← Quay lại trang sách

Chương 31 Hiềm khích không ngờ

Lúc tin tức truyền về, Tiêu Nhuệ đang múa bút viết lách trong thư phòng của phủ. Tiểu La đứng bên cạnh, chuyên chú mài mực cho gã. Bỗng nghe thấy lời của Khang Tân, cô ta bất giác đánh rơi thỏi mực trên tay xuống, mực lập tức văng đầy chiếc áo màu xanh đá của cô ta. Cô ta cúi đầu, rón rén liếc nhìn Tiêu Nhuệ. Tiêu Nhuệ lại chỉ đặt bút xuống, thổi vết mực còn chưa khô hằn trên giấy, hồi lâu không nói.

Khang Tân hoảng sợ trước vẻ mặt thản nhiên như không của gã, đành đánh liều hỏi một câu: “Phò mã, ngài có nghe thấy tiểu nhân nói gì không?”

Khuôn mặt Tiêu Nhuệ chợt méo mó đến đáng sợ, sau đó gã đột nhiên ném nghiên mực cạnh tay xuống như thể phát điên. Khang Tân không tránh kịp, trán bị đập mạnh, liền u lên một cục đỏ bầm to tướng. Nhưng dường như Tiêu Nhuệ vẫn chưa hả giận, bước đến trước mặt Khang Tân, đạp hắn một cú đau điếng, ánh mắt đầy nanh ác: “Hôm nay nếu không phải niệm tình người từng hầu hạ cha ta thì ta đã giết ngươi rồi!”

Khang Tân nằm bò dưới đất, ôm bụng dưới, không kìm được khẽ rên một tiếng. Biết rằng lúc này mà lên tiếng chắc chắn sẽ khiêu khích Tiêu Nhuệ, nhưng hắn vẫn bất chấp nói tiếp: “Xin phò mã nén buồn! Quý hộ vệ đã nói rất rõ ràng. Công chúa tái phát bệnh cũ, đã ra đi rồi.”

Tiểu La vừa đỡ Tiêu Nhuệ ngồi xuống, vừa nhỏ giọng trách móc: “Khang ca không thể nói chậm một chút sao? Phò mã không chịu nổi đâu.”

Khang Tân sững lại một chút rồi quỳ thẳng người lên, vẻ mặt như sắp khóc: “Quý hộ vệ còn bảo, Ngô vương điện hạ đã khâm liệm công chúa ở Lương Châu. Mấy ngày nữa sẽ về kinh, xin chỉ cho an táng công chúa tại Chiêu lăng”

Tiêu Nhuệ ngồi trên giường, thở hồng hộc từng cơn, chỉ hỏi đi hỏi lại cùng một câu: “Tại sao nàng lại đi Lương Châu? Tại sao lại đi Lương Châu?”

Trông bộ dạng gần như điên cuồng của gã, Khang Tân càng thêm sợ hãi, đành nhìn Tiểu La như là cầu cứu. Khuôn mặt trắng bệch của Tiểu La cũng đầy bối rối. Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Nhuệ mới rít một chữ qua kẽ răng: “Cút!”

Khang Tân dập đầu lạy như trút được gánh nặng, loạng choạng bước ra khỏi cửa. Tiểu La thấy vậy, cũng vội thi lễ, nhỏ nhẹ nói: “Nô tì cáo lui, không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.

Vào khoảnh khắc cô ta quay người, Tiêu Nhuệ đột ngột nắm lấy cổ tay cô ta. Gã nắm rất chặt, móng tay gần như bấu vào trong thịt. Tiểu La đau đớn nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nín nhịn không động đậy, cứ để mặc gã nắm mình đến rớm máu. Đến khi nến cháy hết, trong phòng tối om, Tiêu Nhuệ mới buông tay ra, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt giống Tương Thành công chúa đến năm phần của Tiểu La. Tiếp đó, gã nhẹ nhàng vuốt tóc, mắt, mũi, miệng cô ta....

Tiểu La cảm nhận được sự bất thường của gã, vội vùng thoát khỏi tay gã, bỏ chụp đèn xuống, thắp thêm một ngọn nến. Lúc này Tiêu Nhuệ vẫn giữ nguyên tư thế sờ mặt cô ta, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: “Minh Giác nói với ta, mấy hôm nay nàng cảm thấy tâm trạng bất an, muốn đến chùa Từ Ân ở ngoại thành và ở lại vài ngày để tĩnh tâm. Ta muốn phái một số người theo bảo vệ nàng, nhưng nàng lại bảo, cửa Phật là chốn thanh tịnh, không nên phô trương, chỉ cần Thanh Đại và Cẩm Văn đi cùng là được. Nhưng mà, tại sao nàng lại đến Lương Châu?”

“Chẳng lẽ công chúa thực chất muốn đến Lương Châu tìm Ngô vương điện hạ?” Tiểu La đáp một câu mang tính thăm dò, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu, “Nhưng nếu đúng là như vậy, công chúa chẳng có lý do gì để giấu ngài cả! Nếu có thể tìm được Thanh Đại tỉ tỉ và Cẩm Văn tỉ tỉ thì nhất định sẽ biết.”

“Ta không muốn biết!” Tiêu Nhuệ bực bội hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, vùi đầu thật sâu vào trong cánh tay mình. Sau một hồi im lặng, cuối cùng gã cũng không kìm nổi khóc rống lên.

Tiểu La do dự một lúc, cuối cùng vẫn bạo gan đặt tay lên lưng Tiêu Nhuệ, nói như đang an ủi một đứa trẻ: “Đừng quá đau buồn, đừng quá đau buồn. Đợi ngày mai mặt trời mọc, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi”

Tiêu Nhuệ nghe những lời an ủi dịu dàng của Tiểu La, lòng lại càng thêm bi thương. Đột nhiên, gã ôm lấy eo cô ta, hồn bay phách lạc thì thầm, nhưng lại không nghe rõ gã nói gì. Tiểu La vốn định ra sức đẩy gã ra, nhưng dục vọng mà cô ta khổ sở giấu kín trong lòng lúc này lại bộc phát không sao kìm nổi. Thế là cô ta bạo dạn vươn tay ôm lại gã, ở bên gã, khóc đến xé ruột xé gan.

Từ hôm ấy Tiêu Nhuệ bắt đầu đổ bệnh không dậy nổi. Mãi đến hôm quan tài của Tương Thành công chúa được đưa về phủ, nhờ Tiểu La dìu đỡ, gã mới đến linh đường tế bái. Mí mắt gã sưng húp, hốc mắt trũng sâu, hoàn toàn không còn phong thái rạng ngời như xưa.

Tiểu La thắp ba nén hương đưa cho Tiêu Nhuệ, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Phò mã, công chúa về nhà rồi”

Tiêu Nhuệ nhận lấy hương với vẻ mặt đờ đẫn, gần như là được Tiểu La kéo xuống vái ba vái, sau đó gã run rẩy đi đến trước quan tài, khóc đến lạc cả giọng.

Đúng lúc này, Khang Tân từ bên ngoài hớt hải chạy vào, chẳng màng đến lễ phép, nắm lấy tay áo Tiêu Nhuệ nói: “Phò mã, Thanh Đại và Cẩm Văn tới rồi.”

Tiêu Nhuệ vừa nghe thấy câu này, mắt đột nhiên sáng lên, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn một chút: “Mau cho bọn họ vào!”

Thanh Đại và Cẩm Văn cùng mặc áo trắng bước vào. Tiêu Nhuệ không đợi bọn họ tiến lên, đã lao tới bóp cổ tay Thanh Đại ở gần mình hơn, giọng nói u ám lạnh lùng: “Mấy ngày nay rốt cuộc các ngươi đã đi đâu?”

Mắt Thanh Đại sưng đỏ, đờ đẫn nhìn mọi thứ trên linh đường. Đột nhiên cô giãy khỏi tay Tiêu Nhuệ như bị kích động đến cực điểm, nói với giọng run rẩy: “Nô tì không biết... Không! Ở đây tối quá, tôi không muốn ở đây, tôi muốn về nhà. Công chúa, công chúa cứu nô tì với!”

Tiêu Nhuệ không ngờ cô ta lại khỏe như vậy, nhất thời không đứng vững, va vào quan tài. Thanh Đại vẫn cứ ở đó khoa chân múa tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Công chúa không được đi! Nguy hiểm lắm... Nô tì sẽ tìm người đi cứu công chúa. Ngô vương sẽ không có chuyện gì đâu. Công chúa, mau quay lại! Mau quay lại!”

