Chương 21 Nhìn rõ mồn một
Trong công đường của phủ Ung Châu, Hoàng bổ đầu đang nhìn chằm chằm vào Tề Trưởng Thăng. Tề Trưởng Thăng ngẩng đầu, thình lình trông thấy vẻ mặt tội nghiệp đáng thương của gã, nửa bên mặt bất giác giật khẽ một cái: “Hoàng bổ đầu, ta được thăng chức vào bộ Hình, chứ có phải bị lưu đày đến Lĩnh Nam làm khổ sai đâu.
Hoàng bổ đầu vẫn giữ vẻ mặt đau khổ: “Trưởng sử, à không, thị lang, ngài không biết chứ, ti chức đã dò la rồi, cô út nhà thợ mộc Lưu ở phường Vĩnh Gia vẫn chưa hứa hôn, ti chức vốn định tháng sau nhờ bà mối đi dạm hỏi.”
Tề Trưởng Thăng tròn mắt, nghi hoặc nói: “Vậy thì đi đi! Sang năm là hai mươi rồi, cũng nên tìm một người vợ mà sống vui vẻ bên nhau. Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Hoàng bổ đầu vốn định gãi đầu, nhưng không ngờ lại gãi phải chiếc mũ ô sa, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ừm… thợ mộc Lưu cực kỳ cưng chiều cô con gái này, bà mối nói, ông ta hy vọng con gái mình có thể lấy được một chàng trai có điều kiện tốt một chút.”
Tề Trưởng Thăng càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Ngươi cũng không tồi mà! Thân cao tám thước, khôi ngô đoan chính, nhà cửa cũng ổn, lại còn ăn bát cơm công nữa chứ.”
“Từ tháng sau, bổng lộc hằng tháng của ngươi sẽ tăng thêm một lạng bạc.” Dương Chính Đạo từ ngoài bước vào, như mang tới một vạt nắng ấm áp nhất của ngày xuân.
Hoàng bổ đầu vừa nghe thấy một lạng bạc, vẻ suy sụp trên mặt lập tức tan thành mây khói, mừng quýnh lên không cả biết đặt tay vào đâu. Hồi lâu gã mới cúi người vái chào: “Đa tạ quân hầu! Sau này quân hầu nói cái gì, tổ chức sẽ theo ngài làm cái đó.”
Giờ Tề Trưởng Thăng mới hiểu, vừa nãy Hoàng bổ đầu úp úp mở mở cả buổi, hóa ra là muốn nói với ông chuyện tăng bổng lộc. Cũng thật là, gã theo ông đã nhiều năm như vậy, còn có lời gì không thể nói rõ ra được sao? Ông nhìn Hoàng bổ đầu, lại nhìn Dương Chính Đạo, không biết tại sao, trong lòng lại trào lên một cảm giác chua xót khó nói thành lời.
Dương Chính Đạo vén áo ngồi xuống, tiện tay giở xem các bản án ở phủ Ung Châu trong một tháng gần đây. Xem xong mấy bản, gã đặt chúng xuống, ngẩng đầu nói: “Ngày mai ông phải lên bộ Hình nhậm chức rồi, sáng nay vẫn tiếp tục xử lý nhiều công văn thế này, thật là vất vả.”
Tề Trưởng Thăng nghe khen, liền cảm thấy ngọt ngào như được rót mật vào lòng: “Hạ quan có thể làm tới chức thị lang bộ Hình này, hoàn toàn nhờ vào quân hầu. Những việc hạ quan có thể xử lý được, tuyệt đối sẽ không để lại cho quân hầu. Chỉ là, vụ án mất trộm nọ hạ quan vẫn chưa lần ra manh mối, sợ rằng sẽ khiến quân hầu nhọc lòng.”
“Không phải nhờ vào ta, mà là nhờ vào bệ hạ và Ngô vương” Dương Chính Đạo dụi mắt, từ tốn cải chính, “Về vụ án ấy, hãy nói cho ta biết tất cả những gì ông đã điều tra được.”
“Vâng” Tuy Tề Trưởng Thăng trả lời rất nhanh, nhưng giọng nói lại vô cùng thiếu tự tin, “Theo lời những người dân báo án thuật lại, kẻ trộm chỉ có hứng thú với đồ lót của nữ quyến trong nhà như yếm, quần lót. Hắn thường hay phạm tội vào nửa đêm, hơn nữa đến không bóng đi không hình, công phu quyền cước chắc hẳn không kém. Hôm qua hạ quan dẫn người đi điều tra dò hỏi hai hộ nông dân trong ngõ Vạn Thọ, quả thật không để lại bất cứ dấu vết nào.”
Dương Chính Đạo cau mày: “Vậy thì mấy gia đình bị mất trộm có đặc điểm chung gì không?”
Tề Trưởng Thăng lắc đầu: “Có chín gia đình đến phủ Ung Châu báo án. Trong đó có người bán cá, thợ thủ công, có phú hộ tài chủ… đúng rồi, còn có cả trưởng phường Thôi lão thất. Xét về thân phận, dường như chẳng có điểm chung gì. Việc này e là rất khó giải quyết đấy!”
“Khó giải quyết cũng phải giải quyết!” Dương Chính Đạo thở dài một hơi, “Vụ án này đã kinh động đến bệ hạ. Nếu không thể điều tra cho ra môn ra khoai, e là khó mà ăn nói trước mặt bệ hạ.”
“Đúng thế! Có điều, dựa vào sự anh minh tài trí của quân hầu, phá được vụ án này chỉ là vấn đề thời gian. Câu này, Tề Trưởng Thăng nói hết sức thật lòng, “Huống hồ, còn có Ngô vương điện hạ ở đây.”
“Ông yên tâm làm thị lang bộ Hình đi, những việc khác cứ giao cả cho ta.” Dương Chính Đạo đứng dậy, xua tay nói, “Được rồi, chuẩn bị cho tốt việc ngày mai, ta đi trước đây.”
Vừa ra khỏi nha môn phủ Ung Châu, Dương Chính Đạo liền đi thẳng đến Đại Lý tự. Lúc này Lý Khác đang ở trên công đường xử lý công việc Tiêu Nhuệ để lại từ nửa tháng trước. Nguyên Nhân Kiền ngồi ở ghế phía dưới bên phải y, chốc chốc lại nói với y mấy chuyện xảy ra gần đây. Suốt hai canh giờ, y gần như không xê dịch vị trí.
“Biểu huynh, trên bàn bên kia có đồ ăn thức uống, huynh tự lấy đi. Giờ ta tạm thời không rảnh để tiếp đãi huynh. Lý Khác biết là gã đến, nên chỉ nói mà không ngẩng đầu lên.
Sau khi ăn xong ba quả quýt, Dương Chính Đạo thật sự không chịu nổi nữa, đi đến trước mặt bọn họ nói: “Nguyên thiếu khanh, ta và Ngô vương phải ra ngoài. Ngươi thu dọn những thứ trên bàn nhé.”
“Giờ mới xem chưa được một phần ba. Ta thật sự không ra ngoài được, muốn đi đâu thì huynh tự đi đi!” Lý Khác không nghe lời gã, vẫn cầm bút viết lia lịa.
Nguyên Nhân Kiền cũng nghiêng người nói: “Điện hạ, nghỉ một chút đi. Quý Ân nói đêm qua mãi đến giờ Sửu ngài mới ngủ…”
“Sức khỏe của đệ không thể so với mười năm trước được nữa rồi, bình thường cũng nên chú ý một chút. Đừng lúc nào cũng không coi trọng bản thân.”
Lý Khác bị bọn họ làm ồn đến đau cả đầu, đành đặt bút xuống, vươn vai duỗi eo nói: “Chỉ cần Dương công tử coi trọng ta là được rồi. Huynh muốn đi đâu? Ta sẽ đi cùng huynh.”
“Đi đâu cũng được. Chỉ cần tìm chỗ nào có thể nói chuyện với đệ là xong.”
Thế là hai người từ Đại Lý tự cưỡi ngựa lên đường, nhưng đi suốt nửa canh giờ cũng chẳng nói với nhau câu nào. Trái lại, hai con ngựa trắng thì thường xuyên tựa đầu vào nhau, giống như đang nói chuyện riêng vậy.
Đi đến tận phường Tường Hòa, cuối cùng Dương Chính Đạo mới không nhịn được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đệ có muốn nói chuyện với ta không?”
