← Quay lại trang sách

Chương 3 Thái tử

Nói đến Dịch Phong, tôi không thể không nhớ lại chuyện mấy năm trước. Sở dĩ tôi hay đến Tần lâu Sở quán kỳ thực đều là do huynh trưởng mà ra cả. Huynh trưởng có một đám bạn bè tệ hại, mấy năm trước khi huynh ấy đến tuổi cập quán[1], đám bạn liền hò nhau nói là phải đưa huynh ấy đi ăn mặn. Tôi khi đó còn chưa biết ăn mặn có nghĩa là gì, cứ nghĩ huynh trưởng muốn bỏ tôi lại mà đi tìm thú vui một mình, thế là bèn khóc lóc đòi đi theo. Huynh trưởng xưa nay vốn chẳng có cách nào với tôi, cuối cùng đành để tôi nữ cải nam trang, sau đó lén lút mang tôi tới Tần lâu Sở quán.

Tần lâu Sở quán được chia ra làm hai khu vực ở ngay cạnh nhau, phía bên trái là Quần Phương quán, phía bên phải là Nam Phong quán, chính giữa có một con đường nối liền, có thể tự do đi lại giữa hai nơi với nhau. Huynh trưởng cùng đám bạn kia vừa mới đi vào Quần Phương quán liền được một đám oanh oanh yến yến vây chặt lấy, thứ mùi phấn son nồng đậm ở đó làm tôi buồn nôn, cuối cùng không kìm được phải lén trốn ra ngoài.

Tần lâu Sở quán quá lớn, tôi lại không biết đường, vì thế khi ra đến bên ngoài thì đã quên mất đường về. Hồi đó tuổi tôi còn nhỏ, người khác chẳng thể nhận ra tôi là nữ cải nam trang, tôi bèn kéo một người qua đường lại rồi mô tả bộ dạng của huynh trưởng, hỏi y xem có từng nhìn thấy hay không. Y tỏ ra hết sức nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời: “Một công tử tuấn tú như vậy chắc chỉ có ở bên Nam Phong quán thôi.”

Bây giờ nghĩ lại, người đó nhất định là cho rằng tôi muốn đi tìm kỹ nam.

Có điều khi đó tôi nào có biết, thấy y có bộ dạng nghiêm túc như thế thì liền tin ngay là y từng gặp huynh trưởng của mình. Dưới sự chỉ dẫn của y, tôi đã tới Nam Phong quán, thế rồi vô tình xông vào trong Tùy Phong các - nơi ở của Dịch Phong.

Dịch Phong hồi ấy còn chưa phải là kỹ nam hạng nhất của Nam Phong quán nên tôi mới có thể dễ dàng xông vào trong tùy Phong các như vậy.

Sau đó tôi đã gặp được Dịch Phong.

Y vận một chiếc áo dài màu xanh lá trúc có ống tay áo rộng, trên gối đặt một chiếc ngũ huyền cầm, đầu hơi cúi xuống, đang hờ hững chỉnh lại dây đàn, những tiếng đàn tình tang thỉnh thoảng lại vang lên. Đó rõ ràng chỉ là những âm thanh rời rạc không thành làn điệu nhưng lọt vào tai tôi lại chẳng khác gì tiếng nhạc trên trời.

Tôi đi tới trước mặt Dịch Phong, tươi cười rạng rỡ, nói: “Trông ngươi thật giống với chậu trúc xanh được trồng trong phủ nhà ta.” Tôi bấy lâu nay vẫn luôn dửng dưng trước mọi thứ nhưng chẳng hiểu sao lại có một thứ cảm giác quen thuộc với Dịch Phong, thành ra lúc nào cũng chỉ muốn được ở gần bên y.

Dịch Phong không kìm được hơi cau mày lại, nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.

Tôi chẳng để tâm tới bộ dạng đó của y, cười híp mắt nói tiếp: “Ta tên là Tiêu Uyển, còn ngươi tên gì vậy?”

Dịch Phong vẫn đang cau mày, có điều trong mắt lại xuất hiện thêm một tia cổ quái: “Quận chúa của phủ Tây Lăng Vương?”

Tôi khẽ gật đầu, cười nói: “Ta thích tiếng đàn của ngươi, sau này bổn Quận chúa sẽ bảo kê cho ngươi.”

Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt vang vào tiếng huynh trưởng gọi tôi, tôi mò mẫm trong vạt áo một lúc, cuối cùng lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Dịch Phong, nói: “Lần sau ta sẽ lại tới tìm ngươi, nói trước nhé, lúc đó ngươi phải gảy đàn cho ta nghe đấy.”

Sau khi ra ngoài, tôi bị huynh trưởng mắng té tát cho một trận, có điều trong lòng lại vẫn mừng thầm, bởi lẽ mười mấy năm qua cuộc sống của tôi vô cùng nhạt nhẽo, hôm nay rốt cuộc đã có một chút thay đổi rồi, điều này làm tôi hưng phấn đến độ chỉ muốn khoa chân múa tay ngay tại chỗ.

Từ sau lần vô tình gặp gỡ Dịch Phong, cứ mỗi khi cha mẹ không chú ý là tôi lại lén chạy đến Nam Phong quán, dần đà trở nên quen thân với Dịch Phong, đến sau này ngay cả tú bà cũng biết thân phận của tôi, có điều lại không dám để lộ ra ngoài. Huynh trưởng biết tôi thích nghe Dịch Phong gảy đàn thì không hề ngăn cản, thậm chí còn giúp tôi che đậy nữa. Cho nên mãi đến bây giờ, việc tôi và Dịch Phong có giao tình khá sâu sắc vẫn chẳng có mấy người hay biết.

Quá trình quen biết giữa tôi và Dịch Phong vốn cũng không có gì là mờ ám không thể cho người khác biết, thế là tôi sau khi trầm ngâm một lát bèn kể lại vắn tắt mọi chuyện cho Thẩm Hành nghe. Khi kể đến đoạn tôi nhìn thấy Dịch Phong lần đầu, Thẩm Hành chợt chen vào hỏi: “Con thực sự có một thứ cảm giác quen thuộc khó mà miêu tả bằng lời với Dịch Phong ư?”

Tôi cất lời cảm khái: “Trên đời nếu như có kiếp trước kiếp này, vậy thì trong kiếp trước con và Dịch Phong nhất định là có quen biết.”

Thẩm Hành không nói thêm gì nữa, ánh mắt lấp lóe, lẳng lặng nghe tôi kể hết quá trình quen biết Dịch Phong. Sau khi kể xong, tôi cảm thấy hơi khát, muốn uống thêm một ly rượu nho nữa, nhưng Thẩm Hành lại tự tay rót cho tôi một chén trà, nói: “Rượu nho tuy là rượu hoa quả nhưng cũng không nên uống quá nhiều.”

Tôi nói: “Con mới uống có ba chén thôi mà.”

Thẩm Hành nói: “Không, con đã uống được ba chén rưỡi rồi. Ban đầu là hai chén, khi bắt đầu kể đến Dịch Phong con liền uống nửa chén, Đào Chi lập tức rót đầy lại cho con. Sau đó, khi kể đến đoạn bị huynh trưởng mắng cho một trận, con lại uống cạn nguyên một chén nữa.”

Đào Chi nói: “Quận chúa, Thẩm công tử nói đúng đấy, người quả thực đã uống được ba chén rưỡu rượu nho rồi.”

Tôi không kìm được thầm tặc lưỡi, vừa rồi Thẩm Hành rõ ràng là đã tập trung tinh thần nghe tôi kể chuyện, thế mà không ngờ lại vẫn nhớ được việc tôi đã uống bao nhiêu ly rượu. Tôi cười khan một tiếng, cũng không cố chấp nữa, đón lấy chén trà Thẩm Hành đưa cho rồi uống cạn.

Lại ngồi thêm một lát nữa, tôi nói: “Trong thành Kiến Trung còn có không ít nơi thú vị, bây giờ cơm nước đã xong xuôi cả rồi, sư phụ, chúng ta tiếp tục ra ngoài du ngoạn nhé?”

Thẩm Hành gật đầu.

