← Quay lại trang sách

Chương 207 Ngộ nhập “cửa hàng thợ mộc” (1)

Vào đêm, phía trước không có thôn làng, đằng sau không có khách điếm.

Trăng tròn nhô lên cao, sương mù lướt trên mặt đất, con đường phía trước mờ mịt, tầm mắt mơ hồ không rõ...

Trên con đường hoang vu như thế, một chiếc xe ngựa vẫn đang đi nhanh như cũ, phu xe thấy thời tiết này, giảm tốc độ rồi hỏi vài câu về phía sau rèm, sau đó dừng xe nhảy xuống, buộc xe vào một gốc cây già trơ trụi.

Rèm xe vén lên, Lý Nguyên nhìn bốn phía một chút, mùa đông vốn nhiều sương mù, nơi sơn dã này lại cũng như vậy.

"Ở lại đây một đêm."

"Vâng, lão gia."

Phu xe tên Vương Tam, là người của bà chủ, đây cũng không phải là võ giả, mà là một hán tử giản dị tay chân chịu khó, làm việc có chừng mực.

Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên và Vương Tam cùng đốt lửa trại, Đường Niên ở bên cạnh hỗ trợ.

Bốp...

Lộp bộp...

Khôi lỗi cầm rất nhiều củi, Đường Niên nhặt củi lên, ném từng cây vào trong ngọn lửa nóng rực.

"Lão gia, tiểu thư, để ta làm là được rồi, các ngài nghỉ ngơi." Vương Tam ở bên cười ngây ngô nói.

Lý Nguyên nói: "Nhiều thêm hai tay không phải nhanh hơn sao? Cùng làm đi."

Vương Tam gãi đầu nói: "Cái này sao có thể chứ, ngài..."

Lý Nguyên khoát tay nói: "Được rồi được rồi, lão Vương, làm việc của ngươi đi."

Lúc này Vương Tam mới không nói nữa, chỉ cảm thấy cô gia thật sự là tốt.

"Còn bao lâu nữa đến huyện Hoa Mạch?" Lý Nguyên thuận miệng hỏi một tiếng, hắn chỉ có thể khống chế ba con chim tước, cho nên chỉ có ba điểm tầm mắt xác định, một ở hố vạn nhân đề phòng biến cố, một ở Linh Dương khẩu đề phòng kẻ thù bên ngoài, một ở trang viên Bách Hoa đề phòng ngoài ý muốn, ba chỗ này đều không thay đổi được, bởi vì hắn không biết ba nơi này khi nào sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, hắn cũng không có nhận thức rõ ràng về tiến độ đường đi.

Vương Tam cũng rất rõ ràng, lúc này nói: "Lão gia, hẳn là chạng vạng ngày mai có thể đến."

Một lát sau, Lý Nguyên cùng Đường Niên giải quyết qua loa bữa tối, ngồi vào xe ngựa.

Vùng hoang dã này không thể rửa mặt, ngay cả đi nhà xí đều phải trốn sau thân cây đằng xa để giải quyết.

Ban đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ còn lửa trại đang thiêu đốt, đại nữ hài bọc thảm lông dựa vào khôi lỗi ngủ trên toa xe, ngủ một lát thấy Lý Nguyên không tới, nàng lại vén rèm lên giống như người lớn, liếc mắt nhìn cửa ngoài.

Ngoài cửa, dưới trời sao, thiếu niên nghĩa phụ còn giống ca ca hơn đang ngồi ở bên đống lửa, một bên tay cầm cành khô ngoắc ngoắc vẽ tranh, một bên thì xuất thần nhìn đống lửa ảm đạm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người với người phải tương trợ lẫn nhau.

Đường Niên mất đi cha đẻ, bắt đầu cảm thấy nghĩa phụ đối với nàng thật lòng, mặc dù trên phương diện tình cảm không xoay chuyển lập tức được, nhưng vẫn muốn làm chút gì đó ở hành động và ngôn ngữ.

