← Quay lại trang sách

Chương 239 Thiên địa biến cố người về, gieo hạt chờ quả, ác quỷ sống (4)

Cuối xuân.

Lý Nguyên khổ tư tìm hiểu, đem sáu loại thương pháp dung hợp làm một, đặt tên là "Lục Hợp".

"Lục Hợp" và "Tồi Thành" giống nhau, đều thuộc về tuyệt kỹ trong thất phẩm, là tuyệt đỉnh của kỹ năng thất phẩm.

Nếu nói tồi thành là uy lực bá tuyệt, nhất đao trảm.

Lục hợp lại quanh thân đều có thể xuất thương, trong nháy mắt đã tới, biến hoá kỳ lạ lại có lực xuyên thấu cường đại.

Tuyệt kỹ như vậy đối với thực lực tổng hợp của Lý Nguyên cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng lại có thể làm cho năng lực thực chiến của hắn tăng lên không nhỏ.

Mà đúng lúc này, đệ tử được phái đi bến đò Trường Miên đã thả bồ câu bay, truyền về tin tức: Diêm Mục tới, bọn họ sẽ ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm, hai ngày sau đi qua Linh Dương khẩu.

Lý Nguyên nhận thư, nói một tiếng với Diêm nương tử và bà chủ, liền cưỡi khoái mã, xách hai vò rượu ngon, ra cửa bắc, nhanh chóng đi.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lý Nguyên cũng đến lối ra vào huyện Thùy Tam.

Trăm hoa đua nở, khoe màu đua sắc, chập chờn trong gió, phiêu hương mười dặm.

Thiếu niên thản nhiên xuống ngựa, ngồi chờ đợi giữa cỏ dài dưới tàng cây già bên cạnh Linh Dương khẩu.

Một canh giờ sau, trong Linh Dương khẩu có một thân ảnh áo trắng dưới sự vây quanh của đệ tử Huyết Đao Môn đang giục ngựa mà vào.

Thân ảnh kia hơi gầy, có chút nho nhã như văn sĩ, mà khuôn mặt thì Lý Nguyên rất quen thuộc, chính là Diêm Mục.

Diêm Mục lớn hơn hắn hai tuổi, năm nay coi như là hai mươi lăm.

Hai mươi lăm tuổi, vốn nên là hùng tâm vạn trượng, muốn mưu một phen sự nghiệp, huống chi đây là một thanh niên đã ở lâu tại thành Ngọc Kinh.

Thế nhưng, Lý Nguyên chỉ nhìn thấy mỏi mệt, thất vọng cùng với vẻ mặt tang thương và nghèo túng.

Lý Nguyên lại nhìn lướt qua thông tin bên cạnh Diêm Mục: 500-530 (600-630).

Vừa nhìn, suy đoán của hắn lúc trước đã được chứng minh hơn phân nửa.

Thật không ngờ Diêm gia lại là hộ có quan hệ rất lớn.

Ít nhất là Diêm Mục đúng như vậy.

Nếu không, với thực lực này, làm sao sống sót ở Ngọc Kinh?

Phải biết, Diêm Mục vào tám năm trước đã hộ tống vị thanh quan kia đi Ngọc Kinh.

Thực lực Diêm Mục mười sáu tuổi nhiều lắm chỉ là thất phẩm đi? Tính thêm một chút, sơ nhập lục phẩm là ghê gớm rồi.

Cho nên, Lý Nguyên tiếp tục suy đoán, Diêm Mục căn bản cũng không phải một người hộ tống người nọ đi Ngọc Kinh.

Rất nhiều ý niệm hiện lên, hắn mặt lộ ra mỉm cười, cầm theo rượu ngon, mở ra hai tay, nghênh đón.

Diêm Mục nhìn thấy Lý Nguyên, cả người sửng sốt, bởi vì Lý Nguyên biến hóa thật sự quá lớn.

Năm đó thiếu niên thành thật gầy yếu, có vài phần hào hùng kia, hôm nay lại tư thế oai hùng, thể lực hoành tráng, còn chưa tới gần đã có một cỗ khí áp bách đến trước.

Mà chính y, cũng thay đổi rất nhiều.

Lúc đi hào hùng vạn trượng, lúc này... lại vẻ mặt râu ria, nghèo túng đầy mắt, tang thương vô cùng.