Thế là ba người chúng tôi bèn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng nhị phẩm. Khi Đào Chi mở cửa phòng, vừa khéo phòng nhất phẩm cũng đang mở ra. Hai gian phòng này vốn nằm đối diện nhau, bây giờ cửa cùng mở, ba người chúng tôi tự nhiên biến thành đứng mặt đối mặt với Thái tử điện hạ và Dịch Phong ở trong phòng nhất phẩm.

Tôi tuy là Quận chúa tôn quý nhưng vì từ nhỏ đã yếu đuối nhiều bệnh, thành ra chưa từng vào cung diện kiến Hoàng đế, Hoàng hậu bao giờ, lại càng chưa từng được gặp Thái tử. Có điều hiện giờ trước mắt chỉ có hai người, tôi muốn không nhận ra người nào là Thái tử điện hạ cũng không được.

Tôi chậm rãi khom người hành lễ: “Bình Nguyệt bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Bình nguyệt là phong hiệu của tôi, năm xưa khi cha được phong làm Tây Lăng Vương, tôi cũng nhân tiện được sắc phong làm Bình Nguyệt Quận chúa. Có điều thường ngày trong phủ cái tên này chẳng bao giờ được dùng, cha mẹ thì cũng không mấy khi gọi tôi là Bình Nguyệt, chỉ vào những dịp yến tiệc long trọng trong cung, khi người khác nhắc đến tôi, cha mẹ mới nói tiểu nữ Bình Nguyệt thế này, tiểu nữ Bình Nguyệt thế kia. Tóm lại, trong giới quyền quý ở Thiên Long triều, Bình Nguyệt Quận chúa tôi đây có thể nói là khá kín tiếng.

Thái tử mãi vẫn chẳng kêu tôi bình thân, nhưng tôi lại cảm giác được có một ánh mắt đang lẳng lặng quan sát mình. Tôi vốn có trực giác khá chuẩn, thầm đoán Thái tử nhất định đã biết được việc giữa tôi và Dịch Phong, thế là mới không ưa gì tôi, bây giờ có dịp còn định gây khó dễ cho tôi nữa.

Nhưng Thái tử là hoàng đế tương lai, còn tôi thì chỉ là con gái của thần tử, tôi thực sự không muốn gây rắc rối cho cha mẹ, nên đành cắn chặt răng, giữ cho thân thể không động đây.

“Bình Nguyệt.” Thái tử lẩm bẩm lặp lại tên tôi rồi chợt cười khẽ một tiếng, nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là con gái của Tây Lăng Vương, em gái bảo bối của Văn Chi.”

Nghe giọng điệu của Thái tử, trái tim tôi bất giác giật thót một cái. Thái tử gọi thẳng tước vị của cha tôi nhưng lại đi gọi tên tự của huynh trưởng, hai bên thân sơ thế nào khỏi cần suy nghĩ cũng đã rõ ràng. Còn nhớ lần trước Thẩm Hành từng nói với tôi, cha đứng về phe tam Hoàng tử, còn huynh trưởng thì lại theo phe Thái tử, bây giờ Thái tử nói về thân phận của tôi như thế, thật chẳng rõ y định trông vào lập trường của cha mà trừng phạt tôi hay là định nể mặt huynh trưởng mà tha cho tôi nữa.

Lúc này, Dịch Phong đột nhiên hành lễ với tôi: “Bình Nguyệt Quận chúa vạn phúc.”

Tôi biết là Dịch Phong đang giúp tôi, vì nếu Thái tử không để tôi đứng dậy, tôi cũng không cách nào kêu Dịch Phong đứng dậy được. Quả nhiên Dịch Phong rất được Thái tử xem trọng, Thái tử rất nhanh đã cất giọng uể oải nói: “Đứng dậy đi, bây giờ ta đang vi hành bên ngoài, các thứ nghi lễ trong cung cứ tạm gác qua một bên là được rồi.”

Đào Chi lập tức đỡ tôi đứng dậy, tôi còn chưa kịp nói gì với Dịch Phong thì y đã được Thái tử đích thân đỡ dậy rồi. Chính vào lúc này tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của Thái tử, thế là bất giác cả kinh, y trời sinh là nam nhưng không ngờ lại mang tướng nữ, đôi mắt hoa đào đẹp đến nỗi khiến tôi thân là nữ tử mà cũng không kìm được phải tự thẹn chẳng bằng.

Đặc biệt là lúc này, y và Dịch Phong đứng thân mật cạnh nhau, người ngoài thoạt nhìn e còn ngỡ là có vị tiểu thư nhà giàu nào đó ra ngoài tìm niềm vui thú.

Có điều tôi cũng biết những người ở ngôi cao tính khí thường không được tốt lắm, tôi cứ nhìn chằm chằm vào y thì cũng không hay, thế là chỉ liếc thoáng qua đã lập tức cúi đầu.

Cha thường dặn tôi làm người phải kín tiếng, lúc ở bên ngoài chớ nên chọc giận đám quyền quý, đặc biệt là người nhà họ Tư Mã. Mà vị này còn là Thái tử của nhà họ Tư Mã nữa, tôi đoán chừng dù mình có mười cái mạng cũng chẳng dây được với y, đặc biệt là bây giờ thế cục còn chưa rõ ràng, nếu tôi không cẩn thận đắc tội với Thái tử, sau này y đăng cơ trở thành hoàng đế, vậy thì tôi đừng hòng còn đất sống ở Thiên Long triều.

Tôi ngấm ngầm cầu trời khấn Phật hy vọng gã này mau mau rời đi, nhưng ông trời dường như không chịu chiều theo ý tôi, giọng của Thái tử lại một lần nữa vang lên không nhanh không chậm: “Minh Viễn, đây chính là Tiêu Uyển mà ngươi thường nhắc đến đó ư?”

Minh Viễn là tên tự của Dịch Phong, nghe Thái tử gọi ra tên tự của Dịch Phong tôi không hề kinh ngạc, điều khiến tôi kinh ngạc là không ngờ Dịch Phong lại từng nhắc đến tôi trước mặt Thái tử.

Dịch Phong bình tĩnh trả lời: “Dạ phải.”

Thái tử đưa mắt liếc tôi: “Cũng chỉ vậy mà thôi, tầm mắt của Minh Viễn còn cần đề cao thêm mới được.”

Lúc này tôi chỉ mong Dịch Phong nói ngay một câu “dạ phải”, sau đó thì cùng vị Thái tử điện hạ khó hầu hạ này rời đi. Nào ngờ Dịch Phong lại đi nói hộ cho tôi: “Quận chúa là một cô nương rất tốt, nếu Thái tử điện hạ thường xuyên ở bên cạnh Quận chúa thì nhất định sẽ phát hiện ra được những chỗ tốt của Quận chúa.”

Thái tử để lộ bộ dạng như cười mà không phải cười, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ “rất tốt”, ánh mắt không thân thiện gì cho lắm lại một lần nữa lướt qua trên người tôi. Cuối cùng, y hơi nhếch khóe môi cười nhạt nói: “Minh Viễn đã nói là rất tốt thì nhất định là có lý do của mình, có điều…” Y chợt đổi giọng: “Ta không thích Minh Viễn khen ngợi bất kỳ người nào khác trước mặt ta.”

Dịch Phong mím chặt đôi môi, mãi hồi lâu sau mới khẽ đáp một tiếng “vâng”.

Tôi nhủ thầm vị Thái tử này quả đúng là có máu Hoạn Thư, chắc hẳn vì việc vừa rồi Dịch Phong khen tôi mà y đã nổi cơn ghen điên cuồng rồi. Có điều lời đồn xem ra không phải là giả, Thái tử thật sự rất xem trọng Dịch Phong. Nhưng làm bạn với vua như chơi với hổ, ở bên Thái tử ắt cũng chẳng dễ chịu gì, tôi hoàn toàn không thể đoán được chút tâm tư nào của Thái tử cả.

