Chương 326 Khó bề phân biệt, thành công đúc linh khí, món tiền thứ nhất (3)
Con rể của Chúc Ban, thành chú binh sư rồi!" Cảnh Vân Hạc hoảng hốt nói: "Hai người, hai người bọn họ đều có thù oán với Cảnh gia ta."
"Con mắt nào của ngươi thấy Lý Nguyên luyện ra linh khí?"
Nam tử này chính là Cảnh gia chủ Cảnh Bán Phong, tinh thần lão lộ ra vẻ lão luyện, cũng không mấy lo lắng.
Mà thần sắc Cảnh Vân Hạc đột nhiên đông cứng lại, ngay sau đó chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng, sau đó ghé sát vào nói: "Cha, chúng ta có nên tìm thêm cơ hội, con lại hạ chút dược cho chất nữ Thôi Hoa âm?
Sau đó phá tan lòng phòng bị của Lý Nguyên.
Không không không, chất nữ Hoa âm không dễ đối phó như vậy.
Nhưng con nghe nói Lý Nguyên có gia quyến, hình như là tủu lâu Hành Vu mới mở hai năm trước.
Hơn nữa, Lý Nguyên dường như còn có cái một nghĩa nữ xinh đẹp, còn có nữ nhi, hắc hắc-"
Cảnh Vân Hạc dường như nhớ tới một ít chuyện cũ, cười tà mị, trong mắt hiện ra vài phần dâm tà.
"Cha, con nhất định làm cho hắn sụp đổ, khiến cho hắn luyện linh khí mà thống khổ muốn chết!"
Cảnh Vân Hạc tin tưởng mười phần.
Cảnh Bán Phong nhìn nhi tử mình, trong mắt lộ ra vẻ không có gì bất ngờ, sau đó khoát tay nói: "Con lui xuống trước đi, chờ ta gọi."
"Vâng, thưa cha!"
Cảnh Vân Hạc rất vui vẻ lui xuống.
Mà gã vừa đi xuống, Cảnh Bán Phong lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu nhìn về phía bình phong.
Sau tấm bình phong, một thân ảnh bạch y như tuyết chậm rãi đi ra.
Đây chính là lão tổ Cảnh gia, cũng chính là phó điện chủ của Thần Mộc Điện, Cảnh Bạch Khấu.
"Lão tổ." Cảnh Bán Phong cung kính nói: "Chúng ta nên làm như thế nào?"
Cảnh Bạch Khấu vẻ mặt nghi hoặc, sau đó đột nhiên nói: "Việc này, ta đã lặng lẽ thỉnh giáo điện chủ."
"Điện chủ đại nhân, biểu thị như thế nào?" Cảnh Bán Phong hỏi, sau đó lại nói: "Còn giống lần trước không?"
Sắc mặt Cảnh Bạch Khấu vô cùng cổ quái, nói: "Hắn mắng ta một trận, nói ta kết bè kết phái, bè lũ xu nịnh, chỉ muốn hãm hại những trung thần lương tướng ra ngoài chém giết.
Lần trước, rõ ràng hắn ám chỉ ta, hắn muốn hủy hoại Chúc sư.
Nếu không Cảnh gia ta dựa vào cái gì làm ra thanh đao này?
Nhưng hắn đã quên...
Hoàn toàn quên.
Không có lý do gì để quên..."
Cảnh Bán Phong nói: "Điện chủ đại nhân, hẳn đã là tứ phẩm, hơn nữa lão nhân gia hắn hẳn là hơn một trăm năm trước đã đã nhập Tứ phẩm?"
Cảnh Bạch Khấu gằn từng chữ: "Là 175 năm trước."
Cảnh Bán Phong thần sắc ngưng trọng, y muốn nói "dù sao cũng không đến mức già nua si ngốc", nhưng câu này hẳn không phù hợp.
Lục phẩm tăng trăm năm tuổi thọ, Ngũ phẩm tăng thêm ba trăm năm tuổi thọ, còn Tứ phẩm tăng thêm năm trăm năm nữa... 175 năm, đối với điện chủ mà nói, chỉ là không đến một phần ba thọ nguyên mà thôi.
Cảnh Bạch Khấu tiếp tục nói: "Điện chủ biết Lý Nguyên kế thừa y bát của Chúc sư, hắn rất vui vẻ, nhưng sau khi biết quá trình chúng ta hãm hại Chúc sư lúc trước, hắn rất phẫn nộ.
Hắn phủ nhận hắn từng ám chỉ chúng ta, muốn chúng ta cho Thôi gia một cái công đạo, nhất là cho Lý Nguyên.
Dù sao chú binh sư vô cùng trân quý, mỗi một chú binh sư đều có thể tăng sức mạnh cho thế lực lớn."
Cảnh gia chủ Cảnh Bán Phong nghe lời ấy, như ở trong mộng, trong thời khắc này lại không biết nên nói cái gì.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của một đệ tử.
"Cấp báo cấp báo! Cầu kiến gia chủ!"
Gia chủ và lão tổ nhìn nhau, lão tổ yên lặng lui về tới bình phong, mà gia chủ thì tiếp kiến tên đệ tử mang đến cấp báo này.
"Chuyện gì?"
"Khởi bẩm gia chủ, Chúc sư Thôi gia, không, Chúc Ban làm phản!
Lão đi cùng người của Hồng Liên tặc, còn cho người về truyền tin tức, nói là muốn đồ diệt Cảnh gia ta, gà chó không tha."
"A thật buồn cười, tin đồn nhảm mà thôi."
Gia chủ phất phất tay, nói: "Đi xuống đi, tiếp tục chú ý tình báo xung quanh."
