← Quay lại trang sách

Chương 232 Võ Lư tiêu dao Xa Hương tà dị, Diêm Mục gửi thư, đế hoàng hối hận (1)

Đại ngục huyện Thanh Đàm.

Vách tường gạch đá lạnh lẽo, rừng rậm giá lạnh, trong khe hở có thể thấy loáng thoáng được máu đỏ sậm.

Trong chậu lửa, ngọn lửa màu đỏ bốc lên đằng đằng, mấy thanh sắt được đặt tùy tiện ở trong đó, máu trên đầu que sắt đã sớm biến thành màu đen trong nhiệt độ cao.

Ánh lửa là nguồn sáng duy nhất trong lồng giam này, chiếu rọi một thân ảnh cách đó không xa lên trên vách tường.

Mà chủ nhân của thân ảnh này là một "cây trúc gầy" người đầy máu, không biết sống chết, bị treo giữa không trung.

Máu loãng trong từng sợi tóc của y như chưa từng nhỏ xuống, chỉ bởi vì đã sớm đông huyết.

"Cây trúc gầy" tóc bê bết, trông giống như một mớ đen đỏ bẩn thỉu, mà phía sau tóc lại là một khuôn mặt trẻ đóng chặt hai mắt.

Rào!!!

Một thùng nước lạnh dội lên mặt y,"cây trúc gầy" chậm rãi mở mắt, hai mắt chậm rãi hữu lực, như con báo gắt gao trừng nha dịch trước mặt.

"Ơ, tiểu tử này vẫn còn khí lực mà". Nha dịch tưới nước kia nhịn không được mà nở nụ cười, lấy đao bên hông, nhẹ nhàng vỗ lên mặt y, nói: "Nói! Là ai sai ngươi đi giết Mã lão gia?"

"Cây trúc gầy" này chính là thiếu niên cầm lấy thanh sắt, trèo tường, xông vào cửa cứu người.

"Hứa Thịnh, thành thật khai báo đi.

Nha hoàn nhà Mã lão gia bị ai bắt đi rồi?" Lại một nha dịch lạnh giọng hỏi.

Cho đến lúc này, thiếu niên Hứa Thịnh mới hơi hơi ngẩng đầu, khàn giọng hỏi một câu: "Nàng bị... người cướp đi rồi?"

"Phải, một người áo xám, nói đi! Gã áo xám đó là ai?"

Nha dịch hỏi.

Sở dĩ gã thẩm vấn ở đây là bởi vì cấp trên phân phó.

Đây cũng không phải là vì sợ đắc tội người không nên đắc tội, dù sao tạp chủng như tên ăn này thì quen biết được người nào?

Cấp trên, cùng với Mã lão gia muốn tìm hiểu rõ ràng những tên ăn mày này rốt cuộc là một đoàn thể như thế nào, người áo xám kia là ai, sau đó có thể một lưới bắt hết, giả mối hận trong lòng.

Mà Hứa Thịnh nghe vậy, lại khàn giọng cười ha ha, sau đó cúi đầu trừng mắt, gằn từng câu từng chữ nói: "Thầy bói đã nói, Hứa gia ta tất xuất nhân kiệt.

Từ nhỏ muội muội ta đã bất phàm, ta biết số mệnh này chắc chắn rơi trên người nàng.

Quả nhiên, quả nhiên, có người cứu nàng đi.

Các ngươi đắc tội không nổi người kia đâu, bởi vì đây là ý trời, là ý trời!!"

Y phát ra tiếng cười điên cuồng.

Nhưng trên thực tế, thầy bói kia chỉ là một người biết nói lời hay, kiếm miếng cơm ăn, cái gì cũng không hiểu. Năm đó phụ mẫu y đã sớm nhìn thấu, nhưng không ngờ Hứa Thịnh lại vẫn nhớ kỹ.

Về phần câu "đắc tội không nổi người kia" thì chỉ là một câu y bất chợt nghĩ ra, y đang dọa những người này, bày nghi trận. Những người này càng sợ hãi, thì lại càng không dám tiếp tục truy tìm, và muội muội y càng an toàn.

Nhưng nha dịch lại không bị dọa, nghe được lời của tiểu tử này, nhìn nhau ôm bụng cười rộ lên, chợt lại là run roi, mãnh mẽ tàn nhẫn quất lên người Hứa Thịnh.

Thân hình Hứa Thịnh như bao tải bị rách, bị quất một cái, y run lên, chỉ rên rỉ không kêu đau, và dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nha dịch.

Nha dịch bị ánh mắt kia nhìn đến sợ hãi, đang định rút đao đâm mù một con mắt của tiểu tử này, thì ngoài cửa nhà lao bên cạnh lại đột nhiên truyền đến thanh âm.

"Đừng thẩm vấn, đừng thẩm vấn, nhà Mã lão gia đưa rượu ngon tới, chậm là không còn gì uống."

Nha dịch này tạm thời buông đao xuống, rống lên một câu: "Trừ phi là rượu của tửu lâu Hành Vu, nếu không đều là nhạt như nước đái!"

Nha dịch ngoài cửa nói: "Hắc, thật đúng là bị ngươi nói trúng, là rượu mùa xuân năm nay của tửu lâu Hành Vu!"

"Rượu gì?"

"Xuân Thiên nhưỡng, còn ngon hơn Xuân Thủy nhưỡng!"

"Được được được, ta tới ngay." Nha dịch vui mừng không kìm được, trực tiếp ném hình cụ, chạy ra ngoài.

Hiện giờ rượu của tửu lâu Hành Vu nổi danh khắp vùng, nhất là tửu lâu Hành Vu còn là do nương tử của Huyết Đao lão tổ mở, vậy thì càng có thêm vài phần cảm giác cao cấp.

