Chương 268 Cung phụng lục phẩm Mộc Nhị, tiền kiếm lại dễ (4)
"Ta mới đổi cái tay nắm cửa, tay nắm cửa này là ta tốn bốn xu mua từ cửa hàng quỷ kia, chỉ cần kích hoạt thành công thì đủ để giết chết lục phẩm bình thường rồi.
Chờ lục phẩm chết, những võ giả thất phẩm khác cũng không đáng sợ.
Ngũ phẩm không có thủ hạ, cũng không đủ để sợ."
"Vị quốc sư kia thật sự có biện pháp giúp chúng ta trấn áp nguyền rủa, để chúng ta có thể không phải vĩnh viễn trốn ở phố quỷ sao?"
"Hẳn là có thể, dù sao đã có hành hài thành công."
"Ngươi đã tận mắt chứng kiến?"
"Từng thấy.
Vị hoa khôi mới của Tuyết Nguyệt lâu ở thành Ngọc Kinh, ai cũng biết trúng phải nguyền rủa hẳn phải chết, chỉ cần dám rời khỏi phố quỷ, là phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng ta tận mắt nhìn thấy nàng đi ra, sống rất tốt.
Quốc sư tự có diệu pháp, pháp môn dẫn đạo phố quỷ bực này hoàn toàn có thể nói là thần thông."
Hai người trao đổi như thế, không hề nhận ra biến sắc tước trên đỉnh đầu.
Mà một con biến sắc tước khác thì giương cánh dò xét nơi khác.
Đầu mối vụn vặt, hình ảnh, âm thanh, nhanh chóng dệt ra một chân tướng. ...
Phương xa, Lý Nguyên đang cưỡi ngựa cũng không nói nên lời mà xoa xoa đầu.
"Thật không nghĩ tới lần đầu tiên đi làm, lại phải xông bẫy."
"Người nổi điên ở đó thật ra cũng không liên quan gì đến phường Xuân Phong, mà chỉ là trúng độc."
"Mục đích, chính là để dụ cung phụng lục phẩm, sau đó lại đánh chết."
"Phương thức đánh chết là để cung phụng vào phòng, sau đó đóng cửa lại là được."
"Và rồi... tất cả mọi người trong nhà sẽ bị tấn công khủng khiếp."
Lý Nguyên còn chưa tới phường Ngư Tràng thì đã biết rõ mai phục của đối phương. ...
Sau một nén nhang, hơn trăm con khoái mã dừng ở trên phố.
Ánh trăng mông lung, bóng của hàng rào của những ngôi nhà thấp trong thôn phường bị in xuống đất.
Lý Nguyên vừa xuống ngựa, liền trực tiếp dẫn người chạy tới một hộ nông dân gặp chuyện không may.
Đợi đến cửa vào, Lý Nguyên quét qua người hành hài dẫn đường,"trên người có trang bị, chiến lực chỉ là bát phẩm".
Hành hài kia còn đang giả trang phụ nữ nhà nông, giờ phút này đang khóc sướt mướt, giơ tay áo lau nước mắt nói: "Đại nhân, lão phu nhà ta buổi sáng vẫn tốt, không hiểu sao tự nhiên phát điên, còn cầm dao muốn giết ta..."
Ả vừa khóc, vừa tập trung ánh mắt vào tay nắm cửa, trong lòng âm thầm đắc ý.
Chỉ cần vị đại nhân này vào cửa, nàng đóng cửa lại, nhiệm vụ ám sát của ả liền hoàn thành.
Nhìn xem, hành hài giết người, chính là đơn giản như vậy.
Lý Nguyên ngưng trọng, nhìn qua xung quanh, các đệ tử phía sau hắn đều cúi đầu, ai cũng không dám tiến lên.
Lý Nguyên cũng không cưỡng cầu, ba nhà kia chiêu cung phụng lục phẩm vốn là để làm việc này.
Vì thế, hắn sải bước tiến lên, một cước trực tiếp đạp về phía cửa lớn.
Oành!!
Trong tiếng vang lớn, cánh cửa kia trực tiếp bay, sau đó lại nổ tung giữa không trung.
Lý Nguyên xông vào cửa, quát: "Ai điên?!"
Hành hài bên cạnh chờ đóng cửa lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn đại môn không còn, hai mắt trợn tròn, lâm vào trạng thái trầm mặc thật lâu...
Mà trong phòng, Lý Nguyên tiến lên, nắm lấy nam nhân vừa cười vừa khóc trên giường, nhìn, nói: "Là trúng độc!"
"Người đâu!"
"Bắt phụ nhân này lại, giam vào ngục chờ xét xử! Rõ ràng là trúng độc, lại nói nổi điên, lòng dạ đáng chém!"
Hành hài kia không dám tin nhìn Lý Nguyên.
Ả giả thiết các loại kịch bản, nhưng duy chỉ không có kịch bản trước mắt này.
Ả vội vàng quỳ xuống, đáng thương khóc lóc nói: "Đại nhân, dân nữ dân nữ không có hạ độc a... Dân nữ thật sự không có hạ độc..."
Một đám đệ tử ngơ ngác nhìn một màn này, nhưng mà không ai ngốc đi lên chống đối một vị lục phẩm, dù là thao tác của vị lục phẩm này làm cho người ta rất là không thể tưởng tượng nổi.
Vì thế, lập tức có hai gã đệ tử ra khỏi hàng, định đi bắt phụ nhân này.
Nữ nhân kia vội vàng quỳ xuống khóc, nói: "Đại nhân, đại nhân, dân nữ... dân nữ thật sự không có..."
Lý Nguyên nói: "Có hay không, phải thẩm vấn rồi nói sau."
