Chương 20 (tt) Viên mãn
Tôi quả nhiên đã tìm thấy một chiếc chìa khóa trong ngăn ngầm ở dưới gầm giường. Có điều Cẩn Du luôn theo sát bên cạnh tôi, tôi thực không biết phải làm sao để giao chìa khóa cho Thẩm Hành. Về sau tôi nghĩ ra một cách, bèn nói với Cẩn Du: “Trời sắp chuyển lạnh rồi, nghe nói trên núi Chi Kỳ có rất nhiều cáo, phu quân đi săn lấy mấy con về may áo cho thiếp được không?”
“Ồ? A Uyển thích mặc áo lông cáo ư?” Cẩn Du chợt nắm chặt lấy bàn tay tôi.
Tôi không dám ngoảnh đầu lại, chỉ khẽ gật đầu. “Dạ.”
Ánh mắt Cẩn Du dần trở nên sâu thẳm, rồi mãi một hồi lâu sau chàng mới nói: “Nếu A Uyển đã thích, dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa vi phu cũng sẽ đi lấy về đây cho nàng.”
Nghe thấy lời này, tôi lập tức cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi không biết nếu trái tim không bị khống chế, người mà tôi yêu sẽ là Cẩn Du hay là Thẩm Hành, có điều bây giờ việc mà tôi muốn làm chính là phá bỏ sự khống chế ấy.
Tôi không muốn bị người khác khống chế nữa.
Sau khi Cẩn Du rời khỏi sơn trang, tôi đi tìm Thẩm Hành, giao chìa khóa cho y.
“Dịch Phong đang ở đâu?”
Thẩm Hành không trả lời mà hỏi lại tôi: “Nàng làm sao mà tìm được chìa khóa vậy?”
Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Thẩm Hành nghe, còn nói với y tôi đã bịa chuyện để khiến Cẩn Du tạm thời rời khỏi đây. Thẩm Hành nghe xong thì thoáng lộ vẻ trầm ngâm. Tôi hỏi: “Có gì không ổn ư?”
Thẩm Hành khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, để ta dẫn nàng tới chỗ Dịch Phong. Có điều nơi đó khá lạnh, nàng cứ nên khoác thêm một chiếc áo choàng nữa thì hơn.”
Tôi ngỡ rằng Dịch Phong bị giam ở một nơi nào đó giống như địa lao, vô cùng lạnh lẽo, nên Thẩm Hành mới bảo tôi khoác thêm áo choàng. Chẳng ngờ sự thật lại không giống như tôi nghĩ, vì sau khi Thẩm Hành dùng chìa khóa mở một cánh cửa lớn nặng nề ra, từ bên trong lập tức phả ra một luồng hơi lạnh tột cùng băng giá.
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Hành gật đầu.
Tôi nhủ thầm người sống mà bị nhốt trong hầm băng này có lẽ sẽ bị đông cứng lại mà chết mất. Nam tử tên Dịch Phong này rốt cuộc có thù sâu đậm đến mức nào với Cẩn Du mà lại bị giam trong hầm băng như thế?
Thẩm Hành nói: “Bên trong lạnh lắm, nàng có muốn đi vào cùng ta không?”
Tôi nói giọng chắc nịch: “Có, tất nhiên là có chứ?”
“Ta đã chuẩn bị sẵn lò sưởi cầm tay rồi, nàng cầm lấy, như vậy sẽ ấm hơn một chút.”
Tôi nói: “Vậy ngài…”
Thẩm Hành khẽ cười nói: “Ta không sợ lạnh.”
Tôi ôm theo lò sưởi cầm tay cùng Thẩm Hành đi vào trong hầm băng. Đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy khắp nơi đều là những tảng băng lớn, từng làn khí lạnh từ đó tỏa ra không ngừng. Đột nhiên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một cỗ quan tài bằng băng. Thẩm Hành ngăn tôi lại không cho tôi đi về phía đó.
“Để ta qua đó xem thử trước đã.”
Thẩm Hành đứng trước quan tài băng quan sát một lát, sau đó mới nỏi: “A Uyển, nàng cũng qua đây đi.”