Diêm Mục vội vàng nhảy xuống xe ngựa, hô to: "Di phụ!"

Lý Nguyên tiến lên vài bước, ôm y, cười nói: "Diêm huynh, lần này đi Trung Nguyên, hình như uống chưa đủ rượu a."

Diêm Mục ngẩn người.

Lý Nguyên hào sảng cười to nói: "Nếu uống đủ rượu, tại sao mắt đầy mệt mỏi?"

Diêm Mục mỉm cười, nặn ra chút tươi cười, nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm khái nói: "Ngọc Kinh mặc dù tốt, không bằng sớm về quê... ở đây vẫn tốt..."

Lý Nguyên ném cho y một vò rượu ngon, nói: "Không phải ta khoác lác, rượu này được ủ bởi tửu lâu của một bà nương khác của ta, nổi tiếng gần xa."

Diêm Mục mỉm cười, y quen uống rượu ngon, như thế nào lại chờ mong nhiều tới rượu ở địa phương nhỏ này? Bất quá, một ít lo lắng khi y về cũng tan thành mây khói.

Huynh đệ, vẫn là huynh đệ trong quá khứ.

Mà năm đó khi y giao phó dì nhỏ cho huynh đệ, vốn cũng có ý định tác hợp.

Tiếng di phụ này kêu cũng không ngoài ý muốn.

Y lập tức vỗ bùn đón gió, đưa tới bên miệng, chợt thoáng ngừng lại, thấy Lý Nguyên một tay cầm vò, từ xa kính y, y mới cười nói: "Ngụm này uống không phải là uống rượu, mà là tình cảm huynh đệ ta gặp lại!"

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, uống rượu ngon.

Rượu vào yết hầu, Diêm Mục mới lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói một tiếng: "Rượu này, hương vị ngọt..."

Lý Nguyên cười nói: "Uống ngon."

Diêm Mục sửng sốt, cũng cười nói: "Uống ngon."

Lý Nguyên lại vỗ vai y nói: "Nếu đã trở về, thì ở thêm vài ngày, tốt nhất nên ở lại, Ngọc Kinh có gì tốt?"

"Ngọc Kinh... Ngọc Kinh." Diêm Mục dường như nhớ tới chuyện gì, sau đó thở dài một tiếng.

Lý Nguyên nói: "Đại trượng phu, thở dài cái gì?"

Diêm Mục lộ ra vẻ tự giễu, nói: "Năm đó ta còn quá trẻ, ta cho rằng ta hộ tống chính là một thanh quan vì lợi ích của dân, nhưng không ngờ... Cũng chỉ là hạng ruồi bu, hám lợi chó má!

Thanh quan chỉ là ngụy trang của gã, là mặt nạ của gã, ta bị gã lừa!"

Dứt lời, y càng phát ra phẫn nộ, mượn hơi rượu ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bi phẫn vô cùng quát: "Cổ chi thánh hiền, lo nước lo dân, hôm nay an tại, an tại?!!"

Lý Nguyên kinh ngạc nhìn y một cái, vị cháu trai này là thật sự vì nước vì dân sao?

Hắn phất tay về phía sau, nhìn đệ tử Huyết Đao Môn xung quanh nói: "Các ngươi về trước."

Đệ tử Huyết Đao môn lần lượt ôm quyền, cung kính hành lễ, sau đó tuân theo lệnh lão tổ giục ngựa đi.

Chỉ chốc lát sau, đường dài dằng dặc, chỉ còn lại hai con ngựa đi song song cạnh nhau.

Lý Nguyên lúc này mới hỏi: "Vậy thanh quan đã chết rồi sao?"

"Không chết..."

Diêm Mục nói: "Gã chẳng phải là thanh quan cần ta hộ tống, mà là đệ tử nội môn của một thế lực lớn, bản thân gã có thực lực mạnh hơn ta, nhưng lại giả yếu.

Sở dĩ gã đi Ngọc Kinh, là bởi vì gã biết Hồng Liên tặc sắp nổi lên, muốn sớm đi báo lại những tin tức này cho thế lực của gã."

"Thế lực nào?"

