Chương 234 Võ Lư tiêu dao Xa Hương tà dị, Diêm Mục gửi thư, đế hoàng hối hận (3)
"Đại thúc, ngài không trở lại nữa sao?" Hứa Lan hỏi.
Lý Nguyên nói: "Qua một thời gian nữa chờ các ngươi tinh tiến, ta tự nhiên sẽ trở về xem một chút, sau đó dạy cho ngươi pháp môn tiếp theo."
Dứt lời, hắn thản nhiên cười, chắp tay mà đi, thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Một đám đệ tử Xa Hương đứng nhìn, sau đó nhao nhao quỳ xuống theo hướng hắn rời đi, dập đầu, đồng thanh nói với nam nhân thần bí đã thay đổi vận mệnh của bọn họ: "Đại thúc đi thong thả."
Sau đó, bọn họ lần lượt đứng dậy, từng người cầm đao, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Hắc điểu đậu trên cành lẳng lặng nhìn.
Lý Nguyên đã mua một con ngựa ở trong huyện, nhảy lên ngựa, đi về phía bắc.
Trong đầu hắn, suy nghĩ bay xa.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến các thế lực lớn như Huyền Kim Quan, Thánh Hỏa Cung, chắc là còn có thế lực siêu nhiên ẩn nấp sau lịch sử.
Điều này có nghĩa là có ai đó đã làm điều tương tự như hắn?
Chia ra một tấm quan tưởng đồ, là xây dựng lên một thế lực độc lập?
Vấn đề ở đây là những người đã làm điều tương tự như hắn, còn sống không?...
Một lần đi là hai tháng, không ai biết Lý Nguyên đi đâu.
Nhưng lão tổ đi xa cũng là chuyện bình thường.
Sau khi trở về, sắc trời đã tối, sau khi hắn tắm rửa thay quần áo, ôm Diêm nương tử xuân thủy đưa tình.
Rất lâu sau, màn đêm an tĩnh.
Diêm nương tử nhích mông, xoay người, hai cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn, hà hơi nói: "Ngày mai đi chỗ Tiết tỷ tỷ, nàng bình thường không nói, nhưng ta biết nàng cũng muốn."
Lý Nguyên vươn tay ôm giai nhân trong ngực, nhẹ giọng đem chuyện hắn làm mấy ngày nay nói với cô.
Diêm nương tử không nói gì, hai má dán vào trong ngực nam nhân, đột nhiên hỏi một câu: "Ta đang suy nghĩ quy luật của Phượng Nhi."
"Nàng vẫn mơ về nàng ấy à?"
Cằm tiểu nương tử đè lên ngực nam nhân, đây là đang gật đầu.
"Nhưng quỷ vật cũng không phải chính họ, mà ta lại không muốn nàng xảy ra chuyện..."
Cái cằm kia lại đè xuống, nhưng đột nhiên đôi chân tiểu nương tử lung linh bám vào Lý Nguyên, lại bò lên trên một chút, tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng: "Nếu như... quy luật của Phượng Nhi là không cho ta chết thì sao?"
Vấn đề này là đang hỏi Lý Nguyên.
Trong không khí yên tĩnh trở lại, hắn lại nói: "Quy luật của tiệm mộc là ngươi tiến vào tiệm mộc; hố vạn nhân là nhân quả luân hồi, người chết tới tìm ngươi, nói nghiêm túc, hai quỷ vực này đều không phải là quy luật gì đặc biệt, trên cơ bản là ngươi phải tiến vào quỷ vực mới có thể xảy ra chuyện.
Mà quy luật không cho nàng chết này lại không hợp lý, hơn nữa nàng cũng không có cách nào để chứng minh quy luật này."
Nói xong, Lý Nguyên đột nhiên ôm chặt Diêm nương tử nói: "Nàng đừng ngốc nghếch tự mình đi thử."
