Chương 9 Đính hôn
Trời vừa sáng, trên đường đã có không ít người đi lại rồi. Tướng mạo của Thẩm Hành thực sự quá tuấn tú, giữa chốn đông người thế này không tiện nói chuyện, hơn nữa tôi cũng sợ có kẻ nghe lén, bèn cùng Thẩm Hành quay trở về vương phủ.
Về đến nơi, tôi chẳng thèm quanh co, đi thẳng vào vấn đề: “Mong sư phụ…”
Thẩm Hành đột nhiên cắt ngang lời tôi: “A Uyển còn chưa dùng bữa sáng đúng không?”
Nguyên văn lời tôi muốn nói là: Mong sư phụ nói thực cho con biết, người rốt cuộc muốn làm gì?
Có điều Thẩm Hành nói như vậy hiển nhiên là muốn kéo dài thời gian, tôi bèn cau mày nói: “Nói xong rồi đi dùng bữa sáng cũng không muộn.” Hơi dừng lại một chút, tôi chuẩn bị nói ra những lời ấp ủ trong lòng, nhưng đúng lúc này Thẩm Hành lại chợt vẫy tay một cái, một ả a hoàn vừa hay đi ngang qua liền bước tới khom người hành lễ. “Thẩm công tử an hảo.”
Khi dời ánh mắt sang người tôi, thị thoáng để lộ tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu kín đi. “Quận chúa vạn phúc.”
Mãi tới lúc này tôi mới nhớ ra mình đang mặc trên người bộ đồ của một gã người hầu. Đêm qua Tư Mã Cẩn Du đã lén bắt cóc tôi đi, Bích Dung và Lê Tâm sáng sớm thức dậy không nhìn thấy tôi đâu, ắt là sẽ đi bẩm báo với cha mẹ. Bây giờ tôi đã trở về, cứ nên đi thỉnh an cha mẹ trước là tốt nhất.
Nếu làm lớn chuyện này lên, kỳ thực đối với ai cũng đều không có lợi.
Thẩm Hành nói với ả a hoàn đó: “Đi gọi A Thanh lại đây.”
A hoàn đó đáp “vâng” một tiếng.
Thẩm Hành lại nói với tôi: “Trước khi rời phủ ta đã nói với Vương gia và Vương phi một tiếng rồi, bọn họ cũng đều đã biết tình hình hiện tại, chỉ nói là sau khi quay về con cứ yên tâm nghỉ ngơi là được.”
Tôi vốn không phải loại người mừng giận đều thể hiện ra ngoài mặt, thêm nữa hôm nay tâm trạng thực sự đang không vui, thế là trên mặt chẳng có lấy một tia biểu cảm nào. Nhưng Thẩm Hành quả đúng là lợi hại, vẫn dễ dàng nắm bắt được tâm tư của tôi.
“Quãng thời gian này sức khỏe của con không được tốt, nếu không kịp thời dùng bữa sáng, công hiệu của thuốc sẽ bị kém đi nhiều. A Uyển, ta biết con có lời muốn nói với ta, ta cũng có lời muốn nói với con, có điều việc này không cần vội, cứ nên dùng bữa sáng trước đã, đừng nên làm ảnh hưởng tới thân thể của mình, được chăng?” Trong lời của Thẩm Hành rõ ràng có mang ý khẩn cầu, đặc biệt là hai chữ “được chăng” cuối cùng đó còn nhẹ nhàng khép nép, điều này tôi thực sự mới thấy lần đầu.
Có lẽ vì sợ tôi không đồng ý, Thẩm Hành lại nói tiếp: “Bữa sáng hôm nay ta đã sai A Thanh làm từ đêm qua đấy, tất cả đều hợp với khẩu vị của con. Ngoài ra ta mới viết được một khúc đàn mới, lát nữa sẽ gảy để trợ hứng cho con khi con dùng bữa.”
Y nhìn tôi chăm chú, dè dặt nói: “A Uyển, chúng ta đi dùng bữa sáng trước đã nhé?”
Bất kể là đồ ăn do Thẩm Hành đích thân làm hay là sai người khác làm thì cũng đều rất hợp với khẩu vị của tôi, mỗi lần tôi ăn rồi là lại không kìm lòng được muốn ăn nữa. Còn tiếng đàn của Thẩm Hành cũng là thứ mà tôi đắm đuối si mê. Bây giờ y làm như vậy thực chẳng khác nào vứt ra trước mặt tôi một miếng mồi lớn.
Tôi giống như một con cá bị bỏ đói dưới nước lâu ngày, mồi câu vừa được ném xuống là liền tợp lấy ngay mà chẳng có bao nhiêu do dự.
“Được.”
Trên mặt Thẩm Hành lập tức lộ rõ nét mừng. “Đến tiểu viện của con hay là tiểu viện của ta?”
Tôi đáp: “Về tiểu viện của con.”
Không đầy nửa tuần hương sau, A Thanh đã mang tới những món ăn nóng hổi, kèm theo đó còn có cả cây ngũ huyền cầm của Thẩm Hành nữa. Lúc này tôi và Thẩm Hành cùng ngồi trong Tây các, Lê Tâm và Bích Đồng thì đứng hầu ngay bên cạnh.
Trong chiếc bát sứ trắng tinh đã múc đầy cháo lá sen, bánh bao cùng bánh nướng để trong đĩa thì vẫn còn nghi ngút hơi nóng, khiến tôi nhìn mà thèm thuồng vô hạn. Thẩm Hành ngồi một bên bắt đầu gảy đàn, tiếng nhạc vang lên dần dần tạo thành một làn điệu mới, nghe cứ như tiếng suối chảy róc rách nơi núi rừng, khiến người ta vô cùng thư thái.
Mới ăn được mấy thìa cháo, tôi đã nghe đến si mê, dường như linh hồn đã theo tiếng đàn bay vào nơi núi sâu rừng thẳm rồi. Chỉ thấy lúc này bên cạnh là một dòng suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, Thẩm Hành thì ngồi trên một tảng đá ven bờ suối, quần áo phất phơ, dáng vẻ thực là anh tuấn bất phàm.
Tôi nhất thời chẳng còn nhớ nổi mình định nói gì với Thẩm Hành nữa, ngay cả việc Bích Dung và Lê Tâm rời đi khi nào cũng chẳng hay.
Mãi tới khúc nhạc kết thúc tôi mới tỉnh táo trở lại.
Thẩm Hành khẽ mỉm cười với tôi, thế rồi ngón tay lướt nhẹ, lại một khúc đàn như mây trôi nước chảy nữa vang lên. Tôi cúi đầu tiếp tục dùng bữa, sau khi xử lý xong quá nửa bát cháo lá sen, một chiếc bánh bao và nửa chiếc bánh nướng, bụng tôi coi như đã no được tám, chín phần rồi.
Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó đưa tay chống cằm nhìn Thẩm Hành chăm chú.
Thẩm Hành rốt cuộc đã dừng lại, rồi liền đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, hỏi: “No chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Vậy được rồi, A Uyển, ta có lời muốn nói với con đây.” Thẩm Hành không cho tôi có bất cứ cơ hội nào chen miệng vào, nói thẳng: “Bất kể kiếp trước ta là ai, ta đã từng làm gì, thì đó cũng đều là chuyện của kiếp trước, không liên quan gì tới kiếp này. Trước đây ta quả thực đã mang những tâm tư riêng mà tiếp cận con, nhưng đó chỉ là trước đây thôi. Bây giờ người trước mặt ta là Tiêu Uyển, còn ta thì cũng chỉ là Thẩm Hành, sư phụ của A Uyển mà thôi.”
Tôi bất giác hơi ngây ra, không ngờ Thẩm Hành lại nói ra những lời như vậy.
