Chương 297 Nam hạ khai hoang, khoái đao loạn ma (1)
Tháng Chạp,
Tuyết nhỏ,
Trong trang viên Bách Hoa, bọn nha hoàn đang gói sủi cảo.
Hơi nước nóng hổi trên nồi, hòa lẫn với không khí ấm áp hằng ngày.
Một miếng sủi cảo cùng với nước dùng, cũng giấu đầy hương vị nhân gian.
Mặc dù Tiểu Bình An không rõ cái gì gọi là "Tiên Thiên Ảnh Huyết" nhưng y lại hiểu được đây là một thiên phú cường đại.
Mỗi ngày y đều hỏi: "Tỷ tỷ đâu, khi nào tỷ tỷ sẽ trở lại?"
Lý Nguyên không lập tức đưa Đường Niên và Tiểu Thánh trở về, bởi vì hắn sợ vị phó điện chủ kia giết hồi mã thương.
Hắn thao túng yêu tước cửu phẩm màu xám ẩn nấp trong các bụi lau sậy mông lung xung quanh sông Trường Miên, cẩn thận quan sát chiếc thuyền đang đi xa, kết quả một đạo hàn quang từ xa bay tới, trực tiếp bắn chết yêu tước cửu phẩm của hắn.
Hai con hắc điểu của hắn đứng ngoài chứng kiến thảm kịch, sau đó phát hiện ra người bắn chết yêu tước cửu phẩm chỉ dùng một chiếc đũa.
Rõ ràng, chiếc đũa này là do vị Cô điện chủ kia bắn ra.
Đũa hẳn là của người lái thuyền mang lên để ăn cơm.
Điều này thực sự làm cho Lý Nguyên hoảng sợ.
Nhưng, thuyền tiếp tục đi xa, không trở lại.
Vị Cô điện chủ kia chỉ muốn thanh trừ tai mắt.
Nàng đã đạt đến trình độ cực kỳ nhạy cảm với "phạm vi xung quanh", điều này cũng dạy cho Lý Nguyên một bài học, cho hắn một lời nhắc nhở.
Có lẽ, nhận thức được không thể dễ dàng buông ra, nơi càng có nhiều cao thủ càng không thể.
Người bình thường chủ yếu dựa vào thị lực, khi hắn bị người khác nhìn chằm chằm, hắn tất nhiên cũng cảm giác được.
Mà võ giả đã đạt đến tầng thứ cao cấp thì đã không còn hoàn toàn dựa vào thị lực nữa, cảm giác của bọn họ đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Lý Nguyên với tư cách là lục phẩm, đã có thể nhìn thấy một số tình huống bên ngoài cửa sổ. Nghĩa là, nếu có người ở bên ngoài cửa sổ nhìn hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Bên trong phố xá sầm uất thì còn được, bởi vì nhiều người, vấn đề không lớn.
Nhưng ở bến đò tại ngoại thành hoang vắng, loại cảm giác này lại đặc biệt rõ ràng.
Lý Nguyên không dám để chim sẻ tiếp tục nhìn hướng đi của con thuyền, chỉ để chúng bay tới bay lui xung quanh.
Đồng thời, hắn nhanh chóng bổ sung một con yêu tước cửu phẩm, để làm tai mắt của mình.
Chẳng qua là "biến sắc yêu tước" coi như có chút trân quý, một con yêu tước cửu phẩm được bổ sung này bình thường hơn rất nhiều.
Hai ngày sau...
Sau khi xác định Cô Tuyết Kiến hoàn toàn rời đi, Lý Nguyên mới đi đến quỷ vực chợ đen, đưa hai nữ nhi trở về.
Điều khiến Lý Nguyên kinh ngạc là, hai nữ nhi có tính cách quái gở khác nhau, nhưng bất ngờ lại rất hợp ý nhau.
Nếu không phải có khoảng thời gian bắt buộc phải ở chung này, hai nữ nhân cho dù có sống chung trong một đại viện, cũng nhất định là mỗi người một niềm vui, không quan hệ gì tới đối phương.
Nhưng tại quỷ vực chợ đen, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa hai cô gái này trở nên rất tốt. Hai người ở chung với nhau, tâm sự với nhau, thần thần bí bí, không biết đang nói về điều gì.
Vừa trở lại trang viên Bách Hoa, hai nữ liền chạy về phía căn phòng lớn của Đường Niên.
Một cao một thấp, một thiếu nữ một nữ hài, theo phía sau còn có một đại gia mặt không chút thay đổi "Đường Cừu".
"Đường Cừu" cõng theo một cái rương sắt nặng nề còn lớn hơn cả người, trong rương truyền đến thanh âm "loảng xoảng, loảng xoảng" hiển nhiên là đặt không ít tài liệu khôi lỗi.
Sau đó, các nàng bước vào phòng lớn.
Trước khi đóng cửa, một tay thò ra, treo một bảng hiệu "bế quan không quấy rầy".
Sau đó đóng cửa, khóa lại.
Tiểu Bình An nghe nói tỷ tỷ đã trở về, liền rất vui vẻ, chắp tay ngẩng đầu, vác đao gỗ, hấp tấp chạy đi tìm tỷ tỷ.
Tiểu Cúc đuổi theo phía sau, hét lên: "Công tử, công tử, đừng chạy nhanh như vậy."
Tiểu Bình An làm như không nghe thấy.
Tiểu Cúc lại hét: "Công tử, sao ngài lại chạy nhanh như vậy?"
