← Quay lại trang sách

Chương 227 Yên chi tiên sơn đèn đầu người, bút tẩu long xà mệnh đồ thành (4)

Ngày hôm đó, một nam tử tù bị đưa tới mật thất.

Tử tù này là một kẻ lười biếng, nương tử của gã ở bên ngoài kiếm tiền. Kẻ lười biếng này bởi vì ghét bỏ nương tử kiếm ít mà đánh chết nương tử, sau đó chôn ở trong viện, kết quả bởi vì chôn quá nông, mùi hôi thối bốc lên để cho người ta phát hiện, sau đó bị bắt giam vào đại ngục huyện Sơn Bảo.

Về sau thân quyến của kẻ lười biếng này có không ít người đưa tiền cầu tình, hy vọng giảm bớt hình pháp, nhưng chưa từng được đồng ý.

Trong mật thất, một gã đệ tử nội môn Huyết Đao Môn đứng trước bình phong, trực tiếp ném hộp son phấn cho tử tù này, nói: "Bôi lên thử xem, sau đó nói ra toàn bộ những gì ngươi nhìn thấy, nếu phối hợp tốt, có thể làm giảm tội ác của ngươi."

Tử tù vội vàng phối hợp.

Sau bình phong, Lý Nguyên lẳng lặng nhìn qua lỗ thủng.

Hắn nhìn tử tù trang điểm, nhìn tử tù lộ ra biểu tình say mê, sau đó nhìn tử tù đột nhiên khiếp sợ đứng lên, nhìn chung quanh, giống như chung quanh hắn không còn là mật thất đen sì mà là đổi thành địa phương khác.

Ngay sau đó, tử tù bắt đầu ngơ ngác ngẩn người, sau nửa nén nhang, trên mặt gã lộ vẻ mừng như điên, ngay sau đó lại trở nên thành kính, sau đó hướng không khí bái lạy, bắt đầu dập đầu như điên.

Cảnh tượng này, đệ tử nội môn Huyết Đao Môn cũng nhìn mà rét run, nếu không phải là lão tổ ở phía sau bình phong, e là y muốn trực tiếp rút đao chém nam nhân trước mắt.

Nửa canh giờ sau, tử tù kia không dập đầu, ánh mắt trở nên trống rỗng, chợt lại chậm rãi khôi phục tỉnh táo.

Việc đầu tiên sau khi gã khôi phục chính là chạy đi cướp lại hộp son kia, nhưng bị đệ tử nội môn một cước đạp ngã xuống đất.

Trường đao âm vang ra khỏi vỏ, hàn quang kết thúc, đặt ở trên cổ tử tù này.

"Thấy gì?"

Lúc này tử tù mới ý thức được hoàn cảnh của bản thân, gã thống khổ vươn tay muốn bắt lấy cái hộp son kia.

Đệ tử nội môn nói: "Thành thật nói ra, hộp sẽ cho ngươi."

Tử tù lúc này mới thành thật kể lại.

Mà bên cạnh còn một đệ tử phụ trách ghi chép lại.

"Tiên nhân!

Ta thấy tiên nhân!

Tiên nhân bay trên không trung, tiên sơn rất đẹp...

Ta quỳ gối trước cung điện, ta biết chỉ cần ta đủ thành kính, tiên nhân sẽ dẫn ta vào tiên môn."

Tử tù kể lại đầu đuôi, lại miêu tả sinh động như thật những cảnh tượng gã nhìn thấy.

Quỳnh lâu ngọc vũ, vân khí mờ mịt, linh hoa linh mộc, có tiên tử bay giữa trời, còn có tiên nhân cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn giữa trời, lấy phù vân làm bồ đoàn.

Nhân gian đại lục như bụi mù, mênh mông thương hải như nước trong chén...

Mà cảnh tượng này, chỉ cần đứng trên Tiên Sơn là có thể nhìn thấy.

Cửa vào Tiên Sơn có một pho tượng tiên nhân bằng ngọc.

Tử tù liền lễ bái với tượng ngọc kia, hy vọng có thể cảm động tiên nhân, để tiên nhân thu gã nhập môn, về phần làm sao gã hiểu được những điều này, lại tựa như là nhận thức chung ai cũng biết.

"Ta đã nói hết những gì ta thấy rồi, mau đưa ta cái hộp." Tử tù tham lam nhìn hộp son, dường như sinh mệnh của gã vì thứ đó mà trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Đệ tử nội môn nói: "Vẽ ra dáng vẻ của tiên nhân và tiên sơn, hộp sẽ cho ngươi."