Sau khi biết kiếp trước của Tư Mã Cẩn Du là Tần Mộc Viễn, tôi ít nhiều gì cũng đoán được kiếp sau của Thẩm Yến có lẽ đã xuất hiện bên cạnh mình rồi. Ban đầu tôi nghĩ Dịch Phong chính là Thẩm Yến, nhưng sau phen trò chuyện với Bích Dung, tôi xác định được rằng phán đoán này của mình là sai lầm.
Dịch Phong đã không phải là Thẩm Yến, vậy thì… xung quanh tôi chỉ còn mỗi Thẩm Hành là phù hợp với thân phận này mà thôi.
Tôi vốn định hôm nay sẽ nói rõ ràng với Thẩm Hành rằng hai chúng tôi tốt nhất là hãy mỗi người mỗi ngả, sau này y chớ có đến làm phiền tôi nữa. Nhưng thật không ngờ Thẩm Hành lại nói ra trước những lời như vậy, làm cho những lời đã được chuẩn bị sẵn của tôi căn bản chẳng có chỗ dùng.
Nhớ tới bộ dạng hùng hổ của Tư Mã Cẩn Du, tôi nghĩ mình đã đại khái hiểu được tại sao Tạ Uyển lại lựa chọn Thẩm Yến thay vì Tần Mộc Viễn rồi.
Mà những lời này của Thẩm Hành quả thực là rất cao minh, tôi vốn định mượn chuyện này để đuổi y rời khỏi vương phủ, nhưng y đã nói như thế, nếu tôi còn muốn tiếp tục truy cứu nữa thì rõ là không hiểu lý lẽ. Có điều, Thẩm Hành đã buông bỏ được chuyện kiếp trước như thế rồi, tôi đương nhiên không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.
Khuôn mặt vốn căng cứng từ lâu rốt cuộc cũng đã dãn ra, tôi nói: “Sư phụ phải nhớ lấy những lời đã nói hôm nay đấy.”
Thẩm Hành dường như vừa thở phào một hơi. “Ừm.”
Đồ ăn trên bàn vẫn còn lại quá nữa, vâng theo lời dạy ăn uống chi tiêu phải tiết kiệm của mẹ thường ngày, tôi bèn múc cho Thẩm Hành một bát cháo lá sen, nói: “Sư phụ gảy đàn đã lâu, chắc cũng mệt rồi. Người hãy ăn chút cháo đi.”
Trong mắt thoáng hiện mấy nét cười, Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu tôi.
Tôi vô thức né tránh, đồng thời nhìn y bằng ánh mắt cảnh giác.
Bàn tay của Thẩm Hành cứng đờ ra đó, vẻ buồn bã trên mặt lộ ra rõ ràng. Tôi quan sát cực kỳ cẩn thận, vừa định mở miệng nói ra mấy lời gì đó thì y đã lại khôi phục bộ dạng bình thường, thu tay về nói: “Trên đầu A Uyển có chiếc lá rụng.”
Tôi đưa tay lên sờ đầu.
Thẩm Hành mặt không đổi sắc nói: “Đã được vi sư lấy xuống rồi.”
Tôi cũng không rõ lời này của Thẩm Hành là thật hay giả, có điều nhìn thần sắc của y thì quả thực hết sức chân thành, tôi nghĩ chắc y nói thật, cho nên cũng không tính toán gì nữa. Có điều sau khi suy đi nghĩ lại một phen, tôi cảm thấy có một số lời vẫn cần phải nói ra cho rõ ràng.
Trong khi Thẩm Hành đang chuyên tâm ăn cháo, tôi hơi hắng giọng một chút, sau đó nói: “Sư phụ nghĩ cái gì trong lòng, A Uyển không quản được, nhưng xin sư phụ nhớ là phải giữ chừng mực. Sư phụ đối tốt với con, sau này con cũng sẽ hiếu kính với sư phụ. Thời gian vừa qua con bị chuyện trong kiếp trước làm cho tâm trạng rối bời, do đó thực sự không muốn bị vướng bận bởi kiếp trước của mình nữa…”
Cháo trong bát của Thẩm Hành vẫn còn quá nửa, y đột nhiên buông thìa xuống, tôi nhìn vẻ mặt y thì xem chừng khó có thể ăn tiếp được. Tôi dừng lại một chút, hỏi: “Không ăn nữa ư?”
Thẩm Hành hơi mấp máy khóe môi, đáp: “Không ăn nữa.”
“Vậy con nói tiếp…”
Sắc mặt Thẩm Hành không được dễ coi cho lắm, dường như y đang cố kìm nén điều gì, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên căng cứng nhưng y lại vẫn cố rặn ra một nụ cười, sau đó khẽ gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Kỳ thực nói đi nói lại thì ý tứ của con cũng chỉ có thế thôi, với sự thông minh của sư phụ ắt là có thể biết rõ A Uyển nghĩ gì trong lòng.”
Thẩm Hành lại khẽ gật đầu lần nữa.
Kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi kỳ thực cũng chỉ lờ mờ biết được một chút mà thôi.
Có điều trong lòng Tạ Uyển nghĩ cái gì, tôi có thể nói là hiểu khá rõ. Chuyện của kiếp trước vào thời khắc Tạ Uyển qua đời có thể tính là đã kết thúc rồi, bất kể lúc sinh tiền Tạ Uyển đã phạm phải sai lầm gì, làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì sau khi chết cũng đã bị giam trong hang động âm u dưới âm tào địa phủ đó hơn một trăm năm mà không được đầu thai, sự trừng phạt như thế có thể nói là rất lớn.
Giết người chẳng qua là đền mạng, còn phá nhà cướp bóc thì cũng chỉ là tội phải vào tù mà thôi.
Sự trừng phạt mà Tạ Uyển phải chịu nhất định là đã đủ để chuộc lại lỗi lầm mà cô ta gây ra trước đó rồi, huống hồ bây giờ cô ta còn đã chuyển thế và biến thành tôi.
Tôi suy nghĩ kĩ rồi, nếu không muốn bị đeo bám nữa, cách tốt nhất bây giờ là giải quyết từng người một. Theo như tình hình trước mắt thì hiện có bốn người dính dáng tới kiếp trước của tôi, đó là Tư Mã Cẩn Du, Dịch Phong, Thẩm Hành và Bích Dung.
Bích Dung đã được giải quyết rồi.
Thẩm Hành thì cũng khá phối hợp, chỉ cần y không nhắc đến chuyện kiếp trước với tôi, tôi sẽ chỉ coi y là Thẩm Hành. Bây giờ ngẫm lại, ý nghĩ đuổi y ra khỏi phủ lúc trước kỳ thực không hề khả thi chút nào. Cha vốn tin tưởng Thẩm Hành như thế, nếu tôi dám đuổi y ra khỏi phủ, có lẽ bản thân chỉ còn nước cuốn gói đi theo y thôi.
Còn về Dịch Phong, mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ y rốt cuộc là ai, nhưng từ biểu hiện của y mà xét thì rõ ràng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với tôi. Có câu rằng mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, chỉ cần y không xuất hiện trước mặt tôi là đã đủ rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tư Mã Cẩn Du là khó dây nhất, và bây giờ khiến tôi phải đau đầu cũng chính là hắn. Nhưng ngoài việc thắp hương cầu khấn Phật hy vọng hắn không thể thuận lợi đăng cơ, tôi thực sự chẳng nghĩ ra được biện pháp nào để thoát khỏi hắn cả.
Nghĩ tới tài thần cơ diệu toán của Thẩm Hành, tôi không kìm được hỏi: “Sư phụ, theo người thì trong cuộc chiến giành ngôi báu đó người chiến thắng cuối cùng sẽ là Thái tử hay tam Hoàng tử?”
Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú, hỏi ngược lại: “Con muốn ai thắng?”
Tôi không chút do dự đáp ngay: “Chỉ cần không phải là Thái tử, ai cũng đều được hết.”
Thẩm Hành mỉm cười vui vẻ hỏi: “A Uyển không thích Thái tử ư?”