Tôi ôm chặt lò sưởi cầm tay rồi liền đi về phía trước, sau đó thò đầu vào nhìn, thấy trong quan tài băng có một nam tử đang nằm, tướng mạo giống hệt như người trong bức họa mà Thẩm Hành đã cho tôi xem ngày trước, ngoài đôi môi tái nhợt ra thì không có chỗ nào khác người sống cả.
Tôi không kìm được hỏi: “Y đang ngủ hay là đã… chết rồi vậy?”
Thẩm Hành đáp: “Chết rồi, hơn nữa y chắc hẳn đã tự sát mà chết. Cây trâm trên ngực y vẫn còn lưu lại vết máu, có lẽ lúc sinh tiền y đã dùng hết sức lực toàn thân để nắm chặt cây trâm này. Nàng hãy nhìn lòng bàn tay phải của y xem, ở đó có những dấu vết rất phù hợp với vết máu trên cây trâm.”
Đây dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chết nhưng lại chẳng hề sợ hãi. Nhìn nam tử tên gọi Dịch Phong trước mặt, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác sắp được giải thoát.
“Tại sao y phải tự sát?”
Thẩm Hành lắc đầu nói: “Y là mấu chốt để Mãn Kỳ thi triển bí thuật, muốn giải trừ được sự khống chế mà nàng đang phải chịu, biện pháp duy nhất chính là khiến cho Dịch Phong hoàn toàn biến mất.”
Muốn khiến cho Dịch Phong đã trở thành một cỗ thi thể hoàn toàn biến mất, vậy thì chỉ có duy nhất một cách là thiêu hủy xác y. Nhưng… làm như vậy hình như có hơi tàn nhẫn. Dịch Phong vốn chỉ là một người vô tội, hơn nữa còn rất có khả năng là vì tôi mà chết, cho nên tôi thực sự không đành lòng hủy hoại thi thể của y.
Thẩm Hành chợt nói: “A Uyển, có phải nàng cảm thấy làm như vậy là quá tàn nhẫn không?”
Tôi cắn chặt môi, khẽ gật đầu.
Thẩm Hành chỉ nói: “Không lâu trước đây nàng từng hỏi ta có tin vào kiếp trước kiếp này không, việc này chắc nàng còn nhớ chứ?” Thấy tôi gật đầu, y lại nói tiếp: “Trong Phật giáo có giảng về kiếp trước kiếp này, cũng có nói tới thuyết nhân quả tuần hoàn, quả mà Dịch Phong phải nhận trong kiếp này có lẽ là vì cái nhân y đã trồng xuống trong kiếp trước, hoàn toàn hợp với lẽ tự nhiên. Mọi việc chúng ta làm đều là do trời định, ý trời đã vậy, chúng ta cũng không có cách nào khác. Hơn nữa Tư Mã Cẩn Du giam cầm thi thể của Dịch Phong ở đây kỳ thực cũng là ngăn cản con đường đầu thai của y, chúng ta thiêu hủy thi thể của y vừa hay có thể giúp y giải thoát, xét kĩ ra còn là giúp y chứ chẳng hại y đâu.”
Nghe Thẩm Hành nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Hành cạy nắp cỗ quan tài băng ra, sau đó liền vác Dịch Phong lên vai. Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị rời khỏi hầm băng, Cẩn Du đột nhiên xuất hiện. Khuôn mặt chàng lúc này ngợp vẻ lạnh lùng, cặp mắt phượng hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào tôi, bên trong chất chứa nỗi tức giận.
Chàng nói với tôi: “A Uyển, nàng hư quá.”
Chàng khẽ ngoắc ngón tay với tôi. “Mau đến chỗ vi phu nào.”
Lời của Cẩn Du còn chưa dứt tôi đã không kìm được cất bước đi về phía chàng. Đúng lúc này Thẩm Hành chợt gọi tôi một tiếng “A Uyển”, tôi liền giật mình tỉnh táo trở lại, không đi tiếp nữa. Cẩn Du hơi cau mày lại.
Chàng hỏi: “A Uyển, nàng có yêu ta không?”
