← Quay lại trang sách

Chương 14 Thành thân

Tôi ở lại trong khách điếm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, sau đó liền tiếp tục lên đường.

Phu xe sau khi đưa tôi đến nơi giao giới với Đại Phụng triều thì dừng lại không chịu đi tiếp nữa, thế là tôi đành đi tìm thuê một chiếc xe ngựa khác.

Lúc trước, hôn lễ của tôi với Thẩm Hành được ấn định vào ngày mùng Mười tháng Ba, bây giờ đã là mùng Bảy tháng Ba rồi, vậy mà vẫn không có tin tức gì lớn truyền ra. Sau khi đặt chân tới Đại Phụng triều, tôi thậm chí còn nghe thấy có người bàn luận về chuyện đại hôn của Thái tử nữa.

Tôi suy nghĩ một chút, đoán chừng Thẩm Hành sẽ tương kế tựu kế cưới luôn Bích Dung, như thế Thiên Long triều và Đại Phụng triều sẽ có thể tiếp tục giao hảo, không đến nỗi vì tôi mà trở mặt với nhau.

Có điều vấn đề để tôi cần suy nghĩ trước mắt là phải đi đâu để thuê được xe ngựa.

Tôi vừa mới đến Đại Phụng triều, lạ người lạ đất, đã thế phong tục của Đại Phụng triều còn khác hẳn Thiên Long triều, cư xử với nữ tử cực kỳ nghiêm khắc, tôi chỉ mới đi lại trên đường một lát thôi mà đã bị không ít ánh mắt dò xét nhìn vào rồi.

Cuối cùng, tôi tìm đến một người trông có vẻ khá thân thiện để hỏi xem nên đi đâu thuê được xe ngựa.

Người đó xem như không tệ, không chỉ không nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị mà còn đích thân dẫn tôi tới chỗ thuê xe ngựa, còn nói cho tôi nghe không ít điều cần chú ý ở Đại Phụng triều. Tôi nhất nhất lắng nghe, cảm thấy thực là quá ư phiền phức, thầm nhủ chờ sau khi phong ba qua đi cứ nên thu dọn hành lý trở về Thiên Long triều thì hơn.

Tôi thuê một chiếc xe ngựa thuộc loại tốt nhất.

Phu xe trông có vẻ khá trung hậu thật thà, y hỏi tôi muốn đi đâu.

Tôi suy nghĩ một lát rồi bèn hỏi: “Chỗ này của các vị có thị trấn nào nằm ở nơi hẻo lánh không? Ở cách đô thành càng xa càng tốt!”

Phu xe nói: “Có chứ, có chứ, nhưng phải đi vòng qua một ngọn núi mới được. Có điều trên ngọn núi đó thường xuyên có sơn tặc xuất hiện, cô nương đi một mình thế này e là hơi nguy hiểm.”

Tôi nghĩ thầm trên đường tới đây mình ngay cả một con ruồi cũng chưa từng gặp phải, chắc sẽ không xui xẻo tới mức như thế đâu, hơn nữa với số ám khí sẵn có trên người thì tự bảo vệ bản thân hẳn là không có vấn đề gì, thế là tôi bèn nói: “Không sao.”

Đường núi gập ghềnh trắc trở, xe ngựa nẩy lên nẩy xuống không ngừng, khiến tôi thấy rất buồn nôn.

Tôi lấy hồ lô ra uống liền mấy ngụm nước trắng, cố đè nén cảm giác khó chịu trong lồng ngực lại, nhưng xem chừng chẳng có bao nhiêu hiệu quả. Tôi đành vén rèm xe lên, nói với phu xe: “Đi chậm một chút, ta thấy hơi khó chịu.”

Phu xe bật cười, nói: “Cô nương hẳn là đang bị say xe rồi.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng.

Phu xe cho xe ngựa đi chậm lại, sau đó nói: “Trong xe có thuốc chữa chứng say xe đấy, cô nương lấy mà dùng thử, hữu hiệu lắm. À, nó được đặt trong gói đồ màu xanh lam ấy.”

Tôi rất nhanh đã tìm thấy một chiếc bình ngọc đựng thuốc được làm cực kỳ tinh xảo, chất ngọc bóng loáng mịn màng, bên trên không chút tì vết, ngay cả cái nút gỗ đậy miệng bình cũng là loại thượng hạng. Tôi dám khẳng định, nếu mang bình thuốc này đi cầm ở tiệm cầm đồ, gã phu xe này hoàn toàn có thể không cần làm gì trong vòng mấy năm.

Tôi cất giọng bình thản hỏi: “Bình thuốc này ngươi mua từ đâu về vậy? Trông đẹp quá đi!”

Phu xe lộ rõ vẻ hoang mang đáp: “Tôi… tôi nhặt được đấy.”

Tôi hỏi gặng: “Nhặt được ở đâu thế? Để hôm nào đó ta cũng đi nhặt một cái khác về xem sao.”

Bàn tay đang cầm dây cương ngựa trở nên cứng đờ, ánh mắt thì lập lòe không ngớt, phu xe lúng túng nói: “Quên… quên mất rồi, nhặt được từ lâu lắm rồi.” Hơi thở trở nên có chút dồn dập, y vội vã nói tiếp: “Cô nương, nếu cô say xe thì tốt nhất là hãy nhắm mắt lại mà nghỉ ngơi đi, chớ nói quá nhiều. Bên ngoài này trời lạnh, cô nương cứ nên buông rèm xuống thì hơn.”

Dứt lời, không đợi tôi đáp lại, phu xe đã tự động kéo rèm xe xuống.

Tôi nghe thấy phu xe ở bên ngoài thở hồng hộc liên hồi.

Tôi cạy cái nút gỗ kia ra rồi dùng thử thuốc, thấy thứ thuốc này quả là hiệu nghiệm, chỉ vừa mới uống vào một lát thôi mà trong bụng tôi đã bốc lên một làn khí ấm, cảm giác khó chịu nơi lồng ngực nhanh chóng bị đánh tan, hơn nữa khi uống thuốc tôi còn ngửi thấy mùi bạc hà mát rượi nữa.

