Chương 395 Gặp Thái sư (1)
Buổi tối trở về chỗ ở, Giang Tuyền gặp được người Thái sư phái đến, đồng thời được thông báo ngày mai đến gặp Thái sư.
Giang Tuyền cũng không ngờ tới, bởi vì hắn căn bản chưa từng nói chuyện với Thái sư, nhiều nhất cũng chỉ là chạm mặt một hai lần, người ta cũng chưa từng nhìn thẳng hắn.
Theo dự đoán của Giang Tuyền, vị Thái sư này hẳn là sẽ không mời hắn mới đúng, người nên mời hắn, phải là những kẻ đã từng cười nhạo hắn.
Tuy nhiên, Giang Tuyền cũng không nghĩ nhiều, liền đáp ứng đối phương.
Người của Thái sư vừa đi, lại có người khác đến, đều là mời Giang Tuyền đến gặp mặt.
Đây chính là thành quả những ngày qua Giang Tuyền đi bái kiến, nếu không có việc hắn thường xuyên lui tới trước đó, tuyệt đối sẽ không có những lời mời hôm nay.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm hôm sau, Giang Tuyền đến phủ Thái sư trước tiên, để diện kiến Thái sư.
Hôm nay khác với mọi ngày, trước kia Giang Tuyền đều bị đuổi đi, hôm nay không chỉ có thể nghênh ngang bước vào, mà thị vệ còn hành lễ với hắn.
Đến đại sảnh, Thái sư Dương Chí Hùng đang ngồi ở vị trí chủ tọa, mỉm cười uống trà.
Giang Tuyền vừa vào liền chắp tay khom người hành lễ: “Học sinh Giang Tuyền, bái kiến Thái sư!”
Dương Chí Hùng đặt chén trà xuống, phất tay cười nói: “Không cần đa lễ, ngồi xuống đi!”
Giang Tuyền cũng không khách sáo, chậm rãi bước tới ngồi xuống, lập tức có người hầu bưng một chén trà đặt lên bàn bên cạnh hắn.
“Tuấn kiệt trẻ tuổi bây giờ thật đáng nể! Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không màng danh lợi, biết tiến biết lùi!” Dương Chí Hùng mỉm cười cảm thán.
Giang Tuyền đáp: “Thái sư quá khen! Ta cũng nghe danh Thái sư đã lâu, nên mấy hôm trước mới đến bái kiến!”
Dương Chí Hùng hỏi: “Ồ, vậy ngươi hãy nói xem, đã nghe danh ta như thế nào?”
Ặc! Giang Tuyền ngẩn người, lão già này, quả nhiên không theo lẽ thường.
May mà Giang Tuyền đã sớm chuẩn bị, trước đó đã xem qua những việc lớn mà Thái sư đã làm, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại:
“Thái sư xuất thân nghèo khó, nhờ nỗ lực của bản thân mà thi đỗ Trạng nguyên năm đó, sau đó nhậm chức Hàn lâm viện Tu soạn. Về sau, Viễn Châu gặp phải nạn lụt ngàn năm có một, Thái sư không chút do dự xin đi trị thủy!”
“Thái sư sau khi đến, trực tiếp cho nổ tung Lâm Nguyên Sơn để thoát lũ, nhờ vậy, nước lũ rút đi, Thái sư cũng vì thế mà vang danh thiên hạ. Khi rời đi, bách tính địa phương khắc bia ghi danh, tặng vạn dân ô, khóc lóc tiễn đưa.”
“Năm Nam An thứ 402, Thái sư chính thức nhậm chức Tổng đốc Minh Duyệt Châu, và trong vòng hai năm đã nâng cao kinh tế của Minh Duyệt Châu lên gấp đôi. Khi Thái sư tại vị, mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp. Năm Nam An thứ 407…”
Giang Tuyền cứ thế kể, Dương Chí Hùng yên lặng lắng nghe, ngón tay khẽ gõ lên bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mãi đến khi Giang Tuyền nói xong, Dương Chí Hùng mới mỉm cười gật đầu: “Tốn công sức rồi. Nếu ta đoán không nhầm, thông tin của các đại thần khác ngươi cũng thuộc làu làu rồi!”
Giang Tuyền nghe vậy liền lộ vẻ mặt lúng túng, vội vàng đứng dậy chắp tay: “Trước mặt Thái sư, mọi thứ của học sinh đều không thể che giấu!”
Dương Chí Hùng phất tay: “Học gì không học, lại đi học những kỹ năng nịnh nọt.”
Sau đó, hai người trò chuyện về một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chủ yếu vẫn là nói về gia thế bối cảnh của Giang Tuyền.
Thực ra Dương Chí Hùng chắc chắn đã biết một số điều, chỉ là những chuyện này không tiện nói ra.
Lúc này, một nữ tử bỗng nhiên bước vào từ bên ngoài, hành lễ với Giang Tuyền và Dương Chí Hùng: “Bái kiến Hội Nguyên Lang, bái kiến phụ thân!”
Dương Chí Hùng thấy con gái Dương Thanh Huỳnh đến, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị: “Hỗn xược, ta đang bàn chuyện với Giang Tuyền, ngươi là con gái lại vào đây làm gì, ra ngoài!”
Dương Thanh Huỳnh nghe vậy liền lộ vẻ mặt tủi thân, liếc nhìn Giang Tuyền một cái, hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Dương Chí Hùng lúc này mới quay đầu nhìn Giang Tuyền, mỉm cười nói: “Tiểu nữ không hiểu quy củ, khiến ngươi chê cười rồi!”
Giang Tuyền vội vàng đáp: “Không có, không có!”
Dương Chí Hùng nói: “Tiểu nữ năm nay mười sáu tuổi rồi, cũng đến tuổi cập kê, vậy mà vẫn không hiểu quy củ!”
Hả! Giang Tuyền giật mình, ý tứ này mà hắn còn không hiểu thì quá ngốc rồi. Do dự một hồi lâu, Giang Tuyền đứng dậy nói thẳng: “Thái sư, học sinh có một lời thỉnh cầu!”
Dương Chí Hùng mỉm cười nói: “Không sao, cứ nói!”
Giang Tuyền nói: “Học sinh khẩn cầu, Thái sư gả tiểu thư cho ta!”
Dương Chí Hùng nghe vậy liền đứng phắt dậy, đập bàn: “Hỗn xược, yêu cầu này ta không thể đáp ứng, việc này đến đây là thôi!”
Giang Tuyền vẫn chắp tay: “Thái sư, xin hãy đồng ý thỉnh cầu của học sinh!”
Dương Chí Hùng trực tiếp chỉ ra ngoài: “Cút! Người đâu, tiễn khách!”
Sau đó, có người hầu đến, mời Giang Tuyền ra ngoài.
Giang Tuyền không còn cách nào khác, đành phải rời đi.