“Mau bắt cô ta đưa xuống” Tiêu Nhuệ chỉ tay vào Thanh Đại, gằn giọng gọi những người xung quanh.

Tiểu nô và mấy bà hầu to khỏe nghe xong, do dự một lúc mới đồng loạt tiến tới, xúm tay trói quặt tay Thanh Đại lại, lôi ra khỏi linh đường.

Lúc này Cẩm Văn đã sợ đến mức hai tay ôm gối, ngồi thu lu một mình ở góc tường, không dám động đậy.

Tiểu La đưa mắt cầu xin Tiêu Nhuệ, được đồng ý mới bước đến trước mặt Cẩm Văn, vỗ lưng cô ta, đỡ cô ta ngồi lên chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, dịu dàng nói: “Tỉ tỉ đừng sợ, đã không sao rồi. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, phò mã đều sẽ làm chủ cho tỉ tỉ.”

Cẩm Văn ôm cánh tay Tiểu La, dựa đầu lên vai cô ta, khóc rưng rức: “Bọn chúng nhốt nô tì và Thanh Đại ở trong một căn phòng chật hẹp. Ban ngày chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua một ô cửa sổ ở trên tường, ban đêm thì chỉ còn lại một vùng đen kịt. Mỗi ngày bọn chúng chỉ cho chúng nô tì hai cái màn thầu và một cốc nước lã. Hơn nữa... sát vách chúng nô tì liên tục có tiếng mài dao, còn có tiếng đàn bà la hét. Chúng nô tì sợ lắm, chưa bao giờ sợ như vậy.”

“Bọn chúng là ai? Tại sao các ngươi không ở bên bảo vệ công chúa?” Nghe ra chuyện có ẩn tình, Tiêu Nhuệ nóng lòng truy hỏi.

Cẩm Văn lại co rúm vào lòng Tiểu La, sau khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của cô ta, mới nuốt nước bọt chậm rãi kể: “Hôm đó, công chúa dẫn nô tì và Thanh Đại đến chùa Từ Ân dâng hương. Lúc tới đình Thu Hà, công chúa cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi xuống nghỉ một lát. Đúng lúc đó, chúng nô tì nghe thấy trong bụi cỏ đằng sau có tiếng nói chuyện. Bọn chúng nói, lần này Ngô vương ở Lương Châu, chính là cơ hội tốt nhất để ra tay. Nếu làm tốt, chủ nhân ắt sẽ có tiền đồ xán lạn. Phò mã, nô tì không nhớ rõ, đại ý là như vậy”

Tiêu Nhuệ nhíu chặt đôi mày, đột nhiên dự cảm được gì đó, vội vàng hỏi: “Vì vậy công chúa liền theo bọn chúng đi thẳng đến Lương Châu, đúng không?”

“Vâng. Công chúa nói sự tình khẩn cấp, đành tự mình đi thăm dò thực hư. Công chúa còn dặn chúng nô tì về phủ nói cho phò mã biết. Nhưng mà, nô tì và Thanh Đại vừa mới đi chưa được mấy bước, đã bị người ta bắt vào trong một cỗ xe ngựa, không biết đi về đâu, rất lâu sau mới dừng lại. Bọn chúng bịt mắt nô tì và Thanh Đại, nhốt cả hai vào một căn phòng tối.”

Lúc nói đến “căn phòng tối”, hơi thở của Cẩm Văn rõ ràng nặng nề hơn hẳn, hiển nhiên là sợ hãi đến cực điểm. Tiêu Nhuệ cũng chẳng hơi đâu để tâm tới biểu cảm của cô ta, lại hỏi tiếp: “Thế thì các ngươi trốn ra bằng cách nào?”

Cẩm Văn lắc đầu như trống bỏi: “Nô tì cũng không biết. Sáng nay, nô tì và Thanh Đại thấy mình nằm ở nơi ban đầu bị người ta bắt. Sau đó, Phó trung lang tướng đi ngang qua phát hiện ra, đưa chúng nô tì về phủ.”

“Phó trung lang tướng?” Tiêu Nhuệ suy nghĩ rất lâu mới sực nhớ ra, “À! Là Phó Sơn bên cạnh Giang Hạ vương! Rốt cuộc ai đã làm chuyện này? Xuất phát từ bí mật gì?”

Cẩm Văn buông tay Tiểu La, quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhuệ, nắm chéo áo gã nói: “Cầu xin phò mã làm chủ cho chúng nô tì! Bây giờ Thanh Đại thần trí mơ hồ, không biết có khỏi được không nữa.

Tiêu Nhuệ bực bội đưa tay giật chéo áo ra, nhìn linh vị đặt trước quan tài gỗ đen nhánh, nỗi đau thương dữ dội trong lồng ngực lại cuộn trào lần nữa. Gã chán chường ngồi xuống, dụi mắt, hạ giọng nói: “Minh Giác, sao nàng ngốc thế?”

Tiểu La lấy chiếc khăn lụa trắng trong tay áo ra, lau nước mắt cho Cẩm Văn, ấp chặt bàn tay cô ta vào lòng bàn tay mình, hỏi dò: “Tỉ tỉ thật sự không nhớ kẻ đánh ngất hai người trông như thế nào ư?”

Cẩm Văn nhắm mắt, suy nghĩ hồi lâu, vẫn chán nản nói: “Thật sự không nhớ ra. Chỉ biết rằng, đó chắc là đàn ông”

Tiểu La tiếp tục truy hỏi: “Còn quần áo! Hắn mặc quần áo như thế nào? Có ấn tượng gì không?”

“Quần áo ư?” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Cẩm Văn, trên khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, “Tôi nhớ ra rồi. Trên tay áo của kẻ đó hình như có thêu một con chim nhỏ màu trắng!”

“Chim màu trắng?” Tiêu Nhuệ lặp lại lời cô ta. Trong cơn bàng hoàng, gã đột nhiên siết chặt tay áo của mình.

Giữa trưa hôm ấy, trong phòng ấm của điện phụ điện Vũ Đức đột nhiên vang lên tiếng chén bát rơi loảng xoảng. Khánh Quý đang bưng một khay bánh trà bước tới, nghe thế thì giật nẩy mình, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Sĩ Lộc thấy vậy, vội lắc đầu với hắn, kéo tay áo hắn lui về ngoại điện.

Khánh Quý đặt khay xuống, lè lưỡi nói: “Lão ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Sĩ Lộc nén giọng nói: “Ngô vương điện hạ đang ở trong.”

Khánh Quý hít một hơi, sờ cái cằm nhẵn thín theo thói quen, trợn mắt kinh ngạc nói: “Bệ hạ và Ngô vương đang cãi nhau?”

Sĩ Lộc đằng hắng một tiếng, như để che giấu câu nói cực kỳ không phù hợp này. Sau đó hắn lại giơ tay vạch lên cổ Khánh Quý kèm theo ánh mắt cảnh cáo. Khánh Quý sợ hãi nhún vai, lùi lại hai bước, như thể ngay một khắc tiếp theo đầu mình thật sự sẽ bị người ta đá như một quả bóng.

Trong phòng ấm, Lý Trị đang lấy khăn lau ngón tay, nhíu chặt đôi mày lại: “Rốt cuộc Ngô vương muốn trẫm làm thế nào thì mới hài lòng?”

Lý Khác nhặt những mảnh sứ vỡ lên, giọng nói tuy ôn hòa, nhưng lại toát lên một vẻ uy hiếp khiến người ta không thở nổi: “Thần không dám dạy bệ hạ phải làm như nào. Điều thần có thể làm chỉ là kể lại đầu đuôi sự việc cùng ý kiến của các triều thần cho bệ hạ mà thôi.

Lý Trị thuận tay giở xem mấy bản tấu sớ ở trước mặt, xem đến bản thứ ba thì bực mình ném phăng đi. Y nhìn thẳng vào Lý Khác hồi lâu, môi như cười mà không phải cười nói: “Những người này không phải thuộc hạ thì cũng là thân tín của khanh. Ý kiến của bọn họ cũng có thể coi là ý kiến của ‘triều thần’ sao?”

“Lai Tế thuê người hành thích thân vương, phải lập tức xử trảm. Niệm tình hắn làm quan nhiều năm cũng coi như liêm chính, nên mới miễn tội chết cho ba họ, chỉ xử lưu đày. Thần không đợi nổi tam ty hội thẩm, xin bệ hạ đích thân hạ chỉ kết thúc việc này!” Lý Khác đột nhiên không muốn nói mấy lời thừa thãi vô nghĩa với Lý Trị nữa, liền nói thẳng.

