← Quay lại trang sách

Chương một NHƯ CHUYỆN LIÊU TRAI

Không có kế hoạch, không hề dự định, chỉ là một khoảnh khắc bất chợt, nhưng sâu trong lòng tôi lại cảm thấy có một điều gì đó thôi thúc không thể gọi tên. Nhất là khi đoàn tàu dừng lại ở một sân ga xa lạ. Nơi đây, cách quê hương tôi nửa vòng trái đất, chẳng một người quen, chẳng chút định hướng, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn qua từng khung cửa sổ thấy cánh đồng mênh mông vàng dưới ánh nắng chiều như một tấm lụa mỏng phủ trùm lên cây cỏ. Bỗng dưng tôi đứng dậy bước xuống sân ga giữa dòng người lên xuống. Ánh nắng chênh chếch như tan vào từng phiến đá sân ga đã nhuộm màu thời gian.

Trước mắt tôi trải rộng một cánh đồng hoa vàng rực rỡ, lung linh như đang tự phát sáng. Tôi như bị thôi miên, bước chân bất giác tiến về phía những sắc hoa lay nhẹ trong gió. Giữa dòng người lên xuống, giữa tiếng còi tàu hụ giục giã, bỗng ánh mắt tôi đậu trên nụ cười của một cô nương trờ đến.

Nàng đến nhẹ như làn sương cuối chiều, tà áo trắng lay động bên làn tóc xõa buông. Nụ cười nàng như búp hoa vừa hé nở giữa nắng chiều êm nhẹ; đôi mắt như hồ thu ngưng đọng cả bầu trời. Tôi không thể không bước lại gần, không thể không cất lời hỏi han. Nàng như không lạ lẫm, cũng chẳng chút e dè, chỉ mỉm cười và gật đầu chào thay cho lời xã giao; đôi má ửng hồng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi như đã quen tự thuở nào.

Tôi ngước nhìn cánh đồng hoa rồi buột miệng nói:

“Cánh đồng hoa vàng nầy đã giữ chân tôi ở đây.”

Nàng mỉm cười nhưng không có vẻ ngạc nhiên lắm:

“Tôi cũng đã thốt lên lời ấy khi tới nơi nầy cách đây hơn hai mươi năm trước”

“Thế cô đã biết rành rẽ nơi nầy rồi. Cô có thể cùng tôi đi dạo trong buổi chiều hôm nay?”

“Tôi sẵn lòng nếu anh muốn.”

Chỉ có thế, chúng tôi cùng sánh bước đi vào cánh đồng hoa. Hoa vàng ngập lối, trải thảm dưới chân. Gió thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thơm như lụa mới, quyện trong mái tóc nàng, khiến tôi như trong cơn mộng. Nàng bước song song bên tôi cho tôi cảm tưởng như một đôi tình nhân đã biết nhau từ kiếp nào. Từ nụ cười, ánh mắt, mùi hương của nàng, mỗi mỗi đều cho tôi cảm giác thân thiết, gần gũi. Chúng tôi cứ bước đi, hướng về ngọn đồi thấp thoáng xa xa, xanh mờ dưới nắng chiều như đi giữa một chốn thần tiên nào đó.

Bỗng nhiên trong tâm trí tôi thức dậy một ước mơ, “Ước gì ta có thể nằm giữa cánh đồng hoa và ngủ dưới trăng đêm nay.”

Tôi quay qua nhìn nàng không nói. Nàng lại mỉm cười khẽ bảo:

“Nhà em cũng ở gần đây thôi, bên chân đồi nơi có con suối chảy róc rách bốn mùa.”

Tôi không chút nghi ngờ nào nhưng cũng giật mình, dường như nàng đọc được ý tưởng sâu kín của tôi. Tự nhiên tôi nắm lấy tay nàng:

“Em ơi! Chúng ta đang ở trong mộng hay thực?”