Tôi vén rèm xe lên ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, thấy trên những cành cây trơ trọi đã bắt đầu nhú ra chồi non mơn mởn, các loài hoa nở dịp xuân sớm cũng đã khoe sắc cả rồi, đủ những màu xanh đỏ tím vàng trộn lẫn vào nhau. Từ phía trước chợt có một làn gió núi thổi tới, tuy rằng khá lạnh nhưng lại mang theo sức sống tràn đầy của vạn vật trong buồi đầu xuân.

Có điều, cảnh xuân trong núi đẹp thì quả là rất đẹp, song tôi lại chẳng có lòng dạ đâu mà ngắm nhìn.

Quãng thời gian trước tôi cứ dối mình dối người, cho là mình mới lần đầu xa nhà, gặp một số chuyện quái lạ cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên, mà thậm chí tôi còn từng tự an ủi mình một phen nữa. Nhưng lúc này đây, tôi thực sự không thể nào tiếp tục dối mình dối người thêm nữa được.

Chiếc bình ngọc tinh xảo này tôi vừa sờ vào đã biết ngay đó là đồ của Thẩm Hành.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, khi đó tôi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu đen có mũ lên người mà đã nghĩ là có thể gạt được đôi mắt lửa ngươi vàng của Thẩm Hành, thực là quá ư ngu xuẩn. Thẩm Hành là ai chứ? Hạng người như tôi mà có thể dối gạt được y ư?

Hiện giờ cách thời điểm đại hôn chỉ còn có ba ngày, Thẩm Hành có lẽ đã không nhịn được nữa rồi. Bằng không với sự cẩn thận của y, nếu không muốn để tôi phát hiện ra thì tuyệt đối không bao giờ đưa cho phu xe chiếc bình ngọc này.

Lần này đoán chừng y muốn quang minh chính đại mượn chiếc bình ngọc này để nói với tôi rằng mọi chuyện y đều biết rõ cả, tôi đừng mong trốn được.

Nhưng tôi lại không muốn để cho Thẩm Hành được như ý nguyện, y đã không chịu cho tôi trốn, vậy tôi phải trốn cho y xem.

Lẽ nào y còn có thể trói nghiến tôi lại rồi mang về thành thân được chắc?

Tôi lại vén rèm xe lên lần nữa, hỏi phu xe: “Nơi này cách thị trấn còn bao xa? Phải đi về hướng nào?”

“Không xa nữa rồi, chỉ cần đi thêm khoảng nửa canh giờ đường núi nữa là tới.” Phu xe vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía chân núi ở đằng xa. “Cô nương nhìn thấy chưa? Thị trấn nằm ở chỗ kia kìa.”

Tôi nói: “Xem chừng đã gần lắm rồi.” Sau đó lại hỏi tiếp: “Trong ngọn núi này có dã thú gì không?”

“Làm gì có, trong ngọn núi này chỉ có mỗi sơn tặc là nhiều thôi, còn dã thú thì sớm đã bị săn hết sạch rồi.”

Tôi đưa mắt ngó nhìn xung quanh một chút. “Dọc đường đi ta làm gì thấy gã sơn tặc nào đâu, chắc sơn tặc cũng chỉ là thứ nói ra để dọa người chứ gì.”

“Không phải vậy đâu, là sự thật đấy. Mới không lâu trước đây còn có một vị thương nhân bị chúng cướp, bao nhiêu rương hòm vàng bạc đều mất hết cả. Cô nương, lời này không thể nói bừa được đâu! Bây giờ chúng ta đang đi trên đường núi, kỵ nhất là nói tới sơn tặc, cô nương không gặp phải sơn tặc là nhờ vào may mắn cả đấy.” Phu xe tỏ ra khá kích động, còn trừng mắt lên mà nói tới nỗi mặt đỏ tía tai.

“Ồ? Vậy sơn tặc thường hay xuất hiện ở chỗ nào?”

Phu xe đáp: “Cái này thì không nói chắc được, có điều theo như tin tức truyền về thì mấy lần gần đây nhất chuyện cướp bóc đều phát sinh ở chỗ rẽ phía trước. Nghe đồn bọn sơn tặc rất thích dồn người ta vào góc chết ở nơi đó.”

Tôi ngấm ngầm ghi nhớ tất thảy vào lòng.

Sau khi buông rèm xe xuống, tôi khoác chiếc áo choàng màu đen kia lên người, lại quấn bọc hành lý màu đỏ sẫm ở ngang hông, kế đó liền khẽ ho một tiếng, nói: “Dừng xe, con người có ba việc gấp không nhịn được, ngươi ở đây đợi ta một lát.”

Tôi nhảy xuống xe ngựa, tức tốc đi vào trong khu rừng bên cạnh.

Phu xe lớn tiếng hô lên sau lưng tôi: “Cô nương, nhớ cẩn thận một chút nhé.”

Kỳ thực tôi không sợ gì sơn tặc cả, dọc đường đi tới đây tôi có thể bình an vô sự như vậy đoán chừng là nhờ vào công lao của Thẩm Hành, cho nên đám sơn tặc ở vùng này hẳn cũng không thể gây rắc rối. Bây giờ tôi chỉ lo một điều là phải làm sao để tránh khỏi tai mắt của Thẩm Hành, xe ngựa thì tuyệt đối không thể quay lại được nữa, vì tay phu xe đó nhất định là sớm đã bị Thẩm Hành mua chuộc rồi, tôi mà quay về thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Tôi lẳng lặng quan sát tình hình bốn phía xung quanh một lát, thấy rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc thỉnh thoảng vang lên.

Nhưng tôi biết quanh đây nhất định là có ám vệ tồn tại.

Ám vệ đến vô ảnh đi vô tung, bản lĩnh của bọn họ tôi sớm đã được lãnh giáo ở chỗ của A Phù rồi, mà huống chi đây còn là ám vệ của Thái tử một nước, bản lĩnh ắt lại càng xuất thần nhập hóa hơn A Phù một bậc.

Chỉ là bây giờ tôi chuẩn bị đi vệ sinh, chắc hẳn bọn họ phải có điều kiêng kỵ mới đúng.