“Yêu.” Tôi không chút do dự trả lời ngay, song chữ ấy không hề xuất phát từ tình cảm mà đã trở thành một phản ứng bản năng của tôi. Tôi lại nói tiếp: “Nhưng thiếp biết điều đó chỉ là giả dối, chàng cần một tình cảm giả dối như vậy để làm gì? Chàng kêu Mãn Kỳ thi triển bí thuật để lừa mình dối người, phu quân, chàng không cảm thấy nực cười ư?” Tôi dừng lại một chút. “Chàng xem, ngay đến hai chữ phu quân này thiếp nói ra cũng chẳng phải là theo ý nguyện của bản thân.”
Cẩn Du nói: “Lừa mình dối người hay thế nào cũng được, ta chỉ cần nàng ở bên ta thôi, chỉ cần trong trái tim nàng có ta thôi. A Uyển, nàng mau qua đây, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng đấy.”
Tôi cắn răng nói: “Thiếp không qua.”
Cẩn Du cười khẩy nói: “Nàng muốn đi theo Thẩm Hành ư? A Uyển, nàng chớ nên quên, đứa bé trong bụng nàng là của ta, ta mới là cha của con nàng. Nàng quên những ngày tháng triền miên ân ái bên nhau của chúng ta khi trước rồi ư? Nàng quên là trên từng tấc da tấc thịt của nàng đều có dấu tích của ta ư? Cho dù hắn có thể chấp nhận nàng, nhưng hắn còn là Thái tử Đại Phụng triều nữa, nàng nghĩ người Đại Phụng triều có thể chấp nhận nàng ư? Sau này nếu hắn đăng cơ thành Hoàng đế, nàng và con của chúng ta sẽ bị người đời chỉ trích, những chuyện này nàng đều có thể chấp nhận được ư?”
“Thiếp…” Tôi thực sự không biết phải nói gì.
Đúng lúc này Thẩm Hành chợt nói: “Ta không phải là ngươi, A Uyển sẽ không bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy. Bất kể đứa bé trong bụng A Uyển là của ai, ta chỉ cần biết rằng đó là con của A Uyển mà thôi. Ngươi ắt là không biết, trước đây ta từng nói với A Uyển, dù gặp phải chuyện gì thì giữ tính mạng cũng là điều quan trọng nhất, những thứ khác ta đều không hề để bụng. Chỉ cần nàng ấy còn sống, cho dù nàng ấy có thiếu chân cụt tay ta cũng vẫn nguyện lòng coi nàng ấy như báu vật, và nàng ấy sẽ vĩnh viễn là A Uyển mà Thẩm Hành ta yêu quý nhất.”
Lúc này, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tình ý của Thẩm Hành, tự nơi đáy lòng như có thứ gì đó không ngớt trào dâng.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hành.
Y dịu dàng nói với tôi: “A Uyển, nàng không cần lo lắng chuyện gì cả, mọi chuyện đều đã có ta rồi.”
“Vậy ư?” Cẩn Du nở một nụ cười giễu cợt. “Muốn được như vậy thì ngươi cần phải sống sót qua ngày hôm nay đã. A Uyển, nàng thực sự cho rằng có thể dễ dàng tìm được Dịch Phong như vậy mà không cần trả giá gì ư? Lẽ nào nàng nghĩ ta không biết gì về sự qua lại lén lút giữa nàng và Thẩm Hành? Ta chẳng qua chỉ bày ra một cạm bẫy để dụ hắn tới thôi. Thi thể của Dịch Phong kỳ thực đã bị ta tẩm độc rồi, và đó là một loại kịch độc mà không thuốc nào giải được.”
Tôi lập tức nhìn qua phía thi thể của Dịch Phong trên người Thẩm Hành. Lúc này, động tác đầu tiên của Thẩm Hành chính là vứt thi thể của Dịch Phong xuống, sau đó nhanh chóng tránh xa khỏi tôi.
Tôi trừng mắt lên nhìn Cẩn Du. “Ngươi căn bản không yêu gì ta cả. Nếu ngươi yêu ta thì lúc xưa đã chẳng bày mưu để ta bị Thẩm Hành bắt đi.”