Lý Trị gắng nén lửa giận đầy bụng, giọng nói bất giác hơi đanh lại: “Ngô vương là Đại Lý tự khanh do tiên đế khâm định, nhưng giờ lại dựa vào lời của dăm ba tên tiểu tặc, nhận định Lai xá nhân là chủ mưu đằng sau, liệu có hấp tấp quá không?”

“Thần tự biết mình ngu độn, xin bệ hạ nói cho thần biết, thế nào mới là không hấp tấp?” Lý Khác đứng dậy, thấy một cơn đau thấu xương quặn lên trong lồng ngực, song y kịp thời ổn định lại tâm trạng, lúc mở miệng vẫn giữ nguyên giọng lạnh lùng: “Là tận mắt nhìn thấy xác của thần? Hay là chính tai nghe thấy Lai Tế nhận tội?”

Lý Trị nhìn chằm chằm mảnh sứ trên bàn, gần như rít qua kẽ răng: “Khanh có thái độ gì vậy?”

“Là thái độ để bệ hạ xử lý công bằng, không theo tình riêng!” Lý Khác tiếp lời vô cùng trôi chảy, “Nếu bệ hạ thật sự vì Lai Tế là môn sinh của Trưởng Tôn thái úy mà thiên vị, thì không chỉ có triều thần chê trách, mà ngay cả trăm họ cũng sẽ xì xào, rằng pháp độ của triều đình rốt cuộc lập ra vì ai?”

“Ngô vương, khanh dám uy hiếp trẫm!” Lý Trị gắng nhẫn nhịn, song cuối cùng vẫn trút hết cơn phẫn nộ ra ngoài. Y thật sự không hiểu, Lý Khác cẩn thận nhún nhường đã ba năm, cớ gì hôm nay lại nói ra những lời đại nghịch như vậy? Lẽ nào thật sự vì sự việc liên quan đến bản thân mà đánh mất lý trí sao? Không. Y chưa đến mức này.

Lý Trị còn chưa nghĩ ra nguyên do, lại nghe thấy Lý Khác nói: “Việc này, thần bắt buộc phải uy hiếp bệ hạ!”

Lý Trị bị kích động đến mức không nói nên lời. Nhưng y hiểu rất rõ, y tuyệt đối không thể chấp nhận một sự uy hiếp như thế này được. Y là hoàng đế Đại Đường trên chín tầng trời, nếu để mặc cho một bề tôi đòi gì được nấy, há chẳng phải là để kẻ đó tùy tiện giẫm đạp tôn ti thượng hạ dưới lòng bàn chân sao? Hơn nữa, Trưởng Tôn thái úy là cậu ruột của y, dẫu thế nào y cũng sẽ không chặt vây cánh của ông ấy.

Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí ngập tràn băng giá. Đó là một màn tuốt kiếm giương cung không tiếng động. Cảnh giằng co kỳ lạ này còn đang tiếp diễn, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô của Sĩ Lộc: “Bệ hạ, Trưởng Tôn thái úy cầu kiến.”

Lý Trị ngả người ra sau, toàn thân như được thả lỏng, mừng rỡ ra mặt, không chút che giấu. Y cầm cây bút lông sói rơi bên cạnh tay lên, xoay mấy cái rồi mới nói: “Mau mời vào.” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Vào dọn dẹp đống sứ vỡ này đi.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi bước vào, sau khi thực hiện đủ lễ tiết mà bề tôi cần có, mới nói thẳng vào vấn đề: “Lai Tế có giết cũng không hết tội, bệ hạ nên sớm hạ chỉ định đoạt, cũng là cho Ngô vương điện hạ và người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng!”

Trái tim vừa mới được yên của Lý Trị lại một lần nữa bị bóp nghẹt. Y ưỡn thẳng người, che giấu vẻ lúng túng xong, mới giả bộ thản nhiên hỏi: “Cậu cũng cho rằng Lai Tế là kẻ bày ra mọi chuyện sao?”

Biết là hỏi cho có, nhưng lại không thể không hỏi.

Ba ngày trước khi Lý Khác đi Lương Châu, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nói với y vào chính thời gian này trong ngày, tại chính chỗ này, thậm chí còn bằng chính giọng điệu này: “Thần sẽ nghĩ cách để Ngô vương vĩnh viễn không có cơ hội về kinh.”

Lúc đó y do dự, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy: “Cậu không được làm bừa”

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại chỉ trả lời một câu: “Bệ hạ chỉ cần yên lặng chờ tin tốt là được rồi”

Y sợ kế hoạch này sẽ thất bại, lại càng sợ mình thật sự nghe thấy cái gọi là ‘tin tốt’ đó. Y và Ngô vương có oán thù rối rắm như tơ vò, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy mạng Ngô vương. Tuy nhiên, y cũng không ngăn cản.

“Thần không rõ căn nguyên, nhưng thần tin khả năng phán đoán của Ngô vương điện hạ. Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi người vái Lý Trị một vái, sau đó lại cung kính gật đầu với Lý Khác.

Vừa mới bị đứt mạch suy nghĩ, thoạt nghe thấy lời này, Lý Trị vẫn ngỡ mình nghe nhầm, cuống lên hỏi: “Cậu cho là như vậy thật sao?”

“Tất nhiên thần không dám lừa bệ hạ.” Trưởng Tôn Vô Kỵ lại quay sang Lý Khác, “Có điều, Ngô vương hơi nhân từ quá, vẫn muốn giữ lại tính mạng cho người nhà của hắn.

Mỗi một chữ Trưởng Tôn Vô Kỵ nói ra đều quả quyết, mang theo sự quyết liệt như tráng sĩ chặt tay. Lý Khác ngẩng đầu nhìn ông ta, chỉ thấy ngoài sự phẫn nộ tột cùng, trong mắt ông ta còn một nỗi tiếc nuối vì việc chưa được như kỳ vọng. Là tiếc vì Lai Tế không thể giết y, hay là tiếc cho một môn sinh ông ta coi như tâm phúc sắp phải chết?

Nhưng lúc này, Lý Khác cũng không muốn suy đoán mấy thứ vô ích thêm nữa. Y chỉ cấp thiết muốn Lai Tế chết. Lúc bẩm báo với y, Phó Sơn từng khuyên y giữ lại tính mạng Lai Tế, hòng moi ra được chủ mưu thực sự đằng sau hắn. Nhưng y không muốn. Để kẻ ác sống thêm một khắc là bất kính với người đã khuất, là giày vò người còn sống.

Trưởng tỉ, em sẽ không để tỉ tỉ chết uổng đâu.

Lý Khác khẽ nhếch khóe môi thành một đường cong lạnh lùng, chậm rãi nói thầm một câu.

“Tội không lụy đến người nhà. Vả lại, ta muốn những kẻ trốn trong góc tối ngồi xem kịch hay đó bị trừng trị hơn là xử phạt người vô tội. Thái úy, nếu một ngày nào đó ông bắt gặp bọn chúng thì nhớ phải dẫn đến trước mặt ta đấy.” Lý Khác tiến lên một bước, nói đầy thâm ý.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không hề tỏ ra không vui trước lời chế giễu của y. Ông ta chỉ đứng yên mỉm cười đáp lại Lý Khác như một trưởng bối hiền từ. Rất lâu sau, ông ta đột nhiên quỳ xuống nói: “Lai Tế có thể vào triều làm quan, hoàn toàn là do thần tiến cử. Thần có lỗi không xem xét kỹ, xin bệ hạ giáng tội.

Lý Trị giật mình trước hành động của ông ta, vội vàng đứng lên, tự mình đỡ ông ta dậy: “Người chứ đâu phải thánh hiền, cậu cần gì phải tự trách mình thái quá?”

“Bệ hạ khoan dung, nhưng lòng thần khó yên. Nếu bệ hạ không tiện hạ chỉ, thần sẽ tự phạt bổng lộc để bảo toàn danh tiếng của bệ hạ.”

Nói rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền ấn nhẹ ngón tay y. Trong một thoáng nhanh như tia lửa ánh chớp, Lý Trị phát hiện ra Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn truyền đạt một ám thị nào đó, dù nhất thời y cũng chưa rõ ý của ông ta. Nhưng từ sự tin tưởng hơn hai mươi năm đối với ông ta, Lý Trị vẫn buông tay, gật đầu nói: “Vậy thì thiệt thòi cho cậu rồi.”