Huyết Đao lão tổ, là người phương nào?

Ngay cả huyện Thanh Đàm cũng có nghe nói.

Khác không nói, sư huynh của Huyết Đao lão tổ - Mộc tiên sinh đơn thương độc mã đến huyện Thu Đường, trực tiếp chém giết Triệu Tiên Đồng, lại thu phục Cổ Tượng tướng quân sau lưng Triệu Tiên Đồng, chuyện này cũng đủ để cho người của hai huyện hiểu được ai mới là thổ hoàng đế của phương này.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai, rượu của tửu lâu Hành Vu thật sự rất ngon.

Thứ ba, khó mua, không mua được.

Cho nên, nha dịch này vừa nghe có "Xuân Thiên nhưỡng" uống, lập tức mặc kệ hết tất cả, trực tiếp chạy ra ngoài.

Hứa Thịnh cúi đầu, người bị treo trên không trung, nghe tiếng ăn uống linh đình và tiếng cười vui vẻ bên ngoài lồng giam, hai mắt y chết lặng nhìn chằm chằm bãi đất trống trước mặt, sau đó lại đau khổ chậm rãi khép lại.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng ồn ào uống rượu bên ngoài lồng đột nhiên bình tĩnh lại.

Rồi sau đó, vô thanh vô tức, hoàn toàn không có tiếng động.

Hứa Thịnh kinh ngạc mở mắt, hơi nghiêng đầu.

Y nghe được tiếng bước chân, không nhanh không chậm, từ trong hành lang âm u đi tới, trong tiếng bước chân là sự thong dong khó có thể nói rõ. Ngay sau đó, trong ánh sáng của chậu than hiện ra một thân ảnh cao lớn bọc trong áo choàng màu xám, đeo mặt nạ gỗ.

Thân ảnh kia đi tới trước cửa, lấy chìa khóa ra, tháo xích sắt, tiếng mở cửa "két két", lại đi vào cởi dây thừng cho Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh ngã xuống cái "bốp", lại được thân ảnh kia trực tiếp bắt lấy, khiêng lên vai.

"Đa tạ..." Hứa Thịnh không biết người tới là ai, nhưng vẫn khàn giọng nói hai chữ.

"Không hỏi ta là ai sao?" Áo choàng xám nói với ý cười.

Hứa Thịnh khàn giọng nói: "Chúng ta... vẫn nên rời khỏi đây trước đi?"

"Thế nào? Thấy ta hạ thuốc mê nha dịch, lại dùng chìa mở khóa, xem thường ta?" Người áo xám cười nói.

Hứa Thịnh sửng sốt, vội nói không.

Một giây tiếp theo, người áo xám khiêng y đi ra khỏi đại ngục, thân hình hơi xoay, phá vỡ bóng đêm, lên xuống mấy lần đã biến mất hút. ...

Vài ngày sau.

Trong một phủ trạch, mười hai tên ăn mày quần áo tả tơi đang co quắp ngồi trong sự căng thẳng, vô cùng cảnh giác.

Những tên ăn mày này đều có một số đặc điểm chung.

Một, tố chất thân thể của bọn họ đều rất tốt, làm ăn mày còn có thể duy trì tố chất thân thể, điều này nói rõ nền tảng thân thể thật sự tốt.

Hai, lý do họ trở thành ăn mày đều là vì có một đoạn huyết hải thâm cừu đằng sau.

Ba, sau khi trở thành ăn mày, tất cả đều họ chịu hết khuất nhục. Bây giờ từng người giống như những con thú chờ được cắn người, chỉ có điều... Là tiểu hung thú, bởi vì bọn họ còn chưa sinh ra móng vuốt.

Hứa Thịnh cũng ngồi ở trong đó, nhưng bên cạnh y cũng không phải muội muội Hứa Lan của y, mà là một tên ăn mày nhỏ gầy hơn, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không thể phân biệt được.

Từng bộ quần áo mới được phát xuống, từng phần thức ăn cũng được phát xuống.

Hứa Lan, cũng chính là thiếu nữ đầu tiên bị Lý Nguyên mang đi, thì đang ngồi ngay ngắn trên ghế lớn ở chỗ cao, sau khi thay quần áo mới, sắc đẹp của nàng đã được gia tăng, có thể nói là diễm lệ không gì sánh được.

Lúc này, trên mặt nàng hiện lên vài phần vẻ lãnh ngạo của thượng vị giả nhưng rất gượng gạo, nàng cất cao giọng nói: "Đại thúc cho chúng ta chỗ ở, cho chúng ta ăn, mặc, hắn còn muốn dạy chúng ta võ công! Các ngươi có học không?"

"Học..."

"Học!!"

Trong đám ăn mày có người lớn tiếng hô, còn có người dùng tiếng muỗi nhỏ giọng nói.

Hứa Lan nói: "Bây giờ đi nấu nước, tắm rửa, thay quần áo mới, sau đó đến luyện công!"

Mọi người đồng thanh đáp "Vâng".

Hứa Thịnh cũng vui vẻ nhìn muội muội mình.

Sự tình có thể phát triển đến bước này, là điều y không thể tưởng tượng được.

Người cứu y từ đại ngục Thanh Đàm đã đưa y đến một tòa phủ đệ, mà trong phủ còn có muội muội của y - Hứa Lan.

Người nọ nói: "Sau này, phủ này là nơi các ngươi ở."

Sau đó, người nọ lại lục tục mang về nhiều ăn mày khác.

Bởi vì đều là ăn mày, cho nên Hứa Thịnh và Hứa Lan đều biết bọn họ.

Không chỉ có quen biết, giữa hai bên còn có qua lại, thậm chí là ân oán nhỏ.

Bởi vì những tên ăn mày này đều không phải là người tốt, mỗi người đều tàn nhẫn.