Tôi gật đầu đáp: “Chỉ cần là người có dính dáng tới kiếp trước, con đều không thích cả.” Thấy sắc mặt Thẩm Hành xấu đi, tôi vội vàng nói: “Đương nhiên, sư phụ không nằm trong số đó. Trong lòng con, sư phụ giống như là huynh trưởng của con vậy.”
Thẩm Hành khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói: “Tâm nguyện của A Uyển rồi sẽ trở thành hiện thực thôi.”
Tôi vừa nghe thấy thế thì bất giác cả mừng, đủ loại tâm trạng phiền muộn trong những ngày qua đều được xua tan sạch sẽ. Chờ sau khi tân đế đăng cơ, Tư Mã Cẩn Du ắt sẽ chẳng được sống những ngày tốt đẹp nữa, đến khi đó hắn tự giữ mình còn chẳng thể, chắc chắn là không có lòng dạ nào mà để ý tới tôi rồi.
Tôi chỉ cần cố nhịn thôi, nhịn đến lúc tân đế đăng cơ là sẽ được hoàn toàn giải thoát.
Chuyện Tư Mã Cẩn Du ngấm ngầm bắt cóc tôi hôm trước khiến mọi người trong tiểu viện của tôi đều trở nên cực kỳ cảnh giác, Lý tổng quản còn điều tới thêm rất nhiều thị vệ, Lê Tâm và Bích Đồng cũng không dám sơ xuất, luân phiên túc trực ở gian ngoài.
Chẳng rõ có phải là vì những lời hôm đó đã có tác dụng hay không mà Tư Mã Cẩn Du thời gian vừa rồi không tới tìm tôi thêm lần nào nữa.
Số lần Thẩm Hành tới tiểu viện của tôi càng lúc càng nhiều hơn, khi tới còn thường xuyên đưa cho tôi một số thứ ám khí và bột thuốc kỳ lạ, có lúc lại làm cho tôi những loại đồ ăn và bánh ngọt mới mẻ, khiến tôi bắt đầu thấy có chút bất mãn với trình độ nấu nước của các đầu bếp trong vương phủ.
Khi chiếc lá vàng cuối cùng ngoài sân rơi xuống, thành Kiến Trung rốt cuộc đã phải đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Trong phòng đã bày sẵn mấy chiếc lò sưởi, bên trong lại đốt loại than củi thượng hạng, do đó toàn bộ gian phòng đều ấm áp như thể đang trong ngày xuân. Tôi ôm một chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng mà nằm trên giường, tay thì mân mê món ám khí Thẩm Hành vừa đưa tới mấy hôm trước.
Nửa tháng trước, Thẩm Hành kêu tôi đưa cho y cây trâm gỗ đào đã tặng tôi trong lễ bái sư, sau khi sửa thành ám khí thì bèn trả lại cho tôi. Tôi xem xét một chút, thấy nó đã nhẹ hơn trước không ít, phần gỗ đào ở giữa còn bị khoét rỗng, bên trong đựng toàn bột thuốc.
Thấy đã sắp tới giờ dùng bữa trưa, Lê Tâm và Bích Đồng đều không khỏi có chút nôn nóng, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài xem thử, trên mặt hai người bọn họ chỉ còn thiếu điều viết ra một hàng chữ lớn: Thẩm công tử sao còn chưa tới nhỉ?
Tôi chẳng thèm để tâm, chỉ lẳng lặng ngó nhìn cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
Lê Tâm đột nhiên mừng rỡ hô lên: “Quận chúa, Quận chúa! Thẩm công tử tới rồi!”
Nghe thị hô lên như vậy, con sâu thèm ăn nơi đáy lòng tôi lập tức lúc nhúc ngoi lên. Tôi bỏ cây trâm gỗ đào kia xuống, Bích Dung bước tới đỡ tôi ngồi dậy. Thẩm Hành cất bước đi vào, theo sau là A Thanh đang ôm một thứ gì đó trắng muốt trong tay.
Thẩm Hành buông hộp đồ ăn xuống, thần sắc trước sau như một, luôn rất mực ôn hòa. “Hôm nay đến hơi muộn một chút.”
Lê Tâm hai mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Thẩm Hành. “Hôm nay Thẩm công tử mang thứ gì đến tặng cho Quận chúa vậy.”
Nơi đáy mắt Thẩm Hành lóe hiện nét cười. “Hôm qua ta vừa kiếm được một chiếc áo lông cáo, đó là vật chống lạnh rất tốt đấy.” Nói rồi Thẩm Hành liền mở vật trắng muốt kia ra, chỉ thấy lớp lông cáo bên trên đó thực là quý phái vô cùng, chiếc áo lông cáo này tuyệt đối là thứ hàng thượng hạng.
Tôi hỏi: “Là loại cáo gì vậy?”
Thẩm Hành đáp: “Cáo tuyết trên Thiên Sơn.”
Tôi thầm kinh ngạc tự đáy lòng, trước đây từng nghe Công chúa Vinh Hoa nói cáo tuyết Thiên Sơn cực kỳ quý hiếm, một miếng da to bằng bàn tay thôi đã đáng giá ngàn vàng rồi, một chiếc áo lông cáo lớn cỡ này e là vạn lạng vàng cũng chẳng mua nổi. Món lễ vật này thực là quá ư quý trọng!
Nó hoàn toàn không giống với những thứ đồ cổ quái hiếm lạ trước kia!
Nếu tôi nhận lấy thì thực chẳng biết phải trả lễ Thẩm Hành thế nào. Tuy tôi là Quận chúa, nhưng nhất thời bắt tôi lấy ra một món đồ có giá trị tương xứng thì chỉ e không phải là việc dễ. Đang khi tôi định từ chối, Thẩm Hành đã kêu Lê Tâm cất chiếc áo lông cáo đó đi rồi.
Y mở hộp đồ ăn ra, hương thơm ngào ngạt tức thì tỏa ra tứ phía.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Thẩm Hành cười híp mắt nói: “Món thịt kho tàu này ta đã làm bằng phương pháp mới, A Uyển nếm thử xem. Ta còn nấu cho con món canh cóc tuyết hầm đu đủ nữa đấy, vừa bổ dưỡng lại vừa có công hiệu làm đẹp.”
Món ngon ở ngay trước mắt, tôi chẳng có tâm trạng đâu mà đi nghĩ tới những chuyện vu vơ, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hành mà đánh chén.
Sau khi tôi ăn uống no nê, Thẩm Hành liền gọt táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ đặt vào trong đĩa. Tôi cầm một miếng táo lên ăn, trong lòng thầm cảm khái: Nếu có một ngày Thẩm Hành không còn làm sư phụ của tôi nữa, bất kể cần trả giá thế nào tôi cũng phải giữ lấy y lại. Một vị đầu bếp tốt thế này, phóng mắt nhìn khắp Thiên Long triều e là cũng chẳng tìm nổi một ai.
Thẩm Hành chợt nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của Hoàng hậu, A Uyển nhớ phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
Tổi ngẩn ra. “Trong các buổi tiệc sinh nhật của Hoàng hậu trước đây, cha mẹ đều chưa từng đưa con đi cùng. Lần này…”
Thẩm Hành nói: “Khắp thành Kiến Trung bây giờ đều tràn ngập các tin đồn không hay về A Uyển và Thái tử, Hoàng hậu nhất định cũng đã nghe nói, bữa tiệc lần này dù con không đi thì Hoàng hậu cũng sẽ chỉ đích danh yêu cầu con đi. Mà kể cả con có tránh được lần này thì vẫn còn có lần sau nữa.”
Tôi thiếu chút nữa thì quên mất, Phần Nguyên Hoàng hậu chính là mẹ ruột của Tư Mã Cẩn Du và Công chúa Văn Dương.
Nghĩ đến thái độ khó chịu của Công chúa Văn Dương với mình, Tư Mã Cẩn Du thì lại có bộ dạng như thế, tôi đoán chừng Phần Nguyên Hoàng hậu cũng chẳng thể nào là một người tốt tính được.
