← Quay lại trang sách

Ngoại truyện

Võ Chu [*] .

Xe ngựa từ từ dừng lại trước một quán trà. Người trong xe kéo rèm ra sai bảo: “Ngươi đến phủ thứ sử nói với trưởng sử trước đi, lát nữa ta sẽ tới. Sau đó lại nói với một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo sáng sủa ở bên cạnh: “Y nhi, chúng ta xuống xem xem.

Người kể chuyện trong quán trà tuổi tác không lớn, giọng nói trầm bổng có nhịp điệu, biểu cảm vô cùng phong phú. Vừa thốt ra mấy câu, đã lập tức khiến mọi người trong sảnh liên tục khen hay. Lý Y đi theo sau cha, ngồi xuống chỗ trong góc, vẫy tay gọi gã hầu trà ở cách đó không xa, hỏi: “Hôm nay kể chuyện về ai thế?”

Gã hầu trà vắt khăn lên vai, cười tít: “Là Ngô vương điện hạ.”

Lý Y nhìn cha mình đang trông về phía trước không chớp mắt, rồi quay sang nói với gã hầu trà: “Cho chúng tôi một ấm trà ngon và bốn cái bánh trà”

[*]

Triều đại do Võ Tắc Thiên lập ra.

Gã hầu trà vui vẻ dạ một tiếng. Giờ Lý Y mới tập trung tinh thần, chăm chú nghe chuyện.

Người kể chuyện gõ thước thu hút người nghe: “Chuyện rằng một năm nọ, Ngô vương điện hạ phụng chỉ tuần tra U Châu của chúng ta. Lúc đi qua thôn Bình An, trông thấy có nhiều người xúm lại trước cửa một gia đình. Hỏi thì mới biết, nhà này có hai người già chết, một nam một nữ. Trên thi thể không có vết thương bên ngoài nào rõ ràng, nhưng mặt mũi méo mó, giống như cực kỳ sợ hãi. Lúc đó, rất nhiều dân làng đều cho rằng bọn họ bị ma quỷ cõi âm giết hại. Nhưng Ngô vương không bao giờ tin điều này, đích thân kiểm tra thi thể kỹ càng, nhanh chóng phát hiện ra trên cổ của hai người chết đều có mấy vết thương trí mạng nhỏ li ti. Mà ở góc nhà còn có một tấm lưới đánh cá. Các vị nói xem chuyện là thế nào?”

Những người bên dưới quay mặt nhìn nhau, đều lắc đầu. Lý Y che miệng thì thầm hỏi: “Sao con chưa bao giờ nghe câu chuyện này? Cha có biết không ạ?”

Người trung niên khẽ nhấp một ngụm trà: “Biết.”

Lý Y cũng không gạn hỏi, tiếp tục nghe người kể chuyện đang hứng khởi nói: “Con trai của người chết là Đường Diễn bảo, tấm lưới đó dùng để bắt cá. Nhưng Ngô vương lại nói: ‘Lưới bắt cá ngâm trong nước nhiều năm, sao bên trên lại có thứ dính tay như vậy?’ Đường Diễn lắc đầu chỉ bảo là không biết. Ngô vương lại nói: ‘Từng có một loài nhện khổng lồ và cực độc tên là nhện đen bò lên trên đó. Nhện đen nghiện máu, thích đồ ngọt. Những thứ dính nhớt đó là mật ong để thu hút nó.'

“Chính nhện đen đã giết hai người đó, còn Đường Diễn chính là hung thủ sát hại song thân!” Bên dưới có người vỗ bàn, sực hiểu nói. Vừa dứt lời, liền có người lên tiếng phụ họa theo.

Người kể chuyện cười sang sảng, không bảo đúng hay sai. Một lúc sau lại kể tiếp: “Lúc đó, pháp tào Hứa Thắng của phủ thứ sử chỉ vào Đường Diễn nói rằng, nhất định hắn nhân lúc cha mẹ ngủ đã trùm lưới lên người bọn họ, sau đó để nhện đen bò lên trên lưới, cắn chết bọn họ. Để chứng minh suy luận này, Hứa Thắng còn hỏi những người đang vây quanh xem. Có mấy người bảo là tận tai nghe thấy mấy hôm trước Đường Diễn từng cãi nhau gay gắt với cha mẹ. Vì vậy, dù Đường Diễn một mực phủ nhận, nhưng Thắng vẫn sai người nhốt Đường Diễn vào đại lao của phủ thứ sử. Cơ mà, đêm hôm đó lại xảy ra chuyện lớn...”