Thái tử rốt cuộc đã chịu buông tha cho tôi, trước khi đi còn nhìn lướt qua tôi một chút, cũng nhìn thoáng qua cả Thẩm Hành sau lưng tôi, như ánh mắt không hề dừng lại. Tôi thầm cảm thấy ngạc nhiên, dung mạo của Thẩm Hành còn ở trên Dịch Phong nữa, Thái tử đã nhìn trúng Dịch Phong, lẽ ra cũng nên nhìn trúng Thẩm Hành mới phải, nhưng vừa rồi y lại chỉ hờ hững nhìn thoáng qua, căn bản chẳng hề để Thẩm Hành vào mắt, thậm chí còn chẳng để lộ lấy một tia ngạc nhiên và tán thán nào.

Tôi nghĩ bụng, lẽ nào đây chính là “tình yêu chân chính” mà Lê Tâm từng nói tới?

Tôi hình như đã gây họa, mầm mống của tai họa chính là từ tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó mà ra. Tư Mã Cẩn Du là tên húy của Thái tử, đương nhiên, tôi thực ra chỉ dám hò hét tên hắn trong lòng mà thôi. Ngày đó sau khi về phủ, tôi cứ ngỡ chuyện này đã qua rồi, nào ngờ ngày hôm sau trong lúc trò chuyện với một đám quan viên triều đình sau buổi chầu sớm, Tư Mã Cẩn Du chẳng biết giở chứng gì mà chợt lại hờ hững nói: “Nghe nói Bình Nguyệt Quận chúa đã hoàn toàn lành bệnh rồi, xin chúc mừng Tây Lăng Vương.”

Cha tôi lúc ấy vừa hay đi ngang qua, đành cười gượng một tiếng coi như đáp lại.

Chuyện này là do huynh trưởng chính miệng nói với tôi, huynh trưởng còn nói khi đó sắc mặt cha khó coi vô cùng, mà sắc mặt tam Hoàng tử cũng chẳng dễ coi gì cho cam.

Tôi không rõ Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc có bụng dạ gì, nhưng hôm đó sau khi cha về phủ, tôi lập tức bị ông gọi đến. Tôi đành thành thực kể lại từ đầu đến cuối chuyện mình tình cờ gặp gỡ Thái tử, cha sau khi nghe xong liền trầm ngâm một lát rồi lại gọi Thẩm Hành tới, hỏi xem tình hình sức khỏe của tôi bây giờ ra sao.

Thẩm Hành đáp: “Đã không còn vấn đề gì lớn.”

Sắc mặt dịu đi một chút, cha khẽ thở dài nói: “Vậy thì tốt.”

Sau khi cha rời đi, tôi tò mò hỏi Thẩm Hành: “Sư phụ, cha con có ý gì vậy?”

Thẩm Hành khẽ đáp: “A Uyển có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phải bước chân vào giới nữ tử quyền quý của Thiên Long triều. Sau khi Thái tử nói ra những lời đó, thời gian tới chắc A Uyển không có ngày nào được rảnh rỗi đâu.” Hơi dừng một chút, Thẩm Hành lại tiếp: “Thuật Kỳ Môn Độn Giáp cứ tạm gác lại đã, chờ sóng gió qua đi ta sẽ lại tiếp tục dạy con.”

Không đầy năm ngày sau, vương phủ đã nhận được đủ các loại thiệp mời. Nhìn đống thiệp mời chất cao như núi trước mặt, tôi chỉ hận không thể đá bay tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó xuống sông để giải mối hận trong lòng. Nhưng thiệp mời đã được đưa đến rồi, nếu tôi mà không đi thì sẽ mang tiếng là kiêu căng phách lối, thế là cuối cùng tôi đành đi gặp gỡ tất cả những người mà mình không muốn đắc tội.

Tôi không biết tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó còn nói gì nữa, nhưng mỗi lần tôi đi phó ước, bất kể là Công chúa, Quận chúa hay là thiên kim của phủ tướng quân, không có ai là không hỏi han tôi về Tư Mã Cẩn Du. Tôi kỳ thực mới gặp Tư Mã Cẩn Du duy nhất một lần, làm sao mà biết hắn ta thích ăn cái gì, thích mặc cái gì cơ chứ, còn chuyện tại sao đến tận bây giờ trong phủ của hắn vẫn chưa có thê thiếp thì tôi lại càng không thể nào biết được.

Nhưng bất kể tôi có giải thích với bọn họ thế nào, bọn họ cũng chỉ đều mỉm cười tủm tỉm nhìn tôi, trong mắt lộ ra những ta ám muội hết sức rõ ràng.

Tôi oan quá, còn oan hơn cả Đậu Nga[2] nữa!

Tại sao tuyết tháng Sáu[3] không vùi chết tên khốn Tư Mã Cẩn Du đó luôn đi nhỉ?

Sau gần nửa tháng, tôi rốt cuộc đã được thanh nhàn. Khi thở vắn than dài với Thẩm Hành về những nỗi khổ mà mình phải chịu, tôi chỉ thiếu điều không nước mắt lưng tròng cầu xin y tranh thủ đêm nào thời cơ thuận lợi lẻn vào phủ Thái tử giúp tôi xử lý gã khốn Tư Mã Cẩn Du đó đi.

Thẩm Hành nghe xong thì không tỏ vẻ gì, chỉ cảm thản nhiên hỏi: “A Uyển hình như rất để tâm tới Thái tử điện hạ thì phải?”

Tôi giận dữ nói: “Hắn ức hiếp con như vậy, con có thể không để tâm tới hắn được sao?” Tên Thái tử điện hạ này đúng là đáng ghét quá chừng, đầu tiên là cướp lấy Dịch Phong, bây giờ lại còn ức hiếp tôi nữa, nếu có cơ hội tôi nhất định phải dán lên người hắn bốn chữ “con cua xấu bụng”, ý rằng hắn không chỉ xấu xa mà còn là loại ngang ngược hay ỷ thế hiếp người nữa.

Thẩm Hành chăm chú nhìn tôi, trong cặp mắt dịu dàng ánh lên mấy tia xao động. Tôi bị nhìn như thế thì không khỏi có chút mất tự nhiên, bèn hỏi: “Sư phụ sao cứ nhìn con mãi vậy?”

Y không trả lời, chỉ khẽ nói: “Rượu nho ta đã ủ xong rồi, con có muốn uống không?”

Hai mắt sáng bừng lên, tôi đáp ngay: “Dạ có, có chứ.” Ngày đó sau khi từ Nhất Phẩm lâu trở về, tôi liền nhớ mãi mùi vị của rượu nho, lúc này liền không kìm được cười híp mắt nói: “Sư phụ quả là lợi hại, không cái gì mà không biết, ngay cả việc ủ rượu cũng làm được.”

Thẩm Hành thoáng lộ vẻ buồn bã nói: “Trước đây thời gian đằng đẵng, ta liền tranh thủ học lấy mấy thứ mới mẻ. Chờ sau này con…”

Tôi vô thức tiếp lời: “Chờ sau này con làm sao?”

“Mau uống thử đi, có hợp với khẩu vị của con không?” Thẩm Hành tự tay rót cho tôi một ly rượu, cất giọng ôn tồn. Tôi khẽ nhấp một ngụm, Thẩm Hành có chút căng thẳng nhìn tôi, dường như đang chờ mong điều gì. Tôi cười nói: “Rượu sư phụ ủ còn ngon hơn rượu của Nhất Phẩm lâu một bậc nữa.” Lời này của tôi cũng là thực lòng, vì tôi vốn hơi ưa ngọt, rượu nho mà sư phụ ủ độ ngọt vừa phải, không đậm cũng không nhạt, thực sự rất hợp với khẩu vị của tôi.

Thẩm Hành khẽ nở nụ cười, trong ánh mắt ánh lên mấy tia vui vẻ: “A Uyển gần đây cò còn nằm mơ thấy giấc mơ đó nữa không?”

Nói ra kể cũng lạ, từ sau khi Thẩm Hành vào ở trong phủ, tôi liền không mơ thấy giấc mơ đó thêm lần nào nữa, tinh thần cũng ngày một tốt lên. Nghe y hỏi vậy, tôi lập tức lắc đầu đáp: “Dạ không.”

“Những giấc mơ khác thì sao?”