Với nụ cười toả sáng, nàng đằm thắm nắm chặt tay tôi cùng bước đi. Đến bên chân đồi, nơi có dòng suối nước trong veo chảy rì rào qua mấy khe đá. Bất giác tôi ôm choàng lấy nàng cùng lúc nàng cũng quấn chặt lấy tôi, ngước lên, nhắm mắt. Tôi mê man hôn vào đôi môi mọng đỏ đợi chờ, hương vị ngọt ngào của làn môi làm tê dại đầu lưỡi.

Hoàng hôn xuống dần, nhuộm ánh chiều lên gương mặt nàng. Bầu trời chầm chậm chuyển sang sắc tím, rồi ánh trăng đầu tháng hiện lên nơi chân đồi. Chúng tôi ngồi bên nhau trên một gò đất thấp, gió nhẹ thổi qua làm rung rinh tà áo và làm lòng tôi rung lên những nhịp dịu dàng. Nàng ngồi tựa vào vai tôi trong khi tôi hát nho nhỏ, như lời ru, một bản tình ca xưa cũ. Đôi mắt nàng lim dim như đang đi vào cõi mộng; tôi lại xoay người, hai tay áp hai bên má nàng, làn da mát rượi cho tôi cảm xúc dâng trào. Và rồi, chúng tôi đắm đuối hôn nhau – nụ hôn ngọt dịu như vừa nhắp phải chén rượu hồng đào.

Đêm ấy, trăng sáng ngập trời. Nàng đưa tôi về một ngôi nhà nhỏ bên sườn đồi, mái tranh đơn sơ, nhưng ánh trăng rơi đầy ngõ trước vườn sau. Tôi cảm tưởng mình không còn thuộc về thế giới cũ nữa. Cánh tay nàng là khung trời, hơi thở nàng là hương đêm, và căn phòng ấy là thiên đường tôi chưa từng nghĩ đến. Nàng gối đầu lên vai tôi, thì thầm, “Trái tim anh đập rất thật nhưng em lại có cảm giác như mình đang mơ”. Chúng tôi cứ quấn quít với nhau như không ai muốn rời. Tiếng gió bên ngoài xuyên qua cành cây kẽ lá tạo thành những âm thanh ma quái như tiếng hát ru trong khi ánh trăng vẫn soi huyền hoặc.

Nhưng bình minh đến như một lời cảnh tỉnh. Tôi tỉnh giấc, đưa tay tìm nàng, chỉ thấy khoảng không lạnh lẽo. Ngoài khung cửa, chim hót râm ran, gió lay động như thì thầm điều gì tôi không hiểu rõ. Tôi đi tìm khắp nơi và chỉ thấy một bức thư còn ướt mực, như thể nàng vừa mới rời đi. Trong thư, nàng viết: “Nếu còn duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”

Tôi quay về sân ga với lòng trĩu nặng. Cánh đồng hoa vàng vẫn rực rỡ, vẫn gió lay từng cánh nhỏ. Nhưng nàng thì không còn. Chuyến tàu mới lại đến, người đến người đi, không ai hay biết tôi vừa rời khỏi một cõi mộng đẹp đến nhường nào. Tôi tự hỏi liệu tất cả chỉ là một giấc mơ? Hay là một sự thực mỏng manh giữa hai bờ thực ảo? Dẫu thế nào, tôi vẫn sẽ quay lại nơi nầy, nơi có hoa vàng bất tận, có ngọn đồi thơ mộng, có tiếng suối reo bốn mùa; nơi từng có một ánh mắt, một nụ cười, một đêm trăng huyền hoặc khó quên. Nếu còn duyên, có lẽ… ta sẽ lại gặp nhau.

Vâng em thương, “Nếu còn có duyên, ta lại sẽ gặp ta. Chỉ cần nhớ cánh đồng hoa vàng sẽ vẫn luôn còn đó.”

Tàu đã rời sân ga, tôi cố thò đầu ra để ngó về phương trời cũ, nơi giấc mộng đêm qua vẫn rạt rào trong từng hơi thở, từng thớ thịt. Vâng, xa thật rồi! Tôi hít vào một hơi dài, tự nhủ, “Đôi khi, những mối tình đẹp nhất… là những điều không thể nắm giữ.” Chỉ có thể tin, có thể nhớ. Và chỉ có thể đợi chờ./-