Đúng là một cặp vua hiền tôi trung.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lý Khác cũng không muốn làm chướng mắt bọn họ nữa, thi lễ xong liền lui ra khỏi phòng ấm.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn cánh cửa lớn sơn đỏ chầm chậm khép lại, nói: “Vừa nãy Ngô vương đã nói những lời mạo phạm bệ hạ à?”

Lý Trị khoanh chân ngồi xuống, ôm tấm đệm bên cạnh vào lòng: “Phải. Cậu không nhìn thấy bộ dạng đó của y, không có nửa phần để trẫm vào mắt! Y tưởng trẫm là tiên đế, có thể để mặc cho y làm càn làm bậy sao?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nhẹ: “Quả nhiên vẫn là cái tính ấy. Tương Thành công chúa và y thân thiết từ nhỏ, bất kể thế nào y cũng nuốt không trôi cục tức này. Bệ hạ tin không? Nếu y không nhận được câu trả lời của bệ hạ ở đây, thì sẽ tự đến phủ Lai Tế giết người.”

“Đúng là y có thể làm ra việc đó!” Lý Trị hững hờ nói một câu. Bỗng như nghĩ ra điều gì đó, y bật dậy, trợn tròn hai mắt hỏi: “Trưởng tỉ có liên quan gì đến việc này?”

“Tương Thành công chúa qua đời vì bệnh tim, Ngô vương tâm trạng không tốt, nên mới đến kiếm chuyện.”

“Không! Không đúng.” Lý Trị chống hai tay lên bàn, nhíu mày càng chặt hơn, “Xin cậu hãy nói thật.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi chột dạ quay đầu đi: “Thần đã hỏi riêng thái y, bệnh tim của Tương Thành công chúa mấy năm nay trông có vẻ đã đỡ, nhưng một khi phát tác thì sẽ chết người. Dù tránh được lần này, cũng khó giữ được lần sau, lần sau nữa.”

Lý Trị thấy ông ta nói lảng tránh, trong lòng càng thêm rối loạn: “Cậu thật sự không nên làm liên lụy đến trưởng tỉ, trưởng tỉ vô tội.

“Có ai không phải là người vô tội chứ?” Trưởng Tôn Vô Kỵ dằn lòng nói, “Thay vì nghĩ đến những việc không thể vãn hồi đó, bệ hạ nghĩ về Ngô vương còn hơn. Y có thể phóng túng không kiêng dè trước mặt bệ hạ như vậy là vì y có sự tự tin. Giờ đây trăm họ Lương Châu đã suy tôn y như thần thánh, trong ngoài triều đường cũng có nhiều người răm rắp làm theo y. Nếu y có thể an phận thủ thường thì thôi, một khi nảy sinh những ý nghĩ không nên có, sợ rằng chẳng ai ngăn y được.”

“Vậy cậu muốn trẫm làm thế nào?”

“Bệ hạ chẳng cần làm gì cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khá tự phụ, “Thần sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho bệ hạ.

Lý Khác ngồi trong đình Quy Vân, ngẩn ngơ nhìn những con cá nhỏ trong hồ không ngừng tranh ăn. Một cơn gió lướt qua, thổi mấy cánh hoa lạp mai sắp héo tàn lên áo bào y. Y đứng dậy, giũ chúng rơi xuống hồ, nhìn chúng dập dềnh theo làn sóng.

Kỳ Úc cầm lấy chiếc áo choàng vân cầm trong tay Hà Bội khoác lên người Lý Khác, ngồi xuống bên cạnh y, cùng y ngắm nước hồ trong veo thấu đáy. Hồi lâu nàng mới nói: “Thiếp đã tìm cô ta hỏi rõ rồi. Nhưng mà, thiếp thật sự không biết lời của cô ta là thật hay giả.

Lý Khác giơ tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: “Không sao. Nàng chỉ cần nói cho ta biết là được.”

Kỳ Úc gật đầu: “Thục phi bảo thiếp rằng, suốt một tháng trời bệ hạ hầu như đều qua đêm ở chỗ Võ chiêu nghi, nên cô ta có ý muốn kéo trái tim bệ hạ quay về. Thế là cô ta sai đầu bếp Tây Vực trong cung của mình làm mấy món điểm tâm, đích thân mang đến điện Vũ Đức. Lúc đợi ở ngoài điện, cô ta nghe thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, lão sẽ nghĩ cách khiến chàng vĩnh viễn không thể về kinh.

“Vậy tức là, cô ta vô tình biết được tin tức này?”

“Theo cách nói của cô ta thì là như vậy. Hôm đó Tổ Tiết nói với cô ta, nó nhớ cha. Cô ta mềm lòng, mới nghĩ đến việc đi lấy lòng bệ hạ. Vì nhất thời nảy ý định, nên không ai có thể sắp xếp trước được.”

Lý Khác đứng dậy, nắm tay Kỳ Úc, sánh vai đi cùng nàng: “Có lẽ ta đã nghĩ quá về sự quang minh lỗi lạc của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lão thực sự đã sai khiến Lai Tế ra tay với ta, sau khi bị thục phi khám phá, mới chọn một kế hoạch khác.”

Kỳ Úc nhìn quanh, nói với giọng mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy: “Là kế hoạch gì?”

Lý Khác đang định mở miệng thì thấy Sài Lệnh Võ dẫn mấy cấm quân mới gia nhập đi về phía này. Cậu em trai của Sài Triết Uy này, bất kể tướng mạo hay tính cách đều già dặn hơn anh nhiều. Sau khi lễ phép tham kiến hai người, Sài Lệnh Võ cũng không nhiều lời, chỉ tiếp tục nói với mấy người đằng sau những điều cấm kỵ khi làm việc trong cung điện.

Lý Khác cũng không để ý đến bọn họ nữa, đến khi ra ngoài cửa cung, lên xe ngựa xong mới nói: “Ngày trước dù gặp phải bất cứ chuyện gì, ta cũng chưa từng thấy sợ hãi như ở trong sương mù thế này. Ta biết bọn chúng không có ý tốt, nhưng ta không biết phải đề phòng như thế nào”

Kỳ Úc tựa đầu vào vai y, nghe tiếng rao vui vẻ của những người bán hàng rong ven đường, hít sâu một hơi nói: “Đã không có cách đề phòng, vậy thì giữ lòng bình tĩnh, hành sự cẩn thận. Thiếp tin chàng”

“Nhưng ta đã không còn tin vào bản thân nữa rồi... Lý Khác suy nghĩ, cuối cùng vẫn nén lại lời này vào trong lòng.

Xe ngựa càng đi càng chậm cho đến khi từ từ dừng lại. Kỳ Úc dụi mắt hỏi: “Tứ Thuận, có chuyện gì vậy?”

Tứ Thuận kéo dây cương, quay người nói: “Vương phi, chúng ta bị tắc đường trước cửa phủ Kinh vương. E là phải đợi một lúc nữa”

“Không sao. Đánh xe đỗ sang bên một lát, đừng làm người khác bị thương”

Sau một khắc, xe ngựa mới lại đi tiếp. Lý Khác nghe tiếng hàn huyên ồn ào phía sau, không khỏi tò mò: “Gần đây lục thúc thường mở tiệc đãi khách à? Sáu mươi tám mỹ thiếp trong phủ ông ấy cuối cùng đã sống yên ổn với nhau rồi sao?”

“Không phải lục thúc” trái tim Kỳ Úc thắt lại, “là Cao Dương công chúa. Tam lang, những ngày chàng không ở đây, cô ta nhiều lần thết tiệc mời người trong hoàng thất, thiếp và Tuyết Lộ tỉ tỉ, còn cả Văn Nhân đều từng nhận được thiệp mời. Điều kỳ quặc là, cô ta không bày tiệc ở phủ mình, mà lại chọn phủ của Kinh vương”

“Thật không biết ả lại đang mưu đồ chuyện bất chính gì.” Tuy cảm thấy tò mò, nhưng lúc này Lý Khác thật sự không rảnh để lo chuyện của người khác nữa, nên đành lắc đầu nói, “Có điều, ta đoán ả cũng chẳng gây ra sóng lớn được đâu.”

Mấy tiểu nô canh cổng của Tiêu phủ vừa thấy xe ngựa của phủ Ngô vương đến, liền vội vàng lại đón, vén rèm ra và đặt thang giúp bọn họ. Lý Khác và Kỳ Úc đi từ cửa phủ đến linh đường, dọc đường chỉ toàn nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương.

