← Quay lại trang sách

Chương 254 Phủ Bắc Giang hỗn loạn, dê béo vào phố quỷ, cưỡng ép mua bán (3)

Ban đêm.

Ánh trăng lạnh lẽo.

Lý Nguyên quấn áo bông và đội mũ trùm đầu cho Tiểu Thánh năm tuổi mụ, sau đó ngự xe xuất phủ, dừng ở một chỗ rừng hoang, bước lên thuyền nhỏ ven hồ, ôm Tiểu Thánh lên thuyền.

Quỷ vực chợ đen vẫn đang chém giết với quỷ vực tiệm son phấn.

Quỷ phó với quỷ vực giống như ảnh huyết và võ giả.

Ảnh huyết không còn, còn có thể tái sinh...

Quỷ phó chết đi, qua vài ngày cũng xuất hiện lại.

Sự dung hợp giữa quỷ vực chợ đen và quỷ vực tiệm son phấn là nhiều năm nhiều tháng, vốn là không cân bằng, nhưng bởi vì có hắn nên có thể bù đắp, do đó trở thành giằng co.

Diêm nương tử áo trắng xuất hiện, nhưng nàng vẫn không thể cùng tướng công, thậm chí cùng nữ nhi ôm ấp, chỉ có thể giữ khoảng cách, nói chuyện một lát, sau đó dạy Tiểu Thánh "phương pháp đè quạ đen vào trong thân thể".

Quạ của Tiểu Thánh vốn không phải là quạ đen bình thường, mà là lực lượng phiên bản yếu của quỷ vực chợ đen cộng thêm thuần điểu của Lý Nguyên, từ đó sinh ra quạ đen âm khí.

Ví dụ như...

Nếu so sánh Tiểu Thánh với quỷ, quạ đen chính là quỷ phó.

Nhưng quỷ có quỷ vực, quỷ sẽ không bị tiêu diệt, quỷ bộc cũng sẽ không.

Nhưng Tiểu Thánh thì không được như vậy.

Quạ đã chết, có thể tái sinh, nhưng mỗi lần tái sinh đều chiếm lấy sức mạnh của Tiểu Thánh, mà sức mạnh của Tiểu Thánh không phải là một dòng chảy không dứt.

Diêm nương tử dạy một lát, bị nữ nhi ngu ngốc chọc tức mà chạy tới bên Lý Nguyên.

Còn Tiểu Thánh thì ngồi ở trên một tảng đá lớn màu đen, trừng tròng mắt trắng lưu ly, nhìn cuộc chiến của quỷ phó hai bên quỷ vực.

"Gần đây ta đang tìm cách.

Nếu như ta có thể đột phá ngũ phẩm, sẽ có thể giúp nàng thôn tính tiệm son phấn."

"Ân" Diêm nương tử áo trắng nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại hỏi: "Lần trước ta nói với chàng chuyện nạp thiếp hoặc là nha hoàn, chàng đã làm chưa?"

"Với tư cách là nương tử của ta, nàng hứng thú với những chuyện như thế tới vậy à?"

"So với một đời một kiếp một đôi, thiên trường địa cửu bạch đầu giai lão, ta muốn một nhà ba người chúng ta... có thể sống vui vẻ hơn. Ta muốn chàng bình tĩnh lại, không muốn chàng nóng nảy...

Diêm nương tử áo trắng nhẹ giọng nói: "Tướng công, chàng đã vội vàng xao động rồi."

Cô đưa tay cách vài tấc trước người Lý Nguyên, nhẹ nhàng chỉ hướng trái tim.

"Ngươi rất vội, vội vã đột phá ngũ phẩm.

Nhưng con người khi vội vã sẽ phạm sai lầm.

Con cái phạm sai lầm có thể sửa, ta và ngươi phạm sai lầm... có lẽ, không thay đổi được, cũng chỉ có thể đối mặt với kết quả."