Tuy chỉ là thay đổi cách hỏi, Tiểu Bình An lại dừng bước, hắn thích giải thích cho người khác, vì vậy hắn nói: "Có một số việc, bây giờ nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết."
Tiểu Cúc sửng sốt, muốn cười, nhưng lại cố nín lại.
Nàng theo hầu tiểu công tử cũng không phải một ngày hai ngày, đương nhiên biết tính tình của tiểu công tử, vì thế phỏng theo câu nói của hắn: "Đại tiểu thư nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tiểu Bình An khoanh tay tiếp tục chạy, hắn phải cho tỷ tỷ biết.
Hắn, Lý Bình An, có "Tiên Thiên Ảnh Huyết" đáng sợ.
Nhưng khi Tiểu Bình An đến trước căn phòng lớn, thấy tấm bảng gỗ treo trên cửa.
Hắn biết chữ sớm, nhận ra mấy từ lớn "Bế quan không quấy rầy" được viết trên bảng gỗ.
Tiểu Bình An rất khó chịu, hắn suy nghĩ một chút vẫn là đi gõ cửa.
Tuy nhiên, trong phòng có thể là hai nữ nhân quá tập trung, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa của hắn.
Mà Tiểu Cúc cũng không dám gọi.
Kết quả là, Tiểu Bình An thừa hứng mà đến, thất hứng trở về.
Muốn đắc ý một phen, nhưng thất bại.
Tiểu hài tử, cảm thấy nhận được rất nhiều ác ý.
Sau đó, Tiểu Bình An bắt đầu chờ tỷ tỷ mình ra ngoài ăn tối.
Nhưng cơm và thức ăn đều là người ngoài bưng vào.
Tiểu Bình An không có biện pháp, mỗi ngày sau khi luyện đao, đều sẽ chạy đến xem.
Giữa những người thân yêu với nhau, không nên có bí mật.
Hắn phải để cho nữ nhân từng cười nhạo hắn chỉ là một nam nhân mít ướt biết...
Hắn, Lý Bình An, thiên hạ đệ nhất đao, có "Tiên Thiên Ảnh Huyết"
Ngày hôn nay, khi hắn luyện xong "Đao pháp vô danh có tên chiêu thức rất khủng bố, nhưng không có lực sát thương" lại chạy tới phòng lớn, dùng ánh mắt chờ mong nhìn cánh cửa kia.
Hắn muốn cánh cửa đó nhanh chóng mở ra, sau đó tỷ tỷ sẽ bước ra.
Bây giờ so với trước kia có chút không giống.
Một lát sau, trong phòng lớn truyền đến những âm thanh kỳ lạ, rất hỗn loạn.
Âm thanh đó, giống như tiếng ma sát khi dùng một con dao cùn cắt thịt, giống như chà xát sắt thép làm nó phát ra tiếng vang khiến cho người ta ê răng, lại giống như thả một vật nặng từ trên xuống dưới, bị vung lên rồi đập xuống nhiều lần.
Nhiều âm thanh khác nhau, trộn lẫn lại với nhau.
Đột nhiên, ngôi nhà lớn bắt đầu rung chuyển, mái ngói bị chấn động bắt đầu "rụng xuống"
Tiểu Bình An sợ đến ngây người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoảng sợ, miệng chậm rãi mở to.
Biên độ rung chuyển của căn phòng lớn càng lúc càng lớn, miệng của Tiểu Bình An cũng theo đó ngày càng mở rộng.
Một giây sau.
Oanh !!!
Ngôi nhà trước mắt hắn nổ tung.
Tiểu Bình An bị sóng khí thổi bay ngược ra sau.
Nha hoàn Tiểu Cúc phía sau hắn vội vàng chạy tới ôm lấy hắn, sau đó xoay người ngã xuống đất.
Nhà lớn nổ thành phế tích, trong khói bụi cuồn cuộn chưa tan, với một khuôn mặt không chút thay đổi, khôi lỗi Đường Cừu vươn ra sáu cánh tay, hai tay nắm lấy hai tấm chắn lớn, đang ngăn cản kim loại đang bay loạn trong khí lưu, che chở thiếu nữ và nữ hài ở phía sau.
Ngoài phòng,"cường giả Tiên Thiên Ảnh Huyết" miệng nhỏ méo mó đang được Tiểu Cúc che chắn dưới thân, khóe môi run rẩy, sau đó oa oa khóc lớn lên. ...
"Đưa tay ra."
"Xòe tay ra!"
"Nghĩa phụ, nhẹ tay một chút được không."
"Đừng cười cợt. Không để con đau một lần, con liền không có bài học!"
Lý Nguyên sắc mặt nghiêm túc, nhìn căn phòng đã bị nổ tung, và hai kẻ đầu sỏ thổi bay Tiểu Bình An.
Hắn cầm tay Tiểu Thánh, nâng thước lên, đánh nhẹ hai cái, nói: "Tự làm mình bị thương, bây giờ phải thế nào?"
Sau đó lại nhìn về phía Đường Niên.
Áo trắng đã chuyển thành áo xám, Đường Niên cả người bẩn thỉu cũng vươn tay.
Lý Nguyên nâng giới xích lên cao, muốn đánh mạnh xuống, nhưng trước khi chạm vào tay nàng, lại chỉ đánh nhẹ hai cái, nói: "Muội muội không hiểu chuyện, con không thể không hiểu. Luận thuật khôi lỗi, cũng đã là lão sư phụ rồi, sao để căn phòng nổ tung? Lần này may mà không làm đệ đệ con bị thương, nếu nó bị gì, thì phải làm sao?"
Đường Niên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, nghĩa phụ."