Tôi tỉ mỉ ngẫm lại, mơ thì tôi có nằm mơ, nhưng ai mà nhớ được mình đã mơ những gì chứ, cho nên tôi đáp: “Cái này thì con không nhớ lắm.”

Thẩm Hành suy nghĩ một chút rồi lại khẽ mỉm cười, không nhắc tới chuyện này nữa. Có điều, tôi để ý thấy trên khuôn mặt Thẩm Hành dường như thấp thoáng có nét ưu sầu, bèn hỏi: “Con nghe Lê Tâm nói nửa tháng này sư phụ không mấy khi ở trong vương phủ, có phải là đã gặp chuyện gì ở bên ngoài rồi không? Nếu như có chuyện, A Uyển nhất định sẽ dốc hết sức phân ưu cho sư phụ.”

Thẩm hành nói: “Không có gì.”

Tôi nói: “Cơn phong ba lần này coi như đã qua rồi, ngày mai sư phụ định dạy con cái gì?” Hơi dừng một chút, tôi thành thực khai nhận: “Con thực ra không có bao nhiêu hứng thú với thuật Kỳ Môn Độn Giáp đâu, hay là sư phụ hãy dạy con thứ khác đi.” Suy nghĩ một chút, tôi nói tiếp: “Chi bằng sư phụ hãy dạy con công phu quyền cước đi được không? Con thấy môn công phu ôm con nhảy lên nóc nhà của sư phụ đêm đó không tệ chút nào.”

“Được.”

Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm tôi đã thay một bộ quần áo chẽn, lại xoa tay nắn chân chuẩn bị theo Thẩm Hành học công phu quyền cước. Có điều tôi đã đánh giá quá cao bụng dạ của Tư Mã Cẩn Du, cứ ngỡ hắn giày vò tôi nữa tháng sẽ dừng tay, ai ngờ khi tôi đang hào hứng chờ đợi Thẩm Hành thì gã thị vệ bên cạnh Tư Mã Cẩn Du đã đến trước, còn mang theo một tấm thiệp mời từ trong cung.

Gã thị vệ đó nói: “Giờ Hợi một khắc đêm nay trong cung có tổ chức tiệc mùa hạ, Thái tử điện hạ mong Bình Nguyệt Quận chúa hãy đến đúng giờ.”

Tiệc mùa hạ? Cái này thì quãng thời gian trước khi giao du với các nữ tử quyền quý kia tôi đã từng nghe nói tới rồi, hình như mỗi năm đều có một lần như vậy, đối tượng được mời đều là các công tử, tiểu thư có quyền có thế trong đô thành. Trước đây tôi chưa từng được mời, cứ ngỡ lần này cũng thế, nào ngờ Tư Mã Cẩn Du lại chưa chịu buông tha cho tôi. Nếu sớm biết Tư Mã Cẩn Du sẽ mời mình, tôi nhất định đã giả bệnh từ lâu rồi, nhưng bây giờ thị vệ của hắn ở ngay trước mắt, còn tôi thì đang trong bộ dạng hừng hực tinh thần, thực có muốn giả bộ cũng chẳng được.

Thế là tôi đành nhận lấy thiệp mời.

Hôm nay cần tham gia tiệc mùa hạ trong cung, tôi tất nhiên không thể theo sư phụ học công phu quyền cước được nữa. Tôi bèn bảo Lê Tâm đi nói với Thẩm Hành một tiếng, sau đó thì bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc đêm nay.

Thái tử đích thân mời tôi dự tiệc, tin này sau khi truyền ra ngoài ắt sẽ tạo thành một cơn phong ba nữa đây.

Huynh trưởng cũng nhận được thiệp mời, cũng đi cùng với tôi. Trước khi đi, mẹ sợ tôi gây ra họa trong cung, liền dặn dò cẩn thận, lại kêu huynh trưởng nhớ để mắt tới tôi. Thẩm Hành cũng ghé đến bên tai tôi nói nhỏ mấy lời.

Trên đường xe ngựa đi về phía hoàng cung, huynh trưởng hỏi tôi: “A Uyển, sư phụ muội đã nói gì với muội vậy?”

Tôi hơi đảo mắt một chút, đáp: “Y kêu muội uống ít rượu thôi, đừng quá chén.”

Huynh trưởng cười nói: “Hai người bọn muội thật chẳng giống thầy trò gì cả.”

Tôi cười hà hà, nói: “Muội với sư phụ chính là tri âm tri kỷ.”

Huynh trưởng mân mê miếng ngọc bội đeo bên hông, mãi một hồi lâu sau mới nói: “A Uyển, sư phụ muội thâm sâu khó dò, muội nhớ phải cẩn thận một chút.”

Tôi hơi sững người, kỳ thực trước khi đi sư phụ có nói với tôi một câu, kêu tôi phải cẩn thận Thái tử. Tôi biết huynh trưởng là người bên cạnh Thái tử, nên mới không nói điều này với huynh trưởng. Nhưng bây giờ huynh trưởng lại đi nói với tôi là phải cẩn thận sư phụ, chuyện này đúng là kỳ lạ quá chừng!

Huynh trưởng xoa đầu tôi, nói: “Nghe lời huynh trưởng quyết chẳng sai đâu. Thói đời hiểm ác, chỉ có người nhà mới không bao giờ hại muội.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Huynh trưởng, bữa tiệc mùa hạ này là do Công chúa Vân Dương tổ chức đúng không? Phải chăng huynh được Công chúa Văn Dương mời đến?”

Huynh trưởng đưa mắt liếc nhìn thiệp mời của tôi một chút, nói: “Công chúa Văn Dương và Thái tử điện hạ đều là do Phần Nguyên Hoàng Hậu sinh thành, tình cảm rất tốt, Công chúa Văn Dương mời hay Thái tử mời kỳ thực không có gì khác nhau.”

Tôi ghé lại gần, tò mò hỏi: “Huynh trưởng, Thái tử điện hạ thực sự là một người háo nam sắc ư?”

Huynh trưởng nói: “Những lời này muội nói trước mặt ta thì được nhưng nhớ là đừng có nói trước mặt người khác đấy.”

Tôi ra sức gật đầu thật mạnh: “A Uyển biết mà, huynh trưởng mau nói đi!”

Huynh trưởng hạ thấp giọng nói: “Nói ra thì Thái tử và muội khá giống nhau đấy.”

“Giống nhau? Tức là sao?”

“Thái tử từ nhỏ đã thường xuyên nằm mơ thấy cùng một giấc mơ. Liễu Không đại sư ở chùa Bảo Ân từng xem mệnh cho Thái Tử, nói rằng chờ sau khi Thái tử gặp được người trong số mệnh của mình thì giấc mơ đó sẽ không đeo bám Thái tử nữa.”

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Dịch Phong là người trong số mệnh của Thái tử ư?”

Huynh trưởng đáp: “Có thể là vậy, cũng có thể không phải vậy.”

“Ôi, huynh trưởng đừng đánh đố muội nữa.”

Huynh trưởng nói với giọng hết cách: “Chuyện của Thái tử điện hạ ta cũng chỉ biết được chừng ấy thôi.”

Tôi lại tò mò hỏi tiếp: “Vậy Thái tử đã từng đụng đến Dịch Phong chưa?”

Huynh trưởng cốc đầu tôi một cái, mắng: “Những lời này mà muội cũng dám nói ra ngoài miệng à, nếu để cha nghe thấy, cha nhất định sẽ lột da muội đấy.” Rồi huynh trưởng lại cười, nói tiếp: “Có điều chuyện này muội hỏi đúng người rồi. Tuy Thái tử điện hạ đã bao trọn Dịch Phong mấy tháng nhưng lại chưa từng đụng đến y, cùng lắm chỉ mới bá vai bá cổ mà thôi.”

Tôi đưa ta mân mê cằm, trầm ngâm nói: “Đúng là lạ thật, muội cứ ngỡ rằng…”

Huynh trưởng lại cốc đầu tôi thêm cái nữa: “Ngỡ rằng cái gì? Sau này những lời như thế muội cố mà giữ im trong bụng đừng nói ra. Hoàng cung là nơi người ăn thịt người, không giống vương phủ của chúng ta đâu.”