Quả đúng như dự liệu của Thẩm Hành, Hoàng hậu đã chỉ đích danh yêu cầu tôi tham dự tiệc sinh nhật của bà ta. Mẹ ngay từ sớm đã đến khuê phòng của tôi, nói với tôi rằng không cần căng thẳng, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có cha mẹ đứng sau lo liệu giúp tôi rồi.
Kỳ thực tôi không hề căng thẳng chút nào, chỉ là không muốn đi dự tiệc thôi.
Tôi vận bộ cung trang Quận chúa chuyên dùng để đi dự tiệc, sau đó lại bới một kiểu tóc cho hợp. Khi Lê Tâm đang lần lượt ướm thử từng cây trâm và bộ dao lên búi tóc của tôi, tôi nói một tiếng “không cần”, kế đó liền tìm kiếm trong hộp đồ trang sức, cuối cùng chọn lấy cây trâm gỗ đào đã được Thẩm Hành sửa thành ám khí, còn trên dái tai thì vẫn là chiếc khuy bảo thạch có giấu kim bạc kia.
Cung đình vốn là nơi hiểm ác, tôi tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng, dù có người bảo vệ ngầm đi theo thì tự bản thân có ám khí trên người vẫn hơn.
Trước khi ra ngoài, Lê Tâm khoác cho tôi chiếc áo lông cáo được Thẩm Hành tặng cho lần trước. Tôi đang định bảo thị đổi lấy chiếc khác thì Bích Dung đã nói trước: “Đổi sang chiếc khác đi.”
Lê Tâm nói: “Chiếc này mới tốt chứ, Quận chúa mặc ra ngoài ắt có thể làm bao người chấn động.”
Bích Dung nói: “Cáo tuyết Thiên Sơn cực kỳ hiếm có, đừng nói là vương tôn quý tộc bình thường, cho dù là đương kim Hoàng hậu cũng chưa chắc đã có được một chiếc áo lông cáo tuyết thế này. Nếu Quận chúa mặc nó đi dự tiệc, trong cung có biết bao nhiêu quý nhân, ắt chẳng thiếu người tinh mắt, đến lúc đó dễ xảy ra chuyện lắm.”
Tôi vốn lo rằng mặc chiếc áo lông cáo tuyết này ra ngoài sẽ quá ư bắt mắt, vì vậy mới muốn đổi, chẳng ngờ Bích Dung cũng có suy nghĩ giống tôi.
Lê Tâm lộ vẻ khó hiểu. “Ngay đến Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc đã có được một chiếc, vậy Thẩm công tử làm sao lại…”
Đúng thế, sự quý giá của chiếc áo lông cáo tuyết này không chỉ là ở giá trị, mà còn ở chỗ nó tượng trưng cho quyền thế cao vời, ngay đến người trong hoàng hộc cũng chưa chắc đã có, vậy Thẩm Hành kiếm đâu ra được nhỉ? Đây quả là một việc đáng để suy ngẫm!
Có điều, có lẽ thực sự là cao nhân tự có biện pháp của mình.
Tôi nói: “Khỏi cần nói nhiều nữa, đổi sang chiếc khác đi, đừng để cha mẹ ta đợi lâu.”
Bên ngoài tuyết đang rơi lả tả, tôi ôm một chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng mà vẫn cảm thấy hơn lạnh. Khi xe ngựa đi về phía hoàng cung, tôi vén rèm nhìn ra ngoài, thấy trên đường lúc này chẳng có bao nhiêu người qua lại, khá vắng vẻ. Khi đi ngang qua phủ Thái tử, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, nhìn từ phía xa quả có mấy phần quạnh hiu.
Tôi rụt tay về, khẽ hỏi: “Cha, bữa tiệc hôm nay liệu Thái tử có tham dự không vậy?” Trước đó, Hoàng đế từng hạ lệnh phạt Thái tử đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ba tháng, bây giờ thời gian mới qua được một nửa, nhưng hôm nay là sinh nhật của thân mẫu hắn, tôi cũng chẳng rõ liệu hắn có được đặt cách cho ra ngoài không nữa.
Cha đưa mắt nhìn tôi, đáp: “Hôm nay Hoàng hậu đã đi cầu xin bệ hạ rồi, chắc trong bữa tiệc hôm nay con sẽ gặp được Thái tử đấy.”
Tôi lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương chỉ đích danh yêu cầu con đi dự tiệc, cha có biết là vì sao không?”
Cha lộ vẻ cao thâm khó lường. “Có lẽ là để ban hôn cho con.”
Tôi cả kinh. “Ban hôn? Với ai cơ?” Lời vừa mới dứt tôi đã cảm thấy câu hỏi này của mình là thừa thải, sự ủng hộ của Tây Lăng Vương cả tam Hoàng tử và Thái tử đều muốn có, mà Hoàng hậu lại là mẹ ruột của Tư Mã Cẩn Du nên bà ta đương nhiên là đứng về phía Thái tử rồi. Tôi nói: “Cha, A Uyển không muốn gả cho Thái tử đâu.”
Cha cười nói: “Nếu Hoàng hậu thực sự buông lời như vậy, chúng ta dù có muốn cự tuyệt cũng chẳng được. Tới lúc đó con hãy cứ tạm thời đồng ý đã, sau này rồi sẽ có cơ hội hủy hôn thôi.”
Mẹ lo lắng nói: “Lỡ như…”
“Không có lỡ như gì cả, ban hôn rồi cũng đâu thể lập tức thành hôn ngay. Trong mấy tháng tới đều không có ngày lành nào thích hợp cho việc cưới xin cả.” Cha nói bằng giọng kiên quyết vô cùng.
Tôi thầm nghĩ, trong mấy tháng tới không có ngày lành nào thích hợp cho việc cưới xin, nhưng sau đó thì sao? Có điều, vấn đề đơn giản này cha mẹ nhất định là đã suy nghĩ tới rồi, nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến, chứng tỏ trong mấy tháng tới ắt hẳn sẽ có chuyện lớn xảy ra ở Thiên Long triều.
Chuyện lớn này…
Rất có thể là cuộc chiến tranh giành ngôi báu giữa Thái tử và tam Hoàng tử sẽ đi đến hồi kết.
Hoàng cung lúc này vô cùng náo nhiệt, vô số xe ngựa đã dừng lại bên ngoài cửa Nam, ồn ào rộn rã. Lúc phủ Tây Lăng Vương chúng tôi đến đã là khá muộn. Sau khi vào cung, cha gặp không ít đồng liêu, ai nấy đều liếc nhìn về phía tôi hết lần này tới lần khác bằng ánh mắt mang đầy thâm ý.
Tiệc sinh nhật được cử hành ở cung Loan Ninh.
Khi sắp tới cung Loan Ninh, chúng tôi gặp Hoàng quý phi và tam Hoàng tử. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hoàng quý phi, trước đây nghe mọi người đồn rằng Hoàng đế bệ hạ tuy đã sắp chầu trời nhưng vẫn cực kỳ sủng ái vị Hoàng quý phi này, hôm nay được gặp tôi mới tin rằng lời đồn ấy không phải là giả, vì bên dưới những món đồ trang sức châu ngọc lộng lẫy, dung nhan của bà ta dù có nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không hề quá.
Tam Hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng quý phi, khuôn mặt tuấn tú kia xem chừng được kế thừa từ thân mẫu của mình.
Cha đúng là người đứng về phe tam Hoàng tử có khác, chỉ nhìn vào cuộc trò chuyện kia đã đủ biết hai người bọn họ khá quen thân với nhau, ngay đến Hoàng quý phi cũng tỏ ra hết sức khách sáo với cha nữa. Còn tôi thì chỉ đứng yên lặng một bên, không xen vào câu nào.
