Chương 292 Thiên phú của Tiểu Bình An, phó điện chủ của Thần Mộc Điện bí mật tới (4)
Diêm Ngọc kê chân chống cằm, tùy ý nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là quỷ đáng thương không giết được người."
Lý Nguyên nói: "Nhưng lúc nó tới, con đường tối lại."
Diêm Ngọc nói: "Bởi vì ngay cả chấp niệm cũng không có, nên cũng không có khuôn mẫu, là loại ác quỷ đần độn, còn chưa thu liễm lại, cả đoàn lớn đi tới thì đường đương nhiên sẽ tối."
Lý Nguyên: ...
Hắn nghĩ tới mấy chuyện như "Tẩy trắng yếu ba phần","Biến thành trận doanh nhà mình yếu chín phần","Trước khi thành ác quỷ, ác quỷ khủng bố đến cực điểm; Sau khi thành ác quỷ, ác quỷ mạnh hơn chạy khắp nơi", nhưng tất cả đều không xảy ra.
Diêm Ngọc, thật sự rất mạnh.
Hắn nhịn không được mà thở dài.
Diêm nương tử đảo cặp mắt đẹp, cô là con sâu nhỏ trong bụng nam nhân nhà mình, lúc này khoác tay Lý Nguyên, ôn nhu nói: "Ta không phải vẫn là bà nương của chàng sao?"
"Ừm."
Lý Nguyên ôm vai cô.
Nguyên bản, áp lực của hắn chỉ là đến từ Hồng Liên tặc và hành hài, đến từ Chu gia một đêm bị diệt.
Mà hiện tại, áp lực của hắn lại nhiều hơn một phần, đó chính là bà nương nhà mình. ...
Vài ngày sau.
Trong một phủ đệ bên ngoài nội thành cũ của Huyết Đao Môn.
Ngư Triều Cẩn đang ngồi trong gió thu.
Y rất biết hưởng thụ.
Bên cạnh và phía sau đều là mỹ nhân, có người xoa bóp bả vai cho y, có người đấm bắp chân cho y, có người cho y ăn mỹ thực.
Nhưng ánh mắt Ngư Triều Cẩn lại có chút thâm thúy và ngưng trọng.
Những mỹ nhân này đều là nha hoàn y thu thập được.
Mà những nha hoàn này đã thật lâu không thấy lão gia nhà mình hiện ra thần sắc như vậy.
Từ sau khi lão gia được như ý nguyện trở thành môn chủ, thì đều là đắc chí mãn ý, phong quang vô hạn.
Nhưng bây giờ còn chưa đầy hai năm, y lại lộ ra u sầu như lúc trước còn là "phó môn chủ".
Nha hoàn thiếp thân hầu hạ y đều hiểu chuyện, bởi vì kẻ không hiểu chuyện đều đã chết.
Ánh mắt Ngư Triều Cẩn càng thêm u uất, gần đây y lại thăm dò được một ít chuyện.
Phủ Bắc Giang cách một con sông, một vài môn phái cấp dưới của Thánh Hỏa Cung đã liên lạc lại được với trong môn, mà Thiết Sát dường như cũng đi theo một vị đệ tử nội môn của Thánh Hỏa Cung tên là Nguyên Tông Tử, trở về Hãn Châu đạo.
Còn y...
"Cút đi!"
"Cút hết cho ta!"
Ngư Triều Cẩn nổi giận không hề báo trước, cánh tay vung ngang, quét toàn bộ chén đĩa trái cây trên bàn xuống đất,"đinh đinh bang bang" đập nát vụn.
Nha hoàn xung quanh sợ tới mức cả người run rẩy, còn có một người trực tiếp quỳ xuống, sau đó mặt mang vẻ sợ hãi, khom lưng chạy đi.
Trong đình viện, một chiếc lá khô cuối cùng trên cây bị gió thổi rơi, chỉ còn lại cành cây trụi lủi trong gió tây hiện lên vẻ phá lệ thê lương.
Khuôn mặt nho nhã của Ngư Triều Cẩn hơi vặn vẹo, y càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
Dựa vào cái gì Thiết Sát lại đi bản bộ Thánh Hỏa Cung ở Hãn Châu đạo?