Tôi chui vào trong một lùm cỏ cao ngang thân người, ngồi xổm xuống làm bộ như đang đi vệ sinh, sau đó rón ra rón rén đi bằng mũi bàn chân bỏ trốn. Nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước, từ phía không xa đã vang lên tiếng ngựa hí hoảng loạn, tiếp đến còn có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của phu xe.

Đoán chừng phu xe đã gặp phải sơn tặc rồi.

Có điều tôi cũng biết là người của Thẩm Hành đang đi theo phía sau, sơn tặc thì làm sao mà đấu lại Thẩm Hành cho nổi. Quả nhiên, rất nhanh sau đó tôi đã nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau vang lại. Phu xe vốn không mang vũ khí, sơn tặc thì không thể nào quân ta đánh quân mình, cho nên chỉ có khả năng là đã có người đến ứng cứu phu xe.

Bây giờ chính là thời cơ tốt cho tôi bỏ trốn.

Tôi lập tức lủi ra khỏi bụi cỏ, cứ thế co cẳng chạy đi trong rừng. Sau khi ra khỏi khu rừng, tôi nhìn thấy phía trước mặt có một thị trấn nhỏ, nhưng đúng vào lúc này lại chợt có mấy kẻ chẳng biết là từ đâu nhảy ra chặn đường tôi, ai nấy đều vận đồ màu xám, mặt đeo khăn xám, trên người tỏa ra sát khí bừng bừng.

Sơn tặc với sát thủ khác nhau như thế nào thì tôi vẫn còn có thể phân biệt ra được.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Tìm ta sao?”

Cùng lúc ấy, bên trong áo choàng tôi ngấm ngầm tháo chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay xuống.

“Bớt nói lời thừa đi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của ngươi.” Lời còn chưa dứt, một kẻ áo xám đã trực tiếp vung kiếm chém về phía tôi. Tôi nghiêng đầu tránh được, đồng thời ném gói bột thuốc trong tay về phía hắn.

Chẳng ngờ gã áo xám này lại phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy qua một bên tránh khỏi.

Tôi bất giác cả kinh.

Trong mắt kẻ áo xám đó lộ vẻ giễu cợt. “Loại ám khí này ta còn chưa thèm để vào trong mắt.”

Khẩu âm này…

Tôi quát to: “Ngươi là người Thiên Long triều!”

Kẻ áo xám đó cười khẩy nói: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, ta đã nhận lệnh tới đây để lấy tính mạng ngươi, ngươi muốn trách thì hãy tự trách mình đã phá hoại đại nghiệp của đại Hoàng tử đi.”

Một kẻ áo xám khác thúc giục: “Mau giải quyết ả ta đi! Hiếm có dịp nào Thẩm Hành sơ sẩy thế này, chờ sau khi hắn qua đây rồi thì muốn làm gì cũng đều chẳng dễ dàng đâu!”

Tôi hỏi: “Các ngươi là do Tư Mã Cẩn Du phái đến ư?”

“Ngươi không cần biết nhiều như vậy.”

Kẻ áo xám vừa lên tiếng thúc giục đột nhiên rút kiếm ra, cứ thế đâm thẳng về phía tôi. Lúc này tôi không kìm được thầm cảm thấy may mắn tột cùng vì đã học được từ chỗ Thẩm Hành không ít chiêu số trốn chạy, nhát kiếm của kẻ áo xám này tuy nhanh nhưng hãy còn chưa thể so được với Thẩm Hành.

Tôi nhanh nhẹn tránh khỏi, cùng lúc ấy lại đưa tay ấn vào chiếc khuy bảo thạch trên dái tai, một mũi kim bạc tức thì bắn ra.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng vang lên, kẻ áo xám kia tức thì đổ gục xuống đất.

Tôi co cẳng chạy, lại một lần nữa chui tọt vào trong khu rừng mà mình vừa mới từ bên trong đó chạy ra. Khu rừng này cây cối rậm rạp, có không ít nơi có thể ẩn nấp, có điều hiện giờ tôi đang nôn nóng, nhất thời chẳng thèm quan tâm đến điều này, chỉ biết cấm đầu lao về phía trước.

Không tính tới kẻ áo xám đã ngã xuống, lúc này hãy còn ba kẻ khác đang đuổi theo tôi. Tôi chỉ là một nữ tử yếu đuối, thế mà giờ đây lại phải đồng thời đối mặt với ba tên sát thủ, muốn thắng được bọn chúng quả thực là còn khó hơn lên trời.

Bỗng nghe “chíu” một tiếng vang lên, từ nơi vai trái truyền tới cảm giác đau nhói, rồi tôi cảm thấy hai chân mềm oặt đi, thân thể cứ thế bổ nhào xuống đất.

“Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, thực không ngờ trên người ngươi lại có nhiều ám khí như vậy.” Đây là giọng của kẻ áo xám vừa rồi.

Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn một cách khó khăn, thấy kẻ áo xám đó cầm cung trong tay, lúc này đang đứng trước mặt tôi mà cúi đầu nhìn xuống. Từ nơi vai trái không ngừng truyền tới những cơn đau đớn tột cùng, tôi cúi đầu nhìn, thấy có một mũi tên đã đâm thấu qua vai mình, trên đầu mũi tên còn dính máu.

Trong tình huống như bây giờ, tôi không ngờ còn có tâm tư mà phát hiện mình chẳng khác nào một con quạ đen bị bắn rơi.

Kết cục của tôi chỉ e chẳng tốt đẹp gì…

Một kẻ áo xám khác không chút nể nang vung chân đá tôi một cái thật mạnh, làm tôi đau đến nỗi phải nhíu chặt đôi mày. Chỉ nghe hắn cất giọng thô bỉ nói: “Cái bộ dạng khi cau mày này quả đúng là không tệ…”

“Phì, ngươi thì chỉ khoái cái mòn này thôi.”

Máu trên vai chảy ra càng lúc càng nhiều, cảnh vật trước mắt tôi cũng theo đó mà dần trở nên mờ mịt. Giữa cơn mơ màng, tôi nhìn thấy có một kẻ áo xám rút ra một con dao găm sắc bén, liền không kìm được nhủ thầm, nếu như kiếp này của tôi kết thúc ở đây, liệu Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du có bám theo tôi tới kiếp sau không nhỉ?

