Chương 200 Lục phẩm độc đáo nhất, phơi bày thân phận Huyết Đao lão tổ (2)
Ngoại trừ ngũ giác, cảm xúc của hắn cũng mang đến trực giác, ký ức trong đầu đều trở nên càng ngày càng rõ ràng, có một cảm giác mạnh mẽ không thể nói nên lời.
"Thử đi".
Hơi suy tư một chút, hắn nhảy xuống nóc nhà, đi tới đình viện bên cạnh, nhìn nghĩa nữ chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài hô: "Niên Niên, tới giúp cha một việc."
Đường Niên luồn ra khỏi dưới người khôi lỗi lớn, lại xoay người một cái, đứng ở trong tuyết, khuôn mặt lấm lem, trên tóc đều là tuyết.
Đại khôi lỗi nàng đang làm không phải là khôi lỗi lúc trước Lý Nguyên nhìn thấy ở huyện Thu Đường.
Khôi lỗi trước đó đã thành công, bây giờ đang đứng lặng lẽ phía sau nàng.
Đó là một khôi lỗi cao lớn không có khuôn mặt, hai tay cầm một cái hộp sắt, hộp sắt rộng rãi, bên trong hiển nhiên không chỉ có một thanh kiếm.
Trong mắt Lý Nguyên, bên cạnh khôi lỗi đang lơ lửng chỉ số "259-260".
Chỉ số này đã tương đối cao, cao đến mức có thể đánh bại được Thiết môn chủ, có thể so sánh với một con Hắc Hầu trạng thái tốt nhất, hơn nữa phát huy cực kỳ vững vàng, giới hạn cao nhất cùng giới hạn thấp gần như không có chênh lệch lớn.
Khôi lỗi này, Lý Nguyên biết, đây là một ít bán thành phẩm mà Đường Cừu lưu lại trước lúc rời đi.
Cái gọi là bán thành phẩm này, một là bản thân khôi lỗi còn thiếu chút linh kiện mới có thể hoàn thành, hai là "yêu thú chi tâm" thứ hạch tâm nhất của khôi lỗi vẫn chưa được lắp lên.
Hiện tại xem ra khôi lỗi này đã hoàn thành, hơn nữa trái tim chính là Ma Tâm.
Ma Tâm và "yêu thú chi tâm" không giống nhau.
Một khi yêu thú chi tâm gắn vào khôi lỗi thì không thể gỡ xuống để tái sử dụng.
Nhưng Ma Tâm, bởi vì bản thân là kim loại, có thể gỡ xuống nhiều lần và nhiều lần lắp vào khôi lỗi mới.
Đây cũng là chuyện Đường Niên đang làm, nàng đang cố gắng làm khôi lỗi, muốn làm một khôi lỗi hoàn mỹ nhất, lợi hại nhất để chứa đựng trái tim của cha ruột.
"Cha..." Ánh mắt Đường Niên bởi vì tập trung quá lâu vào nơi nào đó cho nên bây giờ có chút ngưng trệ vô thần, dừng mấy giây, nàng mới hoàn toàn tiếp nhận lời nói của Lý Nguyên: "Giúp cái gì ạ?"
Lý Nguyên nhìn khôi lỗi phía sau nàng, hỏi: "Tại sao lại mài mặt? Ta đã gặp qua khôi lỗi này, nó có mặt mũi."
"Con..."Đường Niên cúi đầu.
Nàng si mê khôi lỗi thuật, nhưng ăn nói vụng về, không biết biểu đạt như thế nào, suy nghĩ một chút mới nói: "Con không thích khuôn mặt ban đầu, nên mới mài mặt mũi đi, lấp miệng, chỉ để lại một đôi mắt."
Lý Nguyên vừa nghĩ đã đoán được nguyên nhân.