"Thần Mộc Điện." Diêm Mục nói, sau đó ngửa đầu nói tiếp: "Ngươi biết tại sao gã phải nhanh chóng đi vào trong môn, báo cáo lại tin tức này không?"

Lý Nguyên phối hợp lắc đầu.

"Gần đây ta mới biết..." Dứt lời, Diêm Mục siết chặt nắm tay: "Con chó kia sở dĩ nói cho Thần Mộc Điện, không phải hi vọng Thần Mộc Điện liên hợp thế lực khác trấn áp Hồng Liên tặc, để tránh sinh linh đồ thán.

Gã... gã... gã lại muốn cho các thế lực lớn xả nước, để mặc cho Hồng Liên tặc một đường công tới thành Ngọc Kinh.

Chờ Hồng Liên tặc đánh đã đời với hoàng thất, bọn họ lại ngồi ngư ông đắc lợi."

Diêm Mục cơ hồ là gào thét nói ra những lời này, dứt lời, y như quả bóng cao su, tự giễu cười: "Ta thật ngốc, thật sự."

Lý Nguyên thở dài, vỗ vai Diêm Mục, an ủi: "Diêm huynh, huynh không ngốc, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy."

Diêm Mục kích động nghiêng đầu, hai mắt đỏ lên rưng rưng nước mắt, nói: "Hảo huynh đệ!"

Hai người giục ngựa một hồi, sắc trời đã tối, liền tạm trú ở phía bắc huyện Thiên Nam.

Trong khách sạn, hai người lại chè chén một bữa, sau đó trở về sương phòng.

Lý Nguyên lúc này mới biết được một ít tin tức về Diêm Mục.

Năm đó, Diêm Mục tuổi nhỏ ra ngoài bái sư, học 【 Hồi Liễu Công 】 , lại một đường tăng lên tới thất phẩm, sau này lưu lạc giang hồ, vô tình kết giao một vị thanh quan.

Thanh quan này thấy bản lĩnh của y, liền mời y đi cùng lên kinh, mong y hộ tống.

Đồng hành với y còn có một số nhân sĩ giang hồ khác, nhưng thanh quan kia lại chăm sóc hắn rất nhiều.

Sau này, Diêm Mục mới biết được nguyên nhân.

Hồi Liễu Công này là công pháp cơ bản của "Thần Mộc Điện", y thiên phú thượng giai, vừa nhập thất phẩm, liền nhận tổ quy tông.

Sáng sớm hôm sau, hai người tiếp tục lên đường, đến chạng vạng tối mới chạy tới huyện Sơn Bảo.

Vừa vào huyện, Lý Nguyên dẫn cháu trai đi thẳng tới trang viên Bách Hoa.

Mà trước trang viên, Diêm nương tử đã dẫn Tiểu Thánh chờ đợi.

Hai người xuống ngựa, quạ đen trên vai Tiểu Thánh hô một tiếng "cha".

Diêm nương tử chỉ vào Diêm Mục cười nói: "Đó là biểu ca của con."

Tiểu Thánh bĩu môi, vừa định thử gọi "biểu ca", Diêm Mục lại nhíu mày, sau đó thất thanh nói: "Đây là... hành hài trời sinh?"

Lý Nguyên hơi liếc mắt.

Diêm Mục mới nhận ra mình lỡ lời, sau đó kéo Lý Nguyên sang một bên nhẹ giọng nói: "Dượng à, đứa nhỏ này không thể gặp người, nếu không tất sẽ gây ra đại họa."

"Tại sao?"

Thần sắc Lý Nguyên bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Diêm Mục nói: "Ngươi vẫn luôn ở vùng biên thùy này cho nên không biết, nhưng bên ngoài, hành hài và võ giả đã là thế bất lưỡng lập.

Đứa nhỏ này hai mắt như ngọc, chính là một loại hành hài trời sinh cực kỳ hiếm thấy được ghi chép trong sách cổ.

Không, đã không thể dùng hành hài trời sinh để hình dung.

Đây chính là ác quỷ sống.

Nếu nó bị võ giả của thế lực lớn nhìn thấy, tất nhiên sẽ giết không tha.

Nếu bị hành hài nhìn thấy, nhất định sẽ muốn rời khỏi nơi đây, đi xa vạn dặm, không trở về nữa!"