Một lát sau Hoàng quý phi đưa mắt nhìn qua phía tôi, vừa quan sát vừa khen ngợi mấy lời, sau đó lại làm bộ vô ý mà nhắc đến tam Hoàng tử đến bây giờ vẫn chưa có hôn phối, trong phủ mới chỉ có hai trắc phi mà thôi.
Cha vốn dấn thân vào quan trường đã lâu, tất nhiên rất giỏi trò đưa đẩy, chỉ bằng đôi ba lời đã gạt được chuyện này qua một bên.
Tôi có thể nhìn ra Hoàng quý phi có chút không vui, nhưng tam Hoàng tử thì không tỏ vẻ gì.
Tôi thực sự không ngờ được rằng có một ngày Tiêu Uyển mình lại từ một người chẳng ai hỏi đến biến thành miếng bánh thơm ngon trong mắt hai vị Hoàng tử quyền thế ngút trời. Tuy tôi là người không có trái tim, gả cho ai cũng thế cả, nhưng quả thực không muốn gả cho người của hoàng thất.
Từ sau khi biết được sự thực là mình không có trái tim, tôi đã tỉ mỉ suy nghĩ, chờ sau khi thoát khỏi sự đeo bám của Thái tử, tôi sẽ ở bên cha mẹ đến già. Nếu cha mẹ cứ nhất quyết muốn tôi lấy chồng, vậy tôi sẽ gả cho Lý tổng quản, dù sao cũng là người trong nhà với nhau.
Lý tổng quản có thể quản lý vương phủ một cách nề nếp như thế, gả cho y rồi tôi sẽ không cần phải lo lắng điều gì, cứ tiếp tục làm một vị Bình Nguyệt Quận chúa vô ưu vô lo là được.
Trong tiệc sinh nhật, tôi được sắp xếp ngồi cùng một chỗ với các vị tiểu thư chưa chồng. Có lẽ vì bọn họ đã nghe được nhiều lời đồn thổi nên thường xuyên hỏi tôi về Tư Mã Cẩn Du. Tôi thực sự không muốn hôm nay vô cớ bị Hoàng hậu chỉ hôn, do đó đã ngấm ngầm đưa ra một quyết định.
Người có thể trở thành Thái tử phi ắt phải tài đức vẹn toàn, đợi lát nữa nếu Hoàng hậu nương nương gọi tôi lên hỏi chuyện, tôi cứ trả lời bậy bạ một phen là được. Thái tử phi chính là quốc mẫu tương lai, vô tài vô đức há có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Có điều tôi rốt cuộc vẫn quá coi thường Hoàng hậu.
Bà ta hỏi tôi đã đọc sách gì rồi, tôi bèn đáp: "Tiểu nữ ít khi đọc sách, chỉ biết được vài con chữ thôi."
Bà ta cười nói: "Nữ tử không có tài chính là một cái đức, bản cung rất thích."
Tôi thấy vậy thì bèn làm bộ thẹn thùng nói: "Có điều thường ngày tiểu nữ khá thích đọc tiểu thuyết." Rồi tôi bèn lấy một số cuốn tiểu thuyết vốn bị cha coi là hoang đường ra làm ví dụ.
Hoàng hậu mặt không đổi sắc, vẫn nguyên nét cười. "Khi rảnh rỗi đọc những cuốn tiểu thuyết ở nơi dân gian cũng là chuyện tốt. Không ngờ Bình Nguyệt tuổi hãy còn nhỏ mà đã biết dựa vào tiểu thuyết để tìm hiểu về dân sinh như vậy, thực không thẹn là con gái của Tây Lăng Vương."
Tôi thiếu chút nữa thì hộc máu ngay tại chỗ.
Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nhìn tôi, ý tứ trong mắt hắn tôi có thể nhìn ra rõ ràng. Hắn muốn nói với tôi rằng, có một số chuyện không phải tôi muốn trốn chạy là có thể trốn chạy được.
"Mấy ngày trước bản cung có bàn bạc với bệ hạ, Thái tử cập quán đã được mấy năm, cũng đến lúc phải thành hôn rồi. Bản cũng thấy Bình Nguyệt Quận cúa hiền lương thục đức, thực sự rất hợp ý bản cung. Tây Lăng Vương ngài thấy mối hôn nhân này thế nào?"
Cha mẹ tôi cùng bước ra khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống nói: "Tạ ơn bệ hạ và nương nương ban hôn."
Hoàng hậu lại nhìn qua phía tôi, mỉm cười rạng rỡ hỏi: "Bình Nguyệt, con có hài lòng với mối hôn nhân này không?"
Tôi có thể không hài lòng được sao? Trước đó cha mẹ thậm chí đã bảo tôi phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bây giờ chẳng qua là phải thêm vào trước danh hiệu mấy chữ Thái tử phi tương lai mà thôi. Tôi chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói: "Ý tốt của nương nương, Bình Nguyệt vạn phần cảm tạ."
Sau khi tạ ơn đứng dậy, tôi phát hiện Công chúa Văn Dương đang tỏ rõ vẻ không hài lòng qua ánh mắt. Khi tôi đưa mắt nhìn lại cô ta, cô ta chỉ khẽ "hừ" một tiếng rồi ngoảnh đầu qua hướng khác.
Công chúa Văn Dương vốn đã không thích tôi, bây giờ lại nghe nói tôi được chỉ hôn cho huynh trưởng của mình, trong lòng đương nhiên không dễ chịu, có phản ứng như vậy cũng không có gì là khó hiểu. Tôi lặng lẽ quay trở về chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống đã phải nhận lấy không ít ánh mắt dò xét từ xung quanh, đồng thời cũng có một số người tới chúc mừng tôi.
Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ứng phó với cục diện thế này, bèn bịa bừa ra một lý do rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi ra khỏi cung Loan Ninh, từng cơn gió lạnh không ngừng thổi tới, tôi không kìm được ôm chặt lấy chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng.
Khi tôi đi ra đến ngoài, ả cung nữ vốn đứng hầu bên cạnh bàn của tôi liền đi ra theo. Thị nhỏ giọng nói: "Quận chúa, bên ngoài lạnh lắm, cứ nên vào trong điện thì hơn."
Ngoài này thanh tịnh hơn bên trong đó nhiều, tôi thà chịu lạnh còn hơn là phải đối mặt với đám nữ tử còn ồn ào hơn cả chim sẻ kia. Tôi hỏi: "Ta nghe nói trong cung có một chốn tên gọi là Hàn Mai viên, bây giờ hoa mai đã nở chưa vậy?"
Cung nữ đó đáp: "Bẩm Quận chúa, mấy hôm trước khi tuyết rơi hoa mai đã nở rồi."
Tôi khẽ gật đầu. "Thường nghe nói hoa mai trong cung đẹp đẽ vô song, đưa ta qua đó xem thử đi."
Cung nữ đó đáp "vâng" một tiếng. Khi đi tới Hàn Mai viên, một mùi hương lạ liền xộc vào trong mũi, dưới màu tuyết trắng đầy trời, những bông hoa mai đậu trên cành ngạo nghễ nở rộ. Tôi bước lại gần một gốc mai mà hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thư thái vô cùng.
Đột nhiên, ả cung nữ sau lưng tôi khẽ cất tiếng hô: "Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ."
Ngay kế đó, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Mã Cẩn Du liền vang lên: "Lui xuống đi."
Tôi thầm cảm thấy không hay, vốn định ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhân tiện ngắm hoa mai, chẳng ngờ gã khốn Tư Mã Cẩn Du này lại cũng lẻn ra ngoài như vậy. Tôi xoay người lại, nhìn Tư Mã Cẩn Du bằng ánh mắt cảnh giác.
Tư Mã Cẩn Du mặt lộ nét cười, xem chừng tâm trạng đang không tệ.
Hắn đưa tay tới, hình như định chạm vào mặt tôi, tôi vội vàng né tránh. Tư Mã Cẩn Du không vui nói: "A Uyển, chúng ta đã sắp thành phu thê rồi, cớ sao nàng còn hờ hững với ta như thế?"
