← Quay lại trang sách

Chương 266 Cung phụng lục phẩm Mộc Nhị, tiền kiếm lại dễ (2)

Sở dĩ y đến Vọng Nguyệt lâu là bởi vì Vọng Nguyệt lâu có nhập hàng từ thương hội Ngưng Ngọc, trong lầu mùa xuân có bán ba loại rượu "Xuân thủy mùa xuân mộng xuân", mùa đông có bán "Tuyết phôi nhưỡng".

Như thường lệ, y gọi một vò mộng xuân, một đĩa đậu phộng, một thịt bò, ngồi ở nhã gian, dựa vào lan can mà ngồi, một mình ngắm trăng, ánh mắt sâu kín, bộ dáng nhớ người thân cố hương.

Diêm Mục ném một hạt lạc vào miệng, lại rót cho mình một bình rượu xuân mộng nhưỡng, sau đó ngửi ngửi, hai mắt lộ ra vẻ say mê.

Đột nhiên, thân thể y cứng đờ, cả người căng thẳng.

Không vì cái gì khác, bởi vì cửa nhã gian bị kéo ra, có một người đi vào và ngồi đối diện y.

Nếu không phải người này chưa từng che giấu động tĩnh, Diêm Mục đã sớm ra tay.

Người này ngồi xuống, hạ giọng nói một câu, làm cho y nhíu chặt hai hàng lông mày.

"Đưa rượu cho ngươi, uống chưa đủ sao? Còn muốn ra ngoài uống?"

Người tới nói như vậy, mà thanh âm không hề che giấu.

Diêm Mục lộ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người nọ.

Là giọng nói của dượng nhưng không đeo mặt nạ da người, hơn nữa khuôn mặt này hoàn toàn là một người xa lạ.

Lý Nguyên cười nhìn cháu trai lớn, sau đó nhỏ giọng nói chút chuyện chỉ có hai người mới biết.

Nói ra những chuyện này, Diêm Mục tin, chỉ là vẫn kinh ngạc hỏi: "Dượng, mặt của người?"

Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Thủ đoạn của hành hài, nhưng ta không phải hành hài."

Hắn đã cân nhắc rồi, đầu tiên là hắn ở cùng Diêm Mục, biết cách làm người của Diêm Mục, tiếp theo ngay cả chuyện Tiểu Thánh là ngọc hài Diêm Mục cũng không tiết lộ, vậy đương nhiên cũng sẽ không phản bội hắn.

Diêm Mục thần sắc ngưng trọng nói: "Ngày đó người cứu ta ở phường Xuân Phong quả nhiên là tiểu dượng. Nếu không, ta sợ là mình sẽ phải dính một kích của hành hài."

Lý Nguyên nói: "Đúng là ngươi có kinh ngạc, nhưng dường như cũng không quá kinh ngạc."

Diêm Mục thở dài nói: "Chỉ vì... aiz... lại nói tiếp, ta cũng giúp dượng áp chế một chuyện."

Lý Nguyên ngưng trọng, sau đó gằn từng chữ nói: "Phương Kiếm Long bán đứng ta?"

Diêm Mục vội nói: "Việc này cũng không trách được hắn, bởi vì trong tửu lâu đó ai cũng điên nhưng chỉ có hắn và Chu Xảo Nhi không có việc gì.

Trên người Chu Xảo Nhi có bảo vật hộ thể của Chu trưởng lão tặng, nàng không có việc gì cũng bình thường. Nhưng Phương Kiếm Long lại không có việc gì lại làm cho người ta tò mò.

Sau đó liên tục bị ép hỏi, hắn thấy không giấu được nên mới nói có thể có liên quan đến túi gấm do Huyết Đao lão tổ tặng. Sau đó hắn lấy túi gấm ra, mở ra, trong túi gấm chỉ còn lại một miếng đồng vỡ nát.

Lúc ấy phản ứng của ta cũng nhanh, nói đây là ta tặng cho ngươi, còn về phần ta lấy được từ đâu, ta chỉ nói là do cơ duyên xảo hợp lấy được ở Trung Nguyên...

Cơ duyên đều dựa vào mỗi người, bọn họ không có khả năng điều tra cơ duyên ta nhận được từ đâu.

Sau đó, ta bảo đảm ngươi hoàn toàn không liên quan tới hành hài, chuyện này mới qua đi."

Lý Nguyên nhắm mắt suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Ta không ngăn cản cơ duyên của gã, gã lại đối xử với ta như thế."

Chuyện này cũng coi như cho hắn một bài học.

Xem ra sau này phái người, nếu là người trong môn phái thì không thể cho át chủ bài.

Trừ phi là tử sĩ do chính hắn nuôi dưỡng.

Diêm Mục vội vàng rót cho Lý Nguyên chén rượu, nói: "Tiểu dượng, bớt giận, bớt giận, không phải Phương Kiếm Long cũng không có biện pháp sao? Ngươi nói hắn chỉ là tiểu gia hỏa, vào lúc đó còn có thể làm gì?"

