Chương 277 Thu hoạch và trở về, đại mạc chậm rãi hạ màn
Xoẹt!!
Hàn quang lóe ra, một cái đầu người bay lên, rơi "tủm" vào trong vũng nước ven đường, chỗ vết chém rỉ ra máu tươi.
Mà đôi mắt kia vẫn trợn trừng, mang theo năm phần thành kính, năm phần cuồng nhiệt, nhưng duy chỉ không có sợ hãi.
"Những Bái Hương giáo đồ này, thật ra chỉ là dân chúng vô tội thôi.
Nếu giam giữ họ lại thì chưa chắc đã không thể khôi phục, sau đó trở lại cuộc sống bình thường..."
Diêm Mục thở dài một tiếng, sau đó lại cười tự giễu, bởi vì mặc dù y cảm khái như thế, nhưng lại không thể nào tuân theo ý nguyện của chính y.
Y vừa nói có thể khôi phục, lại vừa đảm đương đao phủ giết người.
Lý Nguyên biết cháu trai này cũng giống như tiểu di của y, trong lòng đều chứa chút chuyện trách trời thương dân, vì thế nhắc nhở: "Diêm thượng sứ, trong đại chiến, đừng do dự."
Diêm Mục khẽ thở dài: "Thật ra bọn họ cũng không muốn hại người, chỉ là bọn họ bị loại lực lượng tà dị này sai khiến mà thôi."
Họ có nhà của mình... có thể là phụ thân mẫu thân của hài tử, có thể là trụ cột của một gia đình, trong nhà còn có hài tử đang gào khóc đòi ăn, hoặc có thể...
Ánh mắt y khẽ rũ xuống, toát ra vài phần thống khổ, trong miệng thì thào, kể ra suy nghĩ trong lòng y.
Lý Nguyên nhanh chóng ngắt lời, quát lớn một tiếng: "Diêm thượng sứ!"
Diêm Mục phục hồi tinh thần lại, nói: "Xin lỗi."
Lý Nguyên nói: "Ngươi và ta cùng hành động, giết để ta, còn ngươi ở bên cạnh nhìn đi, đừng sinh ra tâm ma."
Diêm Mục trầm mặc một chút, chợt lắc đầu nói: "Không sao... Ta, còn không đến mức yếu ớt như vậy."
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, hai người tách ra, tiếp tục tham chiếu bản đồ, tìm tòi chém giết giáo đồ Bái Hương giáo.
Chỉ có điều, so sánh với người khác, Diêm Mục lộ ra thống khổ, mỗi một lần y xuất đao, đều giống như là đang cắt thịt của mình. Mỗi một lần ra tay, lửa giận trong mắt cũng tăng thêm một phần, trong miệng thì thào cái gì đó, tới gần có thể nghe loáng thoáng được mấy chữ như "đáng chết đáng chết".
Lý Nguyên hơi lo lắng liếc mắt nhìn đứa cháu trai lớn này.
Tâm tư của cháu trai, hắn có thể đoán được đại khái.
Cháu trai là một người tốt, cũng là một hiệp khách chân chính, nếu làm quan thì khả năng cũng là một thanh quan.
Nhưng ở thời đại này, cháu trai cũng thuộc loại người dễ chết nhất.
Thành thật mà nói, y có thể lượn một vòng quanh thành Ngọc Kinh mà vẫn còn sống, đã là kỳ tích.
Lúc này.
Chu trưởng lão tuần tra bầu trời, trấn thủ nơi này.
Sau khi lão tiến vào ngũ phẩm, mặc dù ngũ cảm chỉ có thể bao trùm hơn mười dặm, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngoài mười dặm lão hoàn toàn không có cảm giác.
Trong vòng mười dặm là rõ mồm một, ngoài mười dặm ngoài cũng có cảm nhận mơ hồ.
Hơn nữa lão đứng trên cao nhìn xuống, tuần tra qua lại, muốn nhận ra chỗ nào có động tĩnh vẫn rất dễ dàng.
Mà bảy người còn lại quét ngang huyện Tây Xuyên một lần.
Huyện Tây Xuyên là "tiền tuyến", đương nhiên ẩn giấu không ít hành hài.
Nhưng trong hoàn cảnh "động thì chết" này, nhược điểm của hành hài hoàn toàn thể hiện ra.
Bọn họ muốn tấn công thì cần phải làm ra động tác, ví dụ như liếm kẹo đường, ví dụ như đóng cửa.
Động tác có bí mật đến đâu cũng là động tác, hơn nữa còn cần phát động ở gần những võ giả cao phẩm.
Nhưng mà, cấp độ sinh mệnh của võ giả lục phẩm đã không phải là người phàm có thể so sánh, ngũ giác, cảm xúc, ký ức đều hơn phàm nhân một mảng lớn.
Những động tác nhỏ này ở phố xá sầm uất, có lẽ không cách nào bị phân biệt được, nhưng trong hoàn cảnh như này, chúng lại rõ ràng vô cùng.
Mấy hành hài muốn ra tay mới vừa nhúc nhích, liền bị trực tiếp chém giết, mà vật phẩm trong tay bọn họ cũng thành chiến lợi phẩm.
Hơn một canh giờ sau...
Huyện Tây Xuyên đã được san bằng thuận lợi.
Mọi người thưởng thức chiến lợi phẩm có được từ chỗ hành hài.
Mộc Hoa cầm một cây kẹo đường con thỏ trong tay, xoay trái xoay phải dưới ánh mặt trời, tấm tắc khen ngợi: "Chính là thứ này, thiếu chút nữa đã giết chết ta."
