← Quay lại trang sách

Chương 237 Thiên địa biến cố người về, gieo hạt chờ quả, ác quỷ sống (2)

Hứa Lan Hứa Thịnh cùng với sáu thiếu niên thiếu nữ khác, còn đặc biệt biên soạn một bộ lễ nghi lễ bái thần bí, chuyên dùng để lễ bái chủ nhân Phượng Bá Tiên Hương.

Mà chủ nhân Phượng Bá Tiên hương, thật ra là một tượng gỗ cổ quái bọc trong vải đen.

Tượng gỗ cổ quái này là do chính tay Hứa Thịnh dùng đao điêu khắc ra, bất quá việc này ngoại trừ Hứa Lan thì không ai biết.

Lý do thoái thác như thế, nghi thức thần bí giả thần giả quỷ như thế, cộng thêm tám cửu phẩm, cùng với lời nói hàm hồ của Tùng Hạc tửu lâu, Mã lão gia và quan phủ địa phương đều trợn tròn mắt.

Không ai còn gây chuyện với Xa Hương này nữa.

Mà Xa Hương lại chiêu thu không ít máu mới, điều này làm cho tiểu phủ đệ này biến thành một thế lực nhỏ.

Sau khi Lý Nguyên biết được mình đột nhiên có thêm danh hiệu "Sứ giả Phượng Bá Tiên Hương", cũng tấm tắc khen ngợi.

Nhưng mà hắn không đi sửa lại bất cứ chuyện gì, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận, mà là truyền thụ cho tám người kia phương pháp tu luyện bát phẩm và phương pháp đột phá thất phẩm, sau đó để Tùng Hạc tửu lâu thoáng mở ra con đường mua thịt yêu thú bát phẩm.

Thịt yêu thú bát phẩm vẫn quý hiếm như trước, chắc chắn là cung không đủ cầu.

Nhưng mức độ trân quý này cũng không đắt như mấy năm trước.

Nguyên nhân chủ yếu là năm huyện thống nhất, ổn định và trị an tốt.

Trong quá trình thương đội hành tẩu ít khi gặp phải cường nhân, cho dù gặp phải một số sơn phỉ rải rác, cũng có thể dựa vào lực lượng của bản thân để đối kháng.

Thống nhất, ổn định, trị an tốt, mang đến nhiều mậu dịch hơn.

Thứ nhất, thương hội Hồng Nghĩ thấy nơi này yên ổn cho nên tăng hạn ngạch cung ứng.

Thứ hai, quán rượu Hành Vu tự mình thành lập thương hội, mở ra con đường mậu dịch đối ngoại, cũng có qua lại với không ít thương hội, tài nguyên này cũng dễ dàng mua sắm.

Thứ ba, theo hàng năm thất thu, sản lượng thịt yêu thú bát phẩm trong ruộng thịt lại dần dần gia tăng.

Đủ loại nhân tố chồng lặp, hơn nữa Lý Nguyên âm thầm thao túng, Xa Hương nho nhỏ ở huyện Thanh Đàm cũng có thể đạt được tài nguyên duy trì tu luyện.

Nhưng vẫn là một câu nói cũ, tiền phải tự mình kiếm.

Điều này khiến cho Xa Hương rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất định.

Đệ tử Xa Hương khi đã nắm giữ thủ đoạn nhất định liền bắt đầu mở rộng chiêu mộ đệ tử, đồng thời tăng cường khai thác hàng hóa miền núi, sau đó thông qua bán cho Tùng Hạc tửu lâu để đổi lấy tài nguyên.

Mà những hàng hóa vùng núi có phẩm chất tốt này lại thông qua thương hội của quán rượu Hành Vu để bán đến nơi khác, từ đó kiếm được ngân lượng, và hình thành một vòng tuần hoàn khép kín....

Đầu tháng tám, một lá thư đã được gửi đến tay Lý Nguyên thông qua một thương hội nào đó.

Bức thư được viết bởi Diêm Mục.

Trong thư biểu đạt sự thất vọng.

Nhưng tại sao thất vọng, lại không nói.