Hai người thắp hương trước linh cữu xong, lại an ủi Thủ Quy một lượt, rồi mới vào ngồi trong chính đường. Lý Khác nhìn Cẩm Văn đang bưng trà tới, hỏi: “Phò mã đi đâu rồi?”

Cẩm Văn lấy thìa múc hai chén trà hồng sâm từ trong nồi trà, dâng tận tay hai người. Vẻ mặt của cô ta vẫn chưa hết kinh hoàng, nhưng lời nói đã lưu loát hơn lúc mới về nhiều: “Điện hạ, sáng dậy phò mã đã bảo là ra ngoài có việc, vẫn chưa thấy về ạ.”

Kỳ Úc vội hỏi tiếp: “Thế còn Tiểu La?”

Cẩm Văn trả lời: “Tiểu La ra ngoài cùng phò mã ạ”

“Y có thể có việc gì cơ chứ?” Lý Khác bất mãn càu nhàu một câu, rồi lập tức lại chăm chú nhìn cô ta, “Cẩm Văn, bản vương có chuyện muốn hỏi ngươi. Chuyện liên quan đến trưởng tỉ, ngươi phải trả lời thành thật”

Cẩm Văn đứng thẳng người, nghiêm trang nói: “Nô tì nhất định nói hết những gì mình biết.”

“Thái y luôn bảo trưởng tỉ tĩnh dưỡng, vậy tại sao hôm đó tỉ ấy lại đột nhiên rời phủ? Còn không cả mang hộ vệ đi cùng?”

Cẩm Văn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới sắp xếp xong đầu đuôi ngọn ngành: “Mấy hôm trước khi công chúa rời phủ, Trăn Trăn cả ngày rúc vào một xó mặc kệ mọi người, còn thỉnh thoảng kêu mấy tiếng đau đớn. Nhưng Tiểu La nói là không tìm ra bệnh ở đâu. Đúng lúc đó, tiểu công tử lại sốt cao. Không những thế, hai chiếc bình sứ lớn đặt trong Bác Nghệ quán cũng rơi vỡ một cách khó hiểu. Còn có nhiều chuyện kỳ lạ nữa..”

“Chúng có liên quan gì đến công chúa?” Nghe cô ta nói cả buổi vẫn không vào trọng điểm, Lý Khác khó chịu truy hỏi.

Cẩm Văn đỏ mặt, vội nói nhanh hơn: “Công chúa nghi trong phủ có thứ gì đó ô uế mạo phạm thần Phật, nên muốn đi chùa cầu phúc. Vốn dĩ nô tì muốn để các hộ vệ đi theo bảo vệ, ban đầu công chúa cũng đồng ý. Nhưng về sau không biết tại sao công chúa lại thay đổi chủ ý, nói làm vậy quá phô trương, sợ sẽ bất kính với thần Phật, nên chỉ cho nô tì và Thanh Đại đi cùng”

Lý Khác cầm chén trà cạnh tay lên, y vốn không thích vị đắng của hồng sâm, nên chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống. Y vê đi vê lại ngón tay, nghĩ kỹ một lát rồi lại hỏi: “Trưởng tỉ tin tưởng Tiểu La lắm sao?”

Kỳ Úc nghe thấy câu này, lập tức hiểu được mối nghi ngờ của y. Nghi ngờ của y cũng từng là nghi ngờ của nàng. Chỉ đáng tiếc năm xưa nàng chưa hoàn toàn để tâm. Thế là nàng lại bổ sung một câu: “Nhuệ ca thích Tiểu La lắm à?”

Cẩm Văn trầm ngâm hồi lâu, suy nghĩ rất nghiêm túc về câu hỏi tưởng chừng vô cùng đơn giản này. Kỳ Úc thấy cô ta do dự không quyết, liền đứng dậy bước đến trước mặt rồi giơ tay vỗ vai cô ta: “Cứ nói sự thật là được.

Người Cẩm Văn khẽ run lên: “Công chúa rất tin tưởng Tiểu La. Phò mã thì... nô tì từng trông thấy, phò mã nắm tay Tiểu La nói chuyện. Chỉ có điều Tiểu La tránh đi rất nhanh. Hôm đó cũng là công chúa dặn Tiểu La nói chuyện mình rời phủ đi dâng hương cho phò mã biết”

Kỳ Úc lại ngồi xuống, đưa mắt trao đổi với Lý Khác. Hai người đều thấy rõ vẻ nghiêm trọng trong mắt nhau. Kỳ Úc sờ hình thêu hoa mai trên tay áo của mình: “Trưởng tỉ không tự nói với Nhuệ ca, lại phải nhờ miệng Tiểu La. Giữa hai người họ... rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?”

Tuy Cẩm Văn không biết câu này có phải hỏi mình hay không, nhưng vẫn trả lời: “Phò mã rất tốt với công chúa” Có lẽ sợ bọn họ không tin nên cô ta lại khẳng định thêm một câu: “Thật sự rất tốt”

“Bỏ đi, ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi.” Lý Khác không muốn bình luận về câu trả lời của Cẩm Văn, chỉ xua tay với cô ta. Ban đầu Cẩm Văn tưởng rằng y còn muốn hỏi những chuyện quan trọng hơn, nghe thấy câu này liền ngớ ra một lúc, rồi mới nhún mình hành lễ cáo lui.

“Đợi đã” Cẩm Văn còn chưa đi được mấy bước, Lý Khác đã gọi giật cô ta lại nói, “Lát nữa ta sẽ cho người tới đón ngươi và Thanh Đại vào vương phủ. Các ngươi qua chỗ ta dưỡng bệnh cho khỏe.”

Giờ Mùi nắng chứa chan, dương liễu ven đường đã dần đơm chồi xanh. Sau những ngày đông giá lạnh thấu xương, mùa xuân lại đến trong âm thầm lặng lẽ. Một bông hoa dại không tên bay vào qua tấm rèm hé nửa. Kỳ Úc cúi người nhặt nó lên. Một màu đỏ tươi tràn đầy sức sống.

“Tại sao không đợi Nhuệ ca về? Lần nào đến cúng tế, chàng cũng chọn lúc Nhuệ ca đi vắng. Chàng đang sợ hãi, đúng không?”

“Phải. Ta rất sợ hãi. Lý Khác dùng ngón trỏ vuốt nhẹ bông hoa đỏ đó, nhắm mắt lại nói, “Ta ép hoàng đế xử nặng Lai Tế, nhân tiện kéo Trưởng Tôn Vô Kỵ vào theo. Ta dốc sức muốn làm rõ tình hình trưởng tỉ đến Lương Châu hôm đó. Ta nghi ngờ Cẩm Văn, nghi ngờ Tiểu La, thậm chí nghi ngờ cả Tiêu Nhuệ. Ta không chỉ muốn báo thù cho trưởng tỉ, mà còn muốn tìm một chút bình yên cho bản thân. Vì đến giờ ta vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng trưởng tỉ đã vì ta mà chết. Ta có lỗi với trưởng tỉ và đứa con chưa kịp ra đời của tỉ ấy. Ta mới là kẻ ích kỷ nhất trên đời”

“Trưởng tỉ hiểu mà. Tỉ ấy chỉ muốn chàng sống tốt.” Sống tốt.

Y đã nghe hai chữ này không chỉ một lần. Nhưng mỗi lần nghe lại có một nỗi buồn mới. Y không nói nữa, để mặc cho Kỳ Úc xoa lưng mình hết lần này đến lần khác, nói lan man những chuyện trước kia.

Lúc xe ngựa đến phố Tây của phường Vĩnh Gia, Tứ Thuận thấy Hoàng bổ đầu đang đi thẳng về phía này, liền vẫy tay với gã, dừng xe nói với Lý Khác: “Điện hạ, Hoàng bổ đầu có chuyện muốn gặp ngài”

Lý Khác thẳng người dậy, kéo rèm xe ra nói: “Chuyện gì?”

Hoàng bổ đầu lúc cúc chạy đến, cúi người vái sát đất, nhưng đến lúc nói thì lại gãi đầu, mãi sau mới mở miệng: “Điện hạ, ngài nói chuyện với Tề thị lang giúp Ti chức, cho ti chức theo ông ấy đi Từ Châu với ạ!”

Thấy vẻ mặt gã như sắp khóc, người không biết còn tưởng rằng gặp phải chuyện lớn liên quan đến sống chết gì, Lý Khác thắc mắc hỏi: “Tề Trưởng Thăng cùng vợ về quê dưỡng bệnh, ngươi đi theo làm gì?”