Bên kia, Hàn Phong nắm lấy tay nắm cửa, nói: "Ta đã từng thấy kiểu dáng tay cầm này, may mắn là ta không đi vào cánh cửa đó. Lúc ấy, ta còn tưởng rằng là vấn đề phòng ốc, xem ra là nằm ở tay cầm này."
Lãnh Nhu mặc một bộ chiến bào dành cho nữ, tay cầm một thanh trường thương, đứng bên cạnh phu quân nhà mình, nhìn tay cầm kia nói: "Đây chính là đạo cụ mà hành hài dùng để ám sát chúng ta sao? Không biết chúng ta có dùng được không."
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đều lóe lên chút sáng ngời.
Mà bên kia, Diêm Mục lấy ra một cái treo bài kim loại cổ xưa lạnh lẽo, chắp vá với những chuyện trước đó, y ở một bên thốt lên với giọng điệu giật mình: "Thì ra là thế..."
Mọi người nhìn lại.
Diêm Mục nói: "Trước đây ta ở Trung Nguyên lấy được mấy miếng treo bài, nguyên lai là đạo cụ của hành hài, khó trách lúc ấy ta cảm thấy có thể trừ tà."
Mấy người lập tức tiến lại gần, ánh mắt nhìn 【 treo bài bằng đồng 】 và đều ánh lên vẻ cháy bỏng.
Cái thẻ này để làm gì?
Nam nhân của nữ nhi bảo bối nhà Chu trưởng lão đã từng phô diễn cho mọi người xem rồi.
Hình như nam nhân kia gọi là Phương Kiếm Long gì đó.
Một thất phẩm cũng có thể dùng miếng treo bài này để mà sống qua sát cục của hành hài, khả năng phòng ngự của treo bài đã quá rõ ràng, hơn nữa nhất định là có thể có hiệu lực đối với võ giả.
Nếu trên người mỗi người bọn họ đều mang theo mấy cái treo bài bằng đồng như vậy, sao có thể e ngại hành hài ám sát?
Sơn Bạch Thủ là người quyết đoán, đột nhiên lên tiếng: "Diêm sư đệ, treo bài này ngươi có bán không? Ta nguyện ra giá 100 lượng huyết kim."
100 lượng huyết kim có thể mua 150 cân thịt yêu thú lục phẩm, mà chừng đó cũng đủ cung ứng cho võ giả lục phẩm tiêu hao một tháng.
Mộc Hoa cũng không đợi Diêm Mục kịp trả lời, nói thẳng: "Sơn sư huynh, thứ này, huynh nghĩ xem sao chúng ta lại bán chứ? Hơn nữa, trăm lượng huyết kim cũng quá thấp đi."
Sơn Bạch Thủ nói: "Còn chưa kiểm tra, trăm lượng đã không thấp."
Gã suy nghĩ một chút, lại nói: "Cái treo bài này có lẽ chỉ có thể ngăn cản một ít công kích của hành hài bình thường, đối với công kích trí mạng thì chưa chắc ngăn cản được.
Mà nếu nhập ngũ phẩm, e là tấm thẻ này cũng không có tác dụng gì lớn."
Nhưng mặc dù nói như vậy, gã cũng biết đối phương không có khả năng bán, thế nên lui ra.
Một lát sau, Chu Nộ Dương hạ xuống mặt đất.
Mà trong các bang phái bao vây bên ngoài, có một đội nhận được lệnh tiến vào nơi này giữ gìn trật tự.
Thứ nhất là cung cấp thức ăn cho những người dân trong huyện này, thứ hai là tiếp tục giám thị họ.
Ai động đậy, giết kẻ đó.
Lúc này, một nhược điểm lớn khác của hành hài xuất hiện.
Đó chính là ít người.
Cho dù hành hài biến hoá kỳ lạ khó lường, nhưng không trốn tránh được sự thật là bọn họ ít người.
Trước kia, cung phụng đi làm cùng với chém giết hằng ngày đã chết chút ít hành hài, hôm nay trong đợt tiến công quy mô lớn này, lại chết tám chín người, có thể nói hành hài cho dù xuất hiện thì cũng không có khả năng lại xuất hiện trên quy mô lớn.
Những bang phái này chừng hơn một ngàn người, hoàn toàn có thể duy trì trật tự.
Mà tám người nghỉ ngơi một lát, ăn một bữa cơm tối sớm, rồi lại nhanh chóng đi về phía bắc. Sau đó lại lấy tốc độ trung bình một canh giờ một huyện, nhanh chóng tiêu diệt giáo đồ Bái Hương giáo cùng với hành hài nhảy ra ngoài.
Ban đầu.
Hành hài có thể thông qua phủ binh để đối kháng với các bang phái này.
Chỉ có điều, hiển nhiên hành hài không thể sử dụng tốt những phủ binh này.
Bọn họ cho rằng mệnh lệnh của "phủ chủ" đơn thuần là có thể ra lệnh cho phủ binh hành động.
Nhưng mà, sau khi trải qua giai đoạn đầu đối kháng, các phủ binh đều lựa chọn đứng ngoài cuộc, hai bên không giúp đỡ nhau, về phần nhận được mệnh lệnh, cũng là bằng mặt không bằng lòng.
Mệnh lệnh đến, nhiệt tình nói "được được", nếu phải đi làm thật thì cũng chỉ khua chiêng gõ trống, sấm to mưa nhỏ, thậm chí phối hợp với bang phái địa phương diễn một vở kịch.
Dù sao, đánh cái gì chứ?
Chuyện của phường Xuân Phong huyện Tiểu Liễu lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, không ít người đều thấy rõ, phủ chủ quả thật có chút không thích hợp. Vụ mất tích trước đó có tám chín phần mười là có liên quan đến phủ chủ, vì thế bọn họ càng không làm nữa.