Chương 329 Khống chế dưới lòng đất, đúc binh đấu pháp (2)
Ban đêm.
Lý Nguyên ôm Thôi Hoa âm đang muốn làm chút chuyện vợ chồng hằng ngày.
Thôi Hoa âm lại lắc lắc mông, kháng cự, đợi thoát khỏi phạm vi công kích, liền chất vấn: "Ta hỏi chàng, ban ngày tại sao chàng muốn tặng miễn phí đao kiếm của chàng cho những người đó?
Cho dù chỉ là đao kiếm Thất phẩm, nhưng do chàng chế tạo ra, cũng là một nhóm đao kiếm cao cấp nhất trong Thất phẩm.
Đao kiếm như vậy, bản thân nó đã có giá trị.
Chàng dễ dàng đưa nó cho người khác như vậy, sẽ khiến cho chàng mất đi giá trị."
Lý Nguyên "A" một tiếng, cũng không nghiêm túc, chuẩn bị tiếp tục.
Thành thật mà nói, hắn thật sự có chút ham mê sắc đẹp.
Cho đến khi hắn cưới Thôi Hoa âm về nhà, mới biết được lúc trước Thôi Hoa âm cư nhiên còn "Giả xấu".
Dùng câu "Nhuyễn ngọc ôn hương","Khuynh quốc khuynh thành" để hình dung bộ dáng của Thôi Hoa âm, cũng không quá đáng chút nào.
Lúc trước bất quá do "Thân phận âm phi hơi mẫn cảm","Thói quen sống trong nhà giản dị gần như không rời viện", hơn nữa "Cố ý giả xấu", vậy nên mới ngăn cản đám người theo đuổi đông như trẩy hội kia.
Nhưng, lại tiện nghi cho hắn.
Lúc này, Thôi Hoa âm trực tiếp xoay người lại, không cho hắn từ phía sau chạm vào, sau đó nhìn chằm chằm hắn, nói: "Còn nữa!
Tại sao chàng lại khắc chữ trên đao kiếm?
Chàng sợ người khác không biết, những đao kiếm kia là do chàng rèn đúc sao?
Những đao kiếm kia giết người, nếu như khổ chủ tìm không thấy cừu nhân, chàng có đoán bọn chúng sẽ kiếm người rèn những thanh đao kiếm đó không? Rồi chuyển tất cả thù hận sang người chàng?
Chàng... Tại sao chàng lại..."
Đôi mắt đẹp của nàng buông xuống, cuối cùng vẫn không nói nên lời, xem như cho người bên gối mặt mũi.
Nhưng Lý Nguyên không nể mặt nàng, hắn trực tiếp giúp nương tử nói ra: "Ngu xuẩn."
Thôi Hoa âm tức giận, hừ nhẹ một tiếng, chân dài đá về phía Lý Nguyên, hai tay ôm chăn muốn cuốn chăn lên, đồng thời trong miệng lạnh lùng nói: "Chàng tự tìm chăn của mình mà ngủ đi."
Nhưng nàng không thể đá văng Lý Nguyên, cũng không thể cuốn chăn đi.
Bởi vì Lý Nguyên đã kéo chăn.
Thôi Hoa âm hơi nhíu mày, tiếp tục kéo.
Mắt thấy tấm chăn vô tội sắp bị xé thành hai nửa, Lý Nguyên mới lên tiếng: "Sao nàng biết ta không cố ý?"
Thôi Hoa âm mười ngón tay buông chăn ra, tròng mắt quý khí an tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Lý Nguyên trầm giọng nói: "Nàng biết không?
Ta đã cho người kiểm tra...
Ngay trước khi ta nhận được đơn hàng linh khí lần này, có người đang rình mò tin tức của người nhà ta.
Bọn họ đang điều tra nơi Tiết Ngưng ở, nơi Tiểu Thánh ở, nơi Đường Niên ở...
Thế nhưng, cuối cùng kết quả cũng không có gì phát sinh.
Người nhà của ta bình yên vô sự, mà Cảnh gia lại đem đầu Cảnh Vân Hạc cắt xuống, đưa cho chúng ta xem.
Ta đã suy nghĩ, người như thế nào, gia tộc như thế nào, bởi vì nguyên nhân gì, mới có thể để cho gia chủ cắt đầu nhi tử ruột thịt của mình xuống."
Thôi Hoa âm nói: "Vậy chàng đoán được nguyên nhân chưa..."
Lý Nguyên lắc đầu: "Không đoán được, cho nên mới sợ."
Thôi Hoa âm nghi hoặc nói: "Rốt cuộc chàng muốn làm gì?"
Lý Nguyên nói: "Không có gì, chỉ là không muốn làm người mù mà thôi."
Thôi Hoa âm nói: "Chuyện này cùng chuyện chàng rèn binh khí, tặng miễn phí cho người khác, còn khắc tên mình, sợ người khác không biết đó binh khí do chàng rèn, có quan hệ gì?"
Lý Nguyên nói: "Nương tử, nàng có nghĩ tới hay không.
Nếu khắc chữ Nguyên, chính là binh khí do Lý Nguyên ta đúc đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Vậy nếu không khắc chữ "Nguyên", có phải là binh khí của Lý Nguyên ta hay không?
Ai có thể nghi ngờ một người tốt chứ?"
Thôi Hoa âm đôi mắt đẹp trợn tròn.
Lý Nguyên nói: "Thế giới này, tồn tại Lục phẩm, so với tất cả mọi người sống trên mảnh đất này, chung quy cũng không nhiều lắm. Không, nếu gộp lại tất cả võ giả mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Vậy nàng có biết... binh khí cấp Thất phẩm, có ý nghĩa như thế nào không?"