"Ta không muốn tìm bên ngoài, Tiết tỷ muốn Tiểu Trúc phục thị ta."

"Tiểu Trúc? Nàng không đủ.

Nàng là người bình thường, chàng lại là lục phẩm, thân thể cường tráng như quái vật.

Ta cũng ngại nói ngươi, ngươi ở cùng ta và Tiết tỷ, đều không đủ.

Ngươi nên tìm một nữ võ giả thất phẩm, thậm chí lục phẩm làm tiểu thiếp."

"Trước tiên không nói chuyện này, Tiểu Trúc cũng đủ rồi."

Lý Nguyên nhìn nơi xa,"nhà mới" này thật sự làm cho hắn khiếp sợ, lại cảm khái muôn vàn.

"Đúng rồi, gần đây ta đang quan sát phủ Bắc Giang.

Nơi đó, hành hài và võ giả đang chém giết.

Phố quỷ có thể sẽ có thêm nhiều người, Diêm tỷ."

Diêm nương tử áo trắng thoáng ngắt lời hắn, nói: "Tướng công, thật ra người bình thường ngộ nhập quỷ phố, cũng không phải thật sự ngộ nhập."

Lý Nguyên:...

Diêm nương tử áo trắng:...

Lý Nguyên nói: "Diêm tỷ, nàng muốn nói là bọn họ đều là người đầy tội nghiệp, cho nên mới lạc vào phố quỷ phải không?"

Diêm nương tử áo trắng gật đầu, âm trầm nói: "Có thể... Nơi đó thật ra chính là âm tào địa phủ.

Bọn ác quỷ bị nhốt ở đó, rồi lại trốn ra quỷ vực.

Những người tội nghiệp quấn thân khi còn sống không may bước vào nơi đó, rồi tiếp nhận trừng phạt."...

Rạng sáng, Lý Nguyên mang Tiểu Thánh trở về phủ.

Tiểu Thánh được bà chủ đón, tắm rửa, để nàng lên giường ngủ.

Lý Nguyên thì một mình trở về phòng.

Đi tới trước cửa, dù cách cửa nhưng Lý Nguyên vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của thiếu nữ ở bên trong.

Hắn đẩy cửa ra.

Trong phòng thiếu nữ áo xanh vội vàng đứng dậy, mềm mại run rẩy nhu nhu nói: "Lão... lão gia, ngài mới về ạ, nô tỳ... nô tỳ đi đun nước, hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo."

Lý Nguyên đáp một tiếng.

Chỉ chốc lát sau, thùng gỗ ấm áp, hơi nước bốc lên.

Trong phòng, bình phong che cửa, hương thơm tràn ngập.

Nến đỏ bừng quang, nến giọt thành tiếng, ở giữa đêm đông tịch mịch lãnh lẽo, chúng càng tôn lên vẻ ấm áp của phòng ốc, thùng tắm và thiếu nữ.

Gương đồng bày bàn, Lý Nguyên nhìn mình, vẫn là bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nếu không nói hắn là Huyết Đao lão tổ thì gọi Tiểu Trúc là tỷ tỷ của hắn cũng còn được.

Mà lúc này, Tiểu Trúc thì mặt đỏ bừng đang cởi quần áo cho thiếu niên, đợi đến khi thiếu niên vào thùng tắm, nàng lại trừng đôi mắt to ngập nước, nhẹ nhàng cởi váy, chỉ để lại yếm lụa trắng.

Nàng đạp thang gỗ, đi đến mép thùng bằng phẳng, gập chân, mông ngồi nhẹ, thò chân vào trong nước ấm áp, vẫy lướt nước khuếch tán gợn sóng không rõ ràng, sau đó cả đôi chân dài chìm vào trong nước.

Đợi đến khi nước ấm chạm xương quai xanh, Tiểu Trúc hít sâu một hơi, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho Lý Nguyên.

Lý Nguyên để nàng hầu hạ, sau đó nhắm mắt... lại mở ra ở phương xa....