Cô nương này muốn vẽ ra khuôn mặt của lão Đường, nhưng nàng không vẽ được. Hoặc là nói nàng có thể vẽ ra, nhưng lại không muốn nhìn vật nhớ người, cho nên thà rằng lau mặt đi, chỉ để lại một khoảng trống quái dị.
Nếu như là cô nương nhà người ta, sau khi phụ thân chết đi sợ chỉ lưu lại đáy lòng, bi thương theo thời gian trôi qua cũng sẽ bình phục.
Nhưng Đường Niên thứ nhất trải qua diệt tộc, thứ hai theo lão Đường lặn lội ngàn dặm nương tựa lẫn nhau, thứ ba... Trái tim của phụ thân ở trong tay nàng, phụ thân sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.
Vết thương này khó lành.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng hai vai Đường Niên, suy nghĩ một lát nói: "Cha biết, trong lòng con còn rất khổ sở. Cha cũng không khuyên con nhanh chóng vượt qua, nhanh chóng vui vẻ lên... Chỉ là, đừng khiến bản thân mệt mỏi."
Hắn nhẹ nhàng xoa tóc tiểu cô nương.
"Cha..." Đường Niên thì thào, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Con sẽ chú ý."
"Được rồi, giúp ta một việc." Lý Nguyên cười đứng dậy, sau đó chỉ vào đại khôi lỗi nói: "Con dùng nó tới đối phó ta, toàn lực xuất thủ, ta muốn thử nghiệm một ít thứ."
Đường Niên ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy Lý Nguyên ra tay, cũng không biết chuyện của Huyết Đao lão tổ, lúc này chần chừ nói: "Cha, hắn rất lợi hại, con sợ làm ngài bị thương."
Lý Nguyên liếc mắt nhìn chỉ số thực lực của mình "635-1135", ôn nhu nói: "Cảm ơn con đã quan tâm cha, nhưng cha có lẽ mạnh hơn so với con nghĩ đó."
Sau đó, Đường Niên thi lễ, nói một tiếng "Cha cẩn thận", liền thoáng lui ra phía sau.
Cũng không thấy nàng có động tác khởi động cơ quan gì, khôi lỗi cao lớn vô diện kia thuận theo tâm ý nàng mà động.
Bộp...
Hộp kiếm lập tức mở ra hai bên, lộ ra ba thanh kiếm.
Khôi lỗi cao lớn vô diện hai tay nắm một thanh kiếm, mà sau lưng lại đột ngột vươn ra bốn bàn tay, cầm bốn thanh kiếm còn lại.
Kế tiếp đạp lên mặt đất, tuyết triều như sao băng rơi xuống đất, tạo nên một làn sóng trắng dữ dội.
Những bông tuyết mờ ảo, bao phủ toàn bộ sân trong nháy mắt.
Trong lúc mông lung, một bóng dáng nguy hiểm lập tức hạ xuống, sáu luồng hàn quang giăng khắp nơi, đan xen thành lưới chết chóc.
Kiếm quang sát khí tung hoành như thế, bất luận kẻ nào trong khu vực này đều phải sẵn sàng đón địch, cho dù Triệu Tiên Đồng mới vào lục phẩm cũng không thể nhìn ra, bởi vì sức mạnh này đã đạt tới cấp bậc cao nhất trong thất phẩm.
Nhưng Lý Nguyên lại nhắm mắt lại.
Đường Niên hoảng sợ, vội vàng hô to: "Cha! Con không thể dừng lại!"
Đòn tiếp theo, Lý Nguyên thân tựa như tờ giấy, bay lượn trong kiếm quang và gió tuyết.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...
Mỗi một kiếm đều xẹt qua người hắn, nhưng không thể đụng tới hắn.
Ngay cả góc áo cũng không thể chạm tới.
Đường Niên ngạc nhiên nhìn.
Lý Nguyên đáy lòng cũng cảm nhận được trạng thái này.