"Cha, trời lạnh, người sớm nghỉ ngơi đi." Đại nữ hài hét lên.

Lý Nguyên quay đầu lại về phía cửa sổ của thùng xe, nói: "Con ngủ trước đi, hôm nay chịu khó một chút, đêm mai là có thể tắm rửa."

"Niên Niên không sợ khổ." Đại nữ hài thần sắc kiên định, lại nói: "Cha ngủ sớm một chút."

Dứt lời, nàng kéo rèm lại. Trong bóng tối, bàn tay nho nhỏ của nàng áp lên trái tim lạnh như băng của khôi lỗi, nhắm mắt nhẹ giọng nỉ non nói: "Cha, con sẽ thay cho người một thân thể lợi hại nhất, nhất định sẽ..."...

Ngày hôm sau, xe ngựa khởi hành.

Nửa đường lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, một ít đạo phỉ không có mắt chặn xe ngựa của Lý Nguyên.

Đây là một đám đạo phỉ sát khí mười phần, trong đó còn có Cửu phẩm, Lý Nguyên cũng không khách khí, càng không nói nhảm, mấy đao đã giải quyết.

Những đạo phỉ này đều là nhân tố gây bất an cho ba huyện, giết thì giết.

Kết quả Đường Niên nói một tiếng "Cha, để con đi".

Lý Nguyên để nghĩa nữ luyện tập, sau đó Đường Niên cũng không ra khỏi xe ngựa, càng không nhìn ra ngoài xe, trực tiếp thao túng khôi lỗi giết sạch bọn đạo phỉ, một người sống cũng không để lại.

Hiện trường máu tanh vô cùng, bọn đạo phỉ bị lục kiếm của khôi lỗi cắt thành từng khối không đồng nhất.

Vương Tam nhìn đến run lẩy bẩy, trong lòng run sợ...

Lý Nguyên thoáng có chút hối hận, hắn cho rằng Đường Niên còn tâm tính trẻ con, muốn thuần thục khôi lỗi, không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy.

Thiếu nữ mười hai tuổi, không nên làm loại chuyện giết người diệt khẩu này.

Đường Niên nhìn ra tâm tư Lý Nguyên, nhẹ giọng nói: "Cha, Đường Niên không phải hoa trong nhà kính."

Lý Nguyên nói: "Con còn nhỏ."

Đường Niên nói một tiếng "Niên Niên không nhỏ", sau đó lại nói: "Cám ơn cha."

Dứt lời, nàng liền nghiêng người dựa vào đại khôi lỗi vừa mới lên xe, có chút cố chấp, phản nghịch, không muốn nghe giảng đạo.

Lý Nguyên cũng không dây dưa đề tài này, sau đó nói: "Ở Chanh Hoa Môn mấy ngày nay, có quan hệ tốt với bằng hữu không?"

Hắn mang Đường Niên ra ngoài, là sợ nữ hài này cô độc, vốn còn có Tiểu Thặng và Nữu Nữu là bạn của nàng, nhưng hôm nay hai bên đã không còn qua lại nữa. Hắn hi vọng Đường Niên kết giao được bằng hữu mới, cho nên ở Chanh Hoa Môn vài ngày, hắn cũng hoàn toàn mặc kệ Đường Niên cùng với thế hệ trẻ của Chanh Hoa Môn lăn lộn cùng một chỗ.

Đường Niên cảm thấy hứng thú với độc tố, Chanh Hoa Môn cũng thích cơ quan ám khí khôi lỗi, song phương đối với năng lực lẫn nhau đều cảm thấy hứng thú, tự nhiên có chung đề tài trò chuyện.

Thật ra, độc tố, ám khí, khôi lỗi, cơ quan, thậm chí là thích khách, những thứ này đều là tương thông, dung hợp cùng một chỗ, có thể hình thành rất nhiều thủ đoạn tương đương đáng sợ giết người.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hạ gia muốn ra tay với Đường gia, bọn họ là thích khách, muốn dung hợp với sức mạnh của khôi lỗi.