Tôi trề môi ấm ức nói: “Huynh trưởng, huynh mà còn cốc nữa, A Uyển sẽ biến thành một cô nương ngốc nghếch đấy.”

Huynh trưởng tới lúc này mới đổi cốc thành xoa, nói: “Tóm lại, sau khi vào cung muội bớt nói linh tinh đi, nhớ chú ý quan sát tình hình xung quanh.”

Tôi đưa mắt liếc huynh trưởng: “Huynh trưởng, muội còn đang đợi huynh kiếm đại tẩu về cho muội đấy, nhớ đừng làm bậy với Thái tử.”

Lại một cái cốc thật mạnh nữa giáng xuống đầu tôi, khiến tôi đau đến chảy nước mắt.

Sau khi đi qua cửa Nam trong cung, xe ngựa liền không thể đi tiếp nữa. Tôi và huynh trưởng cùng xuống xe đi bộ về phía ngự hoa viên - nơi tổ chức tiệc mùa hạ. Đường đi khá dài, có điều trên đường có huynh trưởng trò chuyện cùng nên tôi cũng không cảm thấy buồn chán lắm.

Đột nhiên, từ phía đằng xa có những tiếng lộc cộc vang lại. Huynh trưởng kéo tôi tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Là xe ngựa của tam Hoàng tử đấy.”

Quãng thời gian trước, tôi đã giao du với không ít nữ tử quyền quý, do đó cũng đại khái nắm được quy củ trong cung. Phàm là người vào cung, sau khi đi qua cửa Nam thì không được sử dụng xe ngựa nữa. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như Thái tử, chẳng hạn như Công chúa Văn Dương rất được Hoàng đế sủng ái, lại như tam Hoàng tử khí thế đang thịnh.

Tôi còn chưa được gặp tam Hoàng tử bao giờ, chỉ biết rằng tam Hoàng tử chính là do Hoàng quý phi đang đắc sủng nhất hiện nay sinh ra.

Khi xe ngựa đi ngang qua, tôi lén ngước mắt nhìn, vừa khéo lúc này rèm xe ngựa bị một cơn gió cuốn lên, thế là một khuôn mặt rất mực tuấn tú liền lọt vào tầm mắt tôi, nhưng rất nhanh sau đó đã trôi đi mất. Khi sắp tới ngự hoa viên, huynh trưởng lại cẩn thận dặn dò tôi thêm lần nữa: “A Uyển, muội phải nhớ lấy một điều, đó là trong cung không có người tốt, ai cũng đều thâm sâu khó lường.”

Tôi gật đầu.

Huynh trưởng lo lắng nói tiếp: “Thái tử điện hạ đích thân mời muội tham gia bữa tiệc này, ta đã nghĩ mãi nhưng vẫn không đoán được ý của Thái tử, đợi lát nữa tới ngự hoa viên muội nhớ phải tùy cơ ứng biến đấy.”

Tôi lại gật đầu lần nữa, sau đó ngó khắp bốn phía xung quanh, khi thu ánh mắt về thì thấy huynh trưởng đang cau mày lại vẻ không vui: “A Uyển, vừa rồi muội có nghe ta nói không đấy?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Muội nghe rồi mà, nghe rồi mà, có điều… con người có ba cái gấp không nhịn được, nhà xí trong cung nằm ở đâu vậy ạ?”

Huynh trưởng ngẩn ra, tôi liền nói lại lần nữa: “Huynh trưởng, A Uyển muốn vào nhà xí.”

Huynh trưởng rốt cuộc đã hiểu được là tôi muốn nói gì, bèn chỉ tay về phía đông. “Đi thẳng, rẽ phải, đi thẳng, rẽ trái, bên đó có nhà xí.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Huynh trưởng, huynh đi trước đi, muội biết đường rồi.”

Huynh trưởng đường như còn chưa yên tâm về tôi, nhưng một vị cô nương đi nhà xí, huynh ấy đi theo làm gì chứ? Tôi đẩy huynh trưởng mấy cái, huynh trưởng không cự lại được tôi, đành tới ngự hoa viên trước. Lúc này tuy đã về đêm nhưng trong cung đèn treo khắp nơi, sáng như ban ngày, dựa theo chỉ dẫn của huynh trưởng tôi rất nhanh đã tìm được nhà xí.

Khi tôi từ trong nhà xí đi ra, giữa khu rừng phía không xa bỗng thoáng qua một bóng trắng, vừa hay lại bị tôi nhìn thấy. Tuy rằng cái bóng đó lướt qua rất nhanh, chỉ sau nháy mắt đã biến mất nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được đó là ai.

Tôi và Dịch Phong quen nhau đã năm năm, dù y có biến thành tro tôi cũng nhận ngay ra được. Có điều vào lúc này, tại sao Dịch Phong lại xuất hiện trong cung chứ? Lẽ nào Tư Mã Cẩn Du đã đưa y tới đây?

Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, đôi chân đã tự động bám theo y. Tạm chưa xét tới việc là ai đưa y vào cung, nhưng trong cung quy củ sâm nghiêm, Dịch Phong dù được Thái tử sủng ái nhưng nếu bị người ta bắt được thì cũng khó tránh khỏi phải chịu khổ. Tôi bây giờ đã nhìn thấy y rồi, đương nhiên không thể bỏ mặc y mà không giúp đỡ.

May mà thời gian vừa qua tôi luôn chăm chỉ rèn luyện theo sự chỉ đạo của Thẩm Hành, nên tốc độ đi lại đã nhanh hơn nhiều. Trong rừng cây cối rậm rạp, vô số cành cây chĩa ra thoạt nhìn cứ như yêu quái chờ ăn thịt người, tôi đi mà không khỏi lòng thầm thắc thỏm. Ước chừng một khắc sau, tôi rốt cuộc đã nhìn rõ bóng dáng Dịch Phong, chỉ thấy y vẫn ăn mặc như thường ngày, nhưng lại đi rất vội vã, chẳng rõ là định đi đâu.

Tôi vừa định lên tiếng gọi Dịch Phong lại thì bỗng thấy phía trước có một kẻ ăn mặc theo lối thái giám bước ra, cung kính hô lên một tiếng: “Dịch Phong công tử!”

Tôi hơi sững người, lập tức nín thở nấp vào sau một gốc cây. Chỉ nghe gã thái giám đó nói tiếp: “Mời công tử đi theo ta, điện hạ đã chờ công tử rất lâu rồi.”

Tôi lén lút thò nửa cái đầu ra, thấy Dịch Phong và gã thái giám kia đã đi ra khỏi khu rừng. Tôi thầm biết lúc này lựa chọn chính xác nhất của mình là coi như không nhìn thấy gì, xoay người bỏ đi luôn, nhưng tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bám theo, cuối cùng nhìn thấy Dịch Phong và gã thái giám kia đi vào trong một tòa cung điện, thế là đành dừng chân lại.

Tôi nhìn trái ngó phải một hồi, phát hiện mình đã lạc đường mất rồi.

Vừa may lúc này có một cung nữ tay cầm đèn lồng đi ngang qua, tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kéo thị lại hỏi: “Muốn tới ngự hoa viên phải đi như thế nào vậy?”

Cung nữ đó nhìn tôi vẻ cảnh giác.

Tôi bất giác giật mình bừng tỉnh, vội trưng ra ngọc bài đeo bên hông. Cung nữ đó xem qua một chút, vẻ cảnh giác trên mặt bớt đi phần nào, kế đó liền khom người hành lễ và chỉ đường cho tôi. Tôi ngấm ngầm ghi nhớ vào đầu, sau đó lại làm bộ vô ý hỏi: “Đó là nơi nào vậy?” Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào tòa cung điện mà Dịch Phong và gã thái giám kia vừa mới đi vào.

Cung nữ đó ngoan ngoãn đáp: “Bẩm Quận chúa, đó là cung điện mà tam Hoàng tử điện hạ từng ở khi xưa.”