Tôi nói: "Thái tử điện hạ cũng nói rồi đó, chúng ta chỉ mới sắp thành phu thê thôi, đâu đã phải là phu thê thực sự."
"Nàng..." Tư Mã Cẩn Du nhíu chặt đôi mày. "A Uyển ta không thích nàng nói chuyện với ta bằng giọng điệu thế này. Trước đây nàng đâu có như vậy."
Tôi cảm thấy những lời này quá mức nực cười, Tư Mã Cẩn Du quen tôi mới chỉ nửa năm, gặp tôi cũng chỉ mới vài lần, mà tôi xưa nay đều như vậy cả, hắn dựa vào đâu mà nói tôi trước đây không như vậy? Tôi bèn cười khẩy nói: "A Uyển trong lời của Thái tử điện hạ chỉ e không phải là tiểu nữ."
Tư Mã Cẩn Du nói: "Sao lại không phải là nàng? Từ trước đến nay, A Uyển trong lời của ta đều chỉ là một mình nàng thôi."
Y bước tới gần tôi thêm một bước. Tôi liền lùi về phía sau một bước, nói: "Người mà ngài nói tới là Tạ Uyển."
Tư Mã Cẩn Du chợt cười hỏi: "A Uyển đang ghen đấy ư?"
Khóe môi bất giác hơi co giật, tôi thực sự không hiểu nổi Tư Mã Cẩn Du nghĩ thế nào mà lại cho rằng tôi đang ghen. Nụ cười trên mặt hắn lại càng trở nên rạng rỡ. "Bộ dạng này của A Uyển thực là đáng yêu quá chừng."
Rồi hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. "Nàng vừa là Tạ Uyển vừa là Tiêu Uyển, cho nên không cần phải ghen với chính mình đâu."
Tôi chợt hỏi: "Ta thích ăn cái gì nhất?"
Tư Mã Cẩn Du không chút do dự đáp ngay: "Bánh hạnh nhân."
Tôi lại hỏi: "Ta thích uống cái gì nhất?"
"Rượu Hà Hương." Bên khóe mắt hắn dần lộ ra những tia dịu dàng. "Nàng xưa nay vẫn luôn thích uống loại rượu hơi cay."
Tôi hỏi tiếp: "Ta thích màu gì nhất?"
"Màu ngó sen và màu xanh lam."
Tôi mím chặt môi lại. Tư Mã Cẩn Du cười nói: "A Uyển không cần phải hỏi nữa, trên đời này không có ai hiểu nàng hơn ta đâu." Rồi hắn lại bước tới gần tôi thêm chút nữa. Tôi lùi về phía sau, không cẩn thận giẫm phải một ụ tuyết trên mặt đất, liền trượt chân ngã. Tư Mã Cẩn Du vòng tay qua eo tôi, dễ dàng đỡ lấy tôi, trong mắt lóe hiện những nét cười vui vẻ. "A Uyển nôn nóng ngã vào lòng ta như thế sao?"
Tôi cụp mắt xuống, hờ hững nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ đã đỡ."
Tư Mã Cẩn Du ôm chặt lấy tôi, rồi hắn đột nhiên đẩy tôi vào một gốc mai, lại áp sát thân thể của mình tới, từng làn hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào đầu mũi tôi, làm tôi hơi ngứa. "A Uyển, ta không thích nàng gọi ta là Thái tử điện hạ như thế. Gọi ta là Cẩn Du đi, chuyện nàng đâm lén ta lần trước ta sẽ bỏ qua không tính toán với nàng nữa."
Lần ấy rõ ràng là hắn bắt cóc tôi trước, sau đó tôi mới dùng kim tẩm thuốc mê đâm hắn. Nếu có tính toán thì người tính toán cũng phải là tôi mới đúng.
Tôi cau mày nói: "Ta đã nói rồi, ta không phải Tạ Uyển, mà là Tiêu Uyển. Tư Mã Cẩn Du, ngươi buông ta ra."
Trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, hắn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Hành đụng vào nàng, nàng liền vui mừng hớn hở. Ta đụng vào nàng, nàng đáp lại ta như thế này sao? Ta rốt cuộc có chỗ nào không so được với Thẩm Hành?"
Tôi nói: "Ngươi thực là vô lý quá, con mắt nào của ngươi nhìn thấy sư phụ đụng vào ta? Hơn nữa, Thẩm Hành là sư phụ của ta."
Dường như có một đốm lửa nhỏ rơi vào trong mắt Tư Mã Cẩn Du, rồi chỉ sau nháy mắt đã bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội. Hắn đột nhiên cao giọng quát: "Sư phụ, sư phụ! Không cho phép nàng nhắc đến hai chữ sư phụ nữa! Sư phụ cái con khỉ!" Trên mặt hắn lúc này lộ rõ vẻ tức giận. "Nàng không cho ta đụng vào, ta cứ đụng vào đấy!"
Tư Mã Cẩn Du há miệng ra định cắn vào môi tôi. Tôi cả kinh, vội nghiêng đầu né tránh, thế là răng của hắn liền cắn vào má tôi, khiến tôi hơi đau đớn. Tôi dốc hết sức mình giãy giụa, chiếc lò sưởi cầm tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Tôi nói: "Tư Mã Cẩn Du, ngươi điên rồi!"
Tư Mã Cẩn Du cười vang. "Nếu ta không điên thì đã chẳng đuổi theo nàng tới kiếp này."
Hắn lại muốn ghé đến hôn tôi lần nữa, tôi liền cong gối, thúc mạnh vào giữa háng hắn. Sắc mặt hắn tức thì tái nhợt, tôi thừa dịp ấy giãy thoát ra khỏi vòng tay hắn, vừa thở hồng hộc vừa chạy đến dựa vào một gốc mai khác. "Tư Mã Cẩn Du, ngươi tha cho ta đi được không? Tạ Uyển đã là người của kiếp trước rồi, bây giờ sang đến kiếp này, những chuyện xưa cũ đó hãy để nó qua luôn đi mà, như vậy không tốt ư?"
Tư Mã Cẩn Du nhìn tôi chăm chú, không nói gì.
Mãi một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Được rồi, từ nay về sau nàng là Tiêu Uyển, ta là Tư Mã Cẩn Du. Nàng không thích ta nhắc đến chuyện kiếp trước, vậy ta sẽ không nhắc nữa. Nàng không thích ta đụng vào nàng, vậy ta sẽ chờ đến khi chúng ta thành hôn rồi mới đụng vào nàng."
Tôi nhìn hắn vẻ cảnh giác. "Thật chứ?"
Tư Mã Cẩn Du khẽ gật đầu.
Chợt có tiếng bước chân vang lại, tôi ngước mắt nhìn, thấy hóa ra là tam Hoàng tử thanh nhã tuấn tú đang ung dung cất bước đi tới. Hắn ta khẽ nở một nụ cười mỉm, sau đó liền cười nói: "Thì ra hoàng huynh và Bình Nguyệt Quận chúa đang ở đây ngắm hoa mai, sao lại không gọi tiểu đệ đi cùng vậy?"
Tôi sửa sang lại xiêm y một chút, quỳ xuống hành lễ. "Bình Nguyệt bái kiến tam Hoàng tử điện hạ."
Tam Hoàng tử cười nói: "Mau đứng lên đi, Quận chúa đã sắp trở thành hoàng tẩu của ta rồi, đại lễ thế này ta không nhận nổi đâu."
Tư Mã Cẩn Du hờ hững hỏi: "Hoàng đệ sao lại tới đây?"