Đường Niên ôm đại khôi lỗi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Có, Liễu Tiểu Ngọc luôn tới tìm con, con hỏi nàng kiến thức về độc tố, nàng giả vờ hỏi con kiến thức về khôi lỗi."

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Giả vờ?"

Đường Niên có chút do dự, nhưng chỉ qua mấy hơi thở, nói: "Liễu Tiểu Ngọc cảm thấy hứng thú thực sự là cha, nàng thích cha, nàng muốn làm tiểu nương của Đường Niên."

Lý Nguyên: ???

"Chính miệng nàng nói?"

"Không có, là Niên Niên tự nghĩ."

Lý Nguyên xoa xoa tóc đại nữ hài, nói: "Cũng đừng suy nghĩ lung tung a, Liễu Tiểu Ngọc năm nay hẳn là mười tám mười chín tuổi, con có thể gọi nàng là tỷ tỷ."

Hiện giờ, hắn đã tới Lục phẩm, không thể cùng người bình thường sinh con, cuộc sống vợ chồng của hắn cũng rất tốt, hiện tại trói buộc ở trên người Diêm nương tử, cho nên tạm thời không có dự định thu thêm nữ nhân nữa.

Về phần trăm năm sau phải làm như nào?

Đến lúc đó hẵng tính.

Hai người liên tục nói chuyện, vượt qua hành trình buồn tẻ này.

Chỉ chốc lát sau thì ai làm việc nấy, Đường Niên dựa vào đại khôi lỗi, trong mắt có suy tư thâm thúy không thuộc về độ tuổi này, hiển nhiên là đang suy nghĩ về biểu thứ số liệu của khôi lỗi...

Lý Nguyên thì đang suy nghĩ chuyện quan tưởng đồ, quan tưởng đồ là do hắn suy đoán lung tung, cũng không biết thế lực bậc trên người ta đến tột cùng có hay không, cũng mặc kệ có hay không, hắn đều phải tự mình làm ra một bộ.

Hắn đang suy nghĩ quan tưởng đồ của hắn nên là bộ dáng gì, nên như thế nào để phù hợp với sinh mệnh đồ lục của mình. ...

Bởi vì trên đường bị đạo phỉ làm chậm trễ chút thời gian, xe ngựa tới cửa đông huyện Hoa Mạch thì trời đã tối, cổng thành cũng đã đóng.

Đằng sau những bức tường, ánh sáng rực rỡ của chậu than lôi kéo bóng người tuần tra lúc dài lúc ngắn, ngoại trừ vệ binh thủ thành bình thường, còn có hai thân ảnh mặc kiếm bào màu trắng, đó là đệ tử của Sương Kiếm Môn.

Sương Kiếm Môn, hoặc bởi vì công pháp, chỉ thu nhận nữ đệ tử, cho nên hai người tuần tra cũng là một thiếu nữ, một nữ tử trung niên.

"Nghe nói Huyết Đao lão tổ còn rất trẻ." Thiếu nữ Sương Kiếm Môn rất tò mò.

"Trẻ hơn nữa, cũng là người sau năm mươi tuổi, ngươi nên gọi là gia gia." Nữ tử trung niên Sương Kiếm Môn nói.

Nử tử kia nói: "Ai, Lục phẩm thật tốt... cũng năm mươi rồi, còn giống như người trẻ tuổi. Họ có già đi không?"

"Nghe nói sẽ không..." Nữ tử trung niên suy nghĩ một chút nói: "Ta nghe nói bọn họ đến đại hạn mới có thể bắt đầu già yếu."

Trong lúc hai nàng đang nói chuyện, thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở dưới thành.

Thanh âm từ trong xe cuồn cuộn truyền ra.

"Lý Nguyên, đến thăm."