Hoàng bổ đầu vội nói: “Trưởng quan hiện tại của phủ Ung Châu keo kiệt lắm, từ lâu ti chức đã không muốn làm việc. Ở Từ Châu Tề thị lang có nhà cửa có ruộng vườn, Ti chức nghĩ, đến đó làm quản gia hoặc hộ vệ cũng tốt.”

Lý Khác dở khóc dở cười hỏi: “Vợ và nhạc phụ của ngươi cũng vui vẻ đồng ý?”

Hoàng bổ đầu gật đầu lia lịa: “Ti chức nói với bọn họ, bán nhà cũ ở Trường An có thể đổi được một trang viên lớn ở Từ Châu. Nhạc phụ đã cao tuổi, không thể làm thợ mộc mãi, cũng nên sớm nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già. Nghe ti chức nói xong, bọn họ rất vui vẻ thoải mái. Nhưng nói thế nào Tề thị lang cũng không đồng ý. Điện hạ, bây giờ chỉ ngài mới có thể bảo ông ấy thay đổi chủ ý thôi. Ngoài vợ ra, ông ấy nghe lời ngài nhất.”

Lý Khác nhìn ánh mắt nhấp nháy mong đợi của gã, cũng không nỡ gạt đi: “Được rồi được rồi. Để hôm nào ông ấy đến từ biệt, ta sẽ nói chuyện.

“Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ..” Hoàng bổ đầu vái lạy liên tục. Có lẽ sợ Lý Khác rút lời, gã vội vàng quay người chạy vụt đi mất hút.

Tiểu La đưa mắt nhìn theo xe ngựa của Lý Khác càng lúc càng đi xa, buông rèm xuống, cúi đầu rụt rè hỏi một câu: “Phò mã không định chào hỏi Ngô vương điện hạ thật sao?”

Tiêu Nhuệ chẳng nói gì, chỉ chậm rãi lần chuỗi tràng hạt gỗ lim tơ vàng trong tay. Tiểu La cảm thấy hơi lúng túng, không ngừng xoắn chiếc khăn thêu hạc trắng xông trời. Một lúc lâu sau, Tiêu Nhuệ mới dặn xà ích: “Khi nào đi qua Chí Bảo trai thì xuống mua một ít bánh nướng mà Thủ Quy thích ăn.

“Vâng ạ. Xà ích vừa trả lời một tiếng, lại ngoảnh đầu nói, “Phò mã, chúng ta và cỗ xe ngựa trước mặt đang đối đầu nhau”

“Tránh sang một bên, để họ đi trước”

Một cơn gió mát thổi qua, đồng thời cuốn rèm của hai cỗ xe lên đúng lúc chúng đi ngang qua nhau. Tiêu Nhuệ nhìn rõ người trong xe, liền chắp tay chào hỏi: “Trưởng Tôn công đi đâu đấy?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm một nụ cười khó thấy, nói nửa đùa nửa thật: “Vừa vào cung khuyên bệ hạ về! Bằng không, bệ hạ chắc không chịu nổi cái tính chưa vừa lòng chưa buông tha của Ngô vương”

Tiêu Nhuệ nhếch môi, tỉnh bơ hỏi: “Y lại muốn làm gì?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gượng: “Nếu lão phu không tự xin nhận tội phạt bổng lộc, Ngô vương đã đòi bệ hạ nhận lỗi với y rồi. Phò mã biết tính khí của Ngô vương, một khi y nhận định người sai khiến Lai Tế là lão phu, thậm chí là bệ hạ, chúng ta có giải thích thế nào cũng vô dụng”

Tiêu Nhuệ chỉnh vạt áo, không nhận xét gì. Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như cũng không quan tâm gã có nghe hay không, vẫn cứ nói: “May mà cách xử lý sau cùng của bệ hạ cũng coi như đã làm y hài lòng. Thực ra, Ngô vương không nên hiểu lầm bệ hạ như vậy. Sau khi Ngô vương đi được mấy hôm, bệ hạ nhận được mật báo, nói có người muốn bí mật hành thích y ở Lương Châu. Vì vậy mới phái Tuyên Bình hầu đến đó, tiếng là chi viện, thật ra là bảo vệ”

Tiêu Nhuệ đanh mặt lại, đôi mày bỗng nhiên nhíu chặt: “Ý của Trưởng Tôn công là... Dương Chính Đạo đã biết có người muốn hành thích từ trước khi đi Lương Châu?”

“Hả? Phò mã không biết sao?” Trưởng Tôn Vô Kỵ không hề che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, ngay cả giọng nói cũng to hơn một chút, “Lão phu cứ tưởng rằng, Tuyên Bình hầu và phò mã là chỗ chí thân, chuyện quan trọng như vậy, dù thế nào cũng phải báo cho phò mã một tiếng.”

Tiêu Nhuệ chỉ cảm thấy trong bụng khó chịu như sông cuộn biển gầm, đáy mắt hơi đỏ. Rất lâu sau, gã mới gắng gượng bật ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Y không nói”

Trưởng Tôn Vô Kỵ coi như không thấy thái độ thất lễ của gã: “Vậy ắt là Tuyên Bình hầu sợ phò mã và công chúa lo lắng. Phò mã thong thả, lão phu đi trước một bước.

“Phò mã, ngài sao vậy?” Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Tiểu La lo lắng nhìn Tiêu Nhuệ, dè dặt chạm ngón tay lên mu bàn tay gã, cúi đầu rất thấp, “Phía trước là Chí Bảo trai, nô tì xuống mua bánh nướng được không ạ?”

Tiêu Nhuệ không nhìn cô ta, sau một thời gian dài đỏ bừng, sắc mặt gã dần chuyển sang tái xanh, tiếp theo, gã nói với xà ích bằng giọng khàn khàn: “Đến phường Vĩnh Gia, phủ Tuyên Bình hầu”

Sau một ngày bận rộn với công vụ, lúc này Dương Chính Đạo đang gảy đàn trong thư phòng của phủ. Sùng Nhuận ngồi bên cạnh gã, tay chống cằm, dỏng tai chăm chú lắng nghe. Đến khi tấu xong khúc Mục thanh , cô bé mới nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn lanh lợi: “Vừa nãy cha gảy sai một nốt đúng không ạ?”

“Làm sao con biết?” Dương Chính Đạo bế Sùng Nhuận ngồi lên đùi mình, hết sức bất ngờ hỏi.

“Con cũng không biết. Sùng Nhuận quấn bím tóc lên ngón tay, lẩm bẩm, “Dựa vào cảm giác... cảm thấy hình như có chỗ không đúng”

Dương Chính Đạo nhìn ngón tay thon dài trắng muốt của Sùng Nhuận, mỉm cười: “Đợi con lớn hơn chút nữa, cha sẽ dạy con chơi đàn cầm. Có điều, đúng là phải bắt đầu luyện cảm âm từ bây giờ. Con nghe thêm bài này nữa.

“Phò mã, ngài đợi chút đã. Để tiểu nhân đi thông báo một tiếng. Ngài biết đấy, công tử ghét nhất là bị người khác quấy rầy lúc chơi đàn”

Dương Chính Đạo mới gảy được một nốt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhốn nháo tiến lại, kèm theo cả tiếng nài nỉ gấp gáp của Đỗ Húc. Gã đành dừng tay, đứng dậy bước ra khỏi phòng trong.

Lúc này Tiêu Nhuệ đã bước qua bậc cửa của sảnh ngoài, Dương Chính Đạo thấy gã hầm hầm tức giận, đang định mở miệng nói thì ăn trọn một cú đấm rất mạnh vào má. Tiêu Nhuệ ra tay cực nhanh cực ác, trong tình trạng không chút đề phòng, Dương Chính Đạo đã bị gã đánh đến nổ đom đóm mắt, nhưng vì kinh ngạc nên lại không cảm thấy đau cho lắm.

“Cha.” Sùng Nhuận nghe tiếng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Tiêu Nhuệ, không khỏi sợ hãi kéo tay áo Dương Chính Đạo, nấp ra sau lưng gã.

“Nhuận nhi, không sao đâu. Đỗ Húc, đưa Nhuận nhi về phòng nghỉ. Dương Chính Đạo ngồi xổm xuống bế cô bé, rồi ngẩng đầu nói. Đỗ Húc hoảng sợ trước sát khí bừng bừng của Tiêu Nhuệ, nhất thời không dám tiến lên, hồi lâu mới gật đầu, thấp thỏm đưa Sùng Nhuận đi.

Dương Chính Đạo thấy trong căn phòng trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ, mới bước đến trước mặt Tiêu Nhuệ hỏi: “Nhuệ ca nghe được tin đồn nhảm nhí gì à?”