Diêm Mục chỉ nói y muốn trở về.

Lý Nguyên xuất thần nhìn phong thư kia, trong thần sắc hiện ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

Chỉ đơn giản là vài lá thư qua lại, đã làm cho hắn hiểu được một chuyện: Diêm Mục rất có thể là đệ tử của một thế lực lớn ngang cấp với Thánh Hỏa Cung.

Sau đó, hắn thông qua con đường của mình, thăm dò, lúc này mới biết được Trung Nguyên lại phát sinh đại sự.

Năm ngoái, hoàng đế nuốt lời, rõ ràng hứa hẹn "Mở ra kho vũ khí Đại Chu" nhưng rồi lại mặc kệ. Điểm này, thật ra Lý Nguyên có thể hiểu được.

Hoàng đế chắc chắn là được người nào đó nhắc nhở "Kho vũ khí tuyệt đối không thể mở ra", bởi vì "Kho vũ khí" này chính là nội tình hoàng thất, nội tình hoàng thất nếu bị người lột sạch, vậy hoàng thất vẫn là hoàng thất sao?

Cho nên, thời điểm hoàng đế hứa hẹn là cấp bách không kịp suy nghĩ, hiện tại tỉnh táo lại, nhưng thà rằng đổi ý cũng không muốn mở kho vũ khí.

Nhưng thế lực lớn như Thánh Hỏa Cung chắc chắn không cam chịu, liên hợp đòi nợ là buộc phải làm.

Hoàng đế ngay cả Hồng Liên thái tử cũng đánh không lại, làm sao đối phó với thế lực đã đánh bại Hồng Liên thái tử?

Và năm nay, đã có câu trả lời.

Đáp án này là chắp vá lại từ lời của võ giả trong thương đội từ phương bắc chạy về.

Nhưng nói một cách đơn giản, chỉ một câu: Hoàng đế trọng dụng hành hài, y thậm chí bái một vị hành hài làm quốc sư.

Chuyện Lý Nguyên biết được thông qua thương đội, bà chủ đương nhiên cũng biết.

Bà chủ cũng rất tò mò.

"Hoàng đế này không phải ngốc sao? Dùng hành hài làm quốc sư, hành hài không mơ ước bảo khố Đại Chu của hắn sao?"

Lý Nguyên đưa ra một loại suy đoán, giải đáp nghi hoặc cho nàng: "Có lẽ hành hài thật sự không mơ ước bảo khố của Đại Chu."

"Tại sao?"

"Cảnh giới của bản thân hành hài không đại biểu cho thực lực mạnh hay yếu.

Mà trước đây quỷ vực không nhiều, đồ vật cất giấu trong bảo khố Đại Chu phần lớn là bảo vật có lợi cho võ giả tu hành.

Nhưng những bảo vật này lại là những thứ hành hài không cần, cho nên vị Thiên tử kia mới có thể hào phóng bái hành hài làm quốc sư như thế."

"Vậy hành hài cần đồ gì?" Bà chủ rất tò mò.

Lý Nguyên trầm mặc, ấn tượng của hắn về Ngọc Kinh, chỉ có mấy chuyện:

Một, Diêm Mục hộ tống một vị thanh quan đi Ngọc Kinh.

Hai, Hồng Liên thái tử công chiếm Ngọc Kinh thành công nhưng không đuổi giết Thiên tử, từ đó cho Thiên tử một cơ hội để kêu gọi thế lực thiên hạ vây công, sau đó Thiên tử đổi ý, thế lực thiên hạ bức nợ, Thiên tử trọng dụng hành hài để đối kháng.

Ba, Liễm Y trai, hoặc là Liệm Y trai.

"Nước của hành hài quá sâu, nước của quỷ vực cũng quá sâu, bọn họ nguyện ý kết minh với Hoàng đế, chắc chắn là có mưu đồ lớn." Lý Nguyên thì thào, lại nói: "Ta nghi ngờ đồng ruộng mất mùa hàng năm đều có liên quan đến những chuyện này."

Bà chủ cũng hiểu ý của nam nhân nhà mình.