“Vốn dĩ định cảm ơn huynh, nhưng giữa chúng ta nói vậy thì rõ là xa cách.” Lý Khác thấy trước mặt đã không còn đường, liền kéo dây cương quay đầu ngựa, “Đúng rồi, ta đúng là có một câu muốn hỏi huynh. Rốt cuộc ai đã phóng hỏa ở chùa Đại Hưng Thiện khi đó?”
Xích Phong chạy nước kiệu đuổi theo, Dương Chính Đạo mỉm cười hỏi ngược lại: “Đệ thấy thế nào?”
Lý Khác suy nghĩ một lúc, trên mặt cũng hiện lên một nét cười, càng lúc càng đậm: “Chính là người trong chùa Đại Hưng Thiện nhỉ?”
Dương Chính Đạo thở dài nặng nề, giả vờ ngao ngán nói: “Khác đệ, đệ thông minh như thế, ta phải thể hiện sự thông minh của mình bằng cách nào đây?”
“Thật thế à?” Lý Khác hơi ngạc nhiên nhìn gã, sau đó lại kéo dây cương để ngựa dừng lại. Biết rõ xung quanh không có ai, nhưng y vẫn hạ giọng hỏi: “Lẽ nào là hắn sao?”
“Đúng vậy! Chính là hắn. Đệ biết đấy, từ sau chuyện đó, hắn đã đến chùa Đại Hưng Thiện xuống tóc xuất gia. Người trong chùa đều cho rằng hắn chỉ là một thư sinh nhiều lần thi trượt đâm ra chán đời, biết hắn giỏi y thuật, bèn để hắn lo việc trong phòng thuốc của chùa, khám bệnh cho các nhà sư. Lần này, thực ra là hắn tìm đến ta trước.”
Lý Khác dụi đôi mắt bị cộm vì gió cát: “Hắn đã chọn xuất gia lánh đời thì nên trân trọng sinh mệnh của mình, còn lo chuyện của ta làm gì? Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện ra một vài manh mối, há chẳng uổng phí tâm tư của ta sao?”
“Đệ mạo hiểm cứu hắn, lại chỉ cho hắn một con đường sáng, nếu lúc đệ có nạn hắn lại khoanh tay đứng nhìn, thế thì còn là người nữa không?”
“Ta chỉ làm những gì mình cho là đúng, chứ không phải muốn người ta báo đáp. Biểu huynh, chẳng phải huynh cũng vậy sao?”
“Đệ đề cao ta rồi. Ta không bao giờ làm những vụ bán buôn thua lỗ.” Dương Chính Đạo nói bằng giọng nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, “Ta đã nói rồi, ta sẽ mãi mãi đứng bên cạnh giúp đỡ đệ. Nếu đệ đã được định sẵn là không thể làm vua cai trị thiên hạ, thì phải sống thật tốt. Đây là điều kiện của ta.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy một cô gái mặc áo đỏ không biết từ đâu lao ra, Lý Khác cuống cuồng ghì dây cương, Lưu Phong giơ hai chân trước lên, vọt qua người cô gái đó nhanh như vũ bão, sau đó vững chãi đứng lại, thở phì phò.
Cô gái đó sợ hãi ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy. Một người đàn bà từ đằng sau hớt hải chạy tới, vội vã đỡ cô ta dậy, giúp cô ta phủi đi bụi bặm khắp người, rồi quay sang Lý Khác liên tục cúi người hành lễ: “Cô nương nhà chúng tôi đầu óc không được sáng láng cho lắm. Vừa rồi tôi không để ý trông coi cô ấy, không hay cô ấy lén chạy ra ngoài, còn va phải công tử, xin công tử lượng thứ.”
Lý Khác chưa kịp trả lời, Dương Chính Đạo nhìn cô ta một cái rồi hỏi ngay: “Cô là cô nương họ Vương đó à?”
Cô gái nghe thấy giọng gã, vội ngẩng đầu lên nhìn, một tia hoảng hốt lóe lên trong mắt cô ta, sau đó biến thành vẻ chán ghét khác thường: “Đàn ông không một ai tốt cả!”
Tuy giọng hơi khàn, nhưng cô ta nói một cách cực kỳ sắc bén. Lý Khác vừa nghe, không khỏi ngạc nhiên nhìn Dương Chính Đạo: “Vương cô nương nào? Không phải huynh thật sự gây ra nợ tình gì đó ở bên ngoài chứ? Tuyết Lộ có biết không?”
“Tuyết Lộ biết.” Dương Chính Đạo nhảy xuống ngựa, lập tức cảm thấy câu này đa nghĩa, vội vàng bổ sung, “Chính là Vương cô nương Vương Huy Nhi, cái cô mà mấy tháng trước… tỏ tình với ta ở ngoài phủ, về sau Tuyết Lộ phải kể với cô ta một đống tật xấu của ta, mới đuổi đi được ấy.”
Lý Khác “à” một tiếng, cũng xuống ngựa theo gã, bước đến trước mặt một già một trẻ đó: “Không sao. Chỉ là sau này cô nương ra vào nhất định phải cẩn thận hơn.”
Người đàn bà nghe vậy, như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối, nắm chặt lấy tay áo Lý Khác nói: “Cầu xin công tử, giúp cô nương của chúng tôi với! Nhà họ Thôi ép cô ấy phát điên, giờ lại muốn vu cáo, vứt bỏ cô ấy. Cô ấy thực sự… rất đáng thương.”
Lý Khác lập tức cảm thấy da đầu tê rần, nghĩ bụng, giữa đường phố đông đúc sao lại nói ra chuyện riêng tư như vậy với một người đàn ông xa lạ? Đang lo không biết từ chối như nào, Dương Chính Đạo ở bên cạnh lại hỏi, “Nhà họ Thôi nào?”
Người đàn bà một tay kéo Vương Huy Nhi đang hốt hoảng, một tay lau nước mắt nói: “Chính là nhà trưởng phường họ Thôi của phường Tường Hòa. Hai vị công tử không biết chứ, cô nương của chúng tôi đúng là số khổ. Một tháng trước, lang chủ nhận ba mươi lạng bạc sính lễ của nhà họ Thôi, liền gả cô nương cho con trai nhà đó. Nhưng lúc động phòng hoa chúc, cô nương mới phát hiện Thôi công tử bị thọt, đi cà nhắc như một con vịt. Lúc đó cô nương vừa khóc vừa làm ầm lên, nói nhà họ Thôi cưới xin dối trá, nhưng mấy vị phu nhân nhà họ Thôi liên tục qua thuyết phục, ngay cả tiểu công tử mới có tám tuổi cũng đến góp vui, nói rằng Thôi công tử ngoại trừ chân khập khiễng, còn đâu nhân phẩm tính cách đều không tồi. Lại còn bảo là nhà họ Thôi có tiền, được gả làm phu nhân nhà này, cả đời cũng không cần phải lo chuyện cơm áo.”
Lý Khác vốn không mấy hào hứng với việc nhà của thường dân, nhưng vừa nghe nhắc đến Thôi lão thất, liền có chút hứng thú. Y bèn hỏi: “Sau đó cô nương nhà các ngươi yên tâm sống cùng với Thôi công tử à?”
Người đàn bà thấy có người chịu lắng nghe mình lải nhải, không kìm được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vì được ưu ái quá: “Ban đầu cô nương vẫn không đồng ý, nhưng nhà họ Thôi cứ thay phiên nhau đến khuyên nhủ. Thế là, cô nương cũng dần chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Vương Huy Nhi nắm chặt cánh tay của người đàn bà kia, giống như nghe thấy chuyện đáng sợ gì đó cào xé trái tim, rụt rè đi theo sau bà ta. Dương Chính Đạo ngoảnh đầu nhìn cô ta, nghĩ đến vẻ hoạt bát đầy sức sống của cô lúc bày tỏ tình cảm với mình, không khỏi sinh lòng cảm khái, bèn hỏi một câu: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Người đàn bà vỗ lưng Vương Huy Nhi, dịu giọng dỗ dành bên tai cô mấy câu, lấy khăn lau giọt lệ nơi khóe mắt, bước chân rõ ràng đã chậm hơn nhiều: “Làm sao có thể tốt được? Không phải hai vị nhìn thấy rồi sao? Mới chưa được bao lâu, cô nương của chúng tôi đã trở thành một người điên điên khùng khùng thế này. Cô ấy có nỗi khổ không nói ra được!”