Diêm nương tử cảm nhận được sự khẩn trương hắn, thản nhiên cười, bàn tay mềm mại vuốt ve ngực của hắn, nói: "Nhìn chàng khẩn trương kìa."
"Nàng hứa với ta, đừng thử lung tung." Lý Nguyên quả thật rất khẩn trương, hắn sợ bà nương mình dùng cái chết để thử xem Phượng Nhi có ra tay cứu nàng hay không.
Thử thế nào đây?
Diêm Ngọc không thể tu hành, nhất định không thể trường sinh.
Cho nên, Lý Nguyên hy vọng mình có thể trở thành chiếc ô lớn của cô, che gió che mưa cho cô, bảo vệ cô cả đời an bình.
Diêm nương tử khẽ giật đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi, lại vùi đầu giấu vào trong ngực Lý Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Được, ta không thử lung tung."
"Phải ngoan." Lý Nguyên giống như dỗ trẻ con, gần đây hắn động một chút là bị người ta gọi là "tiền bối","gia gia","lão tổ","đại thúc", vì thế liền có cảm giác nhìn ai cũng rất nhỏ.
Nếu hắn soi gương, hồi tưởng lại năm nay tuổi thật của hắn cũng chỉ mới hai mươi mốt, nói không chừng trong lòng sẽ sinh ra cảm giác cạn lời.
"Dạ, lão tổ, gia gia, tiền bối."
Diêm nương tử nũng nịu.
Sau đó lại chắp tay, ra vẻ giật mình nói: "Ai nha, sao ta lại ngủ cùng lão tổ mất rồi, hu hu hu... đừng chạm vào ta, thả ta ra."
Lý Nguyên bị cô trêu chọc như vậy, cảm giác lại tới nữa, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nói: "Đã làm mẹ rồi, còn nghịch ngợm như vậy, xem ta trừng phạt nàng như thế nào."
Phu thê, lại ân ái lần nữa.
Lý Nguyên nằm thư giãn, cảm thấy âm dương giao hòa, tâm thần yên tĩnh.
Mà Diêm nương tử lại mệt mỏi tê liệt, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ vào ngực nam nhân, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, quên nói với chàng một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Thư của cháu ta."
Dứt lời, Diêm nương tử lại thêm một câu: "Diêm Mục, đi Ngọc Kinh ấy. Thư đưa đến phường Tiểu Mặc, nói muốn đưa cho Diêm Ngọc hoặc là Lý Nguyên, sau đó lập tức có người đưa đến đây.
Trong thư nói, Hồng Liên thái tử thất bại, chạy ra khỏi Ngọc Kinh, đang bị truy sát, Hoàng đế muốn về Ngọc Kinh ban thưởng.
Có thể... y cũng sắp trở về."
Nói xong, cô cười nói: "Cháu ta, muốn áo gấm về quê."
Lý Nguyên từ trong ký ức gợi ra vị Diêm huynh kia, cẩn thận suy nghĩ một chút. Năm đó tương giao, Diêm Mục chưa từng xem thường hắn, sau đó phó thác thân quyến, hiện giờ lại trở thành thân thích.
"Tốt, tốt, y còn sống là tốt rồi."
"Đừng gọi Diêm huynh nữa, y phải gọi chàng là di phụ (dượng)."
Không khí trầm tĩnh lại, Diêm nương tử lại nói: "Đừng lo lắng, tóm lại là người trong nhà, hẳn là sẽ không phải lai giả bất thiện."
Lý Nguyên gật đầu, nhưng bây giờ hắn đã khác xưa, bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì cũng đủ để cho hắn sinh lòng cảnh giác.
Nếu như hắn nhớ không lầm, Hoàng đế đã hứa hẹn với thế lực lớn trong thiên hạ "phàm là Cần Vương, trợ hắn đoạt lại Ngọc Kinh, đều có thể chọn ba loại bảo vật từ trong kho vũ khí của Đại Chu".