Đột nhiên, kẻ áo xám đó biến hẳn sắc mặt, rồi chỉ sau nháy mắt đám người áo xám đang bao vây xung quanh tôi đã đổ gục xuống đất. Còn tôi lúc này đã được ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, bên tai không ngừng vang lên giọng nói đầy vẻ hoang mang lo lắng của Thẩm Hành.

“A Uyển, A Uyển, A Uyển…”

Tôi không còn sức để trả lời, chỉ cảm thấy giọng nói của Thẩm Hành hình như càng lúc càng rời xa mình hơn, cảnh vật trước mắt thì dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến thành một đốm đen nhỏ xíu.

Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy vai mình vẫn còn rấm rứt đau, vừa mở mắt ra tôi không chút bất ngờ khi lập tức nhìn thấy Thẩm Hành. Y lúc này đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một bát thuốc mà không ngừng khuấy nhẹ.

Tôi vốn cứ ngỡ sau khi tỉnh lại mình sẽ ở trong phủ Thái tử, có điều quan sát tình hình xung quanh một lát thì thấy nơi này thật không giống với phủ Thái tử chút nào, có vẻ giống một khách điếm hơn.

“A Uyển, tỉnh rồi sao?” Trên mặt Thẩm Hành lập tức lộ ra một tia mừng rỡ. “Thuốc đang còn ấm, con uống vào là vai sẽ không còn đau nữa đâu.”

Y cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, sau đó lại kê vào sau lưng tôi một chiếc gối mềm. “Trên mũi tên đó không có độc, con yên tâm. Bây giờ miệng vết thương chắc vẫn còn khá đau, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng chừng nửa tháng là sẽ ổn thôi. Thuốc có hơi đắng, con cố chịu đựng một chút. Ta đã chuẩn bị sẵn mứt rồi, còn là loại mứt của Trân Tu Bách Vị mà con thường ngày thích ăn nhất đấy.”

“Con…”

“Suỵt, đừng nói gì cả. Có chuyện gì chờ sau khi vết thương lành lại rồi hãy nói. Bây giờ uống thuốc đi.”

Thẩm Hành tỏ ra hết sức kiên quyết, thế là tôi đành ngoan ngoãn vâng theo lời y, uống sạch thuốc trong bát. Tôi vừa đặt bát thuốc xuống, Thẩm Hành lập tức ân cần đưa mứt tới. Tôi cắn thử một miếng, thấy mùi vị rất tuyệt, xem ra đây đúng là loại mứt đặc chế của Trân Tu Bách Vị rồi.

Tôi tò mò hỏi: “Nơi này không phải là Đại Phụng triều ư?”

Thẩm Hành đáp: “Ta đã tìm gặp ông chủ của Trân Tu Bách Vị và mua được bí quyết làm mứt tổ truyền từ chỗ ông ta.” Rồi y lại cười hỏi: “Có muốn ăn nữa không?”

Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Sư phụ, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.” Tôi ngước mắt lên chăm chú nhìn Thẩm Hành, nói tiếp: “Lần đào…”

Thẩm Hành cất tiếng cắt ngang lời tôi: “Đám sát thủ đó là do thế lực tàn dư của tiền triều ở Thiên Long triều phái tới.”

Tôi sững người ra, lại nghe Thẩm Hành nói tiếp: “A Uyển, bọn chúng muốn giết con, nhưng có ta ở đây, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể làm hại được con. Lần này ta quả thực đã sơ suất, không thể bảo vệ chu toàn cho con…”

Tôi hơi hé miệng ra, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hành đã nói: “Con đừng vội nói gì, cứ nghe ta nói đã. Lần này ta đã cứu mạng con, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy là con nợ ta một ân tình, đúng không?”

Tôi lại gật đầu lần nữa.

“Đã nợ người ta ân tình thì cần phải báo đáp, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy, con định bao giờ thì báo đáp ta? Định báo đáp như thế nào?” Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú. “Con cũng biết đấy, ta là Thái tử một nước, không thiếu thứ gì cả. A Uyển, con là người thông minh, con hẳn biết rõ mong muốn của ta là gì.”

Tôi mím chặt môi, mãi một hồi lâu sau mới nói: “Con biết.”

Kỳ thực sau khi được Thẩm Hành ứng cứu, tôi biết là mình không thể đào hôn được nữa rồi, vì dù có trốn đi xa đến mấy thì cũng sẽ bị y bắt về thôi. Lần này mọi đường đi nước bước của tôi đều bị Thẩm Hành nắm rõ mồn một, tôi nghĩ dù sát thủ không xuất hiện thì tôi cũng khó có cách nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay y được.

Hơn nữa… thế lực tàn dư của tiền triều ở Thiên Long triều còn đang nhìn chằm chặp vào tôi, tôi mà trốn đi một mình thì quả thực là không an toàn.

Cho nên, bây giờ tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm Thái tử phi thôi.

Tôi ngó nhìn Thẩm Hành, thấy y dường như vừa thở phào một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía tôi có thêm mấy tia dịu dàng. Kế đó, y đưa tay tới định xoa đầu tôi, tôi hơi rụt người về phía sau một chút.

Y buồn bả thu tay về, thấp giọng nói: “Ta biết là con không muốn gả cho ta, cũng biết là con ghét ta vì ta rốt lại cũng giống như Tư Mã Cẩn Du, chỉ toàn bày mưu tính kế với con. Nhưng chỉ cần con chịu ở lại bên cạnh ta, vậy là được rồi. A Uyển, ta sẽ đối tốt với con, thật đấy.”

Vì tôi bị thương nên thời gian cử hành hôn lễ đành tạm thời lùi lại.

Khi vào dưỡng thương trong phủ Thái tử của Thẩm Hành, tôi gặp được Bích Dung và Lê Tâm, hai người bọn họ nhìn thấy tôi thì đều hết sức vui mừng. Về sau, Bích Dung thừa dịp Thẩm Hành không có ở bên mà lén nói với tôi: “Công chúa, khi đó em vừa mới ra ngoài cửa Nam thì đã bị phát hiện rồi.”