Tam Hoàng tử nói: "Đại hoàng tỷ đang nôn nóng tìm huynh đấy, đệ chỉ tiện đường tới đây nói với hoàng huynh một tiếng thôi, bây giờ mọi người đều đã rời khỏi cung Loan Ninh, đang trên đường tới Sướng Hý viên. Hoàng huynh hôm nay tuy được phụ hoàng đặc xá, nhưng cứ mất hút suốt thì khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào." Dứt lời, tam Hoàng tử lại quay sang cười nói với tôi: "Quận chúa cũng mau qua bên đó đi, hồi nãy Tây Lăng Vương phi còn hỏi Quận chúa đã đi đâu rồi đấy."
Tôi nhủ thầm: Gã tam Hoàng tử này xem chừng tốt tính hơn Tư Mã Cẩn Du nhiều.
Tam Hoàng tử khẽ gật đầu với Tư Mã Cẩn Du rồi liền rời đi trước. Khi tôi chuẩn bị đi theo, Tư Mã Cẩn Du chợt nói: "Đừng tiếp xúc với y nhiều quá, tam đệ không phải hạng tốt đẹp gì đâu."
Ngươi cũng thế, không phải hạng tốt đẹp gì cả.
Tư Mã Cẩn Du lại nói tiếp: "Hôm nay đoàn kịch sẽ diễn vở kịch mà nàng thích đấy."
Tôi ngây ra, sống trên đời đã lâu như vậy rồi nhưng tôi thực sự không biết là mình thích xem kịch. Trước đây cha mẹ cũng từng mời đoàn kịch về, nhưng tôi chỉ xem được một chút là liền lờ đờ buồn ngủ, về sau cha mẹ thấy tôi như vậy thì không ép tôi phải xem kịch cùng họ nữa.
Tôi thầm thở dài một tiếng.
Tư Mã Cẩn Du vừa mới nói chỉ coi tôi là Tiêu Uyển thôi đấy, rõ là đồ lừa đảo. Trong lòng hắn, e là từ đầu chí cuối vẫn luôn coi tôi là Tạ Uyển.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi theo cha mẹ về phủ. Khi ra đến bên ngoài cửa cung, tôi lại bắt gặp Tư Mã Cẩn Du lần nữa. Hắn tươi cười rạng rỡ cất tiếng chào cha mẹ tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi lộ rõ vẻ trần trụi vô cùng.
Cha mẹ đều tỏ ra hết cức hoang mang, lo sợ.
Huynh trưởng vốn một mực theo sau Tư Mã Cẩn Du, lúc này liền khẽ gọi một tiếng cha mẹ. Cha trưng ra bộ mặt lạnh lùng, mẹ xem chừng muốn nói chuyện với huynh trưởng, nhưng vì ngại cha nên đành khẽ thở dài vẻ hết cách.
Tôi đưa mắt liếc nhìn, thấy Tư Mã Cẩn Du vẫn đang hàn huyên với cha mẹ, thế là bèn nháy mắt ra hiệu với huynh trưởng.
Huynh trưởng quả nhiên rất hiểu tôi. "Lâu lắm rồi không gặp muội muội, muội nay lại càng xinh đẹp hơn rồi. Mấy hôm trước ta có mua cho muội vài thứ, chẳng biết muội có thích hay không, hay là tranh thủ dịp này muội theo ta về phủ chọn lấy những thứ mà muội vừa mắt nhé?"
Tôi trề môi nói: "Muội chẳng thèm đâu."
Tư Mã Cẩn Du quay sang nói với tôi: "Huynh trưởng nàng đã có lòng như vậy, nàng là muội muội thực không nên phụ ý tốt của y. Huynh muội vốn dĩ phải tương thân tương ái, há lại đi thù oán nhau bao giờ. Vương gia, ngài thấy ta nói vậy có đúng không?"
Cha trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Bình Nguyệt, đi sớm về sớm."
Tôi đáp "vâng" một tiếng rồi bèn lên xe ngựa của huynh trưởng.
Sau khi về đến phủ đệ của mình, huynh trưởng đưa tôi đến một gian phòng bí mật, sau đó mới hỏi: "A Uyển muốn hỏi ta điều gì nào?"
Tôi trừng mắt nhìn y. "Huynh trưởng, lúc trước rõ ràng huynh đã nói với muội là Thái tử sẽ không cưới muội mà."
Huynh trưởng nói: "Nói ra kể cũng lạ, Thái tử điện hạ thường ngày quả thực là mười phần sủng ái Dịch Phong, còn nhiều lần qua đêm ở chỗ y nữa. Ta vốn cứ ngỡ ngoài Dịch Phong ra, Thái tử chẳng thể chấp nhận người nào khác, nhưng bây giờ..." Hơi dừng một chút, huynh trưởng hạ thấp giọng nói: "Có lẽ Thái tử chỉ muốn khiến cha và tam Hoàng tử điện hạ nảy sinh hiềm khích mà thôi."
Qua đêm ở chỗ Dịch Phong...
Tôi nói: "Lẽ nào Thái tử điện hạ vừa háo nam sắc lại vừa háo nữ sắc, nam nữ đều có thể xơi được? Tỉ mỉ nghĩ lại, chuyện như vậy thực ra cũng không phải là không có, trong lịch sử từng có không ít quân vương vừa yêu phi tần mà lại vừa thích nam nhân."
Lỡ như Tư Mã Cẩn Du là người giành phần thắng cuối cùng, chẳng lẽ tôi sẽ phải hầu hạ Tư Mã Cẩn Du cùng với Dịch Phong ư?
Chỉ vừa mới nghĩ thôi tôi đã nổi da gà rồi.
Sau khi trở về vương phủ, tôi phát hiện hình như có không ít người đã nhận được tin tức từ trong cung, liền tới chúc mừng tôi không ngớt, làm tôi nghe mà lòng phát bực. Khi gặp Thẩm Hành, tôi lập tức gọi y lại.
"Sư phụ."
Thẩm Hành chăm chú nhìn tôi, ánh mắt rất mực dịu dàng.
Tôi hỏi: "Sư phụ có biết A Uyển thích ăn cái gì nhất không?"
Thẩm Hành không chút nghĩ ngợi đáp ngay: "Con không kén chọn, chay mặn không kiêng, chỉ cần là đồ ngọt thì con đều thích cả. Nếu nói có thứ gì con thích nhất, vậy đó hẳn là bánh hạt dẻ đúng không?"
Tôi lại hỏi: "Con thích uống nhất cái gì?"
Thẩm Hành đáp: "Rượu hoa quả."
"Con thích nhất màu gì?"
"Xanh nhạt và hồng đào."
Tôi lập tức cười tươi rạng rỡ, Thẩm Hành quả là giữ chữ tín, nói không coi tôi là Tạ Uyển thì quả nhiên đã không coi tôi là Tạ Uyển.
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống từ trong cung. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ Tây Lăng Vương đã trở nên náo nhiệt như nơi phố chợ, đến bậu cửa cũng sắp bị giẫm nát tới nơi, về cơ bản các quan viên trong thành Kiến Trung đều đã tới một lượt, nói là để chúc mừng tôi, thực tế là muốn thăm dò tình hình trong phủ Tây Lăng Vương.
Nói ra thì tình hình trong phủ Tây Lăng Vương bây giờ quả là có hơi đặc biệt.
Cha mẹ đứng về phía tam Hoàng tử, huynh trưởng thì lại theo phe Thái tử, còn tôi bây giờ đã được ban hôn cho Thái tử rồi, chẳng khác nào đã theo về phe Thái tử. cả hai đứa con đều ở phe khác, người làm cha mẹ sớm muộn gì cũng sẽ trở giáo mà thôi, cho nên nhất định là tam Hoàng tử đã bắt đầu ghẻ lạnh cha rồi.
Nhưng tam Hoàng tử thật quá lạ kỳ, chẳng biết trong lòng đang tính toán gì nữa, không chỉ không ghẻ lạnh cha tôi mà còn càng ngày càng thân mật, trong số những người đến đưa quà thì quà của tam Hoàng tử là trọng hậu nhất. Nếu không biết trước là Tư Mã Cẩn Du và tam Hoàng tử bây giờ đang như nước với lửa, tôi nhất định đã cho rằng bọn họ huynh đệ tình sâu, và tam Hoàng tử thực sự coi tôi là hoàng tẩu của mình.