Lý Khác và Dương Chính Đạo đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn vào bốn chiếc đèn lồng lớn ở cửa Thôi phủ cách đó không xa, cất lời: “Cô ta không nói được thì bà nói đi, đừng ngai.”
Người đàn bà sững sờ, định mở miệng thì thấy phía trước có một cỗ xe ngựa từ từ dừng lại. Hai tiểu nô ở cửa phủ lập tức tiến tới kéo rèm ra, đỡ Thôi lão thất trong xe bước xuống. Thôi lão thất nheo con mắt bị mù, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn tiểu nô ở gần mình hơn, vỗ đầu nói: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Trưởng phường phường Sùng Nhân hẹn ta uống trà hôm nào nhỉ?”
Tiểu nô đáp: “Hôm nay là giữa tháng Ba, ngài hẹn trưởng phường Lữ vào mùng hai tháng Tư, còn sớm ạ!”
Thôi lão thất “à” một tiếng, vẫn chưa bước chân vào cửa phủ, lại nghe thấy sau lưng có tiếng phụ nữ the thé vẳng đến, bất giác giật mình, thò cổ ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ: “Lại là con ả xúi quẩy đó! Hôm nay ai trông nó? Sao lại để nó chạy ra ngoài phủ?”
Người đàn bà dẫn theo Vương Huy Nhi hớt hải chạy tới, cúi người thi lễ nói: “Là sơ suất của nô tì, nô tì sẽ đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi ngay.”
“Đợi đã..” Vừa rồi lời kể của người đàn bà này đã khơi gợi hứng thú của Lý Khác, lúc này chưa rõ đầu đuôi, y cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, liền lên tiếng gọi giật hai người đang định bước vào trong phủ lại, “Bà vẫn chưa nói xong, sao đã vội đi như thế?”
Vẻ mặt chán ghét của Thôi lão thất vẫn chưa tan, lão liền hỏi: “Sao còn dẫn theo hai cái đuôi thế này? Các người là ai?”
Lý Khác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xương xẩu khó coi của lão, từ tốn nói: “Thôi lão thất, bản vương còn phải báo tên với ông sao?”
Mắt Thôi lão thất nheo tít chỉ chừa lại một khe. Đột nhiên, lão biến sắc, hoảng sợ cuống cuồng quỳ xuống: “Tiểu nhân Thôi lão thất bái kiến Ngô vương điện hạ.”
“Còn cả Tuyên Bình hầu, trưởng quan phủ Ung Châu bệ hạ mới bổ nhiệm nữa.”
Thôi lão thất hơi ngẩng đầu lên nhìn Dương Chính Đạo, cứ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi. Đột nhiên, có một tia chớp xẹt qua đầu lão. Đúng rồi! Người Đột Quyết! Lúc đó ở cửa tiệm đồ ngọc của Tào Phương Thạc, người Ngô vương mời đến nói chuyện với người Đột Quyết chính là vị Tuyên Bình hầu này. Thế là lão lại vội vàng vái chào Dương Chính Đạo: “Tiểu nhân bái kiến Tuyên Bình hầu.”
Người đàn bà đó chắc cũng không ngờ rằng, hai người mà mình tình cờ nói chuyện trên đường lại có thân phận cỡ này.
“Miễn lễ. Lý Khác thấy bà ta cũng sắp quỳ gối khấu đầu, liền nói, “Đã đến đây rồi thì chúng ta hãy vào trong ngồi, nhân tiện lắng nghe chuyện trong phủ. Vụ án mất trộm đó, nhà trưởng phường cũng là khổ chủ, phải không?”
Thôi lão thất liên tục vâng dạ, dẫn hai vị tổ tông dù có thế nào lão cũng không dám đắc tội này vào trong phủ. Lão vốn định đón họ đến nhà chính ngồi một lúc, nhưng Lý Khác lại bảo muốn đến phòng của Vương Huy Nhi vẫn đang lảm nhảm tự nói sau lưng trước xem thế nào. Thôi lão thất đành sai người đàn bà được gọi là Lâm nương đó đi trước dẫn đường.
Mấy người đi một vòng quanh phòng ngủ của Vương Huy Nhi, rồi quay lại gian khách ở nhà ngoài ngồi. Giờ Lâm nương mới bình tĩnh, vừa nghĩ vừa nói: “Sau khi cô nương được gả vào Thôi phủ, liên tiếp xảy ra mấy việc kỳ lạ, cho nên tinh thần của cô nương luôn không được tốt. Đến sáng mười ngày trước, nô tì thức dậy thì không thấy cô nương đâu, liền gọi mấy thị nữ trong phòng đi tìm, cuối cùng tìm thấy cô ấy ở trong vườn rau của phủ. Lúc đó, cô ấy đang đi chân trần trong bùn. Nô tì gọi cô ấy lớn tiếng, nhưng gọi thế nào cũng không chịu về, đành phải lội xuống bùn mới đuổi kịp cô ấy. Cũng chính lúc đó, nô tì mới phát hiện tinh thần của cô ấy không bình thường.”
Vì Vương Huy Nhi nắm rịt lấy tay Lâm nương không chịu buông, nên Lâm nương đành phải nói một lúc rồi lại dỗ một lúc. Mà dường như cô ta nghe nhưng hoàn toàn không hiểu những chuyện liên quan đến mình này, chỉ biết vùi đầu thật sâu vào trong cánh tay.
Dương Chính Đạo khẽ than một tiếng: “Rốt cuộc là chuyện lạ gì?”
Vành mắt Lâm nương đỏ hoe, ngón tay không ngừng xoắn lấy chiếc khăn. Bà ta dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Vào một ngày sau khi cô nương được gả vào đây hơn nửa tháng, thị nữ Chi Lan theo hầu cô ấy từ nhỏ ăn nhầm phải nấm dại, trúng độc mà chết. Hai hôm sau, toàn bộ số hoa hải đường mà cô nương thích nhất tàn héo hết trong vòng một đêm. Cô nương cảm thấy chẳng lành, buổi tối thường gặp ác mộng. Nhưng mà, không lâu sau đó, hai chiếc quần lót và ba chiếc yếm của cô nương lại đột nhiên biến mất…”
Dương Chính Đạo vẫn đợi bà ta nói tiếp, ai ngờ lại không có đoạn sau, thế nên gã cau mày hơi thất vọng, chuyển ánh mắt từ Lâm nương sang Thôi lão thất: “Những gì bà ta nói đều là thật à?”
Trưởng phường gật đầu lia lịa: “Đều là thật ạ. Tiểu nhân cũng không biết tại sao nó lại phát điên vì một việc nhỏ như vậy. Hôm kia nó lên cơn, còn hung dữ cắn vào cánh tay vợ tiểu nhân một miếng, máu me đầm đìa!”
Tiểu nô nãy giờ đứng hầu nghiêm chỉnh sau lưng Thôi lão thất nghe đến chỗ này liền mở miệng nhắc nhở: “Lang chủ, không phải hôm kia, mà là sáu hôm trước rồi.”
Thôi lão thất nghi hoặc nói: “Hóa ra ngày tháng trôi nhanh quá! Bỏ đi, bất kể hôm kia hay là sáu hôm trước, tóm lại, nhà họ Thôi chúng tôi đúng là đen đủi tám đời mới cưới về một đứa điên như thế này!”
“Nhưng mà không đúng!” Dương Chính Đạo nhớ lại những gì Lâm nương nói trước đó, liền hỏi, “Đã như vậy, tại sao bà lại bảo là nhà họ Thôi ép cô nương nhà bà đến phát điên? Còn nữa, bọn họ vu cáo cô ta cái gì?”
Lâm nương nhớ lại lời mình buột miệng nói ra ban nãy, lén liếc nhìn Thôi lão thất qua khóe mắt, thấy Thôi lão thất cũng đang nhìn mình, bất giác cúi gằm xuống, không nói một lời.
Dương Chính Đạo hỏi với giọng điệu sắc bén hơn hẳn: “Thôi lão thất, bệ hạ để ta nắm giữ phủ Ung Châu, lần trước lại chính là ông đến nha phủ báo án. Giờ người trong phủ của ông ấp a ấp úng thế này, ông thấy có nên không?”
Bàn tay cầm chén trà của Thôi lão thất bất giác run lên, hai giọt trà bắn lên chiếc áo bào màu xám đen của lão. Lão cũng chẳng hơi đâu mà lau, cuống quýt đứng dậy, lúng túng nói: “Tiểu nhân không dám lừa gạt quân hầu. Có điều đây vốn là chuyện xấu hổ trong nhà, chỉ sợ làm bẩn tai hai vị. Mấy đồ lót của Vương thị đã tìm thấy rồi, vốn dĩ tiểu nhân định đến phủ Ung Châu hủy án, nhưng trí nhớ của tiểu nhân không tốt, loáng cái đã quên béng.”