Lê Tâm cũng lên tiếng phụ họa: “Phải đấy, phải đấy, khi đó sắc mặt Thái tử điện hạ khó coi vô cùng.”

Tôi hỏi: “Cớ sao mà lại bị phát hiện vậy?”

Lê Tâm đưa tay xoa ngực, tỏ vẻ đến bây giờ hãy còn chưa hết kinh hồn rồi mới nói: “Xe phượng vừa mới ra ngoài thì Thái tử đã đi tới xem qua một chút, khoảng cách cũng không gần lắm, ấy thế mà sắc mặt Thái tử lại lập tức biến đổi hẳn. Sau đó Thái tử tỏ ra vô cùng thất vọng và buồn bã, chỉ nói ra hai chữ “quả nhiên”. Công chúa, xem ra Thái tử điện hạ ngay từ sớm đã đoán được là Công chúa sẽ đào hôn rồi.”

Bích Dung cũng nói: “Về sau bọn em phải dừng lại ở cửa Nam rất lâu. Khi đó bọn em cứ ngỡ là Thái tử điện hạ sẽ phái người đi tìm Công chúa về, nhưng Thái tử sau khi im lặng hồi lâu lại chợt ra lệnh cho mọi người xuất phát.”

Chẳng trách sau đó tôi lại vừa khéo bắt gặp đội ngũ đưa rước dâu, hóa ra bọn họ đã dừng lại ở cửa Nam một thời gian dài. Thẩm Hành quả nhiên ngay từ sớm đã biết người ngồi trong xe phượng không phải là tôi, Bích Dung thậm chí còn chẳng gạt được y đến nửa canh giờ.

Ngẫm lại, phen trò chuyện ở ngoại thành khi đó nhất định là do Thẩm Hành cố ý nói cho tôi nghe rồi.

Bích Dung dè dặt đưa mắt nhìn tôi, nói: “Công chúa, người xem, phủ Thái tử này thực ra cũng tốt đấy chứ, mà Thái tử đối xử với người cũng chẳng chê vào đâu được, hay là người đừng đào hôn nữa nhé!”

Lê Tâm cũng gật đầu tỏ ý tán đồng. “Đúng thế, mấy ngày nay chẳng biết là có bao nhiêu người muốn gặp Công chúa, nhưng Thái tử đã ngăn tất cả bọn họ lại, nói là Công chúa cần phải dưỡng thương.”

“Có rất nhiều người muốn gặp ta ư? Trong số đó có sư thúc của ta không?”

“Hình như là có…”

Vừa khéo lúc này Thẩm Hành cất bước đi vào, nghe thấy thế thì liền hỏi: “Hình như là có cái gì?”

Lê Tâm quỳ xuống hành lễ với Thẩm Hành, cung kính đáp: “Công chúa hỏi là trong số những người đến bái phỏng có Thiện Tướng quân hay không.”

Thẩm Hành nhìn qua phía tôi.

Tôi không khỏi có chút chột dạ dời ánh mắt qua phía gốc san hô màu tím cao bằng nửa thân người ở ngay gần đó, không nói năng gì cả. Thẩm Hành đón lấy bát thuốc từ trong tay Lê Tâm, trầm giọng nói: “Các ngươi hãy ra ngoài cả đi.”

Y múc một thìa thuốc đưa tới bên miệng tôi. “Thuốc sắp nguội mất rồi này.”

Tôi nói: “Để tự con được rồi.”

Thẩm Hành im lặng một lát rồi mới đưa bát thuốc cho tôi. Thấy tôi đã uống xong thuốc, y bèn nói: “A Uyển, ta biết con đang nghĩ gì. Tuy y rất bất mãn với việc ta cưới con, nhưng không có lá gan phá rối đâu. Nếu con muốn nhờ y giúp đỡ thì chỉ hao tâm tổn sức thôi.”

Dường như ngay từ lúc gặp Thẩm Hành lần đầu, y đã luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Tôi thực sự ủ rũ vô cùng.

Có điều hai ngày sau, tôi thực sự đã gặp được Thiện Lăng. Lúc này đi cùng với Thiện Lăng còn có hai người khác mà tôi chưa từng gặp, bọn họ một nam một nữ, quần áo cùng những món đồ trang sức trên người toàn là loại thượng hạng.

Tôi xưa nay vốn chẳng có hứng thú với những người xa lạ, có điều vẻ mặt của hai người này lại khiến tôi không thể không chú ý, đặc biệt là người nam ở phía bên phải kia, toàn thân y đều toát ra vẻ quý phái, cặp mắt đen láy từ khi đi vào cửa tới giờ cứ luôn nhìn chằm chặp vào tôi.

Còn nữ tử áo đỏ phía bên trái thì cau mày nhìn tôi, trong cặp mắt long lanh mọng nước ngợp đầy vẻ phẫn nộ khó mà giấu được. Sau khi quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, cô ta còn tỏ ra hết sức coi khinh.

Tuy tôi xưa nay luôn cư xử thân thiện với mọi người, thường thì chẳng mấy khi tính toán những việc vặt vãnh, nhưng vị cô nương áo đỏ này vừa mới đi vào đã vênh mặt lên với tôi, rõ ràng là chẳng coi tôi ra gì.

Tôi vốn có nguyên tắc là người không phạm ta, ta chẳng phạm người; người nếu phạm ta, ta tất phạm người.

Tôi uể oải đưa tay chống cằm nói với Thiện Lăng: “Sư thúc, lần này người mang a hoàn tới cho con ư? Nhãn quan của người tệ quá, vị cô nương này vừa nhìn đã biết là thuộc loại không biết làm việc rồi, nuôi cô ta ở chỗ con thì chỉ tổ tốn cơm tốn gạo thôi.”

“Ngươi…” Khuôn mặt tức thì biến thành màu tím tái như gan lợn, nữ tử áo đỏ run rẩy chỉ tay về phía tôi, xem ra đang vô cùng tức giận.

Tôi khẽ “hừ” một tiếng, ai bảo cô vừa bước chân vào đây đã vênh mặt lên với tôi, Tiêu Uyển tôi chẳng phải là loại người dễ ức hiếp đâu nhé.