Dựa vào cái gì Huyết Đao Môn không thể liên lạc với Thánh Hỏa Cung?
Dựa vào cái gì y phải ở nơi đây uất ức ở dưới người?
Dựa...
Đột nhiên, Ngư Triều Cẩn thoáng nhìn thấy một thân ảnh từ ngoài cửa đi vào, y vội vàng đứng dậy, thần sắc khôi phục như thường, nói: "Tham kiến lão tổ!"
Lý Nguyên đi vào đình viện, nhìn lướt qua chén đĩa vỡ nát trên mặt đất, hỏi: "Ngư môn chủ, ta tới không đúng lúc sao?"
Ngư Triều Cẩn gượng lên nụ cười trên mặt, nói: "Không, ngài tới đúng lúc. Hôm nay Hồng Liên tặc lại nổi lên, ta đang nghĩ có nên phái sứ giả đi Thánh Hỏa Cung để liên lạc lại hay không. Như thế... Sau này nếu Hồng Liên tặc tấn công, cũng có thể chiếu ứng."
Lý Nguyên đột nhiên đến gần, móc ra một chiếc vòng đeo tay bằng da màu vàng sáp từ trong ngực, ném cho y, nói: "Đồ tốt, đeo vào."
Ngư Triều Cẩn cầm lấy vòng tay, chỉ cảm thấy tay lạnh như băng, lạnh đến mức căn bản không giống da, mà giống như băng thấu xương.
Bất quá, lời của lão tổ, y cũng không dám vi phạm, huống chi chỉ là đeo lên.
Y chậm rãi, đeo vòng tay bằng da lên cổ tay trái.
Chiếc vòng tay kia biến mất trong nháy mắt, Ngư Triều Cẩn chỉ cảm thấy linh hồn cả người đã thuộc về lão tổ trước mắt, không sinh ra chút tâm tư phản bội nào, thậm chí rất nhiều ý niệm trong lòng y cũng bắt đầu sinh ra biến hóa.
Giây lát sau, vị môn chủ Huyết Đao Môn này bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Không thể gọi Thánh Hỏa Cung đến, một núi không thể chứa hai hổ. Nếu Thánh Hỏa Cung đến, lão tổ ngài phải làm sao? Cho nên... không thể, tuyệt đối không thể gọi Thánh Hỏa Cung đến."
Lý Nguyên nhìn lướt y một cái, nói: "Ấm ức cho ngươi rồi, về sau có cơ hội, ta sẽ cho ngươi đi Thánh Hỏa Cung."
Dứt lời, hắn bỏ lại một tấm treo bài bằng đồng, phân phó Ngư Triều Cẩn mang theo bên người, sau đó liền rời đi.
Như thế, nội bộ xem như đã an ổn.
Sau khi trở về, hắn lại từ trong thanh trang bị lấy ra 10 miếng 【 treo bài bằng đồng 】 , đem những này treo bài đặt trong một cái túi thơm, sau đó treo bên eo của bà chủ, nói một tiếng: "Ngày nào cũng phải đêu, đừng để người ta phát hiện ra."...
Đầu đông, một trận tuyết nhỏ bay lả tả rơi xuống, rải trắng thế giới này.
Đường Niên rốt cục đi ra khỏi phòng, cũng lảo đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
Mà phía sau nàng, lại có thêm một nam nhân với thần sắc đờ đẫn, chính là "Đường Cừu".
Đường Cừu này có máu có thịt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Trong nháy mắt Đường Niên té xỉu, y tiến lên đỡ lấy, sau đó chậm rãi đi vào nội trạch, cũng không nói một lời.
May mắn nha hoàn Tiểu Trúc thấy được, mới đỡ Đường Niên hôn mê vào sương phòng nghỉ ngơi. ...
Chạng vạng tối, Lý Nguyên trở về, đi tới sương phòng thăm nghĩa nữ.
Trước cửa,"Đường Cừu" làm cho hắn sửng sốt, mà bên người "Đường Cừu" lại phiêu dòng chữ "600-601", đủ để nói rõ y đã nhập lục phẩm.
Trên giường, trong chăn đệm, Đường Niên mở mắt, lộ ra nụ cười suy yếu, hô: "Nghĩa phụ, nhờ có đan dược của người, nếu không... có lẽ là con sẽ thất bại."