Cẩn Du biến hẳn sắc mặt. “Hóa ra nàng đã biết rồi.”
Tôi nói: “Đúng thế, ta biết hết rồi. Ngươi đã dám làm mà còn sợ bị người ta biết ư? Ngươi căn bản không yêu gì ta cả, ngươi chẳng qua chỉ muốn trả thù Thẩm Hành mà thôi!”
Hắn trừng mắt lên hằn học nhìn tôi. “Nàng thì biết cái gì? Nàng căn bản không biết gì hết! Nếu ta không yêu nàng thì đã chẳng bám theo nàng tới tận kiếp này. A Uyển, nàng thật nhẫn tâm quá đỗi! Nàng biết không, nàng chính là người không có tư cách chỉ trích ta nhất. Ta bấy lâu luôn rất mực yêu nàng, một lòng muốn cưới nàng làm vợ, nhưng nàng đã làm ra chuyện gì chứ? Nàng bất chấp luân thường đạo lý, nhất quyết đòi gả cho sư phụ nàng, một người lớn hơn nàng cả chục tuổi! Ta một lòng một dạ nghĩ tới nàng, thế mà nàng lại chưa từng để ta vào trong mắt. Khi ta bị những người xung quanh cười chê, nàng rốt cuộc đang làm cái gì?”
Cho dù tôi không biết khi đó mình đã nghĩ thế nào, nhưng từ trong những lời này của hắn tôi lại có thể biết được một việc.
Tôi nói: “Ngươi cứ luôn mồm nói là muốn cưới ta làm vợ, nhưng ngươi có từng nghĩ tới ý nguyện của ta chưa? Ngươi nói là ngươi luôn rất mực yêu ta, nhưng khi đó ta có yêu ngươi hay không lẽ nào ngươi lại không biết? ngươi yêu ta, nhưng ngươi không thể bắt ta phải yêu lại ngươi được. Có lẽ ngươi thực sự yêu ta, nhưng ta nghĩ Mãn Kỹ và Đào Chi nói đúng, xét cho cùng ngươi vẫn yêu cái mà ngươi không thể nào có được hơn.”
“Câm miệng! Câm miệng!”
Sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi, cả khuôn mặt đều như méo mó cả đi. Đột nhiên, hắn cất tiếng cười điên cuồng. “Nếu đã vậy, hôm nay chúng ta hãy cùng chết với nhau đi. Kiếp trước ta đã thua, kiếp này ta cũng vẫn thua, nhưng kiếp sau ta nhất định sẽ không thua nữa. Ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ta tin rằng đến cuối cùng ta sẽ là người chiến thắng.”
Hắn rảo bước đi tới, hình như muốn chụp lấy tay tôi.
Tôi sợ quá, vội vàng tránh tới sau lưng Thẩm Hành. Thẩm Hành lập tức bước tới chắn trước mặt tôi.
Cẩn Du cười khẩy nói: “Thân thủ của ngươi đúng là tốt hơn ta, nhưng ngươi nghĩ ngươi còn sống được bao lâu nữa? Thứ kịch độc mà ta hạ chỉ cần nửa canh giờ là đủ lấy đi tính mạng một người rồi, ngươi có thể bảo vệ nàng ấy tới bao giờ đây?”
Thẩm Hành quả nhiên đã bị trúng độc.
Tôi nhìn thấy tai y lúc này đã thay đổi màu sắc, từ hồng hào biến thành tím tái hết sức kỳ dị. Nhưng cho dù đã trúng độc, Thẩm Hành vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. “Ta còn sống lúc nào thì sẽ bảo vệ nàng ấy tới lúc đó.” Khi nói ra những lời này, Thẩm Hành lén dùng tay ra hiệu “mau chạy đi” ở phía sau lưng tôi.
Lòng tôi lúc này rối như tơ vò, hai chân giống như đã bị đóng đinh trên mặt đất, căn bản chẳng thể động đậy được.