Khi tôi tới ngự hoa viên thì đã trễ mất nguyên một khắc, mọi người về cơ bản đều đã có mặt đông đủ. Tôi vốn định ngấm ngầm lẻn vào trong nhưng nhìn tình hình này thì xem ra không thể rồi. Tôi đưa ra thiệp mời, gã thái giám đứng ở cửa xem qua một chút rồi bèn cao giọng hô vang: “Bình Nguyệt Quận chúa tới…”

Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi nở một nụ cười gượng gạo bước vào bên trong.

Ngồi trên ghế đầu là Tư Mã Cẩn Du và Công chúa Văn Dương, những người khác thì chia ra ngồi ở hai bên, nam ở bên trái, nữ ở bên phải. Khóe mắt tôi liếc qua một chút, thấy huynh trưởng ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, vị trí đầu tiên vẫn còn bỏ trống. Hoàng đế Thiên Long triều rất kém về bề con cái, chỉ có ba vị hoàng tử, hai vị công chúa, trong đó nhị Hoàng tử lại qua đời sớm, cho nên vị trí đầu tiên kia có lẽ là thuộc về tam Hoàng tử.

Tôi có chút thấp thỏm bước lên phía trước hành lễ với Tư Mã Cẩn Du và công chúa Văn Dương, may mà hai người bọn họ đều không làm khó tôi, cũng không hỏi tại sao tôi lại đến muộn như vậy. Tôi như buông được một tảng đá lớn trong lòng, đưa mắt ngó qua bên phải, thấy bên cạnh Công chúa Vinh Hoa có một chỗ trống.

Trong đám thiệp mời nhiều không kể xiết trước đây, có một chiếc là của Công chúa Vinh Hoa. Công chúa Vinh Hoa tính tình hòa nhã, trò chuyện với tôi rất vui vẻ. Khi tôi đưa mắt nhìn qua, Công chúa Vinh Hoa cũng nở một nụ cười nhìn lại tôi.

Sau khi tôi ngồi xuống bên cạnh Công chúa Vinh Hoa, ánh mắt thoáng mang vẻ lo âu của huynh trưởng liền liếc tới, tôi khẽ mỉm cười tỏ ý mình không sao. Bữa tiệc mãi vẫn chưa bắt đầu, tôi đoán là vì còn phải chờ tam Hoàng tử.

Ngồi bên phải tôi là một khuôn mặt xa lạ. Khi tôi và Công chúa Vinh Hoa trò chuyện, cô ta đột nhiên đứng dậy, thoáng mang vẻ e thẹn nói: “Linh Chiêu gần đây mới luyện được một khúc đàn, xin được tự bêu cái xấu để trợ hứng cho chư vị.”

Công chúa Văn Dương vỗ tay tán thưởng: “Hay lắm!”

Công chúa Vinh Hoa khẽ nói với tôi: “Linh Chiêu là thiên kim của Thượng thư bộ Công, cô nàng khá ngưỡng mộ đại hoàng huynh đấy.”

Tôi giật mình bừng tỉnh, thì ra cô nàng này muốn khoe tài trước mặt Tư Mã Cẩn Du. Tôi đưa mắt ngó qua phía hắn, không khéo làm sao lại bắt gặp ngay ánh mắt của hắn đang nhìn lại. Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ trừng mắt nhìn cho hắn chết khiếp luôn, có điều Thái tử rõ ràng không thuộc phạm trù đó, sợ là tôi còn chưa kịp làm cho hắn chết khiếp thì bản thân đã chết trước rồi.

Tôi hơi chột dạ thu ánh mắt về.

Tôi đột nhiên nhớ tới Dịch Phong, Dịch Phong tới cung điện mà tam Hoàng tử từng ở khi xưa làm gì nhỉ? Lẽ nào bây giờ Thái tử với tam Hoàng tử ngoài tranh ngôi báu ra còn muốn tranh cả Dịch Phong nữa? Tôi thực sự không sao hiểu nổi, đành chờ sau khi về phủ thì hỏi Thẩm Hành thôi.

Linh Chiêu đã bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn nghe không tệ, có điều còn kém Dịch Phong xa. Sau nhiều năm nghe Dịch Phong gảy đàn, trên đời này đã chẳng còn bao nhiêu khúc nhạc có thể lọt vào tai tôi được nữa. Tôi nghe mà chẳng có bao nhiêu hứng thú, ánh mắt lờ đờ liếc khắp xung quanh.

Sau khi Linh Chiêu đàn xong, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Tư Mã Cẩn Du lần nữa, thế là đành chột dạ cúi đầu nhấm nháp rượu hoa quả trên bàn. Công chúa Vinh Hoa ghé lại gần, nở nụ cười ám muội, nói: “Xem ra Linh Chiêu dù đàn hay đến mấy thì cũng chẳng so được với muội ngồi yên một chỗ ở đây.”

Tôi không hiểu ý của Công chúa Vinh Hoa lắm, bèn hỏi: “Cái gì cơ?”

Cô nàng che miệng cười nói: “Còn giả bộ nữa, đại hoàng huynh của ta đã nhìn muội mấy lần rồi. Trong các bữa tiệc mùa hạ trước đây, đại hoàng huynh chẳng khi nào như vậy đâu.”

Sau khi quay lại chỗ ngồi, Linh Chiêu hậm hực trừng mắt nhìn tôi.

Bổn Quận chúa muốn khóc mà không ra nước mắt, thật oan cho tôi quá mà.

Một tuần hương sau, tam Hoàng tử rốt cuộc đã chịu tới, bữa tiệc mùa hạ chính thức bắt đầu. Sự xem trọng của Tư Mã Cẩn Du khiến tôi không kìm được thầm thấp thỏm bất an, tôi gần như không ngừng đếm ngược thời gian mong bữa tiệc này sớm kết thúc.

Khi rượu được ba tuần, Linh Chiêu bên cạnh tôi chợt nói: “Nghe nói Bình Nguyệt Quận chúa cũng giỏi gảy đàn, một khúc Lạc nhạn bình sa nức tiếng bốn phương, chẳng hay đêm nay Linh Chiêu có phúc được nghe không vậy?”

Tôi nhổ vào! Ai bảo với cô là bổn Quận chúa giỏi gảy đàn chứ? Nói cứ như thật vậy! Bổn Quận chúa chỉ giỏi nghe Dịch Phong gảy đàn thôi! Tôi đúng là oan chết đi mất, ánh mắt của Thái tử không ngờ lại mang tới cho tôi một chuyện rắc rối thế này.

Đúng lúc này huynh trưởng chợt đứng dậy, cất giọng điềm đạm nói: “Xá muội cầm nghệ tầm thường, thực chẳng xứng khoe ra ở đây, bằng không chỉ e sẽ làm bẩn tai các vị điện hạ mất.”

Công chúa Văn Dương cười nói: “Mỗi người tới tam gia bữa tiệc mùa hạ này đều đã từng trổ tài, hôm nay Bình Nguyệt lần đầu tới đây, nếu không thể hiện ra ngón nghề gì đó thì khó mà làm mọi người phục được. Hơn nữa trong bữa tiệc thế này, gảy đàn chỉ là để trợ hứng mà thôi, mọi người đều cùng bối phận với nhau cả, sẽ không có ai xét nét gì đâu.”

Huynh trưởng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn huynh ấy phải khó xử, bèn đứng dậy nói: “Bình Nguyệt sẵn lòng trợ hứng cho chư vị.”

Mười sáu năm qua tôi sống trong vương phủ cơ hồ đều là được chăng hay chớ, cầm kỳ thi họa đều đã từng học, dù rằng không tinh thông lắm. Nhớ khi xưa học đàn tôi kỳ thực không thấy khó khăn gì cả, chỉ là tính tôi lười nhác, cho nên không sao nhớ nổi Cung Thương Giốc Chủy Vũ[4].

Tính ra cũng đã mấy năm rồi tôi chưa đụng vào ngũ huyền cầm, chẳng rõ bây giờ trình độ ra sao rồi nữa.

Tôi ngồi nghiêm trang trước chiếc ngũ huyền cầm, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi. Tư Mã Cẩn Du uể oải đưa tay chống cằm, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, tay trái mân mê một khối ngọc tỳ hưu.