Nói đến đây, người kể chuyện đột nhiên lần khân: “Muốn biết hồi sau thế nào, ngày mai tôi sẽ kể tường tận cho các vị nghe.”

Trong quán trà xôn xao, mọi người đều ném ánh mắt bất mãn về phía người kể chuyện, nhưng không còn cách nào khác đành phải đứng dậy chuẩn bị rời đi. Người trung niên nháy mắt với Lý Y. Lý Y lập tức hiểu ý, lấy một đĩnh vàng trong tay áo ra, ném chuẩn xác đến trước mặt người kể chuyện, nói: “Xin tiên sinh kể tiếp!”

Người kể chuyện mắt sáng lên, vội ngồi trở về vị trí cũ, chắp tay xá Lý Y: “Hứa Thắng mang rượu độc vào trong nhà lao, đúng lúc Đường Diễn không biết sự tình chuẩn bị uống, Ngô vương điện hạ đã kịp thời chạy đến. Thực ra ngay từ đầu lúc ở thôn Bình An, Ngô vương đã nhìn ra Hứa Thắng có vấn đề. Hắn dẫn dụ Ngô vương trông thấy tấm lưới đó, khi Ngô vương nói ra tập tính của nhện đen, hắn liền trực tiếp hướng sự nghi ngờ lên Đường Diễn, sau đó nóng lòng đưa Đường Diễn đi, bây giờ lại muốn giết người diệt khẩu.

“Ngô vương lúc đó kéo miếng ngọc bội trên hông hai người lại, so sánh với nhau, hợp lại làm một. Ngài ấy nói: “Trước khi từ nhà họ Đường trở về, ta đã sai người đi dò la trong làng. Quả nhiên vào đêm xảy ra vụ án, có dân làng nhìn thấy một người trông giống Hứa Thắng xuất hiện trong làng. Vì động cơ bí mật của mình, ngươi không chỉ giết cha mẹ, còn giá họa cho em trai ngươi. Bây giờ lại mưu đồ ngụy tạo chuyện Đường Diễn sợ tội tự tử. Gian hiểm như vậy sao xứng làm người? Chứ đừng nói đến làm mệnh quan triều đình! Hứa Thắng tái mặt vì sợ hãi, quỳ xuống nhận tội ngay tại chỗ.”

“Hóa ra, vì Hứa Thắng sinh ra đã xấu xí, lại có chút khuyết tật, nên cha mẹ ghét bỏ, đưa hắn cho người khác nuôi, hơn ba mươi năm không hỏi lấy một câu. Nhưng sau khi hắn đỗ tiến sĩ, còn làm pháp tào ở phủ U Châu này, cha mẹ hắn lại nhiều lần đến cửa vòi tiền hắn. Hứa Thắng đã cho bọn họ không ít tiền, nhưng bọn họ lại đưa cả cho người con trai út ham đánh bạc là Đường Diễn. Hứa Thắng không thể chịu nổi nữa, liền nén đau lòng hạ sát họ. Các vị nói xem, đây có phải là bi kịch không?”

Người bên dưới bị cuốn vào câu chuyện được kể bằng giọng du dương trầm bổng, liền bàn tán xôn xao. Đợi bọn họ nói đủ rồi, người kể chuyện cầm thước lên, lại gõ đánh cộp cái nữa: “Ngô vương điện hạ văn võ song toàn, anh minh quả cảm, thực sự là bậc hiền vương trong tông thất! Đáng tiếc một sớm bị oan, nuốt hận ở Trường An. May mà Võ Hoàng bệ hạ hiện nay đã đích thân minh oan lập miếu cho Ngô vương. Các con của Ngô vương cũng được giao cho trọng trách. Lý lang quân, thứ sử tân nhiệm của thành U Châu chúng ta, chính là tam công tử của Ngô vương!”