Cẩn Du cười vang nói: “A Uyển, ta đã cho nàng cơ hội cuối cùng rồi, nhưng nàng lại không biết nắm lấy. Hôm nay, tất cả chúng ta đều đừng hòng có thể rời khỏi nơi này.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nổ dữ dội vang lên, sau đó toàn bộ trời đất đều như đang chấn động, những mảnh băng vụn rơi xuống không ngừng, tôi liền vô thức đưa tay lên bảo vệ bụng. Đúng lúc này Thẩm Hành chợt nhào tới, đẩy ngã Cẩn Du xuống đất.
Rồi y biến hẳn sắc mặt, hô to: “A Uyển, đi mau!”
Hai chân tôi vốn không thể động đậy, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Thẩm Hành thì không ngờ lại có thể di chuyển được. Tôi không do dự thêm nữa, vội vàng tránh khỏi những mảnh băng vụn rơi xuống mà chạy ra phía ngoài. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi sẽ không đi, nhưng lúc này trong bụng tôi còn có một sinh linh khác, tôi không thể để nó gặp nguy hiểm được.
Khi theo Thẩm Hành tới đây, tôi đã phải đi qua một địa đạo rất dài, bây giờ hầm băng chừng như sắp sập tới nơi, địa đạo cũng theo đó mà lung lay không ngớt, đất đá vụn rơi xuống rào rào.
Tôi cắn răng chạy vội ra ngoài, hai tay vẫn cố gắng bảo vệ bụng.
Đột nhiên, Mãn Kỳ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi nhớ tới bí thuật của Mãn Kỳ, thế là liền giống như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay cô ta. “Mãn Kỳ cô nương, bọn họ…”
Rõ ràng đang là thời khắc vô cùng nguy cấp, song lúc này Mãn Kỳ vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, dường như tất thảy mọi thứ xung quanh đều không khiến cô ta cảm thấy bất giờ. Cô ta cắt ngang lời tôi: “Ta biết rồi, cô ra ngoài trước đi!”
Dứt lời, cô ta cứ thế đi vào sâu bên trong địa đạo, chẳng buồn ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Khi tôi chạy đến cửa ra của địa đạo và bắt đầu có thể hít thở không khí ở bên ngoài, toàn bộ địa đạo bất thình lình đổ sụp xuống, bốn phía tức thì biến thành mảnh hoang lương. Tôi ngẩn ngơ nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt, lại nghĩ tới việc dưới lòng đất đang có ba người bị chôn vùi, thế là trái tim bất giác nhói đau, một ngụm máu tươi cứ thế phun ra từ trong miệng.
Sau đó, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ tôi đã nhìn thấy rất nhiều chuyện của cả kiếp trước lẫn kiếp này, tất cả cứ đan xen vào nhau, mà giấc mơ đeo bám tôi suốt mười sáu năm trời kia đã lại một lần nữa xuất hiện. Có điều khác với trước đây, lần này nó không còn là những mảnh vụn rời rạc nữa mà biến thành kiếp trước hoàn chỉnh của tôi.
Cả trong kiếp trước lẫn kiếp này, mọi tình cảnh khi tôi và sư phụ ở bên nhau đều lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
“A Uyển, ta là người không có trái tim.”
“Sư phụ, con là người không có trái tim.”
Tuy đã qua rất lâu rồi nhưng những tình cảnh này khi xuất hiện trong giấc mộng của tôi lại rõ ràng quá đỗi. Trong kiếp trước, sư phu là người không có trái tim, khiến tôi phải khổ sở chờ đợi mười năm, còn trong kiếp này tôi là người không có trái tim, sư phụ cũng đã phải khổ sở chờ đợi tôi mười mấy năm ròng.
Rốt cuộc là ai chờ ai, ai làm khổ ai, ngẫm lại mới thấy, tất cả dường như đều ứng với cái gọi là “nhân quả tuần hoàn” của nhà Phật.
Sau khi tỉnh lại, tôi vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy Mãn Kỳ.
Trong đầu lúc này đang chứ quá nhiều thứ, thế nên tôi nhất thời cảm thấy có chút mơ màng. Nhưng cảnh tượng địa đạo đổ sụp hôm đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của tôi, tôi vội vàng nắm chặt lấy bàn tay Mãn Kỳ, nôn nóng hỏi: “Sư… sư phụ đâu rồi?”