Tôi thực sự chẳng rõ mình còn nhớ được khúc nhạc nào, mà bây giờ tôi đã như tên nằm trên dây cung không thể không bắn.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, bàn tay khẽ lướt, những tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Khúc nhạc tôi gảy chẳng hề nổi tiếng, chỉ là làn điệu này tôi thường xuyên nghe thấy trong giấc mộng, vì nghe đã nhiều, thành ra mới nhớ được.

Tôi biết cầm nghệ của mình chẳng hề cao siêu, khúc nhạc được gảy cũng rất bình thường, chẳng thể làm ai chấn động, nhưng cũng quyết không đến nỗi bị người ta chê cười. Trong thế cục còn chưa rõ ràng như hiện nay, có thể giữ được cái sự trung dung ấy chính là điều tốt nhất.

Khi khúc nhạc sắp kết thúc, một tiếng “lạch cạch” đột ngột vang lên. Tôi bất giác cả kinh nhưng lại vẫn chẳng hề bối rối, ngón tay lướt đi trên dây đàn, khúc nhạc rốt cuộc đã kết thúc một cách thuận lợi.

Tôi ngước mắt nhìn về phía Công chúa Văn Dương và Tư Mã Cẩn Du.

Công chúa Văn Dương thì chẳng tỏ vẻ gì, nhưng Tư Mã Cẩn Du lúc này lại đang nhìn tôi chăm chú. Khác với ánh mắt hờ hững dửng dưng vừa rồi, lần này trong mắt hắn rõ ràng lộ ra mấy tia chấn động khó mà dùng lời miêu tả, còn khối ngọc tỳ hưu kia thì chẳng biết đã rơi xuống đất tự lúc nào, chắc hẳn tiếng “lạch cạch” khi nãy chính là từ đó mà ra.

Tôi thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng tự biết mình, cầm nghệ của tôi chỉ thuộc vào loại nhàng nhàng không hay không dở, tuyệt đối không thể khiến người ta có ánh mắt chấn động như thế được.

Tam Hoàng tử nhìn tôi chăm chú, như thể muốn quan sát xem tôi có chỗ nào đặc biệt.

Tôi lại càng thấp thỏm hơn, không rõ mình rốt cuộc đã phạm vào chỗ cấm kỵ nào của Tư Mã Cẩn Du nữa.

Sau khi tôi gảy đàn xong, không còn người nào đến làm khó tôi nữa, có điều Linh Chiêu rõ ràng lại càng căm tức tôi hơn. Tôi không có tâm trạng đâu mà để ý tới cô nàng, trong lòng chỉ nghĩ về ánh mắt vừa rồi của Tư Mã Cẩn Du. Nhưng may mà Tư Mã Cẩn Du không tới gây thêm phiền phức gì cho tôi, còn sớm rời khỏi bữa tiệc.

Tôi bất giác thở phào một hơi.

Khi bữa tiệc kết thúc, huynh trưởng bị các đồng liêu giữ lại uống rượu chuyện trò, thế là tôi bèn một mình về phủ. Khi sắp tới vương phủ, tôi sai phu xe ngoặt sang một hướng khác, sau đó cho xe đi thẳng một mạch tới chỗ cách Tần lâu Sở quán chừng trăm bước chân thì mới dừng lại.

Tôi nói với phu xe rằng thiên kim của Thượng thư bộ Công có hẹn với tôi, tôi cần đi gặp cô ta một chút, một tuần hương sau sẽ quay trở lại.

Khi tôi đi vào trong Tần lâu Sở quán, tú bà tinh mắt nhận ra tôi ngay, nhưng lại không ho he tiếng nào, mắt nhắm mắt mở làm bộ như không thấy gì. Cũng chỉ có những lúc thế này tôi mới cảm nhận được chỗ tốt của quyền thế, chắc thời gian vừa rồi Tư Mã Cẩn Du ức hiếp tôi cũng là vì cái cảm giác này.

Tôi lén la lén lút lẻn vào trong Nghênh Phong các.

Dịch Phong lúc này đã thay quần áo, đang tựa mình bên cửa sổ ngắm trăng, vầng trăng tịch mịch nhưng bóng lưng y còn tịch mịch hơn mấy phần. Tôi đã đi nhẹ hết mức có thể nhưng Dịch Phong vẫn phát hiện ra sự tồn tại của tôi dù chưa từng quay đầu lại. Chỉ nghe y hờ hững nói: “Quận chúa đúng là có nhã hứng, đã sắp nửa đêm rồi mà vẫn còn tới chỗ ta.”

Tôi đưa tay sờ mũi, hỏi: “Sao ngươi lại biết người tới là ta?”

“Ngoài Quận chúa ra, còn người nào khác có thể lẳng lặng đi vào trong Nghênh Phong các của ta như thế?” Dịch Phong ngoảnh đầu lại, ánh mắt vẫn nguyên vẻ lạnh lùng như những năm qua. “Lẽ nào Quận chúa cho rằng Nghênh Phong các không có ai canh giữ? A Tần và A Khánh đều là cao thủ võ lâm, mỗi lần Quận chúa tới gần Nghênh Phong các này của ta chưa đầy trăm bước chân là bọn họ lại lẳng lặng tránh đi.”

Tôi lại gần thêm một chút, phát hiện trên người Dịch Phong ngoài hương tùng la ra còn có mùi rượu nữa.

“Ngươi vừa uống rượu ư?”

“Đúng thế, thường có lời rằng rượu có thể tiêu sầu nhưng ta đã uống rồi mà nỗi sầu vẫn chưa vơi. Quận chúa, cô nói xem tại sao lại vậy chứ?”

Tôi cau mày lại hỏi: “Phải chăng ngươi có tâm sự?”

Dịch Phong bước lại gần tôi. “Quận chúa đang quan tâm tới ta đó sao?” Rồi y cười tự giễu. “Không, Quận chúa vĩnh viễn không bao giờ quan tâm tới ta, cô chỉ quan tâm xem ta say rồi thì còn có thể gảy đàn cho cô nghe nữa không thôi. Nào nào, muốn nghe đàn ư, ta gảy cho cô nghe là được. Loại tiểu nhân vật như ta vĩnh viễn chỉ là con cờ trong tay các người mà thôi, có thể gảy đàn cho Quận chúa nghe kỳ thực đã là một niềm vinh hạnh của ta rồi.”

Dịch Phong với lấy chiếc cổ cầm, ôm xéo bằng một tay, tựa như đang gảy tỳ và vậy, năm ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, âm thanh vang ra hỗn tạp, hết sức chói tay. Tôi bước tới giành lấy cây đàn trong tay y, lạnh lùng nói: “Dịch Phong, ngươi say rồi.”

“Ta không say.” Ánh mắt trong veo phẳng lặng hư mặt nước hồ thu, Dịch Phong thấp giọng nói: “Ta chỉ không cam tâm mà thôi.”

Tôi hỏi: “Ngươi không cam tâm cái gì? Nếu ngươi muốn làm quan, Thái tử hoàn toàn có thể giúp ngươi.”

Dịch Phong dường như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc đã ngậm miệng lại. Rồi y khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, cô không hiểu. Cô không hiểu gì hết.” Hơi nhếch khóe môi, y gượng cười nói tiếp: “Kỳ thực không hiểu gì cả mới là điều hay.”

Tôi chẳng hiểu ra làm sao, đêm nay Dịch Phong đúng là kỳ lạ quá chừng. Bỗng nhớ tới chuyện trong cung, tôi bèn hỏi: “Đêm nay ngươi vẫn luôn ở đây ư?”

Dịch Phong hỏi ngược lại: “Nếu không thì Quận chúa nghĩ ta còn có thể đi đâu?”

“Nhưng ngươi…” Nói được một nữa đã nuốt những lời định nói trở về. Dịch Phong rõ ràng là không muốn cho tôi biết việc này, dù tôi có nói ra thì y cũng chẳng thừa nhận. Tôi khẽ thở dài một tiếng, hỏi giọng thăm dò: “Dịch Phong, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Thực ra tôi muốn hỏi là có phải tam Hoàng tử đã uy hiếp gì ngươi không, nhưng lại khó lòng nói thành lời được.