“Hay!” Đám đông vỗ tay đồng thanh nói.

“Y nhi, chúng ta đi thôi. Người trung niên nói sau khi ăn xong miếng bánh trà cuối cùng.

Hai người ra khỏi quán trà hồi lâu, Lý Y vẫn chìm đắm trong câu chuyện vừa nãy, trên khuôn mặt đỏ bừng ngập tràn vẻ ngưỡng mộ: “Ông nội năm xưa thật là lợi hại.

“Đương nhiên rồi!” Người trung niên mỉm cười vỗ vai cậu, “Có điều, so với đại kế mà ông của con bày ra trước khi rời Trường An, những chuyện vặt vãnh này không đáng nhắc tới. Chỉ đáng tiếc, ông của con có nhìn xa hơn nữa cũng không lường được cục diện hiện nay”

Lý Y cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi mới quan sát ánh mắt của người trung niên và nói: “Trước khi chúng ta lên đường, đại bá đến tìm con, hy vọng cha có thể.”

Người trung niên đột nhiên biến sắc, nói với giọng lạnh lùng: “Không phải ta đã bảo con rằng không được phép gặp ông ta nữa sao?”

Lý Y do dự một lát, rồi vẫn lên tiếng: “Đại bá nói, bác ấy vẫn nhớ lời ông nội nói với mình trước lúc lâm chung, cũng nhớ mình là.” Cậu ngừng lại một chút, thấy xung quanh không có ai, mới dám nói tiếp, “Bề tôi của Đại Đường”

“Nhưng ông ta làm bề tôi Đại Đường như thế này sao?” Người trung niên hạ giọng, phẫn nộ nói, “Mấy năm nay, ông ta tìm kiếm kỳ trấn dị bảo khắp nơi để dâng cho Võ hoàng, dốc hết sở trường a dua nịnh hót trước mặt bà ta. Vì Võ hoàng khen ông ta một câu ‘Thiên lý mã của ta, ông ta liền đổi tên thành Lý Thiên Lý. Ông ta đã hoàn toàn quên mất ý nghĩa của câu ‘Công nghiệp sáng soi bốn biển, nhân từ gió thổi ngàn năm rồi sao? Giờ ông ta và bọn nịnh thần Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông chuyên ton hót lấy lòng có khác gì nhau đâu?”

Lý Y thực sự sợ hãi khi nghe mấy câu mắng mỏ gay gắt của cha. Nhưng vừa nhớ đến vẻ mặt của đại bá lúc nói chuyện với mình, cậu lại bạo gan nói tiếp: “Nhưng nếu đại bá không làm như vậy thì sẽ chẳng thể bảo vệ được chúng ta. Để lên ngôi thiên tử, Võ hoàng còn dám giết cả con ruột của mình. Con cháu họ Lý chết trong tay bà ta càng không đếm xuể. Nhưng bà ta lại chưa hề động đến bất kỳ ai trong nhà ta và nhà đại bá, nhị bá, tứ thúc. Lẽ nào không phải là nhờ vào sự nhịn nhục cầu toàn của đại bá sao? Trong lòng bác ấy thật ra rất đau khổ. Nếu cha vẫn không hiểu cho bác ấy thì bác ấy sẽ càng đau đớn hơn.”

“Ta thà chết còn hơn là phải khom lưng uốn gối cầu sống như thế.” Trái tim người cha rõ ràng đã mềm đi, nhưng lời nói vẫn sắc bén chối tai, “Ta đã nói với ông ta từ lâu rồi, ông ta làm tướng quân của ông ta, ta làm thứ sử của ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Sau này nếu con còn dám nói đỡ cho ông ta một câu thì đừng nhận ta là cha nữa!”

Lý Y thấy lời khuyên của mình lại thất bại, đành chạy lên trước mấy bước, cười giả lả: “Cha đừng giận, con nghe lời cha mà. Ngày tháng còn dài, xem ra sau này phải đổi chiến thuật khác mới được.”

Câu cuối cùng này, cậu chỉ nói thầm trong bụng.