“Tìm thấy ở đâu?”
“Ở… ở trong phòng con trai lớn Thượng Võ của tiểu nhân. Thượng Võ nói, sau khi Vương thị qua lại với nó, từng lấy đồ lót để tặng nhau.”
Lý Khác hơi ngạc nhiên hỏi: “Con dâu bé của ông qua lại với con trai lớn của ông ư? Con dâu lớn của ông không có ý kiến gì sao?”
Dương Chính Đạo nhìn y ngao ngán, nghĩ bụng: Cái tật nghe không đúng trọng tâm của đệ sau bao nhiêu năm trời sao vẫn chẳng thay đổi gì cả? Gã còn chưa mở miệng, đã thấy Lâm nương đỏ bừng mặt, nói lắp ba lắp bắp: “Không… không có. Cô nương của chúng tôi… cô ấy từ nhỏ đến lớn đã đọc Lễ ký , sẽ không… chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
Vương Huy Nhi vẫn ôm cánh tay của Lâm nương. Cô ta có khuôn mặt trái xoan, đôi mày cong cong, lúc này trông rụt rè yếu đuối giống một con hươu non đang sợ hãi mà không có chỗ trốn.
Thôi lão thất giận dữ nói: “Chính mồm Thượng Võ nói, lẽ nào còn là giả sao? Nó vẫn chưa lấy vợ, nếu vơ chuyện bẩn thỉu như này về mình, còn cô nương nhà nào dám lấy nó nữa?”
Dương Chính Đạo nói giọng ôn hòa: “Gọi hắn qua đây, ta sẽ tự hỏi.”
Một lúc lâu sau, Thôi đại công tử Thôi Thượng Võ mới ba chân bốn cẳng đi vào trong chính đường, đến cùng với hắn là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy, mặc bộ váy màu xanh nõn chuối, phối với chiếc áo màu hồng. Lý Khác ngửi thấy mùi thơm nồng nặc tỏa ra từ trên người ả, bất giác nhíu mày, hỏi: “Ngươi là Thôi Thượng Võ? Còn đây là ai?”
Thôi Thượng Võ kính cẩn vái chào: “Tiểu nhân là Thôi Thượng Võ, đây là gia mẫu.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ đó chắp tay nhún mình nói: “Thiếp thân Thôi Bạch thị bái kiến hai vị quý nhân.”
“Được rồi, ngồi xuống cả đi.” Lý Khác chỉ vào hai chỗ ngồi cách mình khá xa nói: “Dương công tử có thể hỏi được rồi.”
Dương Chính Đạo gật đầu hỏi: “Thôi Thượng Võ, vừa nãy ngươi từ trong phòng mình đi ra à?”
Thôi Thượng Võ lau mồ hôi trên trán đáp: “Vâng. Phòng của tiểu nhân nằm ở phía Tây phủ, ở giữa cách vườn hoa và non bộ, trên đường lại nói với mẫu thân vài câu, cho nên đến hơi muộn, xin quân hầu lượng thứ.”
“Không sao.” Dương Chính Đạo nghe thấy giọng nói của hắn ôn hòa khiêm tốn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thô lỗ, “Vốn dĩ ta không có ý dò hỏi chuyện nhà của ngươi, chỉ là Lâm nương luôn miệng nói em dâu ngươi oan uổng, trông cô ta cũng khá đáng thương, cho nên mới có câu hỏi này. Hãy kể ta nghe chuyện giữa ngươi và em dâu.”
Thôi Thượng Võ “à” một tiếng, nhìn Vương Huy Nhi khinh bỉ nói: “Quân hầu đừng để bộ dạng yếu đuối của ả đánh lừa, ả là một người đàn bà nhiều mưu mô! Tối ngày hai mươi tám tháng trước, Vương thị nhân lúc sáng trăng đến phòng của tiểu nhân, sau khi cởi sạch quần áo, liền ôm lấy tiểu nhân. Ả nói là Thượng Văn không thể cho ả một đứa con, khiến ả nẫu ruột, chẳng thà để tiểu nhân và ả sinh một đứa còn hơn, dù sao đều là con của nhà họ Thôi cả. Lúc đó tiểu nhân một mực cự tuyệt, thầm nghĩ nếu thực sự làm chuyện trái với luân thường này, thì sao có thể đối mặt với người em trai tàn tật của tiểu nhân đây? Nhưng Vương thị không nghe, ôm chặt tiểu nhân không chịu buông tay. Còn ra sức cọ đôi nhũ hoa của ả lên mặt tiểu nhân. Quân hầu, tiểu nhân cũng là một nam nhân bình thường, khó tránh khỏi không kìm chế nổi.”
Dương Chính Đạo nghe hắn nói chuyện thẳng thắn, lại giàu sức gợi hình như thế, không khỏi có chút lúng túng, bèn đằng hắng mấy tiếng để nhắc nhở. Thôi Thượng Võ lại không để ý chút nào, trao đổi ánh mắt với Thôi Bạch thị ở bên cạnh xong lại nói tiếp: “Xong việc, ả đưa quần lót và yếm của mình cho tiểu nhân để làm kỷ niệm. Qua một hôm, ả lại gửi tới một chiếc quần lót và hai chiếc yếm, nói là sau này tới tìm tiểu nhân làm chuyện đó tiếp thì có cái mà thay. Có điều, sau đó ả lại thành ra như vậy, cũng không qua nữa.”
Thấy sắc mặt hắn ung dung, Dương Chính Đạo lại nhớ tới thứ vừa nãy nhìn thấy trong phòng ngủ của Vương Huy Nhi, bèn quay sang hỏi Lâm nương: “Bà từng nói là cô nương nhà bà bị oan, vậy thì tối ngày hai mươi tám đó, cô ta với bà có luôn ở cùng nhau không?”
Ánh mắt của Lâm nương có chút bứt rứt không yên, sau một hồi suy nghĩ, bà ta vẫn nói thật: “Chập tối hôm đó, cô nương một mình đi đến ngõ Dương Liễu ở đằng trước tìm Thẩm cô để hỏi về tiền đồ. Thẩm cô là cao nhân nổi tiếng gần xa chỗ chúng tôi. Bất kể trong nhà có việc gì nan giải, chỉ cần tìm Thẩm cô, cô ta đều giải quyết giúp được phần lớn. Chắc hôm đó cô nương và Thẩm cô nói chuyện hợp nhau, nên mãi đến giờ Tý mới lén lút trở về từ cửa ngách của phủ.”
“Giờ Tý?” Thôi Thượng Võ không kìm được nhếch mép, khinh miệt nói, “Chúng ta qua lại ba lần. Tính ra thì, lúc Vương thị về phòng cũng xấp xỉ giờ Tý!”
Dương Chính Đạo bực mình xua tay, ý bảo hắn không được tự ý xen vào, rồi lại quay đầu hỏi: “Thẩm cô đó giờ đang ở đâu?”
Lâm nương chán nản nói: “Kể từ khi cô nương xảy ra chuyện, tôi từng ba lần đến phường Sùng Nhân tìm Thẩm cô. Nhưng tiểu đồng trong nhà bảo Thẩm cô đã đi ngao du đây đó rồi, không biết bao giờ mới về.”
“Vì vậy, cho đến bây giờ, không ai có thể chứng minh hôm đó Vương Huy Nhi đã đi tìm Thẩm cô.” Dương Chính Đạo nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Thôi Thượng Võ khi nghe thấy lời này, đột nhiên sầm mặt nói, “Thôi Thượng Võ, những gì ngươi nói cũng chỉ là lời từ một phía.”
“Cái chuyện dụ dỗ anh chồng này, tất nhiên phải lén lút vụng trộm, chỉ anh biết tôi biết thôi.” Thôi Bạch thị từ lúc bắt đầu ngồi xuống vẫn luôn lặng im, giờ lại lẩm bẩm.
Thôi lão thất nghiêng cổ, liếc xéo ả một cái, quát: “Câm miệng!”
“Không sao, Thôi phu nhân nói cũng có lý.” Dương Chính Đạo cười đúng mực, “Bên nào cũng cho mình là phải, vậy chúng ta tạm thời gác chuyện này lại một lúc. Lâm nương, bà nói về chuyện của Chi Lan đi.”