Sau đó, hắn không hề để ý tới hành hài này mà là đi xem một số nhà khác cũng xuất hiện tình hình điên, đồng thời vì che dấu tai mắt người khác, hắn lại bắt mấy người cùng trở về thẩm vấn.
Những người điên này quả thực khác với tình huống ở phường Xuân Phong, hoàn toàn là trúng độc.
Trong đám đệ tử đi theo cũng có người tinh thông độc tố, hơi dò xét một chút, liền chứng thực lời nói của Lý Nguyên.
Đệ tử kia kê mấy đơn thuốc, xem như làm hết sức mình, sau đó liền theo Lý Nguyên rời đi.
Đoàn người Lý Nguyên tới nhanh, đi cũng nhanh.
Mà vị hành hài đến ám sát kia thì trực tiếp bị ném vào đại ngục huyện Đông Tuyền, chờ thẩm vấn.
Lần này hành hài hoảng loạn.
Trong ngục giam căn bản không có cửa hẹp, bất kể ả làm như thế nào cũng không cách tiến vào phố quỷ.
Nhưng bởi vì trong người ả có nguyền rủa nên không thể ở bên ngoài thời gian dài.
Đêm đó, hành hài kêu cứu.
Nhưng không ai để ý đến ả. ...
Lý Nguyên trở về tiểu các trong núi.
Người hàng xóm bên cạnh tên là "Thường Thiên Lợi" vẫn chưa về.
Hắn đi ra ngoài dạo một vòng, sau đó quấn 【 Thiên Lý Nhất Tuyến 】 lên người một vị hàng xóm thất phẩm cách đó không xa, rồi trực tiếp trở về trang viên Bách Hoa. ...
Sáng hôm sau.
Lý Nguyên về lại tiểu các trong núi.
Hắn bước ra khỏi rừng, ngáp một cái, đột nhiên nhìn thấy người hàng xóm được gọi là "Thường Thiên Lợi"
Vị hàng xóm này gãy một cánh tay, lúc này hai mắt phủ kín tơ máu và ẩn giấu thống khổ nhìn ra xa.
Sau khi nhìn thấy Lý Nguyên, ánh mắt y khiếp sợ, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ngươi không sao?"
Lý Nguyên lắc đầu.
Thường Thiên Lợi nói: "Cung phụng này, ta không làm nữa..."
Lý Nguyên nói: "Thường huynh, gặp chuyện gì sao?"
Thường Thiên Lợi không trả lời, mà nói: "Mộc huynh, đã làm hàng xóm một ngày, là đã kết thiện duyên.
Ta khuyên ngươi... Chức cung phụng này, tốt nhất đừng làm.
Nếu ngươi làm tiếp, sớm muộn gì cũng mất mạng! Như ta đã tính là tốt rồi."
"Đa tạ Thường huynh nhắc nhở." Lý Nguyên khách khí hành lễ.
Xế chiều hôm đó, Thường Thiên Lợi liền rời đi, mà một gã đệ tử thì là đưa tới "20 lượng huyết kim", đây xem như tiền đi làm.
Lý Nguyên ước lượng huyết kim, lẩm bẩm nói: "Tiền không dễ kiếm a-"
Không bao lâu, lần đi làm thứ hai lại đến.
Lý Nguyên để cho biến sắc yêu tước đi điều tra như thường, sau đó chính mình lại liếc mắt một cái nhìn ra ai là hành hài, và rồi diễn một vở kịch... 20 lượng huyết kim tới tay. ...
Thời gian trôi qua từng ngày.
Đảo mắt đã trôi qua một tháng.
Trong một tháng này, Lý Nguyên đi làm chừng mười ba lần, thu hoạch tổng cộng 260 lượng huyết kim.
Có nhiều huyết kim, hắn lấy thân phận cung phụng yêu cầu ba nhà cung cấp danh sách vật tư, sau đó tiêu phí 150 lượng huyết kim để mua "tài liệu chế tác khôi lỗi lục phẩm".
Thương phẩm của ba nhà hiển nhiên liên thông với một số đại thương hội, cho nên vật tư được cung cấp đa dạng, tương đối phong phú.
Về phần trái tim yêu thú lục phẩm làm động lực khôi lỗi thì không cần mua, bởi vì Đường Niên có Ma Tâm.
Ma Tâm hoàn toàn có thể điều khiển khôi lỗi lục phẩm.
Hơn nữa Ma Tâm không giống trái tim yêu thú lục phẩm.
Trái tim yêu thú lục phẩm vào khôi lỗi thì phải thành công trong một lần, nếu lấy ra lại, nó sẽ vô dụng.
Mà Ma Tâm thì có thể thử nhiều lần.
Lý Nguyên dự định để Đường Niên thử tay trước, đợi đến khi thuần thục mới mua cho nàng trái tim yêu thú lục phẩm.
Đêm đó, Lý Nguyên tới Võ Lư, gõ cửa nghĩa nữ nhà mình.
Nhìn nghĩa nữ mặc bạch y, tóc được cắt ngắn, không còn quyến rũ nữa, Lý Nguyên lộ ra nụ cười, nói: "Đã đến lúc về nhà."
Đường Niên liếc lão phụ thân một cái nói: "Hơn nửa đêm, nghĩa phụ đến nói với ta chuyện này?"
"Có một bất ngờ cho con." Lý Nguyên cười nói.
Sau đó hắn liền kéo Đường Niên lên xe ngựa, về trang viên Bách Hoa.
Đường Niên trở lại căn phòng quen thuộc, đẩy cánh cửa trong trí nhớ ra, sau đó liền nhìn thấy vật liệu kim loại chất đống trong phòng.
Nàng lập tức nhào tới vuốt ve những tài liệu này, sau đó xoay người, ngọt ngào nói: "Cám ơn nghĩa phụ."