Nữ tử áo đỏ khẽ kéo tay Thiện Lăng, cất giọng hờn giận: “Sư huynh!”

Thiện Lăng khẽ gạt tay nữ tử áo đỏ ra, sau khi ném cho cô ta một ánh mắt an ủi liền quay sang nói với tôi: “Sư điệt, vị này cũng là sư thúc của con, tên gọi Cố Phán Tình. Con có thể gọi cô ấy là Phán Tình sư thúc.”

Lại là một sư thúc nữa.

Tôi đưa mắt liếc Cố Phán Tình, nói: “Úi chà, thật là thất lễ quá, hóa ra là sư thúc, không phải a hoàn. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Phán Tình sư thúc trông thật chẳng giống sư thúc chút nào.”

Cố Phán Tình tức thì trợn tròn hai mắt. “Ngươi…”

Đúng lúc này, nam tử toàn thân đều toát ra vẻ quý phái kia bỗng cất tiếng cắt ngang lời cô ta: “Phán Tình, cô nôn nóng gì chứ, hoàng tẩu chẳng qua chỉ đang đùa với cô đó thôi.” Y khom người hành lễ với tôi bằng một động tác cực kỳ tao nhã, rồi lại nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt của hoàng tẩu thì chắc hẳn hoàng huynh chưa từng nhắc đến đệ với tẩu rồi. Đệ là bào đệ của hoàng huynh, tên chỉ có một chữ An, hoàng tẩu có thể gọi đệ bằng tên tự là Lưu Uyên.”

Chẳng trách ngay từ khi mới nhìn thấy, tôi đã có cảm giác nam tử này quen mặt rồi, hóa ra y chính là bào đệ của Thẩm Hành.

Rồi y lại cười với tôi: “Đệ vẫn luôn muốn gặp hoàng tẩu, có điều hoàng huynh giữ chặt lắm, nhất quyết không chịu cho đệ gặp. Hôm nay đệ rốt cuộc đã được ngó thấy phương dung của hoàng tẩu rồi. Hoàng tẩu thú vị như vậy, chẳng trách hoàng huynh cứ nhớ mãi đến tẩu như thế.” Hơi dừng một chút, y chợt đưa tay vỗ đầu một cái, nói: “Úi, thiếu chút nữa thì quên mất, đệ có mang theo quà gặp mặt tới cho hoàng tẩu đây.”

Thẩm An lấy ra một chiếc hộp gấm.

Tôi liếc nhìn qua, thấy bên trong có đựng mấy cuốn cầm phổ.

Thẩm An nói: “Đệ từng nghe hoàng huynh nói hoàng tẩu là một người yêu thích âm luật, vừa khéo làm sao mấy hôm trước đệ vô tình kiếm được một cuốn cầm phổ do một vị cầm sư nức tiếng tiền triều sáng tác ra, thế là liền mang tới đây mượn hoa dâng Phật, mong là hoàng tẩu thích.”

Thích chứ, đương nhiên là thích rồi.

Món quà gặp mặt này thực là quá hợp ý tôi.

Đột nhiên, Cố Phán Tình đứng kế bên giậm mạnh chân. Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy cô ta không ngờ đã đỏ hoe hai mắt, kế đó còn bật khóc nức nở nói: “Các người ai cũng đều thích cô ta hết, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?”

Thẩm An cau mày nói: “Phán Tình, chớ có vô lễ!”

Những giọt nước mắt không ngừng lã chã tuôn rơi, Cố Phán Tình quay qua trừng mắt nhìn Thiện Lăng. “Sư huynh là đồ lừa đảo, rõ ràng huynh nói là sẽ giúp muội, thế mà bây giờ lại chẳng nói năng gì cả.”

Thiện Lăng có chút bối rối, trong mắt lộ rõ vẻ bất lực.

“Phán Tình sư muội…”

Cố Phán Tình lại giậm chân cái nữa. “Sư huynh, muội không thèm để ý tới huynh nữa.” Dứt lời liền chạy đi như bay. Tôi nhìn mà không kìm được trợn tròn mắt há hốc mồm, căn bản chẳng hiểu chuyện này là sao.

Thiện Lăng tỏ ra khá nôn nóng, thậm chí còn quên cả cáo từ, cứ thế chạy đuổi theo luôn.

Thẩm An khẽ ho một tiếng, nói: “Phán Tình có hơi trẻ con một chút, đều là tại thường ngày được mọi người nuông chiều quá thành quen đấy thôi, hoàng tẩu chớ nên tính toán với cô ấy làm gì.”

Sau khi Thẩm An rời đi, Lê Tâm lập tức nói: “Công chúa, trước đây em từng nghe hạ nhân trong phủ Thái tử nói là mọi người trong chốn đô thành đều biết người mà đại tiểu thư Cố Phán Tình của phủ Tể tướng thích nhất chính là Thái tử điện hạ.”

Tôi lẳng lặng suy tư về chứ “thích” đó, ngoài miệng thì cất giọng ơ hờ: “Vậy sao?”

Lê Tâm lập tức gật đầu lia lịa. “Dạ phải! Cô nàng Cố Phán Tình đó từ nhỏ đã ái mộ Thái tử điện hạ rồi, bấy lâu nay vẫn luôn hy vọng bản thân có thể trở thành Thái tử phi!”

Trong lúc dùng bữa tối, Thẩm Hành chợt hỏi tôi: “Hôm nay Thiện Lăng đã tới đây sao?”

Tôi đưa mắt liếc Thẩm Hành. “Có ai tới đây mà sư phụ lại không biết ư? Sư phụ, người có gì thì cứ nói thẳng ra là được, không cần phải vòng vo đâu.”

Thẩm Hành buông đũa xuống, tỏ vẻ khá căng thẳng nói: “A Uyển, trong lòng ta bấy lâu chỉ có duy nhất một người. Dù người khác có thích ta thì ta chỉ thích một mình con thôi.”

Tôi tùy ý đáp qua loa một tiếng.

“A Uyển.” Thẩm Hành chợt nghiêm túc gọi tên tôi.

Tôi nuốt chỗ thức ăn trong miệng vào bụng, rồi bèn hờ hững ngước mắt nhìn y.