Huyện Hổ Bối...

Phương Kiếm Long không cứng đầu, sau khi nghe mấy đệ tử ngoại môn báo cáo, liền quyết định lui về "huyện Tiểu Liễu" để hỏi thăm tình huống, sau đó từ từ suy tính.

Lúc này, rạng sáng đã qua, bọn họ đã một lần nữa chạy về.

Bởi vì "huyện Tiểu Liễu" ở trong nội địa phủ Bắc Giang, không có tường thành cứng rắn, mà chỉ dựng lên một tấm bảng địa giới.

Xe ngựa vào huyện, vào tửu lâu.

Bên ngoài tửu lâu, đèn lồng vẫn sáng.

Đỏ tươi.

Như máu chảy.

May mắn đã vào huyện, mà trên đường phố huyện cũng còn có người.

Phương Kiếm Long ngồi trong xe ngựa thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.

Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy trong một số con hẻm tối đang có người lễ bái với không khí. Và trong rừng liễu khô bên bờ sông cũng có người điên cuồng dập đầu vào dòng sông trống rỗng.

Trong gió mơ hồ có thành kính, cuồng nhiệt và hò hét cuồng loạn.

"Tiên nhân-"

"Tiên sơn..."

"Tiên nhân-"

Tình cảnh quái dị và tiếng kêu quái dị trong gió rạng sáng làm cho Phương Kiếm Long không rét mà run, hắn thu hồi lòng hiếu kỳ, vội vàng mang theo hai cơ vào tửu lâu, xuyên qua cánh cửa treo đèn lồng đỏ tươi, ném cho chưởng quỹ chút bạc, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Sao trong huyện lại nhiều người kỳ quái đang lễ bái với không khí vậy?"

Chưởng quỹ nhỏ giọng nói: "Người của Bái Tiên giáo."

"Bái Tiên giáo?" Phương Kiếm Long tò mò nói.

Chưởng quầy nói: "Khách nhân yên tâm đi, không để ý tới bọn họ thì sẽ không sao."

Phương Kiếm Long không hiểu sao lại nhớ lại son phấn trong huyện Sơn Bảo, trong lòng không khỏi ngưng trọng, hắn cho thêm chút tiền và nói tiếng cảm ơn, rồi mới dẫn hai cơ trở về sương phòng.

Ngủ chung giường một đêm.

Mây mưa mù lối.

Ngày hôm sau Phương Kiếm Long rời giường, mở cửa sổ, nhìn đường phố nhộn nhịp ngoài cửa sổ, nghe tiếng bán hàng vang lên khắp nơi, hơi thở nhân gian làm cho Phương Kiếm Long có cảm giác trở về nơi an toàn.

Càng nghĩ y càng cảm thấy chuyện ngày hôm qua không thích hợp.

Nhất định là hành hài và Nông Y bang đánh nhau, nhưng giao phong giữa võ giả đơn giản là máu thịt bay tứ tung, đầu người rơi xuống đất, nhưng có hành hài lại biến thành quái dị.

Những thứ liên quan đến quỷ quái kia vốn đã mang theo sắc thái thần bí, mà phương thức giết người hiển nhiên cũng rất thần bí.

Phương Kiếm Long nắm chặt nắm đấm.

Y tin chắc, nếu là mặt đối mặt, hành hài căn bản không đủ cho võ giả giết.

Nhưng mấu chốt là võ giả không biết thủ đoạn giết người của hành hài, thậm chí không biết hành hài là ai.

Hành hài giấu ở trong bóng tối, là thích khách sở hữu phương thức giết người khủng bố nhất trước nay chưa từng có.

Thích khách bình thường dù có bao nhiêu lợi hại thì cũng chỉ đơn giản là dùng đao dùng thương, dùng độc dùng ám khí. Nhưng những hành hài này lại sử dụng binh khí vượt qua tưởng tượng của bọn họ.