Đồng ruộng cằn cỗi, ruộng thịt phì nhiêu.

Mà càng gần ruộng thịt tốt, sẽ có quỷ vực càng đáng sợ.

Giống như một dương một âm, đạo cao một thước ma cao một trượng.

Phải biết, ruộng thịt nơi biên thùy đã có thể sản xuất thịt yêu thú bát phẩm rồi, ruộng thịt ở thành Ngọc Kinh bây giờ là bộ dáng gì, chỉ là ngẫm lại là biết nhất định bất phàm.

"Không biết khi nào mới kết thúc?" Bà chủ than nhẹ một tiếng: "Trước đây không như vậy.

Năm nay nạn đói, năm sau được mùa, thế đạo có tốt có xấu, nhiều lắm cũng xem như vô thường.

Nhưng bây giờ...

Haiz...

Đây là năm thứ 5 liên tiếp mất mùa.

Nếu không là gia tăng chút ít đồng ruộng, gia tăng chút ít nông hộ, giảm bớt chút ít nông thuế, mấy huyện này sợ là đều trở thành địa ngục trần gian rồi.

Đây là ông trời không cho người ta sống a.

Năm nay đã gần đến mùa thu hoạch..."

Mặt mày nàng không có bao nhiêu lạc quan, bởi vì nàng đã sớm đi thăm đồng ruộng rồi.

Trên đất vàng, nỗi ưu sầu của các hộ nông dân treo giữa lông mày đã nói lên tất cả....

Tháng Mười.

Mất mùa.

Mà thịt yêu thú bát phẩm của ruộng thịt lại tăng sản lượng, hơn nữa còn có xu thế mở rộng.

Giữa mùa đông.

Huyện Sơn Bảo, Huyết Đao Môn theo thường lệ kiểm tra "biên giới quỷ vực" của "quỷ vực chợ đen", sau đó phát hiện biên giới này mở rộng, tuy rằng còn chưa tới mặt đất, nhưng chỗ gần nhất cũng đã không quá mười thước."

Nếu là người nào nghịch nước muốn xuống hồ bơi một chút, nói không chừng sẽ bơi vào quỷ vực.

Bởi vậy, cấm bài màu máu mới được dựng ở bên bờ, nhìn thấy mà giật mình....

Đầu xuân năm sau.

Huyện Thu Đường, đột nhiên trong quỷ vực hố vạn nhân đi ra một vị quỷ phó lục phẩm cường đại, quỷ phó kia mặc quần áo cổ đại hoàn toàn khác với thời đại này. Cổ Tượng tướng quân trực tiếp bị đánh cho choáng váng, nhưng may mắn vị quỷ phó này là loại "oan có đầu nợ có chủ", sau khi Cổ Tượng tướng quân tránh ra, gã liền không truy kích nữa, mà là rời khỏi huyện Thu Đường, cũng không biết đi nơi nào.

Một tháng sau, quỷ phó lục phẩm kia trở lại, phía sau còn kéo một cái bao tải lớn, trong bao tải chứa hơn mười người chết.

Cổ Tượng tướng quân đi hỏi thăm một chút, mới biết được sát vách có một huyện, cả gia tộc đều bị một cường giả thần bí đồ sạch, nhưng điều kỳ quái là, gia tộc này ở địa phương có thanh danh rất tốt, nổi danh thiện nhân, căn bản không thể đắc tội với ai, càng không thể đắc tội cường giả lục phẩm.

Điều này làm cho Cổ Tượng tướng quân rợn người vô cùng, bởi vì y nghĩ tới một loại khả năng nào đó.

Tục ngữ nói "oan có đầu nợ có chủ", nhưng những người cổ đại kia trở lại nhân gian, cừu nhân của bọn họ có lẽ đã sớm chết già. Thế nhưng, những quỷ phó này cũng không bỏ qua, bọn họ tìm hậu duệ của những kẻ thù năm đó, sau đó trực tiếp tàn sát cả gia tộc hậu duệ, lại mang theo trở về hố vạn nhân.

Như thế, thật đúng là ứng với câu "oan oan tương báo biết khi nào dừng"...