Hồng Liên thái tử đã bại, đó chính là lúc Hoàng đế phải mở kho vũ khí của Đại Chu.
Diêm Mục thế mà cũng tham gia vào trong đó, điều này thật sự không sao chứ?
Y trở về để làm gì?
Lúc Lý Nguyên còn đang nghĩ, Diêm nương tử đã vào mộng.
Trong mộng, căn phòng tối đen, cửa sổ chói mắt, bóng trắng quỷ dị, mỗi đêm đều như thế.
Diêm nương tử đã sớm có được năng lực tự do hành động, cô đi về phía trước vài bước, ngồi vào trước bàn nhỏ trong phòng, hơi hơi chống má, mà chẳng biết từ lúc nào trên bàn lại xuất hiện mấy tờ tiền giấy màu trắng thần bí.
Diêm nương tử giơ tay chạm vào.
Nhưng còn chưa đụng tới, bóng trắng cửa sổ đã "khanh khách" xoay người, cướp lấy mấy tờ giấy trắng trước mặt cô, sau đó đưa tới tay cô.
Diêm nương tử nhận lấy tiền giấy, nhẹ giọng nói: "Phượng Nhi, chúng ta cùng làm chút chuyện đi."
Nhưng không có phản hồi.
Quỷ không biết nói.
Diêm nương tử lại nói: "Nam nhân của ta quá lo lắng cho ta, ta cũng không biết nên nói với hắn như thế nào."
Vẫn là trầm mặc.
"Hắn nhất định sẽ ngăn cản ta, cái gì cũng không cho ta làm. Bởi vì ta chỉ là một người bình thường, và hắn lo lắng có chuyện gì đó không ổn xảy ra với ta." Ngữ khí Diêm nương tử ôn nhu.
Trong phòng, vẫn tĩnh mịch, không có đáp lại.
Diêm nương tử đột nhiên có chút chần chờ, lẩm bẩm: "Lo lắng của hắn là đúng, hắn và Tiểu Thánh đều là người quan trọng nhất trong lòng ta, hắn lo liệu bên ngoài, ta cho hắn một gia đình là được rồi."
Cô thản nhiên cười, mà người đối diện lắng nghe cô nói lời trong lòng lại là một nữ quỷ. ...
Ngày hôm sau.
Một phong thư "danh mục hàng hóa phố quỷ" đến từ Bàng Nguyên Hoa được đặt trên bàn sách của Lý Nguyên.
【 Kẹo đường con kiến 】 : Giá 4 ly; Tác dụng, khi ngươi nhìn vào mục tiêu và liếm hết kẹo đường, mục tiêu sẽ trở thành kẹo (không thể đẩy nhanh tiến độ bằng cách nhai).
【 Kẹo đường con thỏ 】 : Giá 3 ly; Tác dụng, như trên.
【 Kẹo đường cự tượng 】 : Giá 2 ly; Tác dụng, như trên.
【 Hộp son màu xám 】 : Giá 4 ly; Tác dụng, trang điểm đơn giản, có thể giúp ngươi biến thành một người khác, chỉ cần không có ảnh huyết ẩn chứa tổ lục rửa mặt, sẽ được duy trì và sẽ không bị vạch trần (biến hóa không thể vượt qua giới tính, không thể tăng trưởng chiều cao, không thể thay đổi hình thể, chỉ thay đổi tướng mạo), sau một lần sử dụng, hộp son bị hủy.
【 Hộp son màu trắng 】 : Giá 1 phân; Tác dụng, như trên, công thêm có thể thay đổi chiều cao và hình thể.
【 Hộp son màu vàng 】 : Giá 3 phân; Tác dụng, không biết.
【 Hộp son màu đen 】 : Giá 1 tiền; Tác dụng, không biết.
【 Hộp son màu đỏ 】 : Giá, không biết; Tác dụng, không biết.
【 Hộp son màu xanh 】 : Giá, không biết; Tác dụng, không biết.