Tình thế bây giờ đúng là càng ngày càng khó đoán.
Tôi chỉ là nữ giới, cũng chẳng muốn đoán làm gì.
Công chúa Văn Dương đến vào ngày thứ ba. Có bài học từ lần trước, lần này Lê Tâm lôi loại cao dưỡng tóc mà cô ta tặng ra bôi lên đầu cho tôi. Tôi cố tình lắc lư cái đầu trước mặt cô ta mấy cái, sau đó nói: "Cao dưỡng tóc mà Công chúa tặng đúng là đồ tốt, bôi lên đầu thoải mái quá chừng."
Công chúa Văn Dương đưa mắt liếc tôi, cất giọng hờ hững: "Chẳng qua là loại cao dưỡng tóc bình thường thôi, đám cung nữ hạng bét trong cung của ta cũng đều dùng thứ này."
Lúc này tôi đã có thể xác định được là Công chúa Văn Dương lại đến để gây sự với tôi. Tâm tư của cô nàng này tôi căn bản không hiểu được, có điều cũng không định đi tìm hiểu, vì bụng dạ của người trong cung đều hết sức ngoằn ngoèo rắc rối, bổn Quận chúa mà lần mò theo khéo sẽ bị rối ruột mà chết mất.
Tôi làm bộ chân thành cất lời tán thán: "Công chúa quả không thẹn là hòn ngọc minh châu trong tay bệ hạ, không ngờ ngay đến những người hầu bên cạnh mà cũng được dùng đồ tốt như thế, thực khiến Bình Nguyệt ngưỡng mộ quá chừng." Hơi dừng một chút, tôi cụp mắt xuống, ra vẻ thẹn thùng nói tiếp: "Nghĩ đến việc sau này có thể thành hôn với Thái tử, trở thành hoàng tẩu của Công chúa, tự nơi đáy lòng Bình Nguyệt mừng rỡ vô cùng."
Sắc mặt Công chúa Văn Dương tức thì tái đi, chắc là đã bị tôi chọc vào chỗ đau rồi.
Hừ, dám đến tìm tôi gây sự này, đằng nào thì thánh chỉ cũng được ban xuống rồi, bất kể kết quả ra sao thì bây giờ có thể mượn việc này mà chọc giận được Công chúa Văn Dương cũng là một chuyện tốt.
Rồi tôi lại cười nói: "Bích Dung, Lê Tâm, còn không mau mang trà loại tốt nhất lên đây." Sau khi Bích Dung mang trà lên, tôi khẽ nhấp một ngụm, kế đó nói với Công chúa Văn Dương: "Đây là trà Ô Long thượng hạng chuyên dùng để tiếp đãi khách quý đấy, Công chúa điện hạ mau nếm thử đi. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, đâu cần phải khách sáo với nhau làm gì."
Sắc mặt Công chúa Văn Dương lại tái đi thêm mấy phần nữa.
Tôi nhìn mà lòng thầm vui vẻ, cảm giác sảng khoái chưa từng có không ngớt trào dâng.
Có điều Công chúa văn Dương dù gì cũng là người chốn cung đình, rất nhanh đã ổn định được tâm trạng. Cô ta hỏi: "Ngươi còn nhớ bà cố nội của ta không?"
Tôi thành thực trả lời: "Không."
Trí nhớ của tôi vốn không được tốt, cái gì không đáng để lưu tâm tôi thường chẳng hao tâm tốn sức ghi nhớ làm gì. Công chúa Văn Dương bấy lâu vẫn luôn hằm hè với tôi, tội lại càng chẳng hơi đâu đi nhớ chuyện về cô ta. Hơn nữa, lại nói tới bà cố nội, đó đã là chuyện từ bao nhiêu đời trước rồi chứ?
Lê Tâm ghé đến bên tai tôi nhắc nhở: "Lần trước khi tới đây Công chúa điện hạ có nói với Quận chúa rằng bà cố nội của Công chúa điện hạ là Công chúa Ninh An, là một đại mỹ nhân."
Nghe Lê Tâm nói thế tôi liền nhớ lại ngay, có điều đại mỹ nhân thì cũng có gì ghê gớm đâu, trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, người dù có đẹp đến mấy thì giờ cũng thành một đống xương trắng rồi. Công chúa Văn Dương rốt cuộc có ý gì đây?
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Lúc này Bích Dung cũng ghé đến bên tai tôi, hạ thấp giọng nói: "Quận chúa, Công chúa Ninh An cũng từng thích Thẩm công tử đấy."
Tôi hơi ngẩn người, thế rồi giật mình hiểu ra Thẩm công tử mà Bích Dung nói tới ở đây không phải Thẩm Hành, mà là Thẩm Yến. Đã có kinh nghiệm từ trước nên tôi bèn hỏi thẳng: "Chẳng lẽ kiếp trước của cô là Công chúa Ninh An? Cô muốn nối lại duyên xưa với Thẩm Yến à?"
Nói rồi tôi liền đưa mắt quan sát Công chúa Văn Dương khắp từ trên xuống dưới một lượt.
Nếu cô ta trở thành sư nương của tôi, ừm, có lẽ Thẩm Hành có thể trị được cái tính khí kia của cô ta đấy, xét ra ý tưởng này quả là không tệ chút nào.
Tôi cười nói: "Nếu cô muốn thì tự đi mà nói rõ ràng với sư phụ ta đi." Tôi rất chu đáo suy nghĩ hộ cho cô ta một phen, sau đó lại nói: "Có điều chuyện này e là hơi khó đấy. Cô là công chúa, còn sư phụ ta chỉ là dân thường, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không để hai người đến với nhau đâu."
Tôi đã nói nhiều như thế rồi mà Công chúa Văn Dương xem chừng chẳng nghe lọt tai được câu nào. Cô ta đột nhiên hỏi: "Kiếp sau của Thẩm yến đang ở trong phủ của ngươi ư?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã lại lẩm bẩm nói tiếp: "Ngẫm lại cũng đúng, năm xưa bà cố nội là một nữ tử phong hoa tuyệt đại như thế mà y còn nỡ lòng cự tuyệt, bây giờ thì lại càng chẳng cần phải nói. Tiêu Uyển, sao ngươi lại có phúc như vậy chứ?"
Tôi nhủ thầm, cái phúc như vậy tôi thà không có còn hơn.
Công chúa Văn Dương đột nhiên biến hẳn sắc mặt, tức tối trừng mắt nhìn tôi, nói: "Sau khi gả cho hoàng huynh của ta, ngươi nhớ phải đối xử với huynh ấy cho tốt, đừng có nghĩ tới nam nhân khác! Nếu để bản cung phát hiện ra chuyện ngươi cắm sừng hoàng huynh thì chớ có trách bản cung độc ác!"
Sau khi Công chúa Văn Dương rời đi, Lê Tâm lộ vẻ nghi hoặc nói: "Quận chúa, vị Công chúa Văn Dương này lạ quá, lời của cô ta em chẳng hiểu gì cả."
Tôi nói: "Không hiểu mới là chuyện tốt." Vì nếu như hiểu rồi thị sẽ bị chuyện kiếp trước làm cho vướng bận, đến lúc đó làm sao còn làm một người bình thường được nữa. Tôi kêu Lê Tâm đi lấy cho mình một ít bánh ngọt tới, Bích Dung tranh thủ dịp này bèn nói với tôi: "Quận chúa, Bích Dung cảm thấy tình trạng của Công chúa Văn Dương khá giống với Bích Dung, có lẽ Công chúa Ninh An trước khi chết đã dặn lại con cháu của mình một số lời gì đó."
Tôi cũng có phán đoán như vậy.
Xem ra trong kiếp trước Tạ Uyển cũng có tình địch, hơn nữa đó còn là một vị công chúa nữa.