Thẩm Hành khẽ thở dài một tiếng. “Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, được không?”

Tôi chớp chớp mắt. “Suy nghĩ linh tinh cái gì?”

Thẩm Hành không trả lời tôi, chỉ nói: “Vết thương của con đã lành hẳn rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt lành, chúng ta hãy thành thân vào hôm đó đi. Mọi việc về cơ bản đều là thế nào đơn giản thì làm thế đó, sẽ không vất vả lắm đâu.”

Tôi nghiêm túc nói với Thẩm Hành: “Sư phụ, con biết là người đang lo lắng điều gì. Người yên tâm, lần này con sẽ không đào hôn nữa đâu. Con nợ người một mối ân tình, cho nên con nhất định sẽ báo đáp. Tiêu Uyển con xưa nay luôn là một người đã nói thì sẽ giữ lời.”

Thẩm hành khẽ cười gượng, cụp mắt thấp giọng nói: “Thôi vậy, bất kể là vì báo đáp ân tình hay là vì cái gì khác, chỉ cần con bằng lòng gả cho ta là được, ta thực không nên mong đợi quá nhiều.”

Ngày tôi với Thẩm Hành thành hôn vừa hay là một ngày xuân nắng vàng ươm tươi đẹp. Thẩm Hành ở trong hoàng cung chờ tôi, còn tôi thì xuất giá từ phủ Thái tử. Trong phủ Thái tử cũng có trồng một rừng đào, trước khi xe ngựa chở tôi rời phủ, tôi vén rém xe nhìn ra phía ngoài một chút.

Chỉ thấy sắc đào rực rỡ, muôn vàn bông đào đều đã nở bung.

Trong cơn mơ màng, tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt giữa mình và Thẩm Hành. Hình như đó là chuyện mới từ năm ngoái, khi ấy y đứng dưới một gốc đào, hai chúng tôi nhìn nhau từ xa, tất thảy vừa như thực lại vừa như ảo, ngợp đầy một vẻ mộng mị.

Tôi vốn cho rằng Thẩm Hành chỉ nói chơi với tôi mà thôi, bởi hôn lễ của đương kim Thái tử Đại Phụng triều làm sao có thể đơn giản được, cho nên ngay từ sớm tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc phải chịu vất vả rồi. Có đâu ngờ mọi quá trình sau đó đều khá nhẹ nhàng, tôi chỉ việc đứng bên cạnh Thẩm Hành, thậm chí còn chẳng cần làm bộ làm tịch gì cả.

Nhờ có chiếc khăn đỏ trùm đầu, căn bản không người nào có thể nhìn thấy vẻ mặt của tôi.

Khi cùng Thẩm Hành bái thiên địa, chẳng rõ vì sao tôi đột nhiên lại nhớ tới Tạ Uyển. Trong kiếp trước Tạ Uyển thì chỉ mong được gả cho Thẩm Yến, trong kiếp này Tiêu Uyển thì không thể không gả cho Thẩm Hành, chẳng biết đây có phải là chuyện được vận mệnh an bài sẵn hay không nữa.

“Công chúa.” Bích Dung nôn nóng cất tiếng gọi tôi, giọng nói nghe rất nhỏ, rất nhẹ.

Tôi tỉnh táo trở lại, thấy xung quanh tĩnh lặng không có tiếng động nào. Tới lúc này tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, hình như vừa rồi hỷ nương đã hô nhất bái thiên địa, còn tôi thì lại đang bận suy nghĩ vẫn vơ. Thẩm Hành ghé lại gần tôi, cất giọng gượng gạo: “A Uyển, con đã hứa với ta rồi cơ mà.”

Tôi nói: “Vừa rồi con hơi thiếu tập trung.”

Tôi nghe thấy Thẩm Hành thở phào một hơi, rồi sau đó y liền trầm giọng nói: “Làm lại lần nữa đi, vừa rồi Thái tử phi hơi căng thẳng.”

Hỷ nương lại hô lên lần nữa: “Nhất bái thiên địa.”

Lần này thì tôi không mất tập trung nữa, tay cầm dải lụa đỏ khom người bái lạy. Khi phu thê giao bái, tôi có thể cảm nhận được dải lụa đỏ mà mình đang cầm trong tay rung lên mấy lần, đoán chừng là do Thẩm Hành căng thẳng quá.

Tôi nghĩ, trước đó Thẩm Hành đã yêu cầu tôi gả cho y để báo đáp ân tình cứu mạng, bây giờ bài đường xong, vậy tức là ân tình đã trả xong rồi chứ nhỉ? Có điều trong trí nhớ của tôi, việc gả chồng hình như không chỉ đơn giản thế này…

Tiếp đó, tôi cứ nghĩ mãi về một vấn đề không liên quan, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, mọi người đang nói những gì, tôi căn bản chẳng buồn để tâm đến. Có lẽ Thẩm Hành đã chú ý tới việc tâm tư tôi đang để tận đâu đâu, bèn kêu Bích Dung và Lê tâm đưa tôi về phòng tân hôn trước.

Vừa về đến phòng tân hôn, tôi liền kéo chiếc khăn đỏ trùm đầu xuống, làm cho Bích Dung sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt. “Úi chao, Công chúa, chiếc khăn đỏ trùm đầu này phải để cho Thái tử điện hạ tự mình vén lên…”

Tôi nói: “Ta biết. Dù sao thì sư phụ cũng không thể về ngay bây giờ được, hôm nay ta đã phải đội cái khăn chết tiệt này suốt cả ngày rồi, bây giờ nhìn vào đâu cũng chỉ thấy mỗi màu đỏ, thực là khó chịu vô cùng.”

Lê Tâm nói: “Công chúa, người nên đổi cách xưng hô đi thôi, không thể tiếp tục gọi là sư phụ được.”

“Cũng có sao đâu, với lại ta gọi thế cũng quen rồi. Sư phụ chắc sẽ không bận tâm tới ba cái chuyện vặt vãnh này đâu.” Tôi còn muốn tháo chiếc mũ phượng nặng trịch trên đầu xuống, đội nó suốt cả ngày, cổ tôi chừng như sắp gãy ra đến nơi. Có điều nếu tôi thực sự tháo nó xuống, chỉ sợ Bích Dung sẽ biến thành mặt cắt không còn hột máu mất.