“Chi Lan… nó cũng là một đứa trẻ đáng thương” Lâm nương gắng gượng mãi mới nén được tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, “Ngày tiếp theo sau hôm cô nương tìm gặp Thẩm cô, Chi Lan bưng một bát canh cải bao cho cô nương rồi đi cùng mấy thị nữ khác ra hậu viện hái hoa. Đêm hôm đó, Chi Lan đã chết trong phòng của mình. Sau khi nhìn thấy nấm dại rơi trên mặt đất, đại phu bảo là Chi Lan vì tham ăn nấm dại nên trúng độc mà chết.”
“Cải bao.” Dương Chính Đạo sững lại một thoáng rồi nói, “À, cải bao có công dụng điều tiết tì vị. Quả thực là một món tốt.”
“Chi Lan, Chi Lan..” Vương Huy Nhi nấp trong vòng tay của Lâm nương khóc rưng rức, lẩm bẩm gọi tên của người hầu gái đã ở bên cô từ nhỏ, có tình cảm vô cùng tốt đẹp với cô. Lâm nương lau nước mắt giúp cô, cho cô uống mấy ngụm nước, rồi lại ôm cô vào lòng. Thôi Bạch thị nhìn hai chủ tớ bọn họ, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Dương Chính Đạo hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy thì Thôi phu nhân, đêm hai mươi tám, ngươi đã ở đâu?”
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Thôi Bạch thị trong chốc lát đã chuyển thành ôn hòa khiêm nhường: “Bẩm quân hầu, lúc đó thiếp thân đang ở trong hiên Tư Minh, bàn với lang chủ về việc đại thọ năm mươi của lang chủ vào ngày hai mươi sáu tháng Tư tới đây. Lang chủ, ông còn nhớ không?”
Thôi lão thất gật đầu: “Phu nhân nói không sai. Lúc đó, mỗi lần phu nhân nhớ ra tên một người khách là tiểu nhân liền viết lên giấy. Tổng cộng phải mời hai trăm mười hai thân bằng cố hữu.”
“Trí nhớ của trưởng phường tốt thật.” Dương Chính Đạo đứng dậy, cúi người chắp tay thi lễ, “Ngô vương điện hạ, những gì cần hỏi, thần đã hỏi rồi. Tiếp theo là việc của ngài.”
Vừa qua giờ Mùi, trong phòng hương xuân ấm áp. Đêm qua Lý Khác ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, liền cảm thấy hơi mệt mỏi muốn ngủ. Bỗng dưng nghe thấy câu nói của Dương Chính Đạo, y không khỏi oán thầm trong bụng: Sao huynh lười thế? Biết thừa chuyện gì đang xảy ra, còn bảo ta nói giúp huynh. Dương Chính Đạo nhanh chóng hiểu ý của y, liền trả lại một ánh mắt, ý bảo: Ta đã nói đến khô cổ rát lưỡi rồi, đệ không thể cho ta nghỉ một chút sao?
Lý Khác vái trả lễ Dương Chính Đạo, lắc đầu bất lực, rồi lại ngoảnh sang hỏi Thôi lão thất: “Ai sống ở Đông viện của phủ?”
Thôi lão thất nói: “Là hai vợ chồng tiểu nhân cùng con trai út Thượng Bân.”
Lý Khác ngồi xếp bằng trên đệm gấm, ánh mắt như ngọn đuốc: “Ông và phu nhân đây chỉ sinh được một người con trai là Thôi Thượng Bân à?”
“Vâng. Thượng Võ và Thượng Văn đều do người vợ trước họ Trần của tiểu nhân sinh ra.”
“Thôi Thượng Võ nói, hắn sống ở Tây viện. Xem ra, ông thương cậu con út hơn người con trai trưởng này.” Lý Khác nói giọng lãnh đạm: “Có điều, Thôi Bạch thị, tuy Thôi Thượng Võ không phải con đẻ của ngươi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn gọi ngươi một tiếng mẫu thân, các ngươi lén lút quan hệ, không cảm thấy lấn cấn trong lòng sao?”
“Điện hạ nói đi đâu vậy?” Thôi lão thất kinh hãi mở to con mắt duy nhất.
Lý Khác thản nhiên: “Bản vương nói, Vương Huy Nhi bị oan. Người thật sự tư thông với Thôi Thượng Võ chính là vợ của ông.”
Thôi Thượng Võ siết chặt nắm đấm, cơ thể run lên, hít sâu một hơi nói: “Điện hạ, ngài có thể thông cảm cho Vương thị, nhưng sao có thể sỉ nhục mẫu thân của tôi như vậy được?”
Thôi Bạch thị giơ tay véo mình một cái, cố sức nặn ra một giọt nước mắt, lập tức nghẹn ngào nói: “Lang chủ, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngài biết mà, cho dù thiếp thân có vạn lá gan cũng không dám làm chuyện này!”
Thôi lão thất nhìn người vợ yêu mà lão chọn được từ lầu Thiêm Hương hồi lão bốn mươi tuổi này, khí phách anh hùng chợt bừng lên trong lòng, vội vàng vái Lý Khác một vái: “Điện hạ, ngài có cần…”
“Không cần suy nghĩ nữa. Lý Khác ngắt lời lão, “Thôi Thượng Võ, nếu bản vương nhớ không nhầm, thì ngươi vừa nói câu này: Thượng Văn không thể cho ả một đứa con, khiến ả nẫu ruột, chẳng thà để tiểu nhân và ả sinh một đứa còn hơn .”
Thôi Thượng Võ gật đầu: “Tiểu nhân từng nói vậy, nhưng nó có vấn đề gì sao?”
Lâm nương nghe thấy sự việc biến chuyển tốt, lập tức tỏ vẻ nhẹ nhõm. Vương Huy Nhi trong lòng bà yên lặng lắng nghe, đôi mắt ban đầu vô cùng mờ mịt dường như chỉ thoáng chốc đã sáng hơn nhiều.
Lý Khác nhìn bà ta hỏi: “Người Giang Nam sẽ nói thông minh thành sáng láng , nói biết thành hay , gọi cải thảo là cải bao . Cho nên, Lâm nương, bà và cô nương nhà bà đều là người Giang Nam, đúng không?”
“Vâng. Nhà họ Vương nhiều đời sống ở Việt Châu, năm trước mới chuyển đến Trường An.”
Lý Khác hài lòng gật đầu: “Vậy thì, Thôi Thượng Võ, Vương cô nương tuyệt đối sẽ không nói với ngươi, chuyện cô ta không thể có con khiến cô ta cảm thấy nẫu ruột , bởi vì, ở Giang Nam, từ nẫu ruột có nghĩa là… vui sướng.”
“Đúng. Điện hạ nói đúng!” Lâm nương xúc động đến mức sắp rơi nước mắt, “Nô tì đã nói… đã nói cô nương trong sạch mà.”
Lý Khác thấy Thôi Thượng Võ định mở miệng phản bác, liền tranh nói trước: “Thôi Thượng Võ, tự ngươi không phát hiện được à? Những lời ngươi vừa nói rõ ràng là đầy kẽ hở. Ngày hai mươi tám mà có trăng sáng sao?”
“Tôi… là tiểu nhân nhớ nhầm” Thôi Thượng Võ thanh minh, “Lúc Vương Huy Nhi đến, tiểu nhân đã ngủ rồi. Có lẽ… có lẽ đầu óc hơi rối loạn.”
Lý Khác bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô rát, liền bưng chén trà lên uống một ngụm. Dương Chính Đạo thấy sắc trời hơi âm u, xem chừng lát nữa sẽ mưa, để tiết kiệm thời gian, gã liền tiếp lời Lý Khác: “Không chỉ đầu óc ngươi rối loạn, Thôi lão thất, đầu óc ông cũng không hoạt động tốt. Ngày hai mươi tám, tại gác Thúy Hoa, Đổng Diên Trung mạo xưng anh trai Đổng Diên Sơ của hắn, vì một tiểu hoa khôi ở đó mà ghen tuông tranh giành với hai gã đàn ông, còn đâm bị thương một người trong số họ. Sau đó, chính ông đã tóm hắn giải đến phủ Ung Châu. Tối hôm đó, Tề Trưởng Thăng xét xử vụ này, với tư cách là người chứng kiến, ông cũng dự thính. Chẳng nhẽ ông thật sự không có chút ấn tượng gì sao?”