"Khó quá... thật sự khó, con đã đánh giá bản thân quá cao..."
Nàng có chút mất mát.
Lý Nguyên ôn nhu khuyên giải an ủi một hồi, tạm thời không đề cập tới chuyện làm khôi lỗi lục phẩm.
Chỉ chốc lát sau, bà chủ đã trở về, nàng cũng đi vào trong phòng, nói chuyện với Niên Niên một lát, sau đó kéo Lý Nguyên đi ra ngoài cửa, bắt đầu thuật lại những tin tức thăm dò được trong hôm nay.
Những tin tức này, đơn giản là xung quanh có võ giả phi thiên độn địa, có hành hài xuất quỷ nhập thần đang chém giết.
Hơn nữa xem ra là ở ngay xung quanh huyện Sơn Bảo.
Thật ra, những tin tức tương tự, Lý Nguyên đã nhận được từ Ngư Triều Cẩn.
Từ khi hắn đeo 【 còng tay da người 】 cho Ngư Triều Cẩn, Ngư Triều Cẩn liền vô cùng trung thành với hắn, bắt đầu tích cực tra xét đủ mọi chuyện, điều này làm cho hắn vừa vui mừng, vừa sợ hãi.
"Túi gấm ta đưa nàng nhớ phải luôn mang theo." Lý Nguyên ngắt lời bà chủ, lại dặn dò. ...
Vài ngày sau.
Lý Nguyên nói chuyện với Đường Niên, hắn muốn hiểu rõ vì sao Đường Niên lại hăng hái làm khôi lỗi lục phẩm như vậy, mà kết quả sơ bộ khiến hắn có chút thất vọng.
Bản thân Đường Niên vẫn chưa bước vào lục phẩm, nhưng muốn làm khôi lỗi lục phẩm, đây vốn là chuyện không thể nào.
Đây cũng là nhờ đủ lại nguyên do, nào là thiên phú khủng bố của bản thân Đường Niên, tâm tính thành kính, Tích Cốc đan mang đến cho nàng hoàn cảnh chuyên chú, còn có Ma Tâm tương đối kỳ lạ, cho nên cuối cùng mới thành công.
Đổi lại là người khác, có khi là làm trăm lần thất bại trăm lần.
Kế hoạch sản xuất hàng loạt khôi lỗi lục phẩm của Lý Nguyên có chút trở ngại nhỏ, bất quá hắn vẫn chưa buông tha, bởi vì hình như Đường gia có truyền thừa lục phẩm.
Trong lúc hai cha con đang trò chuyện, đột nhiên ngoài cửa có nha hoàn thông báo.
"Lão gia, Diêm Mục cầu kiến."
Lý Nguyên cười nói: "Cứ để cho y vào đi."
Đường Niên đứng dậy, nói: "Nghĩa phụ, Niên Niên đi trước."
Lý Nguyên gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Diêm Mục từ bên ngoài vội vàng đi vào, vô cùng lo lắng.
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Cháu trai, xảy ra chuyện gì sao?"
Diêm Mục vội vàng nói: "Ta nhận được một phong thư, nói là phó điện chủ Thần Mộc Điện vì giảo sát Hồng Liên tặc cho nên bí mật ra ngoài, mà nàng cần địa điểm dừng chân.
Vị điện chủ này biết trong môn có một đệ tử nội môn ở lại huyện Sơn Bảo, liền kiểm tra địa hình huyện Sơn Bảo, sau đó, nàng... nàng quyết định sống ở đây.
Nếu như phó điện chủ kia đến, Tiểu Thánh tuyệt đối không thể ở lại nhà nữa."
Lý Nguyên: ...
Hắn liếc mắt nhìn Diêm Mục.
Diêm Mục bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, hỏi lại: "Sao vậy, di phụ?"
Tuy rằng Lý Nguyên khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp nhận hiện thực.
Hiện tại, hắn rất muốn hỏi cháu trai lớn nhà mình một câu "sao cái rắm nhiều như vậy, không phải ngươi là nhân vật chính chứ", nhưng hắn vẫn nuốt xuống, nói: "Kể cho ta một chút về vị phó điện chủ này đi."