"Vâng, gia chủ!"
Đệ tử kia rời đi.
Cảnh Bán Phong nhìn sang bên cạnh.
Lão tổ lần nữa đi ra, mặt mỉm cười, nói: "Xem ra... Là tin tức tốt a. Như thế, ta lại đi gặp điện chủ, xem hắn có muốn diệt trừ cả tên phản đồ và tế tử này hay không.
Lý Nguyên là sợi dây ràng buộc giữa Cô Tuyết Kiến và Thôi gia, nếu Lý Nguyên chết, nếu Thôi gia diệt, thế lực của Cố Tuyết Kiến sẽ suy yếu không ít. Bên này trừ bên kia, Thần Mộc Điện không còn ai có thể chống lại Cảnh gia ta nữa."
"Vậy, ta sẽ chờ tin tức tốt của lão tổ.
Đứa nhỏ Vân Hạc này, những bản lĩnh khác không học được, hết lần này tới lần khác tìm thuốc thì giỏi, vô sắc vô vị, đủ loại cách thức đều có, hạ thủ dưới Thất phẩm cũng không thành vấn đề.
Ta để cho hắn chuẩn bị trước."...
Vài ngày sau.
Bang!
Lão tổ Cảnh gia Cảnh Bạch Khấu hung hăng đập vỡ chén rượu quý giá.
Gia chủ ở bên cạnh cẩn thận im hơi lặng tiếng, cũng không dám nói chuyện.
Cảnh Bạch Khấu giơ tay nâng trán, một bộ dáng vẻ tổn thương ngồi ở sau bàn, thật lâu sau nói một câu: "Đem Cảnh Vân Hạc giết, đem cả mấy tên trong gia tộc có tác phong giống như hắn, giết hết cho ta!"
Gia chủ Cảnh gia gần như không thể tin được lỗ tai của mình.
Cảnh Bạch Khấu nói: "Đầu của Vân Hạc, là do điện chủ khâm điểm, ngươi còn không giết?"
"Điện chủ khâm điểm?"
Đồng tử của Cảnh gia chủ co rút nhanh chóng.
Cảnh Vân Hạc tốt xấu gì cũng là nhi tử của y.
"Lão tổ, Chúc sư đều đã làm phản, đi theo địch... vậy điện chủ"
Cảnh Bạch Khấu nói: "Điện chủ của chúng ta nghĩ hết mọi biện pháp mời Chúc sư trở về, nhận lỗi với hắn, để hắn trở về Thần Mộc Điện. Nếu không... Cảnh gia chúng ta đều phải chịu phạt nặng."
Bùm...
Bùm bùm...
Cảnh gia chủ sắc mặt đại biến, trượt xuống ghế, ngã xuống đất, vẫn không dám tin vào lỗ tai mình. Thật lâu sau, đột nhiên thần sắc y trở nên u ám, nhưng y không mở miệng nổi, chỉ thấy lão tổ giơ tay, bảo y đừng nói chuyện, đồng thời còn bổ sung một câu "Đánh không lại, ngay cả vết thương cũng không có".
Gia chủ Cảnh gia hít sâu một hơi nói: "Ta hiểu rồi."
Một lát sau.
Sâu trong Cảnh gia, trong một khu rừng nhỏ phong cảnh không tệ.
Cảnh gia chủ chắp tay, đứng ở sâu trong rừng.
Mà... Cảnh Vân Hạc có chút phiền não chạy tới.
Vị hoàn khố này mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, gã tích cực hành động, muốn tìm hiểu rõ ràng gia quyến của Lý Nguyên ở nơi nào.
Nhưng nghe tới nghe lui, gia quyến của Lý Nguyên đột nhiên biến mất, tìm thế nào cũng không thấy, điều này làm cho gã vô cùng phiền phức.
"Cha, có phải sắp hành động rồi không?"
Cảnh Vân Hạc mặt mang nụ cười tà mị, gã chỉ cần nghĩ đến mình có thể nhục nhã thê nữ của những cường giả kia, trong khi vẫn có thể toàn thân trở ra, cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Đây quả thực là một bữa tiệc lớn, cho dù nhớ lại vài năm, mười mấy năm sau, vẫn thơm ngon như cũ.
Lần trước là Chúc Ban, lần này là Lý Nguyên.
"Vân Hạc, lại đây với cha."
Gia chủ Cảnh gia vẫy tay.
Cảnh Vân Hạc vui vẻ chạy tới gần.
Gia chủ Cảnh gia đột nhiên xoay người, vung trường đao, dưới hàn quang, đầu Cảnh Vân Hạc trực tiếp bay lên.
Đao kia lại vung lên, ném đầu người vào hộp gỗ trầm hương đã sớm chuẩn bị một bên.
Hộp gỗ trầm hương này có tác dụng chống phân hủy, dùng để đựng đầu người, cho dù là cả tháng cũng sẽ không biến hóa.
Sau đó, Cảnh gia chủ cũng không nhìn, cầm lấy thi thể không đầu đang chậm rãi rơi xuống phía sau, ném về phía trước, ném vào trong hố đã sớm đào xong.
Trong hố có một cỗ quan tài đã mở nắp.
Sau khi thi thể không đầu bị quăng vào quan tài, gia chủ Cảnh gia đá nắp quan tài một cái, quan tài "Vèo" một tiếng khép lại.
Tiếp theo gia chủ tự mình xúc đất, chôn quan tài. Xong xuôi hết thảy, y sắc mặt âm tình bất định đứng tại chỗ thật lâu, mới đóng hộp gỗ trầm hương, cất vào trong ngực, rời đi.