Thôi lão thất chậm chạp động não. Mấy ngày nay, Thôi Bạch thị liên tục rỉ tai lão, tối ngày hai mươi tám bọn họ cùng nhau bàn chuyện mừng thọ, mà ngày tháng lạc khoản trên thiếp cũng là ngày hai mươi tám. Thế nên lão cảm thấy rất chắc chắn, hôm đó đúng là lão đã ở cùng Thôi Bạch thị cả đêm. Giờ nghe Dương Chính Đạo nói, dường như một cánh cổng khác trong trí nhớ của lão bỗng chốc được mở ra.
Đột nhiên, lão kêu lên gần như là kinh hãi: “Quân hầu, ngài là cái người, cái người…”
Dương Chính Đạo mặt không đổi sắc: “Người nào?”
Gã ở ngôi cao, là tâm phúc trước mặt bệ hạ, tướng mạo lại nổi bật xuất chúng như này, đi lầu xanh tìm chút vui vẻ chẳng phải rất bình thường sao? Thôi lão thất xoay chuyển ý nghĩ, không nói nữa. Nhưng ngay lập tức, lão biến sắc, hầm hầm nổi giận: “Bạch Phụng, ngươi to gan thật đấy!”
Thôi Bạch thị tái mặt, suy sụp đổ gục xuống, nhưng vẫn cãi cố: “Lang chủ, thiếp thân không có! Thiếp thân quên… quên mất.”
Thôi Thượng Võ thật sự muốn tự tát mình một cái thật mạnh, rồi cũng tát cho ả đàn bà ngu xuẩn này một cái thật mạnh, nhưng lưng hắn giờ đã đầm đìa mồ hôi lạnh: “Cha, con dám thề với trời, con và mẫu thân trong sạch, tuyệt đối không có bất kỳ hành vi gì vượt ngoài khuôn phép!”
Lúc này Thôi lão thất đã không nghe lọt tai bất cứ lời nào, chỉ giận đùng đùng ngồi đó thở hổn hển.
Dương Chính Đạo bước chậm rãi đến trước mặt Thôi Thượng Võ, nhìn hắn bằng vẻ ngạo nghễ của kẻ bề trên: “Có cũng được, không có cũng xong, đều không có gì đáng nói. Chỉ là, vụ việc này còn liên lụy đến một mạng người, ta không thể không quản.”
Thôi lão thất nghe thấy hai chữ “mạng người”, bất giác rùng mình, vội hỏi: “Quân hầu đang nói đến ai?”
Dương Chính Đạo không đếm xỉa đến lão, đảo mắt nhìn sang phía khác: “Vương cô nương, lẽ nào cô định giả điên giả dại cả đời sao? Nói ra tất cả những gì cô biết đi, Ngô vương điện hạ và ta sẽ làm chủ cho cô.”
Lâm nương bỗng ngớ người, nhìn khuôn mặt vẫn ngây thộn của Vương Huy Nhi, nói với vẻ khó tin: “Cô nương, cô nói cho Lâm nương biết đi! Rốt cuộc cô có sao không?”
Vương Huy Nhi chậm rãi nghịch ngón tay, gục đầu xuống thật thấp, nhưng trước sau vẫn không nói một lời.
“Vương cô nương” Lý Khác lắng nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ một lúc, rồi lập tức nói với giọng ôn hòa, “Vẻ mặt trong vô thức của cô, còn cả những lời cô nói lúc gặp Tuyên Bình hầu trên đường hồi nãy, hoàn toàn không phải là thứ một người tinh thần thất thường có thể làm được, nói được.”
Thôi lão thất vẫn chưa định thần lại từ trong cơn phẫn nộ, lại nghe thấy lời nói đáng kinh ngạc như vậy, cơ thịt trên mặt giần giật liên hồi, tuy gắng sức ổn định lại tâm trạng, nhưng âm điệu vẫn vô cùng quái đản: “Vương thị, ngươi… mau nói rõ cho ta.”
Thấy Vương Huy Nhi không có ý mở miệng, Lý Khác đành nói tiếp: “Vừa nãy trong phòng Vương cô nương, ta phát hiện bên cạnh giường của cô ta có một quyển sách đang mở. Sau khi Vương cô nương phát điên, đám người hầu trong phủ tránh cô ta sợ còn chẳng kịp, chỉ có một mình Lâm nương thường ra vào phòng cô ta. Lâm nương không biết chữ, vì vậy chỉ có Vương cô nương là người có thể đọc cuốn sách này. Mà một người điên sẽ đọc sách kiểu gì đây?”
Vương Huy Nhi đang nghe, đột nhiên òa khóc, tiếp đó nhoài lên vai Lâm nương gào khóc thảm thương. Một tiếng sấm rền vang trên trời, tiếng khóc của Vương Huy Nhi khựng lại, sau đó lại bắt đầu thút thít nghẹn ngào. Không biết đã qua bao lâu, cô mới nói ngắt quãng: “Ngô vương… Ngô vương điện hạ, thiếp thân… thiếp thân buộc phải làm như vậy. Bằng không, sợ rằng thiếp thân đã mất mạng rồi.”
Lý Khác nở nụ cười mang theo chút khích lệ: “Không sao, cô cứ từ từ nói.”
Vương Huy Nhi nhướng mày, đứng dậy đi đến trước mặt Thôi Thượng Võ, chĩa ngón tay về phía hắn, căm hận nói: “Đêm hôm đó, lúc tôi đi qua hang đá của hòn non bộ, thấy hắn và Bạch Phụng ôm nhau tằng tịu, tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi vội vàng chạy đi. Ngày hôm sau thì Chi Lan chết. Bọn chúng đều nói, cô ấy tham ăn nấm dại bị trúng độc mà chết, nhưng tôi biết, xưa nay cô ấy không ăn nấm, sao tự dưng lại ăn nhiều như thế được?”
Lâm nương trợn to mắt hỏi: “Nó bị người ta hại chết sao?”
“Phải!” Vương Huy Nhi trả lời nhanh gọn dứt khoát, “Vì biết bí mật của Thôi Thượng Võ và Bạch Phụng, lúc nào tôi cũng cảm thấy vô cùng thấp thỏm, ăn gì cũng thấy nhạt mồm nhạt miệng, ngay cả món canh cải bao bình thường thích nhất cũng không muốn ăn. Chi Lan nếm thử một miếng, nói là mùi vị rất ngon, tôi lại chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng, tiện tay đổ bát canh vào trong chậu hoa hải đường. Nhưng hai hôm sau, toàn bộ hoa hải đường chết héo hết cả. Lúc đó tôi mới hiểu, nhất định bát canh cải bao đó có vấn đề. Bọn chúng muốn giết tôi diệt khẩu, Chi Lan đã chết thay tôi! Tôi cực kỳ sợ hãi, đành phải giả điên. Nhưng ai ngờ, bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho tôi, lại cắn trả một miếng, nói tôi dụ dỗ Thôi Thượng Võ. Tôi hận, hận lắm!”
Vương Huy Nhi nói đến chỗ xúc động, mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy không ngừng. Đột nhiên, cô ta rút cây trâm trên đầu xuống, nhắm đúng tim của Thôi Thượng Võ đâm tới. Thôi Thượng Võ sợ tái mặt, nhất thời lại quên cả tránh né. Thôi Bạch thị ngồi bên cạnh hắn kinh hãi kêu lên một tiếng, đẩy hắn ra. Cây trâm cắm sâu vào cánh tay của Thôi Bạch thị, máu chảy ròng ròng.
Đúng lúc Vương Huy Nhi định đâm Thôi Thượng Võ lần nữa thì nghe thấy Lý Khác nói: “Vương cô nương, cô định vì hai kẻ này mà bỏ cả mạng mình sao?”
Bấy giờ Lâm nương mới hoàn hồn sau cơn kinh hãi, vội đoạt lấy cây trâm trong tay Vương Huy Nhi, đỡ cô sang một bên ngồi xuống, thì thầm vào tai cô: “Cô nương, nghe Ngô vương điện hạ đi. Ngài ấy sẽ làm chủ cho cô.”
Lý Khác nhìn Thôi Bạch thị bịt cánh tay, đau đớn cắn răng nhăn mặt, liền cười khẩy: “Ngươi đối với Thôi Thượng Võ đúng là không tệ.”
