← Quay lại trang sách

Chương 615 Mưu cầu đặc biệt của thành chủ (2)

“Ngài nghĩ xem, nếu trong phòng đấu giá của ta thường xuyên xuất hiện một số bảo vật hiếm có, đến lúc đó có thể thu hút được một lượng lớn tu sĩ đến đây không?”

Điền Hàm khẽ gật đầu: “Ý tưởng của ngươi là không tồi, nhưng ngươi lấy đâu ra bảo vật hiếm có? Chỉ dựa vào Hồng Tinh Ngư của Giang gia các ngươi sao?”

Giang Tuyền đáp: “Thành Chủ, ngài đã nghĩ sai rồi, nếu bảo vật này là của Thành Chủ đại nhân thì sao? Chúng ta lại tự mình mua lại thì sao? Không chỉ có thể là của ngài, mà cũng có thể là của các thế gia khác trong Viễn Dương Thành!”

Lời này vừa nói ra, Điền Hàm lập tức hiểu ra, không nhịn được vươn tay vỗ vai Giang Tuyền: “Bây giờ ta mới phát hiện, tiểu tử ngươi thật sự là một thiên tài! Vậy thì ngươi mau chóng đi mở cái thứ mà ngươi nói đi!”

“Tuy nhiên, việc ngươi từ chối ta cũng không thể cứ bỏ qua như vậy, sau này, ta gọi ngươi, ngươi phải đến ngay lập tức!”

Giang Tuyền vội vàng gật đầu: “Vâng, Thành Chủ, ta nhất định sẽ nhanh chóng làm, cũng đảm bảo sẽ đến ngay khi được gọi, nhưng mà Thành Chủ, đất đai thì sao?”

Điền Hàm phẩy tay: “Nhìn trúng khu nào thì khoanh khu đó lại, tiền thuê đất ta cho phép ngươi nợ mười năm, ta đã rất rộng lượng rồi đấy!”

Giang Tuyền mừng rỡ đứng dậy: “Đa tạ Thành Chủ đại nhân!”

Sau khi ra ngoài xác định vị trí, hoàn tất thủ tục, Giang Tuyền liền trở về.

Trên đường về, tâm trạng y rất tốt, bởi vì lần này thật sự quá thuận lợi.

Ban đầu Giang Tuyền còn nghĩ phải đến nhiều lần nữa, dù sao hiện tại y thật sự không có tiền, Không Minh Hoa bán đi cũng chỉ được vài triệu linh thạch.

So với tiền thuê đất vài chục triệu thì quả thật là muối bỏ bể, vì vậy lần này Giang Tuyền đến vốn là chuẩn bị mua trước trả sau.

Không ngờ Điền Hàm lại chủ động đề nghị cho nợ mười năm, quả thật là đúng lúc y đang buồn ngủ thì có người đưa gối.

Sở dĩ gọi là tiền thuê đất, là bởi vì đất thuộc sở hữu của Thành Chủ không thể mua đứt vĩnh viễn, Giang Tuyền lần này bỏ ra vài chục triệu chỉ là mua quyền sử dụng trong một trăm năm, trăm năm sau, còn phải trả tiền thuê đất.

Đây cũng là phương thức để các thế gia củng cố địa vị của mình, vĩnh viễn không bán đất, nếu muốn sử dụng, có thể bán cho ngươi quyền sử dụng một trăm năm.

Trở về Giang gia, Giang Tuyền lập tức triệu tập một nhóm thành viên trong gia tộc, sắp xếp việc xây dựng phòng đấu giá, bảo bọn họ nhanh chóng đi tìm người xây dựng.

Công trình lớn như vậy, chỉ dựa vào toàn bộ thành viên Giang gia hiển nhiên là không đủ, chắc chắn phải bỏ tiền thuê người đến giúp đỡ xây dựng.

Hơn nữa, Thành Chủ giục giã như vậy, cần phải thuê thêm nhiều người nữa, cần phải xây dựng xong trong thời gian ngắn nhất.

Sau đó, Giang Tuyền bán toàn bộ Không Minh Hoa cho Cao Hổ, cộng thêm toàn bộ thu nhập từ việc bán Hồng Tinh Ngư trong thời gian này, tổng cộng khoảng hơn mười triệu linh thạch, trực tiếp đầu tư toàn bộ vào việc xây dựng.

Mọi việc sắp xếp xong xuôi, vừa trở về Giang gia, truyền tin của Lưu Thừa Tiên đã đến.

Lưu Thừa Tiên nói: “Ngươi có không ít thứ tốt đấy!”

Giang Tuyền đáp: “Nếu đại nhân coi trọng, cứ việc nói với ta!”

Lưu Thừa Tiên hỏi: “Không Minh Hoa bậc Đạo Sư có không? Một vị trưởng bối của ta đang cần!”

Giang Tuyền do dự một chút: “Có thì có một đóa đang được bồi dưỡng, nhưng phải chín tháng sau mới thành thục!”

Lưu Thừa Tiên nói: “Vậy đóa này ta đặt trước, đúng rồi, chuyện đất đai của phường đấu giá đã giải quyết xong chưa? Nếu chưa thì ta sẽ nói với tiểu tử nhà họ Điền một tiếng!”

Giang Tuyền đáp: “Đại nhân, hôm nay đã giải quyết xong, ngày mai có thể bắt đầu xây dựng!”

Lưu Thừa Tiên nói: “Nhanh vậy sao? Theo ta được biết, tiểu tử nhà họ Điền kia không dễ nói chuyện, hắn là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, thành trì thì không lo xây dựng, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm mấy thứ đặc sản để thu hút người đến!”

Giang Tuyền nói: “Đại nhân, ta chính là nắm bắt được điểm này, ngài nghĩ xem, nếu phường đấu giá của ta được mở ra, xuất hiện rất nhiều bảo vật hiếm có, chẳng phải sẽ thu hút một lượng lớn người đến sao?”

Lưu Thừa Tiên nói: “Ừm, đây quả là một điểm thuyết phục không tồi! Tiểu tử nhà họ Điền chắc chắn sẽ bị thuyết phục!”

Sau đó hai người lại hàn huyên một hồi, cuối cùng Giang Tuyền mới mở lời: “Đại nhân, ta có một thứ tốt mà ngài có thể sẽ cảm thấy hứng thú!”

Lưu Thừa Tiên hỏi: “Nói ta nghe xem.”

Giang Tuyền đáp: “Chu Linh Quả bậc Đại Sư!”

Lưu Thừa Tiên nói: “Quả thực là một thứ tốt, ngươi đưa cho người liên lạc với ngươi, hắn sẽ đưa đến phủ đệ của ta!”

Giang Tuyền mừng rỡ: “Vâng vâng, đại nhân!”

Sau đó hai người liền cắt đứt liên lạc.

Hai ngày sau, một vạn cây Chu Linh Quả chín rộ, cả Giang gia lại một phen bận rộn.

Giang Tuyền hái quả Chu Linh Quả bậc Đại Sư xuống đưa cho Cao Hổ, bảo hắn đưa cho Lưu Thừa Tiên.