Tử tù cố gắng vẽ.

Nhưng kỹ thuật vẽ của gã rất bình thường.

Vì thế đệ tử nội môn này lại đi mời một vị đệ tử am hiểu vẽ tranh trong nội thành, dưới sự nỗ lực của mấy người, mới vẽ tiên nhân và tiên sơn ra.

Bức tranh này, ngoại trừ tử tù, tất cả mọi người đều sởn gai ốc.

Đó đâu phải là tiên nhân hay tiên sơn gì?

Đó là một phủ trạch cổ phác, trên phủ trạch treo từng chiếc đèn lồng đầu người.

Những chiếc đèn lồng đầu người đó còn đang nói chuyện, biểu tình khác nhau, không khác gì khi còn sống.

Dưới đèn lồng, có một ác quỷ áo liệm đang ngồi.

Trước phủ trạch thì có một vũng nước đọng, trong nước đọng đang trôi nổi rất nhiều quỷ ảnh.

"Đưa đây! Đưa đây!"

Tiếng la hét cuồng loạn từ trong miệng tử tù truyền đến, gã thừa dịp mọi người ngẩn người, đột nhiên xông tới muốn cướp cái hộp.

Đệ tử nội môn phản ứng mau lẹ, một cước đá ngã gã, sau đó rút đao hướng về phía gã.

Sau bình phong, bóng người chớp động, Lý Nguyên bồng bềnh đi tới phía sau tử tù, một chưởng đánh gã ngất xỉu, sau đó ném cho nội môn đệ tử nói: "Hôm nay hành hình."

"Vâng, lão tổ."

"Còn nữa, tất cả chuyện hôm nay đừng tiết lộ ra ngoài."

"Vâng!" Mọi người đồng thanh trả lời.

Lý Nguyên khép hộp son lại, nhìn thoáng qua bức tranh kia, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là liệm y."

Dứt lời, hắn trực tiếp đặt bức tranh lên ngọn nến.

Ngọn nến nóng rực nuốt chửng bức tranh "Tiên Sơn Tiên Nhân", chỉ chốc lát sau đã đốt thành một nhúm tro tàn lạnh lẽo.

Lý Nguyên đi ra ngoài phòng dưới ánh mặt trời.

Ánh sáng mùa xuân mặc dù ấm áp, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất lạnh.

Nếu hắn vì quản sự đó đã đi mà không chú ý đến việc này, vậy sau này quả thật không biết sẽ như thế nào.

Ác quỷ áo liệm, đèn lồng đầu người, quỷ ảnh nước đọng...

Hắn khó có thể tưởng tượng những người trang điểm cho bản thân này sau khi không ngừng tế bái sẽ mang đến điều gì. Cũng không rõ người đứng sau rốt cuộc có mục đích gì.

Nhưng may mắn, hắn đã sớm ngăn chặn hết thảy, cắt đứt mối nguy hiểm này khi nó vẫn còn đang nảy mầm.

Sau đó, hắn tìm Thiết Sát, bảo Thiết Sát đi liên lạc với hai huyện khác, bảo bọn họ cùng nhau tìm kiếm và kiểm tra xem trong huyện mình có hộp son như vậy hay không. ...

Vào đêm, Lý Nguyên trở lại trong phủ, tìm được Bàng Nguyên Hoa đang ở trong sương phòng nội đường.

Vị này tạm thời ở lại trang viên Bách Hoa, ở lại cùng nàng còn có bốn gã đệ tử Sương Kiếm môn.

"Bàng cô nương, đêm khuya quấy rầy..."

"Mời tiền bối nói."

Lý Nguyên kể lại chuyện ban ngày một lần, lại hỏi: "Hộp son này, ngươi có cách nào xử lý không?"

Hắn chưa từng lăn lộn ở Chung Phủ, nhưng Bàng Nguyên Hoa lại từng.

Cho nên, Bàng Nguyên Hoa là một con mắt để hắn thăm dò Chung Phủ.

Cứ như vậy, mặc dù hắn không vào Chung Phủ nhưng cũng có thể có được con đường thu được tin tức của Chung Phủ.

Bàng Nguyên Hoa chắc chắn hiểu rõ về Chung Phủ và con phố quỷ thần bí kia nhiều hơn hắn.