Bích Dung đi tới xoa bóp cổ cho tôi.

Bích Dung xoa bóp rất có nghề, khiến tôi lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi khẽ rên lên mấy tiếng, khóe mắt vô tình liếc qua phía Lê tâm, đột nhiên phát hiện mặt mũi thị lúc này đã trở nên đỏ bừng, xem bộ dạng thì hình như có lời gì đó muốn nói nhưng lại không dám.

Tôi hỏi: “Lê Tâm, ngươi muốn nói gì à?”

Lê Tâm tỏ ra vô cùng lúng túng, đôi tay cứ mân mê góc áo không ngừng, mãi một lát sau mới đáp: “Em chỉ đột nhiên nghĩ tới việc… Công chúa sau khi động phòng hoa chúc sẽ biến thành phụ nữ thôi.”

Tôi đưa tay xoa cằm.

Động phòng hoa chúc? Hừm, cái này cũng là một phần của việc báo đáp ân tình chứ nhỉ?

Bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân, kế đó là giọng nói của Thẩm Hành: “Các ngươi khỏi cần đi vào, cứ chờ ở bên ngoài này là được.”

Bích Dung biến hẳn sắc mặt, vội vàng nói: “A, Thái tử sắp vào rồi, Lê Tâm, mau đội khăn trùm đầu lên cho Công chúa đi.”

Lê Tâm cũng tỏ ra hết sức hoang mang, rồi có lẽ là vì căng thẳng quá nên đôi tay đang cầm chiếc khăn đỏ trùm đầu hơi run lên, chiếc khăn cứ thế rơi xuống đất. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống định nhặt nó lên, nào ngờ không khéo làm sao, hai cái đầu của bọn họ va vào nhau đánh “bốp” một cái. Cả hai tức thì bật người ra sau, rồi cùng ngồi bệt xuống lớp thảm gấm được trải ra dưới đất.

Tôi chớp chớp mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hành đang đi vào.

Tôi cười hì hì cất tiếng gọi to: “Sư phụ.”

Lê Tâm và Bích Dung vội vàng bò dậy, sau đó cúi đầu cụp mắt đứng im một chỗ, căn bản không dám nhìn Thẩm Hành. Ánh mắt Thẩm Hành lúc này đã trở nên sâu thẳm, y cất bước đi thẳng tới, khi ngang qua chỗ Lê Tâm thì bèn rút lấy chiếc khăn đỏ trùm đầu mà thị đang cầm trong tay.

Y nói: “Hai ngươi ra ngoài cả đi.”

Lê Tâm và Bích Dung vội đáp “vâng” một tiếng, sau đó nhanh chóng lủi ra ngoài. Cửa phòng được đóng lại, trong phòng lúc này chỉ còn có tôi và Thẩm Hành ở riêng bên nhau, trước cửa sổ, cặp nến rồng phượng vẫn đang tỏa ra những tia sáng ấm áp.

Nói ra thì đúng là kỳ lạ, tôi cũng không phải là chưa từng ở riêng bên cạnh Thẩm Hành bao giờ, nhưng lần này cảm giác lại hơi khang khác, đặc biệt là khi y chăm chú nhìn tôi, mắt không chớp lấy một lần.

Tôi khẽ ho một tiếng, nói với giọng hơi mất tự nhiên: “Dù sao thì khăn trùm đầu cũng được kéo xuống rồi, không cần thiết phải…”

Tôi còn chưa nói xong thì đã cảm thấy mũ phượng nặng hơn một chút, khung cảnh trước mắt lại một lần nữa chìm vào giữa màu đỏ. Tôi vô thức đưa tay lên định kéo chiếc khăn đỏ đang che tầm mắt của mình xuống, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Thẩm Hành giữ lại, rồi y khẽ nói: “Đừng chạm vào, thứ này phải để phu quân của con tự tay vén lên mới được.”

Thế là tôi đành buông tay xuống.

Nhưng Thẩm Hành lại không lập tức vén khăn lên, còn dắt tay tôi đi tới ngồi xuống bên giường. Tôi lúc này có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Thẩm Hành đã trở nên hơi dồn dập, hơn thế, từ trong lòng bàn tay y còn rỉ ra đầy mồ hôi, rất nhớp nháp, khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.

Tôi thử rụt tay về nhưng mấy ngón tay mới chỉ vừa động đậy một chút thì Thẩm Hành đã dùng sức nắm chặt hơn. Sau đó, y thoáng lộ vẻ hoang mang nói: “A Uyển, con đã đồng ý là sẽ gả cho ta rồi cơ mà, bây giờ không được hối hận đâu đấy.”

Tôi nói: “…Con đâu có hối hận. Chỉ là lòng bàn tay sư phụ ra nhiều mồ hôi quá, làm con cảm thấy hơi khó chịu.”

Tôi còn chưa dứt lời thì Thẩm Hành đã vội vàng buông tay ra, ấp úng nói: “Ta… ta chỉ hơi căng thẳng thôi.”

Tôi bình tĩnh nói: “Có gì đâu mà phải căng thẳng.”

Thẩm Hành im lặng.

Tôi lại nói tiếp: “Sư phụ, con hơi mệt rồi, người có thể vén khăn nhanh lên một chút được không?”

Lần này Thẩm Hành rốt cuộc đã chịu hành động, chiếc khăn đỏ trùm đầu nhanh chóng được vén lên, lọt vào mắt tôi là khuôn mặt anh tuấn vô song kia của Thẩm Hành. Y nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt dường như ẩn chứa muôn vàn lời muốn nói, chỉ đáng tiếc tôi lại chẳng hiểu được chút nào.

Đột nhiên, trong đầu tôi chẳng hiểu sao lại xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Cũng trong một gian phòng tân hôn tương tự thế này, nam tử vận một bộ đồ tân lang đỏ rực, bình tĩnh vén chiếc khăn đỏ trùm đầu của tân nương tử đang lộ vẻ thẹn thùng và ngóng trông lên, sau đó dùng giọng cực kỳ hờ hững nói:

“A Uyển, ta là người không có trái tim.”