Thôi Bạch thị nhìn Thôi Thượng Võ, thấy vẻ mặt thờ ơ không quan tâm của hắn, trái tim bất giác lạnh đi phân nửa. Ả năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, dù không còn dung mạo trẻ trung kiều diễm của thiếu nữ, nhưng đầu mày khóe mắt vẫn có phong thái mặn mà quyến rũ riêng biệt. Năm xưa, lúc ả lấy Thôi lão thất, các chị em trong lầu Thiêm Hương đều bảo ả ngốc, nói rằng gã đàn ông xấu xí chột mắt đó làm sao xứng với ả được? Ả lại nói rằng mình cam tâm tình nguyện. Ả biết, Thôi Thượng Võ luôn muốn trèo cành cao, tuyệt đối không thể lấy ả. Vậy nên ả đành lùi bước chọn biện pháp khác, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy hắn là được rồi. Nhưng hắn lại cứ tới đùa bỡn. Đến cuối cùng, vẫn là dã tràng xe cát uổng công.
Muôn ý niệm đều thành tro, ả đành quỳ gối xuống đất, dập đầu lia lịa: “Thiếp thân nhận tội. Tất cả mọi chuyện đều do thiếp thân làm.”
“Ngươi và Thôi Thượng Võ, không ai thoát được tội. Dương Chính Đạo nói với vẻ uy nghiêm, “Thôi lão thất, chuyện này nói cho cùng cũng là do ông tề gia không nghiêm, lại không phân biệt được đúng sai.”
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, Thôi lão thất gật đầu lia lịa: “Quân hầu nói phải. Là tiểu nhân không xét kỹ, làm con dâu bị oan. Sau này, tiểu nhân nhất định bảo Thượng Văn đối xử tốt với nó. Về sau sẽ để nó quán xuyến gia đình này!”
Vừa dứt lời thì thấy Vương Huy Nhi quỳ xuống, nói với giọng kiên quyết: “Quân hầu, thiếp thân muốn xin ngài làm chủ, cho thiếp thân ly hôn với Thôi Thượng Văn!”
“Cô nương nói linh tinh gì vậy?” Lâm nương bước đến trước mặt cô, kinh ngạc nói, “Cô được gả vào nhà họ Thôi mới hơn một tháng, một khi ly hôn, trong phường sẽ chỉ nói là cô không giữ đạo làm vợ nên bị nhà họ Thôi từ bỏ. Đến lúc đó, cô phải làm người kiểu gì đây?”
“Lâm nương, bà không hiểu đâu.” Vương Huy Nhi gục đầu, không ngừng xoa vuốt đóa hoa hải đường được thêu tinh xảo trên tay áo, nước mắt lưng tròng, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thôi Thượng Văn ở phòng cưới, đã biết hắn không phải là người phối ngẫu tốt. Tiếp đó các người khuyên tôi, tôi giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngờ vực. Cho nên về sau, một mình tôi đi tìm Thẩm cô, muốn nhờ cô ta đoán mệnh cho tôi. Thẩm cô bảo tôi về nhà mẹ ngay tối hôm đó, bằng không, rất có thể tôi sẽ gặp đại họa. Giờ nghĩ lại, nếu khi ấy tôi nghe lời cô ta, có lẽ Chi Lan sẽ không chết.”
Lâm nương đau lòng gạt lệ: “Lâm nương biết cô nương thương tâm, nhưng chuyện lớn thế này, cô nương vẫn nên suy nghĩ kỹ thêm một chút, ít nhất cũng phải cho lang chủ và phu nhân biết.”
“Không cần” Vương Huy Nhi ưỡn thẳng lưng, nói với vẻ lẫm liệt không sợ chết: “Mong muốn cả đời của con gái chúng tôi chẳng qua là được chồng yêu thương và tin tưởng. Lúc tôi bị bọn chúng vu oan hắn đã ở đâu? Lúc tôi buộc phải giả điên để tự bảo vệ mình thì hắn lại ở đâu? Ngay cả bây giờ, hắn vẫn là một con rùa rụt cổ ở trong phòng không chịu ra. Lâm nương, bà cảm thấy tôi nên sống cả đời với một người đàn ông như vậy sao? Lần này quay về, nếu cha mẹ tôi vẫn chịu thu nhận tôi là tốt nhất, còn không thì, tôi thà chết ở bên ngoài!”
Thôi lão thất tỏ vẻ không thể tin nổi. Tuy lão có khuyết tật nhưng gia cảnh khá giả, nên từ khi còn trẻ đã có không ít cô gái sẵn sàng lao vào vòng tay lão. Đa số bọn họ đều dịu dàng quyến rũ, bảo họ đi về Đông, dù phía Đông là vách đá cheo leo, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn bước tới. Lão nào đã gặp một cô gái dám đòi hỏi đàn ông tin tưởng như Vương Huy Nhi đâu? Thế nên lão chỉ đứng ngây ra đấy, câm nín không nói gì.
Dương Chính Đạo từ từ quét mắt qua mấy người trước mặt: “Nếu Vương cô nương thật sự đã quyết ý, ta có thể làm chứng cho, hơn nữa còn bảo đảm người nhà cô sẽ không làm khó cô.”
Mắt Vương Huy Nhi sáng lên, cô đang định dập đầu tạ ơn thì lại nghe thấy bên ngoài có một giọng nói oang oang vẳng đến: “Tôi không đồng ý!”
Mọi người ngoảnh đầu nhìn, thấy Thôi Thượng Văn đang chống gậy, được một thị nữ áo xanh dìu vào trong. Đường nét khuôn mặt của hắn trông rất giống Thôi lão thất, chỉ là nước da có phần sẫm hơn lão. Hắn thi lễ với Lý Khác và Dương Chính Đạo một cách chật vật: “Tiểu nhân đa tạ Ngô vương điện hạ và Tuyên Bình hầu rửa oan cho vợ. Nhưng chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, nên do chúng tôi tự mình xử lý, không phiền hai vị phải nhọc lòng.”
Lý Khác nhìn dáng vẻ ngạo mạn của hắn, bất giác nổi giận: “Nhưng hôm nay, chúng ta lại cứ muốn làm chủ. Thôi Thượng Văn, lúc người mà mồm ngươi ra rả là vợ đó bị oan, đạo đức cá nhân bị tổn hại, không phải ngươi cũng rêu rao muốn bỏ cô ấy sao?”
Sắc mặt Thôi Thượng Văn có chút thay đổi: “Tiểu nhân có thể bỏ cô ta, nhưng cô ta không thể chủ động đề xuất ly hôn!”
Vương Huy Nhi cười khẩy: “Ta muốn bảo toàn tính mệnh, nhưng càng muốn chứng minh mình trong sạch! Cho nên, ta không thể để ngươi đuổi về nhà với một tội danh ô uế như thế. Bây giờ, Ngô vương và Tuyên Bình hầu đã giúp ta chứng minh rằng nhà họ Thôi các ngươi có lỗi với ta, tất nhiên phải là ta bỏ ngươi rồi!”
Một cô gái đáo để như thế này, đúng là làm được chuyện bày tỏ tình yêu với biểu huynh ngay trước mặt mọi người, Lý Khác thầm cảm khái một câu. Thôi Thượng Văn chắc cũng không ngờ lòng dạ của cô lại cứng rắn như vậy, bèn mỉa mai: “Cô muốn đi thì nôn ba mươi lạng bạc sính lễ mà cha cô nhận của nhà chúng ta ra ngay lập tức!”
Vương Huy Nhi lúng túng ra mặt, nhất thời câm nín.
Lý Khác chỉ vào búi tóc của cô nói: “Chiếc trâm mành mành đầu phượng trên đầu Vương cô nương xem ra có giá trị không nhỏ. Chắc là của hồi môn của cô nhỉ?”
Vương Huy Nhi ngẩn ra, tay phải vô thức sờ lên đầu, quả thật rút xuống một chiếc trâm mành mành được chế tác tinh xảo. Riêng năm viên trân châu trên tua e là đã trị giá hơn hai mươi lạng bạc, chưa kể đầu phượng làm bằng vàng ròng. Vương Huy Nhi đảo mắt, lập tức ném chiếc trâm cho Thôi Thượng Văn: “Cái này chắc là đủ rồi chứ hả?”
