự nhàm chán của việc luyện khí.
Lúc đầu, Diệp Phàm còn khá hứng thú, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, luyện chế vô cùng thuận buồm xuôi gió, cảnh giới luyện khí cũng đang dần dần tăng lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Phàm cảm thấy thời gian càng về sau càng trôi chậm.
Bởi vì hắn bắt đầu dần dần mất đi hứng thú với việc luyện khí, sau đó dần dần bắt đầu chán ghét.
Sau đó, hắn dứt khoát ngồi sang một bên, không luyện khí nữa.
Nhưng trời đất vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không biết đã ngồi bao lâu, Diệp Phàm lại một lần nữa đứng dậy tiếp tục luyện chế.
Cho đến khi hắn bắt đầu chán ghét tất cả mọi thứ ở đây, thậm chí tự hủy bản thân, tự nghi ngờ bản thân, suy nghĩ về chân lý của trời đất.
Nơi này quá khô khan, quá nhàm chán, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
Lại không biết qua bao lâu, Diệp Phàm bắt đầu có chút sụp đổ, hắn thỉnh thoảng nói chuyện với không khí, hét lên với bầu trời.
Đây thực chất là một cách để trút giận, sau khi trút giận xong, hắn lại trở về bàn làm việc tiếp tục luyện chế.
Lại qua một khoảng thời gian, Diệp Phàm lại hét lên với bầu trời: “Lão Nhị, kỳ thực hai cọng râu mép của ngươi xấu vô cùng!”
“Sư phụ, người là người xuyên việt tại sao không thừa nhận, ta muốn nói với người về những chuyện của kiếp trước!”
“Sư phụ, người có biết mười vạn năm trước khi người chết ta đã khóc thương tâm đến nhường nào không? Trò đùa này của người thật sự không hề vui vẻ chút nào!”
“Sư phụ, ta nhớ người!”
“Lâm Tử Thuần, ta nhớ nàng, đợi ta trở về Chung Ly Tiên Giới, ta sẽ cưới nàng!”
“A! Ở đây thật nhàm chán! Giá mà có điện thoại máy tính thì tốt rồi!”
“Con đường ta đi qua thực sự rất khổ cực, rất gian nan, nhưng ai có thể hiểu được đây?”
Đang lúc Diệp Phàm muốn tiếp tục gào thét, trên trời đột nhiên truyền đến giọng nói hùng hồn của Giang Tuyền: “Nói nhảm nhiều quá, ta tốn bao nhiêu công sức để ngươi vào đây là để ngươi ở đây gào thét sao? Mau luyện khí.”
“Ban đầu chỉ định để ngươi đạt đến Chân Tiên Sư là có thể ra ngoài, bây giờ thay đổi rồi, không đến Đại La đừng hòng ra ngoài!”
Giọng nói đó làm rung chuyển đất trời và cả bầu trời sao, khiến Diệp Phàm kinh ngạc há hốc mồm.
Cái quỷ gì vậy? Cách tường có tai? Sư phụ lại đang nghe lén! A! Tiết tháo của ta!
Tuy trong lòng oán thán, nhưng Diệp Phàm vẫn không dám chậm trễ, lập tức trở về bàn làm việc tiếp tục luyện chế.
Trong tiểu viện, Giang Tuyền vừa uống trà vừa mỉm cười, sau đó nhìn sang Hồ Ba Nhị, tiến vào không gian ý thức của hắn.
Lúc này, Hồ Ba Nhị đang ở trong một căn phòng khổng lồ nguy nga tráng lệ.
Trong phòng chất đầy những kệ sách cao ngất trời, trên mỗi kệ sách đều chất đầy sách.
Đến đây đã rất lâu rồi, cụ thể bao lâu Hồ Ba Nhị cũng không biết.
Những cuốn sách ở đây hắn đều đã xem qua đại khái, toàn bộ đều là sách về phong thủy luân hồi, hắn mỗi ngày ngoài đọc sách ra thì chỉ có đọc sách, cả người gần như biến thành sách rồi.
“Ông trời ơi! Ta mệt mỏi quá!”
“Đại sư huynh, kỳ thực trước khi chúng ta rời đi, Lâm gia lão tổ đã viết thư cho huynh, nói nàng sắp kết hôn rồi!”
“Ây da! Ta nói này, đều là tu sĩ Độ Kiếp rồi, còn dùng cách viết thư cổ lỗ sĩ như vậy, kết quả lại bị ta nhìn thấy!”
“Ta không dám nói cho huynh biết a! Đại sư huynh, sợ huynh đau lòng a!”
“Ây da! Ta thật là dụng tâm lương khổ a!”
“Sư phụ a! Kỳ thực thành tựu của ta hẳn là phải cao hơn, vị hoàng đế Bàng quốc năm xưa đó hẳn là ta, đều tại người giả chết, đem khí vận của long mạch đế vương sư tổ để lại tiêu hao hết!”
“Sau đó ta tìm cho người một mảnh đất cũng không tệ, nhưng người lại không chết a!”
“Sư phụ người ta đều để lại cho đệ tử chút phúc ấm, nhưng sư phụ ta lại mãi không chết, vẫn không thể phù hộ ta a!”
“Sư phụ a, mỗi lần ta nhìn thấy long mạch tốt, ta đều nghĩ nếu đem người chôn xuống đó thì sẽ như thế nào!”
“Kỳ thực mười mấy vạn năm nay, ta đã tìm cho người rất nhiều long mạch tốt rồi, đáng tiếc người không phải thật sự chết, nếu không ta nhất định sẽ dời người qua đó thử xem, xem cái nào tốt!”
“Ây da, ở trong này thật khó chịu! Ta muốn ra ngoài!”
Vừa dứt lời, đang nằm trên sách nhìn trần nhà ngẩn người, đột nhiên, giọng nói của Giang Tuyền vang lên, làm Hồ Ba Nhị giật nảy mình.
“Thật là một đứa đồ đệ đại hiếu!”
“Đại hiếu đồ!”
“Hiếu đồ!”
“Đồ!”
Nghe âm thanh vang vọng trong phòng, Hồ Ba Nhị há hốc mồm, vội vàng bò dậy: “Sư phụ, đồ nhi sai rồi!”
Nhưng đợi hồi lâu cũng không có hồi âm, Hồ Ba Nhị không khỏi trong lòng đánh trống, xong rồi, bị sư phụ nghe lén, không biết sau này có bị gây khó dễ hay không.
Lại đợi thêm một lúc, thấy vẫn không có hồi âm, Hồ Ba Nhị vội vàng quay lại tiếp tục đọc sách.