Tiêu Nhuệ nhìn thái độ không chút dao động của gã, trong lòng càng thêm bực bội, giơ tay túm lấy cổ áo gã, căm phẫn nói: “Tại sao người không đánh trả?”

Dương Chính Đạo lãnh đạm hỏi ngược lại: “Nhuệ ca hy vọng em đánh trả đến thế sao?”

Tiêu Nhuệ buông tay cười khẩy: “Ngươi hổ thẹn trong lòng nên không dám đánh trả, đúng không?”

Dương Chính Đạo khuỵu gối ngồi xuống, đưa tay xoa vết thương sưng tấy dưới mắt. Nếu vừa nãy Tiêu Nhuệ đánh lệch đi một chút, e rằng con mắt của gã sẽ không giữ nổi. Gã nhìn hai má đỏ phừng phừng của Tiêu Nhuệ, ôn tồn nói: “Phải. Là em có lỗi với tỉ tỉ”

“Ngươi có tư cách gọi nàng là tỉ tỉ sao?” Tiêu Nhuệ trợn đến rách cả đuôi mắt, tiện tay đập một bình hoa trên bàn xuống đất, nhặt mảnh vỡ lên kề vào cổ Dương Chính Đạo, “Ngươi biết rõ sức khỏe của Minh Giác không tốt, cứ chẳng màng chẳng quản mà đuổi theo như thế, nhất định sẽ xảy ra chuyện! Còn ngươi thì trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện! Nàng coi người như em trai ruột, chỗ nào cũng nghĩ cho người. Người báo đáp nàng như thế này sao?”

Dương Chính Đạo chỉ cảm thấy lạnh toát trên cổ, tiếp đó lại có cơn đau nhẹ nhói lên. Gã đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Nhuệ. Mảnh sứ vỡ rạch một vết máu dài trên mu bàn tay gã rồi rơi xuống đất.

“Nhuệ ca đang nói cái gì vậy? Em không hề biết tỉ tỉ sẽ đến Lương Châu.”

“Vừa nãy ngươi đã thừa nhận cả rồi. Giờ lại làm bộ không biết, không cảm thấy quá là giả dối nực cười sao?” Tiêu Nhuệ lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc.

“Em thừa nhận cái gì? Nhuệ ca không thể nói trực tiếp rõ ràng hay sao?”

“Được! Ta sẽ cho ngươi rõ! Nói cho ta, trước khi đi Lương Châu, ngươi đã biết có người muốn hành thích ở Lương Châu, phải không?”

Dương Chính Đạo trả lời thành thực không do dự chút nào: “Phải. Em biết”

“Biết thì tại sao ngươi không nói? Từ xưa đến nay, các ngươi luôn như vậy, tự cho mình là đúng, chơi đùa người khác trong lòng bàn tay!”

Dương Chính Đạo vốn không muốn nói những lời gây tổn thương, nhưng vừa nghe ra vẻ chế giễu không chút giấu giếm trong lời nói của gã, lập tức thay đổi chủ ý: “Nhuệ ca, hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem, từ khi ông cậu qua đời, Nhuệ ca có còn thật lòng với bọn em không? Nhuệ ca đã không chân thành, sao em dám tùy tiện nói với Nhuệ ca chuyện quan trọng như vậy? Nếu để Trưởng Tôn Vô Kỵ biết em có chuẩn bị rồi mới đi, lão vẫn để em rời kinh được ư? Em không thể mạo hiểm với tính mạng của Lý Khác...

“Không đúng!” Tiêu Nhuệ tinh tường phát hiện ra vấn đề trong lời nói của Dương Chính Đạo, vội ngắt lời gã, “Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, sau khi nhận được mật báo về việc hành thích, bệ hạ mới phái ngươi đi Lương Châu. Trong hai người, rốt cuộc ai đang nói dối?”

“Vừa ăn cướp vừa la làng!” Dương Chính Đạo nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại mỉa mai, “Ngay lúc hỏi câu này, trong lòng Nhuệ ca đã tin Trưởng Tôn Vô Kỵ hơn tin em rồi. Vậy thì em có giải thích thêm nữa cũng đâu có tác dụng gì? Nhuệ ca nói xem, em còn có thể chân thành thật lòng với Nhuệ ca được sao?”

Tiêu Nhuệ sững sờ một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã nói: “Vậy còn Cẩm Văn và Thanh Đại? Nếu không phải ngươi ngăn bọn họ về phủ báo tin, Minh Giác cũng không đến nỗi một mình bôn ba dặm trường lâu như vậy. Vì một khi ta biết chuyện này, sẽ lập tức dẫn người truy kích, không chừng những tên thích khách đó sẽ bị bọn ta chặn lại giữa chừng. Từ đầu đến cuối, ngươi đều không muốn ngăn cản cuộc hành thích này, mà là để mặc nó thành hiện thực. Như vậy, ngươi có thể lấy thân phận người bị hại để trừ khử người ngươi muốn trừ khử. Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, thủ đoạn của Dương công tử quả nhiên không kém năm xưa!”

Tuy Dương Chính Đạo nhất thời kinh ngạc trước lời lên án không thể tưởng tượng nổi của Tiêu Nhuệ, nhưng khi mở miệng, giọng nói của gã lại bình tĩnh lạ thường: “Là em thấy thẹn trong lòng. Tỉ tỉ quan tâm đến Lý Khác như vậy, em không nên giấu tỉ ấy. Ngoài ra, em chẳng quan tâm Nhuệ ca tin lời đơm đặt của ai, em chỉ muốn nói với Nhuệ ca là em không làm.”

“Không làm ư?” Tiêu Nhuệ phăm phăm vén tay áo ngoài của gã lên, lập tức lộ ra con cò trắng nhỏ sống động như thật trên tay áo trong, “Minh Giác từng nói với ta, trên tay áo từng bộ đồ của ngươi, Tuyết Lộ đều thêu một con cò trắng. Cẩm Văn nói, trên tay áo của kẻ tấn công cô ta có một con chim màu trắng như này. Nếu ngươi vẫn muốn chối cãi, ta sẽ cho người gọi cô ta đến đây đối chất với ngươi! Dương Chính Đạo, ta biết ngươi thông minh, nếu không thì năm xưa cha ta cũng không coi trọng ngươi, chuyện gì cũng chỉ bàn bạc với ngươi như thế. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên vì mục đích của mình mà hy sinh tính mạng của Minh Giác”

Dương Chính Đạo hiểu Tiêu Nhuệ đã cho điều mà bản thân biết trước là đúng, gã thì lại không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, nói gì đi nữa cũng đều vô ích. Thứ cuối cùng gã có thể đánh cược chỉ là tình cảm: “Biểu thúc, cháu họ Dương. Cháu sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ mục đích nào mà làm chuyện có lỗi với nhà họ Tiêu. Chú yêu Minh Giác tỉ tỉ hơn cả mạng sống của mình, cháu biết. Vì vậy xin chú tạm thời đặt mối hận với cháu xuống. Cháu sẽ nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của mình.”

Tiêu Nhuệ không nhớ đã bao nhiêu năm Dương Chính Đạo không xưng hô với mình như thế này rồi. Gã thừa nhận trái tim mình có mềm đi một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau, gã không còn gặp lại Minh Giác được nữa, là mối hận xuyên tim thấu cốt đó lại dâng lên trong lòng chẳng thể nào kìm được. Gã không đợi nổi cái gọi là “chứng minh”, gã chỉ cần một người có thể để gã trút giận, một lý do đủ để gã phản bội tình bạn và tình thân.

Lúc Đỗ Húc quay lại, Dương Chính Đạo đang ngồi một mình trước bàn, gấp một bức thư vừa mới viết xong lại, bỏ vào phong bì. Hai ngọn đèn phát ra ánh sáng chói lóa làm gã cảm thấy hơi nhức mắt. Đỗ Húc lại gần, bất giác giật nẩy mình trước vết thương sưng đỏ trên mặt gã, vội bỏ chiếc áo khoác gấm Thục trong tay xuống, lo lắng hỏi: “Công tử, ngài... ngài không đánh nhau với phò mã đấy chứ?”

Dương Chính Đạo thổi tắt một ngọn đèn, cầm chiếc áo khoác rơi ở một bên lên mặc vào, nói thản nhiên như không: “Không. Chỉ có y đánh ta.”