Mãn Kỳ liếc mắt nhìn tôi, hờ hững nói: “Chết rồi.”
Tôi sững người.
“Chết… chết rồi?”
Cô ta nói: “Cô nghe vậy mà không hiểu ý của ta hay sao? Thẩm Hành đã trúng phải kịch độc, khi ta cứu được y ra ngoài thì chẳng thể làm gì hơn được nữa. Cô đã hôn mê mấy ngày rồi, có điều cô cứ yên tâm, ta biết là cô còn muốn nhìn mặt y lần cuối, cho nên vẫn chưa chôn cất y. Hiện giờ thi thể của y đang được để trong tiểu viện mà ta tạm trú khi trước, cô cứ tới đó là sẽ thấy ngay.”
Dường như có một con sâu đột ngột chui vào trong trái tim tôi, khiến tôi đau đến rơi nước mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã lại lau khô nước mắt.
“Ta phải đi nhìn mặt sư phụ lần cuối.” Trong cơn mơ màng, tôi buông tay Mãn Kỳ ra, sau đó loạng choạng bước xuống giường, ngay đến tất và giày cũng chẳng xỏ, cứ thế chạy thẳng ra ngoài.
Trong kiếp trước, lúc lâm chung tôi đã từng oán hận sư phụ, thậm chí còn nghĩ nếu có một ngày nào đó sư phụ yêu tôi, tôi nhất định phải bắt sư phụ chịu khổ mới được. Nhưng về sau chết đi, tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi. Kiếp này sư phụ còn chưa suy nghĩ thông suốt, cứ đeo bám lấy tôi mãi, nhưng chờ đến khi tôi nhớ lại tất thảy, cũng đã có trái tim thì sư phụ lại chẳng còn trên đời nữa.
Thẩm Hành nằm lặng lẽ trên giường, ngoài sắc mặt tím tái ra thì hoàn toàn không khác gì một người bình thường cả.
Tôi đứng bên giường, ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt của Thẩm Hành.
Vẫn là đôi mắt đó, chỉ tiếc rằng đã không thể nào mở ra được nữa rồi. Những giọt nước mắt mà tôi khó khăn lắm mới kìm nén được lại bắt đầu lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt không ngừng tí tách rơi xuống thân thể Thẩm Hành.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
…
Không có ai dịu dàng đáp lại tôi một tiếng “A Uyển, ta ở đây” nữa, cũng không có ai một lòng một dạ bảo bọc tôi nữa, lại càng không có ai ngốc nghếch bầu bạn với tôi ở dưới địa phủ suốt một trăm năm dài đẵng nữa…
Mọi việc quả nhiên đều là nhân quả tuần hoàn.
Ông trời đã định sẵn là tôi và sư phụ hữu duyên vô phận. trong kiếp trước tôi đã chờ đợi tình yêu của sư phụ bao nhiêu năm ròng, nhưng đến khi đợi được thì bản thân đã chẳng còn trên đời nữa. Đến kiếp này, mọi chuyện lại diễn ra y hệt như thế, chỉ khác ở chỗ người phải chờ đợi đã biến thành sư phụ.
Oán và hận, đứng trước sinh mệnh, tất thảy đều chỉ như mây khói thoảng qua mà thôi.
Tôi sai người trong sơn trang chuẩn bị sẵn cho tôi xe ngựa và phu xe.
Tôi phải đưa sư phụ về đô thành.
Trong kiếp trước sư phụ đã vì tôi mà làm đủ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín việc tốt, vậy thì kiếp này tôi sẽ dốc lòng nuôi nấng con của tôi và sư phụ, để nó lớn lên thành người, lại nhìn nó cưới vợ sinh con, sau đó mới đầu thai chuyển thế. Nhưng tôi sẽ không hy vọng có thể nối tiếp duyên xưa với sư phụ nữa.
Kỳ thực sau những nỗi trắc trở phải chịu trong hai kiếp vừa rồi, tôi đã hiểu được rằng yêu nhau là mong cho nhau được hạnh phúc chứ không nhất định là phải đến được với nhau, cho nên mọi chuyện cứ nên để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Trước khi tôi rời khỏi sơn trang, Mãn Kỳ đã tới tiễn đưa tôi, đi theo sau lưng cô ta là Tư Mã Cẩn Du.