"Chưởng khống." Thôi Hoa âm nói: "Nhưng ngay cả hoàng đế cũng không cách nào bảo đảm lòng trung thành, chàng làm như vậy, là đang đùa với lửa."
Lý Nguyên nói: "Có chơi với lửa hay không, nương tử ắt sẽ nhìn thấy.
Đúng rồi, đừng nói cho người khác biết đấy."
Dứt lời, hắn lại từ phía sau nhẹ nhàng ôm nương tử.
Lần này Thôi Hoa âm không có phản kháng.
Nhưng Lý Nguyên cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng ôm nàng.
Đêm đã khuya.
Thôi Hoa âm đột nhiên nói: "Vậy ta xem biểu hiện của chàng như nào."
Lý Nguyên cười nói: "Có thưởng không a?"
Thôi Hoa âm không nói gì, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn cái bóng nhợt nhạt của bàn ghế trong phòng nhỏ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc sạch sẽ giống như tuyết rơi đầu đông, thuần trắng lại tinh tế.
Nhìn thấy Lý Nguyên chậm chạp bất động, nàng không kiên nhẫn nói một câu: "Đừng lề mề, muốn làm gì thì làm đi."
Thời điểm Lý Nguyên ở huyện Sơn Bảo, hắn có tửu lâu Hành Vu, Huyết Đao Môn, còn có chim bay làm ánh mắt của hắn.
Nhưng sau khi hắn tới nội thành Thần Mộc Điện ở phủ Viên Thiên, ánh mắt lại ít đi, không đủ dùng.
Ít nhất, sự kiện khác thường lần này, hắn căn bản không biết tình huống thực hư ra sao.
Dù cho tốt hay xấu.
Nhìn không thấu, đều là tai họa.
Hắn được lợi, nhưng phải cảnh giác gấp bội.
Hắn sẽ tiếp tục sống ở đây, vậy nên... hắn phải tìm lại "đôi mắt" của mình, tự trang bị cho bản thân.
Nếu như ngay cả "ánh mắt" cũng không có, cái nguy cơ kia chính là gần trong gang tấc, mờ mịt vô tri, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì....
Đêm.
Mọi thứ đều yên tĩnh, bóng cây lay động trong gió đêm như quỷ.
Trên đường có nam nhân say rượu lắc lư.
Nếu có tiền, thì vui đùa ở sòng bạc, câu lan, phòng đấu giá.
Vùng đất xa hoa, thường dẫn đến một con đường yên tĩnh.
Hắc Lang bang, chính là ở sâu trong một hẻm nhỏ chật chội như vậy.
Nhưng ở điểm tận cùng của cái chật chội này, cũng có ánh sáng rộng mở.
Bang chủ Vương Lâm Kế, như thường lệ đang tuần tra "Tiêu Kim Quật" của gã, sau đó đi vào "cung điện" của mình.
(*tiêu kim quật ( 销金窟 ): chỗ vung tiền, dùng để chỉ những nói gái gú, sòng bạc xa hoa đồi trụy)
Nhưng mới vừa vào cung điện, gã đã gặp được chủ nhân của mình.
Gã trở tay đóng cửa lại, cung kính nói với thiếu niên đang ngồi uống rượu ngon, ăn trái cây: "Chủ nhân."
Sau đó nói: "Chúc mừng chủ nhân trở thành chú binh sư."
Lý Nguyên khoát tay áo, hỏi: "Lần trước người tìm hiểu tin tức người nhà ta, đã tìm ra chưa?"
Vương Lâm Kế nói: "Khởi bẩm chủ nhân, đều đã tìm được. Có cao tầng của Dã Lang Bang chúng ta, cũng có cao tàng của Lão Mộc trang và Thanh Y lâu. Người của bọn họ, ta phải nghĩ biện pháp, mới có thể mang tới cho ngài."
Lý Nguyên nói: "Ta không giết bọn họ, chỉ muốn quan sát động tĩnh. Lần sau nếu bọn chúng có động thái gì, đưa cho chúng một số thông tin sai."
Vương Lâm Kế giật mình gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
Lý Nguyên lại nói: "Những người này hiển nhiên vượt qua ba bang phái của các ngươi, phải chăng ở trên còn có một thế lực thần bí dò xét thông tin?"
Vương Lâm Kế hơi suy tư, nói: "Chủ nhân, ta có nghe qua một thế lực thần bí tên là Vãn Phong. Có lẽ trong ba bang chúng ta đều có người của bọn họ."
Lý Nguyên cụp mắt suy nghĩ một lát, nói: "Có thể hẹn thủ lĩnh Lão Mộc trang, Thanh Y lâu ra ngoài không?"
Vương Lâm Kế trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ phương án, sau đó ngẩng đầu nói: "Khởi bẩm chủ nhân, ta cùng bọn họ tuy rằng có quen biết, nhưng muốn hẹn ra cũng không dễ dàng. Cho dù có hẹn, cũng sẽ mang theo rất nhiều người."
Lý Nguyên nói: "Vậy ngươi giúp ta theo dõi bọn họ cho tốt, sau đó cho ta thời gian, địa điểm cùng với cơ hội, ta tự mình đi tìm bọn họ."
Vương Lâm Kế đột nhiên ngẩng đầu, dùng thanh âm có chút áp lực nói: "Chủ nhân, ngài là muốn ban ân cho bọn họ sao?"