Hắn hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhiều, dựa vào trực giác đơn thuần là có thể tránh né nguy hiểm, đây chính là trực giác đáng sợ do sự thay đổi về chất của sinh mệnh trong ảnh huyết mang đến.
Lúc trước Cổ Tượng tướng quân cũng như thế, một chiêu Tồi Thành kia lại bị hắn tránh đi.
Lúc đầu Đường Niên còn lo lắng, sau đó lại ngạc nhiên, bây giờ lại biến thành không phục, nàng im lặng đứng thẳng, giống như là đang dùng tâm trí thao túng khôi lỗi cao lớn vô diện.
Khôi lỗi xuất kiếm càng sắc bén, nhưng vẫn không đụng đến thân thể Lý Nguyên.
Trên trán Đường Niên chảy mồ hôi, hai tay áo nàng run lên, xuất ra sáu con bướm sắt.
Lúc này Lý Nguyên cảm thấy tất cả chi tiết xung quanh đều bao phủ đáy lòng, động tác của Đường Niên tự nhiên cũng nằm trong dự liệu của hắn, tiểu cô nương không phục làm cho hắn cảm thấy có chút thú vị, liền hô: "Đến đây."
Đường Niên khẽ cắn môi, hai tay nâng lên, sáu con bướm sắt "ong ong ong" khẽ vỗ đôi cánh thép mỏng như lưỡi kiếm, chúng vây quanh hai tay nàng và nhanh chóng phóng ra sợi chỉ bạc.
"Tiến lên!"
Đường Niên hô một tiếng, sáu con bướm sắt lần lượt bay lên, phối hợp với sáu kiếm của khôi lỗi, vây đánh Lý Nguyên.
Trong lúc nhất thời, kiếm quang tung hoành, ngân quang lượn lờ, mà thân ảnh Lý Nguyên kéo ra tàn ảnh như một con lật đật...
Hắn thậm chí không di chuyển nhiều, chỉ đứng tại chỗ.
Một lát sau, Lý Nguyên chơi đủ rồi, đưa tay trái ra, nhiếp lấy sáu con bướm vào trong tay, tay phải ngăn trở sáu kiếm của khôi lỗi.
Mọi thứ dừng lại, Đường Niên thở hổn hển, trên mặt lộ ra mất mát nho nhỏ.
Nàng cho rằng nàng rất mạnh, nhưng cha lại giống như sưu tập đồ chơi, đem những gì nàng tự hào cất đi rất dễ dàng.
Nhìn thấy Đường Niên uể oải, Lý Nguyên tiến lên phía trước, thả lại con bướm vào tay nàng, lại xoa tóc nàng nói: "Không cần phải buồn, cha đã là lục phẩm, đồ chơi nhỏ thất phẩm của con đương nhiên không đối phó được với cha."
"Con đã hiểu."Đường Niên có chút không cam lòng siết chặt nắm đấm.
Thật ra, lão Đường cuối cùng không chịu đựng được, vẫn đem cừu địch nói cho Đường Niên.
Lão Đường nói với con gái: "Ôn gia có một vị lão tổ, chính là cường giả lục phẩm, trước khi nắm chắc hoàn toàn, tuyệt đối con không được đi tìm bọn họ."
Lúc này, đáy lòng Đường Niên lẩm bẩm: Thì ra... cường giả lục phẩm lại mạnh như vậy sao?
Nếu như ngay cả cha mà nàng cũng không thể đánh bại, nàng làm sao báo thù?
Dù sao cha chỉ là cường giả trong trấn nhỏ biên thùy này...
"Cha, con... con..." Tiểu nữ hài quật cường ngẩng đầu, trong mắt có ánh lệ.
Lý Nguyên nhìn ánh mắt nàng, dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, vì vậy nghiêm mặt nói: "Cha chờ con tới đánh bại, muốn thử sức, tùy thời tới nói cho cha."
Đường Niên trọng điểm gật đầu, ý chí chiến đấu... lại nhen nhóm trong lòng.