Đỗ Húc trố mắt nghẹn họng, miệng há to đủ nhét vào một quả óc chó. Hắn ngây ra một lúc lâu, rồi mới nói nhỏ: “Ngài để mặc cho người ta ăn hiếp?” Dứt lời, hắn vội bưng miệng, rồi lại nói tiếp, “Tiểu nhân đi mời đại phu ngay đây.”

“Đứng lại! Ai cho ngươi tự ý quyết định? Ta chính là đại phu” Dương Chính Đạo thấy Đỗ Húc quay người rời đi, lập tức lên tiếng gọi giật hắn lại. Đỗ Húc hết cách, đành phải quay lại, đứng bên cạnh gã chờ sai bảo.

Dương Chính Đạo cầm bình sứ nhỏ hình mai đỏ tuyết trắng ở cạnh nghiên mực lên, đổ hai viên thuốc bên trong ra, chiêu nước nuốt xuống. Sau đó lại giao bức thư vừa viết xong đó cho Đỗ Húc: “Qua phủ Giang Hạ vương một chuyến, đưa nó cho nhạc phụ hộ ta.

“Vâng. Tiểu nhân sẽ đi ngay. Đỗ Húc nhét thư vào trong tay áo, đang định rời đi, lại hơi lo lắng nói, “Công tử tự chữa được thật chứ?”

Dương Chính Đạo không buồn đếm xỉa đến hắn, chỉ xua tay đuổi hắn đi. Cửa phòng vừa được đóng lại, Dương Chính Đạo liền cảm thấy một cơn đau buốt như kim châm dùi khoan từ ngực truyền lên. Y cắn chặt chiếc khăn, lạnh đến nỗi cơ thể bất giác run lên, nhưng mồ hôi trên trán lại chảy xuống từng giọt dọc theo cổ.

Không biết đã qua bao lâu, cơn đau xé tim xé phổi này mới giảm dần. Dương Chính Đạo cởi áo trong và áo lót đã ướt đẫm mồ hôi, thay một bộ mới rồi ra ngoài sân, nói với tiểu nô đang chăm sóc hoa cỏ: “Dắt Xích Phong ra đây giúp ta.

Lúc ấy trời đã tối dần. Tiếng chuông chùa Đại Hưng Thiện văng vẳng ngân nga giữa không trung. Trong một khoảnh khắc, lòng người hoàn toàn không có tạp niệm, tựa hồ trên trần thế chỉ còn lại núi sông và một ta chân thực nhất.

Trong đại điện Viên Thông rộng lớn trống trải, chỉ có pho tượng Phật cao cao trước mặt đang mỉm cười cúi nhìn. Dương Chính Đạo chậm rãi lần tràng hạt trong tay, đọc thầm một đoạn Kinh Hoa Nghiêm . Đồng hồ nước bên tường tí tách đều đặn, mải miết trung thực ghi lại thời gian trôi qua, bất kể đêm ngày.

“Sư phụ biết ta sẽ đến sao?” Dương Chính Đạo cúi người vái Phật Tổ ba vái, chắp hai tay lại, nói với người bên cạnh.

“Không biết. Biện Hoa nói với giọng trầm lắng, “Có điều, nếu ngươi muốn thì có thể nói với ta, trong lòng ngươi đang lo lắng điều gì?”

Dương Chính Đạo tập trung một lúc lâu rồi nói: “Có lẽ, là thời điểm.”

Biện Hoa kinh ngạc nhìn gã: “Bắt buộc phải như vậy sao? Ba năm qua, chẳng phải vẫn luôn bình yên vô sự sao?”

“Chỉ là bình yên, chứ không vô sự.” Dương Chính Đạo mỉm cười, “Ba năm trước lúc ta đến tìm ngươi, ngươi nên biết ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới. Những gì ta không buông bỏ được, chỉ là Tuyết Lộ và các con mà thôi.”

Mắt Biện Hoa lóe lên một tia đau buồn và không nỡ, hắn lập tức ngoảnh đầu, nhìn ngọn đèn trường minh ngay trước mặt, thở dài nói: “Thật sự không có cách giải quyết sao? Dựa vào tài trí của ngươi...”

Dương Chính Đạo lắc đầu: “Ta không muốn giải quyết. Giải quyết được lần này, sẽ có lần tiếp theo. Chẳng bằng thuận theo lòng bọn chúng, làm một mẻ khỏe cả đời. Huống hồ đến bây giờ ta vẫn chưa biết chút gì về kế hoạch của bọn chúng”

“Thật sự có thể làm một mẻ khỏe cả đời sao? Nếu để y biết ngươi có ý nghĩ hoang đường thế này, y sẽ vứt bỏ tất cả, liều mạng ngăn cản ngươi.”

“Nhưng mà, ta không thể để y làm như vậy. Đây là mệnh của ta, không liên quan đến y.” Dương Chính Đạo vén tay áo, “Ta đến chỉ muốn để ngươi xem mạch cho ta lần nữa. Những cái khác, ngươi không cần nói nhiều hỏi nhiều”

Biện Hoa do dự một lúc, rồi vẫn đặt ba ngón tay lên trên mạch Dương Chính Đạo. Sau khi chẩn đoán cẩn thận một lúc lâu, hắn mới nói vẻ quả quyết: “Không có gì bất ổn.”

“Vậy thì tốt.” Dương Chính Đạo thu tay lại, đứng dậy, vái sâu tượng Phật một lần nữa, trong khoảnh khắc quay người, gã nói: “Bảo trọng, biểu huynh.”

Biện Hoa hơi thẫn thờ, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật ra được hai chữ từ trong họng: “Bảo trọng”

Ra khỏi chùa Đại Hưng Thiện, Dương Chính Đạo liền cưỡi ngựa chạy băng băng. Tiết xuân se lạnh, dọc đường đi ngược gió, gã chỉ cảm thấy vết thương bị gió tạt đau rát.

Lúc đi qua phường Chiêu Văn, thấy một cỗ xe ngựa đang từ xa xa chạy tới, Dương Chính Đạo liền giảm tốc độ, tránh sang một bên. Xà ích như sợ bị người khác nhìn thấy, cúi đầu vung mạnh roi ngựa, lao như bay ngang qua gã. Dương Chính Đạo nhìn thấy trên thành xe có khắc một chữ “Phòng”. Người nhà họ Phòng vốn cẩn thận, sẽ không chạy lung tung khắp nơi sau giờ giới nghiêm. Trông dáng vẻ xà ích thì hình như là hoạn quan Bỉnh Toàn trước đây có duyên gặp mặt một lần.

Dương Chính Đạo thấy không xa phía trước là phủ Kinh vương, bất giác nhíu mày. Chẳng lẽ Cao Dương công chúa lại mượn chỗ của Lý Nguyên Cảnh để mở tiệc? Ả đang buồn chán đến cùng cực, hay là đang ấp ủ âm mưu nào đó? Dương Chính Đạo nhìn theo hướng xe ngựa đã chạy xa một lát, mới ngoảnh đầu giậm bàn đạp, tiếp tục tiến lên.

Vừa đến cửa phủ, Đỗ Húc đã rảo bước tới cầm dây cương, nhìn chằm chằm vào mặt Dương Chính Đạo một hồi rồi mới nói: “Công tử đã về. Huyện chúa sai Hương Cận qua xem mấy lần rồi đấy ạ!”

Dương Chính Đạo xuống ngựa, ném roi trong tay cho Đỗ Húc rồi chạy vào phủ. Vừa mới bước qua cửa thứ hai của vườn Lưu Thủy, Tuyết Lộ đã vội vàng lại đón, kéo tay Dương Chính Đạo nói: “Nếu chàng không về, thiếp sẽ kêu người báo cho phủ Ung Châu, để bổ khoái của phủ Ung Châu đi tìm chàng”

Dương Chính Đạo thấy nàng mặc phong phanh, vội cởi áo khoác khoác lên người nàng, vừa cười vừa nói: “Chỉ là ta nói chuyện với các thiền sư của chùa Đại Hưng Thiện đến quên cả thời gian thôi”

Tuyết Lộ hắt hơi hai cái liên tiếp, cảm thấy mũi ngứa ngáy hết sức khó chịu, vào phòng ngồi yên rồi mới nói: “Sùng Nhuận đã kể hết với thiếp rồi. Con bé bị hoảng sợ, vừa nãy còn liên tục nói nhảm, dỗ mãi mới ngủ. Kể cả Nhuệ ca đau lòng, cũng không nên đánh người mà chẳng phân biệt phải trái đúng sai như thế! Quá đáng quá đi mất”

Dương Chính Đạo nắm lấy bàn t