Bàng Nguyên Hoa lẳng lặng quan sát những cái hộp kia, nói: "Có lẽ có thể mang đến phố quỷ, ta nghe nói từng có hành hài bán được đồ cho quỷ.

Tiền bối có thể đem hộp này giao cho Nguyên Hoa, sau khi Nguyên Hoa bán đi, sẽ mang về quỷ tiền cho tiền bối."

Lý Nguyên nhìn năm củ khoai lang phỏng tay, trực tiếp đưa cho Bàng Nguyên Hoa.

Hắn không muốn dính dáng gì đến Liễm Y trai ở Ngọc Kinh. ...

Ngày hôm sau, Tiểu Điệp đẩy Bàng Nguyên Hoa đi loạn trên hành lang gấp khúc quanh co của trang viên Bách Hoa.

Nửa canh giờ sau, Bàng Nguyên Hoa tiến vào phố quỷ.

Chờ đến khi đi ra, nàng lại đem 1 tờ "1 phân", 1 tờ "3 ly", 2 tờ "1 ly" đưa tới phía sau Lý Nguyên: "Tiền bối, quả nhiên có quỷ mua hộp son phấn này, nó cho ta chừng này tiền."

Lý Nguyên nói: "Tổng cộng 15 ly, nói cách khác, hộp son này là 3 ly một cái, xem ra cũng không phải vật phẩm quý giá gì."

Hắn cũng không nghi ngờ Bàng Nguyên Hoa tham ô tiền, đây là một tín nhiệm cơ bản của cả hai người.

Hắn thu hồi quỷ tiền, nhìn thanh trang bị: 【 Trang bị 1:3 phân, 1 phân (2), 3 ly (2), 1 ly 】

Đột nhiên Bàng Nguyên Hoa lại nói: "Ta sẽ chuẩn bị một danh sách đạo cụ cho tiền bối, liệt kê các đạo cụ mà phố quỷ có thể mua, tác dụng và giá cả của chúng.

Nhưng những tin tức này rất khó dò được, cho nên việc bổ sung danh mục đạo cụ sẽ chậm hơn."

Nàng là một nữ nhân thông minh, vì vậy nàng ấy bắt đầu đóng vai trò của mình.

Lý Nguyên cũng có qua có lại, nói: "Cần quỷ tiền thì cứ nói với ta."

"Vâng, tiền bối." Bàng Nguyên Hoa dịu dàng hành lễ, sau đó lại gọi Tiểu Điệp ở phía xa, đẩy xe lăn đi tìm Đường Niên.

Đường Niên nói sẽ thiết kế lại xe lăn cho nàng, hôm nay có lẽ có thể đi xem.

Bàng Nguyên Hoa rất thích đứa bé đó...

Mà Lý Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy chút an bình.

Cuối cùng, có thể yên tĩnh một thời gian.

"An bình sau khi áp lực nặng nề biến mất" bỗng nhiên cho hắn một loại bình tĩnh đã lâu không gặp, đột nhiên linh tư như suối trào, rất nhiều suy tư trong đầu cũng xâu chuỗi lại, theo quỹ tích sinh mệnh đồ lục, chúng bắt đầu hội tụ thành hình.

Hắn một lần nữa mở giấy ra, nâng bút, suy nghĩ một chút, viết câu: hô lư bách vạn chung bất tích, báo cừu thiên lý như chỉ xích.

"Vậy thì vẽ một bộ hiệp khách đồ."

Thiếu niên không phụ thời cơ đột nhiên đến này, hắn đắm chìm vào cảnh giới huyền diệu nào đó, vung mực hội họa trên trang giấy.

Mỗi một nét bút, đều rất gian nan, mỗi một nét bút, cũng đều rất tận hứng...

Hắn vẽ một ngày một đêm, chuyên chú quên mình, chư thần vô niệm.

Trong nắng sớm ngày hôm sau, thiếu niên rốt cục thở phào nhẹ nhõm, gác bút xem tranh, cẩn thận quan sát, sau đó... cười lên.

Thành công.

Quan tưởng đồ...

Sinh mệnh đồ lục.

Thành công rồi!

Nhưng ý cảnh trong đầu hắn dường như còn chưa tản đi, có lẽ ý cảnh chưa tan đi kia còn có thể giúp hắn vẽ thêm một bản nữa.

Cùng một sinh mệnh đồ lục, nhưng... nhưng lại là quan tưởng đồ khác nhau!