Lý Nguyên biết Diêm Mục sợ hắn đi giết Phương Kiếm Long, sau đó đắc tội Chu trưởng lão, vì thế tiếp nhận rượu, uống cạn cười nói: "Yên tâm... ta không lấy mạng của tiểu tử kia.

Việc này, hắn làm không đúng, nhưng xác thực cũng không có chủ động hại ta.

Hắn chỉ là không muốn cơ duyên trên tay còn tuột.

Điểm này còn chưa đủ để đưa hắn đến cái chết."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Diêm Mục thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lại nhìn chằm chằm Lý Nguyên, soi kỹ từng lỗ chân lông trên mặt Lý Nguyên, nhưng không nhìn ra mặt này là giả.

"Tiểu dượng, thuật dịch dung này của hành hài cũng quá mạnh đi?"

Lý Nguyên cười nói: "Đây không phải là dịch dung, là hóa âm trang."

"Âm trang?" Diêm Mục ngạc nhiên hỏi.

Lý Nguyên nói: "Có thể đổi mặt, đổi hình thể, đổi giới tính, còn có thể... đổi sức mạnh của người trang điểm

Ví dụ như nếu ta hóa trang thành khuôn mặt của ngươi, ta... có thể sử dụng một phần sức mạnh của ngươi."

Diêm Mục trực tiếp sợ ngây người: "Hành hài còn có thủ đoạn như thế? Vậy chẳng phải người trong chúng ta..."

Hắn không dám tưởng tượng.

Hành hài có thể trực tiếp đổi mặt, vậy còn đánh cái rắm a.

Nói không chừng người trong nhà đã bị thẩm thấu thành cái rổ rồi.

Lý Nguyên nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, công năng càng nhiều, giá cả càng đắt, bất quá gần đây hành hài kiếm được không ít tiền."

Sau đó, hắn kể lại những chuyện liên quan tới phố quỷ và phường Xuân Phong.

Sau khi Diêm Mục biết chân tướng, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng, chợt lại tức sùi bọt mép, nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Đám súc sinh này! Cư nhiên dẫn người sa đọa, sau đó bán người! Những thứ chó má này, thật sự là đáng chết ngàn lần!"

Lý Nguyên rót cho hắn chén rượu, nói: "Uống cho hạ hỏa, hành hài vốn cần quỷ tiền, có tiền, bọn họ mới có thể trở nên mạnh mẽ."

Diêm Mục cả giận nói: "Những thứ chó này, không nên tồn tại trên đời."

Nói xong, hắn tỉnh ngộ lại, vội nói: "Ta không nói biểu muội a."

Lý Nguyên thở dài, nói: "Hành hài thật ra có không ít người đáng thương, bọn họ đều cầu sinh trong khe hẹp, chỉ mong được sống sót.

Mà phố quỷ vốn vận hành bình thường, những người đi lạc vào phố quỷ cũng đều là người có tội nghiệt nặng nề, nói thật, những người đó chết không đáng tiếc.

Chỉ là hiện tại đã bị người lợi dụng mà thôi.

Có thể lợi dụng được điểm này, nhất định là một đại nhân vật khủng bố.

Ta thậm chí còn nghi ngờ... là ác quỷ nào đó dung hợp với người nào đó, nếu không sẽ không nghĩ ra phương pháp như vậy."

Nói xong, hắn cũng không giấu diếm vị cháu trai này, kể chi tiết từng chuyện một.

Càng nghe Diêm Mục càng sợ hãi.

Sau đó, hắn cũng nói với Lý Nguyên tình huống võ giả cùng hành hài.

Nửa tháng trước, lấy Chu trưởng lão cầm đầu, Mộc Hoa, Nguyên Tông Tử, Sơn Bạch Thủ, còn có hắn, mang theo võ giả địa phương quyết một trận chiến định thành bại, vì thế trực tiếp xông vào làm huyện trung tâm phủ Bắc Giang - huyện Tân Dương, sau đó giết chết phủ chủ.

Nhưng đáng tiếc phủ chủ này là giả.

Vài ngày sau...

Các võ giả lại đi giết lần thứ hai, nhưng lần thứ hai vẫn là giả.

Mà trong quá trình này, rất nhiều võ giả thất phẩm lại trực tiếp chết, phải biết những thất phẩm này đều là đại nhân vật trong thế lực địa phương, kinh nghiệm giang hồ cũng rất lão luyện, có thể nói đều là lão giang hồ.

Ngoài ra, Mộc Hoa của Thần Mộc Điện, Sơn Bạch Thủ của Sơn Tự Đường cũng đều bị thương.

Hiển nhiên, chiến thuật của hành hài vô cùng đơn giản, đó chính là: phòng thủ phản kích, sau đó chém đầu.

Nếu nói nghiêm túc, so sánh với sự bạo lực và số lượng võ giả rất nhiều, lực sát thương của hành hài thật sự là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng đặc điểm của hành hài là phương thức công kích biến hoá kỳ lạ, thủ đoạn công kích trí mạng.