Thôi Thượng Văn không ngờ rằng, nhà họ Vương trông gia cảnh thì bình thường mà lại kiếm được một chiếc trâm mành mành quý giá như vậy làm của hồi môn, bỗng cảm thấy vô cùng chán nản. Nghĩ một lâu, hắn bất giác đái liều, vứt nạng đi, bước khập khà khập khiễng đến trước mặt Vương Huy Nhi, níu tay cô nói: “Ta… ta không muốn để cô đi. Lúc đó ta ngồi trong xe ngựa, lần đầu tiên trông thấy cô ta đã thích ngay, cho nên ta mới bảo cha đến nhà cô dạm hỏi. Ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ cô, càng không nên nói là muốn bỏ cô! Huy Nhi, đừng đi. Ta sẽ đối xử tốt với cô, đối xử tốt với cô suốt đời.”
Lần này hắn vừa khóc vừa nói, nghe khá là xúc động. Nhưng Vương Huy Nhi vẫn không lay chuyển, lời nói lạnh như băng: “Thôi Thượng Văn, ngươi không hiểu ta. Ta là người mềm cứng đều không chịu, cho nên đối với ta, chiêu này của ngươi vô dụng! Lâm nương, về phòng thu dọn tư trang, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Mưa nhỏ chỉ rơi gần nửa canh giờ là tạnh. Lúc này, tịch dương treo cao, nhanh chóng nhuộm đỏ cả bầu trời. Trời đã nhá nhem, đường phố rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng có mấy người qua đường, cũng mang bộ dạng hớt hải vội vàng.
Viên ngọc thạch trên mũ bịt tóc của Lý Khác sáng lóa lên dưới nắng tà chiếu rọi. Y ngoảnh đầu, giơ tay chắn ánh sáng đang chiếu thẳng vào mình, hỏi: “Sao phải đi vội thế? Huynh không muốn xem kết quả sao?”
Dương Chính Đạo nhún vai: “Chẳng phải đã bắt được hai tội phạm giết người rồi sao? Đệ còn muốn kết quả gì nữa?”
Lý Khác thật sự bái phục thái độ lạnh nhạt trước những chuyện không liên quan đến mình của gã, ngay cả chút lòng hiếu kỳ theo bản năng cũng không có. Y thở dài: “Lúc Vương Huy Nhi nói muốn thu dọn đồ đạc, chẳng phải Thôi Thượng Văn quỳ trước mặt cô ấy không cho cô ấy đi sao, không biết cuối cùng cô ấy đi hay ở?”
“Bất kể đi hay ở đều là sự lựa chọn của chính cô ấy. Dù sao chúng ta cũng chẳng lo được. Đã không lo được, thế thì còn ở lại đó làm gì? Tuyết Lộ còn đang đợi ta về phủ ăn cơm kìa.”
Lý Khác nghe gã nhắc đến Tuyết Lộ, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: “Huynh vốn tính tặng chiếc trâm vàng đầu phượng đó cho Tuyết Lộ nhỉ?”
Dương Chính Đạo thả bàn tay nắm dây cương ra, mặc cho Xích Phong mang gã bước chậm rãi về phía trước: “Chính là quà cho Tuyết Lộ đấy. Gần ba tháng ta chưa tặng gì cho nàng rồi. Mấy hôm trước ta đi lang thang ở chợ Đông, thấy chiếc trâm đầu phượng đó có vẻ hợp với nàng. Nào ngờ lại là nhà họ Thôi được hời. Mai ta phải đi tìm Tào Phương Thạc, hỏi xem ông ta có thể làm được một chiếc tương tự không.”
Lý Khác cười thành tiếng: “Vương Huy Nhi nói, hôn nhân không thể chọn phương án dự phòng. Xem ra, tuy cô ấy tin những lời Tuyết Lộ nói lúc đó, nhưng trong lòng vẫn không buông được huynh. Biểu huynh, huynh gây ra lắm nợ tình như vậy, phải trả thế nào đây?”
“Có gì phải trả chứ?” Dương Chính Đạo phủi một cánh hoa rơi trên vạt áo, vẻ mặt lãnh đạm, “Cô ấy mới chỉ gặp ta một lần, sao có thể nhận định ta là người thế nào? Tình cảm giữa Tuyết Lộ và ta ra sao, cô ấy biết gì không?”
“Tất nhiên là cô ấy không biết. Có điều… cô ta thì nhất định biết.” Lý Khác nói tới đây, đôi mày hơi cau lại, “A Sử Na Nguyên Huệ chết rồi, vả lại còn chết rất thảm. Khả hãn Đột Quyết đã viết một bản tấu báo đẩy hết mọi sai lầm cho cô ta, còn nói sẽ phái sứ giả đến dâng thủ cấp của cô ta. Biểu huynh, ta không hối hận về tất cả những gì đã làm lúc đó. Nhưng mà, ta nhìn ra được, tình cảm cô ta dành cho huynh không phải là giả. Vì huynh, cô ta thực sự có thể vứt bỏ mạng sống của mình. Thế nên thật ra trong lòng ta rất không thoải mái vì cô ta.”
Mặt Dương Chính Đạo hơi ửng đỏ. Gã nhớ, lúc A Sử Na Nguyên Huệ thì thầm thổ lộ hết tâm can với gã, gã cũng không phải không xúc động chút nào. Đáng tiếc, những ký ức ấy chỉ là của cô ta, gã hoàn toàn không có ấn tượng gì. Vì vậy, sự ngẩn ngơ bối rối lúc đó, chỉ khiến gã cảm thấy áy náy. Không phải với cô ta, mà là với Tuyết Lộ.
Cô ta nói, huyện chúa là người con gái đầu tiên đối xử tốt với ngươi, cho nên ngươi mới yêu cô ta đến thế. Nếu năm đó ta dũng cảm hơn một chút, có lẽ đã là vợ ngươi từ lâu rồi phải không? Lúc đó gã đã phớt lờ cô ta. Nhưng mà, trong thâm tâm gã biết rằng, chuyện này mãi mãi không tồn tại hai chữ “có lẽ”. Cô ta sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên bên cạnh người đàn bà đó, đó là lỗi của cô ta. Tuy như vậy rất không công bằng, nhưng không phải xưa nay ông trời luôn bất công sao?
“Sao tự dưng lại nhắc đến cô ta nhỉ? Chúng ta không nói chuyện này nữa, được không?” Dương Chính Đạo định thần lại, thốt ra câu này với giọng điệu gần như là khẩn cầu, như thể một khắc này mà không nói vậy, thì một khắc sau gã sẽ phải chạy trốn đến nơi hoang vắng.
“Được. Chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa.” Lý Khác đồng ý một cách quả quyết, rồi lập tức đổi chủ đề, “Ban đầu nghĩ là nhà Thôi lão thất cũng nằm trong số bị mất trộm, định vào phủ của lão để dò đường, họa chăng có thể tìm được chút manh mối, nhưng giờ xem ra chẳng liên quan gì đến chuyện kia.”
Dương Chính Đạo nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ung dung bình thản: “Có lẽ cũng không phải không thu hoạch được gì. Đệ không cảm thấy, Thẩm cô trong lời kể của Lâm nương và Vương Huy Nhi rất thú vị à?”
Lý Khác hồ nghi nói: “Rất thú vị. Cơ mà, có liên quan gì đến vụ trộm sao?”
Dương Chính Đạo lắc đầu: “Không liên quan, chỉ là cảm thấy thú vị thôi. Vài hôm nữa, chúng ta cũng đi kiếm cô ta xem. Chưa biết chừng cô ta thật sự có thể đoán được tiền đồ vận mệnh của chúng ta.”
Lý Khác nghe gã nói vớ nói vẩn với bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc, chỉ cảm thấy buồn cười: “Huynh muốn đi, ta không cản huynh, nhưng mà, huynh đừng hòng bắt ta cùng huynh làm chuyện ngu xuẩn này!”
Dương Chính Đạo nhẹ giọng: “Chỉ là báo một tiếng cho đệ biết thôi, chứ không phải thương lượng với đệ.”
Lý Khác nhất thời bị gã chặn họng, hồi lâu mới nói: “May mà phụ hoàng không để huynh đến Đại Lý tự giúp ta. Bằng không ta chắc chắn bị huynh làm phiền đến chết mất.”
“Phụ hoàng?” Dương Chính Đạo nhìn y, trong nụ cười có mấy phần nhẹ nhõm: “Ta bảo rồi, lần này đệ làm mình làm mẩy với bệ hạ chẳng có lý lẽ gì cả! Chỉ cần còn sống ngày nào là ông ấy có thể bảo vệ đệ ngày ấy.”
“Ta luôn biết điều đó. Trước đây Tô Đản từng mắng ta cậy được chiề