Dịch Phong nhìn tôi chăm chú, nhìn suốt một hồi lâu. Đột nhiên, y đưa tay tới đoạt lại cây đàn từ trong tay tôi, nói: “Quận chúa, để ta đàn cho cô nghe một khúc.” Dứt lời, Dịch Phong thực sự đã đàn một khúc nhạc cho tôi nghe, vẻ lạnh lùng không hề thay đổi, khiến tôi nghe mà không kìm được nỗi thê lương trong lòng.

Khúc nhạc kết thúc, Dịch Phong lại nói: “Để ta thổi cho Quận chúa nghe một khúc nhạc nữa.” Y cầm sáo đưa lên bên môi, tiếng sáo vang lên trong trẻo, bên trong chất chứa vô vàn tâm trạng khó nói hết bằng lời.

Khúc nhạc kết thúc, nhưng Dịch Phong vẫn chẳng chịu dừng, lại thổi thêm một khúc khác cho tôi nghe. Tiếng sáo cứ thế vang lên mãi, tôi cũng chẳng rõ Dịch Phong rốt cuộc đã thổi bao nhiêu khúc nhạc rồi. Mãi tới khi mồm miệng khô khốc, y mới dừng lại, đưa cây sáo về phía tôi bằng hai tay. “Năm năm qua tạ ơn Quận chúa đã chiếu cố, cây sáo này là do Quận chúa tặng ta khi xưa, bây giờ xin vật quy nguyên chủ. Để tỏ lòng cảm kích với Quận chúa, Minh Viễn đời này sẽ không bao giờ đụng vào sáo nữa.”

Tôi im lặng suốt một hồi lâu không nói năng gì.

Dịch Phong thì không hề động đậy, như thể nếu tôi không nhận lại sáo thì y sẽ giữ nguyên tư thế này mãi. Tôi đột nhiên khẽ cười một tiếng, hỏi: “Dịch Phong, ngươi đang đùa với ta đó ư?”

“Minh Viễn không dám đùa với Quận chúa.”

Tôi lại hỏi: “Phải chăng có ai đó đã uy hiếp ngươi?”

“Không có ai uy hiếp Minh Viễn cả.”

Giọng điệu này của Dịch Phong khiến tôi nghe mà nổi cả gân xanh. Tôi không kìm được nổi giận, nói: “Vậy ngươi hãy nói thử xem, tại sao đột nhiên ngươi lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta như thế?”

“Minh Viễn thân phận thấp kém, căn bản không xứng có quan hệ gì với Quận chúa.”

“Ngươi…” Tôi giận đến nỗi chẳng nói nổi thành lời.

Lúc này Dịch Phong lại nói tiếp: “Nếu Quận chúa chỉ vì tiếng đàn của Minh Viễn mà như vậy thì thực sự là không cần thiết, vì bên cạnh Quận chúa có một người cầm nghệ còn ở trên Minh Viễn. Minh Viễn bây giờ đã là người của Thái tử rồi, mong Quận chúa sau này chớ nên tới Nghênh Phong các nữa.”

Dịch Phong tuyệt tình như vậy thực sự là nằm ngoài ý liệu của tôi. Tôi quan sát thần thái của y, thấy y có vẻ rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa, cũng không có vẻ gì là đang nói năng linh tinh sau khi say rượu. Sau khi suy nghĩ kĩ càng một lát, tôi hỏi lại: “Ngươi dám chắc là mình đang nghiêm túc chứ?”

Dịch Phong gật đầu.

Tôi hỏi: “Vừa rồi ngươi nói bên cạnh ta có một người cầm nghệ còn ở trên ngươi, người đó là ai vậy?”

Dịch Phong đáp: “Mùng Năm tháng Ba, Tây Lăng Vương mở tiệc đón thần y.”

Tôi hơi sững người. “Ngươi muốn nói tới… sư phụ ta?”

Dịch Phong khom người hành lễ với tôi. “Quận chúa, xin được bái biệt tại đây.”

Tôi lại chăm chú nhìn Dịch Phong thêm lần nữa, cuối cùng dứt khoát nói: “Được.”

Sau khi rời khỏi Tần lâu Sở quán, tôi đi tới bên cạnh xe ngựa, phát hiện lúc này không ngờ Đào Chi lại đang ở ngay bên cạnh phu xe. Đào Chi cười tươi rạng rỡ nói với tôi: “Thế tử sau khi về phủ thì thấy Quận chúa chưa về, bèn sai em ra ngoài tìm. Em đoán Quận chúa có lẽ đã đến đây gặp bạn bè, liền ghé qua đây, vừa hay lại nhìn thấy xe ngựa của vương phủ, nên cùng Lưu đại ca ở lại đây chờ Quận chúa.”

Đứa a hoàn này quả nhiên hiểu chuyện, biết tôi tới Tần lâu Sở quán tìm Dịch Phong nhưng vẫn không nói ra trước mặt phu xe, giúp tôi giữ được thể diện.

Tôi cười nói: “Lên xe đi.”

Khi xe ngựa sắp về đến phủ, Đào Chi nhỏ giọng nói với tôi: “Thế tử nói dối Vương gia là Quận chúa đã đi ngủ rồi, lát nữa Quận chúa phải lẻn vào từ cửa sau đấy nhé. Quận chúa, lần sau người mà đi tìm Dịch Phong công tử thì nhớ phải nói trước với bọn em một tiếng, bằng không khi Vương gia hay Vương phi hỏi tới thì bọn em thật chẳng biết phải trả lời thế nào.”

Tôi hờ hững nói: “Sẽ không có lần sau đâu, ta sẽ không bao giờ đi gặp Dịch Phong nữa.”

Đào Chi “a” lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Quận chúa không thích Dịch Phong công tử nữa ư?”

Tôi đáp: “Dịch Phong đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi.”

Đào Chi cắn chặt môi hỏi tiếp: “Quận chúa, có phải là Quận chúa đang không vui không?”

“Chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi, một thời gian nữa tự khắc sẽ không còn vấn đề gì cả.”

Đào Chi lại hỏi: “Nhưng Quận chúa đã qua lại với Dịch Phong công tử được năm năm rồi, bây giờ nói thôi là thôi, lẽ nào trong lòng Quận chúa thực không có một chút lưu luyến nào ư?”

Tôi cười nói: “Dịch Phong nói cầm nghệ của sư phụ còn ở trên y nữa.”

Đào Chi không nói gì.

Tôi vén rèm xe ngựa nhìn ra phía ngoài, thấy trời đang tối mịt, mây che khuất trăng nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy được mấy con chuốn chuồn đang bay tà tà ngay sát mặt đất.

Trong đêm nay đã xảy ra không ít chuyện, mà chuyện nào hình như cũng đều rắc rối, nếu nối liền tất cả lại thì chẳng khác nào một tấm mạng nhện quấn chặt lấy người ta, khó chịu vô cùng. Tôi tức tối vung đao lên chém một nhát, mạng nhện liền rách tan đi, những chuyện rắc rối cũng theo đó mà biến mất. Còn tôi vẫn là Bình Nguyệt Quận chúa hồn nhiên vô tư, chẳng biết ưu lo là gì.

Chú thích:

[1] Tuổi cập quán tức là tuổi đội mũ, ý chỉ rằng người con trai ở tuổi này là đã thành niên.

[2] Nhân vật nữ chính trong vở kịch Cảm thiên động địa Đậu Nga oan của Quan Hán Khanh, thường được nhắc tới khi nói về những mối oan ức to lớn, khá giống với nhân vật Thị Kính ở Việt Nam.

[3] Tuyết rơi tháng Sáu là một tình tiết trong vở Cảm thiên động địa Đậu Nga oan nói trên, khi ấy trời đất vì cảm thương trước nỗi oan của Đậu Nga nên đã cho tuyết rơi vào giữa mùa hè.

[4] Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ là năm âm trong cổ nhạc Trung Hoa, lần lượt tương đương với năm âm Fa, Sol, La, Do, Re trong ân nhạc hiện đại.