Tôi không hận hắn, dù rằng trong kiếp này tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy có một phần không nhỏ là do hắn gây ra. Nhưng tôi thực sự không hận hắn, hắn chẳng qua chỉ là quá cố chấp mà thôi, cố chấp tới mức có chút đáng thương.
Hắn bây giờ hình như khác trước rất nhiều, dù là so với Tần Mộc Viễn hay là so với Thái tử điện hạ Tư Mã Cẩn Du kia.
Khi hắn nhìn tôi, trong mắt không còn sự cố chấp nữa, thay vào đó là một nét cười ngơ ngẩn. Hơn nữa, tuy hắn rõ ràng là đang nhìn tôi nhưng tôi có thể nhận ra trong mắt hắn hoàn toàn không có tôi.
Mãn Kỳ hờ hững nói: “Hắn bị một tảng băng lớn đập vào đầu nên biến thành một kẻ ngốc rồi.”
Tôi nhớ tới những lời mà Mãn Kỳ từng nói khi trước, bèn hỏi: “Trước đây cô từng nói chẳng bao lâu sau tôi sẽ được sống những ngày tốt đẹp, vậy là có ý gì? Cô không phải là người do hắn mời tới ư?”
Mãn Kỳ hỏi lại: “Cô từng nghe nói tới người trời bao giờ chưa?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Mãn Kỳ nói: “Người trời biết mệnh trời, hơn nữa còn trường sinh bất lão, nhưng cả đời lại bị tật ở chân. Chuyện kiếp trước kiếp này của bọn cô đối với ta chẳng qua chỉ như một giọt nước nhỏ giữa biển khơi. Tần Mộc Viễn làm trái ý trời, ta vốn chỉ đi theo hắn để xoay chuyển vận mệnh mà thôi. Kết cục của hắn trong kiếp này thực ra sớm đã được định sẵn rồi.”
Tôi nói: “Vậy sư phụ ta…”
Cô ta nói: “Thẩm Yến không phải là đã làm đủ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín việc tốt rồi ư? Y dù sao cũng đã lựa chọn một con đường đúng đắn.”
Có lẽ vì kiếp trước sư phụ đã làm rất nhiều chuyện tốt nên bây giờ thi thể đã để lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bị rữa nát. Nếu không có một mảng tím tái trên mặt khiến tôi biết rằng sư phụ bị trúng kịch độc, tôi nhất định sẽ cho là chàng chỉ vì giận tôi nên mới giả vờ ngủ không chịu tỉnh lại.
Đường tới đô thành rất xa xôi, tôi ngày đêm đều ở bên sư phụ, trong lòng thường xuyên nghĩ tới những ngày tháng mà chúng tôi ở bên nhau trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, nỗi thương cảm không ngớt trào dâng. Xét kĩ ra tôi dù sao cũng may mắn hơn sư phụ, vì trong kiếp ày tôi còn có một đứa nhỏ bầu bạn, trong khi đó ở kiếp trước sư phụ đã phải sống cảnh lẻ loi cô độc tới tận cuối cuộc đời.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, tôi bất ngờ phát hiện ra một việc.
Mảng tím tái trên mặt sư phụ dường như đang từ từ tan bớt, màu sắc cũng ngày càng nhạt hơn.
Tôi mời đại phu tới thăm khám giúp, nhưng khi đại phu nhìn thấy sư phụ thì liền cau mày nói ngay: “Tại hạ không khám bệnh cho người chết.” Tới lúc này tôi mới nhớ ra trong kiếp trước mình cũng từng học y thuật, dù không tinh thông lắm.
Tôi bắt mạch cho sư phụ, thấy tĩnh lặng hoàn toàn, không có dấu hiệu gì của sự sống.
Nhưng sau mấy ngày, khuôn mặt sư phụ đã không còn chút tím tái nào nữa, trở nên giống hệt như người bình thường, có điều trái tim trong lồng ngực chàng thì vẫn không hề đập.
Sau khi tới đô thành, tôi mang sư phụ về phủ Thái tử.
Thiện Lăng, Cố Phán Tình và cả Thẩm An đều đã đến, tôi nghĩ bọn họ nhất định là ghét tôi vô cùng, vì trong kiếp này nếu không có tôi, sư phụ đã chẳng rơi vào cảnh như vậy. Thiện Lăng dường như muốn nói với tôi mấy lời nhưng lại bị Cố Phán Tình kéo tay ngăn lại.
Thẩm An nhìn bụng tôi một chút, sau đó chỉ nói: “Tẩu tẩu, xin hãy bớt đau buồn.”
Tôi không chôn cất sư phụ, cũng không cho phép bất cứ người nào vùi sư phụ xuống đất sâu. Tôi có cảm giác đến một ngày nào đó sư phụ sẽ sống dậy, vì sư phụ bây giờ ngoài việc tim không đập và không có hô hấp ra thì hoàn toàn không khác gì đang lặng lẽ nằm ngủ bên cạnh tôi cả.
Nhưng tôi cứ chờ mong hết ngày này đến ngày khác mà sư phụ vẫn không tỉnh dậy.
Chàng lặng lẽ nằm đó, thân thể hoàn toàn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Ngày tôi sinh đứa nhỏ, gốc đào được đặc biệt mang tới trồng bên ngoài cửa sổ đã nở hoa, những bông hoa đều mịn màng hồng phớt, chẳng khác nào hoa trên gốc đào ở trước ngôi nhà nhỏ trên núi mà sư phụ đã trồng cho tôi trong kiếp trước.
Có lẽ vì khi mang thai tôi đã phải chịu không ít trắc trở và gian nan, thế nên đứa bé này tôi sinh khó vô cùng. Tôi đau đến xé gan xé ruột, miệng không ngừng kêu to “sư phụ” hết tiếng này đến tiếng khác.
Hai người Lê Tâm và Bích Dung đã khóc đến sưng tấy hai mắt, đặc biệt là Bích Dung.
Tôi nói với bọn họ: “Nếu hai mẹ con mà chỉ có thể giữ được một người, ta hy vọng đứa nhỏ có thể chào đời một cách bình an.”
Tôi đã mất tới hai ngày hai đêm để sinh đứa bé này, cổ họng trở nên khản đặc vì hét nhiều quá, toàn thân thì chẳng còn chút sức lực nào. Có điều may mà đến cuối cùng cả hai mẹ con tôi đều được bình an. Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy Bích Dung mừng rỡ hô lên: “A, là một bé gái.”
Lần này tôi ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy thì trời bên ngoài hãy còn chưa sáng hẳn. tôi ngó mắt nhìn Bích Dung đang đứng hầu cạnh giường, cất giọng khàn khàn hỏi: “Đứa nhỏ đâu rồi?”
Sắc mặt Bích Dung lúc này có chút ngẩn ngơ, nhưng tôi lại có thể nhìn ra thị đang trong trạng thái vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Thị lắp bắp nói với tôi: “Thái… Thái tử điện hạ…”
Tôi bất giác cả kinh rồi chẳng để tâm tới việc thân thể mình còn đang rất yếu, cứ thế loạng choạng bước xuống giường, định chạy đến gian phòng mà mình với sư phụ đã ở chung với nhau lúc trước. Chẳng ngờ vừa mới đi vòng qua tấm bình phong trong phòng, tôi đã nhìn thấy sư phụ đang ngồi đó nhẹ nhàng đưa nôi.
Giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào, từ trong cổ họng tôi không kìm được bật ra hai chữ:
“Sư phụ.”
“Mắt của đứa nhỏ giống nàng lắm, cái mũi thì lại giống ta, về sau sẽ là một mỹ nhân.” Chàng dịu dàng ngước mắt nhìn tôi, bên khóe miệng thoáng hiện một nụ cười giống hệt nụ cười đã từng khiến tôi xao xuyến dưới gốc đào trong lần đầu chúng tôi gặp mặt thuở nào.
“A Uyển, lần này chúng ta sẽ không để lỡ mất nhau thêm nữa.”